Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 577 Cuộc sống hàng ngày ở Thiên Địa Môn

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 577: Cuộc sống hàng ngày ở Thiên Địa Môn

“Tiểu Tứ, đi chọn một ít đậu, làm một ít cơm rang đậu chua ăn.” Dịch Phong nói với Trì Nhất Dũng bên cạnh.

"Vâng, sư phụ."

Trì Nhất Dũng xách cái rổ rau và rời đi.

Hắn ta đi xuống con đường phía sau núi.

Trên đường, hắn đụng phải bốn người mặc hắc bào uy phong lẫm lẫm đang nằm ung dung trên bãi cỏ, đuổi theo Ngọc Giản Trung đang phát ra từ Ngọc Phác Đoàn.

"Bái kiến tứ đại hộ pháp đẹp trai!"

Trì Nhất Dũng vội vàng hành lễ.

"Ha ha, tiểu mập mạp, ngươi vẫn thật thông minh, đi đi."

Đại hộ pháp nhìn hắn bằng một ánh mắt hài lòng rồi lập tức xua tay.

Trì Nhất Dũng đi qua.

Hắn lại gặp một vị hòa thượng đang cầm một cuốn sách, ba tháng trước hắn ta đã tham gia Thiên Địa Môn, tuy không phải là đệ tử của Dịch Phong, hắn đã nói là để tìm một món ăn tinh thần, vì vậy, hắn đã trở thành một nhà sư quét dọn tại Thiên Địa Môn.

Chỉ là vào lúc này hành vi của hắn hơi kỳ quái, thấy hắn đang quay mặt vào góc nên hỏi.

"Xin chào Khôn Bằng tăng nhân."

Trì Nhất Dũng cũng chào hỏi một cách lịch sự.

"Thiện tai thiện tai."

Nhà sư quét dọn nhanh chóng cất cuốn sách trên tay đi, sau khi sửa sang y phục, hắn quay đầu và nghiêm trang chắp hai bàn tay lên.

Cuối cùng.

Trì Nhất Dũng đến cánh đồng rau ở sau núi.

Ở đó, có một thanh niên đầu đội mũ rơm, đang tự tay mình chăm chút các loại rau củ một cách tỉ mỉ.

“Thập Tứ, ngươi đang làm gì vậy?” Trì Nhất Dũng gọi lớn.

"Hóa ra là Tứ sư huynh."

Thẩm Nông là thanh niên đội mũ rơm, xếp hàng thứ mười bốn, quay lại cười nhiệt tình, hắn nói nhỏ: “Gần đây trên những loại rau này bắt đầu có sâu, những con sâu này sợ rằng có tu vi yêu hoàng, vì vậy, ta sẽ dọn dẹp nó, nếu không dọn dẹp, những con sâu này sợ rằng sẽ thành tiên mất."

"Ồ, vậy thì ngươi tiếp tục dọn dẹp đi, ta đã hái một ít đậu cho sư tôn, ngài muốn ăn cơm rang với đậu." Trì Nhất Dũng nói.

"Không vấn đề, không nói tới sư phụ, các sư huynh đệ cứ nói cần những gì." Thẩm Nông nhẹ nhàng nói.

"Ừ, sư đệ muốn ăn gì có thể cứ nói cho ta biết."

Trì Nhất Dũng đáp lại nhẹ nhàng.

“Đúng rồi, tứ sư huynh, dường như thập tam sư huynh đang tìm huynh vì điều gì đó, huynh đi một chuyến xem sao." Thẩm Nông bóp nát mấy con sâu trong tay, hướng Trì Nhất Dũng nói.

"Vậy thì ta đến đó, làm phiền sư đệ hái đậu giúp ta!"

Đôi chân thô ngắn của Trì Nhất Dũng chuyển động, ngay lập tức thân hình béo múp míp chạy về phía xa.

Cách đó không xa, một người thanh niên đang chuyển những khối gỗ do dùng Thần Thiên Huyền Thiết tạo thành. Lúc này các khối gỗ trong tay hắn được xây dựng thành một cung điện nguy nga.

Ngay cả khi nó chỉ là một mô hình, nhưng cũng có thể thấy sự tráng lệ và nhiều kiểu dáng tinh tế khác nhau của nó.

"Thập tam, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Trì Nhất Dũng hỏi.

Thanh niên đang dựng mô hình cũng có thân hình mập mạp, hắn xếp thứ mười ba trong Thiên Địa Môn, tên là Trúc Cơ Sơn.

Nghe thấy tiếng nói của Trì Nhất Dũng, hắn ngẩng đầu lên và nói: "Tứ sư huynh, cuối cùng ngươi cũng tới, thời gian trước, thất sư huynh Giả Gia Tần đã phối giống cho một lứa gà con. Huynh ấy nói rằng đợi chúng lớn lên, có thể dùng làm thú cưỡi cho các sư huynh đệ, mỗi người một con, hôm đó huynh đang bế quan làm món tôm hùm đất, ta không dám làm phiền ngươi, thất sư huynh đã đặt con gà con thuộc về huynh ở chỗ ta. Huynh mau lấy nó đi! "

Nói xong, Trúc Cơ Sơn mang ra hai con gà con, Cả hai con gà đều có bộ lông bảy sắc sặc sỡ trên mình.

“Nhân tiện, huynh ấy cũng muốn tặng cho sư tôn một con. Mặc dù ta không biết sư tôn có cần nó không?” Trúc Cơ Sơn nói.

"Sư tôn thì thôi."

"Con gà con của Sư tôn để ta đưa thẳng vào nhà bếp rồi rang lên cho ngài luôn." Trì Nhất Dũng nói: "Con lợn biến dị mà Lão Thất nuôi lần trước, Sư tôn cũng nướng nó luôn rồi, ngài ấy không thích những thứ này."

"Cũng đúng, vậy thì đem rang nó đi. Nếu sư tôn cần thì huynh đem cả con của đệ rang luôn cũng được. Cùng lắm thì đề lại kêu Thất sư huynh phối cho đệ thêm một con."

Nói đến đây, trong mắt Trúc Cơ Sơn toát lên vẻ tôn kính.

"Không sao, một con là đủ, nếu không đủ thì ta có thể dùng con gà con của ta rang lên cho Sư Tôn." Trí Nhất Dũng mỉm cười, nhìn lại ngọn núi, hỏi: “Dạo này lục sư muội đang làm gì vậy, lâu quá rồi mà ta không gặp?"

“Hình như tỷ ấy đang muốn học thuộc đọc số Pi. Thành thật mà nói, nếu tứ sư huynh có thời gian, hãy làm món gì bồi bổ cho lục sư tỷ. Toán học của tỷ ấy có vẻ lợi hại hơn chúng ta, nhưng so với ngành của chúng ta, giới hạn trên cao hơn rất nhiều. Tỷ ấy chắc chắn sẽ được coi là một trong những người sư huynh đệ đầy triển vọng trong tương lai.

"Đương nhiên, chúng ta cũng không được kém cỏi, nếu không đi ra ngoài sẽ làm mất mặt Sư tôn."

Trúc Cơ Sơn nói khẽ.

"Đệ nói cũng đúng."

Trì Nhất Dũng nghiêm nghị gật đầu, rồi nói: "Được rồi, Thập tam, đệ làm việc của đệ đi, ta trở về nấu cơm cho sư tôn."

Sau khi chạy một vòng, Trì Nhất Dũng lấy lại giỏ rau và đã mệt tới mức thở hổn hển.

Thật may mắn.

Hắn tình cờ gặp một kẻ đọc sách đang cưỡi một con trâu xanh.

"Ê ê ê, khúc hạng hướng thiên ca..."

Kẻ đọc sách xếp thứ mười một, tên là Lý Thái Bạch, trong tay áo là một thanh đao dài ba thước. Vừa cưỡi trâu xanh, vừa lắc đầu, trong miệng tụng những câu thơ.

“Lão thập nhất, mau, để đệ chở ta đi một đoạn đường, sư huynh ta đi không nổi nữa.” Trì Nhất Dũng nói lớn.

"Hóa ra là Tứ sư huynh."

"Cưỡi trâu cũng được, nhưng có rượu không?"

Người đọc sách mỉm cười nhẹ nhàng.

“Tứ sư huynh ta còn có thể quên ngươi sao?” Trì Nhất Dũng lườm hắn một cái rồi ném một cái bầu qua.

"Rượu ngon, rượu ngon." Tên thư sinh nhấc nắp và ngửi, đột nhiên lộ ra vẻ say sưa, lòng bàn tay duỗi ra kéo Trí Nhất Dũng lên lưng trâu.

Trâu xanh chậm rãi đi về phía nhà bếp.

Một lát sau, hắn mang ra một bát cơm rang với đậu thơm lừng.

Dịch Phong khá hài lòng.

"Tham kiến Sư tôn."

Đúng lúc này, một thanh niên mặc thường phục đi tới. Quỳ trên mặt đất, hắn cung kính nói: “Sư tôn, trong nhà đệ tử có chuyện cần trở về gấp, mong sư tôn đồng ý."

"Ồ, ngươi đứng hạng thứ bao nhiêu, tên là gì?"

Dịch Phong đặt bát cơm rang xuống, mặc dù hắn có ấn tượng với người đệ tử này, nhưng đó chỉ là một người mới tới, hắn ta không biết kẻ kia xếp hạng bao nhiêu, hắn thậm chí còn quên tên của người đó.

"Khởi bẩm sư tôn, đệ tử xếp thứ hai mươi tám, tên là Tiêu Chiến!"

Người thanh niên cung kính nói.

"Ồ, hai mươi tám, trong nhà ngươi có chuyện gì mà muốn về?" Dịch Phong không khỏi hỏi.

"Khởi bẩm sư tôn, đồ nhi ở nhà có hôn ước, nhưng bên nhà gái thấy rằng gia đình đệ tử thấp kém, và thấy tố chất của đệ tử không đủ. Vì vậy, bên đó đã đến nhà đệ tử để ép nhà đệ tử phải từ hôn." Một làn sương mờ ảo và đau khổ thoáng qua trong mắt Tiêu Chiến, hắn cúi đầu nói.

"Từ hôn?"

Dịch Phong cau mày.

Đây là một sự tình tự nhiên gây thù hận đấy.

Đệ tử của mình bị từ hôn, hắn là sư phụ của Tiêu Chiến, dù sao hắn cũng phải làm một cái gì đó!

"Nếu đã như vậy, ngươi có thể về nhà, ta sẽ phái thêm một ít sư huynh đệ đến giúp ngươi."

Dịch Phong cũng sợ thằng nhóc này sẽ gặp rắc rối, nhiều người thì có thể chia sẻ với nó, vì vậy hắn quay lại nhìn Tô Vân Vận đang đứng ở phía sau và ra lệnh: “Đồ nhi, hãy đi cùng với hai mươi tám một chuyến, và gọi thêm một vài người nữa."

"Vâng, sư tôn."

Tô Vân Vận cung kính gật đầu.

Cùng lúc đó, trong mắt Dịch Phong lóe lên một tia sáng lạnh.

Dám bắt nạt sư đệ, tuyệt đối là muốn chết.

Mắt Tiêu Chiến cũng sáng lên.

Bản thân hắn ta là một người không tu vi, và là người vừa nhập môn chưa học được gì. Thực ra lần này hắn quay về không có chút tự tin nào.

Nhưng bây giờ hắn ta có thể cùng cho một vài sư huynh đệ, mặc dù không biết thực lực của họ mạnh đến mức nào, nhưng đã mang lại cho hắn một chút an ủi trong lòng.

Ở bên ngoài sơn môn Thiên Địa Môn.

Dưới sự triệu tập của Tô Vân Vận, một số đệ tử đã tập trung lại.

Cả người Lý Tiến tràn đầy khí chất quang minh chính đại, hắn cầm trường kiếm trong tay.

Còn Bạch Ngọc Khởi khoác một chiếc áo choàng rộng rãi sáng sủa trên cầu vai.

“Sư đệ Tiêu Chiến đã đi trước, chúng ta đợi thập bát sư đệ đến rồi bắt đầu xuất phát!” Tô Vân Vận phân phó.

“Cái gì, thập bát sư đệ?”

“Ngũ sư tỷ, tỷ còn gọi thập bát sư đệ đi nữa sao?” Lý Tiến cau mày, nghiêm trọng hỏi.

“Đương nhiên, sư huynh đệ chúng ta cùng đồng lòng.”

Tô Vân Vận trịnh trọng gật đầu.

Nghe thấy vậy, trên trán Lý Tiến đổ mồ hôi lạnh.

“Ngũ sư tỷ, ta cảm thấy điều này không cần thiết đâu?” Lý Tiến run giọng nói: “Trình độ đánh đấm của thập bát sư đệ quá kinh khủng, ngay cả người của mình mà đệ ấy cũng đánh, động một tí là tự bạo.”

Nghe thấy vậy, Tô Vân Vận nhíu mày lại.

Dường như nàng đã nghĩ đến chuyện gì đó, cả người không khỏi phát run, run cầm cập.

Thập bát sư đệ chính xác là người như vậy.

Một khi hắn đã điên lên thì không có người nào có thể kìm lại được, cho dù người sư tỷ như nàng cũng không có bất kỳ cách nào.

Cho nên nàng không nhịn được mà nói thầm, rốt cuộc nàng có nên gọi lão thập bát không?

Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp đưa ra quyết định, bỗng nhiên xuất hiện một tên nhóc băng bó cả người.

Đây chính là Hồng Phong Cuồng đệ tử đứng vị trí số mười tám.

Hắn ta vừa đi vừa vặn cổ, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười đầy tà khí.

“Ta nghe nói chúng ta chuẩn bị đi đánh nhau đúng không.”

“Không biết lần này có nhiều địch nhân không.”

“Nếu như có nhiều người, thì mình tự bạo một trận ở giữa trung tâm, vậy cảnh tượng đứt tay gãy chân, xác chết vương vãi ở khắp nơi, chắc chắn là một bữa thịnh yến cho thị giác.”

“Đây là một hành vi tràn ngập nghệ thuật, thật sự khiến cho người ta mong đợi.”

Khóe miệng hắn nhếch lên, phát ra một giọng nói âm u.

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương