Người Tôi Yêu
Chương 24: Chi xuyên (04)

Chu Hiểm nhìn cô vui mừng, cũng nhếch môi cười cười. Hứa Đường cười một lúc, nghiêm chỉnh lại nói: “Anh có liên lạc với Hứa Dương?”

Mắt Chu Hiểm nhìn về phía trước: “Vì sao anh không được liên lạc với nó?”

Lúc Hứa Dương học Sơ Tam giống như đột nhiên thông suốt, thành tích tăng lên như hoả tiễn, thi cấp ba lại đậu vào trường trung học ở huyện. Dù sao số giáo viên ở trường huyện cũng nhiều hơn, Hứa Dương thi tốt nghiệp thuận lợi cũng có thể vào một trường đại học tốt, lại còn là công lập.

Một nhà hai sinh viên đại học, ở trấn Độ Hà xem như hiếm thấy, mẹ Hứa rất kiêu ngạo, ngày nhận được thành tích Hứa Dương còn đặc biệt đi viếng mộ ba Hứa, nói là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi.

Hai chị em ở cùng một nơi, bình thường cũng thường lui tới. Hứa Đường kinh ngạc Hứa Dương thế mà không liên lạc với cô, mà là trực tiếp liên lạc với Chu Hiểm.

Cô suy tư chốc lát, lập tức hiểu: “Có phải anh vẫn hay liên lạc với nó không? Chuyện của em trong trường đều là nó nói với anh?”

Chu Hiểm cười một tiếng: “Mới biết được? Thật ngốc.”

Chỗ ăn cơm vẫn là “Chu phủ Hải Đường nhà mình”, Hứa Đường vì cảm thụ không khí trong tiệm, gần đây đều ăn ở đây.

Năm Hứa Dương học cấp 3 vóc dáng phát triển thật nhanh, hôm nay cũng cao gần bằng với Chu Hiểm. Thân mình anh khoẻ mạnh hơn lúc trước, dáng dấp cũng không kém, mặc quần áo đều là Hứa Đường chọn cho anh, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, trong trường rất được nữ sinh hoan nghênh.

Hứa Dương đã sớm chờ trong tiệm, thấy Chu Hiểm sảng sảng khoái khoái kêu một tiếng “Anh”.

Hứa Đường khiếp sợ, trước kia dù gì Hứa Dương cũng gọi “anh Hiểm”, hôm nay dứt khoát chữ Hiểm cũng không cần nữa.

Ba người gọi năm món ăn, mới vừa khép thực đơn, Phượng Cử như một cơn gió từ ngoài tiệm chạy vào, ngồi xuống cạnh Hứa Dương, cười với nhân viên phục vụ: “Lại thêm một phần củ sen chiên.”

Phương Cử vỗ vỗ vai Hứa Dương: “Em trai Hứa, gần đây thế nào?”

Hứa Dương tiếp tục uống trà, không để ý đến anh ta.

Phương Cử cười hắc hắc, nghiêm chỉnh lại: “Mấy ngày nay nghe nói, đoán chừng tám chín phần, Trần Nhất Minh sắp mở khách sạn rồi.”

Đã rất lâu Hứa Đường không nghe cái tên này, lập tức ngẩn ra, liếc mắt nhìn Chu Hiểm. Bởi vì Chu Hiểm, tuy Hứa Đường biết Trần Nhất Minh ở cùng thành phố, nhưng chưa bao giờ chủ động liên lạc với anh ta.

Chu Hiểm híp mắt, đốt một điếu thuốc: “Chọn chỗ nào?”

“Thành Tây, khu vực sang trọng nhất, nghe nói đầu tư không ít.” Phương Cử bổ sung một câu: “Người ta là khách sạn có tiếng cũng có miếng, ăn uống dừng chân giải trí cái gì cũng có, không giống chúng ta làm thật nhỏ.”

Chu Hiểm cũng không để ý: “Không ai chỉ ăn một miếng là béo được.”

Phương Cử cười cười: “Không phải Trần Thủ Hà ngại nhiều tiền, hôm nay đầu tư hội sở giải trí, ngày mai lại mở cả khách sạn cho con trai chơi. Trần Nhất Minh rõ ràng không làm ăn được gì, chơi cái gì đền cái gì nha.”

Chu Hiểm không coi là đúng nhưng cũng không nhiều lời: “Lúc nào khách sạn của anh ta mở?”

“Tháng sau, nghe nói rất nhiều nhân vật có mặt mũi đến dự.”

Chu Hiểm trầm mặc trong chốc lát, gõ gõ tàn thuốc: “Con đường làm quan của Trần Thủ Hà không thông, trông cậy vào con đường ra của Trần Nhất Minh.”

Phương Cử bừng tỉnh hiểu ra: “…Cho nên những công trình đầu voi đuôi chuột trong thị trấn đều là đưa thành quả cho người khác.”

Vụ tai tiếng của Trần Thủ Hà và mẹ Chu Hiểm, cuối cùng cũng ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của ông ta, hơn nửa đời người, đỉnh trời cũng là thủ phủ Lộc Sơn, chợt thấy trời cao thật công bằng.

Bốn người trò chuyện, rất nhanh món ăn đã được bưng lên, Hứa Đường nếm mỗi món ăn một đũa, chợt lấy một quyển sổ trong túi xách, sột soạt viết chữ.

Chu Hiểm thấy nhưng không thể trách, Phương Cử cũng kinh ngạc: “Chị dâu, chị ăn cơm cũng ghi chép? Quá chăm chỉ, có phần để tâm này, khách sạn của chúng ta nhất định có thể buôn bán chạy.”

Hứa Đường lại nhíu nhíu mày, trong lòng biết tình huống không hề lạc quan, nhìn khách khứa ra vào, không có nửa điểm liên quan đến “náo nhiệt”.

Ăn cơm, Chu Hiểm và Phương Cử nói chuyện làm ăn, Hứa Đường cầm bút và quyển sổ đi dạo lung tung trong tiệm. Hứa Dương nghe Chu Hiểm và Phương Cử nói chuyện một lúc, cảm thấy không có ý nghĩa, đứng dậy đi tìm Hứa Đường.

Hứa Đường đang ngẩng đầu nghiên cứu đèn treo, Hứa Dương đi tới cũng ngẩng đầu lên nhìn: “Chị đang nhìn gì vậy?”

“Màu sắc đền này không đúng.”

Hứa Dương nhìn một chút, vẫn không nhìn ra manh mối gì, anh không tỉ mỉ nghiên cứu: “Bây giờ chị ở cùng với Chu Hiểm?”

Hứa Đường lập tức cúi đầu xuống, nhìn Hứa Dương: “Có cảm giác không tốt sao?”

Hứa Dương im lặng chốc lát, gật đầu: “Em sợ người khác nói xấu.”

Hứa Đường thở dài, sao cô không lo chuyện này, nhưng cố tình chuyện này lại là kíp nổ của Chu Hiểm, dẫm vào anh liền tức giận. Cô ở cùng Chu Hiểm một tuần, cũng đã thích ứng, chỉ là cảm giác không đủ quang minh lỗi lạc.

“Chị và anh ấy xé đi chứng cứ rồi?”

Hứa Dương không nói thì thôi, nói rồi Hứa Đường càng lo: “Mẹ sẽ không dễ dàng đồng ý.”

Hứa Dương im lặng chốc lát: “Ngược lại anh Hiểm rất thích chị. Anh ấy và Phương Cử buôn bán càng lúc càng lớn, đoạt đi rất nhiều tài nguyên của Trịnh thúc, có vận chuyển hàng đến huyện, bị người của Trịnh thúc đến cản đường, bị thương nặng. Lúc em đi thăm anh ấy, hỏi anh ấy cần gì phải buôn bán lớn như vậy, đắc tội với người của Trịnh thúc, anh ấy nói: “Chị em đang chờ anh…anh không thể nào để cho cô ấy thất vọng.”.

Trong lòng Hứa Đường xúc động: “Chị biết rõ.”

“Anh Hiểm đối với chị nhất định là thật, trong bốn năm bên cạnh anh ấy cũng không có người phụ nữ khác, liền lẫn lộn với Phương Cử và một đám thủ hạ. Có lúc chuyển hàng gấp, đậu xe ven đường, chợp mắt trong xe, tiếp tục lái, đều là chuyện thường xảy ra. Năm trước gần năm mới, anh Hiểm đứng bồi hồi trước cửa nhà chúng ta, khi đó chị đi thực tập, còn chưa trở về nhà. Lúc ấy mẹ không có ở nhà, em để anh ấy vào nhà ngồi một chút. Sau khi đi vào anh ấy đi vào phòng ngủ của chị ngồi hơn mười phút, hút một điếu thuốc. Hỏi anh ấy lễ mừng năm mới định làm gì, anh ấy nói qua năm còn phải chuyển hàng.”

Hứa Đường cúi đầu trầm mặc, ngón tay không tự chủ vân vê góc quyển sổ, vuốt thẳng, lại cuốn lại: “Em cũng không nói với chị.”

“Anh Hiểm nói em trước tiên đừng nói với chị, em cũng hiểu tâm tình của anh ấy, không làm ra một ít thành tựu, không có mặt mũi kể khổ.”

Hứa Đường ừ một tiếng.

“Cho nên chị có ý kiến gì, nói rõ với anh Hiểm, anh ấy quan tâm chị, sẽ nguyện ý nghe chị nói.”

Hứa Đường khẽ thở dài: “Từ từ từng bước thôi, bây giờ chị muốn làm xong chuyện trong tay.”

Hứa Dương nhìn cô chằm chằm, chợt hỏi: “Chị, có phải chị thay lòng không?”

Hứa Đường trợn to hai mắt: “Làm sao có thể?”

Hứa Dương cười một tiếng: “Không phải là tốt rồi.”

Hứa Đường vỗ anh một chưởng: “Ngược lại em, lúc nào thì bị Chu Hiểm thu phục? Cùi chỏ hướng ra ngoài.”

“Anh Hiểm nói trường trung học ở huyện rất tốt, bảo em tranh thủ thi vào.”

“Mẹ ân cần dạy bảo em không nghe, ngược lại chịu nghe lời Chu Hiểm nói.”

Hứa Dương cười: “Lúc đi học trên huyện, bị viêm ruột thừa, không dám nói cho mẹ biết, sợ bà ấy lo lắng, gọi điện thoại cho anh Hiểm. Lúc ấy anh Hiểm ở huyện, đoàn xe sắp chuyển hàng, lại chạy đến đưa em đi bệnh viện.”

“….Em mổ ruột thừa?”

“Tiểu phẫu.”

Hứa Đường liếc nhìn anh một cái: “Chu Hiểm đối với em thật tốt.”

Hứa Dương dở khóc dở cười: “Ghen với em trai chị, có ý tứ thật.”

Một lát sau, Hứa Dương còn nói: “Có lúc người chị thấy tốt không hẳn là người tốt, người xấu cũng chưa chắc xấu như mọi người nghĩ.”

Những lời này ngược lại Hứa Đường đồng ý, ừ một tiếng.

Đúng lúc Phương Cử đi vệ sinh, trong thấy Hứa Đường và Hứa Dương đứng dưới đèn nói chuyện, huýt sáo: “Thì thầm gì vậy?”

Hứa Dương nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm phải trở về trường học. Chu Hiểm và Phương Cử trò chuyện cũng không xê xích gì nhiều, Phương Cử lái xe đưa Hứa Dương trở về. Đợi hai người đi, Hứa Đường nhìn hai bóng người cao lớn càng đi xa, chợt bước lên ôm tay anh.

Ngón tay Chu Hiểm giật giật, cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Hứa Đường lắc đầu, Chu Hiểm cười một tiếng, nhân thể nắm tay cô, đi tới bên cạnh xe. Lên xe, Chu Hiểm hỏi cô: “Có muốn đi đâu hay không?”

Đã là chín giờ tối, Hứa Đường bận bịu cả ngày, cũng không có ý định đi chơi, liền lắc đầu.

Chu Hiểm cười nhẹ: “Vậy chúng ta trở về nhà làm chính sự.”

Lúc này Hứa Đường ngồi thẳng người: “Nếu không chúng ta đi xem cảnh đêm một chút.”

“Muộn rồi.”

Chu Hiểm đạp cần ga, thật nhanh chạy đến chỗ ở của hai người. Một tuần này mỗi đên Hứa Đường đều tra tài liệu đến hơn mười giờ, có lúc thậm chí đến mười một mười hai giờ, Chu Hiểm nhìn cô dốc lòng học tập, cũng không quấy rầy cô, nhịn một vòng, hôm nay cũng không nhịn nổi.

Xe vừa lái vào nhà xe, Chu Hiểm rút chìa khoá khoá kĩ xe, liền ôm lấy Hứa Đường, đặt lên thân xe, cúi đầu hôn xuống. Hứa Đường bị anh trêu chọc hô hấp dồn dập, lo lắng có người tới đây, không ngừng đẩy lồng ngựa của anh. Chu Hiểm lại nắm tay cô, chen vào hai chân cô, xoa nắn hai cái, cuối cùng lưu luyến rút tay về, sửa quần áo cho Hứa Đường, dắt cô vào nhà.

Sau khi vào cửa, Chu Hiểm hoàn toàn không kiềm chế được, khiêng Hứa Đường vào phòng ngủ: “Chưa tắm!”

Bước chân Chu Hiểm dừng lại, bước tới phòng tắm: “Vậy được, cùng nhau tắm.”

Hứa Đường tự chui đầu vào rọ, biết vậy chẳng làm.

Chơi đùa trong phòng tắm một lát, Chu Hiểm ôm ngang Hứa Đường, ném lên giường, ngay sau đó đè lên. Ngón tay Chu Hiểm dò xét, Hứa Đường nắm bàn tay anh, hổn hển hỏi: “Anh đối với Trương Tuyết cũng đơn giản thô bạo vậy sao?”

“Trương Tuyết là ai?” Chu Hiểm nhíu mày, sau đó lại nhíu mày: “Em nói anh đơn giản thô bạo?”

“Trương Tuyết là…Lúc em lớp mười hai, anh có một cô bạn gái.”

Chu Hiểm cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không nhớ ra được, anh ngoắc ngoắc môi: “Hứa Hải Đường, có phải em có chút hiểu lầm với anh không?”

“Hiểu lầm gì?”

“Em là người phụ nữ đầu tiên của anh.” Chu Hiểm dừng một chút: “Dĩ nhiên cũng là người cuối cùng.”

Hứa Đường khiếp sợ: “Không thể nào!” Sau đó suy nghĩ, nhìn thủ pháp Chu Hiểm đơn giản thô bạo như vậy, hình như cũng không phải là không thể, nhưng về tình cảm cô lại có chút không tin, người như Chu Hiểm, làm sao trước kia chưa từng có người…

“Tại sao không thể?”

“Chính anh nói, các anh chơi đánh bài không cá cược tiền, chỉ cởi quần áo, làm sao…”

Chu Hiểm cười ha ha: “Anh nói cái gì em tin cái đó?”

Hứa Đường tức giận, không ngờ anh lại miệng lưỡi như vậy, đưa chân đá, lại bị Chu Hiểm bắt được, Chu Hiểm từ từ cúi xuống hôn: “Chúng ta từ từ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương