Câu hỏi của Phùng Dã đột ngột vang lên giữa hành lang vắng vẻ.

Trương Phong Hòa dừng lại, xoay người nhìn về phía người đứng bên dưới cách cậu mấy bậc thang, do dự một lúc, lại ma xui quỷ khiến nói một câu: "Lên đi."

Có lẽ vì trong một ngày như thế này, Trương Phong Hòa không muốn một mình lẻ loi, lại có lẽ bởi vì phảng phất qua đôi mắt Phùng Dã, cậu bắt gặp bóng dáng chính mình ngày trước... Cái người hồi hộp thấp thỏm cầu xin người mình yêu quay đầu lại liếc mắt nhìn mình.

Cậu nghĩ, có lẽ cậu bị quỷ ám rồi.

Mà có khi là vì Phùng Dã diễn giỏi quá.

Phùng Dã không ngờ Trương Phong Hòa sẽ đồng ý, hắn đã chuẩn bị tinh thần nghe cậu từ chối. Nghe được câu trả lời của Trương Phong Hòa, hắn sửng sốt một lúc, lập tức mừng rỡ theo cậu lên lầu.

Đi vào nhà, đóng cửa lại, Phùng Dã đã quyết tâm ở lì không đi. Mãi đến tận khi có cái gì đó lạnh lẽo áp vào má hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Trương Phong Hòa đưa cho hắn một chai bia.

"Chỉ có bia thôi, uống không?"

Phùng Dã đưa tay ra nhận. Bia đặt trong tủ lạnh, lúc này uống vào tất nhiên sẽ lạnh đến run rẩy. Phùng Dã nhíu nhíu mày, nhìn Trương Phong Hòa không hề chớp mắt ngửa đầu uống bia, vô thức đưa tay cầm lấy chai bia trong tay đối phương.

"Đừng uống nữa, trời rất lạnh."

Trương Phong Hòa cười cười, ít khi nghe lời như vậy, ngoan ngoãn đặt bia xuống. Hai người ngồi trên ghế sô pha phòng khách, thân thể vùi vào sô pha mềm mại, mặt đối mặt, vào lúc nửa đêm rạng sáng thế này, bầu không khí quả thật có chút nồng nàn. Đột nhiên Trương Phong Hòa hiểu ra, vì sao Phùng Dã lại muốn quấn lấy cậu.

Là vì chờ thời khắc này sao?

Trương Phong Hòa còn nhớ rất rõ, sau lần đầu tiên ngoài ý muốn lên giường, Phùng Dã lần nữa ôm cậu rồi thẳng thắn nói rõ hắn chỉ thích thân thể, không phải thích con người cậu. Nhưng khi đó Trương Phong Hòa lại như quỷ mê hoặc, cho rằng đã thành bạn giường của Phùng Dã, rồi sẽ có ngày chuyển thành bạn trai.

Rốt cuộc cũng chỉ có cậu là người "thân mật" với Phùng Dã nhất.

Nghĩ đến đó, đầu óc Trương Phong Hòa lại càng rõ ràng. Dường như cậu đã nhìn thấu ý đồ của Phùng Dã. Khóe miệng mỉm cười khẳng định, cậu tiến đến đối diện Phùng Dã, nhìn người trước mặt không dám hít thở, nhẹ giọng nói: "Phùng Dã, tôi biết anh muốn gì."

Nói xong không chờ Phùng Dã phản ứng lại, đã đưa tay ôm lấy cổ đối phương, hôn lên đôi môi đang muốn nói lại thôi.

Cái hôn này đối với hai người mà nói như xa cách đã lâu, nhất thời tất cả cảm giác dâng tràn trong lòng, cảm giác nóng bỏng của những lần thân thể quấn lấy nhau lúc trước, những lần lưu lại dấu ấn trên người nhau, từng chút được khơi gợi lại bằng nụ hôn này. Chỉ là môi gặm cắn còn chưa đủ, lưỡi cũng dây dưa cùng nhau. Trương Phong Hòa dạng chân ngồi trên người Phùng Dã, ngón tay luồn vào tóc hắn, cảm thấy có đôi bàn tay giữ lấy eo mình, một giây sau cậu đã bị đảo khách thành chủ, mạnh mẽ bị đè bên dưới.

Thế nhưng Trương Phong Hòa không nghĩ gì nhiều, cậu chìm đắm vào nụ hôn ấy, nhiệt tình đáp lại người bên trên.

Cậu nghĩ, thứ Phùng Dã muốn, chẳng phải là cái này sao?

Muốn cùng cậu lên giường, muốn quay lại mối quan hệ ngày trước. Cho nên mới trăm phương ngàn kế tỏ ra quan tâm cậu, thực sự đã làm khó hắn rồi. Không đành lòng để Phùng Dã ép buộc chính mình, cũng không muốn lại bị dây dưa như vậy, Trương Phong Hòa nghĩ, nếu hắn muốn, vậy cho hắn một lần đi, dù sao qua đêm nay, bọn họ cũng vẫn thế, không còn liên quan gì nhau nữa.

Nhận ra quần áo trên người bị cởi xuống, chút hơi lạnh xuyên qua da thịt, Trương Phong Hòa run rẩy. Phùng Dã thấy vậy, dừng lại, định ôm cậu vào giường trong phòng ngủ. Lòng Trương Phong Hòa có chút phức tạp, trước đây Phùng Dã cũng chưa từng ân cần như vậy. Bình thường luôn là hắn muốn làm ở đâu thì sẽ làm ở đó, không quan tâm Trương Phong Hòa muốn gì.

Thân thể được đặt lên giường lớn mềm mại, Trương Phong Hòa nhắm mắt lại đợi bước tiếp theo, thế nhưng mãi không thấy Phùng Dã tiếp tục. Cậu mở mắt ra, phòng ngủ không bật đèn, chỉ có thể nương theo ánh sáng từ phòng khách hắt vào mà nhìn Phùng Dã, hỏi: "Sao lại dừng?"

Phùng Dã ngồi ở đầu giường, thâm trầm liếc mắt nhìn cậu, nói: "Em uống say rồi."

Trương Phong Hòa nghe vậy, thản nhiên nở nụ cười, cậu đưa tay che mắt mình lại, bất đắc dĩ nói: "Tôi mới uống có mấy ngụm, làm sao say được."

Nhưng Phùng Dã lại nói, "Nếu không say, sao em lại phải làm thế?"

Trương Phong Hòa sững người, dùng thái độ khó hiểu hỏi: "Không phải anh muốn như vậy à?"

"Anh?"

Trương Phong Hòa gật gật đầu, "Trước đây mỗi lần anh đến chỗ tôi còn không phải là vì làm chuyện này sao?"

Lúc Trương Phong Hòa nói xong, bầu không khí đột nhiên đình trệ, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Trương Phong Hòa nhìn bóng dáng người đang trầm mặc ngồi ở trước giường, đột nhiên có chút hốt hoảng, là cậu hiểu sai sao?

Thế nhưng sao có thể như vậy được?

Trong lòng Trương Phong Hòa, Phùng Dã không có việc sẽ không đến chỗ cậu, nếu đến chỉ là để lên giường. Vì vậy nếu không phải muốn làm chuyện này, Phùng Dã cần gì phải hơn nửa đêm đòi lên đây ngồi một chút? Dù sao trước đây vừa vào nhà, quần áo đã bị cởi sạch sành sanh.

Trương Phong Hòa cảm thấy cậu nghĩ vậy cũng là chuyện đương nhiên.

Một lúc lâu sau, cậu mới nghe thấy trong bóng tối, Phùng Dã cười khẽ một tiếng, hắn nói: "Em sai rồi, thứ anh muốn không phải là cùng em lên giường."

Thân thể Trương Phong Hòa cứng đờ, cảm giác xấu hổ vì hiểu nhầm dâng lên trong lòng, mặt cậu cũng đỏ lên. Cậu nghĩ thầm, xem kìa, lại tự mình đa tình rồi...

Thế nhưng Phùng Dã lại cúi người xuống, lấy cánh tay đang che mắt của cậu ra, ép cậu nhìn mình, nhấn mạnh từng chữ: "Anh muốn chính là con người em."

Muốn con người em, muốn trái tim em.

Không phải giống như trước đây, mối quan hệ chỉ có tình dục không có tình yêu, mà là thật sự cùng người này yêu đương.

Phùng Dã biết Trương Phong Hòa không tin mình, lại không ngờ lại đến mức độ này. Lúc nãy bị Trương Phong Hòa hôn môi, lòng hắn mừng như điên. Hắn cho rằng đối phương rốt cuộc đã hiểu tâm tư của mình, đồng ý cùng mình bắt đầu lại từ đầu, thế nhưng mừng rỡ qua đi, hắn lập tức bình tĩnh lại.

Hắn có thể nhận ra Trương Phong Hòa khác thường, hắn sợ đó chỉ là hành động vô thức do đối phương uống say, vì vậy mà dừng lại, nghiêm túc hỏi cậu tại sao phải làm vậy.

Đáp án nằm ngoài dự liệu của hắn.

Điều này cũng khiến Phùng Dã nhận ra được trong lòng đối phương, ấn tượng về mình đã rơi xuống tận đáy vực.

Lúc Trương Phong Hòa nói ra câu này, đáy lòng Phùng Dã cảm thấy phẫn nộ vì bị hiểu lầm, thế nhưng cảm giác ấy lập tức lại bị cảm giác thất vọng thay thế. Hắn rất muốn nổi nóng với Trương Phong Hòa, rất muốn quát lớn với cậu, rất muốn hỏi cậu vì sao lại đối xử với hắn như vậy. Tấm lòng của hắn không đáng giá đến vậy sao?

Thế nhưng nghĩ đến những việc mình làm trước đây, hắn lại sâu sắc nhận ra được, đó đều là hắn tự tìm.

Hắn từng đứng trong hành lang tối mờ, chỉ vào nơi tim Trương Phong Hòa nói những lời đó, vậy mà người trước mặt lại hoàn toàn không để trong lòng. Bằng không, cũng sẽ không sinh ra hiểu lầm hoang đường như thế.

Hắn vô lực buông tay ra, đứng dậy, đắp kín chăn cho người nằm trên giường, sau đó nói, "Không còn sớm nữa, em ngủ đi."

Nói xong liền ra khỏi phòng ngủ.

Trương Phong Hòa ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hắn, hơi lạnh trên người chạm vào chăn bông lạnh lẽo lại càng lạnh hơn, lạnh đến tận xương tủy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương