Người Tới Không Tốt
-
Chương 28: Quá nhiều trùng hợp
Người tới không tốt March 18, 2015 Leave a comment
Năm xưa, công ty giải trí Âu Thị kinh doanh chuỗi hộp đêm, quán bar, còn từng bước chân vào ngành công nghiệp giải trí, sau đó đầu tư vào vận tải biển, thành công trong lần thử đầu tiên, công ty giải trí Âu Thị cũng theo đó đổi tên thành tập đoàn Âu Hải. Ngày nay tập đoàn còn chen chân vào khai thác bất động sản, sinh vật học, điều chế thuốc và các lĩnh vực thông tin truyền thông, tài sản dưới cờ hùng hậu.
Hôm nay thứ Hai, Phương Dĩ dậy sớm rửa mặt, tập thể dục, ăn sáng. Chu Tiêu gọi điện thoại bảo cô xuống lầu, Phương Dĩ húp cháo nói: “Quả thực tôi sẽ xuống lầu, nhưng sau khi xuống lầu sẽ trực tiếp đi ra ngoài. Anh có chuyện gì có thể hẹn trước, đợi năm giờ tôi tan làm về rồi nói sau.”
Chu Tiêu cười khẩy: “Em chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên tôi chắc chắn.”
“Em đừng hối hận.”
Phương Dĩ không sợ uy hiếp, chậm rãi húp cháo, lật xem tài liệu liên quan đến tập đoàn Âu Hải. Chủ tịch tập đoàn Âu Hải là nhà từ thiện rất nổi tiếng, mấy năm gần đây tổng số tiền quyên góp bằng danh nghĩa cá nhân và tập đoàn đạt tới mười triệu. Phương Dĩ líu lưỡi, vét một muỗng cháo trắng, cô cũng muốn được vị chủ tịch này quyên góp!
Đau khổ trong lòng húp cháo xong, Phương Dĩ sửa soạn một chút rồi ra ngoài, đi xuống dưới lầu nghe thấy có người huýt sáo với cô, Phương Dĩ khoanh tay nói: “Tên Lửa, Tiểu Vương tới rồi à?”
Tên Lửa huýt sáo xong quan sát cô. Hôm nay Phương Dĩ mặc áo sơ mi tay dài, váy chữ A, giày cao gót khoảng sáu cm, trang điểm nhẹ nhàng thoải mái già giặn, cùng với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch thường ngày như hai người khác nhau. Anh ta cảm thấy ăn mặc quyến rũ còn phải mê người hơn lần trước. Tên Lửa cợt nhả: “Vợ Tiểu Vương đã qua ngày dự tính sinh mà vẫn chưa sinh, cậu ta xin nghỉ thêm hai ngày. Cô muốn đi làm à? Chức vụ gì? Sao trước đây chưa bao giờ thấy qua cô mặc thế này?”
Phương Dĩ nheo mắt: “Đừng cản đường! Đúng rồi, có năm mươi đồng cho tôi mượn không?”
Tên Lửa nghe thế, nhanh nhẹn xoay người chạy đi. Phương Dĩ nổi giận: “Mười lăm đồng cũng được mà!”
“Ôi!”
Có người cười khẩy. Phương Dĩ tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, rốt cuộc bị cô phát hiện Chu Tiêu đút hai tay trong túi, dựa ở bên cửa ra vào. Phương Dĩ đi tới: “Anh lén lút đứng ở đây làm gì?”
Chu Tiêu liếc mắt nhìn mặt trời bên ngoài, lại cúi đầu nhìn ánh nắng hắt dưới đất, nhướng mày: “Em có thể bóp méo sự thật thêm một chút.”
Phương Dĩ vòng qua anh: “Không nói với anh nữa, tôi vội đi làm, anh…” Cô ngừng nói, bước chân cũng dừng lại, lùi hai bước quay lại bên cạnh Chu Tiêu, nhìn chằm chằm tờ tiền vẫy trên tay anh, không nói được một lời, nhìn chằm chằm như hổ đói.
Chu Tiêu nói: “Vừa rồi tôi muốn thuê lại lầu trên, nhưng người nào đó không đồng ý.”
“Tôi không đồng ý lúc nào! Tôi đồng ý!”
“Em nói em không hối hận.”
“Nói bậy, rõ ràng là anh nói ‘Em đừng hối hận’, nói xong liền cúp điện thoại. Tôi chưa nói gì cả.”
Chu Tiêu cười nói: “Tiếc là trễ rồi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, thuê lầu trên không kinh tế lắm.”
Phương Dĩ kiên cường nói: “Anh thích thuê hay không, tôi còn có mười đồng đi xe buýt!”
Nói xong xoay người đi khỏi. Chu Tiêu chặn ngang vây lấy cô, cười hỏi: “Chỉ còn mười đồng?”
Phương Dĩ cúi đầu: “Hai mươi đồng. Mấy ngày nay không dùng tiền, tờ hai mươi đồng này chính là anh cố ý để tôi nhặt. Trước khi đi Đại Phương đã hầm một nồi canh gà lớn cho tôi, mỗi ngày tôi tiết kiệm uống một chút, có thể chống đỡ một tuần. Nếu thực sự không chống đỡ nổi, tôi còn có gà mái có thể làm thịt.”
Chu Tiêu cười thầm, bóp bóp cằm cô: “Ôi, bé đáng thương, nếu tôi vẫn thấy chết không cứu, có phải quá nhẫn tâm rồi không?”
Phương Dĩ yên lặng gật đầu, đột nhiên nhìn thấy một tờ tiền chậm rãi đi từ dưới lên, cuối cùng dừng trước mặt cô. Chu Tiêu cười trên nỗi đau của người khác: “Trả lại tiền thuê nhà cho em làm nhiều lần.”
Phương Dĩ nhìn tờ tiền chằm chằm: “Hai mươi? Anh muốn chia ra trả 375 lần?”
“Năng lực tính nhẩm rất tốt.” Chu Tiêu khen cô, lại nhàn nhã lấy tiền lại, “Em có thích hay không?”
Phương Dĩ rút phắt lấy tiền: “Xem như anh lợi hại!”
Chu Tiêu phải đến công ty chứng khoán, tiện đường đưa Phương Dĩ đến Tập đoàn Âu Hải. Phương Dĩ được voi đòi tiên: “Năm giờ chiều anh sẽ đi qua Âu Hải phải không?”
“Sẽ đi qua biển.”
Phương Dĩ trợn mắt. Chu Tiêu hỏi cô: “Em nộp đơn vào chức vụ gì?”
“Trợ lý phòng Marketing, mỗi buổi chiều trong tuần này đều sẽ tiến hành đào tạo hai tiếng, đào tạo xong trực tiếp tan làm.”
“Có khả năng tài liệu nhân sự của tập đoàn Âu Hải bị lỗi không? Họ không có lý do để mời em.”
Phương Dĩ không so đo lời châm biếm của anh: “Là vàng thì cuối cùng sẽ được Bá Lạc* phát hiện.”
*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Chu Tiêu cười rộ lên, lấy tay nhéo mặt cô. Phương Dĩ đẩy tay anh ra, nắm chặt dây an toàn: “Anh lái xe cho đàng hoàng, tôi muốn sống lâu trăm tuổi!”
“Loại người như em, ông trời cũng sợ bắt em!”
Một mạch trôi chảy đến tập đoàn Âu Hải, trước khi Phương Dĩ xuống xe bị Chu Tiêu kéo lại hôn vài cái. Chạy vào công ty, Phương Dĩ chuồn vào toilet trang điểm lại, vừa thoa son môi vừa thầm oán Chu Tiêu, mang tai thình lình phiếm hồng. Bên cạnh có nữ sinh gọi điện thoại nói: “Không phải ngày đầu tiên con đi làm mà. Biết, ăn trưa ở nhà ăn. Đi báo cáo trước rồi nói sau. Mẹ, nói tiếp nữa con có thể bị muộn đó. Được ạ, biết rồi, bye bye.”
Cúp điện thoại, đối phương thấy Phương Dĩ liếc trộm mình trong gương, ngượng ngùng cười một tiếng: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây làm, mẹ tôi không yên tâm.”
Phương Dĩ nhét son môi vào: “Tôi cũng là ngày đầu tiên đi làm. Tôi ở phòng Marketing, còn cô?”
“Tôi ở phòng Tài nguyên nhân lực.”
“Phòng Nhân sự?” Ánh mắt Phương Dĩ khẽ động, cười nói, “Tôi tên Phương Dĩ. Cô tên gì?”
Đối phương mặc một chiếc váy cotton dài, khoác cardigan len bên ngoài, mái tóc dài hơi xoăn, dáng người cao gầy, thanh khiết lại động lòng người, cười đáp: “Tôi tên Âu Duy Diệu, chào cô.”
Phương Dĩ mặt mũi đáng yêu, tính tình cởi mở nhiệt tình, hai tiếng sau khi báo cáo, lập tức hòa mình vào vài đồng nghiệp xung quanh bàn làm việc, buổi trưa khoác tay nhau đến nhà ăn của tập đoàn ăn trưa. Phương Dĩ đang bưng khay thức ăn tìm chỗ ngồi, liếc mắt liền nhìn thấy Âu Duy Diệu, trực tiếp chạy tới, cười híp mắt nói: “Trùng hợp thật, bên cạnh cô có ai không?”
Âu Duy Diệu sửng sốt, sau khi nhận ra Phương Dĩ vui vẻ nói: “Không có ai, cô ngồi đi.”
Âu Duy Diệu vừa du học từ nước ngoài về, lớn hơn Phương Dĩ vài tuổi, cách đây không lâu đến tập đoàn Âu Hải xin việc, thời điểm xin việc giống Phương Dĩ. Phương Dĩ nói: “Ba lần tôi phỏng vấn đều chưa từng thấy cô. Nếu tôi gặp cô, nhất định có ấn tượng!”
Âu Duy Diệu cười: “Tôi cũng chưa gặp qua cô, không ngờ hôm nay lại có thể gặp.”
Hai người mới gặp mà như đã quen từ lâu, trao đổi số điện thoại ngay tại chỗ. Buổi chiều lúc đào tạo hai cô đặc biệt ngồi chung một chỗ. Âu Duy Diệu nói: “Đổng sir rất lợi hại, tốt nghiệp liền vào Âu Hải làm công việc hành chính, nửa năm sau điền đơn chuyển chức vụ, chuyển sang làm đào tạo, sau đó đi Hong Kong học chuyên sâu, sau vài năm lại về tập đoàn Âu Hải, làm luôn đến bây giờ. Bình thường còn làm đào tạo cho một số khách sạn.”
Phương Dĩ nói: “Không ngờ cô tám chuyện vậy, nghe ngóng nhiều như thế.”
Âu Duy Diệu cười trộm: “Buổi sáng tôi vừa vào phòng, đồng nghiệp liền nói cho tôi biết lý lịch của những lãnh đạo này, không muốn biết cũng không được.”
Thoải mái làm việc một ngày, Phương Dĩ đúng giờ tan làm. Cô vốn còn nghĩ có thể gặp Tưởng Dư Phi không, nhưng tập đoàn quá lớn, muốn gặp người quá khó. Đến lúc đi ra công ty đột nhiên nhận được tin nhắn của Tưởng Dư Phi, nói anh ta đi công tác bên ngoài, thứ Sáu này sẽ về, đến lúc đó mời cô ăn cơm, chúc mừng cô nhận chức.
Phương Dĩ hớn hở trả lời tin nhắn, cúi đầu không nhìn đường, dưới chân vấp phải viên gạch bị nhếch lên, lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã nhào, may mà cô kịp thời đỡ cột điện bên cạnh. Một bên có người nhấn còi: “Đừng vắt chân, tôi sẽ tưởng là em không tìm được toilet!”
Phương Dĩ quay đầu, chạy nhanh về phía chiếc xe, vui vẻ nói: “Không phải anh nói sẽ đi qua biển sao, sao đi qua Âu Hải rồi?”
Chu Tiêu nói: “800 năm trước ở đây chính là biển, về nhà học bổ túc địa lý đi! Lên xe, tôi dẫn em đi ăn!”
Phương Dĩ vui mừng khấp khởi ngồi lên xe, lại chợt nghĩ đến Chu Tiêu có thể dẫn cô đi ăn quán ven đường không, cảnh cáo anh nói: “Quán ven đường tự tôi có thể đi ăn, anh đừng keo kiệt!”
Chu Tiêu nói: “Em cũng chỉ hợp ăn quán ven đường, chẳng lẽ còn muốn đi bữa tiệc Pháp?”
Chu Tiêu không dẫn Phương Dĩ đi nhà hàng Pháp, lái xe gần một tiếng mới đến bờ sông ở ngoại ô. Trên bờ sông đã bắc hai bộ cần câu cá, bên cạnh còn dựng một cái lều. Phương Dĩ vỗ trán: “Tôi từng ảo tưởng anh dẫn tôi ra ngoại ô, có thể có thức ăn riêng tư thần bí gì đó ở đây, chi phí thấp nhất là kiểu tám ngàn tám đó. Kết quả không có nhà hàng riêng tư thì thôi đi, anh lại còn muốn tôi tay làm hàm nhai?”
Chu Tiêu cười lớn: “Tôi chính là thích em đủ thông minh, không cần tôi nói nhiều cũng biết phải làm gì.”
Phương Dĩ căm giận: “Ngày mai tôi còn phải đi làm, không rảnh câu cá ngắm sao với anh!”
Chu Tiêu chỉ cần câu: “Xem, động rồi!”
Phương Dĩ lập tức chạy tới trước nhìn xung quanh: “Mau quấn dây đi!”
Chu Tiêu cười một tiếng, chậm rãi tiến lên quấn dây, lưỡi câu trống trơn, trách Phương Dĩ: “Tiếng của em lớn quá, câu cá phải yên tĩnh.”
Bên bờ không có người, sau khi vào thu mặt trời lặn sớm, không bao lâu hoàng hôn rút đi, chân trời đã có ánh sao, tĩnh lặng im ắng chỉ có gió thổi qua. Phương Dĩ mặc ít, Chu Tiêu ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Đợi một hồi nghĩ xem ăn cá gì? Cá hồi? Cá nướng? Cá kho?”
Phương Dĩ nuốt nước miếng: “Tôi đói.”
Chu Tiêu cười thầm, che cái bụng phẳng lì của cô: “Uống chút nước sông đi, coi như canh cá.”
Phương Dĩ nhào tới: “Được!”
Chu Tiêu kéo cô lại, ôm ngang cô vào lều. Phương Dĩ che ngực: “Anh muốn làm gì tôi!”
Chu Tiêu ném cô lên chăn, nói: “Bắt đầu bữa tối!”
Phương Dĩ co rúc vào góc: “Không thể được!”
Chu Tiêu quả thực không nhịn nổi, cất tiếng cười lớn, nói: “Cởi sạch sẽ chờ tôi!” Nói xong ra khỏi lều, lại lớn tiếng nhắc nhở, “Tắm sạch sẽ!”
Phương Dĩ lặng lẽ bò tới, nhìn ra ngoài từ khe hở. Bên ngoài mở vài ngọn đèn, dụng cụ trên cái bàn đơn giản liếc qua là thấy ngay. Chu Tiêu xắn tay áo sơ mi lên, giơ tay chém xuống, cạo sạch vẩy cá, động tác gọn gàng thuần thục, chỉ một lát sau anh xâu cá đã cạo sạch vẩy để lên vỉ nướng. Phương Dĩ ngửi được mùi thơm ngào ngạt, nước miếng chảy không dừng, giục: “Còn chưa xong sao?”
Chu Tiêu liếc cô một cái, lật vài que tre: “Đến ngay đây.”
Cuối cùng nướng chín, Phương Dĩ lập tức chui ra khỏi lều, khí lạnh nhào tới trước mặt, cô xoa xoa cánh tay cắn cá nướng, nói: “Tôi ăn nhiều một chút sẽ không lạnh nữa.”
Chu Tiêu đang muốn giành với cô, đột nhiên di động reo lên. Anh tiện tay nghe, Đồng Lập Đông ở đầu kia hỏi: “Không ở nhà?”
“Ở bên ngoài.”
Phương Dĩ nói nhỏ: “Anh đừng ăn xâu lớn này, ăn xâu nhỏ.”
Đồng Lập Đông nghe thấy tiếng: “Ở cùng Phương Dĩ?”
Chu Tiêu nói: “Ừ. Có chuyện?”
“Không có việc gì.”
Đồng Lập Đông cúp điện thoại, cúi đầu xem xét tài liệu trên tay. Phương Dĩ năm nay hai mươi hai tuổi, người tỉnh khác, tới đây tìm mẹ, tháng Tám vào ở số 338 đường Bảo Hưng. Bố ruột chết trong vụ cháy năm năm trước, mẹ ruột rất có khả năng mất tích sau vụ cháy, hiện nay nhận chức trong tập đoàn Âu Hải.
Chuyện trên thế gian nào có nhiều trùng hợp như vậy. Đồng Lập Đông đóng tài liệu lại, khẽ gõ tập tài liệu.
Năm xưa, công ty giải trí Âu Thị kinh doanh chuỗi hộp đêm, quán bar, còn từng bước chân vào ngành công nghiệp giải trí, sau đó đầu tư vào vận tải biển, thành công trong lần thử đầu tiên, công ty giải trí Âu Thị cũng theo đó đổi tên thành tập đoàn Âu Hải. Ngày nay tập đoàn còn chen chân vào khai thác bất động sản, sinh vật học, điều chế thuốc và các lĩnh vực thông tin truyền thông, tài sản dưới cờ hùng hậu.
Hôm nay thứ Hai, Phương Dĩ dậy sớm rửa mặt, tập thể dục, ăn sáng. Chu Tiêu gọi điện thoại bảo cô xuống lầu, Phương Dĩ húp cháo nói: “Quả thực tôi sẽ xuống lầu, nhưng sau khi xuống lầu sẽ trực tiếp đi ra ngoài. Anh có chuyện gì có thể hẹn trước, đợi năm giờ tôi tan làm về rồi nói sau.”
Chu Tiêu cười khẩy: “Em chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên tôi chắc chắn.”
“Em đừng hối hận.”
Phương Dĩ không sợ uy hiếp, chậm rãi húp cháo, lật xem tài liệu liên quan đến tập đoàn Âu Hải. Chủ tịch tập đoàn Âu Hải là nhà từ thiện rất nổi tiếng, mấy năm gần đây tổng số tiền quyên góp bằng danh nghĩa cá nhân và tập đoàn đạt tới mười triệu. Phương Dĩ líu lưỡi, vét một muỗng cháo trắng, cô cũng muốn được vị chủ tịch này quyên góp!
Đau khổ trong lòng húp cháo xong, Phương Dĩ sửa soạn một chút rồi ra ngoài, đi xuống dưới lầu nghe thấy có người huýt sáo với cô, Phương Dĩ khoanh tay nói: “Tên Lửa, Tiểu Vương tới rồi à?”
Tên Lửa huýt sáo xong quan sát cô. Hôm nay Phương Dĩ mặc áo sơ mi tay dài, váy chữ A, giày cao gót khoảng sáu cm, trang điểm nhẹ nhàng thoải mái già giặn, cùng với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch thường ngày như hai người khác nhau. Anh ta cảm thấy ăn mặc quyến rũ còn phải mê người hơn lần trước. Tên Lửa cợt nhả: “Vợ Tiểu Vương đã qua ngày dự tính sinh mà vẫn chưa sinh, cậu ta xin nghỉ thêm hai ngày. Cô muốn đi làm à? Chức vụ gì? Sao trước đây chưa bao giờ thấy qua cô mặc thế này?”
Phương Dĩ nheo mắt: “Đừng cản đường! Đúng rồi, có năm mươi đồng cho tôi mượn không?”
Tên Lửa nghe thế, nhanh nhẹn xoay người chạy đi. Phương Dĩ nổi giận: “Mười lăm đồng cũng được mà!”
“Ôi!”
Có người cười khẩy. Phương Dĩ tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, rốt cuộc bị cô phát hiện Chu Tiêu đút hai tay trong túi, dựa ở bên cửa ra vào. Phương Dĩ đi tới: “Anh lén lút đứng ở đây làm gì?”
Chu Tiêu liếc mắt nhìn mặt trời bên ngoài, lại cúi đầu nhìn ánh nắng hắt dưới đất, nhướng mày: “Em có thể bóp méo sự thật thêm một chút.”
Phương Dĩ vòng qua anh: “Không nói với anh nữa, tôi vội đi làm, anh…” Cô ngừng nói, bước chân cũng dừng lại, lùi hai bước quay lại bên cạnh Chu Tiêu, nhìn chằm chằm tờ tiền vẫy trên tay anh, không nói được một lời, nhìn chằm chằm như hổ đói.
Chu Tiêu nói: “Vừa rồi tôi muốn thuê lại lầu trên, nhưng người nào đó không đồng ý.”
“Tôi không đồng ý lúc nào! Tôi đồng ý!”
“Em nói em không hối hận.”
“Nói bậy, rõ ràng là anh nói ‘Em đừng hối hận’, nói xong liền cúp điện thoại. Tôi chưa nói gì cả.”
Chu Tiêu cười nói: “Tiếc là trễ rồi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, thuê lầu trên không kinh tế lắm.”
Phương Dĩ kiên cường nói: “Anh thích thuê hay không, tôi còn có mười đồng đi xe buýt!”
Nói xong xoay người đi khỏi. Chu Tiêu chặn ngang vây lấy cô, cười hỏi: “Chỉ còn mười đồng?”
Phương Dĩ cúi đầu: “Hai mươi đồng. Mấy ngày nay không dùng tiền, tờ hai mươi đồng này chính là anh cố ý để tôi nhặt. Trước khi đi Đại Phương đã hầm một nồi canh gà lớn cho tôi, mỗi ngày tôi tiết kiệm uống một chút, có thể chống đỡ một tuần. Nếu thực sự không chống đỡ nổi, tôi còn có gà mái có thể làm thịt.”
Chu Tiêu cười thầm, bóp bóp cằm cô: “Ôi, bé đáng thương, nếu tôi vẫn thấy chết không cứu, có phải quá nhẫn tâm rồi không?”
Phương Dĩ yên lặng gật đầu, đột nhiên nhìn thấy một tờ tiền chậm rãi đi từ dưới lên, cuối cùng dừng trước mặt cô. Chu Tiêu cười trên nỗi đau của người khác: “Trả lại tiền thuê nhà cho em làm nhiều lần.”
Phương Dĩ nhìn tờ tiền chằm chằm: “Hai mươi? Anh muốn chia ra trả 375 lần?”
“Năng lực tính nhẩm rất tốt.” Chu Tiêu khen cô, lại nhàn nhã lấy tiền lại, “Em có thích hay không?”
Phương Dĩ rút phắt lấy tiền: “Xem như anh lợi hại!”
Chu Tiêu phải đến công ty chứng khoán, tiện đường đưa Phương Dĩ đến Tập đoàn Âu Hải. Phương Dĩ được voi đòi tiên: “Năm giờ chiều anh sẽ đi qua Âu Hải phải không?”
“Sẽ đi qua biển.”
Phương Dĩ trợn mắt. Chu Tiêu hỏi cô: “Em nộp đơn vào chức vụ gì?”
“Trợ lý phòng Marketing, mỗi buổi chiều trong tuần này đều sẽ tiến hành đào tạo hai tiếng, đào tạo xong trực tiếp tan làm.”
“Có khả năng tài liệu nhân sự của tập đoàn Âu Hải bị lỗi không? Họ không có lý do để mời em.”
Phương Dĩ không so đo lời châm biếm của anh: “Là vàng thì cuối cùng sẽ được Bá Lạc* phát hiện.”
*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Chu Tiêu cười rộ lên, lấy tay nhéo mặt cô. Phương Dĩ đẩy tay anh ra, nắm chặt dây an toàn: “Anh lái xe cho đàng hoàng, tôi muốn sống lâu trăm tuổi!”
“Loại người như em, ông trời cũng sợ bắt em!”
Một mạch trôi chảy đến tập đoàn Âu Hải, trước khi Phương Dĩ xuống xe bị Chu Tiêu kéo lại hôn vài cái. Chạy vào công ty, Phương Dĩ chuồn vào toilet trang điểm lại, vừa thoa son môi vừa thầm oán Chu Tiêu, mang tai thình lình phiếm hồng. Bên cạnh có nữ sinh gọi điện thoại nói: “Không phải ngày đầu tiên con đi làm mà. Biết, ăn trưa ở nhà ăn. Đi báo cáo trước rồi nói sau. Mẹ, nói tiếp nữa con có thể bị muộn đó. Được ạ, biết rồi, bye bye.”
Cúp điện thoại, đối phương thấy Phương Dĩ liếc trộm mình trong gương, ngượng ngùng cười một tiếng: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới đây làm, mẹ tôi không yên tâm.”
Phương Dĩ nhét son môi vào: “Tôi cũng là ngày đầu tiên đi làm. Tôi ở phòng Marketing, còn cô?”
“Tôi ở phòng Tài nguyên nhân lực.”
“Phòng Nhân sự?” Ánh mắt Phương Dĩ khẽ động, cười nói, “Tôi tên Phương Dĩ. Cô tên gì?”
Đối phương mặc một chiếc váy cotton dài, khoác cardigan len bên ngoài, mái tóc dài hơi xoăn, dáng người cao gầy, thanh khiết lại động lòng người, cười đáp: “Tôi tên Âu Duy Diệu, chào cô.”
Phương Dĩ mặt mũi đáng yêu, tính tình cởi mở nhiệt tình, hai tiếng sau khi báo cáo, lập tức hòa mình vào vài đồng nghiệp xung quanh bàn làm việc, buổi trưa khoác tay nhau đến nhà ăn của tập đoàn ăn trưa. Phương Dĩ đang bưng khay thức ăn tìm chỗ ngồi, liếc mắt liền nhìn thấy Âu Duy Diệu, trực tiếp chạy tới, cười híp mắt nói: “Trùng hợp thật, bên cạnh cô có ai không?”
Âu Duy Diệu sửng sốt, sau khi nhận ra Phương Dĩ vui vẻ nói: “Không có ai, cô ngồi đi.”
Âu Duy Diệu vừa du học từ nước ngoài về, lớn hơn Phương Dĩ vài tuổi, cách đây không lâu đến tập đoàn Âu Hải xin việc, thời điểm xin việc giống Phương Dĩ. Phương Dĩ nói: “Ba lần tôi phỏng vấn đều chưa từng thấy cô. Nếu tôi gặp cô, nhất định có ấn tượng!”
Âu Duy Diệu cười: “Tôi cũng chưa gặp qua cô, không ngờ hôm nay lại có thể gặp.”
Hai người mới gặp mà như đã quen từ lâu, trao đổi số điện thoại ngay tại chỗ. Buổi chiều lúc đào tạo hai cô đặc biệt ngồi chung một chỗ. Âu Duy Diệu nói: “Đổng sir rất lợi hại, tốt nghiệp liền vào Âu Hải làm công việc hành chính, nửa năm sau điền đơn chuyển chức vụ, chuyển sang làm đào tạo, sau đó đi Hong Kong học chuyên sâu, sau vài năm lại về tập đoàn Âu Hải, làm luôn đến bây giờ. Bình thường còn làm đào tạo cho một số khách sạn.”
Phương Dĩ nói: “Không ngờ cô tám chuyện vậy, nghe ngóng nhiều như thế.”
Âu Duy Diệu cười trộm: “Buổi sáng tôi vừa vào phòng, đồng nghiệp liền nói cho tôi biết lý lịch của những lãnh đạo này, không muốn biết cũng không được.”
Thoải mái làm việc một ngày, Phương Dĩ đúng giờ tan làm. Cô vốn còn nghĩ có thể gặp Tưởng Dư Phi không, nhưng tập đoàn quá lớn, muốn gặp người quá khó. Đến lúc đi ra công ty đột nhiên nhận được tin nhắn của Tưởng Dư Phi, nói anh ta đi công tác bên ngoài, thứ Sáu này sẽ về, đến lúc đó mời cô ăn cơm, chúc mừng cô nhận chức.
Phương Dĩ hớn hở trả lời tin nhắn, cúi đầu không nhìn đường, dưới chân vấp phải viên gạch bị nhếch lên, lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã nhào, may mà cô kịp thời đỡ cột điện bên cạnh. Một bên có người nhấn còi: “Đừng vắt chân, tôi sẽ tưởng là em không tìm được toilet!”
Phương Dĩ quay đầu, chạy nhanh về phía chiếc xe, vui vẻ nói: “Không phải anh nói sẽ đi qua biển sao, sao đi qua Âu Hải rồi?”
Chu Tiêu nói: “800 năm trước ở đây chính là biển, về nhà học bổ túc địa lý đi! Lên xe, tôi dẫn em đi ăn!”
Phương Dĩ vui mừng khấp khởi ngồi lên xe, lại chợt nghĩ đến Chu Tiêu có thể dẫn cô đi ăn quán ven đường không, cảnh cáo anh nói: “Quán ven đường tự tôi có thể đi ăn, anh đừng keo kiệt!”
Chu Tiêu nói: “Em cũng chỉ hợp ăn quán ven đường, chẳng lẽ còn muốn đi bữa tiệc Pháp?”
Chu Tiêu không dẫn Phương Dĩ đi nhà hàng Pháp, lái xe gần một tiếng mới đến bờ sông ở ngoại ô. Trên bờ sông đã bắc hai bộ cần câu cá, bên cạnh còn dựng một cái lều. Phương Dĩ vỗ trán: “Tôi từng ảo tưởng anh dẫn tôi ra ngoại ô, có thể có thức ăn riêng tư thần bí gì đó ở đây, chi phí thấp nhất là kiểu tám ngàn tám đó. Kết quả không có nhà hàng riêng tư thì thôi đi, anh lại còn muốn tôi tay làm hàm nhai?”
Chu Tiêu cười lớn: “Tôi chính là thích em đủ thông minh, không cần tôi nói nhiều cũng biết phải làm gì.”
Phương Dĩ căm giận: “Ngày mai tôi còn phải đi làm, không rảnh câu cá ngắm sao với anh!”
Chu Tiêu chỉ cần câu: “Xem, động rồi!”
Phương Dĩ lập tức chạy tới trước nhìn xung quanh: “Mau quấn dây đi!”
Chu Tiêu cười một tiếng, chậm rãi tiến lên quấn dây, lưỡi câu trống trơn, trách Phương Dĩ: “Tiếng của em lớn quá, câu cá phải yên tĩnh.”
Bên bờ không có người, sau khi vào thu mặt trời lặn sớm, không bao lâu hoàng hôn rút đi, chân trời đã có ánh sao, tĩnh lặng im ắng chỉ có gió thổi qua. Phương Dĩ mặc ít, Chu Tiêu ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Đợi một hồi nghĩ xem ăn cá gì? Cá hồi? Cá nướng? Cá kho?”
Phương Dĩ nuốt nước miếng: “Tôi đói.”
Chu Tiêu cười thầm, che cái bụng phẳng lì của cô: “Uống chút nước sông đi, coi như canh cá.”
Phương Dĩ nhào tới: “Được!”
Chu Tiêu kéo cô lại, ôm ngang cô vào lều. Phương Dĩ che ngực: “Anh muốn làm gì tôi!”
Chu Tiêu ném cô lên chăn, nói: “Bắt đầu bữa tối!”
Phương Dĩ co rúc vào góc: “Không thể được!”
Chu Tiêu quả thực không nhịn nổi, cất tiếng cười lớn, nói: “Cởi sạch sẽ chờ tôi!” Nói xong ra khỏi lều, lại lớn tiếng nhắc nhở, “Tắm sạch sẽ!”
Phương Dĩ lặng lẽ bò tới, nhìn ra ngoài từ khe hở. Bên ngoài mở vài ngọn đèn, dụng cụ trên cái bàn đơn giản liếc qua là thấy ngay. Chu Tiêu xắn tay áo sơ mi lên, giơ tay chém xuống, cạo sạch vẩy cá, động tác gọn gàng thuần thục, chỉ một lát sau anh xâu cá đã cạo sạch vẩy để lên vỉ nướng. Phương Dĩ ngửi được mùi thơm ngào ngạt, nước miếng chảy không dừng, giục: “Còn chưa xong sao?”
Chu Tiêu liếc cô một cái, lật vài que tre: “Đến ngay đây.”
Cuối cùng nướng chín, Phương Dĩ lập tức chui ra khỏi lều, khí lạnh nhào tới trước mặt, cô xoa xoa cánh tay cắn cá nướng, nói: “Tôi ăn nhiều một chút sẽ không lạnh nữa.”
Chu Tiêu đang muốn giành với cô, đột nhiên di động reo lên. Anh tiện tay nghe, Đồng Lập Đông ở đầu kia hỏi: “Không ở nhà?”
“Ở bên ngoài.”
Phương Dĩ nói nhỏ: “Anh đừng ăn xâu lớn này, ăn xâu nhỏ.”
Đồng Lập Đông nghe thấy tiếng: “Ở cùng Phương Dĩ?”
Chu Tiêu nói: “Ừ. Có chuyện?”
“Không có việc gì.”
Đồng Lập Đông cúp điện thoại, cúi đầu xem xét tài liệu trên tay. Phương Dĩ năm nay hai mươi hai tuổi, người tỉnh khác, tới đây tìm mẹ, tháng Tám vào ở số 338 đường Bảo Hưng. Bố ruột chết trong vụ cháy năm năm trước, mẹ ruột rất có khả năng mất tích sau vụ cháy, hiện nay nhận chức trong tập đoàn Âu Hải.
Chuyện trên thế gian nào có nhiều trùng hợp như vậy. Đồng Lập Đông đóng tài liệu lại, khẽ gõ tập tài liệu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook