Người Tình Tìm Đến Cửa
-
Chương 2
“Aizz!”
Uông Tử Nhân bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc, thở dài.
Tiệc rượu đã là chuyện hai tuần trước, vì sao cô còn nghĩ tới chứ? Mấy ngày nay ông xã cũng không khác thường ngày.
Nhớ tới Hiểu Thiến từng nói, đàn ông luôn không quên được mối tình đầu hay bạn gái cũ, chồng cô cũng thế sao? Cho nên ngày đó thấy Lăng Dao bị trẹo chân, anh mới lo lắng lập thức băng chân cho cô ấy?
Cô rất muốn hỏi ông xã chuyện này, nhưng nếu cô có dũng khí để hỏi, thì giờ phút này cũng không phải phiền não vậy rồi! Nghĩ đến đây, cô lại thở dài.
“Này, chị à, gọi người ta ra đây là để nghe chị thở dài à?”
Uông Tử Nhân khi đó mới ngỡ ngàng mình giờ đang ngồi ở tiệm cà phê với em gái Uông Tử Thiên.”Xin lỗi em, Tử Thiên, chị có chút tâm sự”.
“Từ khi mới tới cho tới giờ chị thở dài hơn mười lần rồi, thế mà gọi là chút tâm sự à?Không cần hỏi em cũng biết cái gọi là một chút tâm sự của chị chắc chắn có liên quan tới anh rể rồi”.Hai chị em kém nhau một tuổi, tuy bề ngoài xinh xắn như nhau nhưng cá tính đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không cẩn thận dịu dàng như chị gái, Uông Tử Thiên lại rất ngay thẳng mạnh mẽ.
Cô kinh ngạc, “Sao em biết?”
“Xin chị đấy, thế giới của chị nhỏ như thế, cũng chỉ có một mình anh rể thôi, dùng đầu gối cũng biết tâm sự của chị liên quan tới anh rể rồi”.Tuy chị đã kết hôn nhiều năm rồi, nhưng hai chị em cô khi rảnh vẫn hay gặp nhau, tình cảm cũng rất tốt.”Chị nói đi, có chuyện gì?”
“Này….Chị cũng không biết nói thế nào, thực ra cũng không có gì”.Có lẽ chỉ là cô suy nghĩ nhiều quá thôi.
“Chị, em vẫn nói lại câu nói kia, nếu chị không vui vẻ gì thì rời khỏi anh rể đi!”
Nghe em gái lại bảo mình bỏ chồng, Uông Tử Nhân chỉ có thể cười khổ.Từ khi cô kết hôn đến nay, Tử Thiên không biết đã nói câu này bao nhiều lần.Nhớ lúc trước ba mẹ sắp xếp cho cô đi xem mắt, lúc đó em gái còn đang học đại học, khuyên cô từ chối đám hỏi vì gia nghiệp này, rời nhà đi, làm việc tự nuôi sống mình.
Đừng nói tới chuyện cô chưa từng làm trái ý cha mẹ, sau khi gặp gỡ Duy Đình, cô càng không nghĩ tới hai từ từ chối.Mà em gái khuyên cô bỏ nhà không được, sau khi nó tốt nghiệp đại học xong cũng chuyển ra ngoài, tự kiếm sống, giờ nó đang làm tiểu thuyết gia viết các tiểu thuyết tình yêu.
“Thực ra cũng không có chuyện gì, là chị tự suy nghĩ nhiều quá”.Uông Tử Nhân cười cười.”Còn nữa, chị thực sự chưa từng không vui”.Cô chỉ là có chút tâm sự thôi mà.
“Chị, em biết anh rể đối với chị không tốt, mấy hôm trước báo chí còn đăng tin mập mờ giữa anh ta và bạn gái cũ, đó là thật à?”Thực ra cô cũng không muốn phá hủy hôn nhân của chị mình, nhưng người đàn ông như anh rể, mọi chuyện trong nhà lớn nhỏ đều vất hết cho chị, dù là về nhà chồng hay là nhà mẹ đẻ, lúc nào cũng chỉ mình chị đi, nói thẳng ra thì anh rể không quan tâm chị gì cả, giờ lại còn rùm beng chuyện xấu, đúng là làm cho người ta tức giận.
Cô sở dĩ tức giận như thế cũng là có nguyện nhân, chị và cô khác nhau, từ nhỏ chị luôn là một cô gái nhu thuận, gần gũi trong mắt mọi người, cô thực sự hi vọng chị hạnh phúc.Cho nên mới nói, lúc trước cô khuyên chị rời nhà trốn đi, chị lại không nghe, chị nên gặp một người đàn ông tốt biết yêu mình.
“Tối hôm đó chị cũng ở đấy, Duy Đình chỉ giúp đỡ sơ cứu thôi”.Việc chính cô cũng không xác định được, nhưng cô cũng không muốn là em gái chán ghét chồng mình, càng hiểu lầm anh nhiều hơn.
“Tốt nhất là như chị nói”.Chị lúc nào cũng đối xử với người ta quá hiền lành!Uông Tử Thiên nhìn đồng hồ.”Chị, em không ngồi lâu được, còn phải về công ty”.
“Về công ty?”Uông Tử Nhân hoang mang.
“Em quên nói với chị, giờ em đang làm trong phòng thiết kế ở công ty Lập Hàn, vừa làm vừa học”.Nhắc tới công việc hiện tại của mình, ánh mắt cô sáng hẳn lên.”Vừa rồi em nói với ông chủ là đi mua cà phê, cho nên không thể ngồi lâu, giờ phải về mới được”.
“Em tới phòng thiết kế vừa học vừa làm?”Nghe chuyện em gái vừa học vừa làm, cô thực sự quá kinh ngạc.”Vậy chuyện tiểu thuyết của em thì sao?Không viết sao?”
“Đương nhiên là tiếp tục viết, chị đừng quên em rất thích viết tiểu thuyết”.
Em gái từ nhỏ rất thích đọc tiểu thuyết, rồi trở thành tác gia cũng chính bởi vì muốn tìm nội dung của câu chuyện xưa đó, nhưng mà tìm không được, cho nên tự bắt tay vào viết.”Tử Thiên, vì sao em lại chạy tới đó làm?”
“Chị nhớ không, lần trước Duẫn Hàm kết hôn, em tới làm phù dâu, đứng bên cạnh nhà trai chính là người phụ trách phòng thiết kế Tương Lập Hàn, em nói với chị đó, anh ta là một người rất đẹp trai mạnh mẽ, cũng là nam chính trong tiểu thuyết em viết lần này, cho nên em tới chỗ hắn làm việc”.
“Không phải vì em thích người ta nên tới đó làm chứ?”
Uông Tử Thiên cười thẹn thùng, thẳng thắn.” Em đúng là có chút hâm mộ”.
Đã chạy thẳng tới công ty người ta rồi, sao có thể không thích chứ?Nhìn em gái cười vui vẻ, Uông Tử Nhân cực kì hâm mộ cá tính thẳng thắn đó, cô lại không thể giống như thế, thích thì mạnh dạn theo đuổi, yêu thì nói thẳng ra.
Lúc này di động của Uông Tử Thiên vang lên, cô nhận máy, đầu dây vang lên tiếng gầm gừ không kiên nhẫn của Tương Lập Hàn: “Uông Tử Thiên, cô chạy đến Cao Hùng mua cà phê hả?Lâu thế còn chưa về!”
“Lập Hàn, xin lỗi mà, em lấy cà phê rồi, giờ đang về”.Thực ra cô chỉ cần đến phía trước, cạnh bên công ty có quán cà phê, chờ một chút cầm lên công ty cho mọi người là được.
Nghe em gái phải xin lỗi người ta, nói chuyện điện thoại xong, Uông Tử Nhân áy náy.”Tử Thiên, chị xin lỗi, khiến em bị mắng, chị không biết em đi làm rồi”.
“Không sao mà, là em chưa nói rõ với chị, nhưng mà người ta không mắng em, anh ta chỉ nói to thôi, thực ra anh là một người đàn ông dịu dàng lắm đó:.
“Phải không?”Tử Thiên hình như rất thích người đó, có thể khiến con bé thích như vậy, có thể thấy được đối phương chắc chắn là người tốt.”Em nói đi mua cà phê, ở công ty không thể pha cà phê sao?”
“Có ạ, em pha, chẳng qua là không ai uống được”.Uông Tử Thiên lè lưỡi.Cô cũng chỉ là pha hơi đặc thôi mà, nói gì mà cô như là sắc thuốc Đông y chứ, đúng là.
“Lần sau rảnh chị dạy em pha cà phê”.
“Được”.Chị tay nghề rất giỏi.”Chị, em đi trước, lần sau rảnh chúng ta lại tán gẫu”.
“Chị đi với em luôn, chị định mua vài thứ”.
Uông Tử Nhân cùng em gái ra khỏi quán cà phê, phất tay, em ngồi lên taxi rời đi, cô thì đi thẳng về phía trước.Mai ông xã đi Nhật Bản công tác, cô phải mua ít vật dùng hằng ngày cho anh mang theo.
A, phía trước có không ít người, giống như quay phim nhỉ?Cô không phải người tò mò, chân vẫn hướng về phía cửa hàng bách hóa, nhưng mà nghe người bên đường nói là Lăng Dao chụp hình quảng cáo, cô lại nhịn không được mà dừng lại.
“Được rồi, nghỉ 10 phút”.
Lăng Dao sau khi được đạo diễn cho nghỉ, đang định về xe nghỉ ngơi thì lại thấy vợ Lục Duy Đình phía trước, cô yên lặng nhìn cô ta, rồi đi qua đó.
Khuôn mặt xinh đẹp nhìn như thân thiết, cười nhẹ: “Xin chào, nếu tôi không nhầm thì cô là vợ của Duy Đình phải không?”Ở bữa tiệc ngày đó, người phụ nữ này vẫn ngoan ngoãn đi theo Duy Đình, sau đó khi Duy Đình thay cô băng lại chân, vợ anh cũng đứng bên cạnh như thế.
“Đúng, tôi là Uông Tử Nhân”.Cô cười cười, không nghĩ Lăng Dao lại chủ động tới chào hỏi.”Lăng tiểu thư, chân của cô tốt chưa?”Lần trước cô phát hiện, Lăng Dao có nhiều bức hình rất đẹp, giờ dưới ánh nắng mặt trời, cô ấy đúng là càng đẹp hơn.
“Không có việc gì, cho dù khiêu vũ cũng ok”.Lăng Dao giẫm mạnh vài cái, chân cô đúng là không có việc gì.
“Ngày đó may mà Duy Đình băng giúp tôi, thương tổn cũng giảm xuống mức thấp nhất, cho nên giờ tôi mới có thể mang giày cao gót làm việc”.
“Vậy là tốt rồi”.
“Tôi sau đó có gọi cho Duy Đình”.
Cô ấy gọi cho chồng cô sao?Uông Tử Nhân sửng sốt.Sau tiệc rượu, họ vẫn còn liên lạc?
Lăng Dao nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cô.”Lần trước tôi gọi điện cảm ơn, cũng nhờ anh thay tôi nói với cô một tiếng, cám ơn cô lấy giúp khăn mặt và đá, chẳng lẽ anh ấy không nói gì với cô sao?”
“Tôi nghĩ ông xã chắc bận quá, nên quên nói”.Uông Tử Nhân xấu hổ cười, bởi vì cô còn không biết người này từ trước đến nay vẫn còn liên lạc với chồng mình.
“Duy Đình cũng thật là, chẳng giống trước kia gì cả, trong mắt chỉ có công việc, trước kia khi cùng anh qua lại, lúc nào cũng vì chuyện anh xem trọng công việc nhất mà cãi vã”.
“Vậy sao?”Khuôn mặt tươi cười cứng đi, nghe bạn gái trước kia của chồng kể về chuyện của họ lúc xưa, đúng là không được tự nhiên.
“Thực ra năm đó nghe nói anh kết hôn với cô, tôi cũng rất kinh ngạc, bởi vì Duy Đình trước kia nói anh ghét nhất là đám cưới vì gia nghiệp, nếu chúng tôi không phải vì cãi vã mà chia tay, tôi tin tôi sẽ kết hôn với anh ấy”.Khuôn mặt xinh đẹp không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng đôi mắt rực sáng, cũng đầy tâm cơ.
Cô cố ý nói những điều này, bởi vì cô hi vọng mình có cơ hội trở về bên người đàn ông đó.
Bữa tiệc trước gặp Uông Tử Nhân, cô biết người phụ nữ này chỉ là đóa hoa nhỏ trong nhà ấm, là cô vợ bình hoa, vợ chồng Duy Đình nhìn rất nhạt nhẽo.Mà cô, sau khi chia tay với Duy Đình, nhận được nhiều danh lợi, nhưng tình cảm thì vẫn luôn lưu luyến đoạn tình yêu đó.
Trước kia họ còn trẻ, cá tính hiếu thắng, cho nên mới chia tay, nhưng giờ không như trước, nếu người bên cạnh không hợp với mình, cô hi vọng có thể cùng Duy Đình một lần nữa.Vốn cô đã không thể cầm lòng với anh, lần trước anh lại còn thay cô băng bó, cô càng hi vọng nhiều hơn.
Về phần Uông Tử Nhân, cô cũng chỉ có thể xin lỗi cô ấy, cô không phải đoạt người đàn ông của cô ta, bởi vì người đó vốn thuộc về cô, hơn nữa nhìn địa vị của cô hiện tại chỉ có người xuất sắc quyền thế như Duy Đình mới tương xứng.
Uông Tử Nhân không biết vì sao Lăng Dao lại nói những lời này với mình, nhưng theo lời cô ấy nói, cô có thể cảm nhận được, cô ấy cho rằng cô không xứng với Duy Đình, về điểm này cô cũng không thể hoàn toàn phủ nhận.
“Lăng tiểu thư, đạo diễn nói tiếp tục diễn”.Trợ lí riêng tới nói.
“Được ,tôi biết rồi, qua ngay”.Lăng Dao quay lại nói.”Thời gian này hết quay phim lại chụp quảng cáo, bận quá, nhưng mà hôm nay chụp quảng cáo xong mai sẽ đi Nhật Bản nghỉ phép đến lúc đó có thể thả lòng nghỉ ngơi rồi”.
Ngày mai cô ấy đi Nhật Bản nghỉ phép?Uông Tử Nhân kinh ngạc không thôi.Chồng cô ngày mai cũng đi Nhật Bản công tác, họ…
Không, không phải như cô nghĩ, họ không phải cùng đi đâu!”Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của cô, khóe miệng Lăng Dao lộ ra nét cười thắng lợi.”Rất nhiều chuyện cho dù qua nhiều năm cũng không thể thay đổi, tình cảm con người cũng thế, bỏ qua không phải là mất đi, mà vẫn có thể có lại được”.
Nhìn dáng người cao gầy rời đi, Uông Tử Nhân sợ hãi.Cô nhớ năm đó ông xã cưới cô, đơn giản là suy tính về đám cưới hai bên đều có lợi, hóa ra không phải sao?Nguyên nhân thực sự là như Lăng Dao nói?
Về nguyên nhân chia tay của chồng và Lăng Dao, cô biết chồng cô bức hôn không thành, cho nên hai người mới chia tay, vậy anh thực sự là vì muốn trả thù Lăng Dao mà cưới cô sao?Bởi vậy sau khi kết hôn thái độ của anh mới trở nên lạnh nhạt như thế?
Uông Tử Nhân càng hoảng loạn, suy nghĩ rối tung lên, cô tưởng rằng mình không suy nghĩ, hóa ra lại cực kì để ý.
Hơn nữa, cuối cùng cô ấy nói điều này là vì sao?Là chỉ cô ấy và Duy Đình tình cảm không thay đổi?Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh ông xã săn sóc Lăng Dao, cảm xúc bất an khiến cô càng thêm khủng hoảng.
Chồng và Lăng Dao, họ vẫn yêu nhau sao?Bởi vậy thấy cô ấy bị thương, anh mới lo đến thế….
Không thể dứt ra khỏi mớ hình ảnh đó, Uông Tử Nhân thấy mình mà còn suy nghĩ miên man thế này chắc sẽ điên mất, vì thế cô đưa tay vẫy taxi, ngồi phía sau xe, đọc địa chỉ, cô muốn tìm được đáp án thực sự.
Kết quả, cô tới công ty của ông xã, đứng trước cửa lớn của công ty cô lại không bước vào được, ngơ ngác đứng bên ngoiaf.
Cô tìm anh để làm gì?Vì Lăng Dao mà đến chất vấn anh, Duy Đình sẽ nghĩ thế nào về cô?Hay nếu anh nói đó là thật, cô sẽ có thể rời khỏi anh sao?
Cô biết đối với anh mà nói, sự tồn tại của cô có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mà, sự tồn tại của anh với cô, là cực kì quan trọng, giống như em gái cô nói, thế giới của cô chỉ có mình anh.
“Phu nhân, sao chị lại ở đây?Đến đưa đồ cho tổng giám đốc sao?”An Chí Thành từ bên ngoài trở về.Phu nhân tổng giám đốc không bao giờ đến công ty, ngoại trừ lúc giúp tổng giám đốc đưa văn kiện tới.
Uông Tử Nhân không nghĩ sẽ gặp An trợ lí, cô có chút ngượng ngùng.”Không phải, tôi chỉ là…”
“Là tới tìm tổng giám đốc sao?Tổng giám đốc ở văn phòng, chị theo tôi lên lầu”.Anh cung kính nói.
Hai mươi tám tuổi anh làm trợ lí tổng giám đốc đã ba năm, có lẽ bởi vì hằng năm nơm nớp lo sợ, cho nên nhìn anh già hơn nhiều.
“Không cần đâu, tôi chỉ đi ngang qua, không có gì đặc biệt, tôi đi trước”.
An Chí Thành nhìn phu nhân tổng giám đốc lên taxi rời đi, hình như cô có gì là lạ, có vẻ hoang mang rối loạn, bởi vậy anh đi thẳng lên văn phòng, nói với tổng giám đốc chuyện phu nhân đến công ty.
“Cậu nói Tử Nhân đến công ty?”.Nghe vợ tới công ty, Lục Duy Đình cũng cảm thấy buồn bực.
“Tôi nghĩ phu nhân đến tìm tổng giám đốc bởi vậy mời chị lên lầu nhưng chị nói chỉ đi ngang thôi, không có chuyện gì, sau đó lên taxi rời đi”
“Cô ấy không nói gì mà đi?”
“Vâng”.
Tử Nhân rất ít khi đến công ty, có chuyện gì sao?Mày nhíu chặt, khi anh cầm lấy di động định gọi cho vợ, vừa lúc điện thoại reo, anh buông di động nhận điện thoại.Quên đi, tối về hỏi vợ.
“Ông xã, hành lí ngày mai anh đi công tác em đã chuẩn bị rồi.”Thấy chồng từ phòng tắm đi ra, Uông Tử Nhân dịu dàng nói.Sau đó nhìn hành lí kiểm tra lần cuối, xem có quên gì không.
“Ừ, cám ơn em”.Lục Duy Đình cầm khăn mặt lau tóc, “Đúng rồi, An trợ lí nói thấy em hôm nay đến công ty, có chuyện gì sao?”
Tay cô đang kiểm tra hành lí cứng đờ, may mà giờ đang đưa lưng về phía anh.”Không có gì, vừa lúc đi tới vùng bên cạnh, nên qua thôi”
“Phải không?”Nghe qua giống như không có chuyện gì.
“Vâng, không có gì, nên mang gì đều có cả rồi”.Đóng túi hành lí lại, sau đó đẩy túi qua bên cạnh.Thấy chồng đang lau tóc, cô nhận khăn mặt trên tay anh. “Đưa khăn cho em, em vào phòng tắm treo”.
“Cám ơn”.
Uông Tử Nhân nhìn thấy chồng cầm cặp tài liệu bên ghế, biết anh lại định đến phòng sách, cô nhịn không được hỏi: “Ông xã, mai đi Nhật Bản công tác chỉ có anh và An trợ lí sao?”
Bước chân Lục Duy Đình dừng lại, quay đầu nhìn phía cô: “Có vấn đề gì à?”
Đối mặt với đôi mắt đen chăm chú, Uông Tử Nhân có chút chột dạ, giờ phút này thật giống như bà vợ nghi ngờ chồng bên ngoài, hỏi chồng đi cùng ai, đúng là mất mặt.”Không có gì, em chỉ tiện hỏi thôi”.
“Lần này hành trình đi Nhật Bản cũng ngắn, cho nên chỉ có An trợ lí theo”.Tuy không rõ vì sao vợ đột ngột có hứng thú với việc mình đi công tác với ai nhưng Lục Duy Đình vẫn trả lời.
“Vâng, em biết rồi, em mang khăn vào phòng tắm”.Uông Tử Nhân nén vẻ khẩn trương, làm như không có chuyện gì cười cười vào phòng tắm.
Cô có ở đó thật lâu, nghe tiếng anh ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa, mới dám đi từ phòng tắm ra, sau đó thở hổn hển.
Chồng cô chắc sẽ không thấy cô kì lạ đâu nhỉ?
Nhớ tới mình vừa mới giống như mấy bà vợ ghen tuông chất vấn chồng đi công tác với ai, cô lại rối loạn, đúng là không biết mình lấy dũng khí đâu, còn hỏi anh ấy thật.
Câu trả lời cảu anh đơn giản, giọng điệu trầm ổn, chắc là không lừa cô.
Vậy cô có phải nên tin lời anh đúng không?
Bởi vì dù mai Lăng Dao cũng đi Nhật Bản nhưng không phải là họ cùng đi, hơn nữa chồng cô mới nói chỉ đi cùng An trợ lí, không có người khác mà.
Uông Tử Nhân quyết định vửa bỏ đống suy nghĩ bát nháo trong đầu, cô tin tưởng chồng mình.
Hôm sau Lục Duy Đình sáng sớm đã bay cùng An trợ lí đến Tokyo Nhật Bản.
Hai người sau khi đến Đông Kinh, ở một khác sạn quốc tế lớn ở đó, đây là sản nghiệp của tập đoàn Sáng Tiên ở Nhật Bản,quản lí khác sạn và vài cán bộ chủ chốt tự mình nghênh đón Tổng giám đốc.
Anh đưa hành lí cho người gác cổng đưa đến phòng cao nhất, lập tức vào phòng họp khác sạn, nghe quản lí báo cáo, mất khoảng một giờ, dù sao anh sang lần này, ngoài kiểm tra, chủ yếu là muốn hợp tác với công ty điện khí.
Lúc Lục Duy Đình và An trợ lí chuẩn bị ra ngoài bàn bạc, ở cửa khách sạn. anh thấy có một người rất quen.
“Lăng Dao?Sao em lại ở đây?”Anh kinh ngạc nhìn Lăng Dao cải trang, trên tay là một vali lớn
Cô tháo kính mắt ra, cười tươi.”Em là khách du lịch, không ngời khéo như thế gặp anh ở đây!Sao nào Lục tổng, em vào khách sạn của anh, có được ưu đãi không đây?”
Lục Duy Đình gọi quản lí khách sạn ở phía sau, dặn dò phải phục vụ tốt bạn mình.
“Duy Đình, cám ơn anh, em biết anh đối với em là tốt nhất, chọn đến khách sạn này là chính xác”.Lăng Dao vui vẻ cười.
“Anh còn có việc, anh đi trước”.Nói xong, Lục Duy Đình và An trợ lí ngồi lên xe.
“Anh đi việc của anh đi, gặp lại”.Cô vẫy vẫy tay.Khởi đầu tốt lắm, không phải sao?
Vì lần trước ở tiệc rượu anh băng bó cho cô, sau này cô còn gọi điện riêng cho anh, để cảm ơn cô còn muốn mời anh ăn cơm nữa, nhưng lại bị anh lấy lí do công việc nhiều mà từ chối, cô chưa từ bỏ ý định, tuần này không rảnh thì tuần sau, cuối cùng anh nói phải đi Nhật công tác, lập tức cô quyết định đi cùng.
Cô biết khách sạn này là sản nghiệp Lục gia, cô chính là thử vận may, có lẽ anh sẽ ở khách sạn nhà mình, kết quả chứng minh vận may của cô rất tốt đúng không?
Nói thực ra cô không thể xác định Lục Duy Đình giờ đối với cô là cảm giác gì.
Lần cô bị trật chân, anh thay cô băng bó, làm cho cô rất cảm động, nhưng khi cô chủ động mời anh ăn cơm, anh lại cực tuyệt, cô thực sự không rõ trong lòng anh suy nghĩ cái gì, trước kia cũng thế cô luôn không hiểu trong lòng anh suy nghĩ gì, rốt cuộc có có cô hay không.
Nhưng mà tuy không xác định được cảm giác của anh với mình, cô vẫn biết mình muốn gì, nếu cô còn yêu anh, vậy thì cô không thể buông tha, huống chi Uông Tử Nhân là người phụ nữ bình thường như vậy, nhìn cách nào cũng thấy phần thắng của cô rất lớn.
Lăng Dao mang mắt kính, cười vui vẻ bước vào khách sạn.
Ở Đài Loan.
Uông Tử Nhân đi vào khu cao cấp nhà ăn năm sao,chiều qua mẹ chồng mới đi du lịch từ châu Âu về hẹn cô tới đây uống trà.
“Đây, là quà mẹ cho con, mua ở Luân Đôn”.Phan Lan Anh gần sáu mươi tuổi, áo quần đều là hãng Chanel quí giá, bà mở túi màu tím bạch kim hiệu Hemes, lấy ra hộp quà cho con dâu.
“Cám ơn mẹ”.Uông Tử Nhân vui vẻ nhận lấy, mở ra, nhìn thấy vòng cổ trân châu sáng bóng.” Vòng cổ đẹp quá”
“Con thích là tốt rồi” Phan Lan Anh vui vẻ.”Mẹ nói với con này, chỉ có con mới có quà thôi, thằng nhóc Duy ĐÌnh cũng không có đâu”
“Cám ơn mẹ”.Mẹ chồng thích du lịch nước ngoài, mỗi lần về đều mua quà cho cô, lúc đầy co còn không dám nhận, vì quà đều là loại quí giá, nhưng thấy mẹ tức giận cô đành nhận, nhiều rồi cũng quen.
Không cần khách sáo với mẹ, mẹ nói rồi, còn không phải là con dâu, mà là con gái”.Phan Lan Anh thích con gái, chỉ tiếc bà sinh được hai đứa con.Lần đầu gặp Tử Nhân bà đã thích cô dịu dàng như thế, bởi vậy mới sắp xếp cho con xem mắt, thúc giục hôn nhân.
“Vâng thưa mẹ”.Uông Tử Nhân cười. Từ khi làm con dâu Lục gia, mẹ chồng vẫn yêu thương cô như con gái, cô cũng rất kính yêu bà.
“Ba chồng con nói Duy Đình đi công tác Nhật Bản à?”.Là chồng của bà nói.Con kết hôn, cũng không ở chung với nhau cho nên chuyện đi công tác cũng ít khi gọi điện báo cho cha mẹ.
“Dạ, sáng qua anh bay đi Nhật Bản bàn chuyện làm ăn, sẽ đi năm ngày”.
“Vậy sao?”Phan Lan Anh tao nhã uống ngụm trà.”Nghe nói lúc mẹ không ở trong nước, thằng nhóc Duy Đình kia làm chuyện xấu, thật sao?”
“Chỉ là gặp bạn gái trước thôi ạ, không có gì, lúc đó con cũng ở bên, chỉ là truyền thông không chụp ảnh con mà thôi”.Không nghĩ làm mẹ lo lắng, bởi vậy Uông Tử Nhân nhẹ nhàng giải thích,hơn nữa cô cũng quyết định tin tưởng anh rồi.
“Con nghĩ vậy là được rồi, đàn ông làm việc ben ngoài, quan hệ xã giao nên gặp ai cũng có thể bị nói thành yêu đương vụng trộm, hoặc là tư tình gì đó, con nghe thấy cũng không cần để tâm, biết không?”
“tương lai hai đứa có con, đàn ông sẽ chú tâm vào gia đình hơn”.Phan Lan Anh hi vọng con dâu sẽ có cuộc hôn nhân vui vẻ.”Đúng rồi, con có động tĩnh gì chưa?”
Nghe mẹ chồng nhắc tới chuyện mang thai, Uông Tử Nhân cười chua xót, bởi vì không biết suy nghĩ của chồng, sợ sẽ khiến cho anh phức tạp, cho nên cô cũng không nói với mẹ chuyện anh tránh thai.
Phan Lan Anh thấy con dâu buồn rầu thì cười khổ.”Tử Nhân, mẹ không phải khiến con áp lực, mà chỉ là thấy có đứa nhỏ sẽ làm cho cảm tình vợ chồng các con tốt hơn”.
“Con biết”.
“Con chắc cũng thích trẻ con đúng không?”
“Dạ”.Cô so với bất kì ai càng muốn có con hơn.
“Mẹ nói với con, mẹ có một người bạn, con dâu kết hôn nhiều năm không có con, sau này nghe người ta giới thiệu một loại thuốc DÔng y, không bao lâu thì có, mẹ sẽ đi hỏi, sau mua cho con uống được không?”
“Chuyện này…”Cô có chút khó xử, nếu từ chối mẹ nhất định sẽ truy hỏi nguyên do.
“Tử Nhân, con uống thử, có lẽ sẽ rất nhanh có con”.
“Dạ vâng”.cũng chỉ có thể gật đầu thôi, nếu không sẽ làm mẹ thất vọng hơn.
Sau đó mẹ lại kể về chuyến du lịch thú vị này, hai giờ sau mới xong buổi trà chiều.
Cô về nhà, quản lí khu nhà nói cô có thư của chồng, từ nước Mĩ gửi tới, cô thay anh kí nhận.
Uông Tử Nhân nhìn bức thư, là từ Seattle Mĩ, Đây là thư gì nhỉ?
Sợ là tài liệu quan trọng, bởi vậy cô suy nghĩ không biết có nên gọi điện cho anh hay không nữa.
Uông Tử Nhân bỏ đi vẻ mặt nghiêm túc, thở dài.
Tiệc rượu đã là chuyện hai tuần trước, vì sao cô còn nghĩ tới chứ? Mấy ngày nay ông xã cũng không khác thường ngày.
Nhớ tới Hiểu Thiến từng nói, đàn ông luôn không quên được mối tình đầu hay bạn gái cũ, chồng cô cũng thế sao? Cho nên ngày đó thấy Lăng Dao bị trẹo chân, anh mới lo lắng lập thức băng chân cho cô ấy?
Cô rất muốn hỏi ông xã chuyện này, nhưng nếu cô có dũng khí để hỏi, thì giờ phút này cũng không phải phiền não vậy rồi! Nghĩ đến đây, cô lại thở dài.
“Này, chị à, gọi người ta ra đây là để nghe chị thở dài à?”
Uông Tử Nhân khi đó mới ngỡ ngàng mình giờ đang ngồi ở tiệm cà phê với em gái Uông Tử Thiên.”Xin lỗi em, Tử Thiên, chị có chút tâm sự”.
“Từ khi mới tới cho tới giờ chị thở dài hơn mười lần rồi, thế mà gọi là chút tâm sự à?Không cần hỏi em cũng biết cái gọi là một chút tâm sự của chị chắc chắn có liên quan tới anh rể rồi”.Hai chị em kém nhau một tuổi, tuy bề ngoài xinh xắn như nhau nhưng cá tính đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, không cẩn thận dịu dàng như chị gái, Uông Tử Thiên lại rất ngay thẳng mạnh mẽ.
Cô kinh ngạc, “Sao em biết?”
“Xin chị đấy, thế giới của chị nhỏ như thế, cũng chỉ có một mình anh rể thôi, dùng đầu gối cũng biết tâm sự của chị liên quan tới anh rể rồi”.Tuy chị đã kết hôn nhiều năm rồi, nhưng hai chị em cô khi rảnh vẫn hay gặp nhau, tình cảm cũng rất tốt.”Chị nói đi, có chuyện gì?”
“Này….Chị cũng không biết nói thế nào, thực ra cũng không có gì”.Có lẽ chỉ là cô suy nghĩ nhiều quá thôi.
“Chị, em vẫn nói lại câu nói kia, nếu chị không vui vẻ gì thì rời khỏi anh rể đi!”
Nghe em gái lại bảo mình bỏ chồng, Uông Tử Nhân chỉ có thể cười khổ.Từ khi cô kết hôn đến nay, Tử Thiên không biết đã nói câu này bao nhiều lần.Nhớ lúc trước ba mẹ sắp xếp cho cô đi xem mắt, lúc đó em gái còn đang học đại học, khuyên cô từ chối đám hỏi vì gia nghiệp này, rời nhà đi, làm việc tự nuôi sống mình.
Đừng nói tới chuyện cô chưa từng làm trái ý cha mẹ, sau khi gặp gỡ Duy Đình, cô càng không nghĩ tới hai từ từ chối.Mà em gái khuyên cô bỏ nhà không được, sau khi nó tốt nghiệp đại học xong cũng chuyển ra ngoài, tự kiếm sống, giờ nó đang làm tiểu thuyết gia viết các tiểu thuyết tình yêu.
“Thực ra cũng không có chuyện gì, là chị tự suy nghĩ nhiều quá”.Uông Tử Nhân cười cười.”Còn nữa, chị thực sự chưa từng không vui”.Cô chỉ là có chút tâm sự thôi mà.
“Chị, em biết anh rể đối với chị không tốt, mấy hôm trước báo chí còn đăng tin mập mờ giữa anh ta và bạn gái cũ, đó là thật à?”Thực ra cô cũng không muốn phá hủy hôn nhân của chị mình, nhưng người đàn ông như anh rể, mọi chuyện trong nhà lớn nhỏ đều vất hết cho chị, dù là về nhà chồng hay là nhà mẹ đẻ, lúc nào cũng chỉ mình chị đi, nói thẳng ra thì anh rể không quan tâm chị gì cả, giờ lại còn rùm beng chuyện xấu, đúng là làm cho người ta tức giận.
Cô sở dĩ tức giận như thế cũng là có nguyện nhân, chị và cô khác nhau, từ nhỏ chị luôn là một cô gái nhu thuận, gần gũi trong mắt mọi người, cô thực sự hi vọng chị hạnh phúc.Cho nên mới nói, lúc trước cô khuyên chị rời nhà trốn đi, chị lại không nghe, chị nên gặp một người đàn ông tốt biết yêu mình.
“Tối hôm đó chị cũng ở đấy, Duy Đình chỉ giúp đỡ sơ cứu thôi”.Việc chính cô cũng không xác định được, nhưng cô cũng không muốn là em gái chán ghét chồng mình, càng hiểu lầm anh nhiều hơn.
“Tốt nhất là như chị nói”.Chị lúc nào cũng đối xử với người ta quá hiền lành!Uông Tử Thiên nhìn đồng hồ.”Chị, em không ngồi lâu được, còn phải về công ty”.
“Về công ty?”Uông Tử Nhân hoang mang.
“Em quên nói với chị, giờ em đang làm trong phòng thiết kế ở công ty Lập Hàn, vừa làm vừa học”.Nhắc tới công việc hiện tại của mình, ánh mắt cô sáng hẳn lên.”Vừa rồi em nói với ông chủ là đi mua cà phê, cho nên không thể ngồi lâu, giờ phải về mới được”.
“Em tới phòng thiết kế vừa học vừa làm?”Nghe chuyện em gái vừa học vừa làm, cô thực sự quá kinh ngạc.”Vậy chuyện tiểu thuyết của em thì sao?Không viết sao?”
“Đương nhiên là tiếp tục viết, chị đừng quên em rất thích viết tiểu thuyết”.
Em gái từ nhỏ rất thích đọc tiểu thuyết, rồi trở thành tác gia cũng chính bởi vì muốn tìm nội dung của câu chuyện xưa đó, nhưng mà tìm không được, cho nên tự bắt tay vào viết.”Tử Thiên, vì sao em lại chạy tới đó làm?”
“Chị nhớ không, lần trước Duẫn Hàm kết hôn, em tới làm phù dâu, đứng bên cạnh nhà trai chính là người phụ trách phòng thiết kế Tương Lập Hàn, em nói với chị đó, anh ta là một người rất đẹp trai mạnh mẽ, cũng là nam chính trong tiểu thuyết em viết lần này, cho nên em tới chỗ hắn làm việc”.
“Không phải vì em thích người ta nên tới đó làm chứ?”
Uông Tử Thiên cười thẹn thùng, thẳng thắn.” Em đúng là có chút hâm mộ”.
Đã chạy thẳng tới công ty người ta rồi, sao có thể không thích chứ?Nhìn em gái cười vui vẻ, Uông Tử Nhân cực kì hâm mộ cá tính thẳng thắn đó, cô lại không thể giống như thế, thích thì mạnh dạn theo đuổi, yêu thì nói thẳng ra.
Lúc này di động của Uông Tử Thiên vang lên, cô nhận máy, đầu dây vang lên tiếng gầm gừ không kiên nhẫn của Tương Lập Hàn: “Uông Tử Thiên, cô chạy đến Cao Hùng mua cà phê hả?Lâu thế còn chưa về!”
“Lập Hàn, xin lỗi mà, em lấy cà phê rồi, giờ đang về”.Thực ra cô chỉ cần đến phía trước, cạnh bên công ty có quán cà phê, chờ một chút cầm lên công ty cho mọi người là được.
Nghe em gái phải xin lỗi người ta, nói chuyện điện thoại xong, Uông Tử Nhân áy náy.”Tử Thiên, chị xin lỗi, khiến em bị mắng, chị không biết em đi làm rồi”.
“Không sao mà, là em chưa nói rõ với chị, nhưng mà người ta không mắng em, anh ta chỉ nói to thôi, thực ra anh là một người đàn ông dịu dàng lắm đó:.
“Phải không?”Tử Thiên hình như rất thích người đó, có thể khiến con bé thích như vậy, có thể thấy được đối phương chắc chắn là người tốt.”Em nói đi mua cà phê, ở công ty không thể pha cà phê sao?”
“Có ạ, em pha, chẳng qua là không ai uống được”.Uông Tử Thiên lè lưỡi.Cô cũng chỉ là pha hơi đặc thôi mà, nói gì mà cô như là sắc thuốc Đông y chứ, đúng là.
“Lần sau rảnh chị dạy em pha cà phê”.
“Được”.Chị tay nghề rất giỏi.”Chị, em đi trước, lần sau rảnh chúng ta lại tán gẫu”.
“Chị đi với em luôn, chị định mua vài thứ”.
Uông Tử Nhân cùng em gái ra khỏi quán cà phê, phất tay, em ngồi lên taxi rời đi, cô thì đi thẳng về phía trước.Mai ông xã đi Nhật Bản công tác, cô phải mua ít vật dùng hằng ngày cho anh mang theo.
A, phía trước có không ít người, giống như quay phim nhỉ?Cô không phải người tò mò, chân vẫn hướng về phía cửa hàng bách hóa, nhưng mà nghe người bên đường nói là Lăng Dao chụp hình quảng cáo, cô lại nhịn không được mà dừng lại.
“Được rồi, nghỉ 10 phút”.
Lăng Dao sau khi được đạo diễn cho nghỉ, đang định về xe nghỉ ngơi thì lại thấy vợ Lục Duy Đình phía trước, cô yên lặng nhìn cô ta, rồi đi qua đó.
Khuôn mặt xinh đẹp nhìn như thân thiết, cười nhẹ: “Xin chào, nếu tôi không nhầm thì cô là vợ của Duy Đình phải không?”Ở bữa tiệc ngày đó, người phụ nữ này vẫn ngoan ngoãn đi theo Duy Đình, sau đó khi Duy Đình thay cô băng lại chân, vợ anh cũng đứng bên cạnh như thế.
“Đúng, tôi là Uông Tử Nhân”.Cô cười cười, không nghĩ Lăng Dao lại chủ động tới chào hỏi.”Lăng tiểu thư, chân của cô tốt chưa?”Lần trước cô phát hiện, Lăng Dao có nhiều bức hình rất đẹp, giờ dưới ánh nắng mặt trời, cô ấy đúng là càng đẹp hơn.
“Không có việc gì, cho dù khiêu vũ cũng ok”.Lăng Dao giẫm mạnh vài cái, chân cô đúng là không có việc gì.
“Ngày đó may mà Duy Đình băng giúp tôi, thương tổn cũng giảm xuống mức thấp nhất, cho nên giờ tôi mới có thể mang giày cao gót làm việc”.
“Vậy là tốt rồi”.
“Tôi sau đó có gọi cho Duy Đình”.
Cô ấy gọi cho chồng cô sao?Uông Tử Nhân sửng sốt.Sau tiệc rượu, họ vẫn còn liên lạc?
Lăng Dao nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cô.”Lần trước tôi gọi điện cảm ơn, cũng nhờ anh thay tôi nói với cô một tiếng, cám ơn cô lấy giúp khăn mặt và đá, chẳng lẽ anh ấy không nói gì với cô sao?”
“Tôi nghĩ ông xã chắc bận quá, nên quên nói”.Uông Tử Nhân xấu hổ cười, bởi vì cô còn không biết người này từ trước đến nay vẫn còn liên lạc với chồng mình.
“Duy Đình cũng thật là, chẳng giống trước kia gì cả, trong mắt chỉ có công việc, trước kia khi cùng anh qua lại, lúc nào cũng vì chuyện anh xem trọng công việc nhất mà cãi vã”.
“Vậy sao?”Khuôn mặt tươi cười cứng đi, nghe bạn gái trước kia của chồng kể về chuyện của họ lúc xưa, đúng là không được tự nhiên.
“Thực ra năm đó nghe nói anh kết hôn với cô, tôi cũng rất kinh ngạc, bởi vì Duy Đình trước kia nói anh ghét nhất là đám cưới vì gia nghiệp, nếu chúng tôi không phải vì cãi vã mà chia tay, tôi tin tôi sẽ kết hôn với anh ấy”.Khuôn mặt xinh đẹp không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng đôi mắt rực sáng, cũng đầy tâm cơ.
Cô cố ý nói những điều này, bởi vì cô hi vọng mình có cơ hội trở về bên người đàn ông đó.
Bữa tiệc trước gặp Uông Tử Nhân, cô biết người phụ nữ này chỉ là đóa hoa nhỏ trong nhà ấm, là cô vợ bình hoa, vợ chồng Duy Đình nhìn rất nhạt nhẽo.Mà cô, sau khi chia tay với Duy Đình, nhận được nhiều danh lợi, nhưng tình cảm thì vẫn luôn lưu luyến đoạn tình yêu đó.
Trước kia họ còn trẻ, cá tính hiếu thắng, cho nên mới chia tay, nhưng giờ không như trước, nếu người bên cạnh không hợp với mình, cô hi vọng có thể cùng Duy Đình một lần nữa.Vốn cô đã không thể cầm lòng với anh, lần trước anh lại còn thay cô băng bó, cô càng hi vọng nhiều hơn.
Về phần Uông Tử Nhân, cô cũng chỉ có thể xin lỗi cô ấy, cô không phải đoạt người đàn ông của cô ta, bởi vì người đó vốn thuộc về cô, hơn nữa nhìn địa vị của cô hiện tại chỉ có người xuất sắc quyền thế như Duy Đình mới tương xứng.
Uông Tử Nhân không biết vì sao Lăng Dao lại nói những lời này với mình, nhưng theo lời cô ấy nói, cô có thể cảm nhận được, cô ấy cho rằng cô không xứng với Duy Đình, về điểm này cô cũng không thể hoàn toàn phủ nhận.
“Lăng tiểu thư, đạo diễn nói tiếp tục diễn”.Trợ lí riêng tới nói.
“Được ,tôi biết rồi, qua ngay”.Lăng Dao quay lại nói.”Thời gian này hết quay phim lại chụp quảng cáo, bận quá, nhưng mà hôm nay chụp quảng cáo xong mai sẽ đi Nhật Bản nghỉ phép đến lúc đó có thể thả lòng nghỉ ngơi rồi”.
Ngày mai cô ấy đi Nhật Bản nghỉ phép?Uông Tử Nhân kinh ngạc không thôi.Chồng cô ngày mai cũng đi Nhật Bản công tác, họ…
Không, không phải như cô nghĩ, họ không phải cùng đi đâu!”Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của cô, khóe miệng Lăng Dao lộ ra nét cười thắng lợi.”Rất nhiều chuyện cho dù qua nhiều năm cũng không thể thay đổi, tình cảm con người cũng thế, bỏ qua không phải là mất đi, mà vẫn có thể có lại được”.
Nhìn dáng người cao gầy rời đi, Uông Tử Nhân sợ hãi.Cô nhớ năm đó ông xã cưới cô, đơn giản là suy tính về đám cưới hai bên đều có lợi, hóa ra không phải sao?Nguyên nhân thực sự là như Lăng Dao nói?
Về nguyên nhân chia tay của chồng và Lăng Dao, cô biết chồng cô bức hôn không thành, cho nên hai người mới chia tay, vậy anh thực sự là vì muốn trả thù Lăng Dao mà cưới cô sao?Bởi vậy sau khi kết hôn thái độ của anh mới trở nên lạnh nhạt như thế?
Uông Tử Nhân càng hoảng loạn, suy nghĩ rối tung lên, cô tưởng rằng mình không suy nghĩ, hóa ra lại cực kì để ý.
Hơn nữa, cuối cùng cô ấy nói điều này là vì sao?Là chỉ cô ấy và Duy Đình tình cảm không thay đổi?Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh ông xã săn sóc Lăng Dao, cảm xúc bất an khiến cô càng thêm khủng hoảng.
Chồng và Lăng Dao, họ vẫn yêu nhau sao?Bởi vậy thấy cô ấy bị thương, anh mới lo đến thế….
Không thể dứt ra khỏi mớ hình ảnh đó, Uông Tử Nhân thấy mình mà còn suy nghĩ miên man thế này chắc sẽ điên mất, vì thế cô đưa tay vẫy taxi, ngồi phía sau xe, đọc địa chỉ, cô muốn tìm được đáp án thực sự.
Kết quả, cô tới công ty của ông xã, đứng trước cửa lớn của công ty cô lại không bước vào được, ngơ ngác đứng bên ngoiaf.
Cô tìm anh để làm gì?Vì Lăng Dao mà đến chất vấn anh, Duy Đình sẽ nghĩ thế nào về cô?Hay nếu anh nói đó là thật, cô sẽ có thể rời khỏi anh sao?
Cô biết đối với anh mà nói, sự tồn tại của cô có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng mà, sự tồn tại của anh với cô, là cực kì quan trọng, giống như em gái cô nói, thế giới của cô chỉ có mình anh.
“Phu nhân, sao chị lại ở đây?Đến đưa đồ cho tổng giám đốc sao?”An Chí Thành từ bên ngoài trở về.Phu nhân tổng giám đốc không bao giờ đến công ty, ngoại trừ lúc giúp tổng giám đốc đưa văn kiện tới.
Uông Tử Nhân không nghĩ sẽ gặp An trợ lí, cô có chút ngượng ngùng.”Không phải, tôi chỉ là…”
“Là tới tìm tổng giám đốc sao?Tổng giám đốc ở văn phòng, chị theo tôi lên lầu”.Anh cung kính nói.
Hai mươi tám tuổi anh làm trợ lí tổng giám đốc đã ba năm, có lẽ bởi vì hằng năm nơm nớp lo sợ, cho nên nhìn anh già hơn nhiều.
“Không cần đâu, tôi chỉ đi ngang qua, không có gì đặc biệt, tôi đi trước”.
An Chí Thành nhìn phu nhân tổng giám đốc lên taxi rời đi, hình như cô có gì là lạ, có vẻ hoang mang rối loạn, bởi vậy anh đi thẳng lên văn phòng, nói với tổng giám đốc chuyện phu nhân đến công ty.
“Cậu nói Tử Nhân đến công ty?”.Nghe vợ tới công ty, Lục Duy Đình cũng cảm thấy buồn bực.
“Tôi nghĩ phu nhân đến tìm tổng giám đốc bởi vậy mời chị lên lầu nhưng chị nói chỉ đi ngang thôi, không có chuyện gì, sau đó lên taxi rời đi”
“Cô ấy không nói gì mà đi?”
“Vâng”.
Tử Nhân rất ít khi đến công ty, có chuyện gì sao?Mày nhíu chặt, khi anh cầm lấy di động định gọi cho vợ, vừa lúc điện thoại reo, anh buông di động nhận điện thoại.Quên đi, tối về hỏi vợ.
“Ông xã, hành lí ngày mai anh đi công tác em đã chuẩn bị rồi.”Thấy chồng từ phòng tắm đi ra, Uông Tử Nhân dịu dàng nói.Sau đó nhìn hành lí kiểm tra lần cuối, xem có quên gì không.
“Ừ, cám ơn em”.Lục Duy Đình cầm khăn mặt lau tóc, “Đúng rồi, An trợ lí nói thấy em hôm nay đến công ty, có chuyện gì sao?”
Tay cô đang kiểm tra hành lí cứng đờ, may mà giờ đang đưa lưng về phía anh.”Không có gì, vừa lúc đi tới vùng bên cạnh, nên qua thôi”
“Phải không?”Nghe qua giống như không có chuyện gì.
“Vâng, không có gì, nên mang gì đều có cả rồi”.Đóng túi hành lí lại, sau đó đẩy túi qua bên cạnh.Thấy chồng đang lau tóc, cô nhận khăn mặt trên tay anh. “Đưa khăn cho em, em vào phòng tắm treo”.
“Cám ơn”.
Uông Tử Nhân nhìn thấy chồng cầm cặp tài liệu bên ghế, biết anh lại định đến phòng sách, cô nhịn không được hỏi: “Ông xã, mai đi Nhật Bản công tác chỉ có anh và An trợ lí sao?”
Bước chân Lục Duy Đình dừng lại, quay đầu nhìn phía cô: “Có vấn đề gì à?”
Đối mặt với đôi mắt đen chăm chú, Uông Tử Nhân có chút chột dạ, giờ phút này thật giống như bà vợ nghi ngờ chồng bên ngoài, hỏi chồng đi cùng ai, đúng là mất mặt.”Không có gì, em chỉ tiện hỏi thôi”.
“Lần này hành trình đi Nhật Bản cũng ngắn, cho nên chỉ có An trợ lí theo”.Tuy không rõ vì sao vợ đột ngột có hứng thú với việc mình đi công tác với ai nhưng Lục Duy Đình vẫn trả lời.
“Vâng, em biết rồi, em mang khăn vào phòng tắm”.Uông Tử Nhân nén vẻ khẩn trương, làm như không có chuyện gì cười cười vào phòng tắm.
Cô có ở đó thật lâu, nghe tiếng anh ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa, mới dám đi từ phòng tắm ra, sau đó thở hổn hển.
Chồng cô chắc sẽ không thấy cô kì lạ đâu nhỉ?
Nhớ tới mình vừa mới giống như mấy bà vợ ghen tuông chất vấn chồng đi công tác với ai, cô lại rối loạn, đúng là không biết mình lấy dũng khí đâu, còn hỏi anh ấy thật.
Câu trả lời cảu anh đơn giản, giọng điệu trầm ổn, chắc là không lừa cô.
Vậy cô có phải nên tin lời anh đúng không?
Bởi vì dù mai Lăng Dao cũng đi Nhật Bản nhưng không phải là họ cùng đi, hơn nữa chồng cô mới nói chỉ đi cùng An trợ lí, không có người khác mà.
Uông Tử Nhân quyết định vửa bỏ đống suy nghĩ bát nháo trong đầu, cô tin tưởng chồng mình.
Hôm sau Lục Duy Đình sáng sớm đã bay cùng An trợ lí đến Tokyo Nhật Bản.
Hai người sau khi đến Đông Kinh, ở một khác sạn quốc tế lớn ở đó, đây là sản nghiệp của tập đoàn Sáng Tiên ở Nhật Bản,quản lí khác sạn và vài cán bộ chủ chốt tự mình nghênh đón Tổng giám đốc.
Anh đưa hành lí cho người gác cổng đưa đến phòng cao nhất, lập tức vào phòng họp khác sạn, nghe quản lí báo cáo, mất khoảng một giờ, dù sao anh sang lần này, ngoài kiểm tra, chủ yếu là muốn hợp tác với công ty điện khí.
Lúc Lục Duy Đình và An trợ lí chuẩn bị ra ngoài bàn bạc, ở cửa khách sạn. anh thấy có một người rất quen.
“Lăng Dao?Sao em lại ở đây?”Anh kinh ngạc nhìn Lăng Dao cải trang, trên tay là một vali lớn
Cô tháo kính mắt ra, cười tươi.”Em là khách du lịch, không ngời khéo như thế gặp anh ở đây!Sao nào Lục tổng, em vào khách sạn của anh, có được ưu đãi không đây?”
Lục Duy Đình gọi quản lí khách sạn ở phía sau, dặn dò phải phục vụ tốt bạn mình.
“Duy Đình, cám ơn anh, em biết anh đối với em là tốt nhất, chọn đến khách sạn này là chính xác”.Lăng Dao vui vẻ cười.
“Anh còn có việc, anh đi trước”.Nói xong, Lục Duy Đình và An trợ lí ngồi lên xe.
“Anh đi việc của anh đi, gặp lại”.Cô vẫy vẫy tay.Khởi đầu tốt lắm, không phải sao?
Vì lần trước ở tiệc rượu anh băng bó cho cô, sau này cô còn gọi điện riêng cho anh, để cảm ơn cô còn muốn mời anh ăn cơm nữa, nhưng lại bị anh lấy lí do công việc nhiều mà từ chối, cô chưa từ bỏ ý định, tuần này không rảnh thì tuần sau, cuối cùng anh nói phải đi Nhật công tác, lập tức cô quyết định đi cùng.
Cô biết khách sạn này là sản nghiệp Lục gia, cô chính là thử vận may, có lẽ anh sẽ ở khách sạn nhà mình, kết quả chứng minh vận may của cô rất tốt đúng không?
Nói thực ra cô không thể xác định Lục Duy Đình giờ đối với cô là cảm giác gì.
Lần cô bị trật chân, anh thay cô băng bó, làm cho cô rất cảm động, nhưng khi cô chủ động mời anh ăn cơm, anh lại cực tuyệt, cô thực sự không rõ trong lòng anh suy nghĩ cái gì, trước kia cũng thế cô luôn không hiểu trong lòng anh suy nghĩ gì, rốt cuộc có có cô hay không.
Nhưng mà tuy không xác định được cảm giác của anh với mình, cô vẫn biết mình muốn gì, nếu cô còn yêu anh, vậy thì cô không thể buông tha, huống chi Uông Tử Nhân là người phụ nữ bình thường như vậy, nhìn cách nào cũng thấy phần thắng của cô rất lớn.
Lăng Dao mang mắt kính, cười vui vẻ bước vào khách sạn.
Ở Đài Loan.
Uông Tử Nhân đi vào khu cao cấp nhà ăn năm sao,chiều qua mẹ chồng mới đi du lịch từ châu Âu về hẹn cô tới đây uống trà.
“Đây, là quà mẹ cho con, mua ở Luân Đôn”.Phan Lan Anh gần sáu mươi tuổi, áo quần đều là hãng Chanel quí giá, bà mở túi màu tím bạch kim hiệu Hemes, lấy ra hộp quà cho con dâu.
“Cám ơn mẹ”.Uông Tử Nhân vui vẻ nhận lấy, mở ra, nhìn thấy vòng cổ trân châu sáng bóng.” Vòng cổ đẹp quá”
“Con thích là tốt rồi” Phan Lan Anh vui vẻ.”Mẹ nói với con này, chỉ có con mới có quà thôi, thằng nhóc Duy ĐÌnh cũng không có đâu”
“Cám ơn mẹ”.Mẹ chồng thích du lịch nước ngoài, mỗi lần về đều mua quà cho cô, lúc đầy co còn không dám nhận, vì quà đều là loại quí giá, nhưng thấy mẹ tức giận cô đành nhận, nhiều rồi cũng quen.
Không cần khách sáo với mẹ, mẹ nói rồi, còn không phải là con dâu, mà là con gái”.Phan Lan Anh thích con gái, chỉ tiếc bà sinh được hai đứa con.Lần đầu gặp Tử Nhân bà đã thích cô dịu dàng như thế, bởi vậy mới sắp xếp cho con xem mắt, thúc giục hôn nhân.
“Vâng thưa mẹ”.Uông Tử Nhân cười. Từ khi làm con dâu Lục gia, mẹ chồng vẫn yêu thương cô như con gái, cô cũng rất kính yêu bà.
“Ba chồng con nói Duy Đình đi công tác Nhật Bản à?”.Là chồng của bà nói.Con kết hôn, cũng không ở chung với nhau cho nên chuyện đi công tác cũng ít khi gọi điện báo cho cha mẹ.
“Dạ, sáng qua anh bay đi Nhật Bản bàn chuyện làm ăn, sẽ đi năm ngày”.
“Vậy sao?”Phan Lan Anh tao nhã uống ngụm trà.”Nghe nói lúc mẹ không ở trong nước, thằng nhóc Duy Đình kia làm chuyện xấu, thật sao?”
“Chỉ là gặp bạn gái trước thôi ạ, không có gì, lúc đó con cũng ở bên, chỉ là truyền thông không chụp ảnh con mà thôi”.Không nghĩ làm mẹ lo lắng, bởi vậy Uông Tử Nhân nhẹ nhàng giải thích,hơn nữa cô cũng quyết định tin tưởng anh rồi.
“Con nghĩ vậy là được rồi, đàn ông làm việc ben ngoài, quan hệ xã giao nên gặp ai cũng có thể bị nói thành yêu đương vụng trộm, hoặc là tư tình gì đó, con nghe thấy cũng không cần để tâm, biết không?”
“tương lai hai đứa có con, đàn ông sẽ chú tâm vào gia đình hơn”.Phan Lan Anh hi vọng con dâu sẽ có cuộc hôn nhân vui vẻ.”Đúng rồi, con có động tĩnh gì chưa?”
Nghe mẹ chồng nhắc tới chuyện mang thai, Uông Tử Nhân cười chua xót, bởi vì không biết suy nghĩ của chồng, sợ sẽ khiến cho anh phức tạp, cho nên cô cũng không nói với mẹ chuyện anh tránh thai.
Phan Lan Anh thấy con dâu buồn rầu thì cười khổ.”Tử Nhân, mẹ không phải khiến con áp lực, mà chỉ là thấy có đứa nhỏ sẽ làm cho cảm tình vợ chồng các con tốt hơn”.
“Con biết”.
“Con chắc cũng thích trẻ con đúng không?”
“Dạ”.Cô so với bất kì ai càng muốn có con hơn.
“Mẹ nói với con, mẹ có một người bạn, con dâu kết hôn nhiều năm không có con, sau này nghe người ta giới thiệu một loại thuốc DÔng y, không bao lâu thì có, mẹ sẽ đi hỏi, sau mua cho con uống được không?”
“Chuyện này…”Cô có chút khó xử, nếu từ chối mẹ nhất định sẽ truy hỏi nguyên do.
“Tử Nhân, con uống thử, có lẽ sẽ rất nhanh có con”.
“Dạ vâng”.cũng chỉ có thể gật đầu thôi, nếu không sẽ làm mẹ thất vọng hơn.
Sau đó mẹ lại kể về chuyến du lịch thú vị này, hai giờ sau mới xong buổi trà chiều.
Cô về nhà, quản lí khu nhà nói cô có thư của chồng, từ nước Mĩ gửi tới, cô thay anh kí nhận.
Uông Tử Nhân nhìn bức thư, là từ Seattle Mĩ, Đây là thư gì nhỉ?
Sợ là tài liệu quan trọng, bởi vậy cô suy nghĩ không biết có nên gọi điện cho anh hay không nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook