Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
-
Chương 43: Kem
Lục Cảnh Hoằng ôm Tô Noãn quay vào biệt thự, làm cho Lục Cảnh Ngưng và Long Sĩ Hào tò mò, hai người đưa mắt nhìn nhau, Đậu Đậu tốt bụng giải thích một phen, không quên khoe khoang tâm tình khoái trá của mình đêm nay được ngủ cùng Tô Noãn.
“Nếu là vậy, em trai trước hết ôm Tô tiểu thư vào phòng khách đi.”
Lục Cảnh Ngưng nói xong liền phân phó người giúp việc dọn dẹp lại phòng khách, Lục Cảnh Hoằng liếc nhìn người ngả nghiêng trên người mình, Tô Noãn vẫn còn cố gắng trợn tròn mắt, không có trả lời Lục Cảnh Ngưng, ôm Tô Noãn lên bậc thang.
“Em trai, phòng khách ở bên cạnh, em mang Tô tiểu thư đi đâu vậy?”
Lục Cảnh Hoằng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Ngưng đang đứng ở dưới bậc thang tò mò nhìn mình, anh không có xem nhẹ khoé mắt ngước nhìn cái bóng dáng nhỏ bé kia, đang ra sức bò lên trên.
“Không cần làm phiền, đêm nay cô ấy có thể ngủ phòng em.”
“Như vậy có vẻ không hay cho lắm?”
Lục Cảnh Ngưng khó xử quay đầu nhìn chồng mình một chút, Long Sĩ Hào chỉ là nhướng mày tỏ vẻ mình cũng không biết, mà Lục Cảnh Hoằng mặt không đổi sắc cũng làm cho bà không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
“Để cô ấy ngủ phòng em đi, em không quan trọng.”
“Nhưng, Noãn Noãn của con quan trọng a!”
Đậu Đậu thật vất vả leo lên bậc thang, lạch bạch chạy đến bên chân Lục Cảnh Hoằng, giơ lên cái mặt tròn phúng phính, bộ dáng đáng yêu đó trong mắt ai kia cũng thực giống như không được dạy bảo.
Đậu Đậu bình chân như vại đem hai tay chấp ra sau lưng, nâng cao cái bụng tròn trịa, gật gù đắc ý nói:
“Ba nói rồi, con trai không được mang cô gái nhỏ uống say về phòng mình, bởi vì con trai sẽ biến thành cầm thú, đem cô gái nhỏ ăn mất ngay cả xương cũng không còn…”
Nói được một nửa, Đậu Đậu mê hoặc nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không để mắt đến Lục Cảnh Hoằng mặt lạnh âm trầm, nghiêng đầu sang chỗ khác hướng về phía Lục Cảnh Ngưng nén cười hỏi:
“Bà cô, cầm thú là gì vậy a, Tiểu gia gia sẽ biến thành cầm thú xấu xa sao?”
“Ba con toàn dạy con những thứ gì thế không biết, tiểu hoạt đầu, con không nhìn thấy Tiểu gia gia của con tức giận rồi sao hả?”
Lục Cảnh Ngưng vừa nói vừa cười trách cứ Đậu Đậu, Đậu Đậu chỉ là uỷ khuất vặn vẹo uốn éo lông mày, hai tay mập mạp nhỏ bé vặn xoắn cùng một chỗ, sợ hãi xoay người, nhìn Lục Cảnh Hoằng vâng dạ nói:
“Ba ba nói, đó là chuyện làm ăn thất bại của con trai không chiếm được cô gái nhỏ làm vợ, ba ba cũng có nói, cô gái nhỏ không thích đàn ông con trai cái miệng ngốc nghếch, ba ba còn nói… Đậu Đậu không được lấy Tiểu gia gia làm gương noi theo.”
“Làm gương noi theo là sao hả, bà cô?”
Cục cưng nào đó tò mò hoàn toàn không để ý mình đã làm cho khuôn mặt tuấn tú của Tiểu gia gia đen hẳn đi, khiêm tốn cầu cạnh bà cô buồn cười dạy mình, thấy bà cô không trả lời, liền không sợ chết hỏi Lục Cảnh Hoằng:
“Tiểu gia gia, Đậu Đậu không biết cầm thú và làm gương noi theo là sao, Tiểu gia gia có thể nói cho Đậu Đậu nghe được không a?”
Lục Cảnh Hoằng liếc xéo khuôn mặt tuấn tú mềm mại, vẻ mặt nghiêm túc, khiến Đậu Đậu nhạy cảm sợ hãi lui về sau một bước, thế nhưng thật nhẹ nhàng âm trầm mở miệng:
“Cầm thú? Ba ba của mi không phải là một ví dụ tốt sao, làm gương nơi theo? Vậy ba ba của mi không có nói chính hắn ta có thể làm gương ngay trước mặt cho mi noi theo sao?”
“Có a có a, Tiểu gia gia thật thông minh nha!”
Đậu Đậu kích động gật đầu liên tục, đập vỗ lòng bàn tay nhỏ bé:
“Ba ba nói, Đậu Đậu cần phải xảo trá giống ba ba…. Ưm, âm hiểm, ưm, Đậu Đậu quên ba ba nói gì rồi, nhưng là, ba ba nói với Đậu Đậu, nhất định không thể giống như Tiểu gia gia, nếu không sẽ bị mấy cô gái nhỏ kia thích Đậu Đậu doạ sợ đến chạy trong miếu làm hoà thượng mất.”
Dưới lầu xì một tiếng cười, Lục Cảnh Ngưng nhất thời nhịn không được, vội vàng đặt tay lên miệng, vừa che dấu nụ cười của mình, vừa quay về phía người giúp việc tính đi dọn dẹp lại phòng khách phân phó nói:
“Dì Lý, nhớ lấy một bộ quần áo ngủ của Diên Nhi đưa cho Tô tiểu thư, thuận tiện cũng giúp Tô tiểu thư đi tắm rồi ngủ đi, tôi thấy Tô tiểu thư đã say quá rồi.”
“Vâng, phu nhân.”
Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng nhìn Đậu Đậu sợ hãi rụt rè, không nói một lời, mím môi lại, anh khí thế cường đại rất rõ ràng đã làm kinh sợ đến nhóc con Đậu Đậu, bàn tay nhỏ bé dấu sau lưng, vẻ mặt lo lắng và hơi sợ nhìn anh.
Đậu Đậu hai bên mép môi mềm mại hơi hơi nhấp nháy, tặc tặc liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, biết điều vịn tay vịn cầu thang, từng bước từng bước xuống lầu.
“Bà cô, Đậu Đậu buồn ngủ quá, muốn đi ngủ.”
————
Đèn trong biệt thự đều tắt hết, Lục Cảnh Ngưng đã mang theo Đậu Đậu về phòng ngủ, Long Diên vẫn chưa về nhà, hiện tại, cả căn biệt thự trống trải, chỉ sợ cũng chỉ có anh là vẫn còn tỉnh táo.
Lục Cảnh Hoằng đứng ở ngoài ban công phòng ngủ, ánh trăng lạnh lùng sáng tỏ soi rọi vào dáng người cao to của anh, trong tay phải của anh, cầm một ly rượu đỏ, nhẹ lay động, màu hồng trong suốt sáng bóng kia, ở trong ly nhẹ nhàng mà xoay tròn.
Anh đặt Tô Noãn trên giường trong phòng khách, cũng không tìm được lý do thích hợp để anh tiếp tục ở đó nữa, anh nhìn về phía ban công bên cạnh phòng ngủ, trừ bỏ ánh trăng một mảnh trống vắng, đó là phòng khách Tô Noãn ở tạm.
Anh vừa rồi nhận được điện thoại của một vị đồng nghiệp ở bộ ngoại giao chuyên quản việc đi công tác bên ngoài, kết quả xin cấp toàn quyền ở đại sứ quán Pháp sắp có rồi, anh vô cùng có khả năng được cùng mấy vị có cùng cấp bậc trổ hết tài năng.
Việc chờ đợi vài năm để đi nước Pháp sau khi thuyên chuyển công tác là một điều có lợi đối với anh, đây cũng chính là kết quả tốt mà anh đã dự tính lúc ban đầu, chỉ là hiện tại anh lại không có chút hưng phấn nào, ngay cả cười một cái cũng đều cảm thấy được lãng phí biểu cảm.
Anh đã sắp 33 tuổi, lần đầu tiên cách đây 6 năm chính mình vì xin ra nước ngoài công tác thành công mà thoải mái không thôi, anh đã sớm quên bộ dạng của mình ngay lúc đó, cũng giống như anh căn bản không nhớ rõ bộ dạng của Cù Ý Hinh.
Anh biết mình là một người đàn ông tình cảm lạnh nhạt, thật ra thì anh cũng không biết mình có phần chân chính nhiệt tình yêu thương nào, có đôi khi trong lúc đêm khuya yên tĩnh đóng tài liệu lại, anh sẽ hoài nghi việc mình làm đến tột cùng có ý nghĩa gì?
Sau khi anh ngồi vào vị trí cao nhất ở bộ ngoại giao, anh muốn làm những gì, anh chỉ nghĩ làm sao để ngồi lên được vị trí kia, nhưng không có suy nghĩ thêm gì khác, điều này chỉ như một nguyện vọng.
Bởi vì chiếm cứ trong đầu anh đã quá lâu, thế cho nên hiện tại anh đã quên mất lý do lúc ban đầu muốn có được nó, một nguyện vọng một khi kiên trì quá lâu, thường thường sẽ biến thành một loại chấp niệm, hoặc là một loại… số mệnh.
Con người, thường thường là một loại động vật bị ép buộc, mà Lục Cảnh Hoằng anh, cũng sẽ không đùa cợt loại chấp niệm này của mình, mà hiện giờ, thế nhưng lại không thể không suy nghĩ lại, theo đuổi chấp niệm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Trước mắt anh vụt qua khuôn mặt trắng trong thuần khiết mà thanh nhã, sau đó cứ tự nhiên mà nghĩ tới chuyện phát sinh trong phòng rửa tay một đêm kia, gần sát không có khe hở như vậy cảm giác thân mật, giống như thuỷ triểu quấy nhiễu dòng suy nghĩ của anh.
Lục Cảnh Hoằng không khỏi cúi đầu cười khổ, không biết bắt đầu từ khi nào, anh thế nhưng có thể hứng thú với việc nhớ tới một người phụ nữ như vậy, hơn nữa đối với loại ham thích này cảm thấy có một niềm vui khó nói nên lời.
Anh nhíu mày, trong đầu một mảnh hỗn độn, khi anh ý thức được bản thân thất thần thì anh đã đứng ở trước cửa phòng Tô Noãn, anh không phân biệt rõ sự tịch mịch quỷ dị đến nỗi không cách nào chạm đến trong lòng kia.
Anh lại nhớ tới ẩn ý gạo nấu thành cơm của Lục Thiếu Phàm.
Anh không thể phủ nhận, anh nổi lên tâm tư như thế, anh biết anh đối với cô nảy sinh ham muốn giữ lấy mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi loại cảm giác mơ hồ này muốn cắn nuốt hết lý trí của anh.
Có lẽ sự tình không có nghiêm trọng như vậy, anh có đôi khi cũng sẽ nghĩ tới, có lẽ bất quá cũng chỉ một giai đoạn mà thôi, anh khát vọng có một người phụ nữ, nhưng không xác định là vì cái gì.
Sợ rằng chờ cho đến khi anh chân chính chiếm được, mới có thể lĩnh ngộ ra ẩn ý tình cảm chứa trong loại cảm giác khó hiểu này.
Khi anh còn đứng ở cửa phòng rối rắm thì cánh cửa lại đột nhiên mở ra, anh nhìn thấy Tô Noãn mơ mơ màng màng dựa ở cạnh cửa, cô mặc trên người váy ngủ màu trắng tuyết, anh ngửi thấy hương thơm sữa tắm từ trong váy ngủ mơ hồ toả ra, mang theo hơi thở nóng ấm.
Tô Noãn mắt buồn ngủ lim dim, hai bên má đỏ hồng, giơ tay che miệng ngáp, ý thức hỗn độn nhìn người đàn ông trước mặt, chậm chạp vài giây, mới mấp máy môi, hướng Lục Cảnh Hoằng thản nhiên nở nụ cười:
“Tôi hơi khát, muốn uống nước.”
Bộ dạng có chút ngây thơ khờ dại, cô gãi gãi đầu tóc ngắn màu nâu, liền lung la lung lay biến mất trong tầm mắt anh, đi về phía cửa thang lầu.
Lục Cảnh Hoằng xoay người, nhìn về hướng cô rời đi, khi thấy thân hình cô lảo đảo bước xuống bậc thang thứ nhất thì liền đi theo, bước chân vội vàng mà trấn định, trước khi cô mất đà té xuống thì kéo cánh tay cô lại.
Tô Noãn phản ứng chậm chạp quay đầu, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng nắm mình thì chỉ cười ha ha, sau đó duỗi ngón tay ra chỉ dưới lầu tối nói:
“Chú có thể dẫn tôi đi uống nước không, tôi giống như đi không được rồi.”
Tô Noãn khi say rượu và khi thanh tỉnh hoàn toàn khác nhau, Lục Cảnh Hoằng rũ mắt xuống nhìn Tô Noãn nắm bên hông quần áo mình, ngu ngơ làm nũng nhìn bộ dạng của anh, anh ngửi thấy mùi ô mai trên tóc cô.
Cô thấy Lục Cảnh Hoằng vẫn không nhúc nhích, lập tức gật đầu một cái, liền buông anh ra muốn đi xuống dưới, chưa đi được một bước liền bị Lục Cảnh Hoằng kéo lại, sau đó ôm lên, mang cô xuống lầu.
Yêu cầu của Tô Noãn được thoả mãn, hài lòng mỉm cười ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng, cho dù trong bóng tối không nhìn thấy rõ ngũ quan anh, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng:
“Chú nè, có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu không, sao cảm thấy chú nhìn quen mắt như vậy?”
Tô Noãn say rượu cùng với Tô Noãn khi tỉnh táo cách biệt một trời một vực, Lục Cảnh Hoằng vẫn không đáp lại cô, chỉ là ngắm cô trong bóng đêm, liền vô cùng thuần thục tìm được tủ lạnh.
“Chú nè, chú biết không? Bộ dạng của chú rất giống một người.”
Lục Cảnh Hoằng đặt Tô Noãn trong lòng xuống, để cô tựa vào trên vách tường đứng vững, mới đi mở tủ lạnh lấy nước, vừa mới cúi thấp người liền nghe thấy thanh âm của Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng nhíu lại đuôi lông mày, cầm ly nước đá mới đứng thẳng người nhìn về phía Tô Noãn.
Đầu của cô ngã nghiêng tựa vào trên vách tường, biểu cảm thực sự có chút nghiêm túc, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh được ánh đèn trong tủ lạnh chiếu sáng, bỗng nhiên trên mặt hé ra tươi cười sáng lạn:
“Chú này, chẳng lẽ chú không hỏi tôi một chút xem dung mạo chú giống ai sao?”
“Giống ai?”
Lục Cảnh Hoằng theo ý cô hỏi lại một câu, anh kỳ thật không muốn hỏi, anh cũng không hy vọng nghe thấy một đáp án làm anh buồn bực cả đêm, với ấn tượng trong lòng anh, chỉ có hai người đàn ông đối với Tô Noãn mà nói rất quan trọng.
Một là Cố Lăng Thành, một là Lục Thiếu Thần, hai người này, đều không phải là người anh hy vọng tưởng tượng.
Tô Noãn lay động thân hình, đi vài bước về phía tủ lạnh, lại gần sát thân thể Lục Cảnh Hoằng, bóng dáng hai người được rọi trên mặt đất, cô vươn ngón tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hình dáng kiên nghị của anh:
“Vốn cho là chú giống với bạn trai tiếp theo của tôi, nhưng bây giờ vừa nhìn, càng giống với bạn trai hiện tại của tôi hơn.”
Nói xong, liền mất rồi bộ dạng say rượu, Lục Cảnh Hoằng quả thật cũng bị bộ dạng lưu manh này của cô chọc cười, anh không thể không tin, bộ dạng uống say của cô quả thật khiến người ta không dám khen tặng, thích đùa giỡn đàn ông?
Nhưng, may mắn thay, mỗi lần cô uống say, người bên cạnh cô luôn là anh, Lục Cảnh Hoằng khoé miệng khẽ cong lên chi trong một giây, liền lập tức mím môi lại.
Rất đễ nhận thấy, anh đang hoài nghi, những năm trong quá khứ kia, anh không có xuất hiện, có phải hay không cũng có đàn ông nhìn thấy bộ dạng này của cô, nghĩ như thế, làm cho Lục Cảnh Hoằng không khỏi híp đôi mắt sắc bén lại.
Tô Noãn trưng ra khuôn mặt đỏ, cho dù là thần trí trong trạng thái không rõ ràng, cũng nhận ra được cảm xúc của Lục Cảnh Hoằng thay đổi trong nháy mắt, chậm rãi lui về sau một bước, muốn thu lại ngón tay còn đặt trên mặt Lục Cảnh Hoằng, lại bị một bàn tay nắm chặt.
Tô Noãn có chút hoảng sợ run lên, lảo đảo một cái ngã về phía sau, một cánh tay đúng lúc ôm lấy cô, theo sau đó chính là âm thanh trầm đục của ly thuỷ tinh rơi xuống đất, Tô Noãn chỉ cảm thấy trên mu bàn chân mình truyền tới độ lạnh, co rút đầu ngón chân.
Tô Noãn kinh hoảng ngẩng mặt, một bàn tay khoát lên vai Lục Cảnh Hoằng, một bàn tay còn lại bị anh bắt lấy đặt tại trên khuôn mặt anh, cô cảm thấy lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, làm cho cô cảm giác ngực giống như bị lửa thiêu đốt.
Muốn lui về, thế nhưng anh lại không cho, nương theo ngọn đèn toả ra từ trong tủ lạnh, trên võng mạng mông lung của cô, hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cho dù mặt không chút thay đổi, cũng vẫn rất anh tuấn, rất xinh đẹp.
“Dáng vẻ bạn trai trước đây của em có giống với người kia không, hả?”
Tô Noãn phút chốc trợn to hai mắt phượng, giống như không nghĩ tới còn có chuyện bạn trai “trước đây”, hiện tại bị hỏi, lập tức suy nghĩ lập tức rối loạn trong đầu, không biết nên giải thích như thế nào mới là câu trả lời tốt nhất.
“Chẳng lẽ anh là bạn trai duy nhất của em?”
Nghe được Lục Cảnh Hoằng tự bào chữa, Tô Noãn vội phối hợp gật đầu, mím chặt môi chỉ sợ lại nói bậy, Lục Cảnh Hoằng nhìn cô nhanh như chớp chuyển động con mắt, cúi đầu cười ra tiếng:
“SURE?” (chắc chứ?)
“YES!”
Theo bản năng lập tức phản ứng, cũng là cho ra đáp án khiến anh hài lòng, Lục Cảnh Hoằng ngưng mắt nhìn khuôn mặt trong lòng ngực này, buông ra giam cầm Tô Noãn, mặc kệ cô ngồi xổm người xuống cả khuôn mặt cơ hồ đều chui vào trong tủ lạnh.
Cô rất khát, ly nước đá kia đã bị đổ, cần phải rót một ly khác, Lục Cảnh Hoằng mới vừa cầm lấy bình nước lọc, chợt nghe thấy âm thanh vui mừng cảm thán của Tô Noãn, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cô cầm một ly kem trong tay.
Tô Noãn dùng muỗng múc kem ăn động tác cực nhanh, từng ngụm từng ngụm bỏ vào trong miệng, ngồi xổm một góc, giống như là con chuột nhỏ ăn vụng món điểm tâm ngọt của chủ nhà, phát ra tiếng vang xột xột xoạt xoạt.
Khi một bóng dáng màu đen bao trùm đỉnh đầu cô thì Tô Noãn run lên một cái, giống như kinh sợ hai tay bảo vệ ly kem kia, hướng trong lòng ngực mình giấu đi, ánh mắt to tròn tức giận, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng cũng ngồi xổm người xuống.
Lục Cảnh Hoằng đem ly nước trong tay để vào trong tủ lạnh, anh cởi áo khoát của mình, choàng lên vai Tô Noãn, trong tủ lạnh không ngừng toát ra khí lạnh, mà trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ trắng tuyết gần như xuyên thấu.
Tô Noãn giống như sợ anh giành mất ly kem của cô, ánh mắt vẫn luôn nhìn trừng trừng anh không dời đi, Lục Cảnh Hoằng nhẹ nhàng cong lên khoé miệng, chìa bàn tay ra, ngón cái lau qua trên môi cô, lau sạch hết chocolate cho cô.
Ngón cái dính chocolate xẹt qua môi cô, Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng sững sờ nhìn nhau, trong lúc cô ngửi thấy mùi chocolate trên ngón cái kia thì kìm lòng không đậu lè lưỡi ra liếm.
Lục Cảnh Hoằng lòng ngón tay tê rần, giống như là một loại điện giật kịch liệt, cảm giác tê dại dội thẳng vào tim, anh quên rút tay mình về, chỉ là nhìn Tô Noãn cúi đầu ngu ngơ tìm chocolate trên ngón tay anh, tham ăn liếm.
Cô không biết động tác như vậy đối với đàn ông mà nói, là bao nhiêu khiêu gợi trêu đùa, nhất là đối với một người đàn ông có chút nhớ nhung ham muốn cô.
Tô Noãn không chú ý tới thần thái biến hoá của Lục Cảnh Hoằng, chỉ là đem đầu ngón tay dính chocolate kia ngậm vào miệng, tỉ mỉ liếm mấy lần, mới hài lòng buông ra, sau đó cười hì hì tiếp tục ăn ly kem.
Đem muỗng kem cuối cùng bỏ vào miệng, Tô Noãn mới thoả mãn gật đầu, mơ mơ màng màng định đem ly trả lại, liền chú ý đến tầm mắt bên cạnh, nghiêng đầu sang nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đang nhìn chằm chằm môi cô.
“Ăn kem xong rồi, không có…”
Tô Noãn nghĩ là anh trách cô ăn hết ly kem, vừa cảm thụ một chút hương kem tinh khiết cuối cùng hoàn tan trong cổ họng, vừa ngọng nghịu giải thích, biểu tình vốn vui vẻ liền hiện lên áy náy.
Sau đó, cánh môi được bao trùm, khi cô kinh ngạc trừng to mắt thì đầu lưỡi ấm áp đã mở ra khớp hàm cô, thăm dò vào bên trong miệng cô, Lục Cảnh Hoằng vươn người về phía trước, trong lúc Tô Noãn khiếp đảm co đầu lui về phía sau thì đuổi theo về phía trước, không muốn rời khỏi đôi môi cánh hoa của cô.
Bờ môi ướt át bao vây cô, Lục Cảnh Hoằng một tay đặt sau gáy cô, không cho cô chạy trốn, nụ hôn của anh giống như cát bay đá chạy đánh úp cô, Tô Noãn choáng váng toàn thân vô lực, muốn ngồi sững trên đất, cái muỗng trong tay cũng theo đó mà rơi trên mặt đất.
Lục Cảnh Hoằng hơi nhắm mắt, tinh tế, hưởng thụ liếm khắp cả khoang miệng cô, hương kem tràn ngập nụ hôn này, gắn bó ma xát, trơn dính phát ra âm thanh mập mờ.
Trong đêm khuya, bọn họ ngồi xổm bên tủ lạnh hôn môi, giống như là người yêu bé nhỏ len lén hẹn hò, Tô Noãn choáng váng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng thoáng rời khỏi môi cô, tầm mắt vẫn luôn dính chặt trên mặt cô.
“Rất ngọt.”
Anh nhìn cô phun ra hai chữ, thanh âm trước sau như một lạnh lùng nhưng khàn khàn tràn ngập từ tính, Tô Noãn chỉ là mờ mịt nháy mắt mấy cái, quan sát cánh môi đỏ ửng dưới sóng mũi anh tuấn của anh, sau đó, chủ động tiếp cận, hôn lên miệng anh.
Cô phảng phất giống như không xác định, một chút lại một chút chạm khẽ bờ môi mềm dẻo của anh, mỗi một lần chạm hôn thời gian từ từ dài thêm, cho đến khi hai người cũng không kềm chế được lại quấn lấy nhau hôn.
Không biết lên lầu bằng cách nào, ở cửa phòng cô, cô bị anh nhẹ nhàng nặng nề đẩy tới trên vách tường, thân thể của anh gắt gao dán sát trên người cô, quần áo rộng rãi kia đã không rõ tung tích từ lâu.
Tô Noãn đầu váng mắt hoa ưm một tiếng, cô bởi vì thời gian dài không thể thở mà đại não thiếu dưỡng khí, hơi thở ra càng trở nên gấp gáp, muốn tránh ra nụ hôn nhiệt tình kia, lại bị nắm cằm, anh ngăn cản cô trốn tránh.
Không biết qua bao lâu, Lục Cảnh Hoằng mới buông cô ra, nhưng vẫn là nắm cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh, vì thế, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh hai mắt nồng đậm nhiệt độ.
Hơi thở phả vào nhau, thân thể Tô Noãn run một cái, cánh môi sưng đỏ, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông không chuyển mắt đang nhìn chăm chăm cô, sau đó cảm giác được một bàn tay thò vào cổ áo cô, một đường đi xuống.
Cho dù là uống rượu say, vào thời điểm nào đó cũng có năng lực đề phòng nhất định, Tô Noãn tầm mắt rời rạc con ngươi co rụt lại, vội vàng nâng hai tay lên, đè xuống cánh tay cơ hồ sắp chạm vào ngực cô.
Lục Cảnh Hoằng không hề chuyển động nữa, chỉ là nhìn cô, nhìn cô, vẫn luôn nhìn vào hai mắt mở ra của cô, hơn nữa hơi cười lên, giống như là một làn gió Bắc Cực mát mẻ thổi qua từng tấc da thịt cô.
Tô Noãn đột nhiên cảm thấy mềm lòng, cô không cách nào kháng cự cái nhìn lâu dài của Lục Cảnh Hoằng còn có nụ cười mỉm của anh, nơi đó ẩn chứa sức mạnh cùng khăng khăng không cho cự tuyệt, cô giống như bị kinh sợ hù doạ, nhát gan buông lỏng ra đôi tay run rẩy.
“Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì…”
Môi của anh êm ái rơi vào hai bên má cô, nhẹ hôn một chút xuống cằm của cô, hôn qua cần cổ trắng nõn, cuối cùng rơi xuống trên xương quai xanh của cô, bởi vì khẩn trương bất an, lồng ngực Tô Noãn kịch liệt phập phồng.
Loại cảm giác này chưa từng trải qua, sợ hãi mà xen lẫn mong đợi mơ hồ, khi bàn tay kia lần nữa đi xuống bên trong váy ngủ, chạm tới một chỗ mềm mại, sau đó đè lại bất động.
Tô Noãn cảm giác trái tim mình giống như cũng ngừng đập ở bên dưới lòng bàn tay anh, cô không có cách nào hé to miệng hô hấp, chỉ là cấp bách hô hấp vội vàng.
Trên hành lang mờ tối ánh lên chiếc đèn tường, bên trong váy ngủ tuyết trắng của Tô Noãn mang theo một chút thanh khiết hấp dẫn, ánh mắt bọn họ giao nhau dường như muốn bắn ra tia lửa.
Tô Noãn mê mang nhìn Lục Cảnh Hoằng hô hấp cũng không yên hồi lâu, tay để xuôi bên người định nâng lên dò xét, chạm vào áo sơ mi của anh, sau khi phát hiện Lục cảnh Hoằng không có bao nhiêu khác thường, liền lớn mật rút áo ra khỏi thắt quần anh, thấy anh vẫn không có biểu tình tức giận nào, liền đem tay vươn vào bên trong quần áo của anh.
Khi ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt anh, cô rất rõ ràng cảm nhận được bên dưới thân thể Lục Cảnh Hoằng cứng ngắc, đối với cảm giác bị người vuốt ve như vậy, bọn họ đều rất xa lạ, vì vậy mà biểu hiện có chút không lưu loát.
Theo tay cô không ngừng di chuyển lên trên, Lục Cảnh Hoằng hơi thở càng phát ra trầm trọng, anh cúi đầu ánh mắt mãnh liệt nhìn chăm chú giống như bí mật thăm dò Tô Noãn, thân thể mất khống chế tiến sát vào cô.
Anh không ngờ tới Tô Noãn sẽ có hành động phản xạ như vậy, không khỏi run rẩy, có chút không quen lo lắng, nhưng vẫn là không muốn do dự nhiều, nụ hôn cuồng loạn rơi xuống, anh kéo dây nịt dẻo dai từ trên vai của cô xuống.
Nút áo sơ mi trên người anh bị gỡ ra không sai biệt lắm, dưới ánh đèn vàng nhạt, lộ ra làn da trơn bóng bên trong quần áo, khung xương cân xứng, còn có bắp thịt khít khao, bởi vì đôi tay ngượng ngùng vuốt ve kia, khẩn trương mà hưng phấn run rẩy.
“Noãn Nhi, Noãn Nhi, chúng ta đi vào trong được không?”
Tô Noãn lông mi chớp động, ý thức sớm đã mơ hồ, chỉ là nghe theo gật đầu, Lục Cảnh Hoằng vừa hôn cô vừa mở cửa phòng ra, anh hận không thể làm cho bức tường vướng bận này trực tiếp ngã xuống, cho đến khi…
“Noãn Noãn của con, Đậu Đậu muốn ngủ với dì.”
Âm thanh non nớt bập bẹ từ một bên truyền đến, thân thể Lục Cảnh Hoằng cứng đờ, bị giọng thanh thuý của Đậu Đậu kêu một tiếng, Tô Noãn vốn bị mê hoặc cuối cùng cũng lấy lại một chút ý thức.
Đậu Đậu mặc áo ngủ hình phim hoạt hoạ đang ôm một cái gối nhỏ, dụi dụi ánh mắt không mở ra nổi, tỉnh tỉnh mê mê đứng ở ngoài cửa phòng Tô Noãn, khi nó ngẩng đầu lên nhìn thì vừa vặn bắt gặp hai người trước mặt nó hơi thở không ổn định.
“Noãn Noãn của con, ưm, ôm ôm!”
Đậu Đậu không chút do dự liền hướng Tô Noãn vươn ra đôi tay nhỏ bé, Tô Noãn choáng váng đẩy nhẹ Lục Cảnh Hoằng ra, váy ngủ trên người đã sớm hỗn độn không chịu nổi, cô nhìn về phía Đậu Đậu, ha ha cười ngây ngô.
Cũng không lúng túng, giống như cô và Lục Cảnh Hoằng làm những chuyện vừa rồi, bất quá chỉ là một loại trò chơi mới mẻ.
Khuôn mặt tuấn tú vốn ửng hồng của Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Đậu Đậu phá hư chuyện tốt của anh thì lập tức trầm xuống, nghe thấy Đậu Đậu muốn ngủ với Tô Noãn thì nhức đầu vuốt ve cái trán.
“Ách… Đậu Đậu, con nhất định phải cùng… cùng Noãn Nhi ngủ sao?”
Một người luôn luôn thanh cao cao ngạo thế nhưng có thể ăn nói khép nép như vậy với một đứa bé 4 tuổi để thương lượng, nếu hình tượng núi băng của anh bị những người quen kia nhìn thấy, thế nào cũng rớt con mắt ra.
“Dạ!”
Đậu Đậu nghiêm túc ngoan ngoãn gật đầu, mặt khác vẫn không quên ngáp liên tục.
Lục Cảnh Hoằng ánh mắt chuyển động, nhìn cánh môi đỏ bừng của Tô Noãn cùng với làn da thịt trắng nõn bên dưới váy ngủ, ánh mắt dần dần nồng đậm, nuốt hầu kết một cái, cánh tay vốn nâng lên có chút bất đắc dĩ buông xuống.
“Con xác định nhất định muốn sao?”
Đậu Đậu lại gật gật đầu, thuận tiện mân mê cái miệng nhỏ nhắn, vì mình không được chú ý đến nên giơ cánh tay nhỏ bé, chỉ là lúc này đây, nó không thèm chờ Tô Noãn đến ôm nó, áp dụng chính sách chủ động, cắm đầu cắm cổ, bước nhanh đi vào phòng Tô Noãn, sau đó bắt đầu ra sức leo lên giường.
Lục Cảnh Hoằng nhìn cái tên tiểu tử phá hư chuyện kia thoải mái chiếm cứ trên giường Tô Noãn, cái chỗ vốn nên thuộc về anh, trên mặt bất ngờ chợt ùa tới một loại xấu hổ, bởi vì anh tới gần Tô Noãn nói một câu:
“Nếu không, về phòng anh đi.”
Tô Noãn – ý thức bị Đậu Đậu dây vào như vậy, đã trở lại mấy phần, thở ra hơi thở nóng bỏng, thản nhiên bĩu môi, khó hiểu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng:
“Về phòng anh làm gì, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
Nói xong, Tô Noãn ngáp một cái, mà cửa phòng ở trước mặt anh cũng nhẹ nhàng đóng lại.
“Ách… Vậy… Hai người ngủ đi.”
Lục Cảnh Hoằng lui ra ngoài, mới vừa lui tới cửa, liền nghe được trong phòng truyền đến một tiếng trẻ thơ nói thầm, Lục Cảnh Hoằng sắc mặt lúc này biến đổi, vừa định đi vào chất vấn đứa nhỏ ăn cây táo, rào cây sung kia, cửa phòng đóng bịch một tiếng, thiếu chút nữa đụng vào mũi anh.
“Cầm thú…”
Bên tai tựa hồ còn quanh quẩn hai chữ non nớt kia, Lục Cảnh Hoằng tức giận nện một quyền ở trên tường bên ngoài, toàn bộ tao nhã khắc chế, đều đi gặp quỷ hết rồi.
Anh rốt cuộc cũng biết được âm mưu gian trá của cáo già Lục Thiếu Phàm kia, một mặt nói cho anh biết cần gạo nấu thành cơm, một mặt đề nghị dẫn Đậu Đậu theo làm cho không khí sôi động, thì ra bất quá là trả thù mình ở trước mặt con làm cho nó mất mặt.
Cái con vật nhỏ này làm sao gọi là làm sôi động không khí, căn bản là bất cứ lúc nào cũng có thể phá hư chuyện tốt của anh, đối nghịch với anh khắp nơi!
———–
Nửa đêm, khi tất cả mọi người ngủ say thì cửa phòng khách lặng lẽ mở ra, một bóng dáng thon dài ưỡn thẳng xuất hiện ở cửa, hơn nữa nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường, trên giường Tô Noãn và Đậu Đậu đang ngủ say.
Đậu Đậu giống như là con bạch tuột nhỏ nằm trên người Tô Noãn, nước miếng nơi khoé miệng lách tách chảy xuống, Lục Cảnh Hoằng nheo lại đôi mắt lạnh lùng, cúi người xuống, cẩn thận hé mền ra, đưa tay tách ra tay chân Đậu Đậu.
Tiểu tử kia bất mãn lầm bầm mấy tiếng, đập đập dưới miệng, càng ôm chặt Tô Noãn hơn, cho dù Lục Cảnh Hoằng dùng sức như thế nào cũng không thể kéo nó ra khỏi người Tô Noãn.
Lục Cảnh Hoằng sắc mặt khó coi đến không thể khó coi hơn, anh đứng ở bên giường, nhìn chăm chú vào Đậu Đậu đang ngủ say thật lâu, trong lúc con mắt vô tình di chuyển, chú ý tới trên vách tường một bộ trang sức phong cách tranh vẽ American Indian, đó là dùng lông chim phối hợp với thuốc màu tạo thành.
Liếc nhìn tiểu Đậu Đậu đang ngáy, Lục Cảnh Hoằng nhướng đuôi lông mày, thong thả nhẹ bước đi qua, đưa tay liền dễ dàng rút ra một sợi lông chim.
Đậu Đậu trên giường cảm thấy có vật gì đó gãi gãi thân thể mình, ngưa ngứa, cho dù nhắm hai mắt cũng theo bản năng đưa tay bắt lấy, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, lầm bầm rầm rì buông lỏng Tô Noãn ra.
Lục Cảnh Hoằng quăng sợi lông chim, động tác nhanh chóng đem Tô Noãn ôm lấy qua một bên, lại đắp chăn cho Đậu Đậu, sau đó một lần nữa ôm lấy Tô Noãn đi ra ngoài, không quên đóng lại cánh cửa, bên trên tay cầm cánh cửa còn cắm một cái chìa khoá.
Tô Noãn bởi vì một loạt không yên ổn mà sâu kín mở tầm mắt, cũng không có tỉnh lại, mí mắt chập chờn, nhưng vẫn có thể phát hiện ra mình không ở trên giường, cô thoáng giãy giụa, Lục Cảnh Hoằng lại ôm chặt hơn.
“Đừng sợ, chúng ta về nhà.”
Anh nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô, Tô Noãn yêu kiều ngọt ngào mềm yếu mím môi một cái, đôi mắt mê ly nghi ngờ nhìn thấy ôm cô đi ra biệt thự, đi về phía xe Lục Cảnh Hoằng đang đậu.
“Tôi muốn về nhà mình, không phải về nhà anh.”
Biết hành động đêm khuya đến nhà đàn ông là rất nguy hiểm, có thể ý thức được điểm này, chứng minh lý trí đã từ từ khôi phục.
Lục Cảnh Hoằng chỉ là cúi đầu nhìn cô, thản nhiên gợn lên khoé miệng, thực đơn thuần mỉm cười một cái:
“Anh mua rất nhiều đồ chơi ở trong phòng, anh thu thập được nhiều bút DisneyLand, em không phải là nhận được công chúa người cá ư, anh còn có cha và các chị gái của cô ấy nữa, em có muốn xem một chút không, xem xong anh sẽ đưa em về nhà, nếu thích gì thì đem theo về được không?”
Đó là giọng điệu dỗ dành đứa bé, mềm nhũn, ngọt ngào, mang theo che chở sủng nịch, Tô Noãn còn chưa có tỉnh rượu hoàn toàn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lại không nói ra được, cô thuỷ chung không thể kháng cự được loại ngữ khí giống như cưng chiều trẻ con này.
Nhất là khi một người đàn ông lạnh lùng kiêu căng, áp dụng kế hoạch sủng ái đối với bạn thì không có cô gái nào có thể ngăn cản được mị lực của anh.
“Vậy được rồi, bất quá phải nhanh lên một chút đó.”
Tô Noãn nghĩ nghĩ, sau đó oa oa chít chít gật đầu, đồng ý với đề nghị của anh, một đôi tay nhỏ nhắn bám vào cổ anh.
Khi đó, Tô Noãn say rượu tự nhiên ngây ngô mơ mơ màng màng nghĩ, Lục Cảnh Hoằng nói như thế nào cũng là người đàn ông giữ mình trong sạch, nhiều tuyệt sắc giai nhân ngồi trong lòng anh như vậy mà cũng không loạn, làm sao có thể làm loạn với cô.
Chỉ là, cô cũng không biết đàn ông có 3 loại nói dối thường dùng, đứng mũi chịu sào đó là: xem phòng anh xong anh sẽ đưa em về nhà, tin tưởng anh, anh sẽ không làm gì với em.
Đáng tiếc, Tô Noãn giác ngộ đã quá muộn, cho dù giác ngộ cũng đã rơi vào tay giặc.
“Nếu là vậy, em trai trước hết ôm Tô tiểu thư vào phòng khách đi.”
Lục Cảnh Ngưng nói xong liền phân phó người giúp việc dọn dẹp lại phòng khách, Lục Cảnh Hoằng liếc nhìn người ngả nghiêng trên người mình, Tô Noãn vẫn còn cố gắng trợn tròn mắt, không có trả lời Lục Cảnh Ngưng, ôm Tô Noãn lên bậc thang.
“Em trai, phòng khách ở bên cạnh, em mang Tô tiểu thư đi đâu vậy?”
Lục Cảnh Hoằng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Ngưng đang đứng ở dưới bậc thang tò mò nhìn mình, anh không có xem nhẹ khoé mắt ngước nhìn cái bóng dáng nhỏ bé kia, đang ra sức bò lên trên.
“Không cần làm phiền, đêm nay cô ấy có thể ngủ phòng em.”
“Như vậy có vẻ không hay cho lắm?”
Lục Cảnh Ngưng khó xử quay đầu nhìn chồng mình một chút, Long Sĩ Hào chỉ là nhướng mày tỏ vẻ mình cũng không biết, mà Lục Cảnh Hoằng mặt không đổi sắc cũng làm cho bà không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
“Để cô ấy ngủ phòng em đi, em không quan trọng.”
“Nhưng, Noãn Noãn của con quan trọng a!”
Đậu Đậu thật vất vả leo lên bậc thang, lạch bạch chạy đến bên chân Lục Cảnh Hoằng, giơ lên cái mặt tròn phúng phính, bộ dáng đáng yêu đó trong mắt ai kia cũng thực giống như không được dạy bảo.
Đậu Đậu bình chân như vại đem hai tay chấp ra sau lưng, nâng cao cái bụng tròn trịa, gật gù đắc ý nói:
“Ba nói rồi, con trai không được mang cô gái nhỏ uống say về phòng mình, bởi vì con trai sẽ biến thành cầm thú, đem cô gái nhỏ ăn mất ngay cả xương cũng không còn…”
Nói được một nửa, Đậu Đậu mê hoặc nháy mắt mấy cái, hoàn toàn không để mắt đến Lục Cảnh Hoằng mặt lạnh âm trầm, nghiêng đầu sang chỗ khác hướng về phía Lục Cảnh Ngưng nén cười hỏi:
“Bà cô, cầm thú là gì vậy a, Tiểu gia gia sẽ biến thành cầm thú xấu xa sao?”
“Ba con toàn dạy con những thứ gì thế không biết, tiểu hoạt đầu, con không nhìn thấy Tiểu gia gia của con tức giận rồi sao hả?”
Lục Cảnh Ngưng vừa nói vừa cười trách cứ Đậu Đậu, Đậu Đậu chỉ là uỷ khuất vặn vẹo uốn éo lông mày, hai tay mập mạp nhỏ bé vặn xoắn cùng một chỗ, sợ hãi xoay người, nhìn Lục Cảnh Hoằng vâng dạ nói:
“Ba ba nói, đó là chuyện làm ăn thất bại của con trai không chiếm được cô gái nhỏ làm vợ, ba ba cũng có nói, cô gái nhỏ không thích đàn ông con trai cái miệng ngốc nghếch, ba ba còn nói… Đậu Đậu không được lấy Tiểu gia gia làm gương noi theo.”
“Làm gương noi theo là sao hả, bà cô?”
Cục cưng nào đó tò mò hoàn toàn không để ý mình đã làm cho khuôn mặt tuấn tú của Tiểu gia gia đen hẳn đi, khiêm tốn cầu cạnh bà cô buồn cười dạy mình, thấy bà cô không trả lời, liền không sợ chết hỏi Lục Cảnh Hoằng:
“Tiểu gia gia, Đậu Đậu không biết cầm thú và làm gương noi theo là sao, Tiểu gia gia có thể nói cho Đậu Đậu nghe được không a?”
Lục Cảnh Hoằng liếc xéo khuôn mặt tuấn tú mềm mại, vẻ mặt nghiêm túc, khiến Đậu Đậu nhạy cảm sợ hãi lui về sau một bước, thế nhưng thật nhẹ nhàng âm trầm mở miệng:
“Cầm thú? Ba ba của mi không phải là một ví dụ tốt sao, làm gương nơi theo? Vậy ba ba của mi không có nói chính hắn ta có thể làm gương ngay trước mặt cho mi noi theo sao?”
“Có a có a, Tiểu gia gia thật thông minh nha!”
Đậu Đậu kích động gật đầu liên tục, đập vỗ lòng bàn tay nhỏ bé:
“Ba ba nói, Đậu Đậu cần phải xảo trá giống ba ba…. Ưm, âm hiểm, ưm, Đậu Đậu quên ba ba nói gì rồi, nhưng là, ba ba nói với Đậu Đậu, nhất định không thể giống như Tiểu gia gia, nếu không sẽ bị mấy cô gái nhỏ kia thích Đậu Đậu doạ sợ đến chạy trong miếu làm hoà thượng mất.”
Dưới lầu xì một tiếng cười, Lục Cảnh Ngưng nhất thời nhịn không được, vội vàng đặt tay lên miệng, vừa che dấu nụ cười của mình, vừa quay về phía người giúp việc tính đi dọn dẹp lại phòng khách phân phó nói:
“Dì Lý, nhớ lấy một bộ quần áo ngủ của Diên Nhi đưa cho Tô tiểu thư, thuận tiện cũng giúp Tô tiểu thư đi tắm rồi ngủ đi, tôi thấy Tô tiểu thư đã say quá rồi.”
“Vâng, phu nhân.”
Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng nhìn Đậu Đậu sợ hãi rụt rè, không nói một lời, mím môi lại, anh khí thế cường đại rất rõ ràng đã làm kinh sợ đến nhóc con Đậu Đậu, bàn tay nhỏ bé dấu sau lưng, vẻ mặt lo lắng và hơi sợ nhìn anh.
Đậu Đậu hai bên mép môi mềm mại hơi hơi nhấp nháy, tặc tặc liếc mắt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lục Cảnh Hoằng, biết điều vịn tay vịn cầu thang, từng bước từng bước xuống lầu.
“Bà cô, Đậu Đậu buồn ngủ quá, muốn đi ngủ.”
————
Đèn trong biệt thự đều tắt hết, Lục Cảnh Ngưng đã mang theo Đậu Đậu về phòng ngủ, Long Diên vẫn chưa về nhà, hiện tại, cả căn biệt thự trống trải, chỉ sợ cũng chỉ có anh là vẫn còn tỉnh táo.
Lục Cảnh Hoằng đứng ở ngoài ban công phòng ngủ, ánh trăng lạnh lùng sáng tỏ soi rọi vào dáng người cao to của anh, trong tay phải của anh, cầm một ly rượu đỏ, nhẹ lay động, màu hồng trong suốt sáng bóng kia, ở trong ly nhẹ nhàng mà xoay tròn.
Anh đặt Tô Noãn trên giường trong phòng khách, cũng không tìm được lý do thích hợp để anh tiếp tục ở đó nữa, anh nhìn về phía ban công bên cạnh phòng ngủ, trừ bỏ ánh trăng một mảnh trống vắng, đó là phòng khách Tô Noãn ở tạm.
Anh vừa rồi nhận được điện thoại của một vị đồng nghiệp ở bộ ngoại giao chuyên quản việc đi công tác bên ngoài, kết quả xin cấp toàn quyền ở đại sứ quán Pháp sắp có rồi, anh vô cùng có khả năng được cùng mấy vị có cùng cấp bậc trổ hết tài năng.
Việc chờ đợi vài năm để đi nước Pháp sau khi thuyên chuyển công tác là một điều có lợi đối với anh, đây cũng chính là kết quả tốt mà anh đã dự tính lúc ban đầu, chỉ là hiện tại anh lại không có chút hưng phấn nào, ngay cả cười một cái cũng đều cảm thấy được lãng phí biểu cảm.
Anh đã sắp 33 tuổi, lần đầu tiên cách đây 6 năm chính mình vì xin ra nước ngoài công tác thành công mà thoải mái không thôi, anh đã sớm quên bộ dạng của mình ngay lúc đó, cũng giống như anh căn bản không nhớ rõ bộ dạng của Cù Ý Hinh.
Anh biết mình là một người đàn ông tình cảm lạnh nhạt, thật ra thì anh cũng không biết mình có phần chân chính nhiệt tình yêu thương nào, có đôi khi trong lúc đêm khuya yên tĩnh đóng tài liệu lại, anh sẽ hoài nghi việc mình làm đến tột cùng có ý nghĩa gì?
Sau khi anh ngồi vào vị trí cao nhất ở bộ ngoại giao, anh muốn làm những gì, anh chỉ nghĩ làm sao để ngồi lên được vị trí kia, nhưng không có suy nghĩ thêm gì khác, điều này chỉ như một nguyện vọng.
Bởi vì chiếm cứ trong đầu anh đã quá lâu, thế cho nên hiện tại anh đã quên mất lý do lúc ban đầu muốn có được nó, một nguyện vọng một khi kiên trì quá lâu, thường thường sẽ biến thành một loại chấp niệm, hoặc là một loại… số mệnh.
Con người, thường thường là một loại động vật bị ép buộc, mà Lục Cảnh Hoằng anh, cũng sẽ không đùa cợt loại chấp niệm này của mình, mà hiện giờ, thế nhưng lại không thể không suy nghĩ lại, theo đuổi chấp niệm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Trước mắt anh vụt qua khuôn mặt trắng trong thuần khiết mà thanh nhã, sau đó cứ tự nhiên mà nghĩ tới chuyện phát sinh trong phòng rửa tay một đêm kia, gần sát không có khe hở như vậy cảm giác thân mật, giống như thuỷ triểu quấy nhiễu dòng suy nghĩ của anh.
Lục Cảnh Hoằng không khỏi cúi đầu cười khổ, không biết bắt đầu từ khi nào, anh thế nhưng có thể hứng thú với việc nhớ tới một người phụ nữ như vậy, hơn nữa đối với loại ham thích này cảm thấy có một niềm vui khó nói nên lời.
Anh nhíu mày, trong đầu một mảnh hỗn độn, khi anh ý thức được bản thân thất thần thì anh đã đứng ở trước cửa phòng Tô Noãn, anh không phân biệt rõ sự tịch mịch quỷ dị đến nỗi không cách nào chạm đến trong lòng kia.
Anh lại nhớ tới ẩn ý gạo nấu thành cơm của Lục Thiếu Phàm.
Anh không thể phủ nhận, anh nổi lên tâm tư như thế, anh biết anh đối với cô nảy sinh ham muốn giữ lấy mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi loại cảm giác mơ hồ này muốn cắn nuốt hết lý trí của anh.
Có lẽ sự tình không có nghiêm trọng như vậy, anh có đôi khi cũng sẽ nghĩ tới, có lẽ bất quá cũng chỉ một giai đoạn mà thôi, anh khát vọng có một người phụ nữ, nhưng không xác định là vì cái gì.
Sợ rằng chờ cho đến khi anh chân chính chiếm được, mới có thể lĩnh ngộ ra ẩn ý tình cảm chứa trong loại cảm giác khó hiểu này.
Khi anh còn đứng ở cửa phòng rối rắm thì cánh cửa lại đột nhiên mở ra, anh nhìn thấy Tô Noãn mơ mơ màng màng dựa ở cạnh cửa, cô mặc trên người váy ngủ màu trắng tuyết, anh ngửi thấy hương thơm sữa tắm từ trong váy ngủ mơ hồ toả ra, mang theo hơi thở nóng ấm.
Tô Noãn mắt buồn ngủ lim dim, hai bên má đỏ hồng, giơ tay che miệng ngáp, ý thức hỗn độn nhìn người đàn ông trước mặt, chậm chạp vài giây, mới mấp máy môi, hướng Lục Cảnh Hoằng thản nhiên nở nụ cười:
“Tôi hơi khát, muốn uống nước.”
Bộ dạng có chút ngây thơ khờ dại, cô gãi gãi đầu tóc ngắn màu nâu, liền lung la lung lay biến mất trong tầm mắt anh, đi về phía cửa thang lầu.
Lục Cảnh Hoằng xoay người, nhìn về hướng cô rời đi, khi thấy thân hình cô lảo đảo bước xuống bậc thang thứ nhất thì liền đi theo, bước chân vội vàng mà trấn định, trước khi cô mất đà té xuống thì kéo cánh tay cô lại.
Tô Noãn phản ứng chậm chạp quay đầu, nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng nắm mình thì chỉ cười ha ha, sau đó duỗi ngón tay ra chỉ dưới lầu tối nói:
“Chú có thể dẫn tôi đi uống nước không, tôi giống như đi không được rồi.”
Tô Noãn khi say rượu và khi thanh tỉnh hoàn toàn khác nhau, Lục Cảnh Hoằng rũ mắt xuống nhìn Tô Noãn nắm bên hông quần áo mình, ngu ngơ làm nũng nhìn bộ dạng của anh, anh ngửi thấy mùi ô mai trên tóc cô.
Cô thấy Lục Cảnh Hoằng vẫn không nhúc nhích, lập tức gật đầu một cái, liền buông anh ra muốn đi xuống dưới, chưa đi được một bước liền bị Lục Cảnh Hoằng kéo lại, sau đó ôm lên, mang cô xuống lầu.
Yêu cầu của Tô Noãn được thoả mãn, hài lòng mỉm cười ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng, cho dù trong bóng tối không nhìn thấy rõ ngũ quan anh, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng:
“Chú nè, có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu không, sao cảm thấy chú nhìn quen mắt như vậy?”
Tô Noãn say rượu cùng với Tô Noãn khi tỉnh táo cách biệt một trời một vực, Lục Cảnh Hoằng vẫn không đáp lại cô, chỉ là ngắm cô trong bóng đêm, liền vô cùng thuần thục tìm được tủ lạnh.
“Chú nè, chú biết không? Bộ dạng của chú rất giống một người.”
Lục Cảnh Hoằng đặt Tô Noãn trong lòng xuống, để cô tựa vào trên vách tường đứng vững, mới đi mở tủ lạnh lấy nước, vừa mới cúi thấp người liền nghe thấy thanh âm của Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng nhíu lại đuôi lông mày, cầm ly nước đá mới đứng thẳng người nhìn về phía Tô Noãn.
Đầu của cô ngã nghiêng tựa vào trên vách tường, biểu cảm thực sự có chút nghiêm túc, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh được ánh đèn trong tủ lạnh chiếu sáng, bỗng nhiên trên mặt hé ra tươi cười sáng lạn:
“Chú này, chẳng lẽ chú không hỏi tôi một chút xem dung mạo chú giống ai sao?”
“Giống ai?”
Lục Cảnh Hoằng theo ý cô hỏi lại một câu, anh kỳ thật không muốn hỏi, anh cũng không hy vọng nghe thấy một đáp án làm anh buồn bực cả đêm, với ấn tượng trong lòng anh, chỉ có hai người đàn ông đối với Tô Noãn mà nói rất quan trọng.
Một là Cố Lăng Thành, một là Lục Thiếu Thần, hai người này, đều không phải là người anh hy vọng tưởng tượng.
Tô Noãn lay động thân hình, đi vài bước về phía tủ lạnh, lại gần sát thân thể Lục Cảnh Hoằng, bóng dáng hai người được rọi trên mặt đất, cô vươn ngón tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hình dáng kiên nghị của anh:
“Vốn cho là chú giống với bạn trai tiếp theo của tôi, nhưng bây giờ vừa nhìn, càng giống với bạn trai hiện tại của tôi hơn.”
Nói xong, liền mất rồi bộ dạng say rượu, Lục Cảnh Hoằng quả thật cũng bị bộ dạng lưu manh này của cô chọc cười, anh không thể không tin, bộ dạng uống say của cô quả thật khiến người ta không dám khen tặng, thích đùa giỡn đàn ông?
Nhưng, may mắn thay, mỗi lần cô uống say, người bên cạnh cô luôn là anh, Lục Cảnh Hoằng khoé miệng khẽ cong lên chi trong một giây, liền lập tức mím môi lại.
Rất đễ nhận thấy, anh đang hoài nghi, những năm trong quá khứ kia, anh không có xuất hiện, có phải hay không cũng có đàn ông nhìn thấy bộ dạng này của cô, nghĩ như thế, làm cho Lục Cảnh Hoằng không khỏi híp đôi mắt sắc bén lại.
Tô Noãn trưng ra khuôn mặt đỏ, cho dù là thần trí trong trạng thái không rõ ràng, cũng nhận ra được cảm xúc của Lục Cảnh Hoằng thay đổi trong nháy mắt, chậm rãi lui về sau một bước, muốn thu lại ngón tay còn đặt trên mặt Lục Cảnh Hoằng, lại bị một bàn tay nắm chặt.
Tô Noãn có chút hoảng sợ run lên, lảo đảo một cái ngã về phía sau, một cánh tay đúng lúc ôm lấy cô, theo sau đó chính là âm thanh trầm đục của ly thuỷ tinh rơi xuống đất, Tô Noãn chỉ cảm thấy trên mu bàn chân mình truyền tới độ lạnh, co rút đầu ngón chân.
Tô Noãn kinh hoảng ngẩng mặt, một bàn tay khoát lên vai Lục Cảnh Hoằng, một bàn tay còn lại bị anh bắt lấy đặt tại trên khuôn mặt anh, cô cảm thấy lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, làm cho cô cảm giác ngực giống như bị lửa thiêu đốt.
Muốn lui về, thế nhưng anh lại không cho, nương theo ngọn đèn toả ra từ trong tủ lạnh, trên võng mạng mông lung của cô, hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cho dù mặt không chút thay đổi, cũng vẫn rất anh tuấn, rất xinh đẹp.
“Dáng vẻ bạn trai trước đây của em có giống với người kia không, hả?”
Tô Noãn phút chốc trợn to hai mắt phượng, giống như không nghĩ tới còn có chuyện bạn trai “trước đây”, hiện tại bị hỏi, lập tức suy nghĩ lập tức rối loạn trong đầu, không biết nên giải thích như thế nào mới là câu trả lời tốt nhất.
“Chẳng lẽ anh là bạn trai duy nhất của em?”
Nghe được Lục Cảnh Hoằng tự bào chữa, Tô Noãn vội phối hợp gật đầu, mím chặt môi chỉ sợ lại nói bậy, Lục Cảnh Hoằng nhìn cô nhanh như chớp chuyển động con mắt, cúi đầu cười ra tiếng:
“SURE?” (chắc chứ?)
“YES!”
Theo bản năng lập tức phản ứng, cũng là cho ra đáp án khiến anh hài lòng, Lục Cảnh Hoằng ngưng mắt nhìn khuôn mặt trong lòng ngực này, buông ra giam cầm Tô Noãn, mặc kệ cô ngồi xổm người xuống cả khuôn mặt cơ hồ đều chui vào trong tủ lạnh.
Cô rất khát, ly nước đá kia đã bị đổ, cần phải rót một ly khác, Lục Cảnh Hoằng mới vừa cầm lấy bình nước lọc, chợt nghe thấy âm thanh vui mừng cảm thán của Tô Noãn, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cô cầm một ly kem trong tay.
Tô Noãn dùng muỗng múc kem ăn động tác cực nhanh, từng ngụm từng ngụm bỏ vào trong miệng, ngồi xổm một góc, giống như là con chuột nhỏ ăn vụng món điểm tâm ngọt của chủ nhà, phát ra tiếng vang xột xột xoạt xoạt.
Khi một bóng dáng màu đen bao trùm đỉnh đầu cô thì Tô Noãn run lên một cái, giống như kinh sợ hai tay bảo vệ ly kem kia, hướng trong lòng ngực mình giấu đi, ánh mắt to tròn tức giận, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng cũng ngồi xổm người xuống.
Lục Cảnh Hoằng đem ly nước trong tay để vào trong tủ lạnh, anh cởi áo khoát của mình, choàng lên vai Tô Noãn, trong tủ lạnh không ngừng toát ra khí lạnh, mà trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ trắng tuyết gần như xuyên thấu.
Tô Noãn giống như sợ anh giành mất ly kem của cô, ánh mắt vẫn luôn nhìn trừng trừng anh không dời đi, Lục Cảnh Hoằng nhẹ nhàng cong lên khoé miệng, chìa bàn tay ra, ngón cái lau qua trên môi cô, lau sạch hết chocolate cho cô.
Ngón cái dính chocolate xẹt qua môi cô, Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng sững sờ nhìn nhau, trong lúc cô ngửi thấy mùi chocolate trên ngón cái kia thì kìm lòng không đậu lè lưỡi ra liếm.
Lục Cảnh Hoằng lòng ngón tay tê rần, giống như là một loại điện giật kịch liệt, cảm giác tê dại dội thẳng vào tim, anh quên rút tay mình về, chỉ là nhìn Tô Noãn cúi đầu ngu ngơ tìm chocolate trên ngón tay anh, tham ăn liếm.
Cô không biết động tác như vậy đối với đàn ông mà nói, là bao nhiêu khiêu gợi trêu đùa, nhất là đối với một người đàn ông có chút nhớ nhung ham muốn cô.
Tô Noãn không chú ý tới thần thái biến hoá của Lục Cảnh Hoằng, chỉ là đem đầu ngón tay dính chocolate kia ngậm vào miệng, tỉ mỉ liếm mấy lần, mới hài lòng buông ra, sau đó cười hì hì tiếp tục ăn ly kem.
Đem muỗng kem cuối cùng bỏ vào miệng, Tô Noãn mới thoả mãn gật đầu, mơ mơ màng màng định đem ly trả lại, liền chú ý đến tầm mắt bên cạnh, nghiêng đầu sang nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đang nhìn chằm chằm môi cô.
“Ăn kem xong rồi, không có…”
Tô Noãn nghĩ là anh trách cô ăn hết ly kem, vừa cảm thụ một chút hương kem tinh khiết cuối cùng hoàn tan trong cổ họng, vừa ngọng nghịu giải thích, biểu tình vốn vui vẻ liền hiện lên áy náy.
Sau đó, cánh môi được bao trùm, khi cô kinh ngạc trừng to mắt thì đầu lưỡi ấm áp đã mở ra khớp hàm cô, thăm dò vào bên trong miệng cô, Lục Cảnh Hoằng vươn người về phía trước, trong lúc Tô Noãn khiếp đảm co đầu lui về phía sau thì đuổi theo về phía trước, không muốn rời khỏi đôi môi cánh hoa của cô.
Bờ môi ướt át bao vây cô, Lục Cảnh Hoằng một tay đặt sau gáy cô, không cho cô chạy trốn, nụ hôn của anh giống như cát bay đá chạy đánh úp cô, Tô Noãn choáng váng toàn thân vô lực, muốn ngồi sững trên đất, cái muỗng trong tay cũng theo đó mà rơi trên mặt đất.
Lục Cảnh Hoằng hơi nhắm mắt, tinh tế, hưởng thụ liếm khắp cả khoang miệng cô, hương kem tràn ngập nụ hôn này, gắn bó ma xát, trơn dính phát ra âm thanh mập mờ.
Trong đêm khuya, bọn họ ngồi xổm bên tủ lạnh hôn môi, giống như là người yêu bé nhỏ len lén hẹn hò, Tô Noãn choáng váng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng thoáng rời khỏi môi cô, tầm mắt vẫn luôn dính chặt trên mặt cô.
“Rất ngọt.”
Anh nhìn cô phun ra hai chữ, thanh âm trước sau như một lạnh lùng nhưng khàn khàn tràn ngập từ tính, Tô Noãn chỉ là mờ mịt nháy mắt mấy cái, quan sát cánh môi đỏ ửng dưới sóng mũi anh tuấn của anh, sau đó, chủ động tiếp cận, hôn lên miệng anh.
Cô phảng phất giống như không xác định, một chút lại một chút chạm khẽ bờ môi mềm dẻo của anh, mỗi một lần chạm hôn thời gian từ từ dài thêm, cho đến khi hai người cũng không kềm chế được lại quấn lấy nhau hôn.
Không biết lên lầu bằng cách nào, ở cửa phòng cô, cô bị anh nhẹ nhàng nặng nề đẩy tới trên vách tường, thân thể của anh gắt gao dán sát trên người cô, quần áo rộng rãi kia đã không rõ tung tích từ lâu.
Tô Noãn đầu váng mắt hoa ưm một tiếng, cô bởi vì thời gian dài không thể thở mà đại não thiếu dưỡng khí, hơi thở ra càng trở nên gấp gáp, muốn tránh ra nụ hôn nhiệt tình kia, lại bị nắm cằm, anh ngăn cản cô trốn tránh.
Không biết qua bao lâu, Lục Cảnh Hoằng mới buông cô ra, nhưng vẫn là nắm cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh, vì thế, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh hai mắt nồng đậm nhiệt độ.
Hơi thở phả vào nhau, thân thể Tô Noãn run một cái, cánh môi sưng đỏ, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông không chuyển mắt đang nhìn chăm chăm cô, sau đó cảm giác được một bàn tay thò vào cổ áo cô, một đường đi xuống.
Cho dù là uống rượu say, vào thời điểm nào đó cũng có năng lực đề phòng nhất định, Tô Noãn tầm mắt rời rạc con ngươi co rụt lại, vội vàng nâng hai tay lên, đè xuống cánh tay cơ hồ sắp chạm vào ngực cô.
Lục Cảnh Hoằng không hề chuyển động nữa, chỉ là nhìn cô, nhìn cô, vẫn luôn nhìn vào hai mắt mở ra của cô, hơn nữa hơi cười lên, giống như là một làn gió Bắc Cực mát mẻ thổi qua từng tấc da thịt cô.
Tô Noãn đột nhiên cảm thấy mềm lòng, cô không cách nào kháng cự cái nhìn lâu dài của Lục Cảnh Hoằng còn có nụ cười mỉm của anh, nơi đó ẩn chứa sức mạnh cùng khăng khăng không cho cự tuyệt, cô giống như bị kinh sợ hù doạ, nhát gan buông lỏng ra đôi tay run rẩy.
“Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì…”
Môi của anh êm ái rơi vào hai bên má cô, nhẹ hôn một chút xuống cằm của cô, hôn qua cần cổ trắng nõn, cuối cùng rơi xuống trên xương quai xanh của cô, bởi vì khẩn trương bất an, lồng ngực Tô Noãn kịch liệt phập phồng.
Loại cảm giác này chưa từng trải qua, sợ hãi mà xen lẫn mong đợi mơ hồ, khi bàn tay kia lần nữa đi xuống bên trong váy ngủ, chạm tới một chỗ mềm mại, sau đó đè lại bất động.
Tô Noãn cảm giác trái tim mình giống như cũng ngừng đập ở bên dưới lòng bàn tay anh, cô không có cách nào hé to miệng hô hấp, chỉ là cấp bách hô hấp vội vàng.
Trên hành lang mờ tối ánh lên chiếc đèn tường, bên trong váy ngủ tuyết trắng của Tô Noãn mang theo một chút thanh khiết hấp dẫn, ánh mắt bọn họ giao nhau dường như muốn bắn ra tia lửa.
Tô Noãn mê mang nhìn Lục Cảnh Hoằng hô hấp cũng không yên hồi lâu, tay để xuôi bên người định nâng lên dò xét, chạm vào áo sơ mi của anh, sau khi phát hiện Lục cảnh Hoằng không có bao nhiêu khác thường, liền lớn mật rút áo ra khỏi thắt quần anh, thấy anh vẫn không có biểu tình tức giận nào, liền đem tay vươn vào bên trong quần áo của anh.
Khi ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt anh, cô rất rõ ràng cảm nhận được bên dưới thân thể Lục Cảnh Hoằng cứng ngắc, đối với cảm giác bị người vuốt ve như vậy, bọn họ đều rất xa lạ, vì vậy mà biểu hiện có chút không lưu loát.
Theo tay cô không ngừng di chuyển lên trên, Lục Cảnh Hoằng hơi thở càng phát ra trầm trọng, anh cúi đầu ánh mắt mãnh liệt nhìn chăm chú giống như bí mật thăm dò Tô Noãn, thân thể mất khống chế tiến sát vào cô.
Anh không ngờ tới Tô Noãn sẽ có hành động phản xạ như vậy, không khỏi run rẩy, có chút không quen lo lắng, nhưng vẫn là không muốn do dự nhiều, nụ hôn cuồng loạn rơi xuống, anh kéo dây nịt dẻo dai từ trên vai của cô xuống.
Nút áo sơ mi trên người anh bị gỡ ra không sai biệt lắm, dưới ánh đèn vàng nhạt, lộ ra làn da trơn bóng bên trong quần áo, khung xương cân xứng, còn có bắp thịt khít khao, bởi vì đôi tay ngượng ngùng vuốt ve kia, khẩn trương mà hưng phấn run rẩy.
“Noãn Nhi, Noãn Nhi, chúng ta đi vào trong được không?”
Tô Noãn lông mi chớp động, ý thức sớm đã mơ hồ, chỉ là nghe theo gật đầu, Lục Cảnh Hoằng vừa hôn cô vừa mở cửa phòng ra, anh hận không thể làm cho bức tường vướng bận này trực tiếp ngã xuống, cho đến khi…
“Noãn Noãn của con, Đậu Đậu muốn ngủ với dì.”
Âm thanh non nớt bập bẹ từ một bên truyền đến, thân thể Lục Cảnh Hoằng cứng đờ, bị giọng thanh thuý của Đậu Đậu kêu một tiếng, Tô Noãn vốn bị mê hoặc cuối cùng cũng lấy lại một chút ý thức.
Đậu Đậu mặc áo ngủ hình phim hoạt hoạ đang ôm một cái gối nhỏ, dụi dụi ánh mắt không mở ra nổi, tỉnh tỉnh mê mê đứng ở ngoài cửa phòng Tô Noãn, khi nó ngẩng đầu lên nhìn thì vừa vặn bắt gặp hai người trước mặt nó hơi thở không ổn định.
“Noãn Noãn của con, ưm, ôm ôm!”
Đậu Đậu không chút do dự liền hướng Tô Noãn vươn ra đôi tay nhỏ bé, Tô Noãn choáng váng đẩy nhẹ Lục Cảnh Hoằng ra, váy ngủ trên người đã sớm hỗn độn không chịu nổi, cô nhìn về phía Đậu Đậu, ha ha cười ngây ngô.
Cũng không lúng túng, giống như cô và Lục Cảnh Hoằng làm những chuyện vừa rồi, bất quá chỉ là một loại trò chơi mới mẻ.
Khuôn mặt tuấn tú vốn ửng hồng của Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Đậu Đậu phá hư chuyện tốt của anh thì lập tức trầm xuống, nghe thấy Đậu Đậu muốn ngủ với Tô Noãn thì nhức đầu vuốt ve cái trán.
“Ách… Đậu Đậu, con nhất định phải cùng… cùng Noãn Nhi ngủ sao?”
Một người luôn luôn thanh cao cao ngạo thế nhưng có thể ăn nói khép nép như vậy với một đứa bé 4 tuổi để thương lượng, nếu hình tượng núi băng của anh bị những người quen kia nhìn thấy, thế nào cũng rớt con mắt ra.
“Dạ!”
Đậu Đậu nghiêm túc ngoan ngoãn gật đầu, mặt khác vẫn không quên ngáp liên tục.
Lục Cảnh Hoằng ánh mắt chuyển động, nhìn cánh môi đỏ bừng của Tô Noãn cùng với làn da thịt trắng nõn bên dưới váy ngủ, ánh mắt dần dần nồng đậm, nuốt hầu kết một cái, cánh tay vốn nâng lên có chút bất đắc dĩ buông xuống.
“Con xác định nhất định muốn sao?”
Đậu Đậu lại gật gật đầu, thuận tiện mân mê cái miệng nhỏ nhắn, vì mình không được chú ý đến nên giơ cánh tay nhỏ bé, chỉ là lúc này đây, nó không thèm chờ Tô Noãn đến ôm nó, áp dụng chính sách chủ động, cắm đầu cắm cổ, bước nhanh đi vào phòng Tô Noãn, sau đó bắt đầu ra sức leo lên giường.
Lục Cảnh Hoằng nhìn cái tên tiểu tử phá hư chuyện kia thoải mái chiếm cứ trên giường Tô Noãn, cái chỗ vốn nên thuộc về anh, trên mặt bất ngờ chợt ùa tới một loại xấu hổ, bởi vì anh tới gần Tô Noãn nói một câu:
“Nếu không, về phòng anh đi.”
Tô Noãn – ý thức bị Đậu Đậu dây vào như vậy, đã trở lại mấy phần, thở ra hơi thở nóng bỏng, thản nhiên bĩu môi, khó hiểu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng:
“Về phòng anh làm gì, anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
Nói xong, Tô Noãn ngáp một cái, mà cửa phòng ở trước mặt anh cũng nhẹ nhàng đóng lại.
“Ách… Vậy… Hai người ngủ đi.”
Lục Cảnh Hoằng lui ra ngoài, mới vừa lui tới cửa, liền nghe được trong phòng truyền đến một tiếng trẻ thơ nói thầm, Lục Cảnh Hoằng sắc mặt lúc này biến đổi, vừa định đi vào chất vấn đứa nhỏ ăn cây táo, rào cây sung kia, cửa phòng đóng bịch một tiếng, thiếu chút nữa đụng vào mũi anh.
“Cầm thú…”
Bên tai tựa hồ còn quanh quẩn hai chữ non nớt kia, Lục Cảnh Hoằng tức giận nện một quyền ở trên tường bên ngoài, toàn bộ tao nhã khắc chế, đều đi gặp quỷ hết rồi.
Anh rốt cuộc cũng biết được âm mưu gian trá của cáo già Lục Thiếu Phàm kia, một mặt nói cho anh biết cần gạo nấu thành cơm, một mặt đề nghị dẫn Đậu Đậu theo làm cho không khí sôi động, thì ra bất quá là trả thù mình ở trước mặt con làm cho nó mất mặt.
Cái con vật nhỏ này làm sao gọi là làm sôi động không khí, căn bản là bất cứ lúc nào cũng có thể phá hư chuyện tốt của anh, đối nghịch với anh khắp nơi!
———–
Nửa đêm, khi tất cả mọi người ngủ say thì cửa phòng khách lặng lẽ mở ra, một bóng dáng thon dài ưỡn thẳng xuất hiện ở cửa, hơn nữa nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường, trên giường Tô Noãn và Đậu Đậu đang ngủ say.
Đậu Đậu giống như là con bạch tuột nhỏ nằm trên người Tô Noãn, nước miếng nơi khoé miệng lách tách chảy xuống, Lục Cảnh Hoằng nheo lại đôi mắt lạnh lùng, cúi người xuống, cẩn thận hé mền ra, đưa tay tách ra tay chân Đậu Đậu.
Tiểu tử kia bất mãn lầm bầm mấy tiếng, đập đập dưới miệng, càng ôm chặt Tô Noãn hơn, cho dù Lục Cảnh Hoằng dùng sức như thế nào cũng không thể kéo nó ra khỏi người Tô Noãn.
Lục Cảnh Hoằng sắc mặt khó coi đến không thể khó coi hơn, anh đứng ở bên giường, nhìn chăm chú vào Đậu Đậu đang ngủ say thật lâu, trong lúc con mắt vô tình di chuyển, chú ý tới trên vách tường một bộ trang sức phong cách tranh vẽ American Indian, đó là dùng lông chim phối hợp với thuốc màu tạo thành.
Liếc nhìn tiểu Đậu Đậu đang ngáy, Lục Cảnh Hoằng nhướng đuôi lông mày, thong thả nhẹ bước đi qua, đưa tay liền dễ dàng rút ra một sợi lông chim.
Đậu Đậu trên giường cảm thấy có vật gì đó gãi gãi thân thể mình, ngưa ngứa, cho dù nhắm hai mắt cũng theo bản năng đưa tay bắt lấy, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, lầm bầm rầm rì buông lỏng Tô Noãn ra.
Lục Cảnh Hoằng quăng sợi lông chim, động tác nhanh chóng đem Tô Noãn ôm lấy qua một bên, lại đắp chăn cho Đậu Đậu, sau đó một lần nữa ôm lấy Tô Noãn đi ra ngoài, không quên đóng lại cánh cửa, bên trên tay cầm cánh cửa còn cắm một cái chìa khoá.
Tô Noãn bởi vì một loạt không yên ổn mà sâu kín mở tầm mắt, cũng không có tỉnh lại, mí mắt chập chờn, nhưng vẫn có thể phát hiện ra mình không ở trên giường, cô thoáng giãy giụa, Lục Cảnh Hoằng lại ôm chặt hơn.
“Đừng sợ, chúng ta về nhà.”
Anh nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô, Tô Noãn yêu kiều ngọt ngào mềm yếu mím môi một cái, đôi mắt mê ly nghi ngờ nhìn thấy ôm cô đi ra biệt thự, đi về phía xe Lục Cảnh Hoằng đang đậu.
“Tôi muốn về nhà mình, không phải về nhà anh.”
Biết hành động đêm khuya đến nhà đàn ông là rất nguy hiểm, có thể ý thức được điểm này, chứng minh lý trí đã từ từ khôi phục.
Lục Cảnh Hoằng chỉ là cúi đầu nhìn cô, thản nhiên gợn lên khoé miệng, thực đơn thuần mỉm cười một cái:
“Anh mua rất nhiều đồ chơi ở trong phòng, anh thu thập được nhiều bút DisneyLand, em không phải là nhận được công chúa người cá ư, anh còn có cha và các chị gái của cô ấy nữa, em có muốn xem một chút không, xem xong anh sẽ đưa em về nhà, nếu thích gì thì đem theo về được không?”
Đó là giọng điệu dỗ dành đứa bé, mềm nhũn, ngọt ngào, mang theo che chở sủng nịch, Tô Noãn còn chưa có tỉnh rượu hoàn toàn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, lại không nói ra được, cô thuỷ chung không thể kháng cự được loại ngữ khí giống như cưng chiều trẻ con này.
Nhất là khi một người đàn ông lạnh lùng kiêu căng, áp dụng kế hoạch sủng ái đối với bạn thì không có cô gái nào có thể ngăn cản được mị lực của anh.
“Vậy được rồi, bất quá phải nhanh lên một chút đó.”
Tô Noãn nghĩ nghĩ, sau đó oa oa chít chít gật đầu, đồng ý với đề nghị của anh, một đôi tay nhỏ nhắn bám vào cổ anh.
Khi đó, Tô Noãn say rượu tự nhiên ngây ngô mơ mơ màng màng nghĩ, Lục Cảnh Hoằng nói như thế nào cũng là người đàn ông giữ mình trong sạch, nhiều tuyệt sắc giai nhân ngồi trong lòng anh như vậy mà cũng không loạn, làm sao có thể làm loạn với cô.
Chỉ là, cô cũng không biết đàn ông có 3 loại nói dối thường dùng, đứng mũi chịu sào đó là: xem phòng anh xong anh sẽ đưa em về nhà, tin tưởng anh, anh sẽ không làm gì với em.
Đáng tiếc, Tô Noãn giác ngộ đã quá muộn, cho dù giác ngộ cũng đã rơi vào tay giặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook