Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
-
Chương 22: Cảm ơn anh yêu em
Âm thanh yên tĩnh, ở trong hành lang âm u, khuấy động gợn sóng không tiếng động, Tô Noãn không cách nào tiếp tục di chuyển hai chân, cô kinh ngạc đứng nguyện tại chỗ, cô nghe thấy hô hấp của mình, lại không mở miệng được.
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên phía sau, Tô Noãn giống như bị kinh sợ bỗng nhiên xoay người nhìn lại, Lục Cảnh Hoằng không có đi đến trước mặt cô, anh đứng trong hành lang, chắp tay sau đít, như là tháp Eiffel, thẳng tắp mà tao nhã.
Ánh mắt của anh hoà thành một màu nước, u tĩnh ngắm nhìn cô bàng hoàng luống cuống, hình như đang đợi đáp án của cô.
Nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh giống như đoán biết được tất cả, tâm Tô Noãn yên tĩnh trong một giây, cô không tự giác lui về sau một bước, ánh mắt như vậy quá mức lưu luyến dịu dàng, làm cho cô cảm thấy có chút chói mắt.
Rất giống Thiếu Thần, đôi mắt trong suốt ôn hoà kia, anh luôn nhẹ giọng nói với cô: Tô Tô, em đói bụng chưa…
“Anh bị sốt, hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
Tô Noãn vội vã dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám lại đi nhìn đôi mắt giống nhau kia nữa, cô di chuyển thân thể, nâng lên bước chân nặng nề, đi về phía cửa.
Cô đối với cái gọi là tình yêu đã sớm hoàn toàn thay đổi, trong cuộc sống tình yêu cũng chỉ là một phần tình cảm mãnh liệt sau hồi cố chấp tham lam, mà cô lại không chịu nỗi oanh oanh liệt liệt như vậy, cho nên, tình yêu của cô không đáng giá một đồng.
Hiện tại hồi tưởng lại, mới biết mình đã từng, có bao nhiêu khư khư cố chấp.
Cố Lăng Thành giống như là một loại thuốc độc mãn tính, không có lập tức giết chết cô, nhưng đủ khiến cho sinh mệnh cô chìm trong tối tăm, không hề nữa hy vọng xa vời tình yêu sẽ đến với cô, bởi vì cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên:
Tình yêu của cô, bất quá cũng chỉ là một vai đáng thương trong vở kịch.
Cô không cần tình yêu nữa, tình yêu sẽ chỉ làm cô cảm thấy khinh bỉ, có lẽ nó không dễ dàng bị quên đi, nhưng nó cũng là không có dinh dưỡng nhất, so ra còn kém hơn thức ăn nhanh cô mua ở góc đường.
“Em thích tôi!”
Tô Noãn đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn ánh mặt trời soi rọi yếu ớt cuối hành lang, lạnh lùng châm biếm cười khẽ, không chán chất vấn như vậy chẳng lẽ là một trò đùa giỡn sao?
Loạ người cao cao tại thượng giống như anh vậy, có phải hay không thích nhất được nghe một tiếng ái mộ của kiểu con gái kiêu ngạo bất tuân?
Bởi vì đối phương chẳng thèm ngó tới, cho nên càng muốn đi chinh phục, giống như là thợ săn truy đuổi con mồi không nghe lời, hưởng thụ một chút quá trình thuần phục, chứng minh mị lực của mình sao?
“Thừa nhận chẳng lẽ khó khăn như vậy sao?”
Một câu nói lạnh tanh của Lục Cảnh Hoằng hoàn toàn khơi dậy hoả khí của cô, Tô Noãn mãnh liệt xoay người, một đầu tóc ngắn phá vỡ không khí, cô nhẹ trừng mắt phượng:
“Thích, thì thế nào, ở trong mắt của tôi, làm cho no bụng so với cái gọi là tình yêu trân quý nhiều lắm.”
Khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng bao trùm trong bóng tối, Tô Noãn không nhìn thấy, khoé miệng cô dâng lên nụ cười lành lạnh, ngữ điệu cũng dịu đi mấy phần:
“Huống chi, tôi vì cái gì phải thích anh, ai sẽ thích một người đàn ông già vai vế chú nói chuyện chanh chua, bụng dạ hẹp hòi, còn cả ngày cứ đem con gái nhà lành ra giáo huấn, còn có bệnh thích sạch sẽ cùng chứng cường bách!”
Tô Noãn càng nói càng giận, âm thanh của cô ở giữa hành lang vang vọng không tan, cô cũng không biết mình vì cái gì không khống chế được cảm xúc, cô buồn bực trong lòng thực sự muốn trút giận cho hả miệng:
“Tôi ai cũng không thương, chỉ yêu bản thân và tiền, chờ anh có mấy chục triệu lại tới đây hỏi tôi vấn đề đó, không chừng tới lúc đó tôi sẽ nói ra đáp án khiến cho anh hài lòng!”
Tô Noãn xoay người rời đi, không nhìn người đàn ông an tĩnh khác thường đứng ở nơi đó nữa, tiếng bước chân vội vã hỗn tạp giọng đàn ông trầm thấp vang lên:
“Thẻ vàng, Platinum Card, thẻ đen, tuỳ em chọn.”
Dép lê trong chân cô vấp phải một viên đá nhỏ, đâm vào lòng bàn chân cô mơ hồ ẩn ẩn đau, tựa như anh vừa mở miệng, nặng nề mà đánh vào lồng ngực cô, đầu ngón tay lạnh lẽo của cô hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
Ánh mắt cô lành lạnh, nhìn anh dần dần cười rộ lên, sau đó nụ cười lan tràn tới cả trên khuôn mặt:
“Tôi không muốn chơi cùng anh, lớn rồi, chú ạ!”
Giọng nói ngọt ngào của cô vừa dứt, chính là một hồi tiếng đóng cửa kịch liệt, Lục Cảnh Hoằng vẫn như cũ đứng trong bóng tôi, không thấy rõ biểu hiện trên mặt, anh hai tay để ở sau lưng gắt gao rối rắm nắm lại.
“Thực không có ý thích tôi sao?”
Kiều từ trong cầu thang từ từ đi ra vẻ mặt lúng túng, anh liếc nhìn cánh cửa bị Tô Noãn đóng lại, quay đầu lại đồng tình nhìn cấp trên của mình, nhất là sau đó nghe thấy được Lục Cảnh Hoằng lạnh nhạt nghiêm túc hỏi, có chút không nhịn được:
“Thật ra thì vẫn có rất nhiều cô gái thích Lục bộ anh!”
“Cô ấy sao lại không thích?”
“Có lẽ Tô tiểu thư thuộc về một phần nhỏ trong một số người thôi.”
Trầm mặc trong chốc lát, Lục Cảnh Hoằng đi ra khỏi chỗ tối tăm kia, Kiều nhìn đến trên gương mặt tuấn tú trước sau như một lạnh nhạt, lộ ra thản nhiên nghi hoặc, giữa chân mày nhíu chặt lại giống như vết mực lưu lại trên tranh thuỷ mặc.
“Đi thôi.”
Chờ khi Kiều phản ứng lại, đạo bóng dáng màu trắng kia đã biến mất ở cửa cầu thang, vội liếc nhìn cánh cửa sắt đóng chặt kia lần cuối, Kiều bất đắc dĩ vuốt vuốt chân mày, xoay người đi theo Lục Cảnh Hoằng.
Tô Noãn dựa ở phía sau cánh cửa, hai tay của cô còn nắm thật chặt tay cầm cửa, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo rèm cửa lay động trong gió, ngực không khỏi từng hồi phát đau.
Cuộc đời của cô đã rối loạn, hiện tại, chỉ muốn bình yên bình yên mà sống.
Cô không muốn trêu chọc để rước vào nhiều phiền toái, Cố Lăng Thành cũng vậy, Lục Cảnh Hoằng… cũng vậy.
“Tiểu Noãn, cậu không sao chứ?”
Năm ngón tay của Lâm Gia Gia đung đưa trước mặt Tô Noãn, có chút lo lắng nhìn cô, cô vốn đã trấn tỉnh lại từ câu đả kích kia, nhưng không thể không lo lắng cho tình trạng của Tô Noãn.
Tô Noãn tinh thần hoảng hốt đứng ở cạnh cửa, huyết sắc trên khuôn mặt tái nhợt không mấy tốt, giống như chỉ còn lại một thể xác linh hoạt kỳ ảo, cô nghe thấy âm thanh của Lâm Gia Gia, có chút lờ mờ phát giác ra, dưới hàng mi vụt sáng, cúi đầu ngước mắt, khoé môi kéo ra nụ cười thản nhiên:
“Mình có thể có chuyện gì, mình rất vui vẻ a!”
Tô Noãn không muốn nói thêm nữa, buông tay cầm cửa, bước nhanh đi về phía phòng mình, ngồi ở bên giường, nhìn dấu vết đã ngủ qua trên chiếc giường, cõi lòng lại trống vắng không tìm thấy điểm dừng chân ấm áp.
Cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy khung ảnh trên tủ đầu giường, khuôn mặt tười cười kia giống như ánh mặt trời, trong đầu liền nhanh chóng hiện ra bộ dáng Thiếu Thần:
Trên khuôn mặt tươi cười thuỷ chung tràn đầy ánh mặt trời cùng hương vị biển, ấm áp bát ngát, hơn nữa anh tuấn.
————
Nhà xuất bản Lục Lâm gọi điện tới hẹn cô đi xem sách mẫu, đã là mấy ngày sau chuyện đó, cuộc sống của cô đã khôi phục yên tĩnh, gợn sóng không sợ hãi, cô tựa hồ đã bắt đầu quên đi một số người cùng sự việc.
Cô bởi vì ký hợp đồng xuất bản tập ảnh mà có được một khoản tiền, mặc dù số tiền không lớn, lại đủ cho cô dùng tới mấy tháng, cô không còn phải mỗi ngày thông qua công ty môi giới tìm việc, bắt đầu vạch ra một kế hoạch du hành.
Cô từng suy nghĩ qua, vác máy ảnh trên lưng, đi đến mỗi một nơi mà Thiếu Thần đã đi qua.
Cô không thích phiêu bạt không mục đích, nhưng khi còn nhỏ lại không thể không trải qua cuộc sống như thế, hiện tại khi cuộc sống chỉ còn lại một mình cô, cô quyết định đi du lịch khắp Đại Nam Giang Bắc lần nữa.
Mặc dù đi chung đường cô độc, chỉ có một mình cô, cũng đã đủ rồi.
Xe buýt chạy trên đường ven biển ban mai, gió biển mặn mát mẻ thổi vào trong xe, thân thể nhỏ nhắn gầy gò của Tô Noãn cuộn tròn tại chỗ ngồi, đôi tay vây quanh đầu gối, ngắm nhìn biển xanh bao la bát ngát bên ngoài cửa sổ.
Trên mặt cô không có dấu vết trang điểm, cô lẳng lặng chăm chú nhìn, cảm nhận được nội tâm bình tĩnh.
Ngay cả chính cô cũng nghi ngờ biến chuyển như vậy, cô giống như có lẽ đã mệt mỏi với gương mặt lúc nào cũng trét lên một tầng lại một tầng lớp phấn son dầy đặc, chỉ là biến hoá như vậy bắt đầu từ khi nào?
Vài người xuống ngay trạm xe buýt ven bờ biển, Tô Noãn khoác 2 túi balo trên vai, đứng dậy xuống xe, cô đi chân không giẫm trên nền đất cát xôm xốp, trong tay cầm đôi giày Cavans của mình.
Cây tùng cao thấp rậm rạp mọc trên nền đất cát, thỉnh thoảng mới có con chim vẫy cánh xuyên qua giữa rừng, mặt biển được tia nắng ban mai chiếu xuống, loé ra chút ánh sao gợn sóng lăn tăn.
Tô Noãn nhìn phong cảnh xung quanh bờ biển lúc sáng sớm, hơi nở nụ cười.
Phía sau cô là một chuỗi dấu chân xinh xắn, hoặc sâu hoặc cạn, vẫn kéo dài cho tới khi cô chưa kịp quay đầu, con đường này cô đã đi qua vô số lần, vô luận là cùng Thiếu Thần, hay là một mình.
Giống như là một sự trừng phạt, cô không cách nào quên được Thiếu Thần, quá khứ cô thường bởi vì chấp nhất với Cố Lăng Thành mà quên anh, bỏ quên sự hiện hữu của anh, hiện tại, thế nhưng anh lại ở trong thế giới của cô xua đi không được.
Mặc dù là hiện tại, cô đều không thể hiểu rõ, vì sao bản thân mình ban đầu u mê cố chấp như vậy.
Có lẽ giống như câu nói mà cô đã từng thấy qua: trên thế giới này sức mạnh đáng sợ nhất là thói quen, đủ để hoà tan một trái tim lạnh lẽo.
Cô đứng trên vách đá dựng đứng, gió biển thổi loạn mái tóc ngắn khô mát của cô, trong lòng cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ là đứng bình tĩnh, không còn nước mắt, không hề hô hào đau lòng nữa.
Cô im lặng hoài niệm về Thiếu Thần, linh hồn kia được mai táng sâu trong lòng biển.
Thiếu Thần lựa chọn đem tro cốt rắc vào biển khơi, hẳn là không muốn đem chính mình trói buộc ở nơi bùn đất lạnh như băng này đi, anh đoạ đày chính mình, cũng đoạ đày linh hồn của anh.
Cô ngồi trên một tảng đá, nghe âm thanh sóng biển rít gào, lại cảm thấy bình tĩnh khác thường, cô quay đầu đi, giống như Thiếu Thần đang an vị bên cạnh cô.
Có đôi khi cô thường hay nghĩ, người đàn ông ưu tú như vậy, cô vì cái gì cố tình không cách nào đi yêu, nếu như cô yêu, như vậy, kết cục hẳn là viên mãn hạnh phúc.
Chỉ là, trên đời, cho tới bây giờ cũng không có nếu như.
Cô chợt nhớ tới lần trước té xuống biển, tiếp tục nhớ tới Lục Cảnh Hoằng, không lý do, cứ tự nhiên như vậy mà dâng lên trong lòng.
Cô kỳ thật không quá nguyện ý đi nhớ tới anh, nhưng cũng không cách nào lập tức quên đi, bởi vì ngày đó là ngày giỗ của Thiếu Thần, cô không thể quên được ngày này, tiếp theo đó tự nhiên cũng sẽ nhớ tới anh.
Nhưng cô chỉ là lặng lẽ tự nhủ: suy nghĩ một chút thành thói quen, đã là thói quen thì cũng sẽ không tự ý cố nhớ lại.
Tô Noãn cúi người lấy tay lau sạch sẽ đất cát trên chân, sau đó mang giày vào, đứng ở trong gió biển, trái tim rắc rối yên tĩnh trong chốc lát.
Lấy từ trong túi xách ra tập ảnh xuất bản còn chưa kịp đóng thành sách đẹp đẽ, nhẹ đặt bên vách đá, dùng một tảng đá đè lên, phòng ngừa bị gió biển cuốn đi.
“Thiếu Thần, em đã từng bước thực hiện giấc mộng của chúng ta, cho dù như thế nào, em đều sẽ kiên trì tới cùng, chờ em tham quan hết phong cảnh anh chưa kịp nhìn thấy, đến lúc đó lại gặp nhau, em sẽ không quên anh nữa.”
Trước khi xoay người rời đi, Tô Noãn nhìn nước biển lềnh bềnh gợn sóng, điềm tĩnh cười cười:
“Còn nữa, cám ơn anh, đã từng yêu em như vậy.”
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên phía sau, Tô Noãn giống như bị kinh sợ bỗng nhiên xoay người nhìn lại, Lục Cảnh Hoằng không có đi đến trước mặt cô, anh đứng trong hành lang, chắp tay sau đít, như là tháp Eiffel, thẳng tắp mà tao nhã.
Ánh mắt của anh hoà thành một màu nước, u tĩnh ngắm nhìn cô bàng hoàng luống cuống, hình như đang đợi đáp án của cô.
Nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh giống như đoán biết được tất cả, tâm Tô Noãn yên tĩnh trong một giây, cô không tự giác lui về sau một bước, ánh mắt như vậy quá mức lưu luyến dịu dàng, làm cho cô cảm thấy có chút chói mắt.
Rất giống Thiếu Thần, đôi mắt trong suốt ôn hoà kia, anh luôn nhẹ giọng nói với cô: Tô Tô, em đói bụng chưa…
“Anh bị sốt, hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
Tô Noãn vội vã dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám lại đi nhìn đôi mắt giống nhau kia nữa, cô di chuyển thân thể, nâng lên bước chân nặng nề, đi về phía cửa.
Cô đối với cái gọi là tình yêu đã sớm hoàn toàn thay đổi, trong cuộc sống tình yêu cũng chỉ là một phần tình cảm mãnh liệt sau hồi cố chấp tham lam, mà cô lại không chịu nỗi oanh oanh liệt liệt như vậy, cho nên, tình yêu của cô không đáng giá một đồng.
Hiện tại hồi tưởng lại, mới biết mình đã từng, có bao nhiêu khư khư cố chấp.
Cố Lăng Thành giống như là một loại thuốc độc mãn tính, không có lập tức giết chết cô, nhưng đủ khiến cho sinh mệnh cô chìm trong tối tăm, không hề nữa hy vọng xa vời tình yêu sẽ đến với cô, bởi vì cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên:
Tình yêu của cô, bất quá cũng chỉ là một vai đáng thương trong vở kịch.
Cô không cần tình yêu nữa, tình yêu sẽ chỉ làm cô cảm thấy khinh bỉ, có lẽ nó không dễ dàng bị quên đi, nhưng nó cũng là không có dinh dưỡng nhất, so ra còn kém hơn thức ăn nhanh cô mua ở góc đường.
“Em thích tôi!”
Tô Noãn đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn ánh mặt trời soi rọi yếu ớt cuối hành lang, lạnh lùng châm biếm cười khẽ, không chán chất vấn như vậy chẳng lẽ là một trò đùa giỡn sao?
Loạ người cao cao tại thượng giống như anh vậy, có phải hay không thích nhất được nghe một tiếng ái mộ của kiểu con gái kiêu ngạo bất tuân?
Bởi vì đối phương chẳng thèm ngó tới, cho nên càng muốn đi chinh phục, giống như là thợ săn truy đuổi con mồi không nghe lời, hưởng thụ một chút quá trình thuần phục, chứng minh mị lực của mình sao?
“Thừa nhận chẳng lẽ khó khăn như vậy sao?”
Một câu nói lạnh tanh của Lục Cảnh Hoằng hoàn toàn khơi dậy hoả khí của cô, Tô Noãn mãnh liệt xoay người, một đầu tóc ngắn phá vỡ không khí, cô nhẹ trừng mắt phượng:
“Thích, thì thế nào, ở trong mắt của tôi, làm cho no bụng so với cái gọi là tình yêu trân quý nhiều lắm.”
Khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng bao trùm trong bóng tối, Tô Noãn không nhìn thấy, khoé miệng cô dâng lên nụ cười lành lạnh, ngữ điệu cũng dịu đi mấy phần:
“Huống chi, tôi vì cái gì phải thích anh, ai sẽ thích một người đàn ông già vai vế chú nói chuyện chanh chua, bụng dạ hẹp hòi, còn cả ngày cứ đem con gái nhà lành ra giáo huấn, còn có bệnh thích sạch sẽ cùng chứng cường bách!”
Tô Noãn càng nói càng giận, âm thanh của cô ở giữa hành lang vang vọng không tan, cô cũng không biết mình vì cái gì không khống chế được cảm xúc, cô buồn bực trong lòng thực sự muốn trút giận cho hả miệng:
“Tôi ai cũng không thương, chỉ yêu bản thân và tiền, chờ anh có mấy chục triệu lại tới đây hỏi tôi vấn đề đó, không chừng tới lúc đó tôi sẽ nói ra đáp án khiến cho anh hài lòng!”
Tô Noãn xoay người rời đi, không nhìn người đàn ông an tĩnh khác thường đứng ở nơi đó nữa, tiếng bước chân vội vã hỗn tạp giọng đàn ông trầm thấp vang lên:
“Thẻ vàng, Platinum Card, thẻ đen, tuỳ em chọn.”
Dép lê trong chân cô vấp phải một viên đá nhỏ, đâm vào lòng bàn chân cô mơ hồ ẩn ẩn đau, tựa như anh vừa mở miệng, nặng nề mà đánh vào lồng ngực cô, đầu ngón tay lạnh lẽo của cô hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
Ánh mắt cô lành lạnh, nhìn anh dần dần cười rộ lên, sau đó nụ cười lan tràn tới cả trên khuôn mặt:
“Tôi không muốn chơi cùng anh, lớn rồi, chú ạ!”
Giọng nói ngọt ngào của cô vừa dứt, chính là một hồi tiếng đóng cửa kịch liệt, Lục Cảnh Hoằng vẫn như cũ đứng trong bóng tôi, không thấy rõ biểu hiện trên mặt, anh hai tay để ở sau lưng gắt gao rối rắm nắm lại.
“Thực không có ý thích tôi sao?”
Kiều từ trong cầu thang từ từ đi ra vẻ mặt lúng túng, anh liếc nhìn cánh cửa bị Tô Noãn đóng lại, quay đầu lại đồng tình nhìn cấp trên của mình, nhất là sau đó nghe thấy được Lục Cảnh Hoằng lạnh nhạt nghiêm túc hỏi, có chút không nhịn được:
“Thật ra thì vẫn có rất nhiều cô gái thích Lục bộ anh!”
“Cô ấy sao lại không thích?”
“Có lẽ Tô tiểu thư thuộc về một phần nhỏ trong một số người thôi.”
Trầm mặc trong chốc lát, Lục Cảnh Hoằng đi ra khỏi chỗ tối tăm kia, Kiều nhìn đến trên gương mặt tuấn tú trước sau như một lạnh nhạt, lộ ra thản nhiên nghi hoặc, giữa chân mày nhíu chặt lại giống như vết mực lưu lại trên tranh thuỷ mặc.
“Đi thôi.”
Chờ khi Kiều phản ứng lại, đạo bóng dáng màu trắng kia đã biến mất ở cửa cầu thang, vội liếc nhìn cánh cửa sắt đóng chặt kia lần cuối, Kiều bất đắc dĩ vuốt vuốt chân mày, xoay người đi theo Lục Cảnh Hoằng.
Tô Noãn dựa ở phía sau cánh cửa, hai tay của cô còn nắm thật chặt tay cầm cửa, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo rèm cửa lay động trong gió, ngực không khỏi từng hồi phát đau.
Cuộc đời của cô đã rối loạn, hiện tại, chỉ muốn bình yên bình yên mà sống.
Cô không muốn trêu chọc để rước vào nhiều phiền toái, Cố Lăng Thành cũng vậy, Lục Cảnh Hoằng… cũng vậy.
“Tiểu Noãn, cậu không sao chứ?”
Năm ngón tay của Lâm Gia Gia đung đưa trước mặt Tô Noãn, có chút lo lắng nhìn cô, cô vốn đã trấn tỉnh lại từ câu đả kích kia, nhưng không thể không lo lắng cho tình trạng của Tô Noãn.
Tô Noãn tinh thần hoảng hốt đứng ở cạnh cửa, huyết sắc trên khuôn mặt tái nhợt không mấy tốt, giống như chỉ còn lại một thể xác linh hoạt kỳ ảo, cô nghe thấy âm thanh của Lâm Gia Gia, có chút lờ mờ phát giác ra, dưới hàng mi vụt sáng, cúi đầu ngước mắt, khoé môi kéo ra nụ cười thản nhiên:
“Mình có thể có chuyện gì, mình rất vui vẻ a!”
Tô Noãn không muốn nói thêm nữa, buông tay cầm cửa, bước nhanh đi về phía phòng mình, ngồi ở bên giường, nhìn dấu vết đã ngủ qua trên chiếc giường, cõi lòng lại trống vắng không tìm thấy điểm dừng chân ấm áp.
Cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy khung ảnh trên tủ đầu giường, khuôn mặt tười cười kia giống như ánh mặt trời, trong đầu liền nhanh chóng hiện ra bộ dáng Thiếu Thần:
Trên khuôn mặt tươi cười thuỷ chung tràn đầy ánh mặt trời cùng hương vị biển, ấm áp bát ngát, hơn nữa anh tuấn.
————
Nhà xuất bản Lục Lâm gọi điện tới hẹn cô đi xem sách mẫu, đã là mấy ngày sau chuyện đó, cuộc sống của cô đã khôi phục yên tĩnh, gợn sóng không sợ hãi, cô tựa hồ đã bắt đầu quên đi một số người cùng sự việc.
Cô bởi vì ký hợp đồng xuất bản tập ảnh mà có được một khoản tiền, mặc dù số tiền không lớn, lại đủ cho cô dùng tới mấy tháng, cô không còn phải mỗi ngày thông qua công ty môi giới tìm việc, bắt đầu vạch ra một kế hoạch du hành.
Cô từng suy nghĩ qua, vác máy ảnh trên lưng, đi đến mỗi một nơi mà Thiếu Thần đã đi qua.
Cô không thích phiêu bạt không mục đích, nhưng khi còn nhỏ lại không thể không trải qua cuộc sống như thế, hiện tại khi cuộc sống chỉ còn lại một mình cô, cô quyết định đi du lịch khắp Đại Nam Giang Bắc lần nữa.
Mặc dù đi chung đường cô độc, chỉ có một mình cô, cũng đã đủ rồi.
Xe buýt chạy trên đường ven biển ban mai, gió biển mặn mát mẻ thổi vào trong xe, thân thể nhỏ nhắn gầy gò của Tô Noãn cuộn tròn tại chỗ ngồi, đôi tay vây quanh đầu gối, ngắm nhìn biển xanh bao la bát ngát bên ngoài cửa sổ.
Trên mặt cô không có dấu vết trang điểm, cô lẳng lặng chăm chú nhìn, cảm nhận được nội tâm bình tĩnh.
Ngay cả chính cô cũng nghi ngờ biến chuyển như vậy, cô giống như có lẽ đã mệt mỏi với gương mặt lúc nào cũng trét lên một tầng lại một tầng lớp phấn son dầy đặc, chỉ là biến hoá như vậy bắt đầu từ khi nào?
Vài người xuống ngay trạm xe buýt ven bờ biển, Tô Noãn khoác 2 túi balo trên vai, đứng dậy xuống xe, cô đi chân không giẫm trên nền đất cát xôm xốp, trong tay cầm đôi giày Cavans của mình.
Cây tùng cao thấp rậm rạp mọc trên nền đất cát, thỉnh thoảng mới có con chim vẫy cánh xuyên qua giữa rừng, mặt biển được tia nắng ban mai chiếu xuống, loé ra chút ánh sao gợn sóng lăn tăn.
Tô Noãn nhìn phong cảnh xung quanh bờ biển lúc sáng sớm, hơi nở nụ cười.
Phía sau cô là một chuỗi dấu chân xinh xắn, hoặc sâu hoặc cạn, vẫn kéo dài cho tới khi cô chưa kịp quay đầu, con đường này cô đã đi qua vô số lần, vô luận là cùng Thiếu Thần, hay là một mình.
Giống như là một sự trừng phạt, cô không cách nào quên được Thiếu Thần, quá khứ cô thường bởi vì chấp nhất với Cố Lăng Thành mà quên anh, bỏ quên sự hiện hữu của anh, hiện tại, thế nhưng anh lại ở trong thế giới của cô xua đi không được.
Mặc dù là hiện tại, cô đều không thể hiểu rõ, vì sao bản thân mình ban đầu u mê cố chấp như vậy.
Có lẽ giống như câu nói mà cô đã từng thấy qua: trên thế giới này sức mạnh đáng sợ nhất là thói quen, đủ để hoà tan một trái tim lạnh lẽo.
Cô đứng trên vách đá dựng đứng, gió biển thổi loạn mái tóc ngắn khô mát của cô, trong lòng cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ là đứng bình tĩnh, không còn nước mắt, không hề hô hào đau lòng nữa.
Cô im lặng hoài niệm về Thiếu Thần, linh hồn kia được mai táng sâu trong lòng biển.
Thiếu Thần lựa chọn đem tro cốt rắc vào biển khơi, hẳn là không muốn đem chính mình trói buộc ở nơi bùn đất lạnh như băng này đi, anh đoạ đày chính mình, cũng đoạ đày linh hồn của anh.
Cô ngồi trên một tảng đá, nghe âm thanh sóng biển rít gào, lại cảm thấy bình tĩnh khác thường, cô quay đầu đi, giống như Thiếu Thần đang an vị bên cạnh cô.
Có đôi khi cô thường hay nghĩ, người đàn ông ưu tú như vậy, cô vì cái gì cố tình không cách nào đi yêu, nếu như cô yêu, như vậy, kết cục hẳn là viên mãn hạnh phúc.
Chỉ là, trên đời, cho tới bây giờ cũng không có nếu như.
Cô chợt nhớ tới lần trước té xuống biển, tiếp tục nhớ tới Lục Cảnh Hoằng, không lý do, cứ tự nhiên như vậy mà dâng lên trong lòng.
Cô kỳ thật không quá nguyện ý đi nhớ tới anh, nhưng cũng không cách nào lập tức quên đi, bởi vì ngày đó là ngày giỗ của Thiếu Thần, cô không thể quên được ngày này, tiếp theo đó tự nhiên cũng sẽ nhớ tới anh.
Nhưng cô chỉ là lặng lẽ tự nhủ: suy nghĩ một chút thành thói quen, đã là thói quen thì cũng sẽ không tự ý cố nhớ lại.
Tô Noãn cúi người lấy tay lau sạch sẽ đất cát trên chân, sau đó mang giày vào, đứng ở trong gió biển, trái tim rắc rối yên tĩnh trong chốc lát.
Lấy từ trong túi xách ra tập ảnh xuất bản còn chưa kịp đóng thành sách đẹp đẽ, nhẹ đặt bên vách đá, dùng một tảng đá đè lên, phòng ngừa bị gió biển cuốn đi.
“Thiếu Thần, em đã từng bước thực hiện giấc mộng của chúng ta, cho dù như thế nào, em đều sẽ kiên trì tới cùng, chờ em tham quan hết phong cảnh anh chưa kịp nhìn thấy, đến lúc đó lại gặp nhau, em sẽ không quên anh nữa.”
Trước khi xoay người rời đi, Tô Noãn nhìn nước biển lềnh bềnh gợn sóng, điềm tĩnh cười cười:
“Còn nữa, cám ơn anh, đã từng yêu em như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook