Người Tình Không Đúng Lúc
-
Chương 2
"Được rồi, đừng cám ơn nữa, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon!” Vu Bồi Vũ xoay người định đi xuống lầu, thì một loạt bước chân rầm rầm từ lầu 3 chạy xuống khiến thần kinh chưa đưa thư giản của anh lại càng thêm căng thẳng hơn!
Gần như là xuất phát từ phản ứng bản năng, việc đầu tiên anh làm là xông tới trước mặt Thẩm Uất Lam, sau đó kéo cô về sau lưng bảo vệ chặt chẽ.
Thẩm Uất Lam sửng sốt, mà bà chủ nhà thì vẻ mặt như bệnh thần kinh từ lầu 3 chạy xuống nhìn thẳng Vu Bồi Vũ, hướng về bóng người nhỏ nhắn đang được thân thể cao lớn của anh che chỡ ở phía sau, la lớn: “Cô Thẩm, có phải cô đã trở lại không?”
“Vâng, là cháu ạ. Bà chủ nhà, sao trễ thế này mà bà còn chưa ngủ?” Từ sau lưng Vu Bồi Vũ, Thẩm Uất Lam thò đầu ra, cảm giác được anh vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm bởi vì người mới đến chỉ là bà chủ nhà. Nhất thời, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp.
Thì ra ông chủ của cô là một người đàn ông mảnh khảnh dịu dàng…
“Hừ! Còn không phải là vì cô hại tôi tới giờ này vẫn còn thức!” Bà chủ nhà chỉ trích, chọc chọc vả vai Thẩm Uất Lam. “Lúc trước cũng vì tôi nhìn thấy cô ngoan ngoãn, nghĩ rằng cô nhất định sẽ không thiếu tiền thuê nhà, mới đồng ý không thu tiền thế chân, cho cô mướn phòng, còn thuê với giá rẻ mạt như vậy! Kết quả, là mùng 5 mỗi tháng phải nộp tiền nhà, kéo dài cho tới hôm nay đã là ngày 25 mà vẫn còn chưa thấy tiền đâu!”
“Thật xin lỗi, bà chủ nhà! Ngày mai cháu lĩnh lương, buổi tối sẽ đưa tiền cho bà.” Thẩm Uất Lam liên tục cúi đầu xin lỗi. Ngày mai ChezVous không phát lương, nhưng công việc hành chính ở trường của cô có.
“À! Được rồi, cô Thẩm, ngày mai cô nhất đinh phải nhớ đưa cho tôi. Lần sau nếu lại đóng tiền nhà trễ thì phải nhớ nói trước một tiếng với tôi! Nếu không lúc tôi bấm chuông điện hoài mà không ai mở cửa, tôi còn tưởng rằng cô đã bỏ trốn, khiến tôi phiền não cả đêm đều không ngủ được!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Thẩm Uất Lam cứ tiếp tục nói xin lỗi.
Vu Bồi Vũ chứng kiến một màn này, ngoại trừ cảm thấy bà chủ nhà này thật ra không tệ lắm. Đột nhiên anh lại cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng nhất thời không nói nên lời.
“Chà! Không cần xin lỗi nữa. À.. đang nói, chuông điện bị hư phải không?” Bà chủ nhà chạy tới đè công tắc chuông điện, nghiêng tai nghe ngóng, quả nhiên không nghe tiếng chuông vang. “Hinh như chuông điện không reng! Cô Thẩm à, chuông điện bị hỏng rồi thì cô phải nói với tôi chứ! Tôi có thể kêu người tới sửa, đây là bổn phận của chủ nhà chúng tôi mà!”
“Ách… không! Không cần sửa đâu bà chủ nhà. Chuông điện thoại không hư.” Thẩm Uất Lam nói có vẻ ngập ngừng.
“Hừ, nếu không hư tại sao không reng?”
“…Tôi đã quên nộp tiền điện.” Thẩm Uất Lam do dự một lát, cuối cùng cũng thốt lên câu này.
Ánh mắt của bà chủ nhà đột nhiên nheo lại một cách nguy hiểm. Trời, không trả tiền nhà, không trả tiền điện, chuyện này thật nghiêm trọng rồi!
“Cô Thẩm à, tôi thấy cô hiền lành, rất thích cô! Nhưng nếu cô muốn ở chùa nhà của tôi thì không được đâu nghen! Cô cũng biết giá đất ở Thiên Mẫu này rất đắt đỏ, tôi cho cô thuê một tháng…”
Đột nhiên Vu Bồi Vũ cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của bà chủ nhà. Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ vì sao cả sự kiện này có chỗ kỳ lạ rồi.
“Bà chủ nhà, thật xin lỗi! Số tiền này đưa trước cho bà, những số khác không đủ thì ngày mai chúng tôi sẽ trả thêm. L êQuɣ Đ©ɳ Bây giờ đã trễ lắm rồi, bà cho cô Thẩm đi vào nghỉ ngơi trước nhé!” Vu Bồi Vũ lấy mấy tờ một ngàn từ trong túi áo ra nhét vào tay của bà chủ nhà.
Thẩm Uất Lam kinh ngạc quá mức, cho nên cô muốn đưa tay ra ngăn cản hành động trả tiền cho bà chủ nhà của Vu Bồi Vũ, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm ông chủ quá chính nghĩa của mình, mở miệng như muốn nói gì đó.
Vu Bồi Vũ đè cánh tay của Thẩm Uất Lam, chính là muốn cô đừng lên tiếng.
Anh không sợ Thẩm Uất Lam chạy trốn, dù sao bây giờ đã là cuối tháng, anh bỏ tiền ra thì có thể trừ vào tiền lương chưa được phát ra tháng này của cô. Nhưng trước mắt, anh có chuyện quan trọng cần phải biết rõ ràng.
Bà chủ nhà dính chút nước miếng đếm tiền.
“Tốt đấy tốt đấy! Ngày mai nhớ đem số tiền thuê nhà còn lại tới luôn nhé, trả luôn tiền điện, nếu không tôi sẽ đuổi người. Đợi lâu rồi, ôi mệt hết sức!” Bà chủ nhà nói xong liền trở lại lên lầu.
“Ông chủ…” Trong lòng Thẩm Uất Lam không chỉ cảm động đến rơi nước mắt mà thôi, cô còn kinh sợ, không biết vì sao chỉ mới gặp gỡ lần đầu mà Vu Bồi Vũ phải làm như vậy.
Vu Bồi Vũ nhìn Thẩm Uất Lam bằng ánh mắt phức tạp.
Lý do vì sao anh làm như vậy rất đơn giản. Mới vừa rồi, anh vì tinh thần trách nhiệm mà đến đây, nghe được tất cả mọi chuyện thì có thể đưa ra kết luận…
Đầu tiên là Liên Gia Lỵ nói gần đây cô ấy liều mình làm việc, đầu bếp trưởng nói cô ấy luôn ăn canh thừa của nhà hàng. Còn có người đàn ông không có ý tốt kia nói cô thiếu nợ, năm trăm ngàn đổi lấy việc cô phải leo lên giường của anh ta. Cô cẩn thận từng li từng tí nhặt hết những đồ ăn đã quá hạn kia. Cuối cùng là không đủ trả tiền thuê nhà, tiền điện…
Không biết cô bé nhìn có vẻ ngoan ngoãn, lễ phép, khuôn mặt luôn luôn tươi cười này gặp phải chuyện gì mà thành ra kết cục ngày hôm nay?
“Rốt cuộc cô thiếu bao nhiêu tiền? Tại sao thiếu? Thiếu người nào? Người đàn ông tập kích cô vừa rồi là ai?” Không nghĩ ngợi nhiều, Vu Bồi Vũ hỏi thẳng.
Câu hỏi trực tiếp của anh khiến Thẩm Uất Lam chấn động.
Cô nhìn sâu vào cặp mắt đen thẳm sâu sắc kia, sững sờ, trong thoáng chốc, không biết trả lời như thế nào.
“Ông chủ, thật xin lỗi anh, khiến anh phải lo lắng. Vừa rồi anh giúp tôi trả tiền, ngày mai lĩnh lương, tôi sẽ trả lại cho anh. Cũng đã khuya rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!” Cô lại tươi cười rạng rỡ với Vu Bồi Vũ, cúi gập người chào, khéo léo tránh trả lời câu hỏi vừa rồi của Vu Bồi Vũ.
Vu Bồi Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng lại cảm thấy đau đớn hơn nhiều.
Anh không biết cô không muốn trả lời vấn đề này vì đối với anh có lòng phòng bị? Hay là bởi vì có thói quen giữ hết những chuyện khó khăn trong lòng?
Trong nháy mắt, nụ cười tươi trên mặt của Thẩm Uất Lam lại khiến anh khổ sở vô cùng.
Cô không nói cho anh nghe người đàn ông tập kích cô là loại người nào, cũng không mở miệng hỏi anh mượn tiền trước. Cô có thể tìm ra rất nhiều lý do giải thích chuyện này không phải là lỗi của cô, nhưng cô không làm. Cô chỉ tự mình gánh lấy, cố gắng nói xin lỗi và cám ơn với anh, còn cười nói ‘Tôi rất tốt, tôi không sao’.
Cám ơn anh, tôi tốt lắm, tôi không sao.
Việc cô cậy mạnh và bất lực khiến Vu Bồi Vũ mênh mang, nhưng lại không tìm được nhiều lý do để hỏi cho tới cùng.
Nếu cô không muốn nhắc tới, vậy thì thôi đi!
“Ngủ ngon!” Vu Bồi Vũ xoa xoa cằm, nói lời tạm biệt với Thẩm Uất Lam. Lời nói thoát ra từ miệng của anh có phần bất đắc dĩ mà chính anh cũng không hiểu được.
“Ngủ ngon, hẹn gặp lại.” Bóng dáng của Thẩm Uất Lam biến mất sau cánh cửa mỏng manh không trả nổi tiền điện.
Ban đêm ồn ào, trong nháy mắt đã trở nên im ắng ngay sau khi cửa sắt đóng lại.
*****
“Uất Lam, lát nữa đừng về liền, đến phòng VIP, chị có chuyện muốn nói với em.” Liên Gia Ly cởi đồng phục tạp dề ra, nói với Thẩm Uất Lam đang xếp hàng bên cạnh máy bấm giờ chờ bấm thẻ.
“Dạ được. Em lập tức tới ngay.” Vừa đúng lúc cô muốn tìm chị Gia Lỵ. Hôm nay ông chủ Vu không đến tiệm, cô muốn đưa năm ngàn mình thiếu Bồi Vũ giao cho Liên Gia Lỵ.
Khi Thẩm Uất Lam bấm thẻ xong, thu dọn lại túi xách thì Liên Gia Lỵ đã đến phòng ăn riêng dành cho khách quan trọng đợi cô.
“Ngồi.” Liên Gia Lỵ chỉ chỉ chỗ ngồi trước mặt, muốn Thẩm Uất Lam ngồi xuống.
Vì để tránh bị quên mất tiêu, Thẩm Uất Lam ngồi xuống liền đưa bao thư cho Liên Gia Lỵ.
“Chị Gia Lỵ, nhờ chị chuyển cái này cho ông chủ dùm em có được không?”
“Đây là cái gì?” Liên Gia Lỵ tò mò, ước lượng phong thư.
“À, cái này… Hôm qua ông chủ ứng trước cho em một số tiền. Hôm nay anh ấy lại không tới tiệm. l ê₰qu ý₰đƟn Em nghĩ tới chị có cơ hội gặp mặt ông chủ nhiều hơn em, cho nên chị có thể chuyển giúp dùm em không?”
Liên Gia Lỵ híp híp mắt, đưa phong thư lại cho Thẩm Uất Lam.
Thẩm Uất Lam không hiểu, nhìn cô ấy.
“Tiền thuê nhà là năm ngàn hả? Chị cũng vì chuyện này mới tìm em nè.”
“Hả?” Thẩm Uất Lam ngẩn người ra, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Thì ra ông chủ đã nhắc tới chuyện này với chị Gia Lỵ, biết cô nợ tiền nhà một lần nhiều như vậy. Thật là mất mặt không thể thốt ra lời.
Liên Gia Lỵ tiếp thu hết vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Uất Lam vào trong mắt, vỗ vỗ vai của cô, dường như muốn trấn an cô, nói: “Về khoản tiền này, ông chủ đã dặn dò chị, nếu em cần thì có thể mượn trước mấy tháng lương sau.”
“Hả? Cái gì? Không, không cần đâu ạ!” Thẩm Uất Lam vội vàng xua tay.
Liên Gia Lỵ ném về phía cô một ánh mắt nghi ngờ.
Thẩm Uất Lam vội vàng giải thích: “Chị Gia Lỵ, thật sự đấy! Hôm nay em lĩnh lương ở trường học, có thể trả cho ông chủ, không thành vấn đề.” Với khoản tiền này, trong thời gian ngắn, tạm thời trong tay của cô còn có chút dư dả.
“Trường học phát tiền lương?” Từ khi nào thì trường học phát lương cho học sinh vậy hả?
“Vâng ạ, trường học phát tiền lương. Bình thường em có làm thêm một ít công việc hành chính ở bộ phận giáo vụ ở trường học.”
“Em làm cả hai chỗ à?” Liên Gia Lỵ hơi nghiêng đầu hỏi. Xem ra, Vu Bồi Vũ đoán chừng Thẩm Uất Lam đang gặp phải khó khăn trong vấn đề kinh tế quả thật là không sai.
“Ách, đúng ạ.” Động tác nhíu mày suy nghĩ của Liên Gia Lỵ khiến Thẩm Uất Lam đột nhiên sợ hãi: “Chị Gia Lỵ, em sẽ không ảnh hưởng đến công việc ở ChezVous.” Làm ơn, ngàn vạn lần cô không thể bị đuổi việc. Trong khoản thời gian ngắn, cô không thể nào tìm được một công việc cho lương cao như ở ChezVous.
“Uất Lam, bên cạnh trường học, em còn làm công việc nào nữa không?” Liên Gia Lỵ lại hỏi.
“Ách, có ạ… Đôi khi em có nhận phiên dịch hoặc đánh máy ở bên ngoài về làm. Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến công tác, thật mà.” Trời sanh tính không dám nói láo, Thẩm Uất Lam lại vội vả giải thích.
“Vậy thì thời gian ngủ và học của em ở đâu?” Liên Gia Lỵ hỏi. Cô để ý thấy gần đây sắc mặt của Thẩm Uất Lam càng ngày càng mệt mỏi.
“Em…” Thẩm Uất Lam cuối đầu, không biết trả lời làm sao. Gần nửa năm nay, việc học của cô xuống dốc không ngừng.
“Uất Lam, hôm nay ông chủ Vu có nhắc tới sơ lược chuyện xảy ra với em ngày hôm qua, muốn chị dành ra chút thời gian lái xe đưa em về sau khi tan sở.”
Thẩm Uất Lam kinh ngạc, trợn mắt. cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như cho tới bây giờ, cuộc sống của cô toàn gặp chuyện xấu, như vậy thì được làm việc ở ChezVous chính là sự may mắn duy nhất. Cô chưa từng nghĩ tới, một người ông chủ như thế lại gần gũi bình dị như vậy.“Uất Lam, em có thể nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra hay không? Em còn trẻ, không đầu không óc lao về phía trước, để người khác giúp đỡ một tay có gì thua thiệt đâu. Muốn tâm sự với chị Gia Lỵ không? Có thể chị sẽ giúp được gì cho em thì sao?” Mấy ngày chung đụng với nhau, Liên Gia Lỵ đối xử với Thẩm Uất Lam như là một đứa em gái khiến người ta lo lắng.
Cho nên sáng nay khi Vu Bồi Vũ kể với cô chuyện Thẩm Uất Lam bị người ta tập kích tối hôm qua, hơn nữa còn mua đồ ăn hết hạn ở cửa hàng tiện lợi, không đủ tiền trả tiền thuê nhà, cũng như tiền điện, cô thật sự cảm thấy đau lòng vì cô bé này.
Liên Gia Lỵ vẫn cho rằng Thẩm Uất Lam thích lấy nước canh thừa ở nhà bếp bởi vì cô thích uống. Dù sao lúc nào Thẩm Uất Lam cũng cười hì hì, ai biết được sau lưng cô là những chuỗi ngày chua xót như vậy chứ?
“Chị Gia Lỵ, cám ơn chị, con người chị thật tốt. Nhưng em thật sự không có chuyện gì! Em tốt lắm, chị không cần lo lắng cho em.” Thẩm Uất Lam cười nói.
Cô thật sự có vấn đề, lại càng không tốt. Chỉ là về hoàn cảnh khốn đốn trước mắt của cô, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nói rằng cha mẹ đã qua đời, nói rằng đột nhiên cô phải gánh vác một món nợ vừa không hiểu, vừa khổng lồ, nói rằng mỗi tháng cô phải trả cho ngân hàng vài vạn đồng, nói rằng cô cần một khoảng tiền rất lớn sao?
Nói rằng cô ở nhà bác Hai, nói rằng cô bị anh họ sờ mó, nói rằng khó khăn lắm cô mới có thể tìm được một căn phòng cũ nát để dọn ra, nói rằng cô thật ngây thơ, tưởng rằng thực tế rất dễ dàng, cho nên cô lâm vào cảnh cùng đường, gần như không trả nổi tiền thuê nhà hay sao?
Cô không biết nên nói như thế nào!
Cũng có lẽ, trong tiềm thức của cô, cô cảm thấy, chỉ cần cô không mở miệng nói ra những chuyện kinh khủng này, cô có thể không thừa nhận chuyện này là thật.
Cô bị vây bên trong một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Liên Gia Lỵ nhìn Thẩm Uất Lam trầm lặng, thở dài nhè nhẹ.
Quả nhiên đúng như Vu Bồi Vũ đã nói, tuy rằng Thẩm Uất Lam luôn luôn nghênh mặt tươi cười, nhưng rất kín miệng, tính tình lại cứng rắn. Cho dù để cho cô hỏi, cũng hỏi không ra lý do vì sao.
“Đứng lên đi, Uất Lam, chị dẫn em tới chỗ này.” Liên Gia Lỵ đứng lên, ánh mắt ý bảo Thẩm Uất Lam đi theo.
Thẩm Uất Lam cầm túi xách tay lên, nghi ngờ đi theo phía sau lưng của Liên Gia Lỵ
“Chị Gia Lỵ, chúng ta đi đâu vậy?” Thẩm Uất Lam được Liên Gia Lỵ chở tới một khu nhà sang trọng cách ChezVous không bao xa.
“Cứ theo chị đi!” Liên Gia Lỵ lấy ra một cái thẻ mở cửa, quẹt qua trang bị bảo an tại cửa chính của lầu một, mở ra khóa thang máy cảm ứng, bấm lên nút tầng 16.
Thẩm Uất Lam nhìn chằm chằm những con số chớp sáng liên tục, trong lòng cảm thấy vừa nghi ngờ vừa khó chịu. Cô không biết chị Gia Lỵ mang cô tới đây làm gì?
“Lúc trước chị có ở đây, trong cầu thang có máy theo dõi, thang máy và cửa chính cũng phải dựa vào cảm ứng mới có thể đi vào. di ễɳðàɳl€quɣđϕn Bảo vệ làm việc 24 giờ, mỗi căn hộ đều có nút bộ đàm để nói chuyện, có thể trực tiếp liên lạc với cảnh vệ.” Liên Gia Lỵ nói với Thẩm Uất Lam.
“Ồ.” Chỗ ở trước đây? Đột nhiên Thẩm Uất Lam nhớ tới Liên Gia Lỵ sắp kết hôn rồi. “Đúng rồi, chị Gia Lỵ, vậy sau khi kết hôn chị ở đâu?” Cô hỏi.
“Cũng ở đây, lầu 23.” Đúng vậy, cô ở quen rồi, không muốn dời đi quá xa.
Thẩm Uất Lam bật cười: “Chị Gia Lỵ, chị nhớ đồ cũ.”
“Đúng vậy, chị nhớ đồ cũ, cũng thích đồ cũ.” Có lẽ, cũng bao gồm người yêu cũ chăng? Liên Gia Lỵ xua đi những ý niệm lộn xộn trong đầu, không suy nghĩ nữa, tụi cô cũng sắp đám cưới rồi.
Cửa thang máy đinh một tiếng, mở ra, Liên Giai Lỵ mở hai khóa cửa, dẫn Thẩm Uất Làm vào chỗ thay giày, đi vào bên trong chỗ ở trước kia của cô, giới thiệu sơ lược cách bố cục.
“Đây là phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ chính, phòng sinh hoạt chung, ban công… Chỗ này không rộng lắm, chỉ có khoảng 20 cái (ban công) bên phải. Có điều là (căn hộ) có hai phòng tắm…”
Thẩm Uất Lam càng nghe càng không hiểu, bước chân chần chờ rồi dừng lại sau lưng Liên Gia Lỵ.
Khi Liên Gia Lỵ phát hiện sau lưng không có bước chân đi theo, ngoái đầu lại nhìn, thì đối diện với cặp mắt dè dặt, giống như đề phòng chuyện gì sắp xảy ra của Thẩm Uất Lam.
Liên Gia Lỵ vẫy vẫy tay trước mặt cô, cười nói: “Đoán trúng rồi phải không? Đúng rồi, đúng rồi, là muốn để cho cô ở đấy.”
Thẩm Uất Lam vẫn luôn là người thông minh.
“Chị Gia Lỵ, tôi không thể… Không thể như vậy…” Tại sao có thể chứ?
“Phòng trọ của em không có điện phải không? Vậy thì làm sao em sinh hoạt vào ban đêm? Thắp đèn cầy? Hay cầm đèn pin?”
Thẩm Uất Lam cúi đầu im lặng. Đối với sự nhiệt tình và quan tâm này, cô không biết nói làm sao. Cô thật khổ sở…
“Thật ra căn hộ này không phải của chị! Em không cần cảm thấy ngượng ngùng. Đây là căn hộ của ông chủ Vu.”
Thẩm Uất Lam ngẩn người ra.
“Được rồi! Thật ra cho em biết cũng không quan trọng. Trước kia, chị cũng đã từng có khoảng thời gian rất khó khăn. Sau này ông chủ Vu thấy không xong, cho nên anh ấy lấy căn hộ vốn là để cho thuê này cho chị ở tạm.” Tình cảm của bọn họ bắt đầu từ lúc đó.
Thẩm Uất Lam hơi ngừng lại, chị Gia Lỵ quang vinh sáng chói mà cũng từng có thời gian khốn đốn sao? Thật có tưởng tượng…
“Chị Gia Lỵ, mặc kệ là căn hộ của ai, em đều không thể…” Cô không thể ở không, cũng như không đủ tiền để mướn.
Liên Gia Lỵ không để ý đến lời từ chối của cô, thẳng thắn nói tiếp: “Tuy nói là mướn, nhưng thật ra lúc đó chị làm gì có tiền để trả, ông chủ Vu cũng là nửa bán nửa tặng, nói rằng trừ lương mỗi tháng, muốn chị ở lại làm tốt việc ở ChezVous là được rồi.”
Thẩm Uất Lam lại khựng người lại một lần nữa. Ông chủ Vu tốt bụng như thế, nếu sinh ra trong thời cổ đại, không phải đúng là một vị hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa hay sao?
Liên Gia Lỵ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, cười cười.
“Nói tóm lại, mấy hôm nay em thu dọn đồ đạc đi, qua đây ở! Dù sao căn hộ này không có ai thuê, em coi như đến đây để dọn dẹp và quẹt dọn đi, không cần quan tâm đến tiền thuê nhà. Hơn nữa, chuyện ông chủ Vu cho nhân viên ở tạm không phải là lần đầu tiên. Em chỉ cần biết rằng, anh ấy đã từng trải qua khó khăn, cho nên không thích nhìn người khác chịu khổ là được rồi.”
". . . . . ." Mặc dù cô rất cần tiết kiệm số tiền thuê nhà kia, nhưng mà làm gì có chuyện dễ dàng dày mặt ở lại nhà của ông chủ chứ?
Liên Gia Lỵ sờ sờ đầu Thẩm Uất Lam, thở ra một tiếng, rồi lại nghĩ tới chuyện Vu Bồi Vũ nói cô bị người đàn ông kia tập kích, trong lòng cảm thấy bực bội thay cho cô.
“Uất Lam, trong cuộc sống của chúng ta, sẽ luôn có lúc phải cúi đầu trước tiền bạc. Em hãy thu lại lòng tự trọng của mình đi, không nên đùa giỡn với sự an toàn của mình, l€quɣ₯©ɳ thoải mái tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác, có được không? Nếu như em cảm thấy mình mắc nợ của ông chủ, thì em phải cố gắng nỗ lực để bản thân trở nên có giá trị để không phụ lòng của anh ấy, có hiểu không?”
Thẩm Uất Lam nhìn thẳng vào mắt của Liên Gia Lỵ, trong chốc lát, cô đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Quả nhiên ông trời không đóng hết lối thoát của cô… Thật sự cô rất cần một chỗ ở miễn phí tạm thời. Hơn nữa, chị Gia Lỵ và ông chủ Vu cũng đã hết lòng với cô, nếu cô tiếp tục từ chối, thì có vẻ như không hợp tình hợp lý.
Cô im lặng một lúc sau, rốt cuộc hốc mắt ửng hồng, mở miệng nói: “Chị Gia Lỵ, tiền mướn phòng một tháng là bao nhiêu? Em muốn biết để về sau trả lại cho ông chủ Vu, cũng như sẽ dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ. Cám ơn, thật sự cám ơn chị…”
“Cảm ơn chị làm cái gì? Muốn cám ơn thì cám ơn ông chủ của em đi! Là anh ấy muốn chị mang em tới, bằng không chị cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với em ngày hôm qua!” Liên Gia Lỵ cười, vỗ vỗ đầu của Thẩm Uất Lam. “Uất Lam, về phần tiền thuê nhà, đợi lần sau ông chủ Vu đến tiệm, em tự bàn bạc thảo luận cùng anh ấy nhé! Cứ như vậy đi, chị coi như em đã đồng ý rồi. Hôm nay chị chở em về nhà trước, em thu dọn đồ đạc xong thì chị sẽ lấy xe qua giúp em chuyển đồ.”
“Dạ, cám ơn chị Gia Lỵ.” Thẩm Uất Lam gật đầu liên tục, ôm chầm Liên Gia Lỵ
“Đứa ngốc này! Cũng trễ lắm rồi, chúng ta trở về đi. Chị đưa chìa khóa nhà cho em trước.” Liên Gia Lỵ vỗ vỗ đầu Thẩm Uất Lam, nhét một xâu chìa khóa vào tay cô.
Đêm đó, trong căn phòng trọ cũ kỹ, Thẩm Uất Lam đốt một ngọn nến, nhìn tấm danh thiếp của Vu Bồi Vũ thật lâu.
Vì sao ông chủ không đích thân mang cô tới căn hộ muốn cho cô thuê, mà lại dặn dò chị Gia Lỵ mang cô tới?
Bởi vì anh nhìn thấy cô bị anh họ khi dễ, lo lắng cô ngại chuyện cô nam quả nữ ở chung một chỗ, đối với anh có đề phòng, cho nên mới để chị Gia Lỵ tới thuyết phục cô sao?
Anh lại muốn để cô ở lại căn hộ anh muốn cho người thuê… Mặc dù lúc trước chị Gia Lỵ cũng có tiền lệ này, nhưng sự quan tâm săn sóc này lại khiến trong lòng cô nhộn nhạo khó tả.
Ông chủ của cô thật sự là một người rất dịu dàng!
Mang theo ý niệm này, lần đầu tiên trong nữa năm nay, Thẩm Uất Lam mĩm cười một cách ấm áp, thâm trầm đi vào mộng đẹp.
Gần như là xuất phát từ phản ứng bản năng, việc đầu tiên anh làm là xông tới trước mặt Thẩm Uất Lam, sau đó kéo cô về sau lưng bảo vệ chặt chẽ.
Thẩm Uất Lam sửng sốt, mà bà chủ nhà thì vẻ mặt như bệnh thần kinh từ lầu 3 chạy xuống nhìn thẳng Vu Bồi Vũ, hướng về bóng người nhỏ nhắn đang được thân thể cao lớn của anh che chỡ ở phía sau, la lớn: “Cô Thẩm, có phải cô đã trở lại không?”
“Vâng, là cháu ạ. Bà chủ nhà, sao trễ thế này mà bà còn chưa ngủ?” Từ sau lưng Vu Bồi Vũ, Thẩm Uất Lam thò đầu ra, cảm giác được anh vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm bởi vì người mới đến chỉ là bà chủ nhà. Nhất thời, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp.
Thì ra ông chủ của cô là một người đàn ông mảnh khảnh dịu dàng…
“Hừ! Còn không phải là vì cô hại tôi tới giờ này vẫn còn thức!” Bà chủ nhà chỉ trích, chọc chọc vả vai Thẩm Uất Lam. “Lúc trước cũng vì tôi nhìn thấy cô ngoan ngoãn, nghĩ rằng cô nhất định sẽ không thiếu tiền thuê nhà, mới đồng ý không thu tiền thế chân, cho cô mướn phòng, còn thuê với giá rẻ mạt như vậy! Kết quả, là mùng 5 mỗi tháng phải nộp tiền nhà, kéo dài cho tới hôm nay đã là ngày 25 mà vẫn còn chưa thấy tiền đâu!”
“Thật xin lỗi, bà chủ nhà! Ngày mai cháu lĩnh lương, buổi tối sẽ đưa tiền cho bà.” Thẩm Uất Lam liên tục cúi đầu xin lỗi. Ngày mai ChezVous không phát lương, nhưng công việc hành chính ở trường của cô có.
“À! Được rồi, cô Thẩm, ngày mai cô nhất đinh phải nhớ đưa cho tôi. Lần sau nếu lại đóng tiền nhà trễ thì phải nhớ nói trước một tiếng với tôi! Nếu không lúc tôi bấm chuông điện hoài mà không ai mở cửa, tôi còn tưởng rằng cô đã bỏ trốn, khiến tôi phiền não cả đêm đều không ngủ được!”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Thẩm Uất Lam cứ tiếp tục nói xin lỗi.
Vu Bồi Vũ chứng kiến một màn này, ngoại trừ cảm thấy bà chủ nhà này thật ra không tệ lắm. Đột nhiên anh lại cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng nhất thời không nói nên lời.
“Chà! Không cần xin lỗi nữa. À.. đang nói, chuông điện bị hư phải không?” Bà chủ nhà chạy tới đè công tắc chuông điện, nghiêng tai nghe ngóng, quả nhiên không nghe tiếng chuông vang. “Hinh như chuông điện không reng! Cô Thẩm à, chuông điện bị hỏng rồi thì cô phải nói với tôi chứ! Tôi có thể kêu người tới sửa, đây là bổn phận của chủ nhà chúng tôi mà!”
“Ách… không! Không cần sửa đâu bà chủ nhà. Chuông điện thoại không hư.” Thẩm Uất Lam nói có vẻ ngập ngừng.
“Hừ, nếu không hư tại sao không reng?”
“…Tôi đã quên nộp tiền điện.” Thẩm Uất Lam do dự một lát, cuối cùng cũng thốt lên câu này.
Ánh mắt của bà chủ nhà đột nhiên nheo lại một cách nguy hiểm. Trời, không trả tiền nhà, không trả tiền điện, chuyện này thật nghiêm trọng rồi!
“Cô Thẩm à, tôi thấy cô hiền lành, rất thích cô! Nhưng nếu cô muốn ở chùa nhà của tôi thì không được đâu nghen! Cô cũng biết giá đất ở Thiên Mẫu này rất đắt đỏ, tôi cho cô thuê một tháng…”
Đột nhiên Vu Bồi Vũ cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của bà chủ nhà. Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ vì sao cả sự kiện này có chỗ kỳ lạ rồi.
“Bà chủ nhà, thật xin lỗi! Số tiền này đưa trước cho bà, những số khác không đủ thì ngày mai chúng tôi sẽ trả thêm. L êQuɣ Đ©ɳ Bây giờ đã trễ lắm rồi, bà cho cô Thẩm đi vào nghỉ ngơi trước nhé!” Vu Bồi Vũ lấy mấy tờ một ngàn từ trong túi áo ra nhét vào tay của bà chủ nhà.
Thẩm Uất Lam kinh ngạc quá mức, cho nên cô muốn đưa tay ra ngăn cản hành động trả tiền cho bà chủ nhà của Vu Bồi Vũ, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm ông chủ quá chính nghĩa của mình, mở miệng như muốn nói gì đó.
Vu Bồi Vũ đè cánh tay của Thẩm Uất Lam, chính là muốn cô đừng lên tiếng.
Anh không sợ Thẩm Uất Lam chạy trốn, dù sao bây giờ đã là cuối tháng, anh bỏ tiền ra thì có thể trừ vào tiền lương chưa được phát ra tháng này của cô. Nhưng trước mắt, anh có chuyện quan trọng cần phải biết rõ ràng.
Bà chủ nhà dính chút nước miếng đếm tiền.
“Tốt đấy tốt đấy! Ngày mai nhớ đem số tiền thuê nhà còn lại tới luôn nhé, trả luôn tiền điện, nếu không tôi sẽ đuổi người. Đợi lâu rồi, ôi mệt hết sức!” Bà chủ nhà nói xong liền trở lại lên lầu.
“Ông chủ…” Trong lòng Thẩm Uất Lam không chỉ cảm động đến rơi nước mắt mà thôi, cô còn kinh sợ, không biết vì sao chỉ mới gặp gỡ lần đầu mà Vu Bồi Vũ phải làm như vậy.
Vu Bồi Vũ nhìn Thẩm Uất Lam bằng ánh mắt phức tạp.
Lý do vì sao anh làm như vậy rất đơn giản. Mới vừa rồi, anh vì tinh thần trách nhiệm mà đến đây, nghe được tất cả mọi chuyện thì có thể đưa ra kết luận…
Đầu tiên là Liên Gia Lỵ nói gần đây cô ấy liều mình làm việc, đầu bếp trưởng nói cô ấy luôn ăn canh thừa của nhà hàng. Còn có người đàn ông không có ý tốt kia nói cô thiếu nợ, năm trăm ngàn đổi lấy việc cô phải leo lên giường của anh ta. Cô cẩn thận từng li từng tí nhặt hết những đồ ăn đã quá hạn kia. Cuối cùng là không đủ trả tiền thuê nhà, tiền điện…
Không biết cô bé nhìn có vẻ ngoan ngoãn, lễ phép, khuôn mặt luôn luôn tươi cười này gặp phải chuyện gì mà thành ra kết cục ngày hôm nay?
“Rốt cuộc cô thiếu bao nhiêu tiền? Tại sao thiếu? Thiếu người nào? Người đàn ông tập kích cô vừa rồi là ai?” Không nghĩ ngợi nhiều, Vu Bồi Vũ hỏi thẳng.
Câu hỏi trực tiếp của anh khiến Thẩm Uất Lam chấn động.
Cô nhìn sâu vào cặp mắt đen thẳm sâu sắc kia, sững sờ, trong thoáng chốc, không biết trả lời như thế nào.
“Ông chủ, thật xin lỗi anh, khiến anh phải lo lắng. Vừa rồi anh giúp tôi trả tiền, ngày mai lĩnh lương, tôi sẽ trả lại cho anh. Cũng đã khuya rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!” Cô lại tươi cười rạng rỡ với Vu Bồi Vũ, cúi gập người chào, khéo léo tránh trả lời câu hỏi vừa rồi của Vu Bồi Vũ.
Vu Bồi Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng lại cảm thấy đau đớn hơn nhiều.
Anh không biết cô không muốn trả lời vấn đề này vì đối với anh có lòng phòng bị? Hay là bởi vì có thói quen giữ hết những chuyện khó khăn trong lòng?
Trong nháy mắt, nụ cười tươi trên mặt của Thẩm Uất Lam lại khiến anh khổ sở vô cùng.
Cô không nói cho anh nghe người đàn ông tập kích cô là loại người nào, cũng không mở miệng hỏi anh mượn tiền trước. Cô có thể tìm ra rất nhiều lý do giải thích chuyện này không phải là lỗi của cô, nhưng cô không làm. Cô chỉ tự mình gánh lấy, cố gắng nói xin lỗi và cám ơn với anh, còn cười nói ‘Tôi rất tốt, tôi không sao’.
Cám ơn anh, tôi tốt lắm, tôi không sao.
Việc cô cậy mạnh và bất lực khiến Vu Bồi Vũ mênh mang, nhưng lại không tìm được nhiều lý do để hỏi cho tới cùng.
Nếu cô không muốn nhắc tới, vậy thì thôi đi!
“Ngủ ngon!” Vu Bồi Vũ xoa xoa cằm, nói lời tạm biệt với Thẩm Uất Lam. Lời nói thoát ra từ miệng của anh có phần bất đắc dĩ mà chính anh cũng không hiểu được.
“Ngủ ngon, hẹn gặp lại.” Bóng dáng của Thẩm Uất Lam biến mất sau cánh cửa mỏng manh không trả nổi tiền điện.
Ban đêm ồn ào, trong nháy mắt đã trở nên im ắng ngay sau khi cửa sắt đóng lại.
*****
“Uất Lam, lát nữa đừng về liền, đến phòng VIP, chị có chuyện muốn nói với em.” Liên Gia Ly cởi đồng phục tạp dề ra, nói với Thẩm Uất Lam đang xếp hàng bên cạnh máy bấm giờ chờ bấm thẻ.
“Dạ được. Em lập tức tới ngay.” Vừa đúng lúc cô muốn tìm chị Gia Lỵ. Hôm nay ông chủ Vu không đến tiệm, cô muốn đưa năm ngàn mình thiếu Bồi Vũ giao cho Liên Gia Lỵ.
Khi Thẩm Uất Lam bấm thẻ xong, thu dọn lại túi xách thì Liên Gia Lỵ đã đến phòng ăn riêng dành cho khách quan trọng đợi cô.
“Ngồi.” Liên Gia Lỵ chỉ chỉ chỗ ngồi trước mặt, muốn Thẩm Uất Lam ngồi xuống.
Vì để tránh bị quên mất tiêu, Thẩm Uất Lam ngồi xuống liền đưa bao thư cho Liên Gia Lỵ.
“Chị Gia Lỵ, nhờ chị chuyển cái này cho ông chủ dùm em có được không?”
“Đây là cái gì?” Liên Gia Lỵ tò mò, ước lượng phong thư.
“À, cái này… Hôm qua ông chủ ứng trước cho em một số tiền. Hôm nay anh ấy lại không tới tiệm. l ê₰qu ý₰đƟn Em nghĩ tới chị có cơ hội gặp mặt ông chủ nhiều hơn em, cho nên chị có thể chuyển giúp dùm em không?”
Liên Gia Lỵ híp híp mắt, đưa phong thư lại cho Thẩm Uất Lam.
Thẩm Uất Lam không hiểu, nhìn cô ấy.
“Tiền thuê nhà là năm ngàn hả? Chị cũng vì chuyện này mới tìm em nè.”
“Hả?” Thẩm Uất Lam ngẩn người ra, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Thì ra ông chủ đã nhắc tới chuyện này với chị Gia Lỵ, biết cô nợ tiền nhà một lần nhiều như vậy. Thật là mất mặt không thể thốt ra lời.
Liên Gia Lỵ tiếp thu hết vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Uất Lam vào trong mắt, vỗ vỗ vai của cô, dường như muốn trấn an cô, nói: “Về khoản tiền này, ông chủ đã dặn dò chị, nếu em cần thì có thể mượn trước mấy tháng lương sau.”
“Hả? Cái gì? Không, không cần đâu ạ!” Thẩm Uất Lam vội vàng xua tay.
Liên Gia Lỵ ném về phía cô một ánh mắt nghi ngờ.
Thẩm Uất Lam vội vàng giải thích: “Chị Gia Lỵ, thật sự đấy! Hôm nay em lĩnh lương ở trường học, có thể trả cho ông chủ, không thành vấn đề.” Với khoản tiền này, trong thời gian ngắn, tạm thời trong tay của cô còn có chút dư dả.
“Trường học phát tiền lương?” Từ khi nào thì trường học phát lương cho học sinh vậy hả?
“Vâng ạ, trường học phát tiền lương. Bình thường em có làm thêm một ít công việc hành chính ở bộ phận giáo vụ ở trường học.”
“Em làm cả hai chỗ à?” Liên Gia Lỵ hơi nghiêng đầu hỏi. Xem ra, Vu Bồi Vũ đoán chừng Thẩm Uất Lam đang gặp phải khó khăn trong vấn đề kinh tế quả thật là không sai.
“Ách, đúng ạ.” Động tác nhíu mày suy nghĩ của Liên Gia Lỵ khiến Thẩm Uất Lam đột nhiên sợ hãi: “Chị Gia Lỵ, em sẽ không ảnh hưởng đến công việc ở ChezVous.” Làm ơn, ngàn vạn lần cô không thể bị đuổi việc. Trong khoản thời gian ngắn, cô không thể nào tìm được một công việc cho lương cao như ở ChezVous.
“Uất Lam, bên cạnh trường học, em còn làm công việc nào nữa không?” Liên Gia Lỵ lại hỏi.
“Ách, có ạ… Đôi khi em có nhận phiên dịch hoặc đánh máy ở bên ngoài về làm. Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến công tác, thật mà.” Trời sanh tính không dám nói láo, Thẩm Uất Lam lại vội vả giải thích.
“Vậy thì thời gian ngủ và học của em ở đâu?” Liên Gia Lỵ hỏi. Cô để ý thấy gần đây sắc mặt của Thẩm Uất Lam càng ngày càng mệt mỏi.
“Em…” Thẩm Uất Lam cuối đầu, không biết trả lời làm sao. Gần nửa năm nay, việc học của cô xuống dốc không ngừng.
“Uất Lam, hôm nay ông chủ Vu có nhắc tới sơ lược chuyện xảy ra với em ngày hôm qua, muốn chị dành ra chút thời gian lái xe đưa em về sau khi tan sở.”
Thẩm Uất Lam kinh ngạc, trợn mắt. cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như cho tới bây giờ, cuộc sống của cô toàn gặp chuyện xấu, như vậy thì được làm việc ở ChezVous chính là sự may mắn duy nhất. Cô chưa từng nghĩ tới, một người ông chủ như thế lại gần gũi bình dị như vậy.“Uất Lam, em có thể nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra hay không? Em còn trẻ, không đầu không óc lao về phía trước, để người khác giúp đỡ một tay có gì thua thiệt đâu. Muốn tâm sự với chị Gia Lỵ không? Có thể chị sẽ giúp được gì cho em thì sao?” Mấy ngày chung đụng với nhau, Liên Gia Lỵ đối xử với Thẩm Uất Lam như là một đứa em gái khiến người ta lo lắng.
Cho nên sáng nay khi Vu Bồi Vũ kể với cô chuyện Thẩm Uất Lam bị người ta tập kích tối hôm qua, hơn nữa còn mua đồ ăn hết hạn ở cửa hàng tiện lợi, không đủ tiền trả tiền thuê nhà, cũng như tiền điện, cô thật sự cảm thấy đau lòng vì cô bé này.
Liên Gia Lỵ vẫn cho rằng Thẩm Uất Lam thích lấy nước canh thừa ở nhà bếp bởi vì cô thích uống. Dù sao lúc nào Thẩm Uất Lam cũng cười hì hì, ai biết được sau lưng cô là những chuỗi ngày chua xót như vậy chứ?
“Chị Gia Lỵ, cám ơn chị, con người chị thật tốt. Nhưng em thật sự không có chuyện gì! Em tốt lắm, chị không cần lo lắng cho em.” Thẩm Uất Lam cười nói.
Cô thật sự có vấn đề, lại càng không tốt. Chỉ là về hoàn cảnh khốn đốn trước mắt của cô, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nói rằng cha mẹ đã qua đời, nói rằng đột nhiên cô phải gánh vác một món nợ vừa không hiểu, vừa khổng lồ, nói rằng mỗi tháng cô phải trả cho ngân hàng vài vạn đồng, nói rằng cô cần một khoảng tiền rất lớn sao?
Nói rằng cô ở nhà bác Hai, nói rằng cô bị anh họ sờ mó, nói rằng khó khăn lắm cô mới có thể tìm được một căn phòng cũ nát để dọn ra, nói rằng cô thật ngây thơ, tưởng rằng thực tế rất dễ dàng, cho nên cô lâm vào cảnh cùng đường, gần như không trả nổi tiền thuê nhà hay sao?
Cô không biết nên nói như thế nào!
Cũng có lẽ, trong tiềm thức của cô, cô cảm thấy, chỉ cần cô không mở miệng nói ra những chuyện kinh khủng này, cô có thể không thừa nhận chuyện này là thật.
Cô bị vây bên trong một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Liên Gia Lỵ nhìn Thẩm Uất Lam trầm lặng, thở dài nhè nhẹ.
Quả nhiên đúng như Vu Bồi Vũ đã nói, tuy rằng Thẩm Uất Lam luôn luôn nghênh mặt tươi cười, nhưng rất kín miệng, tính tình lại cứng rắn. Cho dù để cho cô hỏi, cũng hỏi không ra lý do vì sao.
“Đứng lên đi, Uất Lam, chị dẫn em tới chỗ này.” Liên Gia Lỵ đứng lên, ánh mắt ý bảo Thẩm Uất Lam đi theo.
Thẩm Uất Lam cầm túi xách tay lên, nghi ngờ đi theo phía sau lưng của Liên Gia Lỵ
“Chị Gia Lỵ, chúng ta đi đâu vậy?” Thẩm Uất Lam được Liên Gia Lỵ chở tới một khu nhà sang trọng cách ChezVous không bao xa.
“Cứ theo chị đi!” Liên Gia Lỵ lấy ra một cái thẻ mở cửa, quẹt qua trang bị bảo an tại cửa chính của lầu một, mở ra khóa thang máy cảm ứng, bấm lên nút tầng 16.
Thẩm Uất Lam nhìn chằm chằm những con số chớp sáng liên tục, trong lòng cảm thấy vừa nghi ngờ vừa khó chịu. Cô không biết chị Gia Lỵ mang cô tới đây làm gì?
“Lúc trước chị có ở đây, trong cầu thang có máy theo dõi, thang máy và cửa chính cũng phải dựa vào cảm ứng mới có thể đi vào. di ễɳðàɳl€quɣđϕn Bảo vệ làm việc 24 giờ, mỗi căn hộ đều có nút bộ đàm để nói chuyện, có thể trực tiếp liên lạc với cảnh vệ.” Liên Gia Lỵ nói với Thẩm Uất Lam.
“Ồ.” Chỗ ở trước đây? Đột nhiên Thẩm Uất Lam nhớ tới Liên Gia Lỵ sắp kết hôn rồi. “Đúng rồi, chị Gia Lỵ, vậy sau khi kết hôn chị ở đâu?” Cô hỏi.
“Cũng ở đây, lầu 23.” Đúng vậy, cô ở quen rồi, không muốn dời đi quá xa.
Thẩm Uất Lam bật cười: “Chị Gia Lỵ, chị nhớ đồ cũ.”
“Đúng vậy, chị nhớ đồ cũ, cũng thích đồ cũ.” Có lẽ, cũng bao gồm người yêu cũ chăng? Liên Gia Lỵ xua đi những ý niệm lộn xộn trong đầu, không suy nghĩ nữa, tụi cô cũng sắp đám cưới rồi.
Cửa thang máy đinh một tiếng, mở ra, Liên Giai Lỵ mở hai khóa cửa, dẫn Thẩm Uất Làm vào chỗ thay giày, đi vào bên trong chỗ ở trước kia của cô, giới thiệu sơ lược cách bố cục.
“Đây là phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ chính, phòng sinh hoạt chung, ban công… Chỗ này không rộng lắm, chỉ có khoảng 20 cái (ban công) bên phải. Có điều là (căn hộ) có hai phòng tắm…”
Thẩm Uất Lam càng nghe càng không hiểu, bước chân chần chờ rồi dừng lại sau lưng Liên Gia Lỵ.
Khi Liên Gia Lỵ phát hiện sau lưng không có bước chân đi theo, ngoái đầu lại nhìn, thì đối diện với cặp mắt dè dặt, giống như đề phòng chuyện gì sắp xảy ra của Thẩm Uất Lam.
Liên Gia Lỵ vẫy vẫy tay trước mặt cô, cười nói: “Đoán trúng rồi phải không? Đúng rồi, đúng rồi, là muốn để cho cô ở đấy.”
Thẩm Uất Lam vẫn luôn là người thông minh.
“Chị Gia Lỵ, tôi không thể… Không thể như vậy…” Tại sao có thể chứ?
“Phòng trọ của em không có điện phải không? Vậy thì làm sao em sinh hoạt vào ban đêm? Thắp đèn cầy? Hay cầm đèn pin?”
Thẩm Uất Lam cúi đầu im lặng. Đối với sự nhiệt tình và quan tâm này, cô không biết nói làm sao. Cô thật khổ sở…
“Thật ra căn hộ này không phải của chị! Em không cần cảm thấy ngượng ngùng. Đây là căn hộ của ông chủ Vu.”
Thẩm Uất Lam ngẩn người ra.
“Được rồi! Thật ra cho em biết cũng không quan trọng. Trước kia, chị cũng đã từng có khoảng thời gian rất khó khăn. Sau này ông chủ Vu thấy không xong, cho nên anh ấy lấy căn hộ vốn là để cho thuê này cho chị ở tạm.” Tình cảm của bọn họ bắt đầu từ lúc đó.
Thẩm Uất Lam hơi ngừng lại, chị Gia Lỵ quang vinh sáng chói mà cũng từng có thời gian khốn đốn sao? Thật có tưởng tượng…
“Chị Gia Lỵ, mặc kệ là căn hộ của ai, em đều không thể…” Cô không thể ở không, cũng như không đủ tiền để mướn.
Liên Gia Lỵ không để ý đến lời từ chối của cô, thẳng thắn nói tiếp: “Tuy nói là mướn, nhưng thật ra lúc đó chị làm gì có tiền để trả, ông chủ Vu cũng là nửa bán nửa tặng, nói rằng trừ lương mỗi tháng, muốn chị ở lại làm tốt việc ở ChezVous là được rồi.”
Thẩm Uất Lam lại khựng người lại một lần nữa. Ông chủ Vu tốt bụng như thế, nếu sinh ra trong thời cổ đại, không phải đúng là một vị hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa hay sao?
Liên Gia Lỵ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, cười cười.
“Nói tóm lại, mấy hôm nay em thu dọn đồ đạc đi, qua đây ở! Dù sao căn hộ này không có ai thuê, em coi như đến đây để dọn dẹp và quẹt dọn đi, không cần quan tâm đến tiền thuê nhà. Hơn nữa, chuyện ông chủ Vu cho nhân viên ở tạm không phải là lần đầu tiên. Em chỉ cần biết rằng, anh ấy đã từng trải qua khó khăn, cho nên không thích nhìn người khác chịu khổ là được rồi.”
". . . . . ." Mặc dù cô rất cần tiết kiệm số tiền thuê nhà kia, nhưng mà làm gì có chuyện dễ dàng dày mặt ở lại nhà của ông chủ chứ?
Liên Gia Lỵ sờ sờ đầu Thẩm Uất Lam, thở ra một tiếng, rồi lại nghĩ tới chuyện Vu Bồi Vũ nói cô bị người đàn ông kia tập kích, trong lòng cảm thấy bực bội thay cho cô.
“Uất Lam, trong cuộc sống của chúng ta, sẽ luôn có lúc phải cúi đầu trước tiền bạc. Em hãy thu lại lòng tự trọng của mình đi, không nên đùa giỡn với sự an toàn của mình, l€quɣ₯©ɳ thoải mái tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác, có được không? Nếu như em cảm thấy mình mắc nợ của ông chủ, thì em phải cố gắng nỗ lực để bản thân trở nên có giá trị để không phụ lòng của anh ấy, có hiểu không?”
Thẩm Uất Lam nhìn thẳng vào mắt của Liên Gia Lỵ, trong chốc lát, cô đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Quả nhiên ông trời không đóng hết lối thoát của cô… Thật sự cô rất cần một chỗ ở miễn phí tạm thời. Hơn nữa, chị Gia Lỵ và ông chủ Vu cũng đã hết lòng với cô, nếu cô tiếp tục từ chối, thì có vẻ như không hợp tình hợp lý.
Cô im lặng một lúc sau, rốt cuộc hốc mắt ửng hồng, mở miệng nói: “Chị Gia Lỵ, tiền mướn phòng một tháng là bao nhiêu? Em muốn biết để về sau trả lại cho ông chủ Vu, cũng như sẽ dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ. Cám ơn, thật sự cám ơn chị…”
“Cảm ơn chị làm cái gì? Muốn cám ơn thì cám ơn ông chủ của em đi! Là anh ấy muốn chị mang em tới, bằng không chị cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với em ngày hôm qua!” Liên Gia Lỵ cười, vỗ vỗ đầu của Thẩm Uất Lam. “Uất Lam, về phần tiền thuê nhà, đợi lần sau ông chủ Vu đến tiệm, em tự bàn bạc thảo luận cùng anh ấy nhé! Cứ như vậy đi, chị coi như em đã đồng ý rồi. Hôm nay chị chở em về nhà trước, em thu dọn đồ đạc xong thì chị sẽ lấy xe qua giúp em chuyển đồ.”
“Dạ, cám ơn chị Gia Lỵ.” Thẩm Uất Lam gật đầu liên tục, ôm chầm Liên Gia Lỵ
“Đứa ngốc này! Cũng trễ lắm rồi, chúng ta trở về đi. Chị đưa chìa khóa nhà cho em trước.” Liên Gia Lỵ vỗ vỗ đầu Thẩm Uất Lam, nhét một xâu chìa khóa vào tay cô.
Đêm đó, trong căn phòng trọ cũ kỹ, Thẩm Uất Lam đốt một ngọn nến, nhìn tấm danh thiếp của Vu Bồi Vũ thật lâu.
Vì sao ông chủ không đích thân mang cô tới căn hộ muốn cho cô thuê, mà lại dặn dò chị Gia Lỵ mang cô tới?
Bởi vì anh nhìn thấy cô bị anh họ khi dễ, lo lắng cô ngại chuyện cô nam quả nữ ở chung một chỗ, đối với anh có đề phòng, cho nên mới để chị Gia Lỵ tới thuyết phục cô sao?
Anh lại muốn để cô ở lại căn hộ anh muốn cho người thuê… Mặc dù lúc trước chị Gia Lỵ cũng có tiền lệ này, nhưng sự quan tâm săn sóc này lại khiến trong lòng cô nhộn nhạo khó tả.
Ông chủ của cô thật sự là một người rất dịu dàng!
Mang theo ý niệm này, lần đầu tiên trong nữa năm nay, Thẩm Uất Lam mĩm cười một cách ấm áp, thâm trầm đi vào mộng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook