Người Tình Độc Quyền
-
Chương 29
Hôn hay...không hôn?
Đó là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Nhật Viễn lúc lúc này. Cũng chính là nguyên nhân làm anh phải chần chừ.
Nhưng hành động không nghe lời lý trí. Con tim anh thì đang mải đập 1 cách điên loạn trong khoảnh khắc mặt đối mặt với cự li gần sát.
Bờ môi Nhật Viễn chạm vào cánh môi mỏng của Cẩm Đào... Một cảm giác mềm mại đến khó tả. Đó là lần đầu tiên...anh hôn
Ừ phải...anh đã hôn Cẩm Đào từ lúc nào không hay...
Một cái hôn ở hoàn cảnh cô bất tỉnh đang trong bệnh viện. Là hôn trộm?
Bỗng chợt, dây truyền nước giật nhẹ. Nhật Viễn bừng tỉnh nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng quay mặt ra chỗ khác, lấy tay đưa lên miệng giả vờ ho 2 tiếng " Khụ khụ... ".
Mặt Nhật Viễn nóng ran lên, trong đầu miên man suy nghĩ sợ bị phát hiện. Nếu bị bắt quả tang hôn trộm...anh không biết là sẽ giấu mặt mình vào đâu để cho hết ngại.
Cẩm Đào từ từ mở mắt, chất giọng yếu ớt vang lên trong không gian tĩnh mịch 2 chữ:
- Nhật Viễn?
Anh cố giữ cho mình phong thái bình thường như mọi ngày. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cẩm Đào. Đôi mắt ấm áp, dịu dàng:
- Ừ...tôi đây!
Cẩm Đào nheo mắt:
- Anh...bị sao vậy?
Nhận thấy câu hỏi đang có gì đó như chất vấn sự khác thường trên khuôn mặt Nhật Viễn. Anh khựng lại. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
" Lẽ nào...cô ấy đã phát hiện..nụ hôn..? "
- Bị...bị sao? Làm gì có?
Nhật Viễn lập tức quay người sang rót cốc nước cam để kịp thời chỉnh đốn lại cảm xúc.
Cẩm Đào dần nhận thức được mọi thứ xung quanh. Cô ngơ ngác nhìn rồi cả cái mùi nồng nặc của thuốc khử trùng...trong bệnh viện?!!
Cô 1 tay lên ôm đầu. Tay còn lại bất giác đưa lên bụng. Cẩm Đào như chết sững người, giật mình:
- Con...con tôi...?
Cô cố gượng ngồi dậy và nhanh chóng dùng sức lật cái chăn đắp ra... Cái bụng của cô....
Đầu cô đau nhói. Hình ảnh rõ ràng hiện về cuối cùng cô nhớ là mình bị đẩy ngã và máu bắt đầu chảy ra...
Khuôn mặt nhợt nhạt cô tái mét lại, sợ hãi dâng trào tột đỉnh quay sang bám víu lấy cánh tay Nhật Viễn mà lay, nước mắt lưng tròng:
- Nhật Viễn...anh nói cho tôi biết...con tôi đâu? Đứa bé đâu rồi!! Hả...
- Anh nói đi!!! Đứa....bé..
Nhật Viễn nhẹ nhàng ôm trầm lấy người con gái bé bỏng đang sợ hãi trước mặt anh trấn an.
Cẩm Đào lấy 1 tay bịt miệng tay còn lại vẫn ra sức đập vào người Nhật Viễn:
- Anh thả tôi ra...tôi phải đi tìm con...Làm ơn hãy nói rằng đứa bé...vẫn ổn!
Nhật Viễn bám lấy vai Cẩm Đào rồi nhìn thẳng vào mắt cô.
- Bình tĩnh lại nào! Hãy nhìn tôi đi!
- Đứa bé đã được chào đời an toàn!
Cẩm Đào như không tin vào những gì mình vừa nghe. Nước mắt rưng rưng vì xúc động chẳng thể kiềm chế.
Nỗi xúc động và hạnh phúc của người lên chức làm mẹ. Xúc động vì sau bao tháng ngày cô phải bảo vệ cái thai bởi những nguy hiểm rình rập...cuối cùng cũng ra đời an toàn.
Người Cẩm Đào như trút đi hoàn toàn nỗi sợ hãi và mệt mỏi trong người. Nhìn quanh phòng để tìm kiếm 1 hình hài bé bỏng ấy của mình.
- Nhật Viễn...tôi muốn được bồng nó trên tay...nhìn gương mặt của nó...
Niềm hạnh phúc ấy...Nhật Viễn có thể nhìn thấu trong đôi mắt Cẩm Đào. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô,cất tiếng giọng trầm trầm:
- Đứa bé...vừa mới sinh...sức khoẻ vẫn chưa được ổn định nên phải đưa vào phòng chăm sóc khác!
Cẩm Đào nghe xong liền định đi xuống giường thì bị Nhật Viễn giữ lại và ép cô nằm xuống.
- Anh làm gì vậy?...Tôi muốn đi gặp con...đứng ngoài nhìn thôi cũng được... Tôi muốn tận mắt mình chứng kiến nó!
Nhật Viễn nhất quyết từ chối:
- Cô nghĩ vừa tỉnh dậy đã đủ sức khoẻ? Đứa bé đã được các bác sĩ chăm sóc tận tình. Cô không phải lo!
- Hãy nằm đây nghỉ ngơi lấy lại sức rồi sau đó tôi sẽ dẫn cô đi gặp!
Nhật Viễn vừa nói vừa giúp cô uống cốc nước cam hồi sức. Cẩm Đào cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lời anh.
* *
Ở 1 phòng hồi sức khác....
- Thiên Nham! Anh không được đi đâu...phải ở cạnh em!
Khuynh Thi trong cơn ngủ đã vô tình nói lên câu nói đó. Thiên Nham bên cạnh cũng nắm lấy tay cô trấn an.
Trong không gian tĩnh lặng, anh lại trầm ngâm đưa mình vào suy nghĩ về hình ảnh Nhật Viễn đã đẩy anh ra khỏi phòng hồi sức của Cẩm Đào với câu nói anh không đủ tư cách để vào thăm cô ấy.
Hai bàn tay Thiên Nham bỗng dưng xiết chặt lại...
Tức giận? Tại sao...tại sao anh phải tức giận khi người duy nhất vào thăm Cẩm Đào là Nhật Viễn mà không phải anh?
Còn sự quan tâm tới người con gái mà mình đã từng đặt bút ký vào đơn li dị đó ư?
Không thể chịu nổi sự ngột ngạt và bức bối trong căn phòng và trong chính con người mình. Thiên Nham đã đứng dậy ra ngoài.
Anh nhìn vào căn phòng hồi sức đối diện nơi có Cẩm Đào và Nhật Viễn...và rồi bỏ đi.
Bước từng bước trên lối hành lang bệnh viện. Anh đi trong vô định cứ thế...rồi đột nhiên dừng bước.
Quay đầu sang bên tấm cửa kính của 1 căn phòng bệnh nhìn. Hình ảnh những đứa trẻ sơ sinh trong ngày hôm nay đều được nằm ở căn phòng chăm sóc đặc biệt này để tránh không khí ô nhiễm bên ngoài.
Thiên Nham cũng chẳng hiểu sao lướt mắt qua 1 lượt rồi dừng lại ở 1 cái nôi.
Đứa bé đang nằm ngủ. Trên tay có đeo 1 chiếc vòng ghi chữ " con của Hứa Cẩm Đào "
Thiên Nham khựng lại...
" Đó là con trai của anh đấy ư...? "
Ánh mắt Thiên Nham sâu lắng lại nhìn đứa bé. Sự độc chiếm lại nổi lên khi hình ảnh Nhật Viễn đẩy anh ban nay hiện về.
Miệng anh chợt cất lên:
- Đã đến lúc...con trai về bên ba rồi!
Đó là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Nhật Viễn lúc lúc này. Cũng chính là nguyên nhân làm anh phải chần chừ.
Nhưng hành động không nghe lời lý trí. Con tim anh thì đang mải đập 1 cách điên loạn trong khoảnh khắc mặt đối mặt với cự li gần sát.
Bờ môi Nhật Viễn chạm vào cánh môi mỏng của Cẩm Đào... Một cảm giác mềm mại đến khó tả. Đó là lần đầu tiên...anh hôn
Ừ phải...anh đã hôn Cẩm Đào từ lúc nào không hay...
Một cái hôn ở hoàn cảnh cô bất tỉnh đang trong bệnh viện. Là hôn trộm?
Bỗng chợt, dây truyền nước giật nhẹ. Nhật Viễn bừng tỉnh nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng quay mặt ra chỗ khác, lấy tay đưa lên miệng giả vờ ho 2 tiếng " Khụ khụ... ".
Mặt Nhật Viễn nóng ran lên, trong đầu miên man suy nghĩ sợ bị phát hiện. Nếu bị bắt quả tang hôn trộm...anh không biết là sẽ giấu mặt mình vào đâu để cho hết ngại.
Cẩm Đào từ từ mở mắt, chất giọng yếu ớt vang lên trong không gian tĩnh mịch 2 chữ:
- Nhật Viễn?
Anh cố giữ cho mình phong thái bình thường như mọi ngày. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cẩm Đào. Đôi mắt ấm áp, dịu dàng:
- Ừ...tôi đây!
Cẩm Đào nheo mắt:
- Anh...bị sao vậy?
Nhận thấy câu hỏi đang có gì đó như chất vấn sự khác thường trên khuôn mặt Nhật Viễn. Anh khựng lại. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
" Lẽ nào...cô ấy đã phát hiện..nụ hôn..? "
- Bị...bị sao? Làm gì có?
Nhật Viễn lập tức quay người sang rót cốc nước cam để kịp thời chỉnh đốn lại cảm xúc.
Cẩm Đào dần nhận thức được mọi thứ xung quanh. Cô ngơ ngác nhìn rồi cả cái mùi nồng nặc của thuốc khử trùng...trong bệnh viện?!!
Cô 1 tay lên ôm đầu. Tay còn lại bất giác đưa lên bụng. Cẩm Đào như chết sững người, giật mình:
- Con...con tôi...?
Cô cố gượng ngồi dậy và nhanh chóng dùng sức lật cái chăn đắp ra... Cái bụng của cô....
Đầu cô đau nhói. Hình ảnh rõ ràng hiện về cuối cùng cô nhớ là mình bị đẩy ngã và máu bắt đầu chảy ra...
Khuôn mặt nhợt nhạt cô tái mét lại, sợ hãi dâng trào tột đỉnh quay sang bám víu lấy cánh tay Nhật Viễn mà lay, nước mắt lưng tròng:
- Nhật Viễn...anh nói cho tôi biết...con tôi đâu? Đứa bé đâu rồi!! Hả...
- Anh nói đi!!! Đứa....bé..
Nhật Viễn nhẹ nhàng ôm trầm lấy người con gái bé bỏng đang sợ hãi trước mặt anh trấn an.
Cẩm Đào lấy 1 tay bịt miệng tay còn lại vẫn ra sức đập vào người Nhật Viễn:
- Anh thả tôi ra...tôi phải đi tìm con...Làm ơn hãy nói rằng đứa bé...vẫn ổn!
Nhật Viễn bám lấy vai Cẩm Đào rồi nhìn thẳng vào mắt cô.
- Bình tĩnh lại nào! Hãy nhìn tôi đi!
- Đứa bé đã được chào đời an toàn!
Cẩm Đào như không tin vào những gì mình vừa nghe. Nước mắt rưng rưng vì xúc động chẳng thể kiềm chế.
Nỗi xúc động và hạnh phúc của người lên chức làm mẹ. Xúc động vì sau bao tháng ngày cô phải bảo vệ cái thai bởi những nguy hiểm rình rập...cuối cùng cũng ra đời an toàn.
Người Cẩm Đào như trút đi hoàn toàn nỗi sợ hãi và mệt mỏi trong người. Nhìn quanh phòng để tìm kiếm 1 hình hài bé bỏng ấy của mình.
- Nhật Viễn...tôi muốn được bồng nó trên tay...nhìn gương mặt của nó...
Niềm hạnh phúc ấy...Nhật Viễn có thể nhìn thấu trong đôi mắt Cẩm Đào. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô,cất tiếng giọng trầm trầm:
- Đứa bé...vừa mới sinh...sức khoẻ vẫn chưa được ổn định nên phải đưa vào phòng chăm sóc khác!
Cẩm Đào nghe xong liền định đi xuống giường thì bị Nhật Viễn giữ lại và ép cô nằm xuống.
- Anh làm gì vậy?...Tôi muốn đi gặp con...đứng ngoài nhìn thôi cũng được... Tôi muốn tận mắt mình chứng kiến nó!
Nhật Viễn nhất quyết từ chối:
- Cô nghĩ vừa tỉnh dậy đã đủ sức khoẻ? Đứa bé đã được các bác sĩ chăm sóc tận tình. Cô không phải lo!
- Hãy nằm đây nghỉ ngơi lấy lại sức rồi sau đó tôi sẽ dẫn cô đi gặp!
Nhật Viễn vừa nói vừa giúp cô uống cốc nước cam hồi sức. Cẩm Đào cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lời anh.
* *
Ở 1 phòng hồi sức khác....
- Thiên Nham! Anh không được đi đâu...phải ở cạnh em!
Khuynh Thi trong cơn ngủ đã vô tình nói lên câu nói đó. Thiên Nham bên cạnh cũng nắm lấy tay cô trấn an.
Trong không gian tĩnh lặng, anh lại trầm ngâm đưa mình vào suy nghĩ về hình ảnh Nhật Viễn đã đẩy anh ra khỏi phòng hồi sức của Cẩm Đào với câu nói anh không đủ tư cách để vào thăm cô ấy.
Hai bàn tay Thiên Nham bỗng dưng xiết chặt lại...
Tức giận? Tại sao...tại sao anh phải tức giận khi người duy nhất vào thăm Cẩm Đào là Nhật Viễn mà không phải anh?
Còn sự quan tâm tới người con gái mà mình đã từng đặt bút ký vào đơn li dị đó ư?
Không thể chịu nổi sự ngột ngạt và bức bối trong căn phòng và trong chính con người mình. Thiên Nham đã đứng dậy ra ngoài.
Anh nhìn vào căn phòng hồi sức đối diện nơi có Cẩm Đào và Nhật Viễn...và rồi bỏ đi.
Bước từng bước trên lối hành lang bệnh viện. Anh đi trong vô định cứ thế...rồi đột nhiên dừng bước.
Quay đầu sang bên tấm cửa kính của 1 căn phòng bệnh nhìn. Hình ảnh những đứa trẻ sơ sinh trong ngày hôm nay đều được nằm ở căn phòng chăm sóc đặc biệt này để tránh không khí ô nhiễm bên ngoài.
Thiên Nham cũng chẳng hiểu sao lướt mắt qua 1 lượt rồi dừng lại ở 1 cái nôi.
Đứa bé đang nằm ngủ. Trên tay có đeo 1 chiếc vòng ghi chữ " con của Hứa Cẩm Đào "
Thiên Nham khựng lại...
" Đó là con trai của anh đấy ư...? "
Ánh mắt Thiên Nham sâu lắng lại nhìn đứa bé. Sự độc chiếm lại nổi lên khi hình ảnh Nhật Viễn đẩy anh ban nay hiện về.
Miệng anh chợt cất lên:
- Đã đến lúc...con trai về bên ba rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook