Người Tình Của Thuyền Trưởng
-
Chương 44
Tháng Bảy trôi đi trong nắng hè ngây ngất miền Brighton. Mỗi ngày Kate và Branwell lại gần gũi với nhau hơn. Suốt ngày họ chỉ quanh quẩn bên nhau và gần như quên bẵng sự có mặt cuả Sarah cùng Denny và Willy trong nhà mình. Bá tước cũng dẹp luôn những băn khoăn về mưu đồ chính trị cuả anh em Mirabel vào một xó. Còn về Jack Walepole, mặc dù chàng cho điều tra kỹ lưỡng, nhưng dường như hắn ta đã biến mất. Tuy nhiên, vào thượng tuần tháng Tám, chàng nhận được một bức thư cuả đô đốc Nelson.
Chàng ngồi thừ trong thư phòng, trán cau lại nhìn bức thư, Kate đứng đằng sau vuốt ve mái tóc nơi gáy chàng. Nàng nghển cổ qua vai chàng, nhìn nét chữ Nelson và nhăn mũi.
− Đô đốc viết gì mà anh cứ càu cạu thế?
− Họ đang rục rịch chuyện gì đó! Đô đốc đã bố trí một cuộc diện kiến với Pitt vào thứ Hai tuần sau, và ngài muốn anh có mặt.
− Không!- Kate kêu lên- Anh đừng đi. Em...em không cho anh đi đâu.
Chàng mỉm cười.
− Hãy tin anh, mặc dù biết người đàn ông phải làm nhiều việc hơn là ngồi nhà hú hí với vợ, anh vẫn chẳng muốn đi chút nào! Nhưng anh chỉ rời em một ngày thôi, em yêu!
− Anh đi London rồi trở lại trong vòng một ngày. Ôi, như vậy sẽ quá sức anh đấy.
− Ngốc lắm!- chàng toét miệng cười- Ăn thua gì so với anh. Cuộc sống êm đềm đã làm em quên anh là một tên hải tặc rồi ư?
Nàng xị mặt.
− Em đúng là ngốc, Bran ạ. Sao có thời em lại nghĩ về anh như vậy nhỉ? Anh thật cao quý, dũng mãnh, tốt bụng, hào hoa, lại đẹp trai nữa!
Chàng cười lớn.
− Thôi thôi, không khéo em làm anh không dứt nổi em, dù chỉ vài tiếng mất!
Nàng hôn chàng rất lâu, rất nhẹ và chàng kéo nàng ngồi lên lòng, bức thư cuả Nelson rơi xuống thảm!
Chỉ sau vài giờ, mọi người trong nhà đều biết Bá tước sắp đi London nhưng với lý do gì thì chịu.
− Để gặp Pitt và Nelson, cậu biết không?- Willy gật gù với Danny.
− Thế à, nhưng làm gì?
− Chịu, mà nói cho cậu hay, tôi cũng rất muốn biết. Một khi Bran đã tiết lộ thì phải tránh dạt ra xa.
− Nhưng tại sao?
− Tại sao à? Quỷ thật, cậu bé này, một khi Bran đã mở mồm thì hẳn là hắn lại muốn lôi kéo chúng ta vào việc cuả hắn thôi.
− Tôi lại thích thế cơ- Danny nói với vẻ khao khát và đứng dậy- Đi không?- Chàng hỏi.
− Đi đâu vậy?
− Đâu đó, tắm biển hoặc cưỡi ngựa chẳng hạn. Nghỉ hè mà.
Willy ngần ngừ, nhưng trời oi bức quá, mà ngồi nhà cũng chán. Anh uể oải đứng dậy.
− Thì đi.
Họ ra khỏi nhà Mannering được một đoạn thì đụng Mirabel và em gái y ở giữa đường. Danny, người vẫn luôn say đắm sắc đẹp chín muồi cuả Moravia, reo lên.
− Trời, có thể nói cả thế kỷ rồi tôi không được hân hạnh gặp cô nương.
Moravia mỉm cười, ả mến chàng trai này và lấy làm thích thú vì cách biểu lộ hồn nhiên cuả cậu ta.
− Phu nhân Mannering ra sao?- Mirabel sốt sắng hỏi- chúng tôi có dự vài dạ tiệc, nhưng không thấy có mặt cô ấy.
− Phu nhân Mannering luôn ở bên chồng. Họ đang hưởng tuần trăng mật- Willy lạnh lùng đáp. Anh chẳng ưa gì tay Bá tước này, và luôn cả em gái y.
− Họ cứ quấn chặt lấy nhau ấy- Danny khoe- Bá tước không thể chịu nổi việc xa Kate, anh ta phải đi London công vụ mà còn định trở về ngay trong ngày để không phải chịu đựng một đêm xa cách.
− Ngài Bá tước đi London?- Moravia hỏi lại.
Willy đưa mắt lườm Danny, nhưng vô hiệu.
− Vâng, anh ấy phải gặp Pitt và Nelson vào thứ Hai- Danny khoe.
− Thật à?- Mirabel nói- Nghe hấp dẫn đấy chứ. Sao những con người vĩ đại ấy lại chọn thời điểm này trong năm mà hội họp nhỉ?
− Tôi không biết. Có lẽ là gặp nhau thế thôi- Willy nói, túm lấy tay Danny và gần như lôi cậu chàng đi.
Khi họ đã ra khá xa, Danny lên giọng sừng sộ.
− Anh làm cái đếch gì thế?
− Liệu hồn cái lưỡi cuả cậu. Phun ra quá nhiều rồi đấy. May mà cậu cũng chẳng biết gì hơn, chứ không cũng lại tuôn hết ra cho mà xem- Willy lắc đầu.
− Anh định nói gì vậy?- Danny lắp bắp, mặt đỏ nhừ.
− Không thể tin được. Mà có tin được, thì cũng không nên nói vung lên như vậy. Chúng ta đang làm khách nhà Branwell, cậu phải nhớ. Xử sự như vậy là thiếu thận trọng và bất nhã!
Danny nín thinh, lầm lũi bước bên cạnh người bạn lớn tuổi, mãi sau, chàng mới lên tiếng.
− Anh nói đúng, Willy ạ, tôi là thằng ngu nhất trên đời. Tôi đến chết vì xấu hổ mất- chàng nói giọng não nuột.
− Không sao- Willy cất giọng độ lượng- Cậu còn trẻ dại quá, phải học khôn dần đi. Chớ có kể lại chuyện này với Bá tước- Anh ngừng lời, đăm chiêu một lúc rồi tiếp- Hai anh em Venice, họ là một cặp rất đáng ngờ.
Chàng ngồi thừ trong thư phòng, trán cau lại nhìn bức thư, Kate đứng đằng sau vuốt ve mái tóc nơi gáy chàng. Nàng nghển cổ qua vai chàng, nhìn nét chữ Nelson và nhăn mũi.
− Đô đốc viết gì mà anh cứ càu cạu thế?
− Họ đang rục rịch chuyện gì đó! Đô đốc đã bố trí một cuộc diện kiến với Pitt vào thứ Hai tuần sau, và ngài muốn anh có mặt.
− Không!- Kate kêu lên- Anh đừng đi. Em...em không cho anh đi đâu.
Chàng mỉm cười.
− Hãy tin anh, mặc dù biết người đàn ông phải làm nhiều việc hơn là ngồi nhà hú hí với vợ, anh vẫn chẳng muốn đi chút nào! Nhưng anh chỉ rời em một ngày thôi, em yêu!
− Anh đi London rồi trở lại trong vòng một ngày. Ôi, như vậy sẽ quá sức anh đấy.
− Ngốc lắm!- chàng toét miệng cười- Ăn thua gì so với anh. Cuộc sống êm đềm đã làm em quên anh là một tên hải tặc rồi ư?
Nàng xị mặt.
− Em đúng là ngốc, Bran ạ. Sao có thời em lại nghĩ về anh như vậy nhỉ? Anh thật cao quý, dũng mãnh, tốt bụng, hào hoa, lại đẹp trai nữa!
Chàng cười lớn.
− Thôi thôi, không khéo em làm anh không dứt nổi em, dù chỉ vài tiếng mất!
Nàng hôn chàng rất lâu, rất nhẹ và chàng kéo nàng ngồi lên lòng, bức thư cuả Nelson rơi xuống thảm!
Chỉ sau vài giờ, mọi người trong nhà đều biết Bá tước sắp đi London nhưng với lý do gì thì chịu.
− Để gặp Pitt và Nelson, cậu biết không?- Willy gật gù với Danny.
− Thế à, nhưng làm gì?
− Chịu, mà nói cho cậu hay, tôi cũng rất muốn biết. Một khi Bran đã tiết lộ thì phải tránh dạt ra xa.
− Nhưng tại sao?
− Tại sao à? Quỷ thật, cậu bé này, một khi Bran đã mở mồm thì hẳn là hắn lại muốn lôi kéo chúng ta vào việc cuả hắn thôi.
− Tôi lại thích thế cơ- Danny nói với vẻ khao khát và đứng dậy- Đi không?- Chàng hỏi.
− Đi đâu vậy?
− Đâu đó, tắm biển hoặc cưỡi ngựa chẳng hạn. Nghỉ hè mà.
Willy ngần ngừ, nhưng trời oi bức quá, mà ngồi nhà cũng chán. Anh uể oải đứng dậy.
− Thì đi.
Họ ra khỏi nhà Mannering được một đoạn thì đụng Mirabel và em gái y ở giữa đường. Danny, người vẫn luôn say đắm sắc đẹp chín muồi cuả Moravia, reo lên.
− Trời, có thể nói cả thế kỷ rồi tôi không được hân hạnh gặp cô nương.
Moravia mỉm cười, ả mến chàng trai này và lấy làm thích thú vì cách biểu lộ hồn nhiên cuả cậu ta.
− Phu nhân Mannering ra sao?- Mirabel sốt sắng hỏi- chúng tôi có dự vài dạ tiệc, nhưng không thấy có mặt cô ấy.
− Phu nhân Mannering luôn ở bên chồng. Họ đang hưởng tuần trăng mật- Willy lạnh lùng đáp. Anh chẳng ưa gì tay Bá tước này, và luôn cả em gái y.
− Họ cứ quấn chặt lấy nhau ấy- Danny khoe- Bá tước không thể chịu nổi việc xa Kate, anh ta phải đi London công vụ mà còn định trở về ngay trong ngày để không phải chịu đựng một đêm xa cách.
− Ngài Bá tước đi London?- Moravia hỏi lại.
Willy đưa mắt lườm Danny, nhưng vô hiệu.
− Vâng, anh ấy phải gặp Pitt và Nelson vào thứ Hai- Danny khoe.
− Thật à?- Mirabel nói- Nghe hấp dẫn đấy chứ. Sao những con người vĩ đại ấy lại chọn thời điểm này trong năm mà hội họp nhỉ?
− Tôi không biết. Có lẽ là gặp nhau thế thôi- Willy nói, túm lấy tay Danny và gần như lôi cậu chàng đi.
Khi họ đã ra khá xa, Danny lên giọng sừng sộ.
− Anh làm cái đếch gì thế?
− Liệu hồn cái lưỡi cuả cậu. Phun ra quá nhiều rồi đấy. May mà cậu cũng chẳng biết gì hơn, chứ không cũng lại tuôn hết ra cho mà xem- Willy lắc đầu.
− Anh định nói gì vậy?- Danny lắp bắp, mặt đỏ nhừ.
− Không thể tin được. Mà có tin được, thì cũng không nên nói vung lên như vậy. Chúng ta đang làm khách nhà Branwell, cậu phải nhớ. Xử sự như vậy là thiếu thận trọng và bất nhã!
Danny nín thinh, lầm lũi bước bên cạnh người bạn lớn tuổi, mãi sau, chàng mới lên tiếng.
− Anh nói đúng, Willy ạ, tôi là thằng ngu nhất trên đời. Tôi đến chết vì xấu hổ mất- chàng nói giọng não nuột.
− Không sao- Willy cất giọng độ lượng- Cậu còn trẻ dại quá, phải học khôn dần đi. Chớ có kể lại chuyện này với Bá tước- Anh ngừng lời, đăm chiêu một lúc rồi tiếp- Hai anh em Venice, họ là một cặp rất đáng ngờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook