Công nương Moravia đứng giữa tấm thảm hoa trong căn phòng khách sạn, lo lắng nhìn người anh trai đang say sưa rít tẩu bên cửa sổ. Nàng lúc lắc những lọn tóc quăn mềm.

− Em sợ lắm, Alban. Nhỡ chất bột đó tác dụng quá nhanh thì sao? Nhỡ ông ta lăn quay ra trước khi em kịp rời đi thì sao?

− Mora, em yêu, em quá lo đấy thôi- Alban nói và bước lại, kéo sát cô em gái vào mình. Môi y áp lên môi ả, dịu dàng, say đắm, như bao lần họ vẫn hôn nhau- Lẽ nào anh lại để em hứng chịu hiểm nguy? Chúng ta buộc phải chọn con đường này để được sống bên nhau trong ngôi nhà cuả mình. Chúng ta cần có tiền, em ạ. Đêm nay, thời cơ cuả chúng ta sẽ tới. Vì mọi người đều giả trang, sẽ không ai nhớ kẻ nào đứng gần khi ông ta ngã xuống. Ma quỷ cũng chẳng thể nghi ngờ! Walepole bảo là ông ta mắc chứng bệnh gut đã nhiều năm nay.

− Em yêu anh, Alban. Em có thể làm tất cả vì anh!- Ả ngước nhìn y, thốt lên.

− Anh cũng vậy, Mora- y nói, bàn tay tìm đến ngực ả và bóp chặt lấy bầu vú nở nang cuả ả với một sự thèm khát dữ dội, bất ngờ. Giữa họ bao giờ cũng vậy. Những cơn hứng tình dội lên vào bất kỳ thời điểm nào. Nhưng lần này, Mora đẩy Alban ra.

− Làm sao em tin được anh không làm thế này với những người đàn bà khác!

Y cười và dịu dàng ôm lấy ả.

− Mora, cha mẹ đã không công bằng khi cứ một mực khép chúng mình vào tội loạn luân. Chúng mình yêu nhau mà chẳng dám công khai. Anh là đàn ông, nếu không tán tỉnh này khác thiên hạ sẽ nghi ngờ. Em cũng biết, tất thảy đàn bà trên đời với anh có nghĩa gì đâu. Chỉ một mình em ngự trị tâm hồn anh.

− Vâng, tình yêu cuả em- ả dụi mặt vào ngực y, thì thầm. Nàng hiểu rằng y yêu nàng, rằng họ đã gắn bó sâu nặng đến mức nào.

Kate đứng trước gương, ngắm lại lần cuối kiểu đầu Cleopatra. Trong bộ váy lụa dài màu trắng bạc, một bên vai đính những dải tua rua vàng lóng lánh rủ xuống cánh tay trần, trông nàng thật xứng vai nữ hoàng Ai Cập.

− Cô đẹp quá, cô chủ!- Eliza reo lên.

− Tuyệt vời- bà Ellen cùng thốt lên.

− Cảm ơn!- Kate rầu rầu đáp, với lấy chiếc áo choàng nhung đen rồi lẳng lặng ra khỏi phòng.

Nell và Eliza nhìn nhau.

− Cháu cứ tưởng cô chủ sẽ vui lắm một khi ông chủ đã về- Eliza lắc đầu nói.

− Sẽ vậy thôi, chỉ cần hai người hiểu nhau.

− Hiểu nhau, lại còn thế nữa! Ai chả biết hai người phát cuồng lên vì nhau. Đến thằng ngốc cũng nhìn thấy điều đó!

− Vấn đề ở chỗ họ cùng quá nhiều kiêu hãnh- Nell nói và thở dài.

Kate đẩy cửa phòng khách và hơi sững lại khi nhìn thấy Bá tước đứng bên cửa sổ với ly rượu trong tay. Họ đã dùng bữa tối ở phòng riêng cuả mỗi người và không gặp mặt nhau từ sau chuyện xảy ra hồi trưa. Nàng tròn mắt nhìn y phục cuả chàng, vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Đầu chàng quấn trong một chiếc khăn rằn sặc sỡ, áo sơ mi đỏ :De, cổ phanh rộng, tay áo lùng thùng, bên ngoài là chiếc gilê đen bó sát, đồng bộ với chiếc quần và đôi bốt cao cổ màu đen. Trông chàng chẳng khác gì một tên cướp biển hung dữ. Chàng nhìn thấy nàng và nâng chiếc ly lên.

− Lại đây nữ hoàng cuả tôi.

Nàng ngập ngừng.

− Quả là, chẳng mấy khi em được nhận lời mời cuả một tên hải tặc.

− Vậy hãy tận dụng cơ ộhi hiếm hoi này, Kate- chàng nói dịu dàng.

Giọng chàng gợi cho nàng nhớ lại cái đêm đã lâu lắm rồi, khi chàng đã là tất cả đối với nàng.

Chàng rót thêm rượu và đặt chiếc ly vào tay nàng, ngón tay chàng nán lại nơi ngón tay đeo nhẫn cuả nàng và vuốt nhẹ lên đó.

− Kate?

− Gì cơ, Branwell?

− Xin lỗi em về chuyện Bá tước Mirabel. Anh đã cư xử không đúng.

− Cám ơn anh- Kate nói, mặt tươi lên. Chàng vẫn không ngừng làm cho nàng ngạc nhiên.

− Em thật lộng lẫy trong vai Cleopatra.

− Cám ơn một lần nữa- nàng mỉm cười, khuôn mặt ngời sáng.

− Em có thân hình quyến rũ lắm- chàng trầm giọng, đôi mắt xanh biếc gắn vào nàng.

Nàng cảm thấy muốn bỏ chạy. Hoặc lao vào vòng tay chàng. Nhưng nàng chỉ đứng im.

− Thật không? Em lại cứ nghĩ em hơi lên cân.

− Vậy à?- chàng hỏi và nhìn nàng với vẻ đánh giá. Không hiểu sao, nàng bỗng run lên vì giận, đôi mắt xanh vụt trở nên lạnh lùng.

− Không Branwell, em không có mang đâu!

Chàng cau mặt.

− Đừng giở cái giọng ấy ra nữa, Kate. Em cứ cố tình chọc tức anh làm gì?

Chàng không kịp nói tiếp thì cửa thình lình bật mở và một con quỷ cùng một gã cướp đường nghênh ngang tiến vào. Kate giương mắt nhìn rồi phá lên cười rũ rượi.

− Danny, ôi, cậu biến thành thứ gì vậy?

− Quỷ sứ, tất nhiên rồi!- Danny đáp- Ai cũng biết quỷ sứ là kẻ cám dỗ. Tất cả đàn bà đều say mê những con quỷ!

Gã cướp đường Willy trân trân ngó Kate.

− Chào, Kate, nếu em nói trước là em giả trang Cleopatra, anh sẽ đóng vai Caesar!

− Còn tôi, Mark Anthony!- Danny phụ hoa.

− Rất may là cô ấy không nói trước với cả hai người- Bá tước kết luận.

Đó là một đêm ấm áp, nhưng trong phòng khiêu vũ rộng mênh mông cuả phu nhân Barrymore, không khí gần như nóng bức. Dường như cả London đã đổ dồn vào đây, trong đêm cuối cùng cuả Mùa chơi, vì tất cả đều phải theo đoàn tùy tùng cuả hoàng tử đi Brighton vào ngày mai.

Giữa những trang phục và mặc nạ kỳ dị sặc sỡ, Bá tước vẫn nhận ra dáng dấp cuả bà cô trong bộ quần áo nông dân vùng Naepole.

− Cô Sarah!- chàng chạy đến ôm lấy bà.

− A, tên cướp biển đã lên bờ! Nhưng khẽ chứ, cô không muốn ai nhận ra cô.

− Vậy thì đừng có lên tiếng. Không một ai trên đời này có cái giọng như cuả cô đâu.

Chàng cười khi nhìn khắp gian phòng. Ít nhất có bốn con quỷ và ba tên cướp đường. Họ cũng đang nhìn trang phục cuả chàng mà cười sặc suạ. Chợt chàng giật mình, quai hàm bạnh ra khi nhận thấy một Caesar hẳn hoi đang tiến lại gần Cleopatra cuả chàng. Tim chàng nhói lên trong lồng ngực. Có phải Kate đã hẹn trước với anh ta không, bởi vì rõ ràng kẻ sắm vai Caesar kia không phải ai khác ngoài Bá tước Mirabel. Chàng lừ lừ nhìn Mirabel cúi xuống hôn tay vợ mình. Nàng đang nghĩ gì? Đôi mắt nàng ẩn sau mặt nạ nên chàng không thể nhìn thấy. Đã vậy, chàng phải kiểm soát được câu chuyện giữa họ! Chàng đang định bụng lại đó thì một bàn tay to, nặng đập lên vai chàng.

− Branwell, đôi vai rộng cuả cậu không lẫn vào đâu được.

Chàng quay lại, nhận ra ngài thủ tướng, không giả trang, thậm chí chẳng thèm đeo mặt nạ, khoác tay một cô gái digan cao dong dỏng mà chàng sẽ không đóan được là ai nếu cô ta không lên tiếng.

− Ôi, ngài Pitt thân mến, ngài làm lộ chân tướng cuả Bá tước rồi đấy- Đó là giọng nói uyển chuyển cuả công nương Moravia.

− Tôi không làm lộ. Tại anh ta giống cái vai anh ta đóng quá thôi- Pitt cười lục khục. Ông đã uống khá đủ để quên đi cơn đau nhức ở chân.

Bá tước giữ nụ cười mỉm, nhưng con mắt chàng chiếu vào Moravia dò xét. Anh em cô ta quả là điều bí ẩn. Venice hiện nằm dưới quyền thống trị cuả Áo trong khi toàn nước Ý lại bị đặt dưới chân Napoleon. Vậy thì hai người này đến nước Anh làm gì? tại sao cô gái này luôn luôn xoắn xuýt bên cạnh Pitt? Còn tay Bá tước Mirabel, y có quan hệ gì với cái tên tuổi đáng ngờ là Jack Walepole? Chợt nhận thấy Moravia mỉm cười mời mọc, chàng chìa tay ra.

− Thưa công tước, xin hãy dành cho tôi vũ điệu này- chàng nghiêng mình rất galăng.

− Tên cướp biển!- Pitt cười- Dám nẫng ngay báu vật trước mũi ta! Nếu ta mà trẻ hơn thì anh biêt tay ngay.

Chàng nhe răng cười với ông và dìu người đàn bà ra sàn nhảy. Tay chàng chạm phải một vật cồm cộm trên ngón tay ả, chàng liếc nhìn và thấy đó là một chiếc nhẫn kỳ lạ. Nó vuông chằn chặn, trông giống cái hộp nhiều hơn là nhẫn, khiến chàng liên tưởng tới một thứ gì đó mà chàng không sao nhớ nổi. Chàng bỗng cảm thấy căng thẳng khi nhìn vào đôi mắt lúng liếng cuả Moravia.

Ở đầu kia gian phòng, Kate chẳng khó khăn gì cũng nhận ra người đàn bà trong tay chồng mình. Nàng ráo riết dõi theo cặp khiêu vũ, có cảm giác như ánh mắt chàng cứ gắn chặt vào cổ áo trễ thấp cuả cô bạn nhảy. Nàng khổ sở như bất cứ ai bị cơn ghen tuông dày vò. Hơn nữa, lòng tự trọng cuả nàng bị xúc phạm. Chàng đã công khai tỏ ra lạnh nhạt với vợ mình và đi xoắn lấy một người đàn bà khác trước mặt bàn dân thiên hạ!

− Anima mia- có tiếng Mirabel rì rầm bên tai nàng- chúng ta ra ngoài đi. Ở đây ngột ngạt quá.

− Cám ơn, nhưng tôi lại cảm thấy dễ chịu.

− Em bé cuả anh, em không thể gọi anh là Alban được sao?

− Không, tôi không thể- Kate cười tủm tỉm và khoác tay Mirabel, cố quên đi chồng mình đang lả lướt trên sàn nhảy cùng em gái anh ta.

− Vậy mà anh chỉ mong được nghe tên mình thốt ra từ đôi môi tuyệt đẹp cuả em- Mirabel nói trong khi đưa nàng ra vườn.

− Không đâu, và anh cũng đừng gọi tôi là tâm hồn cuả anh nữa. Như vậy không đứng đắn.

− Sự thật chẳng bao giờ lại không đứng đắn. Em là tâm hồn cuả anh còn hơn thế nữa kia, theo tiếng italia

− Tôi đã có chồng- Nàng đáp nhỏ nhẹ.

Y dừng lại bên cây trường xuân.

− Nhưng em còn là người đàn bà. Cớ gì phải khước từ niềm vui thú trong khi chồng em rõ ràng là tìm mọi cơ hội để tận hưởng? Em thật phí hoài tình cam cho một gã như hắn. Hắn đúng là một thằng mù!- Y nói và vòng tay khoá quanh vòng eo nhỏ nhắn cuả nàng. Nàng đẩy tay vào ngực y.

− Ở ngoài này đâm lại nóng bức hơn. Chúng ta quay vào thôi.

Mirabel ngửa cổ cười phá lên.

− Em đáng yêu thật đấy, mỹ nhân bé nhỏ- y thả tay ra và đưa cánh tay cho nàng khóac. Họ cùng im lặng cho đến cưa? phòng khiêu vũ, y hôn tay nàng và cáo lỗi để đi tìm Moravia. Mirabel vừa quay gót, Kate chợt nhận thấy mình đứng đối diện với chồng, đôi mắt xanh chiếu thẳng vào nàng, lấp lánh. Chàng đang tức giận!

Chàng đã đi tán tỉnh người khác rồi lại còn chiếu ánh mắt tức giận vào ta!

− Em có thích cuộc dạo mát với Bá tước Mirabel hay còn gọi là Alban không?

− Anh có sung sướng được khiêu vũ với công nương Moravia- hay còn gọi là Mora không?

Chàng nhăn mặt. Nhưng ngài thủ tướng đang lại đến bên họ, tay vẫn kèm công nương Moravia.

− Ồ, Branwell, vợ cậu đấy hả? Duyên dáng quá. Rất tiếc vì hôm nay là hội giả trang, không thì tôi đã có thể chiêm ngưỡng dung nhan nàng. Hester nói, Phu nhân Mannering là một trang tuyệt sắc.

− Bà Hester quá khen, thưa ngài- Kate cúi đầu e lệ. Mặc dù nàng vẫn để ý nhìn Bá tước qua đuôi mắt. Mắt chàng đang dán vào Moravia. Lòng nàng sôi lên sùng sục. Quỷ tha mắt bắt, chàng không thể rời mắt khỏi cô ả, ít ra là trong lúc này được sao!

Bỗng nhiên, nàng nghe tiếng Pitt ho húng hắng, và cảm thấy một thứ gì ướt nhoét tưới vào áo mình, đồng thời có tiếng chồng nàng lầm bầm sau lưng ngài thủ tướng.

− Xin lỗi ngài Pitt, tôi thật vụng về quá.

− Lạy Chuá, bận tâm đến tôi làm gì, nom vợ anh kia, áo cô ấy ướt đầy sâm-panh rồi!- Pitt nói, vô cùng bối rối.

Công nương Moravia hoảng sợ. Nàng giật lùi lại và thấy người anh trai đã đứng sát bên, bóp chặt lấy vai nàng.

− Chúng ta hỏng rồi- Moravia thì thào- Tay Bá tước hẳn đã nhìn thấy em mở chiếc nhẫn.

− Có, anh cũng nhìn thấy. Hắn ta gần như xô cả người vào em. Tuy nhiên, hắn chỉ nghi ngờ thồi. Đừng sợ- Mirabel nói khẽ.

Branwell nhìn vợ.

− Anh xin lỗi em, Kate.

− Tôi còn dám chờ đợi gì hơn ở anh nữa- nàng nhìn chàng trừng trừng, tức tối- Mắt anh để đi đâu không biết!

Phu nhân Hester chạy tới ôm lấy vai nàng, kéo ra ngoài. Đến tiền sảnh, nàng dừng lại.

− Chị biết không, em cảm thấy rất mệt. Nhờ chị xin lỗi phu nhân Barrymore hộ. Em về nhà thôi.

− Không được, Kate. Để chị gọi Branwell đã.

− Không cần nữa, cám ơn phu nhân- Bá tước đã tới bên, tay cầm sẵn áo choàng cuả Kate. Chàng khoác áo lên vai nàng.

− Chúng ta đi thôi- rồi chàng quay lại hôn tay bà Hester- Chúc ngon giấc, bà Hester, hãy lưu ý để ngài thủ tướng về sớm nhé!

Bà nhìn chàng chăm chú

− Tôi hiểu, Branwell, trông ông ấy có vẻ quá sức rồi.

Rất khuya, Kate vẫn thao thức trên giường, lắng nghe động tĩnh từ phòng bên, và một lúc nào đó nàng đã gần như ao ước chàng cứ xô cưa? xông vào như cái đêm nọ. Thà như vậy còn hơn sự lạnh lùng xa cách cuả chàng.

− Mẹ kiếp!- Alban chồm dậy trên giường- Mọi việc thế là hỏng hết rồi.

Mora đăm đăm nhìn y. Ả đã quá mệt mỏi. Ả chẳng muốn nghĩ ngợi về chuyện ấy nữa.

− Em vẫn còn một ít bột anh ạ.

− Phải. Nhưng tay Bá tước đã biết. Anh không thể để em mạo hiểm. Không, phải có cách khác thôi. Chỉ cần biết Nelson có đến Trafalgar không là chúng ta có thể chọn được thời điểm tấn công bọn Áo.

− Nhưng Napoleon muốn chúng ta loại bỏ Pitt cơ mà. Liệu ông ta có nổi giận không?

− Không, ông ta không quan tâm đến việc chúng ta làm thế nào để giúp ông phá liên minh thứ ba; ông ta chi muốn nó sụp đổ. Vì vậy, ý định cuả anh là ném nước Anh vào cơn hoảng loạn bằng cái chết cuả Pitt. Họ sẽ còn gì nữa? Một ông vua thần kinh? Một hoàng tử chỉ lo hội hè và chưng diện hơn là quan tâm đến những đường biên giới châu Âu? Thế nhưng kế hoạch cuả anh không xong rồi. Tay Bá tước đã nhìn thấy, và nếu ngài Pitt cũng biết, chúng ta sẽ không thoát nổi. Bây giờ cần phải khám phá ra kế hoạch cuả Nelson. Em sẽ không moi được gì từ tay Bá tước đâu, Mora. Nhưng có thể cô vợ bé nhỏ cuả hắn sẽ nói lộ ra một vài điều quan trọng.

− Em không thích việc này- Mora phụng phịu.

Y lại nằm ngả ra giường.

− Mora cuả anh, em không phải sợ cô ta. Cô ta chẳng là gì với anh hết- y nói và hôn tới tấp lên mặt ả.

Tâm trí ả trôi dần về dĩ vàng cuả tám năm về trước. Ả vừa mười bốn tuổi đã là một thiếu nữ nở nang và tròn trĩnh khi cha cuả Alban cưới mẹ ả và hai mẹ con ả tới sống ở nhà họ. Khi ấy Alban mười bảy tuổi và ả đã yêu y ngay từ cái nhìn đầu tiên. Họ được coi là hai anh em. Mùa hè năm đó, một mùa hè ấm áp, họ rủ nhau cùng đi bơi. Ả còn nhớ đôi mắt y đã lướt nhìn cơ thể trần truồng cuả ả như thế nào, rồi y chạm tay vào người ả và van xin ả sờ vào y như thế nào. Họ đã trao hết cho nhau ngay lúc ấy. Sau đó ả có mang và bị gửi vào nhà tu kín. Không ai biết đó là con cuả Alban. Nhưng ả đã mất nó ngay khi sinh, và bác sĩ nói rằng ả sẽ không bao giờ có con được nữa.

− Mora, Mora, em làm sao thế, em yêu cuả anh?- Alban thủ thỉ, ôm lấy lưng ả.

− Không sao... Alban, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có con được. Thế là anh không có người nối dõi rồi- Ả buồn rầu nói.

− Mora, chúng ta đang tự do, chúng ta cần con cái làm gì?

− Em ngớ ngẩn quá. Thôi anh đừng bận tâm- Ả nói và rúc vào lòng y.

− Mai chúng mình phải đi Brighton, ngủ đi em- Y nói và nằm xoay lưng lại ả. Ả nhích lại, ôm riết lấy lưng y.

− Thôi, Mora, anh buồn ngủ lắm- y lầm bầm và dịch sát ra mép giường, ngủ thiếp đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương