Người Tình Bá Đạo
-
Chương 141: Vĩnh biệt khổ đau
Tôi khinh thường quay đầu đi, người đần bà này tôi căn bản không cần thiết phải phản ứng lại, bà ta nói:”Năm đó lần đầu tiên mẹ mày rời khỏi cha mày, là do tao làm , tao cố ý tạo ra hiểu lầm giữa họ, tao cứ tưởng rằng mẹ mày đi thì sẽ không trở về nữa, đâu nghĩ tới vài năm sau đã trở lại. Cha mày vì cô ta mà vứt bỏ cả gia đình, thậm chí còn muốn buông tha tiền đồ ly hôn với tao, mày có biết nửa năm đó tao đã phải trải qua thế nào không? Tao mỗi ngày đều hy vọng ông ấy có thể về nhà, nhưng nơi ông ấy về lại là nhà của mẹ mày, không biết bao đêm tao đến nơi mẹ mày sống muốn tìm cô ta, nhưng mỗi lần tao muốn gõ cửa lại không thể xuống tay được, bởi vì bên trong không lúc nào không phát ra từng tiếng cười của ông ấy, khi ở cùng tao ông ấy chưa bao giờ cười như vậy, chưa bao giờ thật lòng cười với tao, lúc đó trong lòng tao rất khó chịu, nhưng lại không có ai để tao dựa vào. Bạn tốt Hạ Vô Xá của cha mày cũng ở bên cạnh mẹ mày, ông ta lần nào cũng cảnh cáo tao đừng có ý định gì với mẹ mày, tao không nói gì, bởi tao cũng biết ông ta từng thích mẹ mày. Lúc đó, đến một người để kể khổ tao cũng không có, chỉ có thể ôm Tô Ngưng, một mình im lặng rơi nước mắt. Cho đến lần cha mày phải đi dự hội nghị, tao mới tìm được mẹ mày, tao uy hiếp cô ta nếu không rời khỏi cha mày thì sẽ đi kiện, làm nhân viên cấp cao mà nuôi tình nhân là hành vi phạm tội. Chỉ là sau khi mẹ mày biến mất, cha mày cũng không hề đối xử tốt với tao, lòng tao lại trỗi dậy sự bất bình, nếu không yêu tao, tại sao còn muốn lấy, lấy tao rồi tại sao còn nghĩ đến người khác. Nhưng tất cả những suy nghĩ, lời nói trong miệng ông ấy tất cả đều là mẹ mày, tất cả đều là Lăng Tuyết, thực sự tao rất hận, hận hai mươi mấy năm, đến bây giờ tao cũng không còn ôm hy vọng gì với cha mày nữa, bất kể tao có làm gì ông ấy cũng sẽ không nhìn tao thêm một cái, tao cũng không muốn thấp giọng đi cầu xin ông ta. Dù là như thế, nhưng ông ấy vẫn là chồng tao, không ai có thể cướp ông ấy từ tay tao. Nhưng ba tháng trước mẹ mày lại một lần nữa xuất hiện, cho dù cô ta đã gả cho người khác, nhưng cha mày vẫn muốn đi tìm cô ta, ông ấy đến ngay cả chức bí thư tỉnh ủy cũng không muốn làm nữa, ông ấy nói mệt rồi, ông ấy muốn cùng mẹ mày về quê sống. Tao từ thất vọng trở thành tuyệt vọng, vốn tưởng rằng con gái gả cho người nó yêu là có thể hạnh phúc, ai nhờ mày lại chen chân vào giữa, hại Tô Ngưng trở thành phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, mày nói tao có nên tìm mày tính toán không? Mẹ mày hủy hạnh phúc của tao, mày cũng hủy hạnh phúc của con gái tao. Món nọ này có nên tính hay không? Nên tính như thế nào đây?”
Chỉ có thể nói bà ta là một người phụ nữ mệnh khổ, gả cho một người không yêu mình, thực ra tất cả lỗi lầm của chuyện này đều từ bà ta mà phát sinh ra, nếu năm đó mẹ tôi không rời khỏi Tô Bắc Sinh, người phụ nữ trước mắt này cũng không có cơ hội gả cho ông ta, bà ta cũng không phải chịu sự đối xử như thế, tất cả mọi chuyện đều vì bà ta mà ra, bây giờ còn muốn tìm tôi tính toán nợ nần, quả thực không biết nói lý. “Chỉ có thể trách bản thân bà thôi, phá hoại hạnh phúc của người khác rồi biến đó thành hạnh phúc của mình, nhưng kết quả là bản thân không những không có được hạnh phúc, hơn nữa còn bị rơi vào tuyệt vọng, bà hận mẹ tôi cũng vô dụng, bà trách ai cũng vô dụng, ai cũng không thể giúp được bà, trừ phi tự bà nghĩ thông, sau đó thuận theo tự nhiên.”
Nếu không có sự hiểu lầm đó, tôi đã ra đời sớm vài năm rồi, sẽ được trưởng thành dưới sự bảo vệ của cha và mẹ, không cần vì 50 vạn mà phải đi làm nhân tình, cũng không cần phải chịu nhiều tổn thương như vậy.
“Nhưng mày hủy hạnh phúc của con gái tao, mày nhất định phải trả giá.”
Bà ta đi đến trước mặt tôi, tôi theo bàn năng dựng chân lên ngăn bụng lại.
Mắt bà ta lóe sáng:”Mày lo lắng cho bụng mình như vậy, không phải trong bụng đã có thứ gì rồi đó chứ? Nếu có, vậy thì càng tốt, tao có thể làm chúng mày một lần biến mất mãi mãi.”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, chết, thì có gì đáng sợ chứ, cái thân thể tàn tạ này của tối sống hay chết cũng chẳng có gì khác biệt, bà ta ra tay ít nhất cũng có thể cho tôi một lý do yếu ớt, tôi trước kia chưa từng có ý niệm coi nhẹ mạng sống, nhưng bây giờ xem ra chết đi lại có thể giải thoát, so với sống như thế này tốt hơn nhiều. “Bà tưởng rằng tôi biến mất rồi Tô Ngưng có thể hạnh phúc ư? Bà tưởng rằng tôi biến mất rồi Hoa Thần sẽ yêu Tô Ngưng ư? Nếu thực sự bà nghĩ như thế, thì bà quá ngây thơ rồi. Cho dù tôi có biến mất, Người Hoa Thần nhớ đến nghĩ đến vẫn là tôi, Tô Ngưng chỉ có thể sống dưới cái bóng của tôi thôi. Cuộc đời của bà chính là bức khắc họa tương lai của Tô Ngưng, cô ta nhất định sẽ lặp lại bi kịch của bà.” Sở dĩ tôi nói những lời này, tất cả là vì muốn kích động bà ta, vì muốn sớm được giải thoát.
“Vậy hôm nay tao sẽ cho mày biến mất, Hoa Thần không tìm được mày, tự nhiên sẽ quay lại bên cạnh Tô Ngưng, dù cho người cậu ta yêu là mày, vậy thì sao chứ?” Mũi giày của bà ta đạp thẳng vào bụng tôi, một trận kịch liệt đau đớn từ bụng truyền đến, cả người tôi cuộn lại thành một khối. Bà ta lại đạp thêm một cái, cảm giác phía dưới có một chất lỏng ấm áp chảy ra, một đóa hoa máu thấm lên chiếc quần lót màu trắng.
Con, con của tôi.
Bảo bối, đừng sợ, mẹ sẽ nhanh đi theo con thôi, mẹ sẽ mãi mãi đi theo con, đừng sợ.
Bà ta vẫn còn đạp, nhưng tôi đã không còn cảm thấy đau nữa.
Có lẽ thực sự giống trong truyền thuyết:”Thiên quốc không có thống khổ và bi thương, chỉ có hạnh phúc cùng vui vẻ.”, xem ra tôi cách hạnh phúc trong truyền thuyết không xa nữa, chỉ còn cách một chút nữa thôi.
Trước kia đều là người khác xoay người trước, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng, bây giờ đổi lại là tôi xoay người trước, đến một nơi không có thương tổn, dù cho bọn họ có lật tung cả thế giới, dù cho bọn họ có lo lắng đến phát điên.
Cứ yên lặng biến mất như vậy, không nghĩ đến ai, không bị bọn họ tổn thương, sau này chỉ có tôi và con tôi, bọn họ ai cũng không phải là ai của tôi, ý thức càng ngày càng mơ hồ, tôi khẽ nhếch môi nhận thua với bóng tối.
Chỉ có thể nói bà ta là một người phụ nữ mệnh khổ, gả cho một người không yêu mình, thực ra tất cả lỗi lầm của chuyện này đều từ bà ta mà phát sinh ra, nếu năm đó mẹ tôi không rời khỏi Tô Bắc Sinh, người phụ nữ trước mắt này cũng không có cơ hội gả cho ông ta, bà ta cũng không phải chịu sự đối xử như thế, tất cả mọi chuyện đều vì bà ta mà ra, bây giờ còn muốn tìm tôi tính toán nợ nần, quả thực không biết nói lý. “Chỉ có thể trách bản thân bà thôi, phá hoại hạnh phúc của người khác rồi biến đó thành hạnh phúc của mình, nhưng kết quả là bản thân không những không có được hạnh phúc, hơn nữa còn bị rơi vào tuyệt vọng, bà hận mẹ tôi cũng vô dụng, bà trách ai cũng vô dụng, ai cũng không thể giúp được bà, trừ phi tự bà nghĩ thông, sau đó thuận theo tự nhiên.”
Nếu không có sự hiểu lầm đó, tôi đã ra đời sớm vài năm rồi, sẽ được trưởng thành dưới sự bảo vệ của cha và mẹ, không cần vì 50 vạn mà phải đi làm nhân tình, cũng không cần phải chịu nhiều tổn thương như vậy.
“Nhưng mày hủy hạnh phúc của con gái tao, mày nhất định phải trả giá.”
Bà ta đi đến trước mặt tôi, tôi theo bàn năng dựng chân lên ngăn bụng lại.
Mắt bà ta lóe sáng:”Mày lo lắng cho bụng mình như vậy, không phải trong bụng đã có thứ gì rồi đó chứ? Nếu có, vậy thì càng tốt, tao có thể làm chúng mày một lần biến mất mãi mãi.”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, chết, thì có gì đáng sợ chứ, cái thân thể tàn tạ này của tối sống hay chết cũng chẳng có gì khác biệt, bà ta ra tay ít nhất cũng có thể cho tôi một lý do yếu ớt, tôi trước kia chưa từng có ý niệm coi nhẹ mạng sống, nhưng bây giờ xem ra chết đi lại có thể giải thoát, so với sống như thế này tốt hơn nhiều. “Bà tưởng rằng tôi biến mất rồi Tô Ngưng có thể hạnh phúc ư? Bà tưởng rằng tôi biến mất rồi Hoa Thần sẽ yêu Tô Ngưng ư? Nếu thực sự bà nghĩ như thế, thì bà quá ngây thơ rồi. Cho dù tôi có biến mất, Người Hoa Thần nhớ đến nghĩ đến vẫn là tôi, Tô Ngưng chỉ có thể sống dưới cái bóng của tôi thôi. Cuộc đời của bà chính là bức khắc họa tương lai của Tô Ngưng, cô ta nhất định sẽ lặp lại bi kịch của bà.” Sở dĩ tôi nói những lời này, tất cả là vì muốn kích động bà ta, vì muốn sớm được giải thoát.
“Vậy hôm nay tao sẽ cho mày biến mất, Hoa Thần không tìm được mày, tự nhiên sẽ quay lại bên cạnh Tô Ngưng, dù cho người cậu ta yêu là mày, vậy thì sao chứ?” Mũi giày của bà ta đạp thẳng vào bụng tôi, một trận kịch liệt đau đớn từ bụng truyền đến, cả người tôi cuộn lại thành một khối. Bà ta lại đạp thêm một cái, cảm giác phía dưới có một chất lỏng ấm áp chảy ra, một đóa hoa máu thấm lên chiếc quần lót màu trắng.
Con, con của tôi.
Bảo bối, đừng sợ, mẹ sẽ nhanh đi theo con thôi, mẹ sẽ mãi mãi đi theo con, đừng sợ.
Bà ta vẫn còn đạp, nhưng tôi đã không còn cảm thấy đau nữa.
Có lẽ thực sự giống trong truyền thuyết:”Thiên quốc không có thống khổ và bi thương, chỉ có hạnh phúc cùng vui vẻ.”, xem ra tôi cách hạnh phúc trong truyền thuyết không xa nữa, chỉ còn cách một chút nữa thôi.
Trước kia đều là người khác xoay người trước, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng, bây giờ đổi lại là tôi xoay người trước, đến một nơi không có thương tổn, dù cho bọn họ có lật tung cả thế giới, dù cho bọn họ có lo lắng đến phát điên.
Cứ yên lặng biến mất như vậy, không nghĩ đến ai, không bị bọn họ tổn thương, sau này chỉ có tôi và con tôi, bọn họ ai cũng không phải là ai của tôi, ý thức càng ngày càng mơ hồ, tôi khẽ nhếch môi nhận thua với bóng tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook