*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà nàng, từ đầu đến cuối bất quá là một quân cờ hữu dụng nhất, thật sự là bi ai a, Tử Hàm cười khổ. Người nuôi mình, dĩ nhiên là người một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết, tâm Tử Hàm ― không hiểu thống khổ.

“Nói, Triển Vân ở đâu?” Lão Vương gia muốn xác định Triển Vân ở đâu để làm đề phòng.

“Ha ha....!” Tử Hàm tan nát cõi lòng cười, “Ta không biết, không biết hắn ở đâu, các ngươi giết ta đi.” Tâm buồn bã lặng yên, trong lúc nhất thời không cách nào tiếp nhận, không cách nào tiêu hóa chuyện như vậy.

“Cứng đầu! ’’ Lão Vương gia một chưởng đánh vào trên mặt Tử Hàm.

Tử Hàm đã không cảm giác đau đớn, nhưng ngã xuống, ngã ở trên mặt đất, nằm ở chỗ đó, không khóc, không nói lời nào, trong đầu loạn một mảnh.

Tử Hàm bị nhốt ở trong lao, vừa trôi qua vài ngày, vốn cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng những người này vẫn còn giữ lại tánh mạng của nàng, chẳng lẽ nàng còn hữu dụng ư, chẳng lẽ con cờ như nàng dùng xong vẫn còn chưa bị vứt đi.

Hôm nay, trong phòng gi¬am lại có người đến, Mao Địch, hắn nhìn nàng, thần sắc đầy sát khí, là tới tống nàng ra đi sao?

“Áp đi!” Mao Địch ra hiệu bảo binh sĩ sau lưng tiến lên áp Tử Hàm.

Tay chân Tử Hàm đều bị xiềng xích, bị những thị vệ đẩy đẩy thê thê bắt đi ra ngoài.

Bọn họ muốn?

Rốt cục ra đại lao, ánh sáng phía ngoài chói mắt, làm cho Tử Hàm nhiều ngày không thấy ánh sáng bị chói chóng mặt.

Đợi đến có thể tinh tường nhìn đến tất cả chung quanh thì thấy được chỗ không xa trước mắt đứng một nam nhân oai hùng, trên khuôn mặt tuấn tú có lo âu, nhìn nàng bị thị vệ bắt ở ngoài mấy trượng, mà cổ của nàng lại mang một thanh đao cứng.

Chuyện gì xảy ra, Tử Hàm đứng ở nơi đó, nhìn qua nam nhân ở trước mắt, tại sao hắn lại muốn tới.

“Tử Hàm.... Ngươi có khỏe không?” Thanh âm lo lắng của Triển Vân vang lên, sau đó tức giận quát: “Chết tiệt, buông nàng ra.”

“Vương gia, thả nàng hay không, quyết định bởi ngài, chỉ cần ngài đáp ứng yêu cầu của Mạnh lão Vương gia, nàng có thể còn sống rời đi.”

Tử Hàm nghe lời Mao Địch nói…, ý thức đến, Triển Vân phải đáp ứng bọn họ chuyện gì, nàng thành con cờ uy hiếp Triển Vân, uy hiếp Triển Vân bỏ quyền tranh đoạt đế sao?

Tử Hàm lắc đầu, hô: “Không cần, không cần lo cho ta, không cần phải đáp ứng bọn họ, làm chuyện ngươi nên làm, đừng cho kẻ gi¬an đắc chí.”

Triển Vân nhìn Tử Hàm, đau lòng không thôi, tức giận nói với Mao Địch: “Không nên thương tổn nàng, bằng không mơ tưởng đạt thành tâm nguyện.”

“Được!” Trong mắt Mao Địch chớp động lên vẻ vui mừng, ‘‘Áp tải trong lao, chú ý canh giữ.”

“Triển Vân......!” Tử Hàm bị áp đi về phía nhà tù, nhịn không được quay đầu lại, nhìn Triển Vân.

Không ngờ rằng, sự tình sẽ biến thành như vậy, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Thời gi¬an vừa qua mấy ngày, trong lao Tử Hàm lo lắng vô cùng, lo lắng đến Triển Vân, tin chắc bên ngoài đã xảy ra chuyện.

Cửa Đại Vũ lại bị người mở ra, Mao Địch đi đến, vẫn ưu nhã chết tiệt.

Tử Hàm nhìn hắn, không dám tin, hắn chính là thủ lĩnh, một người xa lạ quen thuộc.

“Đi thôi! Ngươi đã lấy được tự do."

“Triển Vân?” Lòng của nàng hay là nhịn không được buộc lên an nguy của Triển Vân, nàng không xác định xảy ra chuyện gì, tuy, hắn từng thương hại nàng, nhưng Cô Lang rời đi, làm cho nàng càng thêm luyến tiếc người sống ở trong sinh mệnh nàng.

“Hắn ở sười núi Song Thập ngoài thành chờ ngươi.” Trong con ngươi đen của Mao Địch hiện lên cái gì.

Cứ như vậy tự do ư, sau sự tự do của nàng cất dấu một cái giá lớn, nhưng nàng đã chẳng quan tâm nhiều như vậy, nàng nghĩ là lúc này nhanh rời đi thôi, tìm Triển Vân, tìm Vô Ngân, tìm hai nam nhân trong đời mình, nói cho bọn họ biết nàng bình yên vô sự, nàng còn sống.

—————–

Sườn núi Song Thập

Triển Vân lo lắng chờ ở nơi đó, Mao Địch nói, Tử Hàm sẽ đến chỗ này tìm hắn, nhưng hắn đợi rất lâu rồi, vì cái gì Tử Hàm còn chưa tới, chẳng lẽ bọn họ nuốt lời rồi, không, bọn họ không dám.

Hắn đã có thể đưa lão Vương gia lên ngôi vị hoàng đế, là có thể kéo hắn xuống, cho nên bọn họ không dám thương tổn Tử Hàm.

Triển Vân lo lắng bất an, bước qua lại, rốt cục bên tai nghe được một hồi tiếng bước chân.

Thấy được, thấy được Tử Hàm hắn tâm tâm niệm niệm, nàng đến đây, nàng an toàn thoát ra.

“Tử Hàm!” Triển Vân đến hô một tiếng, trên mặt tuấn tú đều là tươi cười.

Tử Hàm nhìn Triển Vân, trái tim giống như phóng khoáng rất nhiều, tất cả hận, sau khi đi ngang qua sinh tử cách biệt, đều trở nên phai nhạt.

“Vương gia!” Tử Hàm mỉm cười, đến gần hắn, Triển Vân cũng nghênh đón.

“Ngươi có khỏe không? Bọn họ có thương tổn ngươi hay không?” Triển Vân muốn ôm chặc lấy Tử Hàm, nhưng duỗi hai tay ra, lại thu hồi, Tử Hàm sẽ không nguyện ý.

Tử Hàm cười nhạt một tiếng nói: “Ta rất khỏe, cám ơn ngươi cứu ta một mạng.”

“Tử Hàm....!”

“Ta không gọi Tử Hàm!” Tử Hàm sửa lời nói của Triển Vân. Triển Vân ngẩn người, hơi khó chịu.

Tử Hàm lại duỗi tay ra, “Chỉ mới quen biết, ta gọi là Tang Tử.”

Triển Vân duỗi tay ra, từ từ cầm tay Tử Hàm, tâm thất lạc muốn nát. "Ngươi khoẻ, Tang Tử!”

“Từ nay về sau chúng ta là bạn tốt, Tử Hàm đã chết rồi, còn sống chính là Tang Tử, chúng ta đều quên một số chuyện không vui trước kia.”

“Cả yêu cũng quên sao?” Triển Vân thống khổ nói nhỏ, tay nắm Tử Hàm chậm rãi mở.

“Ta... Phải đi, Vương gia bảo trọng.” Tử Hàm tránh né không muốn thảo luận việc này.

“Đi nơi nào?” Tâm Triển Vân đau đớn như kim đâm.

“Ta đi tìm Vô Ngân, hắn đang đợi ta.”

“Tang tử...!” Triển Vân thống khổ nói không ra lời, duỗi tay lấy ra một vật từ trong lòng, kéo tay Tử Hàm, đặt ở trong lòng bàn tay nàng. "Bảo trọng... Chúc ngươi hạnh phúc.”

Lòng Tử Hàm chua xót, mắt nóng lên, tầm mắt mơ hồ nhìn qua đồ trong tay, không gì khác, chính là lần đầu tiên Triển Vân tặng cho nàng, lại bị Tâm Nhi cướp đi.

“Coi như nghĩ về kỷ niệm.” Triển Vân rầu rĩ nói, xoay người, chỉ là không muốn làm cho Tử Hàm nhìn đến, một mặt nhu nhược không chịu nổi của hắn.

“Tạm biệt!” Tử Hàm nắm chặt tay, sau khi xoay đầu, xoay người, đi về một phía.

Mắt Triển Vân cô đơn nhìn bóng lưng Tử Hàm bỏ đi, thống khổ thấp hô, “Nếu như, không có Vô Ngân, ngươi còn có thể cho ta một cơ hội quay đầu lại không? Ta thật sự yêu ngươi... Được không.”

Triển Vân đứng ở nơi đó khóc ồ lên, khóc như một hài tử chưa lớn.

Trái tim Tử Hàm đau nhức, cũng không dám xoay người nhìn Triển Vân, cũng không có mở miệng nói chuyện, nàng răng chăm chú cắn môi, nước mắt không tiếng động chảy xuống.

Biết rồi, ta sẽ, Tử Hàm yên lặng trả lời trong lòng, nhưng nàng sẽ không nói ra.

“Tang Tử!” Một đạo thanh âm ôn nhu vang lên ở phía trước nàng, Tử Hàm mở to mắt, thấy được Vô Ngân một thân áo trắng, đứng ở chỗ không xa chờ nàng, áo trắng bay bay, tuấn dật vô cùng.

Tử Hàm lau khô nước mắt, Vô Ngân trước mặt thật rõ ràng, hắn hướng về phía nàng cười, cười thật ôn nhu xinh đẹp. Bước chân nhanh hơn tới gần Vô Ngân, Vô Ngân, ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi, hảo hảo yêu ngươi.

Tử Hàm cách Triển Vân càng xa, cách Vô Ngân càng gần, Vô Ngân cười đến gần nàng, duỗi ra đôi tay phát sáng kia, cầm tay nàng.

Đúng lúc này, bên tai Tử Hàm ầm ầm nổ vang, thân thể Vô Ngân đem nàng bổ nhào đặt ở trên mặt đất.

Tử Hàm ngã xuống, đầu chóng mặt, chuyện gì xảy ra, nhìn đến Vô Ngân ghé vào trên người nàng vẫn không nhúc nhích, Tử Hàm kinh hô, “Vô Ngân, Vô Ngân!” Duỗi tay xoa mặt Vô Ngân, lại phát hiện, máu đỏ tươi nhiễm đỏ mặt Vô Ngân, giọt máu rơi vào trên người của nàng.

“Không!” Tử Hàm phát ra một tiếng gào rú đau nhức triệt tâm, hoảng sợ hô tên Vô Ngân, “Vô Ngân.... Vô Ngân!”

Nhưng Vô Ngân lại nhắm chặt hai mắt lại, không cách nào trả lời nàng. Tử Hàm hoảng sợ khóc, cố gắng ngồi dậy, lại nhìn đến Triển Vân cũng bị nổ xỉu ở chỗ không xa, nghĩ đến hắn là muốn cứu nàng, nhưng vẫn chưa kịp.

Tử Hàm nhìn qua Triển Vân còn có Vô Ngân té trên mặt đất, không biết nên như thế nào, tâm giống như ngã vào trong lửa mạnh thiêu đốt lên, đau nhức.... 

Mà lúc này, bóng dáng Mao Địch xuất hiện ở trước mắt Tử Hàm sắp hỏng mất, tay hắn cầm kiếm, đi qua.

Hai mắt Tử Hàm tức giận mà thống khổ nhìn qua Vô Ngân, quát um lên: “Là ngươi, là ngươi chôn thuốc nổ ở trong này, tại sao phải ác như vậy, vì cái gì?’’

“Bởi vì các ngươi đều đáng chết!” Mặt mũi Mao Địch tràn đầy dữ tợn, không còn ưu nhã ngày xưa nữa.

“Ta muốn giết ngươi.” Tử Hàm giống như điên rồi xông về phía Mao Địch, nhưng nàng trải qua bi thống, đã hoàn toàn đã không có kết cấu, căn bản không phải đối thủ của Mao Địch, mấy chiêu xuống, Tử Hàm bị một chưởng của Mao Địch đánh rớt tại bên người Triển Vân.

Ngực Tử Hàm nóng lên nhổ ra một ngụm máu tươi, nàng hận nhìn qua Mao Địch.

“Bọn họ đều là ngươi hại chết, ngươi còn sống chính là sát tinh!” Kiếm Mao Địch hướng Tử Hàm đâm tới.

“Dừng tay!” Nam nhân giống một trận gió, từ dưới thân kiếm của Mao Địch đoạt đi Tử Hàm.

“Huyền Dực....” Tử Hàm không dám tin nhìn qua nam nhân cứu đi mình, hắn làm sao có thể tới nơi này.

Ánh mắt Mao Địch thống hận nhìn qua Huyền Dực, “Ít quản chuyện người ta.”

“Nàng là hài tử của Huyên Hoa, ta sẽ không để cho ngươi giết nàng.” Huyền Dực vẫn tuấn lãng như ngày xưa, nhìn Mao Địch.

“Chính bởi vì nàng là hài tử của Huyên Hoa, nàng mới càng phải chết.” Mao Địch dữ tợn rống giận.

“Vì cái gì, Huyên Hoa có gì đắc tội ngươi.”

“Nữ nhân không biết tốt xấu kia, ta hận không thể giết nàng.”

“Ngươi.... Ngươi biết Huyên Hoa.” Con ngươi đen của Huyền Dực trầm xuống, chăm chú nhìn chằm chằm Huyền Dực.

“Đâu chỉ biết, ta còn chiếm hữu nàng, ha ha!” Mao Địch điên cuồng cười.

“Ngươi.... Là ngươi!” Trong mắt Huyền Dực bị lửa giận thiêu đốt, thả Tử Hàm ra, kiếm chỉ Mao Địch, “Người nam nhân kia chính là ngươi?”

“Ha ha, là ta thì thế nào?” Mao Địch cuồng loạn một hồi, “Vì cái gì, nàng không thương ta, vì cái gì.”

“Nam nhân bên ngoài của Huyên Hoa chính là ngươi? Nàng không thương ngươi? Hài tử nàng mang là của ngươi?”

“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Mao Địch cuồng loạn.

Huyền Dực cười khổ, chỉ vào Tử Hàm, “Ngươi muốn giết hài tử của mình sao? Sau khi về nhà Huyên Hoa đã mang thai, hài tử đó là của ngươi, có phải không?”

“Ngươi nói bậy!” Mắt Mao Địch nhịn không được nhìn mặt Tử Hàm.

Tử Hàm càng như rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, nàng là hài tử của Mao Địch, không, nhất định không phải như thế.

“Nàng bất quá là một dã chủng, sao lại là con của ta, ha ha... Chê cười.” Một hồi cười điên cuồng.

“Sau khi Huyên Hoa trở về thì đã mang thai, là ta đem bỏ đi.”

Thân ảnh Mao Địch không ngừng lui về phía sau mấy bước, “Ngươi nói láo!”

Huyền Dực thống khổ nói: “Ta nói chính là lời nói thật, ta tức giận giết chết Huyên Hoa, bởi vì nàng phản bội, bởi vì trong bụng nàng mang hài tử của người khác, sau khi sinh ra hài tử, nàng không chịu bỏ hài tử, ta.... Ta mất bình tĩnh giết chết nàng.” Huyền Dực thì thào tự nói. Vừa nghĩ về hồi ức thống khổ, “Năm nay nàng nên mười tám rồi, tiếp qua hai tháng liền sinh nhật.”

“Không, đây không phải là thật!” Tử Hàm thống khổ bịt lấy lỗ tai, liên tiếp lui về phía sau.

Mao Địch nhịn không được nhìn Tử Hàm, mười tám tuổi, thời gi¬an hắn và Huyên Hoa quen, là thời gian tuổi xuân của hắn và Huyên Hoa, tính toán, tất cả tất cả đều là chân thật, thời gi¬an đúng lúc là... Tử Hàm là nữ nhân của hắn?

Không, sẽ không!

Mao Địch bị hung hăng đả kích, nguyên bản hắn cho rằng đã bỏ lỡ mất, về sau nhìn Tử Hàm từng ngày lớn lên giống như Huyên Hoa, tưởng là trùng hợp.

Khi ở trong hang động đó, biết Tử Hàm giống Huyên Hoa, hắn cho rằng, Tử Hàm là Huyên Hoa cùng nam nhân khác sinh hạ.

“Tang tử!” Ánh mắt cuồng loạn của Mao Địch, nhìn qua Tử Hàm, nhịn không được hô tên Tử Hàm, nàng là nữ nhi của hắn, là nữ nhi của hắn!

Đều là quả báo, hành vi của hắn đắc tội nên ông trời lại dùng loại phương thức này trả lại cho hắn.

“Huyên Hoa, vì cái gì, vì cái gì phản bội ta.” Huyền Dực nhìn qua gương mặt giống của Tử Hàm, ngửa đầu hô với ông trời.

Mao Địch đột nhiên nói: “Nàng không có phản bội ngươi, là ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền thích nàng, ta bắt đi nàng, mạnh chiếm giữ nàng, ta rất yêu nàng, lần đầu tiên gặp ta liền biết rõ ta đã yêu nàng thật sâu, nhưng nàng lại vụng trộm rời đi ta, nàng nói nàng không thương ta, nàng có nam nhân mình yêu.”

Huyền Dực sợ ngây người, cái gì, cái gì, Huyên Hoa một mực yêu chính là hắn, nàng phản bội bất quá là thân bất do kỷ.

A! Đầu Huyền Dực đau quá, trái tim đau nhức, huyên hoa, hắn lỡ giết chết huyên hoa, cỡ nào tức cười.

“Ha ha...... Ha ha!” Huyền Dực cười khổ, “A!” Sau một tiếng gầm rú thống khổ, trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ, bóng dáng cao lớn ngã trên mặt đất, mắt tĩnh nhìn trời, đã không còn hơi thở, hắn tự cắt đứt kinh mạch.......

Chết, là hắn luôn muốn làm, hắn đi trên đường hoàng tuyền truy tìm Huyên Hoa.... Tình là vật gì, mê người như thế, lại đả thương người như thế.

Chân tướng lại quá tàn khốc, biểu hiện ra hết thảy những việc không đẹp, máu chảy đầm đìa.

Hết truyện.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vậy là hết truyện!!!

Lúc đầu ta chọn làm truyện này chính là vì rất kết cái văn án, nhưng trong quá trình làm truyện này thì ta thấy nhân vật Tử Hàm không lạnh như ta đã nghĩ, hơi thất vọng chút...

Nhưng cách viết của Hồ Ly rất khá, tình tiết thật không thể ngờ tới, nhất là cái kết cục, ta thật không ngờ a...

Có lẽ nó hơi kỳ cục chút và khá là tàn nhẫn nhưng ta khẳng định đây chính là phần cuối cùng của truyện này. Cuộc sống sau này của Triển Vân, Tử Hàm và Mao Địch thì mọi người tự tưởng tượng vậy, như thế cũng là một điều thú vị ^^

Cám ơn các bạn đã ủng hộ nha!! Ta thật thấy có lỗi vì không thể hoàn thành từng chương truyện, cho nên cũng rất cám ơn các bạn đã thông cảm thanks

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương