Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng
-
Chương 23: Nụ hôn bất ngờ
"Vương gia, người đều đưa những quân kỹ kia đi,không cho huynh đệ tìm vui, nhưng ngài lại giữ một nữ nhân bên cạnh, ý này là sao?"
Giọng nói thô ráp này, đinh tai nhức óc, không muốn nghe đến cũng khó, khẳng định là thanh âm của phó tướng quân kia.
"Ai bất mãn, bảo hắn lại đây nói với bổn vương." Thanh âm trầm thấp và từ tính của Triển Vân lại chậm rãi vang lên, truyền vào trong tai Tử Hàm.
Phó tướng quân bất mãn hét lên: "Mạt tướng bất mãn, nếu tướng quân có thể lưu một nữ nhân bên người, vì sao các huynh đệ không thể."
Phó tướng quân vừa nói xong những lời này, Tử Hàm liền nghe được từ trong doanh trướng truyền tới một tiếng ‘ ba ’, tựa hồ có cái gì bị bẻ gãy, là bút lông sao?
Đoán chừng là thái độ này của phó tướng quân chọc giận Triển Vân rồi, Tử Hàm tưởng tượng đến dáng vẻ trợn mắt của Triển Vân, nhất định rất vui....
"Ai, lời này của phó tướng quân sai rồi, nha đầu kia bị thương nghiêm trọng, cho nên mới tạm thời lưu lại, thương thế của nàng mà còn một đường bôn tẩu sẽ mất mạng." Giang Thanh Sơn đi ra hoà giải.
Tử Hàm nghe Giang Thanh Sơn nói, không khỏi nhớ tới mắt đào hoa của hắn.
Phó tướng quân không có nói chuyện, chắc là bị cơn giận của Triển Vân dọa nạt, bất quá thái độ người này thật kiêu ngạo, ngay cả Triển Vân có thân phận như vậy cũng dám chất vấn, không phải người không sợ chết thì chính là người có thân phận đặc biệt.
Tử Hàm đang nghĩ, màn cửa doanh trướng bị vén lên, phó tướng quân vẻ mặt không vui tiêu sái rời đi, đôi mắt trừng trừng của hắn, sau khi nhìn đến Tử Hàm, không khỏi ngu ngơ một chút, sau đó liền phất tay áo rời khỏi.
Tử Hàm le lưỡi, bị nhìn thấy cũng không sao, hít sâu một hơi, đi đến bậc thang của lều lớn.
Đang muốn kêu lên một tiếng, rèm cửa lại bị vén lên, Giang Thanh Sơn đi ra, còn không chờ Tử Hàm lên tiếng, Giang Thanh Sơn đã kêu trước, "A! Tử Hàm, sao ngươi đến đây, là đến tìm ta sao? Nhớ ta có phải hay không?"
Nam nhân này thật sự là không cô phụ gương mặt kia, tính tình tự kỷ say mê mình.
Tử Hàm cười cười nói: "Ta tìm Vương gia."
Bộ dáng Giang Thanh Sơn như bị thương, vén lên màn cửa, chỉ chỉ bên trong nói với Tử Hàm: "Vào đi."
Tử Hàm mỉm cười gật đầu, rồi đi vào.
Liếc mắt một cái liền thấy được Triển Vân, sừng sững ngồi ở trước cái bàn dài, sắc mặt không tốt, khi thấy nàng đến, mí mắt hơi nâng lên một chút.
Tử Hàm vừa đánh giá bốn phía vừa đi thẳng về phía trước, trừ bỏ nhìn thấy các loại bản đồ, áo giáp, vũ khí bên trong đại trướng (lều lớn), nàng còn thấy được một người.
Là một người như thế nào, cứ như vậy rất yên lặng đứng ở nơi đó, khiến người ta không cảm giác được sự có mặt của hắn, tồn tại không một tiếng động.
Ánh mắt Tử Hàm không khỏi dừng lại ở trên người nam nhân kia một hồi, chỉ thấy sắc mặt nam nhân kia như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ ưu nhã.
Tóc đen tùy ý rối tung, thân cao chừng bảy thước, mặc một chiếc áo dài màu sáng thêu mây trắng rất vừa người, vui tai vui mắt nói không nên lời.
Sau khi Tử Hàm đánh giá nam tử kia, đối phương cũng không chút nào kiêng kỵ đánh giá Tử Hàm.
"Ngươi đến làm cái gì."
Ánh mắt dừng ở trên người nam tử kia của Tử Hàm là không tự chủ được, nhưng thành công khiến Triển Vân lên tiếng nói chuyện.
Tử Hàm vội dời ánh mắt, nhìn Triển Vân một cái, cúi người nói: "Nô tỳ tham kiến vương gia."
Thân hình cao lớn cường tráng của Triển Vân đứng lên, chân dài chỉ dùng vài bước liền tới trước mặt Tử Hàm, chiếm cứ tất cả ánh mắt của nàng.
Trong lòng Tử Hàm không khỏi so sánh, nếu nói nam tử đứng một bên kia là một loại tuấn mỹ nhu hoà tao nhã, vậy Triển Vân chính là một loại tuấn mỹ thô lỗ cường tráng, tràn đầy lực lượng, càng rung động lòng người.
"Sững sờ cái gì, nói chuyện!" Triển Vân nhìn Tử Hàm si ngốc không nói gì, không khỏi rống giận một tiếng.
Tử Hàm đành phải bình tĩnh trở lại, cười nói: "Nô tỳ chỉ là vô ý đi đến chỗ này, cho nên muốn tiến vào nhìn đại trướng của tướng quân là cái dạng gì."
Triển Vân nhíu mày, mắt xếch hẹp dài nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Tử Hàm, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, "Xem xong rồi chứ?"
Tử Hàm gật đầu nói: "Đại khái xem xong rồi."
Triển Vân liền không nhiều lời nữa, kéo tay Tử Hàm, đi ra ngoài trướng, Tử Hàm bị kéo không tự chủ được đi ra ngoài, sau khi ra cửa, vẫn quay lại nhìn vị nam tử nãy giờ không nói gì kia, chỉ thấy hắn lộ ra một chút cười như không cười.
Tử Hàm muốn đáp lại cho nam tử kia một cái mỉm cười, nhưng cảm thấy một bàn tay to thô ráp xâm lược mang theo độ ấm và hương vị quen thuộc, cầm mặt của nàng, xoay đầu nàng lại... Ánh mắt của nàng lại lần nữa bị Triển Vân thay thế.
Tiếp theo là một đôi môi mang theo giữ lấy, ấm áp mà mãnh liệt tập kích chiếm lấy nàng.... Tử Hàm trừng lớn hai mắt, xèo xèo Ô ô muốn nói ra lời kháng nghị, dùng cả tay chân muốn đẩy Triển Vân ra.
Nhưng Triển Vân vẫn không nhúc nhích như núi, đôi bàn tay to chặt chẽ cầm giữ đầu của nàng, thật sâu mút vào môi nàng, lưỡi của nàng, lưỡi hắn linh hoạt tự nhiên, truy đuổi chiếc lưỡi thơm tho của nàng, khiến phản kháng của nàng hoá thành vùng vẫy ngọt ngào.
Nụ hôn này không thể nói ôn nhu, bá đạo mười phần, răng môi của Tử Hàm đều tràn ngập hơi thở nam tính của Triển Vân.
Phản kháng là vô hiệu, trừng mắt là không tốt, mãi cho đến nàng sắp hít thở không thông, Triển Vân mới hài lòng thả ra môi đỏ của nàng.
Khuôn mặt Triển Vân bình tĩnh nhìn Tử Hàm, chỉ có thần sắc trong hai mắt bất đồng với quá khứ tiết lộ tâm tình, dục vọng của hắn.
Hắn rất đắc ý nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Tử Hàm, nhìn môi của nàng vì hắn mà nở rộ.
Tử Hàm không dám tin nhìn Triển Vân, trong ánh mắt mỹ lệ hơi có vẻ kiều diễm.
Miệng lớn hô hấp không khí mới mẻ, nàng mặt đỏ nhìn đến, nước bọt chiếu sáng trên môi Triển Vân, là của nàng hay là của hắn, má càng đỏ, thân mình từ từ lui ra sau, rời xa hơi thở khí phách của Triển Vân.
Triển Vân làm sao vậy, làm sao mà động dục, vì sao đột nhiên muốn hôn nàng, đôi mắt giống như nai con của Tử Hàm, khó hiểu nhìn Triển Vân, lại bất an nhìn bốn bề chung quanh, cũng may bốn phía dường như không có binh lính đi qua.
Nhưng khi quay đầu lại, bất ngờ nhìn đến hai mắt của nam nhân ưu nhã kia, hắn lại ngay sau thân thể của nàng, oanh, Tử Hàm cảm giác máu đang dâng lên.....
Trời, nàng muốn sống hay không, rõ như ban ngày, mình cùng Triển Vân, không! Là bị Triển Vân cường hôn, còn bị người xem.
Tử Hàm xấu hổ phẫn hận, muốn mắng lại mắng không được, cuối cùng chính là buồn bực xấu hổ trừng mắt Triển Vân, dậm chân một cái, chạy đi như là trốn.
Giọng nói thô ráp này, đinh tai nhức óc, không muốn nghe đến cũng khó, khẳng định là thanh âm của phó tướng quân kia.
"Ai bất mãn, bảo hắn lại đây nói với bổn vương." Thanh âm trầm thấp và từ tính của Triển Vân lại chậm rãi vang lên, truyền vào trong tai Tử Hàm.
Phó tướng quân bất mãn hét lên: "Mạt tướng bất mãn, nếu tướng quân có thể lưu một nữ nhân bên người, vì sao các huynh đệ không thể."
Phó tướng quân vừa nói xong những lời này, Tử Hàm liền nghe được từ trong doanh trướng truyền tới một tiếng ‘ ba ’, tựa hồ có cái gì bị bẻ gãy, là bút lông sao?
Đoán chừng là thái độ này của phó tướng quân chọc giận Triển Vân rồi, Tử Hàm tưởng tượng đến dáng vẻ trợn mắt của Triển Vân, nhất định rất vui....
"Ai, lời này của phó tướng quân sai rồi, nha đầu kia bị thương nghiêm trọng, cho nên mới tạm thời lưu lại, thương thế của nàng mà còn một đường bôn tẩu sẽ mất mạng." Giang Thanh Sơn đi ra hoà giải.
Tử Hàm nghe Giang Thanh Sơn nói, không khỏi nhớ tới mắt đào hoa của hắn.
Phó tướng quân không có nói chuyện, chắc là bị cơn giận của Triển Vân dọa nạt, bất quá thái độ người này thật kiêu ngạo, ngay cả Triển Vân có thân phận như vậy cũng dám chất vấn, không phải người không sợ chết thì chính là người có thân phận đặc biệt.
Tử Hàm đang nghĩ, màn cửa doanh trướng bị vén lên, phó tướng quân vẻ mặt không vui tiêu sái rời đi, đôi mắt trừng trừng của hắn, sau khi nhìn đến Tử Hàm, không khỏi ngu ngơ một chút, sau đó liền phất tay áo rời khỏi.
Tử Hàm le lưỡi, bị nhìn thấy cũng không sao, hít sâu một hơi, đi đến bậc thang của lều lớn.
Đang muốn kêu lên một tiếng, rèm cửa lại bị vén lên, Giang Thanh Sơn đi ra, còn không chờ Tử Hàm lên tiếng, Giang Thanh Sơn đã kêu trước, "A! Tử Hàm, sao ngươi đến đây, là đến tìm ta sao? Nhớ ta có phải hay không?"
Nam nhân này thật sự là không cô phụ gương mặt kia, tính tình tự kỷ say mê mình.
Tử Hàm cười cười nói: "Ta tìm Vương gia."
Bộ dáng Giang Thanh Sơn như bị thương, vén lên màn cửa, chỉ chỉ bên trong nói với Tử Hàm: "Vào đi."
Tử Hàm mỉm cười gật đầu, rồi đi vào.
Liếc mắt một cái liền thấy được Triển Vân, sừng sững ngồi ở trước cái bàn dài, sắc mặt không tốt, khi thấy nàng đến, mí mắt hơi nâng lên một chút.
Tử Hàm vừa đánh giá bốn phía vừa đi thẳng về phía trước, trừ bỏ nhìn thấy các loại bản đồ, áo giáp, vũ khí bên trong đại trướng (lều lớn), nàng còn thấy được một người.
Là một người như thế nào, cứ như vậy rất yên lặng đứng ở nơi đó, khiến người ta không cảm giác được sự có mặt của hắn, tồn tại không một tiếng động.
Ánh mắt Tử Hàm không khỏi dừng lại ở trên người nam nhân kia một hồi, chỉ thấy sắc mặt nam nhân kia như ngọc, ngũ quan tuấn mỹ ưu nhã.
Tóc đen tùy ý rối tung, thân cao chừng bảy thước, mặc một chiếc áo dài màu sáng thêu mây trắng rất vừa người, vui tai vui mắt nói không nên lời.
Sau khi Tử Hàm đánh giá nam tử kia, đối phương cũng không chút nào kiêng kỵ đánh giá Tử Hàm.
"Ngươi đến làm cái gì."
Ánh mắt dừng ở trên người nam tử kia của Tử Hàm là không tự chủ được, nhưng thành công khiến Triển Vân lên tiếng nói chuyện.
Tử Hàm vội dời ánh mắt, nhìn Triển Vân một cái, cúi người nói: "Nô tỳ tham kiến vương gia."
Thân hình cao lớn cường tráng của Triển Vân đứng lên, chân dài chỉ dùng vài bước liền tới trước mặt Tử Hàm, chiếm cứ tất cả ánh mắt của nàng.
Trong lòng Tử Hàm không khỏi so sánh, nếu nói nam tử đứng một bên kia là một loại tuấn mỹ nhu hoà tao nhã, vậy Triển Vân chính là một loại tuấn mỹ thô lỗ cường tráng, tràn đầy lực lượng, càng rung động lòng người.
"Sững sờ cái gì, nói chuyện!" Triển Vân nhìn Tử Hàm si ngốc không nói gì, không khỏi rống giận một tiếng.
Tử Hàm đành phải bình tĩnh trở lại, cười nói: "Nô tỳ chỉ là vô ý đi đến chỗ này, cho nên muốn tiến vào nhìn đại trướng của tướng quân là cái dạng gì."
Triển Vân nhíu mày, mắt xếch hẹp dài nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Tử Hàm, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì, "Xem xong rồi chứ?"
Tử Hàm gật đầu nói: "Đại khái xem xong rồi."
Triển Vân liền không nhiều lời nữa, kéo tay Tử Hàm, đi ra ngoài trướng, Tử Hàm bị kéo không tự chủ được đi ra ngoài, sau khi ra cửa, vẫn quay lại nhìn vị nam tử nãy giờ không nói gì kia, chỉ thấy hắn lộ ra một chút cười như không cười.
Tử Hàm muốn đáp lại cho nam tử kia một cái mỉm cười, nhưng cảm thấy một bàn tay to thô ráp xâm lược mang theo độ ấm và hương vị quen thuộc, cầm mặt của nàng, xoay đầu nàng lại... Ánh mắt của nàng lại lần nữa bị Triển Vân thay thế.
Tiếp theo là một đôi môi mang theo giữ lấy, ấm áp mà mãnh liệt tập kích chiếm lấy nàng.... Tử Hàm trừng lớn hai mắt, xèo xèo Ô ô muốn nói ra lời kháng nghị, dùng cả tay chân muốn đẩy Triển Vân ra.
Nhưng Triển Vân vẫn không nhúc nhích như núi, đôi bàn tay to chặt chẽ cầm giữ đầu của nàng, thật sâu mút vào môi nàng, lưỡi của nàng, lưỡi hắn linh hoạt tự nhiên, truy đuổi chiếc lưỡi thơm tho của nàng, khiến phản kháng của nàng hoá thành vùng vẫy ngọt ngào.
Nụ hôn này không thể nói ôn nhu, bá đạo mười phần, răng môi của Tử Hàm đều tràn ngập hơi thở nam tính của Triển Vân.
Phản kháng là vô hiệu, trừng mắt là không tốt, mãi cho đến nàng sắp hít thở không thông, Triển Vân mới hài lòng thả ra môi đỏ của nàng.
Khuôn mặt Triển Vân bình tĩnh nhìn Tử Hàm, chỉ có thần sắc trong hai mắt bất đồng với quá khứ tiết lộ tâm tình, dục vọng của hắn.
Hắn rất đắc ý nhìn dáng vẻ đỏ mặt của Tử Hàm, nhìn môi của nàng vì hắn mà nở rộ.
Tử Hàm không dám tin nhìn Triển Vân, trong ánh mắt mỹ lệ hơi có vẻ kiều diễm.
Miệng lớn hô hấp không khí mới mẻ, nàng mặt đỏ nhìn đến, nước bọt chiếu sáng trên môi Triển Vân, là của nàng hay là của hắn, má càng đỏ, thân mình từ từ lui ra sau, rời xa hơi thở khí phách của Triển Vân.
Triển Vân làm sao vậy, làm sao mà động dục, vì sao đột nhiên muốn hôn nàng, đôi mắt giống như nai con của Tử Hàm, khó hiểu nhìn Triển Vân, lại bất an nhìn bốn bề chung quanh, cũng may bốn phía dường như không có binh lính đi qua.
Nhưng khi quay đầu lại, bất ngờ nhìn đến hai mắt của nam nhân ưu nhã kia, hắn lại ngay sau thân thể của nàng, oanh, Tử Hàm cảm giác máu đang dâng lên.....
Trời, nàng muốn sống hay không, rõ như ban ngày, mình cùng Triển Vân, không! Là bị Triển Vân cường hôn, còn bị người xem.
Tử Hàm xấu hổ phẫn hận, muốn mắng lại mắng không được, cuối cùng chính là buồn bực xấu hổ trừng mắt Triển Vân, dậm chân một cái, chạy đi như là trốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook