Sau khi cả người giống như ở trong lửa lớn thiêu đốt, Tử Hàm rốt cuộc thanh tỉnh lại, thân thể suy yếu vô lực, thần trí hỗn độn một lát mới dần dần trấn tĩnh, nàng chậm rãi ngồi dậy, cảm giác đầu choáng ngất.

Đứng dậy khiến đụng đến miệng vết thương ở phía sau, Tử Hàm không khỏi nhíu mày lại, cúi đầu mới phát hiện, thân thể của mình đang lõa lồ, mặt không khỏi lúng túng, trong não không khỏi không tự chủ nhớ tới một lần kia ở trong vương phủ.

Nàng chú ý tới vết thương trên người. không có đau như trước, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, liền biết có người giúp nàng thoa thuốc, là ai giúp nàng xử lý miệng vết thương? Ai đem quần áo của nàng cởi ra?

Trong lúc Tử Hàm đang nghi hoặc trong lòng, màn trướng bị vén lên, tiến vào là một nam nhân uy vũ.

"Vương gia....!" Tử Hàm nhìn đến người vào không khỏi kinh hô một tiếng, vội vàng kéo chăn bao lấy thân thể mình, che cản xuân sắc.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Triển Vân là một chút giễu cợt, trong tay bưng một chén gì đó, đi đến trước giường của nàng, "Che cái gì mà che, toàn thân trên dưới không có nơi nào bổn vương chưa xem qua."

Là chỉ một lần trong vươn phủ, hay là một lần này.

Là Triển Vân giúp nàng xử lý miệng vết thương sao, Tử Hàm nghĩ đến tình cảnh thân mật kia, mặt trong nháy mắt đỏ ửng, cúi đầu không dám nhìn mặt Triển Vân.

Triển Vân ngồi ở bên cạnh Tử Hàm, vươn tay, tự nhiên để lên trán Tử Hàm, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại không có một tia biểu tình, chỉ là đôi mắt xinh đẹp kia đang trừng gương mặt đỏ ửng của Tử Hàm. "Nhiệt độ cơ thể còn có chút nóng, trước đem thuốc uống đi."

Tử Hàm cảm thụ xúc cảm trên bàn tay của Triển Vân gây cho mình, tay hắn rất ôn nhu, động tác thân mật như vậy, khiến tâm Tử Hàm nhảy loạn một chút, "Vương gia... Có thể đem quần áo cho nô tỳ trước, để nô tỳ mặc vào hay không?"

"Không nên để ta nhắc lại lần thứ hai." Chén thuốc của Triển Vân đã đưa đến bên môi của Tử Hàm.

Vừa cảm thấy hắn ôn nhu, bây giờ lại thành thần mặt đen, Tử Hàm vội vươn tay, tiếp lấy chén thuốc, nghẹn một hơi đem chén thuốc đắng đó uống hết.

"Uống xong." Tử Hàm mỉm cười, rất là lấy lòng nói.

Triển Vân lại không đáp lời, vươn tay thẳng ra vén cái chăn trên người Tử Hàm, Tử Hàm hoảng loạn túm chặt chăn, "Vương gia... Ngài làm gì đó?"

Triển Vân dựa vào sát Tử Hàm, trong mắt mang một chút chọc ghẹo, cúi đầu nói: "Ngươi nói làm cái gì?"

Hơi thở nam tính phả ở trên khuôn mặt của nàng, khiến nàng không cách nào ngẩng đầu, không cách nào hô hấp bình thường, kinh hoảng thất lễ nói: "Nô tỳ phải mặc quần áo!" Tử Hàm lại yêu cầu mặc quần áo, khỏa thân dưới chăn cùng Triển Vân ở đây, cảm giác như là dê con bị lộ ra hết, cả người không được tự nhiên.

"Ta nói không được!" Chóp mũi Triển Vân sắp gần đến cái mũi của Tử Hàm, tư thế thân mật kia, thanh âm trầm thấp kia, khiến Tử Hàm không thể không nghiêng qua.

Miệng Tử Hàm liền mếu, vừa đùa giỡn vừa giả khóc nói: "Vương gia khi dễ phụ nữ, vì sao không để nô tỳ mặc quần áo, nô tỳ còn đang bị bệnh, vương gia khi dễ phụ nữ.. "

Triển Vân nhìn gương mặt động lòng người của Tử Hàm, còn có biểu tình phong phú, trong lòng cười thầm một chút, nhưng cũng không rõ, mình vì sao lại đùa nàng như thế, "Tốt lắm, khóc đích thực khó coi, cả người ngươi đều là thương, mặc quần áo vào khi thoa thuốc lại phải cởi, không thấy phiền sao?!"

Tử Hàm đình chỉ đùa giỡn lại, từ trong chăn nhô cái đầu ra, đôi mắt câu hồn kia, chợt loé chợt loé nhìn Triển Vân, "Ngài là nói... Là ngài giúp nô tỳ thoa thuốc?"

Triển Vân một bộ hờ hững, "Uh hừ!"

"Là ngài giúp... Giúp nô tỳ cởi quần áo?" Mặt Tử Hàm cúi xuống lại.

"Chỗ này trừ bỏ nam nhân chính là nam nhân, ngươi muốn ai làm? Bổn vương không chỉ giúp ngươi cởi quần áo, thoa thuốc, uy thuốc, còn phụ trách của ngươi..." Lông mày Triển Vân nghiêm túc nhíu lại, hung tợn nói xong, tầm mắt nhìn thoáng qua trên cái bô, rồi mới cho Tử Hàm một ánh mắt có thâm ý.

Ý tứ gì đây? Chẳng lẽ mình mê man vài ngày, việc đại tiểu tiên cũng không thể tự mình, Tử Hàm nghĩ, lập tức minh bạch hàm nghĩa trong ánh mắt của Triển Vân, trong não oanh một chút, mặt giống như bị lửa đốt, rất nhanh mà cấp bách vươn tay, vội vàng bịt kín miệng Triển Vân, xấu hổ quẫn bách hô: "Vương gia không cần nói, không cần nói."

Triển Vân nhìn gương mặt đỏ như quả táo của Tử Hàm, trong mắt đầy trêu tức, vươn tay cầm đôi tay nhỏ bé mềm mại đang che miệng hắn của Tử Hàm, "Tốt lắm, giúp ngươi thoa thuốc, bổn vương còn có việc phải làm, không có thời gian cùng ngươi mè nheo."

Triển vân không hề dong dài, một phen kéo cái chăn trên người Tử Hàm, thô lỗ khiến cho người ta líu lưỡi.

Tử Hàm kinh hô một tiếng, ôm lấy ngực mình, xoay người qua cho Triển Vân xem miếng băng vải phía sau lưng mình.

Triển Vân không nói hai lời, vươn tay cởi vải băng của Tử Hàm ra, rồi sau đó từ thắt lưng lấy ra một bình sứ nhỏ, đem thuốc bột đổ lên miệng vết thương của Tử Hàm.

Tử Hàm cứng ngắc ngồi ở chỗ kia, không dám quay đầu, đau cũng không dám hừ một tiếng, Rốt cuộc Triển Vân cũng thoa thuốc xong, Tử Hàm nghĩ rằng hắn muốn rời khỏi, nhưng không ngờ cằm của Triển Vân lại đặt lên bả vai của nàng, da thịt dán cùng một chỗ, khiến thân thể của Tử Hàm lại cứng ngắc, muốn chạy trốn nhưng không có đường để đi.

Ánh mắt Triển Vân nóng rực, hắn giống như là một ác ma, tay ôn nhu ôm lấy cánh tay của Tử Hàm, theo da thịt của nàng từng chút từng chút đi tới trước ngực của nàng, khéo léo hạ xuống theo cánh tay nàng, nắm giữ hai bầu ngực tròn của nàng.

"A.... Vương gia!" Tử Hàm kinh hô, muốn tránh thoát, nhưng Triển Vân lại vững như thái sơn, không ngừng vốc hai cái rất tròn mềm mại trong lòng bàn tay, thanh âm ám muội trầm thấp nói: "Ngực của ngươi rất đẹp, vì sao muốn che khuất."

Bàn tay thô ráp xâm lược của Triển Vân thiêu đốt da thịt của Tử Hàm, khiến không khỏi run rẩy, tay hoảng loạn đẩy ra tay của Triển Vân, nhưng đẩy thế nào cũng không ra, vội vàng quýnh lên nói: "Vương gia.... Không cần như vậy.... Thả nô tỳ ra."

Môi Triển Vân ở trên vai Tử Hàm, tay nhẹ nhàng xoa đôi ngực mềm mại kia, tà mị nói: "Da thịt giống như nước, mềm mại không thể tưởng tượng nổi, cho bổn vương biết, ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại đến chỗ này?"

Ngón tay tà ác của Triển Vân nhẹ nhàng nhào nặn, khiến đầu của Tử Hàm loạn cuồn cuộn, câu hỏi của Triển Vân khiến trong lòng nàng run lên, Triển Vân vẫn hoài nghi nàng, thanh âm Tử Hàm không ổn nói: "Nô tỳ.... Nô tỳ là bị người bắt đến, thay thế cho một nữ nhi của tội thần bị sung làm quân kĩ..... Không phải cố ý muốn gây thêm loạn cho vương gia, vương gia.... Thả nô tỳ ra, van cầu ngài thả nô tỳ ra, không cần trừng phạt nô tỳ nữa."

Tay của Triển Vân ở trên ngực Tử Hàm một đường hướng về phía trước, đi tới cổ Tử Hàm, một phen bóp lại, "Ngươi nói tốt nhất là thật, nói láo, ta sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn thân." Thanh âm của Triển Vân tà mị mà lại dẫn theo sát ý nồng đậm.

"Nô tỳ không hiểu ý tứ của vương gia, vương gia là đang tức giận sao, bất quá nô tỳ nói là lời thật, nếu có nửa câu giả dối, nguyện ý bị vương gia giết."

Bên môi Triển Vân lộ ra một chút tà cười, buông cổ Tử Hàm ra, người cũng đứng dậy rời khỏi doanh trướng xuân sắc này, chỉ để lại Tử Hàm dồn dập thở dốc, cuống quít che lấp trụ thân thể mình.

Chỗ trước ngực bị Triển Vân chạm qua, giống như bị lửa đốt, đây là cảm giác gì, nàng chưa từng hiểu, chưa từng có người cho nàng cảm giác dị dạng như vậy.

Triển Vân, nam nhân này, quá dễ thay đổi, khi thì lãnh khốc vô tình, khi thì ôn nhu, khi thì giống ác ma, khiến người không rét mà run, sinh lòng sợ hãi.

Tử Hàm nhịn không được sợ hãi, lo lắng, thân phận của mình bị chọc thủng, thanh âm như ma ám của Triển Vân quay về ở bên tai, Tử Hàm chặt chẽ bao vây thân thể mình, tâm từ hoảng loạn biến thành lo sợ không yên và lạnh như băng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương