Từng lời anh nói ra thật nhẹ nhàng mà cũng thật chân thành..chẳng cần những lời bay bổng có trong tiểu thuyết, hạnh phúc với tôi chỉ đơn giản vậy thôi. Là những lời chẳng phải hứa hẹn xa xôi, bởi lẽ tôi tin rằng người đàn ông ấy nói được là sẽ làm được. Tôi mỉm cười trong giọt nước mắt, giọt nước mắt của hạnh phúc ngọt ngào.

- Vũ Hàn! Người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt. Anh cứ như vậy bảo sao em thắng cho được..

Anh đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má tôi.

- Em không cần thắng, vì em cũng biết mà.. Suy nghĩ về em luôn chiếm trọn tâm trí anh rồi.

- Nhưng dù gì đây cũng là cuộc chơi mà. Em chấp nhận hình phạt.

Anh cười:

- Thế này đi, anh cho nợ..

- Làm sao có thể được?

- Tạm thời anh chưa nghĩ ra phạt em như thế nào cho hợp lý..Nhưng em phải nhớ, dù ở hoàn cảnh nào em vẫn đang nợ anh một yêu cầu của hình phạt đó nhé!

Tôi nghiêng người về phía anh, hai tay áp chặt vào tai anh, nhắm mắt lại tôi hôn cổ anh ( có lẽ đây là lần đầu tiên tôi chủ động thế này)

- Em yêu anh..Vũ Hàn.. Thật sự rất rất yêu anh.

- Anh cũng yêu em, cô gái nhỏ ngốc nghếch!

Tất cả mọi thứ như chậm lại trong thời khắc này. Tựa vào người anh, tôi cảm thấy yên bình biết mấy!

Ở một khoảng cách không xa..

Tử Hạ đứng đằng sau hai người áng chừng khoảng 200 mét. Nhìn bóng dáng hai người từ phía sau lưng, anh buông thõng hai tay xuống, khoé môi nở ra một nụ cười chua xót, khoé mắt đã đỏ lên cảm giác gần rơi lệ. Liên đứng bên cạnh Tử Hạ, thấy vậy cô cũng chỉ biết im lặng nhìn anh. Thực ra cô biết rất rõ Tử Hạ có tình cảm với Huyền. Và khi tiếp xúc một thời gian với Tử Hạ, cô nhận ra mình đã có tình cảm với anh thật sự.. Nhưng cô lại sợ không dám lên tiếng, cô tự nhủ lòng chôn vùi thứ tình cảm ấy thật sâu trong đáy lòng mình.

Tử Hạ quay người lại thì bắt gặp ánh mắt Liên đang chăm chú nhìn mình. Anh ho lên vài tiếng. Liên giật mình quay mặt ra hướng khác.

Tử Hạ:

- Chúng ta về chứ?

- Không qua hỏi thăm tình hình hay sao?

Tử Hạ liếc mắt nhìn về phía Huyền.

- Tôi nghĩ anh ấy chính là liều thuốc tốt nhất cho cô ấy lúc này. Hai người họ đang cần thời gian bên nhau. Chúng ta không nên làm phiền.

Liên gật đầu.

- Vậy thì nhờ anh đưa tôi về một đoạn.

- ừ.

Hai người xoay mặt bước đi về phía cổng bệnh viện..

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Liên. Quả thực trên đường trở về cô vẫn mong ước đoạn đường càng xa càng tốt, để cô có thể bên anh thêm một lúc nữa..Cô lưu luyến không muốn bước xuống xe..

Tử Hạ đưa tay tháo chiếc dây an toàn cho cô.

- Về tới nhà rồi.

- Ừ. Tới nhà tôi rồi, cảm ơn anh.

- Không có gì.

Liên mở cửa xe bước xuống. Tử Hạ gọi lại:

- Liên!

Trong lòng cô loé lên một tia hi vọng, ánh mắt sáng lên.

- Anh còn có chuyện gì muốn nói sao?

- À..tôi định hỏi cô không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt cho lắm.

Liên cười nhạt, xem ra cô đã quá ảo tưởng rồi.

- Tôi không sao. Tôi vào nhà trước đây.

Tử Hạ gật đầu.

- Chúc mừng năm mới.

- Cảm ơn..

Nói rồi cô chạy thật nhanh vào trong nhà và nằm vật xuống giường. Trong lòng với bao cảm xúc nhưng hơn hết vẫn là nỗi buồn về một tình yêu đơn phương không biết tỏ cùng ai..

————-

Dù cho đã biết

Nếu đâm đầu yêu đơn phương

Sẽ không ai thấu mình đau

Đợi chờ một người như thói quen đã từ lâu

Dù cho cố gắng

Đến mai sau cho dù cô dâu

Sánh đôi cùng bên ai

Đành ngậm ngùi câu hát

Man mác yêu người đơn phương..

Tử Hạ vừa lái xe, vừa mở một bản nhạc tình ca buồn.. Ngày hôm nay, nước mắt anh đã tuôn rơi cũng chính là ngày anh xác định từ bỏ cô từ đây... anh từ bỏ một mối tình cứ ngỡ chỉ là người thay thế nhưng hoá ra anh lại yêu con người cô thật sự..ban đầu khi biết Huyền mang đôi mắt của Thanh Mai, anh cũng giống như Vũ Hàn, anh bắt đầu lên kế hoạch tiếp cận cô. Thậm chí anh đã từng nghĩ sẽ dùng thủ đoạn để có được cô. Rồi khi Vũ Hàn nói cho anh biết về người mang trái tim của Thanh Mai. Anh thiết nghĩ đã là yêu Thanh Mai thì dù cho người đó là ai cũng được, chỉ cần người ta mang trên mình bộ phận cơ thể của người con gái anh yêu. Anh tìm đến cô gái mang trái tim của Thanh Mai, anh tiếp cận cô gái đó nhưng anh lại không thấy vui, không thấy cảm giác gì gọi là yêu thích hay rung động.. Và lúc cô gái đó ngỏ ý thích anh, anh cười ra nước mắt, anh không biết mình phải làm sao.. Rõ ràng là anh tiếp cận người ta trước nhưng anh lại thấy mình trống vắng một điều gì đó.. Khi đó anh dần hiểu ra, anh thực sự có tình cảm với Huyền. Không vì đôi mắt hay vì gì cả, đơn giản đó là vì cô thôi..Một cô gái đặc biệt trong những người con gái anh từng gặp. Cô gái hay nói, hay cười, ở bên cô ấy luôn khiến người ta có cảm giác lạc quan và yêu đời hơn..Cô gái tưởng chừng tầm thường

nhưng không hề tầm thường một chút nào...

Anh rẽ ngã tư để đi đến một con phố nhỏ nằm bên hồ nhân tạo. Đây là nơi tụ tập của những điểm vui chơi khét tiếng. Ơ hai bên đường đầy rẫy những quán bar, sòng bài nằm san sát nhau.. dừng xe tại quán bar, anh mở cửa xe đi thẳng vào bên trong.

Quản lý bar:

- lâu lắm mới thấy Tử Hạ ghé thăm. Hôm nay muốn em nào, quán có mấy em mới tiếp rượu thì khỏi chê.

- Tôi ngồi góc đó ( chỉ tay về phía góc khuất bên tay trái)

- cậu muốn ngồi chỗ đó sao?

- đúng vậy.. tôi muốn một mình...chuẩn bị loại rượu tốt nhất cho tôi là được. Uống càng say càng tốt.

- Vậy để tôi cho người vào kho lấy rượu tốt nhất cho cậu.

- Cảm ơn.

Dứt lời anh xỏ tay túi quần đi về hướng tay trái, nơi đó ít người qua lại.

Cậu nhân viên phục vụ nhận ra Tử Hạ vì hồi câu ta mới bước chân vào làm có gặp chút rắc rối trong công việc. Cũng may có Tử Hạ giải quyết dùm nên cậu ấy mới còn cơ hội làm ở đây đến ngày hôm nay.. Thấy Tử Hạ đang tiến đến gần chỗ mình, anh vui mừng.

- Tử Hạ.. là anh đúng không?

Tử Hạ nhận ra cậu ấy lên cũng nhiệt tình trả lời.

- Dạo này công việc tốt chứ?

- Nhờ có anh nên rất tốt ạ.

- Ừ.

- Mà hôm nay anh tới đây một mình sao?

- Ừ.. Mượn rượu giải sầu.

- Về chuyện tình cảm hay công việc?

- Tôi yêu đơn phương người ta.

Cậu nhân viên thấy vẻ mặt buồn bã của anh cũng không dám hỏi quá sâu thêm nữa, sợ càng hỏi lại càng chạm đến nỗi buồn của anh..Sau một hồi thấy anh uống cũng khá nhiều, cậu nhân viên mới dám lên tiếng.

- Thiếu gia Tử Hạ..anh uống cũng nhiều rồi đấy.

- Mặc kệ tôi đi. Chỉ có uống rượu mới giúp tôi quên đi mọi chuyện.

- Thứ lỗi cho tôi đã nói nhiều. Nhưng mà tôi mạn phép nói một câu. Người ta nói uống rượu để giải sầu, nhưng theo tôi thấy uống rượu lại khiến sầu càng thêm sầu.

Tử Hạ nhếch môi nhìn ly rượu rồi nở ra nụ cười trong đau khổ..!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương