Ngươi Ta Yêu Nhau Vì Dân Trừ Hại
-
Chương 15
Cảnh Nhuế và Trì Gia trán kề trán, Cảnh Nhuế một tay ôm nàng, một tay nâng khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng thở dốc, "Chúng ta đi khách sạn..."
Gần gũi mà ái muội đối diện như vậy rất nguy hiểm, hơi không để ý là lại ý loạn tình mê.
Đi khách sạn đồng nghĩa với việc gì, Trì Gia rõ ràng.
Thỉnh thoảng có một hai chiếc ô tô trên đường chạy băng băng qua, nhưng hoàn cảnh vẫn còn an tĩnh hơn so với quán bar đầy tiếng người hỗn loạn, giờ phút này đầu óc Trì Gia thanh tỉnh không ít.
Nàng chọn cách không nhìn vào đôi mắt của Cảnh Nhuế, khẩu thị tâm phi mà nỉ non nói, "Tôi không có hứng thú."
Cái tay Cảnh Nhuế đang ôm trên eo Trì Gia bị đối phương kéo ra.
Thân mật vừa rồi đã cho Cảnh Nhuế thấy Trì Gia không thể nào không có hứng thú.
Trì Gia bước đi, đôi chân có chút mềm, đêm nay vì muốn tỏ vẻ mạnh mẽ ở trước mặt Cảnh Nhuế, đúng là đã uống nhiều hơn so mọi ngày.
Khi nàng vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên bị Cảnh Nhuế dùng sức lôi kéo, khi phản ứng lại, đã bị Cảnh Nhuế dùng thân ép lên trên tường.
Hai người đều thở hổn hển.
"Chị buông ra...!Ưm..." Trì Gia vừa mới ngẩng đầu, nghênh đón đó chính là đôi môi ấm áp mềm mại của Cảnh Nhuế.
Phong thuỷ luân chuyển, việc cưỡng hôn cũng chính là như thế.
Trì Gia chỉ chống cự trong chốc lát, ngay sau đó hé mở môi mềm đáp lại Cảnh Nhuế, không tính là kịch liệt, nhưng hôn thật sự sâu, từng bước từng bước, chậm rãi như muốn thưởng thức đối phương.
Cảnh Nhuế vẫn luôn ôm Trì Gia, vừa hôn vừa hỏi nàng, "Có cảm giác không?"
Trì Gia muốn nói quá có cảm giác, có cảm giác đến làm nàng không thể tự kiềm chế, cồn cũng khó có thể làm nàng mơ hồ, nhưng khi Cảnh Nhuế hôn lại làm đầu óc nàng choáng váng.
"Ưm..." Trì Gia vuốt ve cổ Cảnh Nhuế, im lặng, tiếp tục hôn cô.
Chủ động đáp lại chính là đáp án tốt nhất.
"Tôi thật sự hứng rồi" Cảnh Nhuế hôn lên gương mặt Trì Gia, "Cô không chịu trách nhiệm sao?"
Trì Gia mặt đã đỏ bừng, vị đứng trước mặt này, là hồ ly tinh không hơn không kém, càng tệ hơn nữa là, nàng hình như bị hồ ly tinh này mê hoặc.
Nàng ôm lấy mặt Cảnh Nhuế, chưa đã thèm mà hôn.
Cảnh Nhuế thuận theo Trì Gia, "Có đi không?"
Trì Gia cọ vào người Cảnh Nhuế, "Ừm..."
Bắt một chiếc xe, Trì Gia lúc đầu còn thề son sắt nói rằng không đi khách sạn, hiện tại chỉ cảm thấy, đường đi khách sạn sao lại dài, lại lâu như vậy.
Trì Gia nửa híp mắt, tựa vào đầu vai Cảnh Nhuế, cọ loạn xạ vào cổ người ta, say khướt nói, "Như thế nào còn chưa đến..."
Bị Trì Gia vô thức trêu chọc, lúc này Cảnh Nhuế cũng đứng ngồi không yên, cô ghé đến bên tai Trì Gia, thấp giọng nói, "Thành thật chút, còn chưa tới nơi."
Hơi thở này thật quyến rũ, Trì Gia chu miệng lên nhìn Cảnh Nhuế, bất mãn nói, "Hồ ly tinh, chị lại dụ dỗ tôi..."
"Cô mới phải..." Cảnh Nhuế nghiêng đầu lấp kín môi Trì Gia, hôn thật sâu, bàn tay đỡ khuôn mặt Trì Gia, vừa vặn che đi sườn mặt của hai người.
Trì Gia quên đi tất cả, ngậm lấy đôi môi của Cảnh Nhuế, khó kìm nổi mà mút vào.
Tài xế hay đón khách ở khu này, tuy rằng trường hợp như này không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ, cũng may cách đích đến cũng chỉ còn lại mấy trăm mét.
Say rồi, đêm nay Trì Gia luôn có một loại cảm giác sống mơ mơ màng màng, nếu không cũng sẽ không ở ghế sau xe taxi hôn người ta đến bốc hỏa.
Cảnh Nhuế thật hào phóng, nhìn cũng không thèm nhìn đã thuê một gian phòng tổng thống.
Trì Gia không ngờ được lần đầu tiên bản thân mình được thể nghiệm phòng tổng thống lại là dưới tình huống như thế này.
Sau khi bước vào thang máy, Trì Gia có chút thất thần mà đứng ở góc thang máy.
Tuy rằng nàng uống nhiều, nhưng cũng biết mình đang làm cái gì, nàng đang cùng một người phụ nữ thuê phòng...
Trì Gia cũng có không ít mối tình, nhưng chưa từng đi đến bước này.
Sau khi tròn mười sáu tuổi, mẹ nàng bắt đầu dạy nàng, chọn đàn ông nhất định phải lau sạch mắt mà nhìn, là thật sự đối tốt với mình, hay chỉ là muốn lợi dụng mình.
Mẹ Trì vẫn luôn lo lắng vấn đề này, dù sao thì từ lúc bắt đầu học cấp hai, người theo đuổi Trì Gia có rất nhiều.
Trì Gia cảm thấy có khả năng bản thân thật sự bị vận đào hoa thối bám vào người rồi, người khác không phải vô duyên vô cớ mà gọi nàng là "máy thu hoạch những tên đàn ông cặn bã", bởi vì người yêu cũ chia tay mà không ngủ được nàng, không chỉ có mình Giang Thận.
Không hiểu vì sao, đêm nay Trì Gia đặc biệt muốn phóng túng một phen, không nói chuyện cảm tình, chỉ muốn làm theo dục vọng của bản thân, phóng túng một đêm.
Cảnh Nhuế bước lên ôm lấy Trì Gia, "Cô không thoải mái?"
"Không..."
Đinh! Thang máy dừng.
Cảnh Nhuế thấy Trì Gia sững người, giường như là có tâm sự, Cảnh Nhuế cũng từ vừa mới bình tĩnh lại khỏi sự xúc động vừa rồi, "Bây giờ hối hận còn kịp."
Ngược lại lại làm Trì Gia tức giận mà chửi, "Cảnh Nhuế, không phải chị không được đấy chứ?"
"Cô không hối hận, vậy càng tốt."
Quẹt thẻ, vào cửa, đèn đuốc trong phòng sáng trưng.
Cửa bị đóng lại, chỉ còn lại hai người.
Trì Gia đứng tại chỗ có chút không để ý, kỳ thật từ lúc bước vào thang máy, tim nàng đập vô cùng nhanh.
Nói thật, cho dù có uống rượu, nhưng trong lòng nàng vẫn rất khẩn trương, chẳng qua là nàng mạnh miệng mà thôi.
Cảnh Nhuế lấy túi xách trong tay Trì Gia, đặt ở một bên, "Tôi đi rót cho cô cốc nước." Não bộ Trì Gia đã trống rỗng, nàng ngơ ngác bắt lấy tay Cảnh Nhuế, không nói một lời đã hôn lên đi, trừ bỏ việc này, hai nàng giường như cũng không còn việc gì khác để làm.
Ôm nhau quấn quýt làm một, hai người hôn đến loạng choạng ngã ngồi trên sô pha.
Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế dựa lưng vào trên sô pha, từ môi hôn đến cổ, chôn đầu dùng chóp mũi cọ lên làn da non mịn, ngửi mùi hương nhạt trên người đối phương, thấm vào ruột gan.
Mặt nóng vô cùng, Trì Gia dùng gương mặt dán lên chiếc cổ hơi lạnh của Cảnh Nhuế, cảm thấy thật thoải mái.
Cảnh Nhuế hơi ngẩng đầu, dựa vào Trì Gia mà hôn mà cọ, trên mặt tươi cười say mê.
"Cô là cho sao hả?" Cảnh Nhuế dùng cánh tay vòng lên cổ Trì Gia, đem nàng ôm vào.
"Thơm quá..." Ôm nhau, Trì Gia lại bắt đầu quên hết tất cả, nếu hai nàng đã đi tới bước này rồi, đêm nay bằng bất cứ giá nào, không nghĩ khắc chế làm gì nữa, chỉ muốn hết thảy đều nghe theo trái tim.
Trì Gia cảm thấy nàng không có tư cách phàn nàn Cảnh Nhuế, nàng cũng giống Cảnh Nhuế, rõ ràng còn chưa tới mức thích, mà vẫn cứ làm chuyện như vậy với người kia.
Cảnh Nhuế câu môi, nâng cằm Trì Gia lên, để nàng nhìn mình, "Muốn ăn không?"
Lại nụ cười ấy, Trì Gia đặt môi mình lại gần khoé môi Cảnh Nhuế, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn lên môi Cảnh Nhuế, mềm như vậy, khó trách hôn lên lại thoải mái, "Hồ ly tinh..."
Nhìn như vậy thấy Trì tiểu thư đáng yêu thật sự.
Cảnh Nhuế cười, đè Trì Gia ở dưới thân, khẽ vuốt tóc nàng, vùi đầu đến bên tai nàng nói nhỏ, "Suốt ngày gọi tôi là hồ ly tinh, đêm nay tôi sẽ khiến cho cô biết, thế nào là hồ ly tinh."
Sinh thời, thế nhưng sinh ra khát vọng với phụ nữ.
Khi Trì Gia nghe Cảnh Nhuế thở dốc nói nhỏ ở bên tai mình như vậy, toàn thân đều trở nên mềm như bông.
Hiện tại còn chưa đến khuya, đêm hãy còn dài.
Nhìn nhau, lại chậm rãi hôn nhau.
"Đừng nóng vội, tắm rửa trước đã." Cảnh Nhuế dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trì Gia, "Chúng ta cùng nhau tắm."
Trì Gia quay đầu, biệt nữu cự tuyệt, "Không cần..."
Ngoài miệng nói không cần, kết quả Cảnh Nhuế vừa lôi nhẹ một chút, Trì Gia liền đi theo.
Hôn một đường, đến tận phòng tắm, trên mặt đất đã đầy quần áo lớn lớn bé bé.
Giường trong phòng tổng thống lớn, đủ rộng, đủ mềm.
Cảnh Nhuế nằm xuống bên cạnh Trì Gia, vuốt ve gương mặt nàng, "Làm với phụ nữ không cần phải khẩn trương như vậy.
Sẽ rất thoải mái..."
"...Chị lắm lời vô nghĩa!" Lần đầu tiên có thể không khẩn trương sao hả? Trì Gia phát giác gương mặt của mình càng ngày càng nóng, lúc này chắc chắn đã đỏ lựng, nàng đơn giản tắt đèn đi, làm căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Trong đêm, tiếng thở dốc tiếp nối nhau.
"Trì Gia, cô như thế này mà lại bảo là không có cảm giác với phụ nữ?"
Trì Gia đem sườn mặt vùi vào gối đầu, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng mạnh miệng nói, "Chính là không cảm giác..."
"Còn nói không có hứng thú đối với phụ nữ...!tay cô lại đặt ở chỗ nào vậy?"
"Cảnh Nhuế!! Chị câm miệng!"
Khi Trì Gia muốn rút tay về, lại bị Cảnh Nhuế giữ chặt, lúc sau bên tai vang lên một giọng nói, "Tiếp tục, tôi thích."
"Hồ ly tinh..."
"Thích không?"
Khi động tình, Trì Gia rốt cuộc nhịn không được phải nói lời thật lòng, "Thích..." Cảnh Nhuế có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên của Trì Gia, cho nên động tác vô cùng dịu dàng.
Trì Gia cũng thật sự ngoài ý muốn, chính bản thân mình cứ như vậy mà lên giường với một người phụ nữ, nhưng chỗ dù sau khi xong việc có nhớ lại, nàng cũng không hối hận gì cả, ít nhất là buổi tối hôm nay, nàng và Cảnh Nhuế đã làm hết mình.
Chỉ là muốn vui vẻ phóng túng, mục đích của nàng đã đạt tới.
Ngày hôm sau, Trì Gia ngủ quên, khi nàng tỉnh dậy thấy mình và Cảnh Nhuế ôm nhau một chỗ, cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì hai người cũng chưa mặc gì trên người.
Lúc Trì Gia muốn dịch ra khỏi người Cảnh Nhuế lại làm đối phương tỉnh.
Cảnh Nhuế mở mắt, tiếp tục ôm Trì Gia, nhẹ nhàng hỏi, "Cảm giác thế nào, không có chỗ nào khó chịu chứ?"
Hồ ly tinh khó được có khi nói chuyện dịu dàng như vậy, cả người Trì Gia không được tự nhiên, không muốn giữ tư thế này với Cảnh Nhuế, "Không...chị thả tay ra..."
"Có phải rất thoải mái không?" Cảnh Nhuế cười xấu xa, lại thay đổi cách nói chuyện.
Trì Gia nhíu mày, "Chị quay đầu ra đi."
"Hửm?"
"Tôi muốn mặc quần áo."
Cảnh Nhuế cười, "Tối hôm qua đến đi tắm cũng là tôi giúp cô tắm, cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn, cũng đều đã nhìn thấy hết."
"Không được nói đến việc tối hôm qua nữa!" Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế ra, mặt mày nghiêm túc, "Tối hôm qua, coi như chưa có gì xảy ra cả."
Lời nói kinh điển của Tình - Một - Đêm, Trì Gia không nghĩ rằng mình sẽ dùng tới nó.
Cảnh Nhuế dần dần thu lại nụ cười, im lặng nhìn Trì Gia vài giây, vẫn là buông lỏng nàng ra, xoay người nghiêng mình nằm về phía khác.
Trì Gia có chút hốt hoảng mà nhặt quần áo trên đất lên, vọt vào nhà tắm.
Nhìn mình trong gương, dấu hôn đầy người, Trì Gia nhìn, gương mặt thẹn thùng đỏ bừng, gấp gáp cầm quần áo mặc lên trên người.
Vặn vòi nước ra, hấng nước lạnh, hất thẳng lên mặt mình.
Thế này, đủ tỉnh táo.
Khi Trì Gia từ phòng tắm đi ra, Cảnh Nhuế cũng mặc quần áo xong xuôi.
"Tối hôm qua ta uống đến choáng váng..." Trì Gia đứng ở trước mặt Cảnh Nhuế, tiếp tục lóng ngóng giải thích, "Cho dù có như vậy, tôi cũng sẽ không thích phụ nữ, dù sao, tối hôm qua chính là việc ngoài ý muốn...!Sẽ không có lần sau!"
"Trì tiểu thư, tôi cũng chưa nói coi đó là sự thật." Cảnh Nhuế bất đắc dĩ cười cười, "Cô không cần giải thích, tôi hiểu."
Trì Gia cắn cắn môi, "Tôi đi trước."
"Đợi đã, tôi đưa cô..."
Trì Gia khom lưng cầm lấy túi xách, "Không cần."
Cửa phòng đóng lại, Trì Gia đi rồi.
Không khí phòng trong bây giờ, phảng phất đều mang theo hương vị bất cận nhân tình, so với khi các nàng ở trên giường vào tối hôm qua, là hai loại hương vị hoàn toàn khác nhau.
Cảnh Nhuế sờ sờ cánh tay, điều hòa mở thấp, có chút lạnh.
Cô lặng im nhìn cửa, bắt đầu từ hứng thú nhất thời, kết thúc dứt khoát lưu loát, không có dây dưa, như vậy không có gì là không tốt, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Quay đầu lại nhìn, trên giường vẫn còn lộn xộn, khó tránh khỏi nhớ tới chi tiết tối hôm qua.
Trì Gia vội vàng chạy vào thang máy, tức giận mà ấn xuống tầng một, động tác mang theo mùi thuốc súng.
Tuy rằng tối hôm qua các nàng đều uống rượu, nhưng lúc lăn giường là ngươi tình ta nguyện.
Trì Gia rõ ràng biết đó là chỉ là một trận vui đùa, nhưng vì cái sao vừa nghe Cảnh Nhuế nói tối hôm qua không coi là thật, lại tức giận như vậy....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook