Trong chớp mắt, tôi cảm thấy thế giới này bị nhuộm thành một màu, sau đó, lại bị nhuộm thành một màu khác, mỗi lần là một màu đơn sắc. Mắt tối sầm, có cảm giác mất cả thế giới.

“ Gọi tôi ra có chuyện gì?” Tóc Xám hỏi.

Bọn họ hình như quen nhau đã lâu. Nhưng trong lời nói của Ngân Hách lại có ý châm chọc gay gắt:” Cậu biết rõ, còn hỏi làm gì?”

“ Tôi không biết. Hút thuốc không?”

Ngân Hách ngăn gói thuốc Tóc Xám đưa. “ Cai lâu rồi.”

“ A....Cậu lại có thể cai thuốc là được?”

“... “

“ Thật hiếm thấy. Thời gian này, cậu thay đổi nhiều quá.”

“ Đừng nói thừa, nói điểm chính đi!”

“ Cậu có lẽ đã biết, tại sao tôi tốn nhiều tiền để chuyển trường tới đây.” Tóc Xám nói.

“ Tôi đã nói, tôi không biết.”

“ Thật không biết? Nếu không biết, thì để tôi nói cho cậu biết. Trở về đi!”

“ Hừ!” Ngân Hách khẽ cười gằn, ngồi xuống ghế dài.

Tôi hy vọng, những gì hiện giờ tôi nhìn thấy, chỉ là tưởng tượng hoang đường do não tôi tạo ra. Tôi hy vọng những gì hiện giờ tôi nghe thấy chẳng qua là chuyện cười trong thiên hạ. Tôi hy vọng, tất cả những gì bây giờ đang xảy ra, chẳng qua là câu chuyện nhảm nhí do tôi tưởng tượng ra vì quá mệt mỏi.

“ Trở về đi! Để tìm cậu, tôi đã chạy đến rất nhiều nơi.”

“ Tôi không còn chỗ nào có thể đi được nữa.”

“ Cậu nhất định phải trở về.” Giọng nói của Tóc Xám xem ra rất chân thành. Tôi cảm thấy trận gió bắc giống như lưỡi dao sắc bén, thôi qua má tôi, cắt đi một mảng thịt. Tôi cảm thấy mảng thịt và máu vô hình rơi xuống đất. Không, đó là tim tôi.

Ngân Hách vẫn nói: “ Tôi đã nói, tôi không có chỗ nào để đi.”

“ Thật không....?” Tóc Xám ngước hỏi.

“ Cậu muốn nói gì?” Ngân Hách ngước hỏi.

“ Bây giờ có thể chịu đựng nổi. Sống như không xảy ra chuyện gì, như người bình thường vậy. Nhưng cậu có nghĩ qua? Cậu có thể chịu đựng được bao lâu?”

“ Nói thừa.” Giọng nói nhỏ trầm của Ngân Hách cắt ngang lời Tóc Xám. Nhưng, Tóc Xám trái lại cười chế nhạo, khom lưng, kề sát mặt mình trước mặt Ngân Hách.

“ Cậu có lẽ không quên tôi chứ?”

“ Lấy đầu ra.”

“ Tôi không lấy ra thì sao?”

“ Lấy đầu ra, trước khi tôi đánh cậu.”

“ Hà...Phải. Sau khi rời khỏi tổ chức, hình như ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi. Nhưng, bây giờ xem ra vẫn như thế.”

“ Cậu cứ sống như thế đi, tôi không muốn sống như thế.”

“ Đại ca đang gọi cậu.”

“ Tôi không có đại ca gì cả, cậu đừng đụng vào tôi.”

“ Tôi không thể động vào cậu, nhưng tôi phải mang cậu về.” Tóc Xám gằn giọng.

“ Khà, đừng tự đưa ra quyết định.”

“ Cậu tưởng, muốn thoát thì có thể thoát ly được sao?”

Ngân Hách đứng dậy, vừa mới đi được vài bước thì bị Tóc Xám gọi, anh ta từ từ quay lại, sau đó, cười lạnh lùng,

“ Tôi đã thoát ly rồi.”

Tóc Xám vội điều chỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “ Là vì cô gái đó?”

“ Nếu phải thì sao? Cậu đừng đụng vào cô ấy. Nếu cậu làm gì cô ấy, tôi....”

“....? “

“ Sẽ tự sát!”

Người Tóc Xám muốn có được là Ngân Hách. Nếu hắn vì muốn mang Ngân Hách đi mà hại tôi, thì Ngân Hách sẽ tự huỷ hoại mình. Tóc Xám lúc nãy còn cười rất bình tĩnh, giờ đã nâng cao tần số âm thanh giọng nói của mình.

“ Cậu lại là vì cô ta mà như thế? Cô ấy rốt cuộc đã làm được gì cho cậu?”

“ Cho dù tôi nói ra, cậu có thể hiều không?”

“?”

“ Người như cậu, đến chết cũng sẽ không hiểu.”

“ Cậu tuyệt đối không thoát ly được đâu, tuyệt đối.”

Nhưng Ngân Hách không để ý đến Tóc Xám, ung dung đi ra khỏi công viên. Tóc Xám nhìn theo, hét lớn:

“ Đừng quên, cậu là người kế thừa Cường Thịnh Phái! “

* * * * * *

Chân run rẩy, tim đập loạn xạ, tôi không suy nghĩ được nữa. Đợi đến lúc hồi phục lại lý trí, tôi phát hiện đã về tới cửa nhà mình rồi, nhưng tay lại không thể nào bấm chuông được. Tôi ngồi bệt xuống trước cổng.

“ Nếu là giả thì hay biết mấy....Mình điên rồi....”

Két.... “ Cậu đang làm gì thế?” Ngân Hách đang đứng trước mặt tôi, mở cổng thản nhiên như không có chuyện gì.

Cậu sao có thể nói chuyện với tôi.... cười với tôi thản nhiên như không có gì thế? Cậu sao có thể như thế?

“ Chơi trò im lặng à?”

“... “

“ Sao cậu không nói chuyện.”

Ngân Hách cũng ngồi xuống cạnh tôi. Tôi không muốn nói gì, cũng không nói nổi.

“ Là vì chuẩn bị thi đại học mệt lắm hả? Sắc mặt sao khó coi thế?”

“...”

“ Xảy ra chuyện gì à?”

Nếu tớ nói với cậu xảy ra chuyện gì, cậu sẽ nói với tớ tất cả mọi chuyện chứ? Cho dù cậu nói, tớ cũng không có dũng khí nghe. Tôi sợ cậu nói tất cả tình hình hỗn loạn trong lòng tôi đã nghĩ là sự thật.

Im lặng hồi lâu....

Rồi tôi cố gắng hỏi Ngân Hách: “ Tớ chỉ hỏi cậu một chuyện được không?”

“ Không được.” Ngân Hách trả lời chắc như đinh đóng cột, hình như đã cảm nhận được chuyện.

“ Vết sẹo trên vai cậu làm sao mà có?”

“ Tôi đã nói không được. Vết sẹo trên vai à...?”

Ngân Hách nói không được, những vẫn chuẩn bị trả lời câu hỏi của tôi, hỏi lại tôi một câu.

“ Ưm, vết sẹo trên vai...”

Tim tôi đập thình thịch, nhìn Ngân Hách.

“ Tớ đã nói rồi, đây là lúc nhỏ bị ngã.”

“ Thật à?”

“ Tớ có thể nói dối cậu sao.”

Ngân Hách, tớ có lẽ sẽ thất vọng về cậu, thất vọng hơn tôi đã dự tính. Sau đó, tôi sẽ giơ lên lưỡi kiếm dài thay cho sự thất vọng này.

“ Thật sự bị bệnh rồi à?” Ngân Hách đưa tay về phía tôi.

Tôi tránh đi, đứng dậy, phủi bụi trên người, rồi bước vào cổng Ngân Hách đã mở lúc nãy. Ngân Hách nắm chặt tay, kéo tôi xoay lại:” Cậu rốt cuộc sao thế?”

“ Cậu làm tớ đau. Buông ra.”

“ Cậu nói cho tớ biết, cậu bị làm sao thế?”

“ Tớ nói. cậu làm tớ đau! Cậu buông ra.!”

“ Tớ hỏi cậu làm sao thế?”

“ Đau, buông ra, buông tớ ra. Xin cậu, buông tớ ra...buông...ra...”

Tôi phải chịu đựng... Tôi phải nghiến chặt răng. Cho dù cắn rách môi, tôi cũng phải kiềm chế dây thanh đới, không để giọng nói run rẩy.

Ngân Hách buống lỏng cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng mình, ôm chặt. “ Được. Tớ không hỏi cậu có chuyện gì nữa.”

Vài giọt nước mắt rơi xuống, tôi ôm chặt Ngân Hách, giống như ôm lần cuối cùng....Cứ như thế, tôi ôm chặt Ngân Hách, hy vọng đây chỉ là giấc mơ.

Ngân Hách vỗ nhẹ vai tôi. Đôi tay này đã từng rất mềm mại, ấm áp...nhưng bây giờ...

“ Tớ...tớ muốn vào ngủ.” Rồi tôi nói.

“ Ừ, nghỉ ngơi cho khoẻ, mơ một giấc mơ đẹp.”

“ Hử..ừm, cám ơn...”

“ Mơ thấy tớ là giấc mơ đẹp nhất.”

Ngân Hách nói xong thì trở về phòng mình. Tôi cũng đi vào phòng.

Tôi nằm trên giường, lấy tay che mắt để tránh ánh trăng chiếu vào cửa sổ. Nhưng, tôi không che được nước mắt mình, cánh tay có thể che được lồng ngực, nhưng không thể che được trái tim đau đớn của mình. Cứ như thế, tôi thiếp đi.

Sáng hôm sau, tôi nhìn chằm chằm trần nhà như người ngớ ngẩn. “ Ngân Hách, cậu đoán đúng một nửa. Tớ mơ thấy cậu....Nhưng, đó là giấc mơ đáng sợ nhất trên thế giới.”

Lúc tôi khóc mệt rồi thiếp đi, mơ thấy tôi và Ngân Hách. Tay cầm thanh kiếm sắc bén, chỉ thẳng vào nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương