Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên
Chương 6: Mẹ nó đã bảo đừng có quá đáng

Edit by Nhã Diệp
Beta by Kim_Minseol, Nhã Diệp


==========================


Hạ Tường rõ ràng đã phát hiện mình bị theo dõi, cả người cuộn tròn lại thành trái cầu, toàn thân run run như cầy sấy khiến cái giường cũng rung rung theo. Cố Diệp lo cậu ta sẽ bị dọa đến tiểu ra quần, tưới ướt hết người đang nằm giường dưới là cậu. Rơi vào đường cùng, bất đắc dĩ Cố Diệp đành xuống giường, thong thả ung dung đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm ra nhìn quỷ ảnh bên ngoài rồi trêu chọc hỏi: "Chị gái nhỏ, trời đã tối như vậy rồi, không về nhà ngủ sao?"


Quỷ ảnh theo bản năng lui về phía sau một khoảng lớn, trực giác mách bảo Cố Diệp không phải là người dễ đối phó. Cô thận trọng đánh giá người trước mắt rồi hỏi: "Cậu là ai?"


Cố Diệp nghiêm trang trả lời: "Con dân của Đảng."


Nữ quỷ cảm thấy mình bị lừa, phút chốc mái tóc dài không gió mà bay, bên dưới lộ ra một khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, tròng mắt đỏ tươi hung tợn trừng Cố Diệp: "Nhóc con, cậu bớt lo chuyện bao đồng đi!"


Cố Diệp lười biếng ngáp một cái, nhìn bộ dạng thê thảm của chị gái này rồi nhàn nhạt nói: "Chị cũng đừng có quá đáng."


Thái độ này của Cố Diệp làm nữ quỷ càng thêm kiêng kị, nhưng thể chất thuần âm của Hạ Tường tựa như một món mỹ vị khiến cô ta tiếc nuối không muốn buông tay. Cô lưu luyến ghé vào cửa sổ, trong lòng thầm tính toán nếu bây giờ ở ngay dưới mí mắt Cố Diệp giết người lột da, săn bắt hồn phách thì có bao nhiêu phần trăm thành công.


Cố Diệp cười lạnh, trên tay tạo thành một cái chỉ quyết, có thể mơ hồ nhìn thấy một ngọn lửa màu tím: "Chị không đi, chẳng lẽ muốn ở lại làm pokemon của em sao?"


Chỉ quyết của Cố Diệp chính là Ngự Quỷ Thuật mà đạo gia cấm dùng.


Nữ quỷ theo bản năng cảm thấy sợ hãi đối với ngọn lửa kia, do dự một chút rồi quay đầu chạy.


Cố Diệp chậc lưỡi một cái, đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối. Cậu thật sự rất muốn có một đám pokemon đáng yêu, nhất là loại lớn lên lạ lạ một chút. Nữ quỷ này tới rất đúng lúc, lại vừa hay đạt tiêu chuẩn đủ xấu.


Lúc này Hạ Tường trộm vén lên một góc chăn lặng lẽ nhìn Cố Diệp, ánh mặt nóng rực như muốn phát ra lửa.


Cố Diệp cũng không để ý đến cậu ta, về giường cuộn chặt chăn liền lăn ra ngủ. Bên ngoài vẫn giống lúc trước vang lên tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc, sát khí cùng oán khí cũng không tan đi, hiển nhiên nữ quỷ kia vẫn còn lang thang ở xung quanh. Nữ quỷ này chắc chắn là chết oan, nếu không cũng sẽ không có oán khí nặng như vậy. Đối với quỷ chết oan, chỉ cần đối phương không chọc đến mình Cố Diệp cũng lười quản.


Sáng hôm sau, Cố Diệp cầm sách vở đến phòng học tự học. Hạ Tường thấy cậu đi cũng chạy nhanh theo, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị hai nam sinh chặn lại ở cửa. Hai nam sinh này sắc mặt cực kì kém, môi trắng bệch, trong mắt đều là tơ máu. Hai người vừa thấy Hạ Tường ra liền xông tới mỗi người một bên kéo cậu đi, trông có vẻ rất khẩn trương.


Vì ở xa nên Cố Diệp chỉ loáng thoáng nghe thấy Hạ Tường sốt ruột nói: "Tớ cũng không giúp được các cậu. Tớ đã nói thứ đó có thể gây chết người, các cậu không nghe còn nhất định muốn chơi! Chuyện thành ra như vậy giờ lại muốn người vô tội như tớ gánh hậu quả sao?"


Hết tiết tự học buổi sáng, Cố Diệp một mình đến nhà ăn ăn cơm. Mới vừa đến cửa đã bị Hạ Tường cũng hai đồng học kia của hắn ngăn lại. Hạ Tường đưa cho cậu hai cái bánh bao nhân thịt cùng với một chén cháo bát bảo.


Cố Diệp nhướng mày. "Có ý gì?"


"Mời cậu ăn." Hạ Tường thanh âm không lớn, rụt rè giống như một con thỏ con. Xem ra buổi sáng nói chuyện với bạn bè như vậy cũng là do tức giận. "Cảm ơn cậu tối hôm qua giúp tớ."


Cố Diệp cười cười, vòng qua đối phương đi mua cơm. "Không phải vì cậu."


Chờ Cố Diệp mua bánh xong ngồi xuống, Hạ Tường cũng đỏ mặt đến ngồi bên cạnh, hai tay cầm bánh bao lớn gặm gặm, nhỏ giọng nói: "Tớ biết nghề này của các cậu có quy củ riêng. Giúp người khác sẽ làm tổn hại vận khí của chính mình, nghiêm trọng còn giảm thọ, các cậu sẽ thu một khoản phí nhất định rồi đem đi giúp những người cần giúp đỡ để bù lại tổn thất của bản thân. Tớ xin cậu giúp đỡ nhất định sẽ trả tiền cho cậu.


Cố Diệp cắn bánh, phát hiện hương vị không tồi làm tâm tình cũng tốt theo. "Bạn nhỏ, cậu có vẻ hiểu rất nhiều đấy nhỉ? Đến cả quy củ cũng biết."


"Ừm, nhà tớ thường xuyên mời tiên sinh đến." Bởi vì vấn đề thể chất nên từ nhỏ Hạ Tường không phải bị dọa cho mất hồn thì chính là bị quỷ quấn thân. Tiên sinh biết bói toán cậu ta đã thấy nhiều nhưng loại chỉ nói mấy câu đã dọa ác quỷ chạy mất như Cố Diệp thì lại là lần đầu tiên.


Cố Diệp mỉm cười nói: "Muốn tớ ra tay phải xem cậu đưa bao nhiêu tiền."


Ánh mắt Hạ Tường sáng lên, vươn ra hai ngón tay. "Tớ hiện tại chỉ có thể đưa cậu hai ngàn. Cậu muốn bao nhiêu, tháng sau tớ bảo mẹ gửi vào thẻ cho cậu."


*2 ngàn RMB ≈ 7 triệu VNĐ


Hai đồng học kia không nghĩ Hạ Tường vừa ra tay đã đưa cho Cố Diệp hai ngàn. Cả hai vội túm quần áo cậu ta nhắc nhở đừng ngớ ngẩn như thế, không ngờ Hạ Tường tính tình nhìn qua hiền lành như vậy nhưng lại rất cố chấp, hai người nói thế nào cũng không bị dao động.


Cố Diệp bị chọc cười. "Được rồi, nói một chút xem, cậu với chị gái kia kết duyên như thế nào?"


"Không phải tớ. Là hai người bọn họ chơi bút tiên rồi gọi cô ấy ra. Gần đây cô ấy luôn tìm tớ, từ kì nghỉ đông đã bắt đầu đi theo, đến tận bây giờ đổi kí túc xá rồi vẫn còn bám theo tớ."


Hạ Tường tuyệt vọng ôm mặt, cậu ta căn bản không trêu chọc gì đến cô gái kia nhưng ngặt nỗi chỉ cần là quỷ thì ai ai cũng đều thích cậu ta.


Cố Diệp ăn một miếng cháo, nghiêm trang khuyên: "Cô ấy không đẹp sao? Yêu cậu sâu nặng như vậy, nhóc con cậu cũng thật có phúc nha."


Hạ Tường thật sự muốn khóc. "Phúc như này tớ thà bất hạnh cả đời còn hơn."


Cố Diệp một bên đồng tình với Hạ Tường, một bên nhịn không được muốn cười. Thể chất thuần âm cộng thêm đôi mắt âm dương, quỷ quái ăn cậu ta giống như ăn được đơn dược đại bổ. Vô tình làm sao Hạ Tường lại không có một chút năng lực tự vệ nào, thật sự không biết cậu ta làm sao lớn lên bình an được.


Sau khi ăn xong, Cố Diệp kéo cánh tay Hạ Tường qua rồi vẽ lên trên một cái phù chú. "Nếu cậu lại thấy mấy thứ kia thì niệm trong đầu: Nơi ta cai trị, quỷ nào dám sinh? Bắc Đẩu chấn kinh, quần ma thu mình.*"


*Nguyên văn 我之所御,何鬼敢生?天罡骇动,群魔束形: Nơi ta ngự, quỷ nào dám sinh? Thiên Cương hãi động, quần ma thúc hình.


Hạ Tường yên lặng ở trong lòng niệm một lần, tò mò hỏi: "Đây là?"


"Trị Ma Chú, lúc xảy ra chuyện thì niệm một lần, thần quỷ đều không dám đến gần. Hai ngàn kia của cậu cũng đủ mua phù chú này, vừa tròn hai tháng."


Hạ Tường kích động nhìn cánh tay mình. Chỉ cần ở chung một kí túc xá với Cố Diệp cậu ta tin mình chắc chắn sẽ được an toàn. Có phù chú này buổi tối liền dám đi toilet một mình, không bao giờ cần lo nửa đêm mắc tiểu đến tỉnh rồi lại phải nhịn đến trời sáng nữa!


"Còn nữa, cậu có thể giúp bọn họ giải quyết......"


Cố Diệp đã đứng lên chuẩn bị về phòng học, nhìn cũng không thèm nhìn hai người kia một cái. "Không thể, là chính bọn họ tự tìm chết. Buổi tối tới thì cùng nhau lập đàn cầu phúc đi, có gan thì xin lỗi chị gái ấy một câu." Cố Diệp dừng lại một chút, lãnh đạm bổ sung thêm. "Tự mình tìm đường chết cũng không sao, nhưng đừng để liên lụy đến người khác."


Hai người thấp giọng mắng một câu, có chút khinh thường Hạ Tường làm điều thừa!


Lâm Tử Hào nhìn Hạ Tường như nhìn tên ngốc, ngữ khí có chút chua ngoa. "Mày bị ngu à! Hai ngàn đó! Nhà mày có bao nhiêu cái mỏ, thừa tiền tiêu vặt như vậy sao!!!"


Lưu Diệc Văn cũng khinh bỉ nhướng mi: "Nó rõ ràng đang lừa mày. Phù chú cái đếch gì sao tao không thấy? Bộ đồ mới của hoàng đế à?"


"Chắc chắn là lừa đảo. Nó chỉ là một thằng công tử con nhà giàu, là phế vật xếp hạng cả năm đứng nhất từ dưới lên, làm sao có khả năng bắt được quỷ? Cũng không biết tại sao qua một kì nghỉ miệng lưỡi đã lưu loát như vậy... Tao mà có điều kiện như nó thì đã sớm đặt trước một trường đại học nổi tiếng rồi. Cũng chỉ ngốc như mày mới tin nó. Lưu Diệc Văn, đi thôi. Chúng ta không rảnh rỗi cũng chẳng có nhiều tiền để mà phung phí như vậy."


Lưu Diệc Văn cảm thấy Lâm Tử Hào có lý, nhưng mà lời này của Lâm Tử Hào ít nhiều cũng hơi quá đáng. Hắn liếc mắt xin lỗi Hạ Tường rồi để lại một câu "Cậu tự giải quyết cho tốt." liền đi theo Lâm Tử Hào.


Hạ Tường banh mặt, mặt vô cảm ngồi ăn nốt bánh bao. Nhà cậu có tiền, không sai. Nhưng cậu trước nay chưa từng mang tiền đi làm xằng làm bậy. Đồng tiền cản trở nữ quỷ kia vào cửa lúc kì nghỉ đông chính là do ba cậu bỏ ra giá cao mua của đại sư, bằng không bọn họ đã sớm mất mạng. Chi tiền để bảo vệ mạng của mình mà cũng phải phân biệt giàu nghèo sao?


----


Đêm đó, vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, một cái bóng đen nhánh bò tới phía trước kí túc xá Hạ Tường. Nhưng hiện tại bên người Hạ Tường lại có một Cố Diệp không rõ nông sâu khiến cô không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể lấy lùi làm tiến tìm đến hai người đã triệu hoán cô ra là Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn. Cô đã thay bọn họ thực hiện nguyện vọng, khế ước đã được thành lập, theo đạo lí cô có thể thu lại mạng của bọn họ.


Cô muốn một khuôn mặt, một bộ da hoàn chỉnh, muốn có người thay cô trở thành Địa Phược Linh* để cô có thể thoát khỏi nơi này, đi tìm tên nam nhân cặn bã kia báo thù!


Đồng tiền treo ở cửa sau khi chặn vài lần tấn công của cô đã không còn nhiều sức mạnh như trước. Nữ quỷ vươn móng tay màu đen ra chộp lấy bạch quang mỏng manh kia, chưa đến vài giây lập tức phá vỡ, sau đó xông thẳng vào phòng trong tiếng hét chói tai của ba người, tiện tay nắm lấy tóc của Lâm Tử Hào rồi xách đầu hắn lên.


"A!!!" Lâm Tử Hào đau đớn hét to, hai tay hoảng sợ che đầu, hai chân đạp loạn, liều mạng giãy giụa. Hắn cảm giác được móng tay bén nhọn đâm vào da đầu, máu tươi theo gương mặt chảy xuống. Mùi máu tươi nồng đậm phía sau khiến hắn không phân biệt được là của chính mình hay là của nữ quỷ càng làm hắn sợ hãi, lá gan cũng muốn nứt ra, vội vàng khóc lóc kêu cứu. "Cứu mạng! Cứu mạng a! Buông ta ra! Diệc Văn cứu tao! Triệu Bằng Vũ cứu tao!"


Nữ quỷ đến trước mặt Lâm Tử Hào, ngửi ngửi hương vị của hắn, sau đó thoải mái nheo lại đôi mắt đỏ tươi. Cô không có da mặt, ngũ quan cũng chỉ có thể phân biệt được đôi mắt cùng cái miệng. Vết thương trên mặt có sâu có nông, chỗ sâu còn lộ cả xương trắng, nơi máu thịt lẫn lộn còn dính một ít thịt đen do hư thối. Khoảng cách gần sát như vậy, cho dù trong phòng không có đèn mà chỉ có thể dựa vào ánh trăng thanh lãnh ngoài cửa sổ cũng đủ để Lâm Tử Hào nhìn khuôn mặt này đến rõ ràng. Thị giác đánh sâu vào không phải thứ người thường có thể chịu được, Lâm Tử Hào bị dọa đến hai mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê.


Lưu Diệc Văn hoảng sợ ôm đầu, kinh hoàng đến mức cả người run rẩy, hoàn toàn mất đi sức lực giãy giụa. Hắn đến ý niệm chạy trốn còn không có, bị dọa đến sắp tiểu ra quần thì làm gì có khả năng cứu được Lâm Tử Hào?


Nhưng kí túc xá bọn họ vẫn còn một học sinh khác, mắt thấy mạng nhỏ của Lâm Tử Hào sắp không còn cũng không biết lấy đâu ra dũng khí vung ghế dựa lên đập qua, nhảy dựng lên hung ác mắng. "Con m* nó! Lão tử liều mạng với mày!"


Chính khí có thể ngăn chặn quỷ khí. Đây chính là lí do tại sao mấy người làm quân nhân, cảnh sát đều bị quỷ sợ hãi, không dám trêu trọc. Triệu Bằng Vũ đột nhiên nhảy ra làm động tác của nữ quỷ dừng lại một chút. Ngay sau đó cô ta trực tiếp buông Lâm Tử Hạo trong tay ra nhào về phía Triệu Bằng Vũ.


Triệu Bằng Vũ bị dọa đến té nhào xuống mặt đất. Hắn hoảng loạn nhoài về phía cửa kí túc xá, dùng hết sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đẩy cửa thật mạnh, thế nhưng lại phát hiện có đẩy thế nào cánh cửa vẫn đứng yên như cũ không hề xê dịch dù chỉ một ly. Không chỉ có cửa mở không được mà bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người xung quanh vẫn như bị điếc hoàn toàn không nghe thấy gì. Triệu Bằng Vũ trong lòng phát lạnh, tâm tự nhủ đêm nay không thể chết ở đây được! Hắn Triệu Bằng Vũ, 19 tuổi, chết do hăng hái làm việc nghĩa, vì cứu bạn học thiểu năng trí tuệ mà dũng cảm đối đầu với ác quỷ. Mộ chí này chỉ nghe thôi đã thấy ngu đến cùng cực rồi!


Nữ quỷ lại nhào tới bóp lấy cổ Triệu Bằng Vũ, hung tợn hét: "Nếu mày đã muốn xem vào việc của người khác, vậy tao sẽ lấy mạng của mày trước."


Thanh niên Triệu Bằng Vũ thân cao một mét tám lại bị nữ quỷ gầy khô này tóm cổ nhấc lên vô cùng dễ dàng, siết chặt hắn đến mức không thể giãy giụa cũng không thể phản kháng, chỉ có thể thống khổ bất lực mở to đôi mắt đã hằn đầy tơ máu. Triệu Bằng Vũ nhìn Lưu Diệc Văn quỳ rạp trên mặt run rẩy, một chút ý định giúp hắn cũng không có, trong lòng có vô số con thảo nê mã* chạy qua, đã tuyệt vọng đến tận cùng. Ý niệm cuối cùng trong đầu chính là từ nhỏ đến lớn đều làm cha mẹ nhọc lòng, đến khi sắp chết mới ý thức được chính mình làm không ít chuyện phá phách chọc hai người phải tức giận, đặc biệt là mẹ già, đáng tiếc...


*草尼玛 (cǎo ní mǎ): thảo nê mã là tên 1 loại lạc đà Alpaca ở Nam Mĩ. Đây cũng là một cách chơi chữ được dân mạng dùng để thay thế cho 肏你妈 (cào nǐ mā) thảo nhĩ mụ nghĩa tiếng việt là đmm do phát âm gần giống nhau để tránh kiểm duyệt mạng.


Ngay ở thời điểm Triệu Bằng Vũ sắp mất đi ý thức liền nghe "Rầm" một tiếng, cửa kí túc xá bị người ở bên ngoài đá văng. Một bóng người cũng không cao lớn lắm lướt qua trong chớp mắt, cùng với đó là tiếng gào thét thê thảm. Toàn bộ quỷ ảnh của nữ quỷ đều bị đấm bay rồi hung hăng nện lên trên tường. Nơi bị đấm bốc lên khói đen kịt, mạnh đến mức nữ quỷ cũng biến dạng.


Người mới đến mặt không biểu cảm nâng chân lên, trên chân còn đang đeo một đôi dép bò sữa có hai sừng, nhìn qua vô cùng đáng yêu nhưng, nhưng chỉ một giây sau bàn chân ấy đã thô bạo đá thẳng vào người nữ quỷ, mắng: "Mẹ nó đã bảo đừng có quá đáng! Còn để người khác ngủ hay không hả! Không biết bây giờ là mấy giờ rồi sao!!!"


Người đến đúng là người đã hai đêm bị ồn ào làm phiền đến không ngủ được - Cố Diệp.


*地缚灵: Địa Phược Linh. Là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh. Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, cách giúp bọn họ lên trời chỉ có một, đó là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ. Nếu không có cừu oán với bạn thì không nên diệt trừ, vậy sẽ khiến họ nổi giận, sẽ không tốt. (Cre: Con của quỷ - Chương 19. Editor Heo Quay.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương