Người Quan Trọng Nhất Của Em
-
Chương 17
Chiều hôm đấy nó kéo cô đến tiệm áo cưới, lựa qua lựa lại nó vẫn không thấy bộ nào ưng ý. Về nhà trưng cái bản mặt như ai nợ tiền chạy mất. Hữu Tố véo má nó châm chọc:
– Em đó, tự dưng kéo tôi đi giờ về bày ra bộ mặt này. Có tin tôi cho em ngủ riêng không?
Nó bĩu môi:
– Rõ ràng em đã chọn những bộ đẹp nhất. Sao chị không ưng?
Hữu Tố rơi vào trầm mặc:
– Muộn rồi. Đi ngủ thôi.
Hữu Tố nói xong thì quay gót lên phòng, nó ngồi dưới nhìn mông lung. Rốt cuộc vì lý do gì mà muốn trì hoãn. Không phải tối qua còn tốt sao. Nó nghĩ một hồi thì gọi cho Nhã Kỳ. Bên kia liền bắt máy:
– Nhã Kỳ, sáng nay lúc em ra ngoài, hai bác và Tố Tố nói gì vậy?
Nhã Kỳ im lặng, ngập ngừng. Nó hối thúc. Nhã Kỳ đành nói:
– Là bố hỏi Tố Tố có để tâm chuyện em đi công tác vài ngày thậm chí cả tháng hay không. Còn nói em là sếp lớn chắc chắn ngày 3 bữa không thể về ăn đầy đủ, đi gặp đối tác nhất định tiếp xúc thân mật với ai đó rồi…
Nó không muốn nghe nữa lập tức tắt máy. Bác à, bác chính thức hại đứa cháu này rồi. Người ngoài không biết nhưng nó biết. Cái người trên kia là ghen rất đáng sợ. Ghen trong im lặng a. Vẫn nhớ cái lần nó trở về rồi gặp Châu Hiền nói chuyện. Ai biết được người kia ghen đâu, nó cũng không mảy may biết. Có lần nó đang ngủ thì chợt bị vả nổ đom đóm mắt. Bật dậy thấy người kia đang ngủ say miệng còn lẩm bẩm, nghé sát tai nghe thì mới biết đang mắng mình hoa tâm, lăng nhăng. Sau lần đó nó phải xuống nước năn nỉ ỉ ôi mới được. Thế mà ai đời bác thân yêu của nó nỡ lòng nào bảo nó đi tiếp xúc thân mật với đối tác. Nó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không được.
Lết cái thân lên phòng, nặng nề mở cửa, ngó nghiêng khắp nơi nó mới dám vào. Lén lút mở tủ lấy bộ đồ ngủ ra phòng khác tắm. Chứ lát nữa nó cam đoan bình nước nóng kia sẽ hỏng cách thần bí.
Đang tắm thì bỗng dưng bóng tối bao phủ. Nó khóc không ra nước mắt, cũng may chỉ còn lau người nữa là xong. Mặc đồ vào, ra ngoài kiểm tra cầu dao. Được rồi, điện đã về bản.
Lén lút vào phòng như đi ăn trộm vậy. Mò mẫn lên giường, thấy người bên cạnh đã ngủ nó mới xích lại gần rụi mặt vào lưng đối phương:
– Bảo bối a, hôm nay chị trò chuyện cùng hai bác vui không?
– Vui.
Nó nuốt khan, nhìn trần nhà ai oán:
– Nói gì mà vui vậy?
– Nói Trần tổng phong lưu tao nhã rất được mến mộ, công ty không ai không để mắt, còn rất quan tâm tới nữ nhân viên, rất được lòng các đối tác nữ, rất bận rộn không có thời gian ăn cơm, về nhà.
Nó chợt gào thét:
– A!!! Vợ ơi, nghe em giải thích. Em thực sự không có lăng nhăng hoa tâm. Em bị hãm hại.
– Tôi bảo em lăng nhăng sao? Có tật giật mình.
Khóc trong lòng:
– Bảo bối à, mấy năm nay em thực sự không có để mắt đến ai. Chị không tin thì lên mạng tìm hiểu xem. Em rất nổi tiếng đó.
– Tôi tìm hiểu làm gì? Đi ngủ đi.
Nhìn người kia cứ thế đi ngủ nó thật muốn đập đầu vào giường chết. Tiếp tục chiến lược nhõng nhẽo nhưng bất thành. Nó ăn nguyên cái gối vào mặt:
– Em im lặng. Không thì đi ra ngoài cho tôi.
Nó khịt khịt mũi giọng ủy khuất:
– Chị quá đáng, tin bác chứ không tin em.
Thay đổi chiến lược, giận ngược. Cái này nó mới học được thì tên bạn nối khố kia. Hừ nhẹ quay lưng lại với ai đó.
Lần này em giận chị luôn.
Sao im lặng như vậy? Ngủ rồi? Không ôm mình ngủ sao? Tên đáng ghét chết bằm nhà em.
Hữu Tố tức giận quay sang thì thấy lưng nó đối diện mình. Nhất thời cảm thấy bị quăng bơ. Một chân đạp phăng nó lăn giường:
– Dám quay lưng với tôi. Em ra ngoài ngủ đi.
Nó đang lim dim ngủ thì mặt ăn đất. Xoa xoa mặt tiền của mình. Bộ mặt bạc tỷ đó, biết bao người tôn vinh mặt nó không.
Thanh niên từ giả vờ giận chính thức thành giận thật. Tới tủ lôi ra cái gối cùng chăn trải xuống đất. Ngủ dưới đất cho bõ tức. Muốn nó ra ngoài? Còn lâu đi.
Hữu Tố một mực quan sát hành động của nó, nhận thấy nó thực sự sinh khí rồi. Nhưng cô cũng đang sinh khí đây. Muốn nằm đất? Cho bệnh.
Cứ thế hai người một trên giường một dưới đất ngủ. Ai kia thì nằm sát vào góc giường nghĩ đêm nó sẽ mò lên nhưng đợi đến khi hai mắt nặng trĩu xuống vẫn không. Hữu Tố nhìn đồng hồ, 2h sáng. Cắn cắn môi, tự dưng dịch ra mép giường, quay qua nhìn nó. Chợt bốn mắt chạm nhau.
– Chị còn chưa ngủ?
Hữu Tố nhìn chằm chằm nó, nói giọng mũi:
– Lên đây nằm.
Rồi ai đó tự giác nằm dịch vào trong cho nó lên giường. Nó hiểu chuyện cũng leo lên nhưng vẫn còn giữ khoảng cách đủ cho người khác xen vào.
Tiếp tục nhìn nhau chằm chằm. Nó hừ nhẹ. Nó chính thức chịu thua. Lăn cái thân vào trong, vòng tay qua ôm ai kia vào lòng. Giọng trách mắng:
– Chị lần sau đừng nghe người khác đốt nhà mình nữa. Từ lúc về đến giờ có ngày nào em về trễ hay không ăn với chị không hả? Có bao giờ mang mùi lạ về không? Đừng có nghi oan cho người ta nữa……Này, chị có nghe em nói gì không?
Nó chỉ cười lắc đầu cười nhẹ, ngủ rồi. Vừa chui vào ngực nó liền ngủ. Thế mà ban nãy ai mạnh miệng đuổi nó ra ngoài. Lén hôn khắp mặt ai đó rồi kéo chăn đắp kín hai người, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
– Em đó, tự dưng kéo tôi đi giờ về bày ra bộ mặt này. Có tin tôi cho em ngủ riêng không?
Nó bĩu môi:
– Rõ ràng em đã chọn những bộ đẹp nhất. Sao chị không ưng?
Hữu Tố rơi vào trầm mặc:
– Muộn rồi. Đi ngủ thôi.
Hữu Tố nói xong thì quay gót lên phòng, nó ngồi dưới nhìn mông lung. Rốt cuộc vì lý do gì mà muốn trì hoãn. Không phải tối qua còn tốt sao. Nó nghĩ một hồi thì gọi cho Nhã Kỳ. Bên kia liền bắt máy:
– Nhã Kỳ, sáng nay lúc em ra ngoài, hai bác và Tố Tố nói gì vậy?
Nhã Kỳ im lặng, ngập ngừng. Nó hối thúc. Nhã Kỳ đành nói:
– Là bố hỏi Tố Tố có để tâm chuyện em đi công tác vài ngày thậm chí cả tháng hay không. Còn nói em là sếp lớn chắc chắn ngày 3 bữa không thể về ăn đầy đủ, đi gặp đối tác nhất định tiếp xúc thân mật với ai đó rồi…
Nó không muốn nghe nữa lập tức tắt máy. Bác à, bác chính thức hại đứa cháu này rồi. Người ngoài không biết nhưng nó biết. Cái người trên kia là ghen rất đáng sợ. Ghen trong im lặng a. Vẫn nhớ cái lần nó trở về rồi gặp Châu Hiền nói chuyện. Ai biết được người kia ghen đâu, nó cũng không mảy may biết. Có lần nó đang ngủ thì chợt bị vả nổ đom đóm mắt. Bật dậy thấy người kia đang ngủ say miệng còn lẩm bẩm, nghé sát tai nghe thì mới biết đang mắng mình hoa tâm, lăng nhăng. Sau lần đó nó phải xuống nước năn nỉ ỉ ôi mới được. Thế mà ai đời bác thân yêu của nó nỡ lòng nào bảo nó đi tiếp xúc thân mật với đối tác. Nó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không được.
Lết cái thân lên phòng, nặng nề mở cửa, ngó nghiêng khắp nơi nó mới dám vào. Lén lút mở tủ lấy bộ đồ ngủ ra phòng khác tắm. Chứ lát nữa nó cam đoan bình nước nóng kia sẽ hỏng cách thần bí.
Đang tắm thì bỗng dưng bóng tối bao phủ. Nó khóc không ra nước mắt, cũng may chỉ còn lau người nữa là xong. Mặc đồ vào, ra ngoài kiểm tra cầu dao. Được rồi, điện đã về bản.
Lén lút vào phòng như đi ăn trộm vậy. Mò mẫn lên giường, thấy người bên cạnh đã ngủ nó mới xích lại gần rụi mặt vào lưng đối phương:
– Bảo bối a, hôm nay chị trò chuyện cùng hai bác vui không?
– Vui.
Nó nuốt khan, nhìn trần nhà ai oán:
– Nói gì mà vui vậy?
– Nói Trần tổng phong lưu tao nhã rất được mến mộ, công ty không ai không để mắt, còn rất quan tâm tới nữ nhân viên, rất được lòng các đối tác nữ, rất bận rộn không có thời gian ăn cơm, về nhà.
Nó chợt gào thét:
– A!!! Vợ ơi, nghe em giải thích. Em thực sự không có lăng nhăng hoa tâm. Em bị hãm hại.
– Tôi bảo em lăng nhăng sao? Có tật giật mình.
Khóc trong lòng:
– Bảo bối à, mấy năm nay em thực sự không có để mắt đến ai. Chị không tin thì lên mạng tìm hiểu xem. Em rất nổi tiếng đó.
– Tôi tìm hiểu làm gì? Đi ngủ đi.
Nhìn người kia cứ thế đi ngủ nó thật muốn đập đầu vào giường chết. Tiếp tục chiến lược nhõng nhẽo nhưng bất thành. Nó ăn nguyên cái gối vào mặt:
– Em im lặng. Không thì đi ra ngoài cho tôi.
Nó khịt khịt mũi giọng ủy khuất:
– Chị quá đáng, tin bác chứ không tin em.
Thay đổi chiến lược, giận ngược. Cái này nó mới học được thì tên bạn nối khố kia. Hừ nhẹ quay lưng lại với ai đó.
Lần này em giận chị luôn.
Sao im lặng như vậy? Ngủ rồi? Không ôm mình ngủ sao? Tên đáng ghét chết bằm nhà em.
Hữu Tố tức giận quay sang thì thấy lưng nó đối diện mình. Nhất thời cảm thấy bị quăng bơ. Một chân đạp phăng nó lăn giường:
– Dám quay lưng với tôi. Em ra ngoài ngủ đi.
Nó đang lim dim ngủ thì mặt ăn đất. Xoa xoa mặt tiền của mình. Bộ mặt bạc tỷ đó, biết bao người tôn vinh mặt nó không.
Thanh niên từ giả vờ giận chính thức thành giận thật. Tới tủ lôi ra cái gối cùng chăn trải xuống đất. Ngủ dưới đất cho bõ tức. Muốn nó ra ngoài? Còn lâu đi.
Hữu Tố một mực quan sát hành động của nó, nhận thấy nó thực sự sinh khí rồi. Nhưng cô cũng đang sinh khí đây. Muốn nằm đất? Cho bệnh.
Cứ thế hai người một trên giường một dưới đất ngủ. Ai kia thì nằm sát vào góc giường nghĩ đêm nó sẽ mò lên nhưng đợi đến khi hai mắt nặng trĩu xuống vẫn không. Hữu Tố nhìn đồng hồ, 2h sáng. Cắn cắn môi, tự dưng dịch ra mép giường, quay qua nhìn nó. Chợt bốn mắt chạm nhau.
– Chị còn chưa ngủ?
Hữu Tố nhìn chằm chằm nó, nói giọng mũi:
– Lên đây nằm.
Rồi ai đó tự giác nằm dịch vào trong cho nó lên giường. Nó hiểu chuyện cũng leo lên nhưng vẫn còn giữ khoảng cách đủ cho người khác xen vào.
Tiếp tục nhìn nhau chằm chằm. Nó hừ nhẹ. Nó chính thức chịu thua. Lăn cái thân vào trong, vòng tay qua ôm ai kia vào lòng. Giọng trách mắng:
– Chị lần sau đừng nghe người khác đốt nhà mình nữa. Từ lúc về đến giờ có ngày nào em về trễ hay không ăn với chị không hả? Có bao giờ mang mùi lạ về không? Đừng có nghi oan cho người ta nữa……Này, chị có nghe em nói gì không?
Nó chỉ cười lắc đầu cười nhẹ, ngủ rồi. Vừa chui vào ngực nó liền ngủ. Thế mà ban nãy ai mạnh miệng đuổi nó ra ngoài. Lén hôn khắp mặt ai đó rồi kéo chăn đắp kín hai người, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook