Hoàng thị híp mắt lại: ”Lão nương nói với ngươi như thế nào?”“Những lời nương nói…… nhiều quá con không nhớ nổi.

”“Ta nói đầu xuân sẽ nhờ người làm mai cho ngươi, bảo ngươi chỉnh đốn lại, cho dù có là giả bộ cũng phải đem người lừa vào cửa nhà trước.


Kết quả thì sao hả? Chân trước ta vừa mời Phí bà tử, chân sau ngươi liền đi phá đám ta, vì thế hai tháng này, dù không muốn ngươi cũng phải tiếp tục đi xuống ruộng làm việc cho ta, cho đến khi việc hôn nhân thành mới thôi.

”Nhìn thấy nương đã thu tay về, Trình Gia Hưng chậm rãi đi đến ngồi trở lại, rồi bưng bát lên, ăn hai miếng mới lẩm bẩm nói: ”Đây không phải là gạt người sao?”Hoàng thị đưa tay lên vỗ sau gáy hắn một cái: ”Ngươi cho là ta muốn sao, ngươi thử nghĩ lại cho ta? Nếu không dỗ dành, lừa gạt thì sao được hả? Ngươi cứ không đàng hoàng như vậy thì có cô nương nhà nào chịu lấy ngươi ?”Thấy bà nói vậy, Trình Gia Hưng liền không phục, vươn tay che gáy lại, ngoác mồm nói: ”Bộ dạng của con trai nương như thế này, sao có thể thiếu người thích chứ?”“Cái này thì có ích gì? Cô nương trẻ tuổi chưa ăn qua khổ, chỉ bằng bộ mặt này của ngươi có thể khiến cho các nàng vây xung quanh, nhưng cha nương người ta thì khác, bọn họ không thả lời đồng ý thì ngươi có thể lấy ai?”“Chắc là đời trước ta thiếu nợ ngươi nên đời này mới làm nương của ngươi, Phí bà tử bên kia ta đã chuẩn bị xong rồi, vì thế trong hai tháng này, ngươi cứ làm giống như lời ta nói, việc hôn nhân có thể thành thì sau này ngươi sẽ có cuộc sống tốt lành, nếu ngươi không phối hợp, còn làm bậy làm bạ, không rước được con dâu vào cửa thì cứ chờ xem ta sẽ xử trí ngươi ra sao!” Trình Gia Hưng chỉ nói một câu, mà Hoàng thị đã trả lời lại cho hắn một tràng như vậy, cho nên Trình Gia Hưng không dám nói thêm bất cứ điều gì nữa.


Đã thế, Hoàng thị còn duỗi chân đá thẳng vào người hắn: ”Buổi chiều vẫn đi theo cha ngươi xuống ruộng, không được phép chạy đi lên trên núi, có nghe thấy hay không, hả?”“Nương, hãy nghe con nói, hôm qua trời mưa, hôm nay trên núi khẳng định sẽ có rất nhiều nấm, nếu có thể bắt được gà rừng rồi đem vào trong nồi hầm, cái hương vị kia nương nghĩ lại xem……” Trình Gia Hưng vẫn còn đang chép miệng, Hoàng thị tức giận đập đũa phanh một tiếng đặt xuống.

Bà đi ra khỏi phòng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trên bàn ăn, chỉ một lát sau đã quay lại, trên tay còn xách theo một con gà béo ú đang liều mạng kêu to, bà cầm con gà lên trước mặt Trình Gia Hưng nói: ”Thèm ăn gà có phải hay không? Một con này có đủ cho ngươi ăn chưa?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương