Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 469: Ngoại truyện: Tự lập (2)
Cùng với Mike, Dật Lan mở một quán kinh doanh Game online ngoài giờ làm việc ở phòng thiết kế.
Nhờ sự chỉ bảo của Mike, Dật Lan tiến bộ rất nhanh, từng bước được giao cùng tham gia một số đồ án thiết kế lớn .
Ban ngày đi làm, tối về vừa trông coi quán Internet Dật Lan vừa tranh thủ tự học chương trình thiết kế đồ họa đa phương tiện để nâng cao kiến thức của mình. Anh muốn dùng cách đi tắt đón đầu để nắm bắt một cách nhanh nhất những kiến thức cơ bản của kỹ thuật thiết kế đồ họa đa phương tiện.
Hàng tuần, Dật Lan thực hiện đúng theo lời hứa về nhà cùng ba mẹ. Chị Thiên Tình đã về nước tìm Mộ Cẩn Hiên, Dật Tuyên vẫn mải mê theo đuổi niềm đam mê bóng rổ của mình, cũng vắng nhà suốt ngày. Trong nhà chỉ còn lại Thiên Ái, cô gái nhỏ vốn đã ít nói giờ lại càng ít nói hơn. Dật Lan có hỏi gì, cô cũng chỉ vâng dạ, sau đó bỏ về phòng mình.
Dật Lan buồn bã nhìn theo Thiên Ái, anh chưa thể nói gì với cô được. Thiên Ái mới 15 tuổi, hãy để cho em ấy tự quyết định tình cảm của mình, Dật Lan tự nhủ.
Thấm thoắt Dật Lan đã ra ngoài sống được hơn một năm. Dật Lan đã rời khỏi công ty Anpha sau khi anh thẳng thắn trả lời không chấp nhận với điều kiện mà ba của Jenny đưa ra: ông muốn tài trợ để anh được đi học đại học, sau đó đương nhiên sẽ trở thành con rể của ông, giúp ông quản lý công việc trong công ty. Tất nhiên ý của ba Jenny cũng là muốn tốt cho Dật Lan, không muốn để phí tài năng của chàng thanh niên, hơn nữa ông cũng biết con gái mình rất thích chàng trai trẻ này. Nhưng ông không biết rằng nếu là người thích dựa dẫm, Dật Lan đã không cần phải đến công ty của ông để làm việc. Anh cứ ung dung sống cùng ba mẹ, đi theo đúng con đường mà ba mẹ đã trải thảm sẵn, không cần thiết phải nhọc công lăn lộn bên ngoài làm gì.
Hai năm trời lăn lộn bên ngoài, cùng với Mike, Dật Lan đã thành lập được một công ty chuyên thiết kế phần mềm trò chơi gamme online, bước đầu công ty đã hoạt động khá tốt.
Nhờ sự quen biết rộng rãi của Mike, cộng với khả năng thuyết phục của Dật Lan, hai người đã chiêu mộ được khá nhiều đội ngũ lập trình viên trẻ tuổi về công ty của mình. Lúc này, dù muốn hay không, Dật Lan cũng phải tự hoàn thiện về kiến thức công nghệ thông tin của mình. Anh đã nộp đơn xin học khóa học đào tạo tại chức công nghệ thông tin để tiện cho việc quản lý công ty của mình. Cùng với khả năng sẵn có, cộng với kinh nghiệm hai năm làm việc nên thời gian học tập của học tập của Dật Lan được rút ngắn lại với kết quả học tập xuất sắc. Anh dự định tiếp tục học khóa học thạc sĩ về quản trị kinh doanh để có thể quản trị điều hành công ty của mình ngày càng tốt hơn.
Để mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, Dật Lan dự định sang New Zealand để học hỏi thêm về kỹ xảo công nghệ 3D trong lĩnh vực điện ảnh. Vì vậy hôm nay anh về nhà để chào ba mẹ và Thiên Ái.
Trong bữa cơm tối, mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Thân Tống Hạo quay sang hỏi chuyện Dật Lan: “Dạo này công chuyện làm ăn của con thế nào rồi? Mọi việc đã ổn định chưa, có cần ba hỗ trợ không?”
“Dạ, không cần đâu ba, công ty của con tuy mới đi vào hoạt động nhưng mọi việc tương đối ổn định. Bây giờ lớp trẻ rất hào hứng với mấy trò chơi trực tuyến bên công ty con mới đưa ra. Trò chơi này thu hút giới trẻ do tụi con đã nâng cấp thêm một số thông số kỹ thuật, đòi hỏi người chơi phải phát huy tối đa sự nhanh nhạy và khéo léo. Việc đưa công nghệ 3D vào trò chơi cũng đã gây ấn tượng mạnh cho người chơi. Con cũng đang định sang New Zealand để học thêm về kỹ xảo công nghệ 3D. Thiết kế đồ họa đa phương tiện là một ngành mới mẻ. con áp dụng vào game online một phần rất nhỏ mà đã phát huy hiệu quả rất tốt. Con đang định phát triển thêm lĩnh vực kỹ xảo 3D trong lĩnh vực điện ảnh. Nước Mỹ vốn là kinh đô của điện ảnh, nhưng phim bom tấn thường được sử dụng công nghệ 3D để gây thêm hiệu ứng. Nhưng những kỹ thuật thiết kế 3D này lại thường phải đem sang New Zealand để hoàn thành kỹ xảo. Nếu như công ty của tụi con phát triển thêm được công nghệ 3D trong điện ảnh thì chắc chắn tương lai sẽ rất rộng mở. Phương châm của con là “đi tắt đón đầu” trong mọi công việc!”
“Hay lắm, ý tưởng của con rất tuyệt! Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm. Ba có ý định thế này, ba sẽ góp cổ phần vào mảng công nghệ 3D của công ty các con, tất nhiên mọi việc quản trị ở công ty là của các con, ba chỉ là một cổ đông mà thôi, đương nhiên là kết toán cuối năm con vẫn phải hạch toán doanh thu của từng hạng mục kinh doanh trong công ty để tính phân chia lợi nhuận cho cổ đông. Bởi để phát triển công nghệ 3D trong lĩnh vực điện ảnh cần một số vốn rất lớn. Công ty của các con mới thành lập, năng lực cũng có hạn, mà tập đoàn Thân thị lại kinh doanh đa ngành nghề, đây cũng là một ngành nghề mà Thân thị đã có trù tính dự định phát triển. Ba vốn định chờ con học xong sẽ giao cho con làm mảng này trong Thân thị vì thấy con rất có khả năng trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Nhưng bây giờ con đã có công ty riêng, vậy cứ coi như chúng ta là liên doanh liên kết làm ăn với nhau. Phù sa không nên để chảy ra ruộng ngoài. Sao, con thấy thế nào, chưa cần trả lời ngay cho ba, con cứ về bàn bạc với nhóm điều hành trước đã. Nếu như các con đồng ý hợp tác, Thân thị sẽ chuyển vốn đầu tư sang luôn. Lần này coi như con sang đó là đi tiền trạm trước, tiếp đó sẽ là cả nhóm các con sang đó học. Chúng ta cần phải phát triển đồng bộ cả chiều rộng và chiều sâu thì mới đảm bảo việc “đi tắt đón đầu” đạt hiệu quả như ý con đã nói.”
“Vâng, đây đúng là vấn đề còn gút mắc của con và Mike. Để con sẽ về họp các thành viên trong công ty bàn về vấn đề này, nhưng con tin chắc rằng mọi người sẽ đồng ý thôi ạ. Có Thân thị góp vốn đầu tư thì tốt quá, mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Con định đi bao nhiêu lâu, việc quản lý công ty định thế nào?” Hoan Nhan quan tâm hỏi Dật Lan.
“Từ trước đến nay con và Mike luôn đồng hành cùng nhau. Lẽ ra Mike định sang New Zealand trước, con định hoàn thiện nốt phần cuối của game mới, chờ đưa vào hoạt động thử nghiệm rồi tiếp tục chỉnh sửa. Nhưng do mẹ của Mike bị bệnh nặng nên con đành đi trước, Mike vừa chăm mẹ sẽ vừa theo dõi phản ứng của người chơi, ghi chép lại sau đó chuyển cho con tiếp tục chỉnh sửa. Tuy Mike có thể làm được nhưng do tụi con muốn áp dụng luôn kiến thức công nghệ 3D vừa học được vào trong game luôn”.
“Con đi một mình như vậy có ổn không, một mình ở nơi xa lạ, chốn đất khách quê người như thế, quả thực mẹ không yên tâm lắm?” Hoan Nhan cũng như bao bà mẹ khác, trong mắt mình luôn thấy con vẫn là đứa trẻ còn nhỏ dại!
“Mẹ , con lớn rồi mà!” Dật Lan cười, “Hai năm nay ở bên ngoài con cũng đã khá quen rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, mẹ đừng quá lo như thế!”
“Đúng đấy! Con đã trưởng thành rồi mà em vẫn coi con như cậu thiếu niên năm xưa ấy.” Thân Tống Hạo cũng cười: “Ngày xưa anh còn sống tự lập từ năm tám tuổi cơ, ông nội bận điều hành việc công ty, chỉ thỉnh thoảng tạt qua thăm để động viên anh học hành, đâu có được như các con bây giờ. Chính vì vậy anh mới có thể được như ngày hôm nay! Ba hoàn toàn ủng hộ con, Dật Lan à, Con xứng đáng là con trai của nhà họ Thân...”
“Ba! Con cám ơn ba đã khen ngợi con. Con chỉ muốn tự mình phải đi vững vàng trên đường đời bằng đôi chân của chính mình thôi ạ.” Dật Lan đỏ mặt xấu hổ trước lời khen ngợi của ba mình. Anh chuyển đề tài. Quay sang hỏi Thiên Ái: “ Ái Ái, dạo này em học hành thế nào, bài vở có khó lắm không, anh không mấy khi ở nhà nên khó giúp được em như ngày xưa...”
“Không sao đâu anh Hai, không có anh, em đã có các bạn trai khác cùng lớp giúp đỡ em, các bạn ấy học cũng rất giỏi. Anh không cần phải lo lắng cho em đâu, anh đã có công việc và những điều cần quan tâm hơn em nhiều.” Thiên Ái đáp lại bằng giọng hờn dỗi.
“Thôi nào Ái Ái, ăn mau đi con, sao lại nói với anh con như vậy, Dật Lan là quan tâm con nên mới hỏi, con cũng biết là Dật Lan cũng bận việc của công ty mà ..” Hoan Nhan nói dàn hòa.
“ Mẹ, mẹ chỉ bênh anh Dật Lan thôi”.Thiên Ái buông đũa bát xuống, đứng dậy: “ Con ăn xong rồi, con lên lầu học bài...” Giọng Thiên Ái đã nghèn nghẹn.
Dật Lan toan đứng dậy chạy theo, nhưng Thân Tống Hạo ngăn lại: “Con cứ để mặc em đi, nó cũng lớn rồi. Ba rất hài lòng về con, đàn ông phải biết gây dựng sự nghiệp, có trái tim nóng, nhưng cũng cần phải có cái đầu lạnh con à!”
Tối hôm ấy, Dật Lan đến gõ cửa phòng Thiên Ái, nhưng cô gái nhỏ nhất định không chịu mở cửa cho anh, chỉ nói vọng ra, “em đang bận học bài, anh đừng làm phiền em!”
Dật Lan đứng một lúc lâu nhưng Thiên Ái vẫn dứt khoát không tiếp nhận, anh đành lặng lẽ bỏ đi ra vườn hoa...
Dật Lan đến ngồi trên chiếc ghế xích đu thuở xưa hai anh em từng ngồi trò chuyện với nhau, nhìn lên cửa sổ phòng Thiên Ái trên lầu lặng lẽ suy nghĩ. Khung cửa sổ hắt ra ánh sáng của ngọn đèn điện. Không biết cô gái nhỏ giờ đây đang làm gì nhỉ. Anh ước gì mình được trở lại những ngày xưa khi anh đến đón cô tan học, cô chạy ào ra, nhảy phóc lên ôm lấy cổ anh. Hai anh em ôm chặt lấy nhau cười đùa ríu ran. Cảnh tượng ấy sẽ không bao giờ còn tái hiện lại nữa.
Nhiều lúc Dật Lan tự vấn mình, không biết anh làm như vậy là đúng hay sai? Anh có thể vẫn sống trong sự bao bọc của cha mẹ nuôi, vẫn có thể đàng hoàng là một thiếu gia của nhà họ Thân, mà không cần thiết phải tự mình bươn chải vừa học vừa làm như vậy!
Nhưng, như vậy liệu anh có xứng đáng là đàn ông, là nam tử hán đại trương phu đầu đội trời, chân đạp đất hay không? Anh sống nhờ vào danh tiếng của nhà họ Thân như vậy, liệu có xứng đáng là chỗ dựa của Thiên Ái không?
Anh biết Thiên Ái không bằng lòng việc anh ra ngoài ở riêng, không thích nói chuyện với anh nữa... Nhưng anh cũng không thể làm khác được. Con đường anh đã tự vạch ra cho mình, anh cần phải tự đi đến cuối con đường ấy mà thôi!
Mười ngày nữa Dật Lan sẽ đi New Zealand, do vậy anh quyết định những ngày này sẽ ở lại nhà với ba mẹ. Chị Thiên Tình đã về Trung Quốc, Dật Tuyên còn đang mải mê theo đuổi những trận thi đấu bóng rổ. Trong nhà chỉ còn mình Thiên Ái. Mấy lần mẹ đã gọi điện cho anh phàn nàn nhà cửa bây giờ vắng quá, quanh đi quẩn lại chỉ có ba người, mẹ cứ giục anh về nhà ở để căn nhà có thêm tiếng người cho ấm áp.
Mấy ngày nay, thái độ của Thiên Ái đã phần nào bớt lạnh nhạt với anh. Cô cũng đã đôi ba lần trò chuyện với anh, nói được dăm ba câu, sau đó lại lễ độ xin phép anh đi học bài.
Dật Lan vô cùng tức giận khi thấy bạn đến học cùng với cô là nam sinh. Sao cô không rủ bạn gái đến học cùng có phải là tốt hơn không? Tức thì tức vậy thôi, chứ Dật Lan cũng chưa bao giờ tỏ thái độ khó chịu với Thiên Ái. Anh tin rằng đến một ngày nào đó cô sẽ hiểu anh... trừ phi, trừ phi, tình cảm của cô đối với anh chỉ là tình anh em trong nhà, không có gì khác hơn nữa...
Nhờ sự chỉ bảo của Mike, Dật Lan tiến bộ rất nhanh, từng bước được giao cùng tham gia một số đồ án thiết kế lớn .
Ban ngày đi làm, tối về vừa trông coi quán Internet Dật Lan vừa tranh thủ tự học chương trình thiết kế đồ họa đa phương tiện để nâng cao kiến thức của mình. Anh muốn dùng cách đi tắt đón đầu để nắm bắt một cách nhanh nhất những kiến thức cơ bản của kỹ thuật thiết kế đồ họa đa phương tiện.
Hàng tuần, Dật Lan thực hiện đúng theo lời hứa về nhà cùng ba mẹ. Chị Thiên Tình đã về nước tìm Mộ Cẩn Hiên, Dật Tuyên vẫn mải mê theo đuổi niềm đam mê bóng rổ của mình, cũng vắng nhà suốt ngày. Trong nhà chỉ còn lại Thiên Ái, cô gái nhỏ vốn đã ít nói giờ lại càng ít nói hơn. Dật Lan có hỏi gì, cô cũng chỉ vâng dạ, sau đó bỏ về phòng mình.
Dật Lan buồn bã nhìn theo Thiên Ái, anh chưa thể nói gì với cô được. Thiên Ái mới 15 tuổi, hãy để cho em ấy tự quyết định tình cảm của mình, Dật Lan tự nhủ.
Thấm thoắt Dật Lan đã ra ngoài sống được hơn một năm. Dật Lan đã rời khỏi công ty Anpha sau khi anh thẳng thắn trả lời không chấp nhận với điều kiện mà ba của Jenny đưa ra: ông muốn tài trợ để anh được đi học đại học, sau đó đương nhiên sẽ trở thành con rể của ông, giúp ông quản lý công việc trong công ty. Tất nhiên ý của ba Jenny cũng là muốn tốt cho Dật Lan, không muốn để phí tài năng của chàng thanh niên, hơn nữa ông cũng biết con gái mình rất thích chàng trai trẻ này. Nhưng ông không biết rằng nếu là người thích dựa dẫm, Dật Lan đã không cần phải đến công ty của ông để làm việc. Anh cứ ung dung sống cùng ba mẹ, đi theo đúng con đường mà ba mẹ đã trải thảm sẵn, không cần thiết phải nhọc công lăn lộn bên ngoài làm gì.
Hai năm trời lăn lộn bên ngoài, cùng với Mike, Dật Lan đã thành lập được một công ty chuyên thiết kế phần mềm trò chơi gamme online, bước đầu công ty đã hoạt động khá tốt.
Nhờ sự quen biết rộng rãi của Mike, cộng với khả năng thuyết phục của Dật Lan, hai người đã chiêu mộ được khá nhiều đội ngũ lập trình viên trẻ tuổi về công ty của mình. Lúc này, dù muốn hay không, Dật Lan cũng phải tự hoàn thiện về kiến thức công nghệ thông tin của mình. Anh đã nộp đơn xin học khóa học đào tạo tại chức công nghệ thông tin để tiện cho việc quản lý công ty của mình. Cùng với khả năng sẵn có, cộng với kinh nghiệm hai năm làm việc nên thời gian học tập của học tập của Dật Lan được rút ngắn lại với kết quả học tập xuất sắc. Anh dự định tiếp tục học khóa học thạc sĩ về quản trị kinh doanh để có thể quản trị điều hành công ty của mình ngày càng tốt hơn.
Để mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, Dật Lan dự định sang New Zealand để học hỏi thêm về kỹ xảo công nghệ 3D trong lĩnh vực điện ảnh. Vì vậy hôm nay anh về nhà để chào ba mẹ và Thiên Ái.
Trong bữa cơm tối, mọi người nói chuyện rất vui vẻ. Thân Tống Hạo quay sang hỏi chuyện Dật Lan: “Dạo này công chuyện làm ăn của con thế nào rồi? Mọi việc đã ổn định chưa, có cần ba hỗ trợ không?”
“Dạ, không cần đâu ba, công ty của con tuy mới đi vào hoạt động nhưng mọi việc tương đối ổn định. Bây giờ lớp trẻ rất hào hứng với mấy trò chơi trực tuyến bên công ty con mới đưa ra. Trò chơi này thu hút giới trẻ do tụi con đã nâng cấp thêm một số thông số kỹ thuật, đòi hỏi người chơi phải phát huy tối đa sự nhanh nhạy và khéo léo. Việc đưa công nghệ 3D vào trò chơi cũng đã gây ấn tượng mạnh cho người chơi. Con cũng đang định sang New Zealand để học thêm về kỹ xảo công nghệ 3D. Thiết kế đồ họa đa phương tiện là một ngành mới mẻ. con áp dụng vào game online một phần rất nhỏ mà đã phát huy hiệu quả rất tốt. Con đang định phát triển thêm lĩnh vực kỹ xảo 3D trong lĩnh vực điện ảnh. Nước Mỹ vốn là kinh đô của điện ảnh, nhưng phim bom tấn thường được sử dụng công nghệ 3D để gây thêm hiệu ứng. Nhưng những kỹ thuật thiết kế 3D này lại thường phải đem sang New Zealand để hoàn thành kỹ xảo. Nếu như công ty của tụi con phát triển thêm được công nghệ 3D trong điện ảnh thì chắc chắn tương lai sẽ rất rộng mở. Phương châm của con là “đi tắt đón đầu” trong mọi công việc!”
“Hay lắm, ý tưởng của con rất tuyệt! Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm. Ba có ý định thế này, ba sẽ góp cổ phần vào mảng công nghệ 3D của công ty các con, tất nhiên mọi việc quản trị ở công ty là của các con, ba chỉ là một cổ đông mà thôi, đương nhiên là kết toán cuối năm con vẫn phải hạch toán doanh thu của từng hạng mục kinh doanh trong công ty để tính phân chia lợi nhuận cho cổ đông. Bởi để phát triển công nghệ 3D trong lĩnh vực điện ảnh cần một số vốn rất lớn. Công ty của các con mới thành lập, năng lực cũng có hạn, mà tập đoàn Thân thị lại kinh doanh đa ngành nghề, đây cũng là một ngành nghề mà Thân thị đã có trù tính dự định phát triển. Ba vốn định chờ con học xong sẽ giao cho con làm mảng này trong Thân thị vì thấy con rất có khả năng trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Nhưng bây giờ con đã có công ty riêng, vậy cứ coi như chúng ta là liên doanh liên kết làm ăn với nhau. Phù sa không nên để chảy ra ruộng ngoài. Sao, con thấy thế nào, chưa cần trả lời ngay cho ba, con cứ về bàn bạc với nhóm điều hành trước đã. Nếu như các con đồng ý hợp tác, Thân thị sẽ chuyển vốn đầu tư sang luôn. Lần này coi như con sang đó là đi tiền trạm trước, tiếp đó sẽ là cả nhóm các con sang đó học. Chúng ta cần phải phát triển đồng bộ cả chiều rộng và chiều sâu thì mới đảm bảo việc “đi tắt đón đầu” đạt hiệu quả như ý con đã nói.”
“Vâng, đây đúng là vấn đề còn gút mắc của con và Mike. Để con sẽ về họp các thành viên trong công ty bàn về vấn đề này, nhưng con tin chắc rằng mọi người sẽ đồng ý thôi ạ. Có Thân thị góp vốn đầu tư thì tốt quá, mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Con định đi bao nhiêu lâu, việc quản lý công ty định thế nào?” Hoan Nhan quan tâm hỏi Dật Lan.
“Từ trước đến nay con và Mike luôn đồng hành cùng nhau. Lẽ ra Mike định sang New Zealand trước, con định hoàn thiện nốt phần cuối của game mới, chờ đưa vào hoạt động thử nghiệm rồi tiếp tục chỉnh sửa. Nhưng do mẹ của Mike bị bệnh nặng nên con đành đi trước, Mike vừa chăm mẹ sẽ vừa theo dõi phản ứng của người chơi, ghi chép lại sau đó chuyển cho con tiếp tục chỉnh sửa. Tuy Mike có thể làm được nhưng do tụi con muốn áp dụng luôn kiến thức công nghệ 3D vừa học được vào trong game luôn”.
“Con đi một mình như vậy có ổn không, một mình ở nơi xa lạ, chốn đất khách quê người như thế, quả thực mẹ không yên tâm lắm?” Hoan Nhan cũng như bao bà mẹ khác, trong mắt mình luôn thấy con vẫn là đứa trẻ còn nhỏ dại!
“Mẹ , con lớn rồi mà!” Dật Lan cười, “Hai năm nay ở bên ngoài con cũng đã khá quen rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, mẹ đừng quá lo như thế!”
“Đúng đấy! Con đã trưởng thành rồi mà em vẫn coi con như cậu thiếu niên năm xưa ấy.” Thân Tống Hạo cũng cười: “Ngày xưa anh còn sống tự lập từ năm tám tuổi cơ, ông nội bận điều hành việc công ty, chỉ thỉnh thoảng tạt qua thăm để động viên anh học hành, đâu có được như các con bây giờ. Chính vì vậy anh mới có thể được như ngày hôm nay! Ba hoàn toàn ủng hộ con, Dật Lan à, Con xứng đáng là con trai của nhà họ Thân...”
“Ba! Con cám ơn ba đã khen ngợi con. Con chỉ muốn tự mình phải đi vững vàng trên đường đời bằng đôi chân của chính mình thôi ạ.” Dật Lan đỏ mặt xấu hổ trước lời khen ngợi của ba mình. Anh chuyển đề tài. Quay sang hỏi Thiên Ái: “ Ái Ái, dạo này em học hành thế nào, bài vở có khó lắm không, anh không mấy khi ở nhà nên khó giúp được em như ngày xưa...”
“Không sao đâu anh Hai, không có anh, em đã có các bạn trai khác cùng lớp giúp đỡ em, các bạn ấy học cũng rất giỏi. Anh không cần phải lo lắng cho em đâu, anh đã có công việc và những điều cần quan tâm hơn em nhiều.” Thiên Ái đáp lại bằng giọng hờn dỗi.
“Thôi nào Ái Ái, ăn mau đi con, sao lại nói với anh con như vậy, Dật Lan là quan tâm con nên mới hỏi, con cũng biết là Dật Lan cũng bận việc của công ty mà ..” Hoan Nhan nói dàn hòa.
“ Mẹ, mẹ chỉ bênh anh Dật Lan thôi”.Thiên Ái buông đũa bát xuống, đứng dậy: “ Con ăn xong rồi, con lên lầu học bài...” Giọng Thiên Ái đã nghèn nghẹn.
Dật Lan toan đứng dậy chạy theo, nhưng Thân Tống Hạo ngăn lại: “Con cứ để mặc em đi, nó cũng lớn rồi. Ba rất hài lòng về con, đàn ông phải biết gây dựng sự nghiệp, có trái tim nóng, nhưng cũng cần phải có cái đầu lạnh con à!”
Tối hôm ấy, Dật Lan đến gõ cửa phòng Thiên Ái, nhưng cô gái nhỏ nhất định không chịu mở cửa cho anh, chỉ nói vọng ra, “em đang bận học bài, anh đừng làm phiền em!”
Dật Lan đứng một lúc lâu nhưng Thiên Ái vẫn dứt khoát không tiếp nhận, anh đành lặng lẽ bỏ đi ra vườn hoa...
Dật Lan đến ngồi trên chiếc ghế xích đu thuở xưa hai anh em từng ngồi trò chuyện với nhau, nhìn lên cửa sổ phòng Thiên Ái trên lầu lặng lẽ suy nghĩ. Khung cửa sổ hắt ra ánh sáng của ngọn đèn điện. Không biết cô gái nhỏ giờ đây đang làm gì nhỉ. Anh ước gì mình được trở lại những ngày xưa khi anh đến đón cô tan học, cô chạy ào ra, nhảy phóc lên ôm lấy cổ anh. Hai anh em ôm chặt lấy nhau cười đùa ríu ran. Cảnh tượng ấy sẽ không bao giờ còn tái hiện lại nữa.
Nhiều lúc Dật Lan tự vấn mình, không biết anh làm như vậy là đúng hay sai? Anh có thể vẫn sống trong sự bao bọc của cha mẹ nuôi, vẫn có thể đàng hoàng là một thiếu gia của nhà họ Thân, mà không cần thiết phải tự mình bươn chải vừa học vừa làm như vậy!
Nhưng, như vậy liệu anh có xứng đáng là đàn ông, là nam tử hán đại trương phu đầu đội trời, chân đạp đất hay không? Anh sống nhờ vào danh tiếng của nhà họ Thân như vậy, liệu có xứng đáng là chỗ dựa của Thiên Ái không?
Anh biết Thiên Ái không bằng lòng việc anh ra ngoài ở riêng, không thích nói chuyện với anh nữa... Nhưng anh cũng không thể làm khác được. Con đường anh đã tự vạch ra cho mình, anh cần phải tự đi đến cuối con đường ấy mà thôi!
Mười ngày nữa Dật Lan sẽ đi New Zealand, do vậy anh quyết định những ngày này sẽ ở lại nhà với ba mẹ. Chị Thiên Tình đã về Trung Quốc, Dật Tuyên còn đang mải mê theo đuổi những trận thi đấu bóng rổ. Trong nhà chỉ còn mình Thiên Ái. Mấy lần mẹ đã gọi điện cho anh phàn nàn nhà cửa bây giờ vắng quá, quanh đi quẩn lại chỉ có ba người, mẹ cứ giục anh về nhà ở để căn nhà có thêm tiếng người cho ấm áp.
Mấy ngày nay, thái độ của Thiên Ái đã phần nào bớt lạnh nhạt với anh. Cô cũng đã đôi ba lần trò chuyện với anh, nói được dăm ba câu, sau đó lại lễ độ xin phép anh đi học bài.
Dật Lan vô cùng tức giận khi thấy bạn đến học cùng với cô là nam sinh. Sao cô không rủ bạn gái đến học cùng có phải là tốt hơn không? Tức thì tức vậy thôi, chứ Dật Lan cũng chưa bao giờ tỏ thái độ khó chịu với Thiên Ái. Anh tin rằng đến một ngày nào đó cô sẽ hiểu anh... trừ phi, trừ phi, tình cảm của cô đối với anh chỉ là tình anh em trong nhà, không có gì khác hơn nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook