Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 448: Thiên Tình, anh tặng em một vầng trăng sáng
An Gia Khải ăn khớp mở miệng, quay sang nhìn nét mặt của cô, con của hai người kia kiểu gì cũng không phải người tầm thường được.
"Anh thật sự hi vọng, ở chỗ này cũng có thể soạn được bản nhạc truyền kỳ thuộc về mình." Anh nói xong, cũng ôm chặt hơn, kéo cô đi tiếp, tim Thiên Tình khẽ run, giả vờ như không nghe anh vừa nói gì: "Lạnh quá, chúng ta trở về thôi."
Đáy lòng An Gia Khải thoáng qua một chút mất mát nho nhỏ, nhưng anh cũng biết, cô gái này, là một người hoàn toàn vô tư lự, nói khó nghe một chút, chính là cô không có tâm tư, mãi mãi đều không rõ thứ mình muốn là cái gì.
Trở về khách sạn, Thiên Tình tắm rửa xong đang nằm trên giường lên mạng, chuông điện thoại di động ông ông vang lên, vừa nhìn vào điện thoại báo Mộ Cẩn Hiên điện tới có nghe hay không?
Không chút do dự cô cúp máy. Không có tâm tình xem phim, đợi khi đợt công tác này kết thúc, cô sẽ âm thầm rời khỏi nơi này bay thẳng đến nước Mĩ trở về bên cạnh ba mẹ, đến lúc đó, mặc kệ là anh Cẩn Hiên tốt, hay là An Gia Khải tốt, cô không muốn để tâm đến nữa, quên sạch sẽ đi.
Anh mới vừa tỏ tình với cô, bây giờ cô lại quyết định bỏ đi, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có lỗi, mấy ngày này không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cố gắng làm việc, để tâm tình tốt hơn một chút coi như là bồi thường.
Từng trôi qua những ngày chờ đợi, Thân Thiên Tình nghĩ quả là mình sống uổng lãng phí, nên tỉnh lại thôi, đi tìm hạnh phúc chân chính thuộc về mình, giống như hạnh phúc của ba mẹ vậy, cả đời ngọt ngọt ngào ngào, gắn bó không rời.
Đàn ông giống như ba cưng chiều mẹ, trên thế giới này e là khó tìm được người thứ hai.
Thiên Tình vẫn còn đang mơ màng suy nghĩ, điện thoại lại reo, Thiên Tình cho là Mộ Cẩn Hiên gọi nữa, không chút do dự vừa muốn tắt máy, lúc đang định từ chối cuộc gọi thì thấy tên của An Gia Khải lóe lên trên màn hình.
Cô ấn phím nghe: "A lô, ông chủ, có chuyện gì không?"
"Em ngủ sao Thiên Tình?" Giọng nói An Gia Khải ôn hòa như ngọc, rót vào tai người nghe, tựa như lấy một sợi lông vũ nhẹ nhàng ngoáy vào màng nhĩ, thoải mái không sao tả nổi.
"Không, chưa ngủ." Thiên Tình ngoan ngoãn trả lời: "Tôi đang trên mạng."
"Ra ban công đi." An Gia Khải vẫn nói chuyện dịu dàng như cũ, Thiên Tình ồ một tiếng, cúi đầu tìm dép lê, sau đó lạch xạch chạy ra phía ban công đẩy cửa ra, ánh trăng màu bạc như thủy ngân trút xuống, trầm tĩnh như nước bao phủ khắp cả người.
Thiên Tình nhất thời không nói nên lời, tim đập nhanh, ánh trăng bờ biển sao lại đẹp đến thế.
"Thiên Tình, em nhìn những hàng dừa kia." Giọng nói An Gia Khải dường như gần bên tai, lại dường như xa tận ngoài bờ biển.
Thiên Tình ngẩng đầu lên liền thấy, dưới lầu một mảng lớn cây dừa, gió biển thổi qua, lá cây kêu sột soạt, khi gió nổi lên thân dừa uốn éo giống như đang nhảy múa, ánh trăng sáng ngời như một khối ngọc trong suốt treo trên ngọn cây.
"Thật đẹp." Thiên Tình khẽ thốt thành tiếng, mê đắm nhìn cảnh đêm xinh đẹp nơi này.
"Thiên Tình, anh tặng em một vầng trăng sáng." Giọng An Gia Khải trầm thấp, âm thanh khêu gợi, Thiên Tình lập tức cảm nhận được tâm mình như bị khuấy động.
Cô nhận được rất nhiều quà tặng, từ nhỏ đến lớn, cô là bảo bối của tất cả mọi người, cho dù là sinh nhật hay ăn tết, hoặc là bình thường ba ra ngoài, cô đều có quà tặng.
Sinh nhật năm cô mười tuổi, quà tặng là túi xách hàng hiệu LV và nữ trang Givenchy, mười lăm tuổi ba đặc biệt tặng cho cô xe ô tô hiệu Ferrari màu hồng đặt làm theo yêu cầu, tuy lúc nhỏ cô nếm qua một ít khổ cực, nhưng đến bây giờ thì muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho tới bây giờ chỉ có cô muốn làm hay không thôi, không có chuyện gì không thể chiếm được.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên, có người muốn tặng cô một vầng trăng sáng. Đột nhiên cô cảm thấy động lòng.
Trầm mặc hồi lâu, Thiên Tình mới cố làm ra dáng vẻ không để tâm, nói lớn: "Cái gì, tôi chỉ có thể nhìn mà không chạm tới, anh cũng không tốn một phân tiền, quà tặng nghèo nàn như vậy tôi mới không cần!"
An Gia Khải nghe nàng nói khoa trương như vậy, liền nở nụ cười: "Thật là một cô bé không hiểu phong tình . . . . . ."
Thiên Tình rên rĩ: "Ông chủ thật hẹp hòi, lấy vật như vậy tới lừa gạt người, hại tôi còn nhỏ lại thấy cảm động đấy. . . . . ."
"Nếu như em thật muốn cầm, đưa bàn tay tới đây. . . . . ." Anh thấp giọng nói, giọng nói kia nghe thế nào cũng giống như không phải từ trong điện thoại truyền đến.
Thiên Tình hồ nghi quay mặt lại, nhìn qua ban công bên trái đang mở, một người đứng giữa bồn cảnh xanh um và hoa cỏ, ánh mắt sáng rỡ, sáng trong như nhật nguyệt chói lọi, giống như một cây chương lan, dáng người thẳng tắp đứng ở nơi đó.
Anh đứng trong bụi hoa, hướng về phía cô nhẹ nhàng mỉm cười, trong tay nâng một khối ngọc Hòa Điền gần như trong suốt, thật giống như vầng trăng sáng bên bầu trời!
Thiên Tình kinh hãi, điện thoại trong tay thiếu chút nữa cầm không vững, cô ngạc nhiên nhìn An Gia Khải, thời khắc này cô mới phát hiện anh lại anh tuấn đẹp trai đến dường này.
Nhất là như bây giờ đây, đứng dưới ánh trăng, hình như cả người anh phát ra ánh sáng vượt qua khỏi ánh trăng, thật đẹp mắt khiến cho người ta không thể di dời tầm mắt.
“Thiên Tình, tặng cho em, đây là món đồ truyền từ đời bà cố của anh xuống.” Bọn họ cách nhau bức tường hoa, đưa tay ra là có thể chạm vào mặt nhau.
Thiên Tình nhìn khối ngọc, thật là diễm lệ, cô mới liếc mắt nhìn liền không thể dời tầm mắt, vật kia giống như kiếp trước đã từng nhìn thấy.
An Gia Khải nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, liền đưa tay đeo ngọc kia vào trên cổ của nàng.
Ôn lương như ngọc, miếng ngọc thạch này ở trên ngực cô, lành lạnh một hồi thấm vào lòng người.
Thiên Tình tựa hồ cảm giác hình như không được ổn cho lắm, cô muốn tháo miếng ngọc xuống, nhưng An Gia Khải đã đè tay cô lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô: “Vật gì tôi đã đưa ra, sẽ không thu trở về.”
“Nhưng mà, cái này rất quý, phải không?”
Thiên Tình kinh ngạc nhìn anh, An Gia Khải chỉ khẽ cười: “Chỉ cần tặng đúng người, chuyện khác đều không quan trọng.”
“Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm.”
Anh lại sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của cô, cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán cô: “Ngủ ngon, Thiên Tình.”
“Ngủ ngon.” Thiên Tình lắp bắp mở miệng, nhìn bóng dáng của anh từ từ biến mất, cô cũng xoay người trở về phòng, cảm giác ngọc thạch trên ngực nặng trĩu, hoặc như là một tảng băng lạnh lẽo ở ngoài nhưng nóng ở bên trong, lượn lờ toàn thân cô.
Suốt đêm cô ngủ cực tốt, ngày thứ hai hai người vui vẻ ăn bữa tiệc lớn, Thiên Tình vui sướng ăn thoải mái đến khi bụng no căng chịu không nổi mới thôi.
Đến buổi tối, An Gia Khải và Thiên Tình tắm rửa thay đổi trang phục nghiêm chỉnh, đến chỗ đã ướt định bàn việc hợp tác.
Cùng bàn chuyện hợp tác với hai người họ là giám đốc công ty đối tác, người Nhật trung niên tầm khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, ông ta hơi cúi người chào, đôi mắt nhỏ kia vừa nhìn là biết người thông minh lanh lợi.
Vừa ngồi xuống, đôi mắt người đàn ông trung niên Nhật Bản nhìn thẳng hướng Thiên Tình ngắm nhìn cô, luôn miệng khen cô mấy tiếng Tạp Oa Y, Tạp Oa Y (dễ thương)......
An Gia Khải không che đậy bài xích đối với ông ta. Trong ánh mắt có chút tức giận, nhưng vẫn dằn lại tính tình một chút bàn chuyện giá cả.
Người Nhật Bản kia lập tức chuyển lực chú ý đến công việc, giống như trở thành một người khác. Nếu như nói, mới vừa rồi còn là một ông già bỉ ổi háo sắc không ai chịu nổi, ngược lại bây giờ nhìn giống như một người thông minh tháo vát tinh anh trong giới kinh doanh.
Hai người bàn chuyện đến nửa giờ, nhưng vẫn không thống nhất ý kiến, tác phong làm việc An Gia Khải nổi tiếng luôn luôn mạnh mẽ cương quyết, không cho đối thủ một chút đường sống hay cơ hội xoay mình, nhưng không ngờ đàn ông trung niên này càng thêm lợi hại keo kiệt chanh chua, xác thực đây là trận chiến giữa hai người.
Trong khoảng thời gian ngắn cục diện giằng co bất phân, Thiên Tình nhàm chán đi WC hai lần, An Gia Khải cũng ngồi không yên, đứng lên đi đến phòng vệ sinh.
Người đàn ông Nhật Bản kia vừa thấy An Gia Khải rời đi, rõ ràng không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Thiên Tình. Cô bị ánh mắt dâm loạn của ông ta nhìn toàn thân giống như là mọc gai thật khó chịu, cũng may là cô ngoan ngoãn mặc đồ công sở, cực kỳ kín cổng cao tường.....
Người Nhật Bản kia nói tràng giang đại hải, Thiên Tình nghe không hiểu, phiên dịch của ông ta khẽ giọng dịch lại cho Thiên Tình, đại ý là, cô rất đẹp, ông ta đánh giá cao về cô, nếu như cô nguyện ý uống vài ly, hoặc cùng ông tiến hơn một bước, hợp tác lần này mọi chuyện hết thảy dễ dàng đàm phán.....
Thiên Tình vừa nghe, lập tức liền muốn trở mặt,
Đúng là cô nghĩ mình lập tức đứng lên đi không từ giã, nhưng chẳng lẽ trước khi đi còn để lại một đống phiền toái cho An Gia Khải sao? Đè nén tức giận, Thiên Tình vẫn lễ phép mỉm cười như cũ, nói với người phiên dịch: “Xin nói lại cho Tùng Hạ* (phiên dịch: tiện. Hóa. Hắc hắc hắc.) tiên sinh, tôi chỉ là thư ký của Tổng giám đốc An, không phải người bộ phận quan hệ của công ty, không phụ trách tiếp khách hàng uống rượu hoặc là những phương diện khác.
*Chữ = hạ đọc như chứ = hóa (cái, đồ - lời mắng), chữ tùng = cây thông, cây tùng đọc nghe như chữ = tiện (đê tiện, bỉ ổi). Ở đây Thiên Tình chơi chữ kêu tùng hạ tiên sinh nhưng thực chất mắng ông ta là cái người đê tiện.
"Anh thật sự hi vọng, ở chỗ này cũng có thể soạn được bản nhạc truyền kỳ thuộc về mình." Anh nói xong, cũng ôm chặt hơn, kéo cô đi tiếp, tim Thiên Tình khẽ run, giả vờ như không nghe anh vừa nói gì: "Lạnh quá, chúng ta trở về thôi."
Đáy lòng An Gia Khải thoáng qua một chút mất mát nho nhỏ, nhưng anh cũng biết, cô gái này, là một người hoàn toàn vô tư lự, nói khó nghe một chút, chính là cô không có tâm tư, mãi mãi đều không rõ thứ mình muốn là cái gì.
Trở về khách sạn, Thiên Tình tắm rửa xong đang nằm trên giường lên mạng, chuông điện thoại di động ông ông vang lên, vừa nhìn vào điện thoại báo Mộ Cẩn Hiên điện tới có nghe hay không?
Không chút do dự cô cúp máy. Không có tâm tình xem phim, đợi khi đợt công tác này kết thúc, cô sẽ âm thầm rời khỏi nơi này bay thẳng đến nước Mĩ trở về bên cạnh ba mẹ, đến lúc đó, mặc kệ là anh Cẩn Hiên tốt, hay là An Gia Khải tốt, cô không muốn để tâm đến nữa, quên sạch sẽ đi.
Anh mới vừa tỏ tình với cô, bây giờ cô lại quyết định bỏ đi, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có lỗi, mấy ngày này không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cố gắng làm việc, để tâm tình tốt hơn một chút coi như là bồi thường.
Từng trôi qua những ngày chờ đợi, Thân Thiên Tình nghĩ quả là mình sống uổng lãng phí, nên tỉnh lại thôi, đi tìm hạnh phúc chân chính thuộc về mình, giống như hạnh phúc của ba mẹ vậy, cả đời ngọt ngọt ngào ngào, gắn bó không rời.
Đàn ông giống như ba cưng chiều mẹ, trên thế giới này e là khó tìm được người thứ hai.
Thiên Tình vẫn còn đang mơ màng suy nghĩ, điện thoại lại reo, Thiên Tình cho là Mộ Cẩn Hiên gọi nữa, không chút do dự vừa muốn tắt máy, lúc đang định từ chối cuộc gọi thì thấy tên của An Gia Khải lóe lên trên màn hình.
Cô ấn phím nghe: "A lô, ông chủ, có chuyện gì không?"
"Em ngủ sao Thiên Tình?" Giọng nói An Gia Khải ôn hòa như ngọc, rót vào tai người nghe, tựa như lấy một sợi lông vũ nhẹ nhàng ngoáy vào màng nhĩ, thoải mái không sao tả nổi.
"Không, chưa ngủ." Thiên Tình ngoan ngoãn trả lời: "Tôi đang trên mạng."
"Ra ban công đi." An Gia Khải vẫn nói chuyện dịu dàng như cũ, Thiên Tình ồ một tiếng, cúi đầu tìm dép lê, sau đó lạch xạch chạy ra phía ban công đẩy cửa ra, ánh trăng màu bạc như thủy ngân trút xuống, trầm tĩnh như nước bao phủ khắp cả người.
Thiên Tình nhất thời không nói nên lời, tim đập nhanh, ánh trăng bờ biển sao lại đẹp đến thế.
"Thiên Tình, em nhìn những hàng dừa kia." Giọng nói An Gia Khải dường như gần bên tai, lại dường như xa tận ngoài bờ biển.
Thiên Tình ngẩng đầu lên liền thấy, dưới lầu một mảng lớn cây dừa, gió biển thổi qua, lá cây kêu sột soạt, khi gió nổi lên thân dừa uốn éo giống như đang nhảy múa, ánh trăng sáng ngời như một khối ngọc trong suốt treo trên ngọn cây.
"Thật đẹp." Thiên Tình khẽ thốt thành tiếng, mê đắm nhìn cảnh đêm xinh đẹp nơi này.
"Thiên Tình, anh tặng em một vầng trăng sáng." Giọng An Gia Khải trầm thấp, âm thanh khêu gợi, Thiên Tình lập tức cảm nhận được tâm mình như bị khuấy động.
Cô nhận được rất nhiều quà tặng, từ nhỏ đến lớn, cô là bảo bối của tất cả mọi người, cho dù là sinh nhật hay ăn tết, hoặc là bình thường ba ra ngoài, cô đều có quà tặng.
Sinh nhật năm cô mười tuổi, quà tặng là túi xách hàng hiệu LV và nữ trang Givenchy, mười lăm tuổi ba đặc biệt tặng cho cô xe ô tô hiệu Ferrari màu hồng đặt làm theo yêu cầu, tuy lúc nhỏ cô nếm qua một ít khổ cực, nhưng đến bây giờ thì muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho tới bây giờ chỉ có cô muốn làm hay không thôi, không có chuyện gì không thể chiếm được.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên, có người muốn tặng cô một vầng trăng sáng. Đột nhiên cô cảm thấy động lòng.
Trầm mặc hồi lâu, Thiên Tình mới cố làm ra dáng vẻ không để tâm, nói lớn: "Cái gì, tôi chỉ có thể nhìn mà không chạm tới, anh cũng không tốn một phân tiền, quà tặng nghèo nàn như vậy tôi mới không cần!"
An Gia Khải nghe nàng nói khoa trương như vậy, liền nở nụ cười: "Thật là một cô bé không hiểu phong tình . . . . . ."
Thiên Tình rên rĩ: "Ông chủ thật hẹp hòi, lấy vật như vậy tới lừa gạt người, hại tôi còn nhỏ lại thấy cảm động đấy. . . . . ."
"Nếu như em thật muốn cầm, đưa bàn tay tới đây. . . . . ." Anh thấp giọng nói, giọng nói kia nghe thế nào cũng giống như không phải từ trong điện thoại truyền đến.
Thiên Tình hồ nghi quay mặt lại, nhìn qua ban công bên trái đang mở, một người đứng giữa bồn cảnh xanh um và hoa cỏ, ánh mắt sáng rỡ, sáng trong như nhật nguyệt chói lọi, giống như một cây chương lan, dáng người thẳng tắp đứng ở nơi đó.
Anh đứng trong bụi hoa, hướng về phía cô nhẹ nhàng mỉm cười, trong tay nâng một khối ngọc Hòa Điền gần như trong suốt, thật giống như vầng trăng sáng bên bầu trời!
Thiên Tình kinh hãi, điện thoại trong tay thiếu chút nữa cầm không vững, cô ngạc nhiên nhìn An Gia Khải, thời khắc này cô mới phát hiện anh lại anh tuấn đẹp trai đến dường này.
Nhất là như bây giờ đây, đứng dưới ánh trăng, hình như cả người anh phát ra ánh sáng vượt qua khỏi ánh trăng, thật đẹp mắt khiến cho người ta không thể di dời tầm mắt.
“Thiên Tình, tặng cho em, đây là món đồ truyền từ đời bà cố của anh xuống.” Bọn họ cách nhau bức tường hoa, đưa tay ra là có thể chạm vào mặt nhau.
Thiên Tình nhìn khối ngọc, thật là diễm lệ, cô mới liếc mắt nhìn liền không thể dời tầm mắt, vật kia giống như kiếp trước đã từng nhìn thấy.
An Gia Khải nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, liền đưa tay đeo ngọc kia vào trên cổ của nàng.
Ôn lương như ngọc, miếng ngọc thạch này ở trên ngực cô, lành lạnh một hồi thấm vào lòng người.
Thiên Tình tựa hồ cảm giác hình như không được ổn cho lắm, cô muốn tháo miếng ngọc xuống, nhưng An Gia Khải đã đè tay cô lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô: “Vật gì tôi đã đưa ra, sẽ không thu trở về.”
“Nhưng mà, cái này rất quý, phải không?”
Thiên Tình kinh ngạc nhìn anh, An Gia Khải chỉ khẽ cười: “Chỉ cần tặng đúng người, chuyện khác đều không quan trọng.”
“Thời gian không còn sớm, đi ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm.”
Anh lại sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của cô, cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán cô: “Ngủ ngon, Thiên Tình.”
“Ngủ ngon.” Thiên Tình lắp bắp mở miệng, nhìn bóng dáng của anh từ từ biến mất, cô cũng xoay người trở về phòng, cảm giác ngọc thạch trên ngực nặng trĩu, hoặc như là một tảng băng lạnh lẽo ở ngoài nhưng nóng ở bên trong, lượn lờ toàn thân cô.
Suốt đêm cô ngủ cực tốt, ngày thứ hai hai người vui vẻ ăn bữa tiệc lớn, Thiên Tình vui sướng ăn thoải mái đến khi bụng no căng chịu không nổi mới thôi.
Đến buổi tối, An Gia Khải và Thiên Tình tắm rửa thay đổi trang phục nghiêm chỉnh, đến chỗ đã ướt định bàn việc hợp tác.
Cùng bàn chuyện hợp tác với hai người họ là giám đốc công ty đối tác, người Nhật trung niên tầm khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, ông ta hơi cúi người chào, đôi mắt nhỏ kia vừa nhìn là biết người thông minh lanh lợi.
Vừa ngồi xuống, đôi mắt người đàn ông trung niên Nhật Bản nhìn thẳng hướng Thiên Tình ngắm nhìn cô, luôn miệng khen cô mấy tiếng Tạp Oa Y, Tạp Oa Y (dễ thương)......
An Gia Khải không che đậy bài xích đối với ông ta. Trong ánh mắt có chút tức giận, nhưng vẫn dằn lại tính tình một chút bàn chuyện giá cả.
Người Nhật Bản kia lập tức chuyển lực chú ý đến công việc, giống như trở thành một người khác. Nếu như nói, mới vừa rồi còn là một ông già bỉ ổi háo sắc không ai chịu nổi, ngược lại bây giờ nhìn giống như một người thông minh tháo vát tinh anh trong giới kinh doanh.
Hai người bàn chuyện đến nửa giờ, nhưng vẫn không thống nhất ý kiến, tác phong làm việc An Gia Khải nổi tiếng luôn luôn mạnh mẽ cương quyết, không cho đối thủ một chút đường sống hay cơ hội xoay mình, nhưng không ngờ đàn ông trung niên này càng thêm lợi hại keo kiệt chanh chua, xác thực đây là trận chiến giữa hai người.
Trong khoảng thời gian ngắn cục diện giằng co bất phân, Thiên Tình nhàm chán đi WC hai lần, An Gia Khải cũng ngồi không yên, đứng lên đi đến phòng vệ sinh.
Người đàn ông Nhật Bản kia vừa thấy An Gia Khải rời đi, rõ ràng không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Thiên Tình. Cô bị ánh mắt dâm loạn của ông ta nhìn toàn thân giống như là mọc gai thật khó chịu, cũng may là cô ngoan ngoãn mặc đồ công sở, cực kỳ kín cổng cao tường.....
Người Nhật Bản kia nói tràng giang đại hải, Thiên Tình nghe không hiểu, phiên dịch của ông ta khẽ giọng dịch lại cho Thiên Tình, đại ý là, cô rất đẹp, ông ta đánh giá cao về cô, nếu như cô nguyện ý uống vài ly, hoặc cùng ông tiến hơn một bước, hợp tác lần này mọi chuyện hết thảy dễ dàng đàm phán.....
Thiên Tình vừa nghe, lập tức liền muốn trở mặt,
Đúng là cô nghĩ mình lập tức đứng lên đi không từ giã, nhưng chẳng lẽ trước khi đi còn để lại một đống phiền toái cho An Gia Khải sao? Đè nén tức giận, Thiên Tình vẫn lễ phép mỉm cười như cũ, nói với người phiên dịch: “Xin nói lại cho Tùng Hạ* (phiên dịch: tiện. Hóa. Hắc hắc hắc.) tiên sinh, tôi chỉ là thư ký của Tổng giám đốc An, không phải người bộ phận quan hệ của công ty, không phụ trách tiếp khách hàng uống rượu hoặc là những phương diện khác.
*Chữ = hạ đọc như chứ = hóa (cái, đồ - lời mắng), chữ tùng = cây thông, cây tùng đọc nghe như chữ = tiện (đê tiện, bỉ ổi). Ở đây Thiên Tình chơi chữ kêu tùng hạ tiên sinh nhưng thực chất mắng ông ta là cái người đê tiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook