Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 439: Tình yêu mất vĩnh viễn

*********


Lần thứ tám An Gia Khải ngẩng đầu lên, lúc này anh vẫn thấy Thân Thiên Tình mang một bộ dáng như “thất hồn lạc phách”, đang chống má nhìn vách tường màu trắng.


Anh nhìn đi nhìn lại cái vách tường kia, xác định hoàn toàn sạch sẽ, không có bất kỳ cái gì thú vị ở đó đáng để cho cô không nhúc nhích mà nhìn ngắm đến nửa buổi sáng như vậy.


Uh`m, anh là ông chủ đấy nhé, cà phê mình uống tự tay mình pha, tài liệu cũng chính mình phải chỉnh sửa, sau đó gọi điện thoại bảo người đến lấy, trong lúc ấy, anh đi pha trà, mang nước trái cây cho cô.


Thân phận hai người bọn họ, rõ ràng đã đổi chỗ rồi


"Thân Thiên Tình!" An Gia Khải không kềm nén được, buông bút đi tới.


Trước mặt cô có một tờ tạp chí đang mở, vẫn đúng trang mà hai giờ trước anh thấy cô đã mở ra xem.


"Cô đã thất thần suốt một buổi sáng rồi đấy." Bàn tay anh quơ quơ ở trước mặt cô, nhìn thấy ngay cả đôi mắt cô cũng không hề chuyển động một cái.


"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh nhìn cô ngồi si ngốc ngơ ngác ở đó, bộ dáng thần sắc không chút thay đổi, đáy lòng không khỏi nảy lên một nỗi phiền muộn nho nhỏ.


Cô vẫn trầm mặc như cũ, An Gia Khải nhếch môi, thử hỏi thăm dò: "Chuyện có liên quan đến Mộ Cẩn Hiên sao?"


Thiên Tình chớp chớp đôi mắt, tiếp theo, đôi mắt đỏ lên, một dòng nước mắt lập tức tuôn trào, lăn xuống gò má.


Ánh mắt An Gia Khải đầy tăm tối, anh cúi đầu, ngón tay thon dài đan vào nhau: "Lại là hắn, Thân Thiên Tình, cô vẫn còn định tranh giành không chịu thua kém sao?"


Thiên Tình mếu máo, nước mắt rơi xuống càng thêm mãnh liệt: "Ông chủ, lần này anh ấy thật sự phải kết hôn rồi."


An Gia Khải nhíu lại hàng mi dài, khẽ dựa vào trên ghế sofa, lười biếng nhìn cô, bên môi đã có ý cười nhàn nhạt: "Này không cần phải như vậy chứ? Cuối cùng người ta đã lựa chọn một người và đã buông tay với một người, đối với cô mà nói, đây là chuyện tốt."


"Tôi bị ném đi, còn nói là chuyện tốt sao?" Hai mắt Thiên Tình trừng lớn, buồn bực nhìn vẻ mặt cười cười của An Gia Khải.


"Như thế sao không thể gọi là chuyện tốt được đây? Chẳng lẽ người đàn ông kia một bên cùng cô chàng chàng thiếp thiếp, một bên cùng vị hôn thê ân ân ái ái, sau đó kéo dài đến độ mười năm, tám năm... người ta hưởng hết “Tề Nhân Chi Phúc”, trong chớp mắt sẽ quăng luôn cả hai người đi, tuyển chọn một người khác, tuổi còn trẻ lại xinh đẹp để kết hôn,... Đến lúc đó hắn quăng bỏ cô so với hiện tại hắn quăng bỏ cô có gì khác nhau không, cô nói xem đây có đúng là một việc tốt không? Ít nhất bây giờ, cô tuổi còn trẻ, bộ dáng lại đẹp như vậy, gia thế lại tốt, cô có thể tìm một người đàn ông khác toàn tâm toàn yêu cô mà... có rất nhiều, rất nhiều cơ hội!"


"Anh nói bậy! Tôi không cho phép anh được chửi bới anh Cẩn Hiên như vậy. Vốn dĩ anh ấy không phải là người như thế, anh cho là anh Cẩn Hiên cũng giống như đàn ông các anh, chuyên môn lạm tình như vậy sao?" Thiên Tình bị câu nói của anh làm cho tức giận đến bốc hỏa, không khỏi đứng bật dậy, chỉ vào mũi anh lớn tiếng nói biện bạch.


"Chẳng thế thì sao ." An Gia Khải “vân đạm phong khinh” cười: "Chẳng thế thì cô hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý đi.


"Anh Cẩn Hiên đối với Âu Tử Dichỉ là chịu trách nhiệm, đối với tôi là thích thiệt tình..." Thiên Tình nói được nửa câu, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa, cứ ngơ ngẩn cả người.


"Nếu hắn đối với Âu Tử Di chỉ là chịu trách nhiệm, vậy vì sao hắn vẫn còn trêu chọc cô? Nếu hắn đối với cô là thích thật lòng, vì sao lúc trước lại đi trêu chọc Âu Tử Di?"


"Tôi đã nói với anh từ trước rồi mà, nhà anh Cẩn Hiên có việc khó nói, ban đầu thời điểm anh ấy khó khăn, thì Âu Tử Di cứu anh ấy..."


"A..., nếu cô đã nói như vậy, tôi lại càng thêm coi thường hắn, một người đàn ông, không nói đến chuyện gặp phải chuyện gì khó khăn, chỉ cần nói đơn giản, hắn cần người phụ nữ cứu giúp, hỗ trợ ... Về điểm này tôi liền coi hắn không ra gì rồi, còn nữa, chẳng lẽ được người ta cứu cứ phải lấy thân báo đáp mới được hay sao? Nếu là ngay cả điểm này, một chút sát phạt quyết đoán cũng không có, nếu ngay cả một chút việc cực nhỏ ấy mà không thể chống đỡ nổi, vậy thì, tôi muốn hỏi cô một câu ngược lại, dựa vào cái gì mà cô nói người ta đối với cô là chân thành thật ý đây?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương