Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 423: Thiên Tình trả lời phỏng vấn thật khôi hài
"Công ty AC to như vậy, cửa vào rất cao, người không có thực lực, không nên ảo tưởng. Tôi nghe nói, tuyển dụng lần trước, có mấy cô gái không đủ năng lực, đều bị mắng khóc. . . . . ." Lâm Thư Mạt vừa nghe Sầm Tử nói như vậy, không khỏi xen vào nói, trong ba người chỉ có một người là được tuyển vào làm thư ký cho Tổng giám đốc An, hai người còn lại sẽ đưa qua phòng ban khác, dĩ nhiên Lâm Thư Mạt muốn làm thư ký Tổng giám đốc, hù dọa này nếu thành công, cơ hội của cô liền tăng lên một nửa.
Thiên Tình thấy cô ta nói tiếp, không nhịn được ngẩng đầu nguýt nhìn cô ta: "Tôi nói chuyện với Sầm Tử, cô chen vào làm gì? AC không cần người không có thực lực, càng sẽ không muốn một bình hoa di động! Huống chi còn là một bình hoa chất lượng kém, cô xem lại một chút son môi của mình đi, nó bị nhòe rồi, cô xem lại bộ đồ trên người mình đi, đều là hàng kém chất lượng, cẩn thận kẻo một lát người bị chửi khóc là cô đó!"
Sầm Tử vốn đàng hoàng, sẽ không cười nhạo người khác, nhưng bây giờ nghe Thiên Tình nói như vậy, không khỏi quay mặt sang che miệng lại nở nụ cười.
"Cô! Cô dám cười nhạo tôi. . . . . ." Lâm Thư Mạt vừa nghe cô nói hai câu đã nói vào trọng tâm, chọc đến nỗi đau của mình, đỏ mặt tía tai đứng bật dậy, chỉ vào Thiên Tình nói. . . . . .
"Cười cô thì sao!" Thiên Tình không chút khách khí trừng mắt nhìn lại, quay mặt qua ôm Sầm Tử thân mật thắm thiết nói chuyện, không thèm quan tâm đến cô ta.
"Thân Thiên Tình, Thân tiểu thư xin mời cô vào, bắt đầu phỏng vấn." Vừa đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, thư ký của An Gia Khải đi ra nhìn Thiên Tình nói.
"Ôi trời, sao tôi lại là người đầu tiên chứ!" Thiên Tình vọt bắn dậy, há to cái miệng nhỏ, Sầm Tử cũng cuống quít đứng lên, chỉnh trang lại đầu tóc, cổ áo cho cô, nhỏ giọng nói: "Thiên Tình đừng sợ, không có chuyện gì đâu."
"Ừ." Thiên Tình gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn thấy hơi sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi theo sau lưng thư ký, ngoan ngoãn đi tới phòng làm việc.
Thư ký thì ở lại phía ngoài còn Thiên Tình tiến vào, cô đứng trong căn phòng làm việc hơi lạnh từ máy điều hòa tỏa ra khắp phòng, trong khoảng thời gian ngắn lúng túng không biết phản ứng ra sao, cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, đầu ngón tay run rẩy .
An Gia Khải ngồi sau bàn làm việc thật to, nét mặt không thay đổi, nhìn cô gái nhỏ ngượng ngùng nhát gan này thật trái ngược với cô gái to gan lớn mật khi nãy kia, Thân Tống Hạo là tiền bối có danh tiếng trong giới doanh thương, có cô con gái như vậy, anh thậm chí không khỏi có chút tò mò .
"Cô dự bị nhìn mũi chân của mình trong bao lâu?" An Gia Khải thấp giọng nói, giọng nam trung dễ nghe giống như là từ trong lồng ngực phát ra, tràn đầy từ tính lại êm tai.
"A!" Thiên Tình đột nhiên nghe tiếng nói, không khỏi a một tiếng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy liền ngây người. . . . . .
Xong rồi, xong rồi, thiên thần ơi, sao lại là người đàn ông mới vừa rồi gặp phải trong thang máy? Lần này còn phỏng vấn cái gì nữa? Vừa nãy bộ dáng mình trong thang máy, bị người này nhìn thấu rõ ràng, anh ta nhất định sẽ không tuyển dụng mình. . . . . .
Thiên Tình nghĩ như vậy, tinh thần chợt sa sút xoay người bước ra cửa. . . . . .
An Gia Khải chợt nhíu mày, không biết cô nàng này muốn gì, nhìn cô đi tới cửa, rồi vặn chốt, anh mới hồ nghi hỏi cô: "Này, cô định làm gì thế?"
Thiên Tình khóe miệng hơi nhếch gần như sắp khóc, cố tỏ vẻ bình thường nặn ra hai chữ: "Về nhà."
"Về nhà?" An Gia Khải muốn mê man, anh đứng lên, vòng qua cái bàn đi tới bên cạnh cô: "Tại sao?"
Thiên Tình xoay người tội nghiệp nhìn lại anh: "Mới vừa rồi trong thang máy. . . . . . Biểu hiện của tôi rất kém cỏi, anh nhất định sẽ không đồng ý. . . . . ."
An Gia Khải nhìn vẻ mặt cô giờ phút này, không hiểu tại sao, liền bật cười: "Sao lại nghĩ như vậy? Chỉ cần một lát cô biểu hiện tốt, có thực lực, tôi sẽ tuyển dụng cô . . . . . ."
"Thật sao?" Thiên Tình lập tức vui vẻ trợn to hai mắt, An Gia Khải nhìn vẻ mặt khả ái của cô không khỏi sáng tỏ, trách không được Thân Tống Hạo sao lại cưng chiều cô đến thế, thậm chí cho dù con gái hồ nháo như thế nào cũng dung túng, xem ra cô thật là khiến cho người yêu thích.
Nhưng vẻ mặt vui sướng của Thiên Tình chỉ duy trì nửa phút, cái miệng nhỏ nhắn của cô mím lại , tiếp đó xoay người về phía cửa đi tới. . . . . .
"Ôi chao, cô lại như thế nào nữa?" An Gia Khải nghĩ, mình cũng chỉ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thôi, sao không thể đoán được tâm tư của cô gái này?
"Về nhà. . . . . ." Thiên Tình ai oán mở miệng, thôi thôi, cô chấp nhận số mạng, dứt khoát trở về công ty của ba làm sâu gạo, có cha nuôi Kỳ Chấn cưng chiều cô, cả cha nuôi Tần Thiếu Dương cũng cưng chiều cô đến tận trời, cô đàng hoàng trở về làm công chúa được rồi, sao phải chạy ra ngoài nộp đơn chi cho mất thể diện?
"Không phải tôi nói biểu hiện của cô tốt một chút sẽ có cơ hội sao?" An Gia Khải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn của cô, khóe miệng lại giật giật.
"Cái gì tôi cũng không được, Anh ngữ dốt, vi tính dốt, văn bằng hạng hai, không có kinh nghiệm làm việc, anh phỏng vấn tôi...Tôi chỉ càng mất thể diện thêm, không bằng về nhà. . . . . ."
Thiên Tình thành thành thật thật trả lời, sau đó liền ngẩng đầu lên nghiêm trang nhìn An Gia Khải.
An Gia Khải cảm thấy hơi bực mình, anh cúi đầu trầm tư một lát: "Vậy cô biết cái gì?"
"Tôi biết yoga, khiêu vũ, lái xe!" Thiên Tình nói thật nhanh, dương dương đắc ý nhìn anh.
An Gia Khải cảm giác càng thêm bực mình, yoga? Đàn ông như anh sẽ không luyện môn này, khiêu vũ. . . . . .Ồ, tứ chi anh không chịu phối hợp với nhau. Lái xe, anh thích tự mình lái xe hơn.
Xem ra, những thứ cô biết, quả thật là không có điểm nào sử dụng được. . . . . .
Thiên Tình nhìn vẻ mặt của anh, ánh sáng trong đáy mắt lại ảm đạm hạ xuống: "Có phải. . . . . . Những thứ tôi biết, anh không sử dụng được?"
Thiên Tình lúng túng vuốt vuốt mái tóc, ngẩng đầu nhìn anh, vào lúc này cô mới phát hiện, khuôn mặt người đàn ông này lập thể rõ ràng, ngũ quan cường tráng, so với Mộ Cẩn Hiên, rõ ràng hai loại phong cách bất đồng, chỉ là. . . . . . Dáng vẻ này của anh ta tràn đầy nam tính, khiến cho con gái càng thêm yêu thích.
Nhưng cô vẫn yêu thích Mộ Cẩn Hiên hơn, cô thích Mộ Cẩn Hiên, bất kể anh là cái dạng gì, cho dù có tận thế long trời lở đất, cô vẫn thích cái cọc gỗ đó!
An Gia Khải không nghĩ mình chọn thư ký phải là một người toàn vẹn có khả năng vượt quá mức bình thường, có thể an bày tất cả mọi chuyện cho mình. Bây giờ anh vắt hết óc suy nghĩ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, bản thân cô ấy có chút khả năng gì vừa vặn để anh có thể tuyển dụng.
"Cô hãy nghĩ kỹ coi. . . . . . Cô còn biết gì nữa?" Trong giọng nói An Gia Khải mang theo hương vị an ủi.
Thiên Tình ngạc nhiên nhìn anh, một lát sau, mới liên tiếp xua bàn tay nhỏ bé lấy lòng nói: "Không cần, anh không cần nhân nhượng tôi, hắc hắc, bên ngoài có một người tên là Sầm Tử, chị ấy rất giỏi, anh có thể tuyển dụng chị ấy. . . . . . Đúng rồi, ngàn vạn lần không được thấy Lâm Thư Mạt xinh đẹp mà chọn nhé, cô ấy không phải đến tìm công việc, cô ấy là đến tìm chồng, cẩn thận cô ấy dây dưa đến anh không rời, có thể anh sẽ gặp phiền toái. . . . . ."
Thiên Tình nói một hơi, lại thấy An Gia Khải ôm lấy tay cười nhìn cô, khẽ gật đầu.
"Không tệ, cô biết nhìn người, sở trường này của cô ngược lại có thể giúp ích cho tôi." An Gia Khải cầm lấy lý lịch sơ lược của cô xoay người đi tới sau bàn làm việc, khi anh cầm bút lên tính ký tên, nhưng chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt cơ trí và thâm thúy vững vàng khóa lại trên người cô: "Cô biết pha cà phê?"
Thiên Tình lập tức gật đầu, ba thích uống cà phê, cô có thể pha một tách cà phê cực ngon.
"Được, ngày mai cô đến nhận việc, trước tiên đi theo Coco rèn luyện mấy ngày, làm quen công việc một chút."
An Gia Khải nói xong, liền cầm điện thoại trên bàn lên, nhấn nút nội tuyến: "Đưa Sầm tiểu thư và Lâm tiểu thư đến các phòng ban khác."
"Tổng, Tổng giám đốc An. . . . . ." Thiên Tình thấy anh cúp điện thoại, đi đến trước mặt anh, giờ phút này cô cảm thấy trong đầu có chút lờ mờ, giống như đang nằm mơ, chỉ bằng những thứ này, liền được tuyển dụng?
"Thế nào?" An Gia Khải vừa ký tên vừa ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt cô rất to, cơ hồ chiếm cứ một phần ba khuôn mặt nhỏ nhắn, An Gia Khải một bên ký tên, một bên trong đầu xuất hiện bộ dáng Baby trên ti vi, Ách. . . . . . Tập trung vào chuyên môn thôi.
"Anh thật muốn tôi sao?" Thiên Tình muốn trêu chọc, liền thay đổi tùy ý, cô cười hì hì nằm trên bàn làm việc nhìn anh nghiêng đầu hỏi.
An Gia Khải nhíu mày, muốn cô? Trước mắt anh còn không có ý nghĩ như vậy. . . . . .
Thiên Tình thấy cô ta nói tiếp, không nhịn được ngẩng đầu nguýt nhìn cô ta: "Tôi nói chuyện với Sầm Tử, cô chen vào làm gì? AC không cần người không có thực lực, càng sẽ không muốn một bình hoa di động! Huống chi còn là một bình hoa chất lượng kém, cô xem lại một chút son môi của mình đi, nó bị nhòe rồi, cô xem lại bộ đồ trên người mình đi, đều là hàng kém chất lượng, cẩn thận kẻo một lát người bị chửi khóc là cô đó!"
Sầm Tử vốn đàng hoàng, sẽ không cười nhạo người khác, nhưng bây giờ nghe Thiên Tình nói như vậy, không khỏi quay mặt sang che miệng lại nở nụ cười.
"Cô! Cô dám cười nhạo tôi. . . . . ." Lâm Thư Mạt vừa nghe cô nói hai câu đã nói vào trọng tâm, chọc đến nỗi đau của mình, đỏ mặt tía tai đứng bật dậy, chỉ vào Thiên Tình nói. . . . . .
"Cười cô thì sao!" Thiên Tình không chút khách khí trừng mắt nhìn lại, quay mặt qua ôm Sầm Tử thân mật thắm thiết nói chuyện, không thèm quan tâm đến cô ta.
"Thân Thiên Tình, Thân tiểu thư xin mời cô vào, bắt đầu phỏng vấn." Vừa đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, thư ký của An Gia Khải đi ra nhìn Thiên Tình nói.
"Ôi trời, sao tôi lại là người đầu tiên chứ!" Thiên Tình vọt bắn dậy, há to cái miệng nhỏ, Sầm Tử cũng cuống quít đứng lên, chỉnh trang lại đầu tóc, cổ áo cho cô, nhỏ giọng nói: "Thiên Tình đừng sợ, không có chuyện gì đâu."
"Ừ." Thiên Tình gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn thấy hơi sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi theo sau lưng thư ký, ngoan ngoãn đi tới phòng làm việc.
Thư ký thì ở lại phía ngoài còn Thiên Tình tiến vào, cô đứng trong căn phòng làm việc hơi lạnh từ máy điều hòa tỏa ra khắp phòng, trong khoảng thời gian ngắn lúng túng không biết phản ứng ra sao, cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, đầu ngón tay run rẩy .
An Gia Khải ngồi sau bàn làm việc thật to, nét mặt không thay đổi, nhìn cô gái nhỏ ngượng ngùng nhát gan này thật trái ngược với cô gái to gan lớn mật khi nãy kia, Thân Tống Hạo là tiền bối có danh tiếng trong giới doanh thương, có cô con gái như vậy, anh thậm chí không khỏi có chút tò mò .
"Cô dự bị nhìn mũi chân của mình trong bao lâu?" An Gia Khải thấp giọng nói, giọng nam trung dễ nghe giống như là từ trong lồng ngực phát ra, tràn đầy từ tính lại êm tai.
"A!" Thiên Tình đột nhiên nghe tiếng nói, không khỏi a một tiếng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy liền ngây người. . . . . .
Xong rồi, xong rồi, thiên thần ơi, sao lại là người đàn ông mới vừa rồi gặp phải trong thang máy? Lần này còn phỏng vấn cái gì nữa? Vừa nãy bộ dáng mình trong thang máy, bị người này nhìn thấu rõ ràng, anh ta nhất định sẽ không tuyển dụng mình. . . . . .
Thiên Tình nghĩ như vậy, tinh thần chợt sa sút xoay người bước ra cửa. . . . . .
An Gia Khải chợt nhíu mày, không biết cô nàng này muốn gì, nhìn cô đi tới cửa, rồi vặn chốt, anh mới hồ nghi hỏi cô: "Này, cô định làm gì thế?"
Thiên Tình khóe miệng hơi nhếch gần như sắp khóc, cố tỏ vẻ bình thường nặn ra hai chữ: "Về nhà."
"Về nhà?" An Gia Khải muốn mê man, anh đứng lên, vòng qua cái bàn đi tới bên cạnh cô: "Tại sao?"
Thiên Tình xoay người tội nghiệp nhìn lại anh: "Mới vừa rồi trong thang máy. . . . . . Biểu hiện của tôi rất kém cỏi, anh nhất định sẽ không đồng ý. . . . . ."
An Gia Khải nhìn vẻ mặt cô giờ phút này, không hiểu tại sao, liền bật cười: "Sao lại nghĩ như vậy? Chỉ cần một lát cô biểu hiện tốt, có thực lực, tôi sẽ tuyển dụng cô . . . . . ."
"Thật sao?" Thiên Tình lập tức vui vẻ trợn to hai mắt, An Gia Khải nhìn vẻ mặt khả ái của cô không khỏi sáng tỏ, trách không được Thân Tống Hạo sao lại cưng chiều cô đến thế, thậm chí cho dù con gái hồ nháo như thế nào cũng dung túng, xem ra cô thật là khiến cho người yêu thích.
Nhưng vẻ mặt vui sướng của Thiên Tình chỉ duy trì nửa phút, cái miệng nhỏ nhắn của cô mím lại , tiếp đó xoay người về phía cửa đi tới. . . . . .
"Ôi chao, cô lại như thế nào nữa?" An Gia Khải nghĩ, mình cũng chỉ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thôi, sao không thể đoán được tâm tư của cô gái này?
"Về nhà. . . . . ." Thiên Tình ai oán mở miệng, thôi thôi, cô chấp nhận số mạng, dứt khoát trở về công ty của ba làm sâu gạo, có cha nuôi Kỳ Chấn cưng chiều cô, cả cha nuôi Tần Thiếu Dương cũng cưng chiều cô đến tận trời, cô đàng hoàng trở về làm công chúa được rồi, sao phải chạy ra ngoài nộp đơn chi cho mất thể diện?
"Không phải tôi nói biểu hiện của cô tốt một chút sẽ có cơ hội sao?" An Gia Khải nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn của cô, khóe miệng lại giật giật.
"Cái gì tôi cũng không được, Anh ngữ dốt, vi tính dốt, văn bằng hạng hai, không có kinh nghiệm làm việc, anh phỏng vấn tôi...Tôi chỉ càng mất thể diện thêm, không bằng về nhà. . . . . ."
Thiên Tình thành thành thật thật trả lời, sau đó liền ngẩng đầu lên nghiêm trang nhìn An Gia Khải.
An Gia Khải cảm thấy hơi bực mình, anh cúi đầu trầm tư một lát: "Vậy cô biết cái gì?"
"Tôi biết yoga, khiêu vũ, lái xe!" Thiên Tình nói thật nhanh, dương dương đắc ý nhìn anh.
An Gia Khải cảm giác càng thêm bực mình, yoga? Đàn ông như anh sẽ không luyện môn này, khiêu vũ. . . . . .Ồ, tứ chi anh không chịu phối hợp với nhau. Lái xe, anh thích tự mình lái xe hơn.
Xem ra, những thứ cô biết, quả thật là không có điểm nào sử dụng được. . . . . .
Thiên Tình nhìn vẻ mặt của anh, ánh sáng trong đáy mắt lại ảm đạm hạ xuống: "Có phải. . . . . . Những thứ tôi biết, anh không sử dụng được?"
Thiên Tình lúng túng vuốt vuốt mái tóc, ngẩng đầu nhìn anh, vào lúc này cô mới phát hiện, khuôn mặt người đàn ông này lập thể rõ ràng, ngũ quan cường tráng, so với Mộ Cẩn Hiên, rõ ràng hai loại phong cách bất đồng, chỉ là. . . . . . Dáng vẻ này của anh ta tràn đầy nam tính, khiến cho con gái càng thêm yêu thích.
Nhưng cô vẫn yêu thích Mộ Cẩn Hiên hơn, cô thích Mộ Cẩn Hiên, bất kể anh là cái dạng gì, cho dù có tận thế long trời lở đất, cô vẫn thích cái cọc gỗ đó!
An Gia Khải không nghĩ mình chọn thư ký phải là một người toàn vẹn có khả năng vượt quá mức bình thường, có thể an bày tất cả mọi chuyện cho mình. Bây giờ anh vắt hết óc suy nghĩ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, bản thân cô ấy có chút khả năng gì vừa vặn để anh có thể tuyển dụng.
"Cô hãy nghĩ kỹ coi. . . . . . Cô còn biết gì nữa?" Trong giọng nói An Gia Khải mang theo hương vị an ủi.
Thiên Tình ngạc nhiên nhìn anh, một lát sau, mới liên tiếp xua bàn tay nhỏ bé lấy lòng nói: "Không cần, anh không cần nhân nhượng tôi, hắc hắc, bên ngoài có một người tên là Sầm Tử, chị ấy rất giỏi, anh có thể tuyển dụng chị ấy. . . . . . Đúng rồi, ngàn vạn lần không được thấy Lâm Thư Mạt xinh đẹp mà chọn nhé, cô ấy không phải đến tìm công việc, cô ấy là đến tìm chồng, cẩn thận cô ấy dây dưa đến anh không rời, có thể anh sẽ gặp phiền toái. . . . . ."
Thiên Tình nói một hơi, lại thấy An Gia Khải ôm lấy tay cười nhìn cô, khẽ gật đầu.
"Không tệ, cô biết nhìn người, sở trường này của cô ngược lại có thể giúp ích cho tôi." An Gia Khải cầm lấy lý lịch sơ lược của cô xoay người đi tới sau bàn làm việc, khi anh cầm bút lên tính ký tên, nhưng chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt cơ trí và thâm thúy vững vàng khóa lại trên người cô: "Cô biết pha cà phê?"
Thiên Tình lập tức gật đầu, ba thích uống cà phê, cô có thể pha một tách cà phê cực ngon.
"Được, ngày mai cô đến nhận việc, trước tiên đi theo Coco rèn luyện mấy ngày, làm quen công việc một chút."
An Gia Khải nói xong, liền cầm điện thoại trên bàn lên, nhấn nút nội tuyến: "Đưa Sầm tiểu thư và Lâm tiểu thư đến các phòng ban khác."
"Tổng, Tổng giám đốc An. . . . . ." Thiên Tình thấy anh cúp điện thoại, đi đến trước mặt anh, giờ phút này cô cảm thấy trong đầu có chút lờ mờ, giống như đang nằm mơ, chỉ bằng những thứ này, liền được tuyển dụng?
"Thế nào?" An Gia Khải vừa ký tên vừa ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt cô rất to, cơ hồ chiếm cứ một phần ba khuôn mặt nhỏ nhắn, An Gia Khải một bên ký tên, một bên trong đầu xuất hiện bộ dáng Baby trên ti vi, Ách. . . . . . Tập trung vào chuyên môn thôi.
"Anh thật muốn tôi sao?" Thiên Tình muốn trêu chọc, liền thay đổi tùy ý, cô cười hì hì nằm trên bàn làm việc nhìn anh nghiêng đầu hỏi.
An Gia Khải nhíu mày, muốn cô? Trước mắt anh còn không có ý nghĩ như vậy. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook