Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 421: Một tiếng Mộ tiên sinh
"Anh nói gì thế?" Thiên Tình sửng sốt trên mặt còn mang theo ý cười, cô nhoẽn miệng cười nhìn lại anh: "Anh chém gió gì đâu không ấy anh Cẩn Hiên, nếu như em thật sự chết rồi, chẳng lẽ anh không hối hận? Sao anh còn có thể yên tâm thoải mái đi cưới người khác?"
"Phải, nếu như em chết, anh sẽ hối hận, anh sẽ đau lòng, anh sẽ khổ sở, nhưng anh vẫn sẽ cưới người khác, cho nên, Thiên Tình, đừng làm việc ngu ngốc, đừng khiến mình phải hối hận."
Mộ Cẩn Hiên không hiểu sao mình lại thốt ra những lời này, anh nhìn thấy nụ cười Thiên Tình hơi khựng lại, nhìn thấy cô ngồi sững trên giường tựa như tượng gỗ, anh không biết trong lòng mình có tư vị gì, anh im lặng ngồi dậy, tiện tay sửa sang lại áo sơ mi, không quay đầu lại anh nói nhẹ nhàng: "Thiên Tình, em nghỉ ngơi cho tốt. . . . . ."
Một khắc cửa sắp đóng kia, anh cảm thấy sau lưng có đồ vật gì đó nặng nề đập tới, cô khóc quát mắng anh: "Cút. . . . . ."
Ánh mắt Mộ Cẩn Hiên thoáng hoảng hốt, anh cười thê lương, cứ như vậy đi, như vậy rất tốt, em hận anh, tuyệt vọng đối với anh, hết hy vọng rồi thì tốt.
Mộ Cẩn Hiên xuống lầu, anh ngồi trong phòng khách tối tăm, đốt một điếu thuốc yên lặng hút, mắt nhìn không chớp vị trí tầng hai, trong khe cửa lộ ra ánh sáng màu vàng mơ hồ ấm áp, ánh sáng kia sáng bao lâu thì anh nhìn bấy lâu.
Thiên Tình, Thiên Tình, anh nên làm như thế nào?
Anh biết rõ anh yêu em, trong lòng anh chỉ có em, nhưng anh lại không thể cùng một chỗ với em, Tử Di vì anh bỏ đi đứa bé đầu tiên, thiếu chút nữa cô ấy chết trên bàn mổ, một khắc kia khi cô ấy bắt đầu phẫu thuật, anh đã biết, cả đời này mình không còn cách nào ở cùng với em được rồi.
Bởi vì cùng với Tử Di ở chung một chỗ mà anh có được tất cả, anh đã từng muốn có được tất cả, và cũng bởi vì ở chung một chỗ với Tử Di mà anh mất đi em, Thiên Tình, anh không biết mình thắng hay thua rồi, anh không biết thời gian còn lại của đời anh nên làm cái gì, nhưng điều duy nhất anh biết rõ ràng là, anh và em cũng không còn cơ hội nữa.
Thiên Tình một mình nằm trên giường, lòng yên tĩnh lại, vết thương trên người lại bắt đầu đau, vết thương tựa hồ căng lên đau xót, làm cô không khỏi run rẩy.
Cô không khóc, chỉ cắn mu bàn tay nghĩ tới chuyện vừa nãy.
Cô đã hèn mọn đến trình độ này nhưng anh vẫn cự tuyệt.
Dần dần cô hơi rõ ràng, cô ngốc đến ương bướng đầu óc chợt tỉnh táo, anh đã không phải là Mộ Cẩn Hiên năm đó, mà cô cũng không phải là Thân Thiên Tình lúc ban đầu.
Thế giới này thanh mai trúc mã có thể chung một chỗ với nhau, phỏng có mấy ai? Huống chi thế giới này từ trước đến giờ tàn nhẫn nhất chính là thời gian, cô và anh giữa hai người có một khoảng cách mười lăm năm, mười lăm năm này, đủ để thay đổi số mệnh của bọn họ.
Cô không hận, cũng không oán, cô chỉ tự trách mình số mệnh không tốt.
Sáng sớm, Thiên Tình rời giường tùy tiện dọn dẹp rửa mặt rồi đi xuống lầu, cô nhìn thấy bữa sáng nóng hổi trong phòng ăn, thế nhưng không thấy anh ở đấy, cô cười nhẹ một tiếng, như vậy cũng tốt, đỡ phải lúng túng.
"Thân tiểu thư, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong xuôi." Người hầu vừa thấy cô xuống lầu, liền nghênh đón nói.
"Cám ơn, tôi không đói bụng, nên không ăn." Thiên Tình cười, miễn cưỡng đi tới hai bước, cảm thấy lòng bàn chân thật sự đau đến khó nhịn, cô ngẩng đầu lên: "Cảm phiền giúp tôi chuẩn bị xe được không? Tôi muốn đi về nhà."
"Dạ, Thân tiểu thư." Người hầu đồng ý lập tức đi ra ngoài.
Thiên Tình đỡ vách tường đi ra ngoài phòng khách, ánh nắng sáng sớm rất tốt, cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy hình như dễ chịu hơn chút xíu.
Nhìn thấy xe chạy đến, cô chuẩn bị bước xuống bậc thang, hướng phía xe đi tới, vừa chạm xuống mặt đất cứng rắn, lòng bàn chân liền truyền đến cơn đau nhói thấu tim, Thiên Tình không khỏi toét miệng cười khổ, nói thật từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ chịu tội như vầy.
"Để anh tiễn em." Mộ Cẩn Hiên không biết từ nơi nào bước ra, trực tiếp bế cô lên, Thiên Tình thoáng sững sốt, nhưng sau đó cười nói: "Vậy cám ơn anh."
Bước chân của Mộ Cẩn Hiên khựng lại một chút, trên khuôn mặt dịu dàng của anh hiện ra nụ cười tái nhợt, hình như anh muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói.
Thiên Tình ngồi lên xe, nhìn anh đứng ở phía ngoài, bóng dáng cao lớn che khuất ánh nắng nhạt sáng sớm, cô cảm thấy đáy mắt anh lóe lên một tia hoảng hốt.
"Mộ tiên sinh, hẹn gặp lại." Thiên Tình lễ phép cười nói, đưa tay đóng cửa xe, cũng không nhìn lại anh, bảo tài xế lái xe rời đi.
Mộ tiên sinh, Mộ tiên sinh. trong miệng Mộ Cẩn Hiên nhẹ nhàng lẩm bẩm ba chữ này, anh nhìn chiếc xe chở cô từ từ khuất dạng đến khi không còn nhìn thấy nữa, anh mới xoay người lại thất hồn lạc phách đi về phòng.
"Thiếu gia, mới vừa rồi Tử Di tiểu thư và lão gia đều gọi điện thoại tới tìm ngài."
Mộ Cẩn Hiên vừa vào phòng khách, người hầu liền cuống quít chạy tới báo.
Mộ Cẩn Hiên khoát khoát tay: "Biết rồi, một lát tôi sẽ đi qua."
Anh ngồi một lát, dự tính lái xe trở về nhà cũ, nhưng không ngờ một chiếc xe con chạy vào cổng, Âu Tử Di bước xuống, Mộ Cẩn Hiên hơi cau mày lại, dụi tắt điếu thuốc đang hút dỡ trong tay.
"Cẩn Hiên, anh và em cùng đến gặp bác trai đi, em sợ ba anh sẽ la mắng anh." Âu Tử Di vừa xuống xe bước qua bên cạnh anh, kéo cánh tay của anh dịu dàng nói.
Mộ Cẩn Hiên hơi kinh ngạc thấy cô thay đổi thái độ, không khỏi tròn mắt nhìn lại cô: "Tử Di, em...Em không tức giận nữa sao?"
Âu Tử Di cúi đầu, một lát sau cô ngẩn ngơ nở nụ cười: "Tức giận có ích gì? Anh là vị hôn phu của em, sắp trở thành chồng của em. Em trừ tin tưởng anh, giúp đỡ anh, còn có biện pháp khác sao?"
Mộ Cẩn Hiên không phản bác được, Âu Tử Di cũng nhìn ra anh đang lúng túng, liền chủ động mở miệng nói: "Chúng ta cùng đi gặp bác trai đi, buổi trưa thuận tiện bồi bác trai ăn cơm, mọi chuyện nói thẳng thắn ra thì sẽ hết chuyện."
"Cám ơn em, Tử Di." Mộ Cẩn Hiên cầm tay cô, khẽ cười: "Đi thôi."
Khi đến nhà họ Mộ trạch, Âu Tử Di nắm thật chặt tay Mộ Cẩn Hiên, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười ngọt ngào, hai người dắt nhau đi vào phòng khách, quả nhiên, sắc mặt của Mộ Hàm Triết khẽ giãn ra một chút, chỉ là khi nhìn đến Mộ Cẩn Hiên, vẫn như cũ lộ ra mấy phần tức giận.
"Mày còn có mặt mũi trở lại!" Mộ Hàm Triết hừ một tiếng quay mặt qua lạnh lùng nói, Mộ Cẩn Hiên cũng im lặng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Nhìn vẻ mặt anh như vậy, cơn giận Mộ Hàm Triết càng tăng lên, vừa mở miệng tính mắng anh, Âu Tử Di cuống quít cười nói: "Bác trai, người đừng trách Cẩn Hiên, chuyện này anh ấy cũng không có biện pháp, chẳng ai nghĩ tới Thân tiểu thư kia bất chợt xuất hiện, hơn nữa Cẩn Hiên chỉ sợ nhỡ có chuyện xảy ra chết người, bây giờ mọi việc đã giải quyết rồi, xin người bớt giận, đừng tức giận nữa được không bác trai?"
Âu Tử Di nói mấy câu liền đem cơn giận Mộ Hàm Triết ép xuống, ông thoải mái nhìn Âu Tử Di cười : "Cũng là con hiểu chuyện, chỉ là chuyện lần này thật quá uất ức cho con, yên tâm đi Tử Di, về sau đứa con xấu xa này đối xử với con không tốt, bác trai nhất định đánh nó giúp con."
"Con nhớ kỹ lời bác trai nói ngày hôm nay rồi." Tử Di nghịch ngợm cười lại nói tiếp: "Bác trai, hôm nay con và Cẩn Hiên tới đây ăn chực bữa cơm, con có thể tưởng tượng mùi vị thức ăn thật ngon của mẹ Trương rồi."
"Được được, có con bồi ông già này ăn cơm, buổi trưa hôm nay bác phải ăn nhiều hơn một chén rồi !" Mộ Hàm Triết vui mừng nói xong, lại liếc mắt nhìn Mộ Cẩn Hiên đang đứng một bên: "Mày còn đứng đấy làm gì? Còn không mau ngồi xuống đi!"
Mộ Cẩn Hiên nghe ra trong lời nói của ông lộ rõ chán ghét, cũng không nói gì, chỉ đi tới một bên yên lặng ngồi xuống, Mộ Hàm Triết nhìn dáng vẻ này của anh, không khỏi tức giận thêm: "Ngày nào cũng như ngày nào giống như một cọc gỗ, ai nợ mày cái gì!"
"Thật xin lỗi, ba." Sắc mặt Mộ Cẩn Hiên tái nhợt, ngập ngừng nói.
Mộ Hàm Triết trừng mắt nhìn anh, cười lạnh nói:"Tao biết trong lòng mày đang suy nghĩ gì, tao cũng biết rõ chuyện kia không có đơn giản như vậy, tao cho mày biết, dù cho mày có tính toán gì, tốt nhất là sớm từ bỏ đi, đừng hòng mơ tưởng tới."
"Con không có tính toán gì." Mộ Cẩn Hiên cúi đầu: "Ba, người nghĩ nhiều rồi."
"Phải, nếu như em chết, anh sẽ hối hận, anh sẽ đau lòng, anh sẽ khổ sở, nhưng anh vẫn sẽ cưới người khác, cho nên, Thiên Tình, đừng làm việc ngu ngốc, đừng khiến mình phải hối hận."
Mộ Cẩn Hiên không hiểu sao mình lại thốt ra những lời này, anh nhìn thấy nụ cười Thiên Tình hơi khựng lại, nhìn thấy cô ngồi sững trên giường tựa như tượng gỗ, anh không biết trong lòng mình có tư vị gì, anh im lặng ngồi dậy, tiện tay sửa sang lại áo sơ mi, không quay đầu lại anh nói nhẹ nhàng: "Thiên Tình, em nghỉ ngơi cho tốt. . . . . ."
Một khắc cửa sắp đóng kia, anh cảm thấy sau lưng có đồ vật gì đó nặng nề đập tới, cô khóc quát mắng anh: "Cút. . . . . ."
Ánh mắt Mộ Cẩn Hiên thoáng hoảng hốt, anh cười thê lương, cứ như vậy đi, như vậy rất tốt, em hận anh, tuyệt vọng đối với anh, hết hy vọng rồi thì tốt.
Mộ Cẩn Hiên xuống lầu, anh ngồi trong phòng khách tối tăm, đốt một điếu thuốc yên lặng hút, mắt nhìn không chớp vị trí tầng hai, trong khe cửa lộ ra ánh sáng màu vàng mơ hồ ấm áp, ánh sáng kia sáng bao lâu thì anh nhìn bấy lâu.
Thiên Tình, Thiên Tình, anh nên làm như thế nào?
Anh biết rõ anh yêu em, trong lòng anh chỉ có em, nhưng anh lại không thể cùng một chỗ với em, Tử Di vì anh bỏ đi đứa bé đầu tiên, thiếu chút nữa cô ấy chết trên bàn mổ, một khắc kia khi cô ấy bắt đầu phẫu thuật, anh đã biết, cả đời này mình không còn cách nào ở cùng với em được rồi.
Bởi vì cùng với Tử Di ở chung một chỗ mà anh có được tất cả, anh đã từng muốn có được tất cả, và cũng bởi vì ở chung một chỗ với Tử Di mà anh mất đi em, Thiên Tình, anh không biết mình thắng hay thua rồi, anh không biết thời gian còn lại của đời anh nên làm cái gì, nhưng điều duy nhất anh biết rõ ràng là, anh và em cũng không còn cơ hội nữa.
Thiên Tình một mình nằm trên giường, lòng yên tĩnh lại, vết thương trên người lại bắt đầu đau, vết thương tựa hồ căng lên đau xót, làm cô không khỏi run rẩy.
Cô không khóc, chỉ cắn mu bàn tay nghĩ tới chuyện vừa nãy.
Cô đã hèn mọn đến trình độ này nhưng anh vẫn cự tuyệt.
Dần dần cô hơi rõ ràng, cô ngốc đến ương bướng đầu óc chợt tỉnh táo, anh đã không phải là Mộ Cẩn Hiên năm đó, mà cô cũng không phải là Thân Thiên Tình lúc ban đầu.
Thế giới này thanh mai trúc mã có thể chung một chỗ với nhau, phỏng có mấy ai? Huống chi thế giới này từ trước đến giờ tàn nhẫn nhất chính là thời gian, cô và anh giữa hai người có một khoảng cách mười lăm năm, mười lăm năm này, đủ để thay đổi số mệnh của bọn họ.
Cô không hận, cũng không oán, cô chỉ tự trách mình số mệnh không tốt.
Sáng sớm, Thiên Tình rời giường tùy tiện dọn dẹp rửa mặt rồi đi xuống lầu, cô nhìn thấy bữa sáng nóng hổi trong phòng ăn, thế nhưng không thấy anh ở đấy, cô cười nhẹ một tiếng, như vậy cũng tốt, đỡ phải lúng túng.
"Thân tiểu thư, bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong xuôi." Người hầu vừa thấy cô xuống lầu, liền nghênh đón nói.
"Cám ơn, tôi không đói bụng, nên không ăn." Thiên Tình cười, miễn cưỡng đi tới hai bước, cảm thấy lòng bàn chân thật sự đau đến khó nhịn, cô ngẩng đầu lên: "Cảm phiền giúp tôi chuẩn bị xe được không? Tôi muốn đi về nhà."
"Dạ, Thân tiểu thư." Người hầu đồng ý lập tức đi ra ngoài.
Thiên Tình đỡ vách tường đi ra ngoài phòng khách, ánh nắng sáng sớm rất tốt, cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy hình như dễ chịu hơn chút xíu.
Nhìn thấy xe chạy đến, cô chuẩn bị bước xuống bậc thang, hướng phía xe đi tới, vừa chạm xuống mặt đất cứng rắn, lòng bàn chân liền truyền đến cơn đau nhói thấu tim, Thiên Tình không khỏi toét miệng cười khổ, nói thật từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ chịu tội như vầy.
"Để anh tiễn em." Mộ Cẩn Hiên không biết từ nơi nào bước ra, trực tiếp bế cô lên, Thiên Tình thoáng sững sốt, nhưng sau đó cười nói: "Vậy cám ơn anh."
Bước chân của Mộ Cẩn Hiên khựng lại một chút, trên khuôn mặt dịu dàng của anh hiện ra nụ cười tái nhợt, hình như anh muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói.
Thiên Tình ngồi lên xe, nhìn anh đứng ở phía ngoài, bóng dáng cao lớn che khuất ánh nắng nhạt sáng sớm, cô cảm thấy đáy mắt anh lóe lên một tia hoảng hốt.
"Mộ tiên sinh, hẹn gặp lại." Thiên Tình lễ phép cười nói, đưa tay đóng cửa xe, cũng không nhìn lại anh, bảo tài xế lái xe rời đi.
Mộ tiên sinh, Mộ tiên sinh. trong miệng Mộ Cẩn Hiên nhẹ nhàng lẩm bẩm ba chữ này, anh nhìn chiếc xe chở cô từ từ khuất dạng đến khi không còn nhìn thấy nữa, anh mới xoay người lại thất hồn lạc phách đi về phòng.
"Thiếu gia, mới vừa rồi Tử Di tiểu thư và lão gia đều gọi điện thoại tới tìm ngài."
Mộ Cẩn Hiên vừa vào phòng khách, người hầu liền cuống quít chạy tới báo.
Mộ Cẩn Hiên khoát khoát tay: "Biết rồi, một lát tôi sẽ đi qua."
Anh ngồi một lát, dự tính lái xe trở về nhà cũ, nhưng không ngờ một chiếc xe con chạy vào cổng, Âu Tử Di bước xuống, Mộ Cẩn Hiên hơi cau mày lại, dụi tắt điếu thuốc đang hút dỡ trong tay.
"Cẩn Hiên, anh và em cùng đến gặp bác trai đi, em sợ ba anh sẽ la mắng anh." Âu Tử Di vừa xuống xe bước qua bên cạnh anh, kéo cánh tay của anh dịu dàng nói.
Mộ Cẩn Hiên hơi kinh ngạc thấy cô thay đổi thái độ, không khỏi tròn mắt nhìn lại cô: "Tử Di, em...Em không tức giận nữa sao?"
Âu Tử Di cúi đầu, một lát sau cô ngẩn ngơ nở nụ cười: "Tức giận có ích gì? Anh là vị hôn phu của em, sắp trở thành chồng của em. Em trừ tin tưởng anh, giúp đỡ anh, còn có biện pháp khác sao?"
Mộ Cẩn Hiên không phản bác được, Âu Tử Di cũng nhìn ra anh đang lúng túng, liền chủ động mở miệng nói: "Chúng ta cùng đi gặp bác trai đi, buổi trưa thuận tiện bồi bác trai ăn cơm, mọi chuyện nói thẳng thắn ra thì sẽ hết chuyện."
"Cám ơn em, Tử Di." Mộ Cẩn Hiên cầm tay cô, khẽ cười: "Đi thôi."
Khi đến nhà họ Mộ trạch, Âu Tử Di nắm thật chặt tay Mộ Cẩn Hiên, trên mặt thậm chí còn nở nụ cười ngọt ngào, hai người dắt nhau đi vào phòng khách, quả nhiên, sắc mặt của Mộ Hàm Triết khẽ giãn ra một chút, chỉ là khi nhìn đến Mộ Cẩn Hiên, vẫn như cũ lộ ra mấy phần tức giận.
"Mày còn có mặt mũi trở lại!" Mộ Hàm Triết hừ một tiếng quay mặt qua lạnh lùng nói, Mộ Cẩn Hiên cũng im lặng, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Nhìn vẻ mặt anh như vậy, cơn giận Mộ Hàm Triết càng tăng lên, vừa mở miệng tính mắng anh, Âu Tử Di cuống quít cười nói: "Bác trai, người đừng trách Cẩn Hiên, chuyện này anh ấy cũng không có biện pháp, chẳng ai nghĩ tới Thân tiểu thư kia bất chợt xuất hiện, hơn nữa Cẩn Hiên chỉ sợ nhỡ có chuyện xảy ra chết người, bây giờ mọi việc đã giải quyết rồi, xin người bớt giận, đừng tức giận nữa được không bác trai?"
Âu Tử Di nói mấy câu liền đem cơn giận Mộ Hàm Triết ép xuống, ông thoải mái nhìn Âu Tử Di cười : "Cũng là con hiểu chuyện, chỉ là chuyện lần này thật quá uất ức cho con, yên tâm đi Tử Di, về sau đứa con xấu xa này đối xử với con không tốt, bác trai nhất định đánh nó giúp con."
"Con nhớ kỹ lời bác trai nói ngày hôm nay rồi." Tử Di nghịch ngợm cười lại nói tiếp: "Bác trai, hôm nay con và Cẩn Hiên tới đây ăn chực bữa cơm, con có thể tưởng tượng mùi vị thức ăn thật ngon của mẹ Trương rồi."
"Được được, có con bồi ông già này ăn cơm, buổi trưa hôm nay bác phải ăn nhiều hơn một chén rồi !" Mộ Hàm Triết vui mừng nói xong, lại liếc mắt nhìn Mộ Cẩn Hiên đang đứng một bên: "Mày còn đứng đấy làm gì? Còn không mau ngồi xuống đi!"
Mộ Cẩn Hiên nghe ra trong lời nói của ông lộ rõ chán ghét, cũng không nói gì, chỉ đi tới một bên yên lặng ngồi xuống, Mộ Hàm Triết nhìn dáng vẻ này của anh, không khỏi tức giận thêm: "Ngày nào cũng như ngày nào giống như một cọc gỗ, ai nợ mày cái gì!"
"Thật xin lỗi, ba." Sắc mặt Mộ Cẩn Hiên tái nhợt, ngập ngừng nói.
Mộ Hàm Triết trừng mắt nhìn anh, cười lạnh nói:"Tao biết trong lòng mày đang suy nghĩ gì, tao cũng biết rõ chuyện kia không có đơn giản như vậy, tao cho mày biết, dù cho mày có tính toán gì, tốt nhất là sớm từ bỏ đi, đừng hòng mơ tưởng tới."
"Con không có tính toán gì." Mộ Cẩn Hiên cúi đầu: "Ba, người nghĩ nhiều rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook