Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 393: Mang thai
Những người bạn gái kia không thể nghi ngờ là muốn kết hôn cùng cậu, nói xa nói gần cũng nói rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn do dự, những người đó tốt thì có tốt , nhưng cậu đều không thích, chỉ giải quyết nỗi cô đơn mà thôi.
"Thế giới này vẫn có cô gái tốt , chị cũng không ép em, nhưng ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, em hãy nhớ tới bác trai, nếu như em kết hôn rồi sinh con, người đang ở dưới cũng được an ủi."
Hoan Nhan vốn không nghĩ khơi lại nỗi đau của cậu, nhưng lại không thể để cho cậu cứ như vậy một mực tiếp tục rong chơi.
Nếu cậu mau chóng tìm được người phụ nữ mình yêu thích rồi kết hôn, người làm chị này mới yên lòng.
Quả nhiên, vừa nghe cô nói xong, sắc mặt Duy An hơi thay đổi, im lặng rất lâu, cậu mới cúi đầu, đáy mắt tràn đầy vẻ khổ sở: "Tóm lại là em không tốt, nghĩ đến ba...."
Cậu cắn răng một chút, giọng nói dường như hơi nghẹn ngào: "Em thật sự không phải là một đứa con có hiếu...."
Hoan Nhan nhẹ nhàng ôm cậu:"Là chị không tốt, không nên nhắc tới chuyện này, Duy An, em là niềm kiêu hãnh của chị, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Quý. Em nhìn bạn bè cùng lứa tuổi bên cạnh xem, có mấy ai hơn được em? Ngay cả anh rể của em cũng không chỉ một lần nói với chị, nói em so với anh ấy có năng lực hơn rất nhiều, bác trai ở dưới suối vàng nếu biết, tất nhiên hết sức vui mừng."
"Chị...." Duy An ôm chặt lấy cô:"Chị, không có chị cũng không có em bây giờ...em không biết nên nói cái gì cho phải, cám ơn...."
"Đứa ngốc, chúng ta là người một nhà, không cần cảm ơn."
"Chị, chị hãy yên tâm, em sẽ tìm một cô gái tốt, kết hôn, sinh con, để cho ba dưới đất yên lòng." Duy An nói nhẹ nhàng, cậu nhớ khi ba còn sống, tâm nguyện lớn nhất của ba chính là nhìn thấy cậu kết hôn, sau đó bồng cháu, nhưng lúc đó cậu thật bất hiếu....
"Duy An, chị chỉ hi vọng là em được hạnh phúc mà thôi, không yêu cầu cô gái đó có gia thế thật tốt, dáng dấp thật đẹp, chỉ cần cô ấy thật lòng thật dạ yêu thích em, nếu em cũng không ghét cô ấy, thì thử kết giao lui tới.
Không phải chị cố ý gợi lại chuyện này, nhưng chuyện của An Nhiễm Nhiễm em đừng giữ lại trong lòng nữa, người trên thế gian có ai không phạm sai lầm? Chị biết An Nhiễm Nhiễm là gút mắc trong lòng của em, nhưng chỉ có thể quên đi thì em mới có được hạnh phúc.”
"Chị, chị có thể quên Tằng Á Hi sao?" Duy An chợt nói nhẹ nhàng, sống lưng Hoan Nhan đột nhiên cứng đờ. Trong khoảnh khắc, cậu nhìn thấy sắc mặt của chị cậu thay đổi lạ lùng, không phải bi thương, cũng không phải áy náy. Vẻ mặt kia tựa như là hờ hững lạnh nhạt, hoặc như là sóng nước bình lặng trên mặt hồ không một gợn sóng.
"Có vài người, rất quan trọng, rất quan trọng, nhưng khi gặp nhau lại không đúng thời điểm. Nếu như nói lòng người là ích kỷ, như vậy chị chỉ có thể nói, chị đem Á Hi giấu ở tận đáy lòng, để cho thời gian từ từ xóa mờ hình ảnh của anh ấy thôi...."
"Cứ như vậy mà quên sao?" Duy An hơi than thở, tình cảm trên đời này,
từ trước đến nay cũng không phải thập toàn thập mỹ.
Không phải là tôi yêu em, thì em phải yêu tôi, cũng không phải là em yêu tôi, thì nhất định tôi phải đáp lại mà yêu em, lòng người từ trước đến nay, đòi hỏi nhưng cũng chỉ là lưỡng tình tương duyệt mà thôi.
Mà trong lúc lưỡng tình tương duyệt không cho phép có tình cảm thắm thiết bất luận với người thứ ba nào.
Ngay cả đã từng có người vì yêu em mà hy sinh nhiều như vậy, ngay cả trên đời có nhiều người tốt như vậy, nhưng đều không phải là người mà em mong muốn.
Duy An chợt nhớ tới khi còn ở trường học, mỗi đêm đều xem truyện của Kim Dung, những chuyện tình yêu làm rung động tâm can mà cậu đã quên từ lâu, chỉ nhớ rõ mỗi truyện ” bạch mã tiểu tây phong”, câu chuyện tình yêu không có kết cuộc. Tất cả tiểu thuyết của Kim Dung kết cuộc đều là cô đơn, xem xong chỉ có cảm giác phiền muộn.
Như vậy cũng rất tốt, nhưng cậu thật không thích.
Một câu không thích, trong đó giấu bao nhiêu cố
chấp lưu luyến si mê, trong đó giấu bao nhiêu đau thương vô tận. Dư âm bất tận, ý vị sâu xa.
Chị cậu và Tằng Á Hi, chỉ sợ cũng là như vậy, tuy Á Hi là người tốt, rất tốt, gần như hoàn mỹ nhưng lại không phải là người mà chị cậu yêu.
Giống như An Nhiễm Nhiễm độc như rắn rết kia, cậu hận cô. Hận đến nỗi khi cô chết cậu không nhỏ một giọt nước mắt, nhưng cũng chỉ có cậu mới biết, cậu đã giấu cô ở tận đáy lòng.
Nhưng bây giờ, cũng phải quên đi thôi.
Máy bay đến Hawai, vì đã đặt trước khách sạn loại tốt nên cũng không có phiền toái gì. Đoàn người vào khách sạn nghỉ ngơi một giờ, sau đó từ từ kéo nhau đi ra bãi biển ăn hải sản.
Tôm hấp muối dừa xanh Hawai, lợn sữa, hải sản pho mát.... Bày đầy ắp một bàn, bởi vì ba mẹ không thích hải sản, nên kêu cơm chiên cho hai người, còn Noãn Noãn và Duy An đã sớm không thể ngồi yên. Lần đầu tiên Hoan Nhan được ăn ở một nơi hải sản tươi sống đặc biệt như vậy, giơ đũa lên, liền nhắm thẳng vào món cá tuyết trước mặt...
Mùi vị đặc trưng của cá tuyết xông vào mũi, đôi đũa trong tay Hoan Nhan chợt khựng lại, cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một trận, cô lật đật đặt đũa lên bàn rồi cúi người xuống, trong cổ họng nôn khan từng hồi một, nhưng rồi nhịn không được, liền đứng lên hướng toilet chạy đi, Duy An nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, không khỏi lo lắng chạy đuổi theo...
Hoan Nhan bổ nhào vào trên bồn rửa tay liền nôn ra, nôn đến tối tăm mặt mũi, nôn đến mật xanh mật vàng mới cảm tháy dễ chịu một chút. Cô nâng người lên, trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, dáng vẻ cô như bây giờ hoàn toàn giống triệu chứng thai nghén!
Sở dĩ nói đáng sợ, là bởi vì không biết cô đi làm kiểm tra bao nhiêu lần, đều nói cô rất khó có thể mang thai. Bây giờ, hiện tại nếu như phản ứng này của cô là bởi vì mang thai, vậy đơn giản có phải là kỳ thích không?
"Chị, chị không sao chứ?" Duy An không thể đi vào, ở bên ngoài vô cùng lo lắng mà hỏi.
Hoan Nhan súc miệng, rửa mặt rồi mới đi ra ngoài, mới vừa nôn xong, cảm thấy trong dạ dày dễ chịu hơn nhiều.
"Không có việc gì, đột nhiên trong dạ dày khó chịu, nôn ra hết là khỏe rồi." Hoan Nhan nhìn em mình lo lắng, không khỏi mở miệng cười cầm tay của cậu.
"Chị....Đang yên lành tại sao chị lại buồn nôn?"
Cái này Duy An không hiểu, còn tưởng rằng chị mình ngã bệnh: "Hay là kêu bác sĩ tới kiểm tra một chút?"
"Không cần, chị không sao...." Tuy Hoan Nhan nói như vậy, nhưng trên mặt lại đỏ bừng, trong lòng cô tính toán thật nhanh, từ Hải Nam trở lại, nếu không sai biệt lắm thì đã tới kỳ kinh nguyệt rồi, nhưng cho tới bây giờ, đã qua hơn mười ngày.... Chẳng lẽ, thật sự cô có thai?
Trong nháy mắt, Hoan Nhan cảm thấy ánh mặt trời nơi này hình như cũng thay đổi cực kỳ sáng lạn, thậm chí những người ngoại quốc muôn hình muôn vẻ ở đây cũng thay đổi, đều trở nên cực kỳ đáng yêu.
"Chị, sao chị lại cười? Rốt cuộc là thế nào?" Duy An nhìn bộ dáng tự dưng bật cười một mình của cô lúc này, không khỏi há hốc mồm, lắc vai của cô vô cùng lo lắng mà hỏi.
"Duy An...." Hoan Nhan hơi ngượng ngùng khi nói với em trai mình, đỏ mặt đẩy cậu đi lại bàn ăn: "Tóm lại chị không sao...., nói không chừng còn là chuyện tốt."
"Chị, ngay cả em cũng muốn giấu." Duy An bất mãn, nhìn dáng vẻ vui mừng của chị, cũng hơi yên lòng, cho đến khi ngồi ở trước bàn ăn, thời điểm vừa định ăn, Duy An chợt nghĩ đến cái gì đó, cậu bỏ muỗng xuống, trợn to hai mắt nhìn lại Hoan Nhan: "Chị, không phải là, không phải là lại cho em thêm một đứa cháu nữa chứ?!"
Hai người già ngồi một bên vừa nghe cậu nói, cũng đều buông đũa xuống, mẹ Hoan Nhan đưa tay kéo cô, vui mừng hỏi thăm: "Nhan Nhan, có phải thật không? Mẹ nói làm sao tự nhiên con lại nôn, mới vừa rồi ba con còn đang lo lắng cho con...."
"Mẹ, còn chưa chắc, nói không chừng cũng chỉ là do lạ nước lạ cái hoặc nguyên nhân là lệch ngày...." Giờ phút này tim Hoan Nhan đập bình bịch, nhưng không dám vui mừng quá mức, chỉ sợ đây cũng là một giấc mơ đẹp, sợ mình mừng hụt!
"Không ăn không ăn, chúng ta phải đi ngay đến bệnh viện kiểm tra một chút!" Hứa Hướng Cảnh trong lòng cũng cực kỳ cao hứng, tuy nói vợ chồng son hiện tại ân ân ái ái, nhưng chuyện đứa bé kia trước đó làm ầm ĩ huyên náo hẳn lên, khiến ông trong lòng đau xót cho con gái mình. Nếu như hiện tại con gái quả thật mang thai, vậy thật giống như là thêu hoa trên gấm - chuyện tốt rồi.
"Mẹ...Mẹ lại có thêm em bé rồi sao?" Noãn Noãn tò mò giơ móng vuốt nhỏ ra sờ bụng Hoan Nhan vẫn còn bằng phẳng. Duy An một phát bắt được tay, hù dọa cô bé: "Không cho sờ loạn, nếu mẹ có em bé, về sau Noãn Noãn phải ngoan một chút, phải bảo vệ mẹ cùng em trai cho tốt biết không?"
"Thế giới này vẫn có cô gái tốt , chị cũng không ép em, nhưng ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, em hãy nhớ tới bác trai, nếu như em kết hôn rồi sinh con, người đang ở dưới cũng được an ủi."
Hoan Nhan vốn không nghĩ khơi lại nỗi đau của cậu, nhưng lại không thể để cho cậu cứ như vậy một mực tiếp tục rong chơi.
Nếu cậu mau chóng tìm được người phụ nữ mình yêu thích rồi kết hôn, người làm chị này mới yên lòng.
Quả nhiên, vừa nghe cô nói xong, sắc mặt Duy An hơi thay đổi, im lặng rất lâu, cậu mới cúi đầu, đáy mắt tràn đầy vẻ khổ sở: "Tóm lại là em không tốt, nghĩ đến ba...."
Cậu cắn răng một chút, giọng nói dường như hơi nghẹn ngào: "Em thật sự không phải là một đứa con có hiếu...."
Hoan Nhan nhẹ nhàng ôm cậu:"Là chị không tốt, không nên nhắc tới chuyện này, Duy An, em là niềm kiêu hãnh của chị, là niềm kiêu hãnh của nhà họ Quý. Em nhìn bạn bè cùng lứa tuổi bên cạnh xem, có mấy ai hơn được em? Ngay cả anh rể của em cũng không chỉ một lần nói với chị, nói em so với anh ấy có năng lực hơn rất nhiều, bác trai ở dưới suối vàng nếu biết, tất nhiên hết sức vui mừng."
"Chị...." Duy An ôm chặt lấy cô:"Chị, không có chị cũng không có em bây giờ...em không biết nên nói cái gì cho phải, cám ơn...."
"Đứa ngốc, chúng ta là người một nhà, không cần cảm ơn."
"Chị, chị hãy yên tâm, em sẽ tìm một cô gái tốt, kết hôn, sinh con, để cho ba dưới đất yên lòng." Duy An nói nhẹ nhàng, cậu nhớ khi ba còn sống, tâm nguyện lớn nhất của ba chính là nhìn thấy cậu kết hôn, sau đó bồng cháu, nhưng lúc đó cậu thật bất hiếu....
"Duy An, chị chỉ hi vọng là em được hạnh phúc mà thôi, không yêu cầu cô gái đó có gia thế thật tốt, dáng dấp thật đẹp, chỉ cần cô ấy thật lòng thật dạ yêu thích em, nếu em cũng không ghét cô ấy, thì thử kết giao lui tới.
Không phải chị cố ý gợi lại chuyện này, nhưng chuyện của An Nhiễm Nhiễm em đừng giữ lại trong lòng nữa, người trên thế gian có ai không phạm sai lầm? Chị biết An Nhiễm Nhiễm là gút mắc trong lòng của em, nhưng chỉ có thể quên đi thì em mới có được hạnh phúc.”
"Chị, chị có thể quên Tằng Á Hi sao?" Duy An chợt nói nhẹ nhàng, sống lưng Hoan Nhan đột nhiên cứng đờ. Trong khoảnh khắc, cậu nhìn thấy sắc mặt của chị cậu thay đổi lạ lùng, không phải bi thương, cũng không phải áy náy. Vẻ mặt kia tựa như là hờ hững lạnh nhạt, hoặc như là sóng nước bình lặng trên mặt hồ không một gợn sóng.
"Có vài người, rất quan trọng, rất quan trọng, nhưng khi gặp nhau lại không đúng thời điểm. Nếu như nói lòng người là ích kỷ, như vậy chị chỉ có thể nói, chị đem Á Hi giấu ở tận đáy lòng, để cho thời gian từ từ xóa mờ hình ảnh của anh ấy thôi...."
"Cứ như vậy mà quên sao?" Duy An hơi than thở, tình cảm trên đời này,
từ trước đến nay cũng không phải thập toàn thập mỹ.
Không phải là tôi yêu em, thì em phải yêu tôi, cũng không phải là em yêu tôi, thì nhất định tôi phải đáp lại mà yêu em, lòng người từ trước đến nay, đòi hỏi nhưng cũng chỉ là lưỡng tình tương duyệt mà thôi.
Mà trong lúc lưỡng tình tương duyệt không cho phép có tình cảm thắm thiết bất luận với người thứ ba nào.
Ngay cả đã từng có người vì yêu em mà hy sinh nhiều như vậy, ngay cả trên đời có nhiều người tốt như vậy, nhưng đều không phải là người mà em mong muốn.
Duy An chợt nhớ tới khi còn ở trường học, mỗi đêm đều xem truyện của Kim Dung, những chuyện tình yêu làm rung động tâm can mà cậu đã quên từ lâu, chỉ nhớ rõ mỗi truyện ” bạch mã tiểu tây phong”, câu chuyện tình yêu không có kết cuộc. Tất cả tiểu thuyết của Kim Dung kết cuộc đều là cô đơn, xem xong chỉ có cảm giác phiền muộn.
Như vậy cũng rất tốt, nhưng cậu thật không thích.
Một câu không thích, trong đó giấu bao nhiêu cố
chấp lưu luyến si mê, trong đó giấu bao nhiêu đau thương vô tận. Dư âm bất tận, ý vị sâu xa.
Chị cậu và Tằng Á Hi, chỉ sợ cũng là như vậy, tuy Á Hi là người tốt, rất tốt, gần như hoàn mỹ nhưng lại không phải là người mà chị cậu yêu.
Giống như An Nhiễm Nhiễm độc như rắn rết kia, cậu hận cô. Hận đến nỗi khi cô chết cậu không nhỏ một giọt nước mắt, nhưng cũng chỉ có cậu mới biết, cậu đã giấu cô ở tận đáy lòng.
Nhưng bây giờ, cũng phải quên đi thôi.
Máy bay đến Hawai, vì đã đặt trước khách sạn loại tốt nên cũng không có phiền toái gì. Đoàn người vào khách sạn nghỉ ngơi một giờ, sau đó từ từ kéo nhau đi ra bãi biển ăn hải sản.
Tôm hấp muối dừa xanh Hawai, lợn sữa, hải sản pho mát.... Bày đầy ắp một bàn, bởi vì ba mẹ không thích hải sản, nên kêu cơm chiên cho hai người, còn Noãn Noãn và Duy An đã sớm không thể ngồi yên. Lần đầu tiên Hoan Nhan được ăn ở một nơi hải sản tươi sống đặc biệt như vậy, giơ đũa lên, liền nhắm thẳng vào món cá tuyết trước mặt...
Mùi vị đặc trưng của cá tuyết xông vào mũi, đôi đũa trong tay Hoan Nhan chợt khựng lại, cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một trận, cô lật đật đặt đũa lên bàn rồi cúi người xuống, trong cổ họng nôn khan từng hồi một, nhưng rồi nhịn không được, liền đứng lên hướng toilet chạy đi, Duy An nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, không khỏi lo lắng chạy đuổi theo...
Hoan Nhan bổ nhào vào trên bồn rửa tay liền nôn ra, nôn đến tối tăm mặt mũi, nôn đến mật xanh mật vàng mới cảm tháy dễ chịu một chút. Cô nâng người lên, trong lòng chợt dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, dáng vẻ cô như bây giờ hoàn toàn giống triệu chứng thai nghén!
Sở dĩ nói đáng sợ, là bởi vì không biết cô đi làm kiểm tra bao nhiêu lần, đều nói cô rất khó có thể mang thai. Bây giờ, hiện tại nếu như phản ứng này của cô là bởi vì mang thai, vậy đơn giản có phải là kỳ thích không?
"Chị, chị không sao chứ?" Duy An không thể đi vào, ở bên ngoài vô cùng lo lắng mà hỏi.
Hoan Nhan súc miệng, rửa mặt rồi mới đi ra ngoài, mới vừa nôn xong, cảm thấy trong dạ dày dễ chịu hơn nhiều.
"Không có việc gì, đột nhiên trong dạ dày khó chịu, nôn ra hết là khỏe rồi." Hoan Nhan nhìn em mình lo lắng, không khỏi mở miệng cười cầm tay của cậu.
"Chị....Đang yên lành tại sao chị lại buồn nôn?"
Cái này Duy An không hiểu, còn tưởng rằng chị mình ngã bệnh: "Hay là kêu bác sĩ tới kiểm tra một chút?"
"Không cần, chị không sao...." Tuy Hoan Nhan nói như vậy, nhưng trên mặt lại đỏ bừng, trong lòng cô tính toán thật nhanh, từ Hải Nam trở lại, nếu không sai biệt lắm thì đã tới kỳ kinh nguyệt rồi, nhưng cho tới bây giờ, đã qua hơn mười ngày.... Chẳng lẽ, thật sự cô có thai?
Trong nháy mắt, Hoan Nhan cảm thấy ánh mặt trời nơi này hình như cũng thay đổi cực kỳ sáng lạn, thậm chí những người ngoại quốc muôn hình muôn vẻ ở đây cũng thay đổi, đều trở nên cực kỳ đáng yêu.
"Chị, sao chị lại cười? Rốt cuộc là thế nào?" Duy An nhìn bộ dáng tự dưng bật cười một mình của cô lúc này, không khỏi há hốc mồm, lắc vai của cô vô cùng lo lắng mà hỏi.
"Duy An...." Hoan Nhan hơi ngượng ngùng khi nói với em trai mình, đỏ mặt đẩy cậu đi lại bàn ăn: "Tóm lại chị không sao...., nói không chừng còn là chuyện tốt."
"Chị, ngay cả em cũng muốn giấu." Duy An bất mãn, nhìn dáng vẻ vui mừng của chị, cũng hơi yên lòng, cho đến khi ngồi ở trước bàn ăn, thời điểm vừa định ăn, Duy An chợt nghĩ đến cái gì đó, cậu bỏ muỗng xuống, trợn to hai mắt nhìn lại Hoan Nhan: "Chị, không phải là, không phải là lại cho em thêm một đứa cháu nữa chứ?!"
Hai người già ngồi một bên vừa nghe cậu nói, cũng đều buông đũa xuống, mẹ Hoan Nhan đưa tay kéo cô, vui mừng hỏi thăm: "Nhan Nhan, có phải thật không? Mẹ nói làm sao tự nhiên con lại nôn, mới vừa rồi ba con còn đang lo lắng cho con...."
"Mẹ, còn chưa chắc, nói không chừng cũng chỉ là do lạ nước lạ cái hoặc nguyên nhân là lệch ngày...." Giờ phút này tim Hoan Nhan đập bình bịch, nhưng không dám vui mừng quá mức, chỉ sợ đây cũng là một giấc mơ đẹp, sợ mình mừng hụt!
"Không ăn không ăn, chúng ta phải đi ngay đến bệnh viện kiểm tra một chút!" Hứa Hướng Cảnh trong lòng cũng cực kỳ cao hứng, tuy nói vợ chồng son hiện tại ân ân ái ái, nhưng chuyện đứa bé kia trước đó làm ầm ĩ huyên náo hẳn lên, khiến ông trong lòng đau xót cho con gái mình. Nếu như hiện tại con gái quả thật mang thai, vậy thật giống như là thêu hoa trên gấm - chuyện tốt rồi.
"Mẹ...Mẹ lại có thêm em bé rồi sao?" Noãn Noãn tò mò giơ móng vuốt nhỏ ra sờ bụng Hoan Nhan vẫn còn bằng phẳng. Duy An một phát bắt được tay, hù dọa cô bé: "Không cho sờ loạn, nếu mẹ có em bé, về sau Noãn Noãn phải ngoan một chút, phải bảo vệ mẹ cùng em trai cho tốt biết không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook