Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 380: Không cho vào phòng anh
Thích Dung Dung ồ một tiếng rồi đứng lên, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho ông, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Thân Tống Hạo lái xe chạy chẳng có mục đích. Gần sắp tối rồi, cả ngày nay anh chưa có hột cơm nào bỏ bụng nhưng vẫn không cảm giác đói. Hôm nay là lễ Giáng sinh, tủ kính trong các cửa hàng đều chưng bày cây thông Noel. Những bóng đèn nhỏ nhấp nháy được trang trí đầy trên cây thông trông thật rực rỡ. Ngày hôm qua anh còn đặt tiệc trước ở nhà hàng, dự định cùng cô trải qua đêm Giáng sinh chỉ có hai người. Nhưng bây giờ thì sao?
Cho tới nay anh vẫn cố chấp trong cuộc tình này, nhưng thật nực cười, anh một mực kiên trì thế nhưng chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của cô, đã đẩy anh vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy cô. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy yêu một người đau khổ, mệt mõi như vậy, mệt đến muốn buông tay. Anh vẫn cho là, mặc kệ chuyện gì xảy ra anh vẫn không dao động một lòng yêu cô. Nhưng hôm nay, giây phút cô đẩy anh ra ngoài kia, thì hình như trong lòng anh tình cảm dành cho cô cũng bị vơi đi một ít.
Từ hoàng hôn vẫn lang thang vô định đến đêm khuya, đèn đường cũng đã được thắp sáng lên, đèn trang trí trên cây thông lấp la lấp lánh. Có tiếng hát mơ hồ lượn lờ truyền đến nghe êm tai. Từng cặp tình nhân đi lướt qua phía ngoài xe, trong tay đang cầm đồ chơi bằng nhung thật lớn, không hề e ngại người chung quanh. Quả nhiên anh già rồi, giây phút bắt đầu thất vọng về cô kia, thì anh đã cảm thấy mình quá già rồi. Dừng xe ở ven đường, anh đốt một điếu thuốc lá nhìn dòng người tới lui tấp nập trên đường phố sầm uất. Đứa con gái mặc áo lông thật dày, được đứa con trai ôm lấy vào trong áo khoác của mình, chỉ lộ ra gương mặt còn trẻ măng đỏ bừng vì thời tiết lạnh giá, không một chút sợ hãi ngượng ngùng. Bọn họ cũng giống anh lúc trước, cho rằng mình cùng người yêu mình vĩnh viễn không tách rời.
Điếu thuốc lá đã cháy hết đến tận cùng làm bỏng đầu ngón tay, anh búng tàn thuốc ra ngoài. Khởi động máy, chiếc xe lặng lẽ trượt đi trên đường phố đầy tuyết, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng anh đi cực kỳ lâu.
Về đến biệt thự, trong một chốc anh thật hy vọng cô không ngủ được, đau khổ trằn trọc chờ anh trở lại, nhào vào trong ngực anh khóc to một trận, cầu xin anh quay lại.
Nếu như vậy, anh tình nguyện bỏ qua tất cả, mang cô và Noãn Noãn rời đi. Thế nhưng khi anh ngước lên nhìn, toàn bộ biệt thự đều chìm trong màn đêm không một ánh đèn.
Anh nắm chặt vô lăng, thoáng cái lòng bàn tay truyền đến đau nhói. Cô đã ngủ, còn anh thì đau khổ đi như người không phương hướng ở ngoài đường, cô thế mà lại yên tâm đi ngủ.
Anh khẽ cười tự giễu mình, nói anh là người lòng dạ ác độc, nói anh là người vô tình. Nhưng bây giờ xem ra, người thật sự lòng dạ ác độc, người thật sự vô tình chính là cô.
Anh xuống xe tiện tay đóng cửa lại, xuyên qua bóng tối đi vào biệt thự, trong phòng khách không có ai cả. Không bật đèn, anh mò mẫm bước lên lầu. Khi bước nhanh vể phòng ngủ của hai người, thâm tâm anh vẫn còn một chút ảo tưởng.
Đứng ở ngoài phòng ngủ hồi lâu, anh mới lấy hết dũng khí đẩy cửa ra. Trong phòng lạnh lẽo đầy bóng tối, có thể cảm nhận được không hề có người ở trong phòng.
Anh bỗng thấy cả người hoàn toàn suy sụp. Trong lòng anh vẫn biết, mọi việc cô làm đều vì anh, thế nhưng anh tình nguyện cô ích kỷ một chút, ích kỷ giữ chặt anh lại, ích kỷ không tách rời ra. Nếu như vậy, giờ phút này trong lòng anh sẽ thật vui vẻ, chứ không mất hết hy vọng như bây giờ.
Thân Tống Hạo bước vào phòng, ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh đốt một điếu thuốc lá hút vài hơi. Lúc trước anh không bao giờ hút trong nhà, đừng nói chi là trong phòng ngủ. Anh sợ cô lo lắng cho anh, cũng sợ ảnh hưởng tới cô và Noãn Noãn. Dù là lúc lên cơn nghiện thuốc lá, anh cũng chỉ ở ngoài vườn đốt một điếu thuốc hút hai ngụm rồi vất đi. Nhưng bây giờ anh cảm thấy không cần thiết phải bận tâm chuyện này, cũng không có ai cần anh quan tâm.
Không lâu sau trong phòng liền tràn ngập mùi thuốc lá gay mũi, nhưng anh mặc kệ không để ý đến. Trên mặt thảm xuất hiện vài vệt cháy xém loang lổ, tàn thuốc lá bị vất bừa bãi trên đất, anh cũng không thu dọn lại. Giơ chân hất văng xa rồi đi vào phòng tắm.
Hoan Nhan đứng ngoài cánh cửa khép hờ, xuyên qua khe cửa, mơ hồ có thể thấy được thân hình chán chường của anh. Cô sợ không dám nhìn anh, không dám đối mặt với anh. Cô cũng biết, mặc dù mình làm vậy về tình thì có thể tha thứ. Tuy nhiên, quả thật đã làm tổn thương trái tim của anh. Anh buồn cô, hận cô, giận cô đã buông tay, nhưng anh lại không biết cảm thụ trong lòng cô như thế nào, không biết cô đau lòng bao nhiêu.
Cô cũng muốn mình ích kỷ, tùy hứng một chút. Cô cũng không muốn quản, không muốn để ý đến mọi việc, chỉ ở cùng một chỗ với anh. Thế nhưng, trên thế gian này không chỉ có hai người bọn họ, trên thế gian này thật sự bất đắc dĩ quá nhiều, quá nhiều. Nếu như trước kia cô lựa chọn vì mình mà sống, như vậy cô sớm không phải là Hứa Hoan Nhan mà người nhìn không thấu rồi.
Nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, cô bước nhẹ chân vào phòng. Mở cửa sổ ra để cho mùi khói thuốc lá tản bớt ra ngoài, kế tiếp mò mẫm trong bóng tối dọn dẹp tàn thuốc bừa bãi trên đất. Nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, cô cuống quýt đi ra ngoài. Cánh cửa phòng vẫn khép hờ như cũ, cô không dám nán lại trong hành lang, bước nhanh qua phòng kế bên. Nín thở ngồi trên ghế sa lon, cô trầm tư suy nghĩ.
Chốc lát sau, phòng kế bên truyền đến âm thanh đồ đạc bị đập bể. Hoan Nhan sửng sốt, bật ngồi thẳng người lên, trong lồng ngực trái tim thình thịch nhảy dựng lên. Kế đó nghe tiếng cánh cửa phòng ngủ mở ra, sau tiếng bước chân lộn xộn là giọng nói tức giận của anh vang lên: “Quản gia, quản gia.”
“Thiếu gia làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Mất một lúc mà quản gia vẫn còn trong cơn buồn ngủ mới lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, trong lòng run sợ hỏi lại.
“Mới vừa rồi ai đã vào phòng tôi?” Bàn tay Thân Tống Hạo nắm chặt lan can, áp lực từ trong giọng nói tức giận khiến người ta sợ hãi.
“Không ai, không có ai cả. Tất cả người làm trong nhà đều đi ngủ hết rồi.” Cơn buồn ngủ của quản gia bị anh dọa cho tỉnh ngủ, ngạc nhiên trả lời.
Thân hình Thân Tống Hạo cứng ngắc đứng im tại chỗ, vài phút sau anh mới chậm rãi nói: “Đi ra ngoài đi.”
Quản gia đáp lời lại, sau đó xoay người đi ra ngoài. Hứa Hoan Nhan ngã ngồi trên ghế sa lon mềm mại. Áy náy xen lẫn đau lòng như một vòng tròn vô hình bao trùm lấy cô, giãy giụa cố tránh nhưng tránh không được. Mâu thuẫn trong lòng đối chọi lẫn nhau, hối hận vì hành động của mình hay là sợ oán trách, tức giận của anh. Cô bị những mâu thuẫn của chính mình giày vò muốn chết.
Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, cô không biết Thân Tống Hạo lấy chìa khóa muốn lục lọi tất cả các phòng trong biệt thự. Từ lầu một đến lầu ba, hầu như anh đã tìm hết các phòng một lần, mới lộn vòng lại trở về mở cửa phòng nhỏ kế bên phòng ngủ của mình.
Anh tưởng rằng cô sẽ tránh xa xa, không nghĩ đến cô lại ở kế bên phòng của mình.
Khi cửa bị mở ra, Hoan Nhan sợ hết hồn. May là trong bóng tối, vẻ mặt đau buồn, và cả nước mắt cơ hồ sắp tràn được cô thu lại rất nhanh, ngơ ngác nhìn bóng dáng của ai kia đang đứng nghiêm túc ngay cửa phòng.
“Ai cho em vào phòng anh, ai cho em vào lúc này còn giả mù sa mưa?” Giọng nói lạnh lùng, thật giống như khi vừa mới kết hôn. Anh đối với cô vô tình, bộ dáng giễu cợt. Anh chính là như vậy, cố chấp, trong đời ghét nhất bị người khác thao túng, nắm giữ vận mệnh của mình. Ban đầu bởi vì ông nội cố ý tác hợp hai người, nên anh ghét cô, hành hạ cô nhưng đến sau cùng lại yêu cô.
Mà bây giờ bởi vì sự cố chấp của cô, tự mình quyết định chuyện này, khiến cho những chiều chuộng của anh đối với cô vơi đi rất nhiều, mới nói ra những lời nói chói tai như thế.
Hoan Nhan gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, cô ngồi ở chỗ kia cố gắng rất lâu mới làm cho giọng nói của mình nghe qua thật bình tĩnh: “Nếu anh không thích, sau này em sẽ không vào nữa.”
“Hứa Hoan Nhan! Đến tột cùng em muốn như thế nào? Em còn có lương tâm hay không? Em thật vô tình mà, vì cái gì lại đối xử với anh như vậy? Còn chỗ nào anh làm chưa tốt, em nói đi, anh sẽ sửa đổi lại. Em muốn anh làm gì anh cũng đều chấp nhận. Em muốn anh chết, anh lập tức sẽ không chần chừ đi chết liền. Nhưng em đừng đối xử với anh như thế này có được không? Em hành hạ anh một lần sáu năm còn chưa đủ sao, em còn muốn hành hạ anh tới bao giờ?” Thân Tống Hạo tức giận bước tới, nắm chặt vai cô mà nói.
Thân Tống Hạo lái xe chạy chẳng có mục đích. Gần sắp tối rồi, cả ngày nay anh chưa có hột cơm nào bỏ bụng nhưng vẫn không cảm giác đói. Hôm nay là lễ Giáng sinh, tủ kính trong các cửa hàng đều chưng bày cây thông Noel. Những bóng đèn nhỏ nhấp nháy được trang trí đầy trên cây thông trông thật rực rỡ. Ngày hôm qua anh còn đặt tiệc trước ở nhà hàng, dự định cùng cô trải qua đêm Giáng sinh chỉ có hai người. Nhưng bây giờ thì sao?
Cho tới nay anh vẫn cố chấp trong cuộc tình này, nhưng thật nực cười, anh một mực kiên trì thế nhưng chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của cô, đã đẩy anh vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy cô. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy yêu một người đau khổ, mệt mõi như vậy, mệt đến muốn buông tay. Anh vẫn cho là, mặc kệ chuyện gì xảy ra anh vẫn không dao động một lòng yêu cô. Nhưng hôm nay, giây phút cô đẩy anh ra ngoài kia, thì hình như trong lòng anh tình cảm dành cho cô cũng bị vơi đi một ít.
Từ hoàng hôn vẫn lang thang vô định đến đêm khuya, đèn đường cũng đã được thắp sáng lên, đèn trang trí trên cây thông lấp la lấp lánh. Có tiếng hát mơ hồ lượn lờ truyền đến nghe êm tai. Từng cặp tình nhân đi lướt qua phía ngoài xe, trong tay đang cầm đồ chơi bằng nhung thật lớn, không hề e ngại người chung quanh. Quả nhiên anh già rồi, giây phút bắt đầu thất vọng về cô kia, thì anh đã cảm thấy mình quá già rồi. Dừng xe ở ven đường, anh đốt một điếu thuốc lá nhìn dòng người tới lui tấp nập trên đường phố sầm uất. Đứa con gái mặc áo lông thật dày, được đứa con trai ôm lấy vào trong áo khoác của mình, chỉ lộ ra gương mặt còn trẻ măng đỏ bừng vì thời tiết lạnh giá, không một chút sợ hãi ngượng ngùng. Bọn họ cũng giống anh lúc trước, cho rằng mình cùng người yêu mình vĩnh viễn không tách rời.
Điếu thuốc lá đã cháy hết đến tận cùng làm bỏng đầu ngón tay, anh búng tàn thuốc ra ngoài. Khởi động máy, chiếc xe lặng lẽ trượt đi trên đường phố đầy tuyết, chỉ một đoạn đường ngắn nhưng anh đi cực kỳ lâu.
Về đến biệt thự, trong một chốc anh thật hy vọng cô không ngủ được, đau khổ trằn trọc chờ anh trở lại, nhào vào trong ngực anh khóc to một trận, cầu xin anh quay lại.
Nếu như vậy, anh tình nguyện bỏ qua tất cả, mang cô và Noãn Noãn rời đi. Thế nhưng khi anh ngước lên nhìn, toàn bộ biệt thự đều chìm trong màn đêm không một ánh đèn.
Anh nắm chặt vô lăng, thoáng cái lòng bàn tay truyền đến đau nhói. Cô đã ngủ, còn anh thì đau khổ đi như người không phương hướng ở ngoài đường, cô thế mà lại yên tâm đi ngủ.
Anh khẽ cười tự giễu mình, nói anh là người lòng dạ ác độc, nói anh là người vô tình. Nhưng bây giờ xem ra, người thật sự lòng dạ ác độc, người thật sự vô tình chính là cô.
Anh xuống xe tiện tay đóng cửa lại, xuyên qua bóng tối đi vào biệt thự, trong phòng khách không có ai cả. Không bật đèn, anh mò mẫm bước lên lầu. Khi bước nhanh vể phòng ngủ của hai người, thâm tâm anh vẫn còn một chút ảo tưởng.
Đứng ở ngoài phòng ngủ hồi lâu, anh mới lấy hết dũng khí đẩy cửa ra. Trong phòng lạnh lẽo đầy bóng tối, có thể cảm nhận được không hề có người ở trong phòng.
Anh bỗng thấy cả người hoàn toàn suy sụp. Trong lòng anh vẫn biết, mọi việc cô làm đều vì anh, thế nhưng anh tình nguyện cô ích kỷ một chút, ích kỷ giữ chặt anh lại, ích kỷ không tách rời ra. Nếu như vậy, giờ phút này trong lòng anh sẽ thật vui vẻ, chứ không mất hết hy vọng như bây giờ.
Thân Tống Hạo bước vào phòng, ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh đốt một điếu thuốc lá hút vài hơi. Lúc trước anh không bao giờ hút trong nhà, đừng nói chi là trong phòng ngủ. Anh sợ cô lo lắng cho anh, cũng sợ ảnh hưởng tới cô và Noãn Noãn. Dù là lúc lên cơn nghiện thuốc lá, anh cũng chỉ ở ngoài vườn đốt một điếu thuốc hút hai ngụm rồi vất đi. Nhưng bây giờ anh cảm thấy không cần thiết phải bận tâm chuyện này, cũng không có ai cần anh quan tâm.
Không lâu sau trong phòng liền tràn ngập mùi thuốc lá gay mũi, nhưng anh mặc kệ không để ý đến. Trên mặt thảm xuất hiện vài vệt cháy xém loang lổ, tàn thuốc lá bị vất bừa bãi trên đất, anh cũng không thu dọn lại. Giơ chân hất văng xa rồi đi vào phòng tắm.
Hoan Nhan đứng ngoài cánh cửa khép hờ, xuyên qua khe cửa, mơ hồ có thể thấy được thân hình chán chường của anh. Cô sợ không dám nhìn anh, không dám đối mặt với anh. Cô cũng biết, mặc dù mình làm vậy về tình thì có thể tha thứ. Tuy nhiên, quả thật đã làm tổn thương trái tim của anh. Anh buồn cô, hận cô, giận cô đã buông tay, nhưng anh lại không biết cảm thụ trong lòng cô như thế nào, không biết cô đau lòng bao nhiêu.
Cô cũng muốn mình ích kỷ, tùy hứng một chút. Cô cũng không muốn quản, không muốn để ý đến mọi việc, chỉ ở cùng một chỗ với anh. Thế nhưng, trên thế gian này không chỉ có hai người bọn họ, trên thế gian này thật sự bất đắc dĩ quá nhiều, quá nhiều. Nếu như trước kia cô lựa chọn vì mình mà sống, như vậy cô sớm không phải là Hứa Hoan Nhan mà người nhìn không thấu rồi.
Nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, cô bước nhẹ chân vào phòng. Mở cửa sổ ra để cho mùi khói thuốc lá tản bớt ra ngoài, kế tiếp mò mẫm trong bóng tối dọn dẹp tàn thuốc bừa bãi trên đất. Nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, cô cuống quýt đi ra ngoài. Cánh cửa phòng vẫn khép hờ như cũ, cô không dám nán lại trong hành lang, bước nhanh qua phòng kế bên. Nín thở ngồi trên ghế sa lon, cô trầm tư suy nghĩ.
Chốc lát sau, phòng kế bên truyền đến âm thanh đồ đạc bị đập bể. Hoan Nhan sửng sốt, bật ngồi thẳng người lên, trong lồng ngực trái tim thình thịch nhảy dựng lên. Kế đó nghe tiếng cánh cửa phòng ngủ mở ra, sau tiếng bước chân lộn xộn là giọng nói tức giận của anh vang lên: “Quản gia, quản gia.”
“Thiếu gia làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Mất một lúc mà quản gia vẫn còn trong cơn buồn ngủ mới lảo đảo nghiêng ngã chạy đến, trong lòng run sợ hỏi lại.
“Mới vừa rồi ai đã vào phòng tôi?” Bàn tay Thân Tống Hạo nắm chặt lan can, áp lực từ trong giọng nói tức giận khiến người ta sợ hãi.
“Không ai, không có ai cả. Tất cả người làm trong nhà đều đi ngủ hết rồi.” Cơn buồn ngủ của quản gia bị anh dọa cho tỉnh ngủ, ngạc nhiên trả lời.
Thân hình Thân Tống Hạo cứng ngắc đứng im tại chỗ, vài phút sau anh mới chậm rãi nói: “Đi ra ngoài đi.”
Quản gia đáp lời lại, sau đó xoay người đi ra ngoài. Hứa Hoan Nhan ngã ngồi trên ghế sa lon mềm mại. Áy náy xen lẫn đau lòng như một vòng tròn vô hình bao trùm lấy cô, giãy giụa cố tránh nhưng tránh không được. Mâu thuẫn trong lòng đối chọi lẫn nhau, hối hận vì hành động của mình hay là sợ oán trách, tức giận của anh. Cô bị những mâu thuẫn của chính mình giày vò muốn chết.
Bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, cô không biết Thân Tống Hạo lấy chìa khóa muốn lục lọi tất cả các phòng trong biệt thự. Từ lầu một đến lầu ba, hầu như anh đã tìm hết các phòng một lần, mới lộn vòng lại trở về mở cửa phòng nhỏ kế bên phòng ngủ của mình.
Anh tưởng rằng cô sẽ tránh xa xa, không nghĩ đến cô lại ở kế bên phòng của mình.
Khi cửa bị mở ra, Hoan Nhan sợ hết hồn. May là trong bóng tối, vẻ mặt đau buồn, và cả nước mắt cơ hồ sắp tràn được cô thu lại rất nhanh, ngơ ngác nhìn bóng dáng của ai kia đang đứng nghiêm túc ngay cửa phòng.
“Ai cho em vào phòng anh, ai cho em vào lúc này còn giả mù sa mưa?” Giọng nói lạnh lùng, thật giống như khi vừa mới kết hôn. Anh đối với cô vô tình, bộ dáng giễu cợt. Anh chính là như vậy, cố chấp, trong đời ghét nhất bị người khác thao túng, nắm giữ vận mệnh của mình. Ban đầu bởi vì ông nội cố ý tác hợp hai người, nên anh ghét cô, hành hạ cô nhưng đến sau cùng lại yêu cô.
Mà bây giờ bởi vì sự cố chấp của cô, tự mình quyết định chuyện này, khiến cho những chiều chuộng của anh đối với cô vơi đi rất nhiều, mới nói ra những lời nói chói tai như thế.
Hoan Nhan gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, cô ngồi ở chỗ kia cố gắng rất lâu mới làm cho giọng nói của mình nghe qua thật bình tĩnh: “Nếu anh không thích, sau này em sẽ không vào nữa.”
“Hứa Hoan Nhan! Đến tột cùng em muốn như thế nào? Em còn có lương tâm hay không? Em thật vô tình mà, vì cái gì lại đối xử với anh như vậy? Còn chỗ nào anh làm chưa tốt, em nói đi, anh sẽ sửa đổi lại. Em muốn anh làm gì anh cũng đều chấp nhận. Em muốn anh chết, anh lập tức sẽ không chần chừ đi chết liền. Nhưng em đừng đối xử với anh như thế này có được không? Em hành hạ anh một lần sáu năm còn chưa đủ sao, em còn muốn hành hạ anh tới bao giờ?” Thân Tống Hạo tức giận bước tới, nắm chặt vai cô mà nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook