Người Phụ Nữ Của Mình Tôi
-
Chương 4: [ 18 + ] Dám trốn ?
Trong căn phòng tổng giám đốc công ty lớn nhất nhì thế giới, một người đàn ông mang vẻ u sầu đang ngồi hút thuốc.
Khiến cô yêu anh chẳng lẽ lại khó như vậy sao? Trinh tiết của cô thuộc về anh, nụ hôn đầu đời cũng dành cho anh, là vợ của anh, trên tay cô lúc nào cũng có một chiếc nhẫn do chính anh trọn...
vậy mà tại sao trái tim cô mãi không thể chứa anh? Anh cười đau khổ tự chế giễu mình, chỉ có thể dùng điều kiện mà giữ cô lại.
Phải chăng khi công ty của ba cô thành đạt hơn một chút cô sẽ bỏ anh mà đi? Nghĩ đến đó trái tim anh rỉ máu, nước mắt từ từ rơi xuống ướt đẫm áo sơ mi.
Anh sợ lắm, sợ không thể giữ cô được lâu, trái tim nhói lên từng đợt thật mạnh.
Đúng, anh khóc.
Là khóc...
yêu! Là vì sợ mất.
Ngày nào anh cũng phải sống trong lòng nơm nớp lo sợ.
Chỉ khi ở cạnh cô, ôm cô chặt trong ngực mình, hít ngửi mùi đặc trưng của cô, hôn lên đôi môi ấm áp ấy thì anh mới an tâm.
Đang lởn vởn trong dòng suy nghĩ, bỗng điện thoại reo lên, nhấc máy: " Ông chủ, tiểu thư không còn trong phòng nữa, khi tôi mở cửa mang đồ ăn vào thì không thấy người " Bụp.
Điện thoại vỡ ra từng mảnh nằm lộn xộn trên nền đá lạnh ngắt.
Phóng mê mẩn ra ngoài, tim đau như cắt.
Đi trên đường thấy bóng người quen thuộc thì vội đi xuống.
Hất chiếc mũ lưỡi trai màu đen, gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Vội kéo cô lên xe, phóng nhanh hết cỡ về nhà.
Ném cô lên chiếc giường lớn rồi chốt cửa lại, gằn giọng: " Cô thoát ra bằng cách nào Hả " Cô run sợ khai hết tất cả: " Bên cạnh giường có một chiếc bàn...
trên ấy có một cái kéo tôi...
tôi với tay lấy kéo vặn ổ ở còng tay ra.
Cửa sổ không đóng nên tôi xé rách mành rèm nối lại với nhau buộc vào cánh cửa sổ rồi...
trượt xuống.
Đi qua hàng mũ tiện mua cái mũ lúc nãy, đi được một đoạn thì...
gặp anh rồi bị lôi về đây " Anh xé rách quần áo cô ra, hôn lấy đôi môi hồng nhạt làm anh mê muội bấy lâu.
Len vào trong chơi với chiếc lưỡi mềm mại của cô, hấp thụ hết nước bọt của cô rồi nhanh chóng nuốt xuống một cách thèm khát.
Xoa nắn hai cặp đồi, dùng miệng lấp đầy một bên, bên còn lại dùng tay xoa bóp.
Được một lúc thì chuyển xuống tiểu huyện nho nhỏ, không lưu tình dùng một ngón tay đâm thật mạnh vào.
Đâm vào rút ra không thương tiếc, khuấy đảo rồi bắt cô nghe tiếng nước dinh dính từ chính thân mình phát ra, mặt cô khẽ đỏ lên từ lúc nào.
Khiến cô yêu anh chẳng lẽ lại khó như vậy sao? Trinh tiết của cô thuộc về anh, nụ hôn đầu đời cũng dành cho anh, là vợ của anh, trên tay cô lúc nào cũng có một chiếc nhẫn do chính anh trọn...
vậy mà tại sao trái tim cô mãi không thể chứa anh? Anh cười đau khổ tự chế giễu mình, chỉ có thể dùng điều kiện mà giữ cô lại.
Phải chăng khi công ty của ba cô thành đạt hơn một chút cô sẽ bỏ anh mà đi? Nghĩ đến đó trái tim anh rỉ máu, nước mắt từ từ rơi xuống ướt đẫm áo sơ mi.
Anh sợ lắm, sợ không thể giữ cô được lâu, trái tim nhói lên từng đợt thật mạnh.
Đúng, anh khóc.
Là khóc...
yêu! Là vì sợ mất.
Ngày nào anh cũng phải sống trong lòng nơm nớp lo sợ.
Chỉ khi ở cạnh cô, ôm cô chặt trong ngực mình, hít ngửi mùi đặc trưng của cô, hôn lên đôi môi ấm áp ấy thì anh mới an tâm.
Đang lởn vởn trong dòng suy nghĩ, bỗng điện thoại reo lên, nhấc máy: " Ông chủ, tiểu thư không còn trong phòng nữa, khi tôi mở cửa mang đồ ăn vào thì không thấy người " Bụp.
Điện thoại vỡ ra từng mảnh nằm lộn xộn trên nền đá lạnh ngắt.
Phóng mê mẩn ra ngoài, tim đau như cắt.
Đi trên đường thấy bóng người quen thuộc thì vội đi xuống.
Hất chiếc mũ lưỡi trai màu đen, gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Vội kéo cô lên xe, phóng nhanh hết cỡ về nhà.
Ném cô lên chiếc giường lớn rồi chốt cửa lại, gằn giọng: " Cô thoát ra bằng cách nào Hả " Cô run sợ khai hết tất cả: " Bên cạnh giường có một chiếc bàn...
trên ấy có một cái kéo tôi...
tôi với tay lấy kéo vặn ổ ở còng tay ra.
Cửa sổ không đóng nên tôi xé rách mành rèm nối lại với nhau buộc vào cánh cửa sổ rồi...
trượt xuống.
Đi qua hàng mũ tiện mua cái mũ lúc nãy, đi được một đoạn thì...
gặp anh rồi bị lôi về đây " Anh xé rách quần áo cô ra, hôn lấy đôi môi hồng nhạt làm anh mê muội bấy lâu.
Len vào trong chơi với chiếc lưỡi mềm mại của cô, hấp thụ hết nước bọt của cô rồi nhanh chóng nuốt xuống một cách thèm khát.
Xoa nắn hai cặp đồi, dùng miệng lấp đầy một bên, bên còn lại dùng tay xoa bóp.
Được một lúc thì chuyển xuống tiểu huyện nho nhỏ, không lưu tình dùng một ngón tay đâm thật mạnh vào.
Đâm vào rút ra không thương tiếc, khuấy đảo rồi bắt cô nghe tiếng nước dinh dính từ chính thân mình phát ra, mặt cô khẽ đỏ lên từ lúc nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook