Người Nổi Tiếng
3: Tính Nết Trẻ Con


"Tiêu Lâm!! Cậu làm gì vậy? Cậu điên rồi à?!" Từ Lập chật vật đứng dậy, nhào tới, gắt gao đè Tiêu Lâm lại, "Trước khi đến đây cậu đã hứa với tôi như thế nào? Con mẹ nó không phải cậu nói sẽ không cứng đầu nữa hay sao?"
"Tôi đồng ý qua đây tiếp rượu, chứ không đồng ý để người khác sờ mông." Tiêu Lâm nói xong càng thêm tức giận, cậu vung tay hung hăng đấm cho Lý tổng cái nữa, "Đ*m m* mày, cho mày sờ tay, cho mày sờ mặt, m* mày, mày còn ngại sờ không đủ, dám sờ mông của ông đây à, tao cho mày sờ! Sờ đi!"
Từ Lập thấy không khuyên được, nên dứt khoát không lôi kéo cậu nữa, chỉ đứng bên cạnh cậu lớn tiếng quát một câu: "Cậu không dừng lại thì con mẹ nó về sau đừng có lăn lộn trong giới giải trí nữa, cậu có muốn đóng phim nữa hay không? Hả?!"
Tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc vang lên khiến lửa giận của Tiêu Lâm trong nháy mắt tắt hơn một nửa, Tiêu Lâm đột nhiên buông Lý tổng ra, dùng sức ném ông ta ngồi lại trên ghế, giống như ném một tảng thịt mỡ hết hạn sử dụng.
Mấy người vây xem vội vã lại gần đỡ lấy Lý tổng, giả bộ quan tâm:
"Lão Lý, ông không sao chứ?"
"Có nặng lắm không? Mau đưa đến bệnh viện đi!?!"
"Đến bệnh viện gì chứ? Báo cảnh sát đi! Cái này là cố ý gây thương tích, báo cảnh sát nhanh lên!"
"Đúng đúng đúng, lão Lý, báo cảnh sát đi!! Không thể tha cho thằng nhãi này được!"
Tiếng phụ họa kêu báo cảnh sát một lúc một cao hơn, Từ Lập đứng ngồi không yên, nếu như thật sự báo cảnh sát, Từ Lập là sếp của Tiêu Lâm chắc chắn cũng sẽ gặp xui xẻo, nghĩ tới đây, Từ Lập vội vã đẩy mọi người ra đi đến bên người Lý tổng, nở nụ cười lấy lòng: "Đừng báo cảnh sát đừng báo cảnh sát, Lý tổng à, là Tiêu Lâm không hiểu chuyện, tôi sẽ bảo cậu ấy nhận lỗi với ngài, ngài muốn thế nào cũng được, ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát!"
Lý tổng mặc kệ ông ta, run rẩy đứng dậy ôm lỗ máu trên đầu, được mấy người dìu bước, đi đến chỗ Tiêu Lâm, lạnh lùng nhìn Tiêu Lâm, nói: "Tiêu Lâm, nói cho tôi biết, tôi có nên báo cảnh sát không?"
Tiêu Lâm ngẩng đầu vẻ mặt can đảm, "Mày báo đi! Ông đây không sợ!"

Lý tổng ngưng mắt nhìn cậu vài giây, đột ngột cất tiếng cười to, hai cục thịt béo núng nính trên má vì có thêm máu tươi mà càng có vẻ hèn mọn dữ tợn, ông chủ Lý vừa cười vừa giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Tiêu Lâm, nói: "Không báo cảnh sát, không báo cảnh sát, những thứ này đều là việc nhỏ, không đáng để báo cảnh sát, thế nhưng máu của tôi cũng đâu thể chảy vô ích được, cậu nói có đúng không?"
Tiêu Lâm nhìn ông ta chằm chằm: "Ông muốn thế nào?"
"Đơn giản thôi" Ông ta cười nói: "Cậu quỳ xuống dập đầu ba cái, rồi ngủ với tôi hai tối, để tôi tùy tiện chơi cậu thế nào cũng được, việc này coi như xí xóa!"
"Đ*m m* mày! Mày có tin tao làm cho đầu mày nở hoa lần nữa không?!" Tiêu Lâm nói xong lại vung tay lên muốn đập thêm cái nữa lên mặt Lý tổng, liền bị mấy người xung quanh ông ta đè xuống.
"Tốt, tốt, người trẻ tuổi quả nhiên có chí khí," Lý tổng đi tới, nhìn cậu tỉ mỉ một lượt từ đầu đến chân, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không ép buộc cậu, nhưng tôi sẽ khiến cậu phải khóc lóc cầu xin tôi tha thứ."
Nói xong Lý tổng lại quay đầu hướng về phía Trần Chí Thanh và Nghiêm tổng gật gật đầu, "Nghiêm tổng, Trần tổng, lần này chăm sóc chưa chu đáo, để các ngài chê cười rồi, đợi tổng giám đốc Trần trở về, chúng ta lại uống tiếp."
Sau khi để lại câu nói này, ông ta ôm đầu cùng năm, sáu người vây quanh bước ra khỏi phòng.
"Này, Lý tổng, Lý tổng, ngài đừng đi mà, có nói chuyện gì thì từ từ nói...!Lý tổng!" Từ Lập không màng xấu hổ xông lên giữ người lại, nhưng Lý tổng lúc này đã tức đến hộc máu, ném lại câu "Hãy đợi đấy", rồi hất tay Từ Lập ra nghênh ngang rời đi.
Tối nay, Từ Lập vốn dĩ muốn lợi dụng mặt mũi Tiêu Lâm để kéo đầu tư về cho công ty trong vài bộ phim điện ảnh và truyền hình sắp tới, thậm chí ông ta còn lén lút vỗ ngực cam đoan với Lý tổng rằng tối nay nhất định sẽ chuốc say Tiêu Lâm rồi đưa người lên giường của Lý tổng, nhưng giờ thì hay rồi, Tiêu Lâm thế mà thẳng tay đập vỡ hũ tiền của ông ta, Từ Lập không quan tâm đến việc Trần Chí Thanh và Nghiêm tổng vẫn còn ở đây, ông ta quay đầu lại, hung dữ chỉ tay vào Tiêu Lâm chửi ầm lên: "Hay lắm, thằng nhãi ranh nhà cậu, cậu dám đánh Lý Quốc Đàn, con mẹ nó tôi nghĩ cậu cũng không cần làm việc ở giới giải trí này nữa đâu!"
Tiêu Lâm ngẩng đầu lớn tiếng đáp trả: "Tôi con mẹ nó cũng không muốn đánh hắn, thế nhưng ông không thấy lão biến thái kia sờ mông tôi sao?"
"Ha, sờ mông cậu," Từ Lập phát ra một tiếng cười lạnh, "Tôi nói cho cậu biết, cậu chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt, ông ta cưỡng ép cậu trước mặt nhiều người như vậy, con mẹ nó cậu có thể làm gì hả? Cậu thật sự coi mình là tiểu thiếu gia cao quý rồi sao? Cậu có từng nghĩ rằng trong công ty tôi nhiều nghệ sĩ như vậy, nổi tiếng hơn cậu, giàu kinh nghiệm hơn cậu, xòe tay ra còn đếm không xuể, Lý tổng người ta dựa vào cái gì lại chọn cậu diễn vai nam thứ không?"
"Ông có ý gì?" Tiêu Lâm tới gần Từ Lập, trong mắt mang theo sự ác liệt tàn nhẫn.
"Có ý gì? Tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi đã sớm đồng ý với Lý tổng thay cậu rồi, đêm nay đưa cậu lên giường để mặc Lý tổng chơi đùa thì người ta mới thưởng vai diễn cho cậu, cậu sẽ không thật sự cho rằng nhân vật này là dựa vào việc cậu thử vai mà có được hả!? Tiêu Lâm, cậu năm nay cũng hai lăm rồi, con mẹ nó đừng ngây thơ thế chứ? Hả?"

Lời nói của Từ Lập giống như dội một chậu nước đá lạnh buốt từ đầu đến chân Tiêu Lâm khiến cậu phút chốc thông suốt, cậu chợt túm lấy cổ áo Từ Lập, tức giận quát: "Ông dựa vào đâu mà đồng ý thay tôi?! Dựa vào cái gì?!"
"Dựa vào cái gì?!" Từ Lập không những không giận mà còn cười, chậm rãi gỡ tay Tiêu Lâm ra, "Bây giờ tôi rất lười giải thích, sáng mai cậu đến công ty, tôi sẽ nói cho cậu biết là dựa vào cái gì và con đường tương lai cậu phải đi như thế nào."
Từ Lập nói xong xoay người hướng về phía Trần Chí Thanh cười một cái, "Thật ngại quá, đã khiến hai vị chê cười rồi, tôi có việc phải đi trước, lần sau có cơ hội sẽ mời Trần tổng cùng Nghiêm tổng một bữa."
Trần Chí Thanh hờ hững gật đầu, Từ Lập lúc này mới thu hồi nụ cười trên mặt, u ám bước ra khỏi cửa.
Cửa vừa mở ra, một bóng người cao gầy lao vụt vào trong.
Từ Lập lười để ý, vội vã đóng cửa lại.
Người tới không phải ai khác, là Trương Mông, trợ lý của Trần Chí Thanh.
Trương Mông vừa vào cửa đã lo lắng đi về phía Trần Chí Thanh, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiêu Lâm đang đứng ở góc trong cùng của căn phòng.
Ánh mắt Trương Mông dừng lại một chút, rồi mới cúi đầu bước đến bên cạnh Trần Chí Thanh, lo âu hỏi: "Trần tổng, ngài không sao chứ? Tôi nghe mọi người nói có đánh nhau, làm tôi sợ giật cả mình!"
Giống như cuối cùng cũng thưởng thức xong trò khôi hài này, Trần Chí Thanh đẩy mắt kính gọng vàng một cái, chậm chạp đứng lên, "Không sao, đi thôi."
"A, vâng." Trương Mông vội vàng chạy đến kéo cửa giúp hắn.
"Chú Nghiêm, về thôi!" Trần Chí Thanh đi tới cửa nhận lấy chiếc áo khoác len cashmere màu đen trong tay Trương Mông, vỗ nhẹ một cái vào vai Nghiêm tổng, toàn bộ quá trình cũng không nhìn về phía Tiêu Lâm lần nào nữa.

Nghiêm tổng đi phía sau hắn đóng cửa phòng lại, hết sức lo sợ nở nụ cười, "Chí Thanh à, đêm nay.....!Ôi, cậu nói xem tất cả chuyện này là gì vậy, là do chú Nghiêm thu xếp không tốt, cậu cũng đừng để bụng nhé."
Trần Chí Thanh rút một điếu thuốc ra, Trương Mông vội cúi người châm lửa cho hắn, "Không sao, coi như xem một vở kịch thôi, rất thú vị, đúng rồi, thằng nhóc Viễn Văn kia khi nào mới về?"
Nghiêm tổng vội vã trả lời: "Giám đốc tiểu Trần đang ở trên máy bay, sáng sớm mai là có thể đến Bắc Kinh."
"Ừ," Trần Chí Thanh phun ra một ngụm khói, híp mắt nói: "Bảo nó để trống thời gian sáng mai ra, tôi có việc muốn bàn với nó."
"Ừm, được được, ban đầu giám đốc tiểu Trần nói đêm nay phải đưa ngài qua đây, không ngờ lại nhận được một cú điện thoại đột xuất, buổi chiều đã bay đến A Lạp Thiện* rồi."
* Minh A Lạp Thiện là một trong số 12 đơn vị hành chính cấp địa khu và một trong ba minh còn tồn tại ở Nội Mông Cổ.

Minh này có biên giới với Mông Cổ ở phía bắc, Bayan Nur ở phía đông bắc, Ô Hải và Ordos ở phía đông, Ninh Hạ ở phía đông nam và tỉnh Cam Túc ở phía tây và nam.

Thủ phủ là Ba Ngạn Hạo Đặc (tên cũ: 定远营 Định Viễn doanh), một trấn của kỳ A Lạp Thiện Tả.
* Minh là một loại đơn vị hành chính tại Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

"Có biết là ai gọi tới không?" Trần Chí Thanh hỏi lại.
Nghiêm tổng cười nói: "Tôi cũng không biết, chỉ là nhìn dáng vẻ khẩn trương sốt ruột của cậu ấy, hẳn là người rất quan trọng."
Trong lúc nói chuyện đoàn người đã đi đến bãi đỗ xe dưới lầu, Nghiêm tổng lại nói vài câu xin lỗi, sau đó ngồi lên chiếc xe có rèm che của mình chạy băng băng, rất nhanh đã biến mất.

Trần Chí Thanh đứng tại chỗ một lát, hút xong mẩu thuốc cuối cùng, rồi mới kéo cửa xe Maybach màu đen ra.
Không giống như khí hậu ẩm ướt và lạnh giá phương Nam, mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh và khô, Trương Mông sợ Trần Chí Thanh không chịu nổi nên đã bật điều hòa trong xe từ trước, sau khi lên xe, Trần Chí Thanh ném áo khoác cashmere sang một bên dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thực ra cũng không mệt nhọc gì, chỉ là khá khó chịu, Trần gia cực kì giàu có, trước khi tốt nghiệp đại học ra ngoài kinh doanh, nhiều năm qua trên phương diện xã giao hầu như hắn chưa từng bị người khác khinh thường như thế, trải nghiệm lần này thực sự rất mới mẻ.
Việc kinh doanh của hắn từ trước đến nay đều là tự lực cánh sinh, hắn không muốn dùng bối cảnh trong nhà để chèn ép người khác, cho dù vậy thì toàn bộ Thượng Hải cũng không ai dám không coi trọng hắn, hai năm trước bởi vì vài chuyện cá nhân nên hắn đã chịu khá nhiều đả kích, tinh thần sa sút trong một khoảng thời gian, khi đó hắn không còn muốn chờ đợi tại Thượng Hải nữa.
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị ra nước ngoài giải sầu, ăn chơi một hai năm rồi quay về, lúc nửa đường chạy trốn thì Trần Viễn Văn lại có ý định kéo hắn về nhập hội, hắn đồng ý, vừa qua Tết âm lịch không lâu thì tới Bắc Kinh.
Hai năm qua ngành giải trí trong nước phát triển vô cùng mạnh mẽ, phần lớn kẻ có tiền đều rối rít nhảy vào, muốn thừa dịp thị trường bùng nổ chia nhau ăn một miếng bánh, hắn vốn làm bên mảng công thương nghiệp, tiền cũng kiếm đủ rồi, đối với giới giải trí không có hứng thú quá lớn, thế nhưng Trần Viễn Văn lại chìa cho hắn cành ô-liu, vậy nên hắn xem như đến đây để vui chơi giải trí, tùy ý chơi đùa một chút rồi thôi.
Lý tổng và Từ tổng gì đó hắn căn bản không để vào mắt, những người đó nghĩ hắn chỉ là tên nhà giàu mới nổi chạy tới Bắc Kinh để chia phần, hắn chẳng thèm tính toán với bọn họ, thế nhưng cậu diễn viên nhỏ Tiêu Lâm kia...!Tương đối thú vị.
"Người tên Tiêu Lâm vừa ở trong phòng kia, cậu điều tra thân phận của cậu ta rồi sáng sớm mai đưa cho tôi." Hắn tháo mắt kính gọng vàng xuống, nhéo nhéo sống mũi cao.
"Dạ vâng" Trương Mông nhìn hắn một cái qua kính chiếu hậu, dè dặt nói, "Đừng nói là ngài thấy dáng dấp cậu ta giống với người đó chứ."
Không biết là nghĩ tới điều gì, khóe môi của hắn kéo ra một nụ cười lạnh, "Mặt mũi cũng chỉ giống có ba phần thôi."
Trương Mông phụ họa liên thanh: "Dạ dạ dạ, tôi cũng cảm thấy khuôn mặt có điểm giống nhau, chỉ là người này tính tình thoạt nhìn...!Có vẻ hơi nóng nảy."
Sau khi Trương Mông nói xong, một lúc lâu trong xe cũng không có ai trả lời, Trương Mông trong lòng hơi chột dạ, cho là mình lắm mồm nói sai, đang chuẩn bị quay đầu nhận tội, thì nghe thấy hắn lười biếng đáp một câu: "Tính nết trẻ con, thiếu kỷ luật."
Ngoài ra, không còn lời nào nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương