Người Mới Tức Giận
-
Chương 60: Ngoại truyện Lưu Ly (thượng)
Tình yêu giống như một con dao hai lưỡi, đâm thương chính mình đồng thời, cũng đem người yêu trọng thương. ____________Lưu Ly.
Lưu Ly đã từng hỏi qua mẹ Lưu Phượng Thanh, tại sao lại đặt cho cô tên là Lưu Ly, Lưu ly, Lưu Ly.
Lúc đó Lưu Phượng Thanh chỉ cười, cũng không nói gì.
Sau đó, cô mới biết, cái tên này không phải là do mẹ cô đặt, mà là người đàn ông từng bao nuôi Lưu Phượng Thanh đặt ________cha ruột cô nghĩ ra.
Năm cô mười bốn tuổi mới chính thức lần đầu tiên được đến nhà Lưu Tân Chính, phong cách vườn hoa, bảo vệ nghiêm ngặt, bên cạnh ông ta lúc nào cũng có mấy vệ sĩ, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người chạy tới ám sát ông ta vậy. Vợ của Lưu Tân Chính– Trương Hinh Dư điển hình là tiểu thư đài các, bà ta tựa hồ như một chút cũng không để ý đến việc Lưu Tân Chính ở ngoài có bao nhiêu phụ nữ, thứ duy nhất bà ta để ý chính là địa vị của bà ta và con trai của mình. Từ khi Lưu Ly đi vào nhà họ Lưu, Trương Hinh Dư thậm chí còn chưa từng liếc cô một cái, đừng nói đến việc nói chuyện với cô.
Ở đó ba ngày Lưu Ly mới nhìn thấy hai đứa con trai của Trương Hinh Dư lần đầu tiên, con trai lớn là Lưu Khải, con trai thứ hai là Lưu Tuyền, một cương nghị, một nham hiểm. Lưu Khải không nói gì, vẻ mặt không chút biểu tình hướng cô gật đầu một cái sau đó liền lên lầu. Còn Lưu Tuyền lại cười hì hì bước tới, nhìn cô hồi lâu, “Cô gái, em ở đâu đến đây? Đừng nói là con riêng của ông ấy ở bên ngoài đấy nhé!”
Lưu Ly ghét, cười lạnh một tiếng, “Anh nói đúng rồi, tôi tên là Lưu Ly.” Nói xong, cô liền quay lại ghế salon tiếp tục xem tạp chí, cô bất quá là đã tới đây một kỳ nghỉ hè, đừng nói là ba ruột, những người này cùng cô không có nửa điểm quan hệ. Thật ra thì, tới đây một ở kỳ nghỉ hè là không cần thiết, cô cũng không cho là, người hiến t*ng trùng tạo ra cô là vĩ đại. Mà cô cảm thấy giữa việc ba đẻ chỉ chu cấp tiền nuôi cô lớn chẳng khác nào Lưu Ly cô là con mà thôi. Kể ra cũng buồn cười, mẹ cô và ông ta vậy mà cùng họ Lưu.
Lưu Tuyền lần đầu bị con gái đối xử như vậy, ánh mắt nhìn cô có thêm mấy phần hứng thú. Anh ta cười, rồi cũng lên lầu, “Anh à, anh có ý kiến gì với em gái hờ dưới lầu không?”
Lưu Khải vô cùng ghét cách nói chuyện của em trai mình, mặt lạnh lên tiếng, “Chú ý cách dùng từ của em, anh nghĩ ba không muốn nghe cách xưng hô của em đối với con gái ông ấy như vậy đâu.”
Nếu đã bước vào nhà chính, thì đã coi như thừa nhận con gái, Lưu Khải đối với em gái đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời không biết phải đối xử như thế nào.
Lưu Tuyền không để ý hừ một tiếng, “Đừng có giả bộ không quan tâm với em, mặc dù là con gái, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, hai người chúng ta tranh giành đã rất phiền, em không muốn có thêm một đối thủ nữa. Lần này anh được lợi, để cho anh xem trò vui, để em giải quyết cô ta.” Lưu Tuyền nói xong, liền cười lên. Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo, giống như một con rắn cỏ độc, thè lưỡi.
Lưu Khải chẳng hiểu tại sao, trong lòng không thích, nhưng vẫn như cũ mặt lạnh không lên tiếng. Người đó không liên quan tới anh ta, anh ta không có thời gian để ý nhiều như vậy. “Tùy em.” Anh ta nhả ra mấy chữ, không biết, mấy chữ này giống như muốn lấy tính mạng của anh ta.
Nhà họ Lưu là một gia đình rất thực tế, đừng nói đến tình thân, người một nhà tụ họp, trừ tranh lợi ích vẫn là ích lợi. Lưu Tân Chính là người nắm quyền ở nhà họ Lưu, tự tay đưa em trai của mình vào tù. Tới thế hệ này của bọn họ, anh em bọn họ đương nhiên cũng là một cuộc đọ sức, người thắng làm vua người thua làm giặc, đạo lý không thể thay đổi.
Hai anh em tranh giành cấu xé lẫn nhau, ba mẹ cũng nhìn thấy, bọn họ ở nơi này từng đợt đọ sức tiến hành khảo hạch, người thắng trở thành người nắm quyền, người thua thì phải rời khỏi nhà họ Lưu.
Chẳng qua là, không ai có thể ngờ tới, Lưu Ly có lợi thế trong trận tranh đấu này.
Nhà lớn vì hoan nghênh Lưu Ly liền mở yến tiệc, trong phòng toàn những người Lưu Ly không biết, cô khẽ nhếch miệng, nhìn mặt trái giữa người với người, cười vô cùng châm chọc. Lúc này Lưu Tuyền đi tới, trong tay câu nệ cầm hai ly rượu ngon. “Uống một ly.”
Lưu Ly nhìn ly rượu đang đưa ra cho mình cũng không có đưa tay đón lấy, cười cười, hơi bước lên trước, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, anh nói xem trong ly rượu này có bỏ thuốc hay không?” Lưu Ly nói xong, liền đứng thẳng người cười lên. Người hầu đi qua, cô tiện tay cầm một ly nước trái cây, “Em còn là trẻ vị thành niên, không thể uống rượu, uống nước trái cây là được rồi.”
Lưu Tuyền nhìn cô nhóc xoay người rời đi, nụ cười khóe miệng càng lạnh lùng, xem ra anh ta thật đúng là đã xem nhẹ con bé này.
Yến tiệc giữa tuần, Lưu Tân Chính mới cùng Trương Hinh Du chính thức giới thiệu Lưu Ly, Lưu Khải Lưu Tuyền đứng một bên, Trương Hinh Du lần đầu tiên cười thân thiện như vậy đối với Lưu Ly, tự mình đưa cho cô một ly nước chanh, Lưu Ly khéo léo cảm ơn bà ta, Trương Hinh Du lại tiếp tục lấy rượu cho hai con trai, người một nhà có khác giả bộ hòa thuận giống nhau như đúc.
Nếu cuộc sống là một vở kịch, tất cả chỉ là những kỹ xảo biểu diễn.
Kỹ xảo diễn của người nhà họ Lưu thật vô cùng tốt.
Lưu Ly uống nước chanh, trong bụng cảm thán, mình quả thật đúng là người nhà họ Lưu, ngay cả loại kỹ năng diễn trò này cũng là thiên bẩm.
cô đột nhiên cảm thấy mi mắt rũ xuống, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, Lưu Ly từ từ đi tới góc yến tiệc, lắc đầu một cái cho mình thanh tỉnh lại, khéo léo tới góc, trước mắt trở nên tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
cô không mở được mắt ra, ý thức cũng ngày càng trở nên mông lung, cơ thể cô phát hỏa, có người ôm cô, có người nói chuyện với nhau, sau đó an tĩnh. một trận lạnh như băng, giống như có cả suối nước lạnh xối lên cơ thể đang phát nhiệt của cô, cô bảo dạn nghênh đón, liều mạng ôm lấy một chút mát mẻ kia. Giữa hai chân lúc đó đột nhiên đau đớn khiến cô thức tỉnh chốc lát, nhưng cũng chỉ là chốc lát, không kịp suy nghĩ gì nữa, cô đã bị khoái cảm to lớn nhấn chìm.
Lưu Ly bị tiếng thét chói tai thức tỉnh, thân thể có cảm giác đau chẳng khác nào vừa mới bị xe nghiền qua, nhưng một giây kế tiếp, so với việc cơ thể đau đớn càng làm cho cô nổi điên chính là, cơ thể cô trần truồng nằm bên cạnh người Lưu Khải.
Mà trong phòng, Lưu Tân Chính đứng đó mặt xanh mét, Trương Hinh Du tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, còn Lưu Tuyền cười lạnh.
“Anh trai à, anh thật đúng là bụng đói ăn quàng, em gái mà anh cũng xuống tay được. Chậc chậc chậc, em gái hình như mới mười bốn tuổi thì phải.”
Lưu Ly dù có thông minh trưởng thành sớm đi chăng nữa nhưng dù sao cũng mới chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, trong một đêm, thất thân với anh trai cùng cha khác mẹ, trái tim có kiên cường thế nào đi chẳng nữa cũng sẽ sụp đổ.
“A…” cô thất thanh thét chói tai, mắt đỏ ngầu. Tiếp đó cổ đau nhói, mất đi tri giác.
Lưu Khải từ đầu tới cuối không mở miệng nói một tiếng nào, cho đến sau khi đánh ngất xỉu Lưu Ly, không chút nào tỏ vẻ quẫn bách sau khi bị bắt gian tại giường, anh ta đặt Lưu Ly nằm xuống, dùng chăn bông đem cô che kín. Xuống đất, lấy quần áo từ trong tủ ra mặc vào, mắt lạnh nhìn ba người đứng ở cửa.
“Nhìn đủ chưa?”
“Lưu Khải.” Lưu Tân Chính thấp giọng cảnh cáo, bất quá chẳng qua đổi lại chỉ được nụ cười lạnh băng của Lưu Khải.
“Ván này, chú thắng rất đẹp.” Lưu Khải nói xong, móc ra một cái chìa khóa từ tủ đầu giường ném qua, Lưu Tuyền giơ tay lên bắt được, nhìn thấy cái chìa khóa, nét mặt nghiêm chỉnh lại.
Lưu Khải lấy điện thoại di động ra, mở một dãy số, “Chuẩn bị xe, người rút lui ra khỏi công ty.”
một câu nói, khiến cho ánh mắt Trương Hinh Du lóe lên, Lưu Khải khom người ôm lấy Lưu Ly, nhìn mẹ mình, ánh mắt lạnh không thể lạnh hơn “Phần đại lễ này, con nhận. Từ hôm nay trở đi, bọn con cùng nhà họ Lưu không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Sống chết đã có số.” nói xong, ôm người rời đi.
Trương Hinh Du đi tới trước cửa sổ, nhìn chiếc xe màu đen đi xa, bước chân mới hơi lay động. Hung hăng nhắm chặt mắt lại, mở ra lần nữa, lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Vẫn là nữ chủ nhân nhà họ Lưu, Lưu phu nhân.
Lưu Tân Chính nhìn vợ mình một cái, lại nhìn con trai mình một cái, cuối cùng, cũng chỉ là mím môi, cũng không nói gì.
Lưu Ly đã từng hỏi qua mẹ Lưu Phượng Thanh, tại sao lại đặt cho cô tên là Lưu Ly, Lưu ly, Lưu Ly.
Lúc đó Lưu Phượng Thanh chỉ cười, cũng không nói gì.
Sau đó, cô mới biết, cái tên này không phải là do mẹ cô đặt, mà là người đàn ông từng bao nuôi Lưu Phượng Thanh đặt ________cha ruột cô nghĩ ra.
Năm cô mười bốn tuổi mới chính thức lần đầu tiên được đến nhà Lưu Tân Chính, phong cách vườn hoa, bảo vệ nghiêm ngặt, bên cạnh ông ta lúc nào cũng có mấy vệ sĩ, thật giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người chạy tới ám sát ông ta vậy. Vợ của Lưu Tân Chính– Trương Hinh Dư điển hình là tiểu thư đài các, bà ta tựa hồ như một chút cũng không để ý đến việc Lưu Tân Chính ở ngoài có bao nhiêu phụ nữ, thứ duy nhất bà ta để ý chính là địa vị của bà ta và con trai của mình. Từ khi Lưu Ly đi vào nhà họ Lưu, Trương Hinh Dư thậm chí còn chưa từng liếc cô một cái, đừng nói đến việc nói chuyện với cô.
Ở đó ba ngày Lưu Ly mới nhìn thấy hai đứa con trai của Trương Hinh Dư lần đầu tiên, con trai lớn là Lưu Khải, con trai thứ hai là Lưu Tuyền, một cương nghị, một nham hiểm. Lưu Khải không nói gì, vẻ mặt không chút biểu tình hướng cô gật đầu một cái sau đó liền lên lầu. Còn Lưu Tuyền lại cười hì hì bước tới, nhìn cô hồi lâu, “Cô gái, em ở đâu đến đây? Đừng nói là con riêng của ông ấy ở bên ngoài đấy nhé!”
Lưu Ly ghét, cười lạnh một tiếng, “Anh nói đúng rồi, tôi tên là Lưu Ly.” Nói xong, cô liền quay lại ghế salon tiếp tục xem tạp chí, cô bất quá là đã tới đây một kỳ nghỉ hè, đừng nói là ba ruột, những người này cùng cô không có nửa điểm quan hệ. Thật ra thì, tới đây một ở kỳ nghỉ hè là không cần thiết, cô cũng không cho là, người hiến t*ng trùng tạo ra cô là vĩ đại. Mà cô cảm thấy giữa việc ba đẻ chỉ chu cấp tiền nuôi cô lớn chẳng khác nào Lưu Ly cô là con mà thôi. Kể ra cũng buồn cười, mẹ cô và ông ta vậy mà cùng họ Lưu.
Lưu Tuyền lần đầu bị con gái đối xử như vậy, ánh mắt nhìn cô có thêm mấy phần hứng thú. Anh ta cười, rồi cũng lên lầu, “Anh à, anh có ý kiến gì với em gái hờ dưới lầu không?”
Lưu Khải vô cùng ghét cách nói chuyện của em trai mình, mặt lạnh lên tiếng, “Chú ý cách dùng từ của em, anh nghĩ ba không muốn nghe cách xưng hô của em đối với con gái ông ấy như vậy đâu.”
Nếu đã bước vào nhà chính, thì đã coi như thừa nhận con gái, Lưu Khải đối với em gái đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời không biết phải đối xử như thế nào.
Lưu Tuyền không để ý hừ một tiếng, “Đừng có giả bộ không quan tâm với em, mặc dù là con gái, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, hai người chúng ta tranh giành đã rất phiền, em không muốn có thêm một đối thủ nữa. Lần này anh được lợi, để cho anh xem trò vui, để em giải quyết cô ta.” Lưu Tuyền nói xong, liền cười lên. Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo, giống như một con rắn cỏ độc, thè lưỡi.
Lưu Khải chẳng hiểu tại sao, trong lòng không thích, nhưng vẫn như cũ mặt lạnh không lên tiếng. Người đó không liên quan tới anh ta, anh ta không có thời gian để ý nhiều như vậy. “Tùy em.” Anh ta nhả ra mấy chữ, không biết, mấy chữ này giống như muốn lấy tính mạng của anh ta.
Nhà họ Lưu là một gia đình rất thực tế, đừng nói đến tình thân, người một nhà tụ họp, trừ tranh lợi ích vẫn là ích lợi. Lưu Tân Chính là người nắm quyền ở nhà họ Lưu, tự tay đưa em trai của mình vào tù. Tới thế hệ này của bọn họ, anh em bọn họ đương nhiên cũng là một cuộc đọ sức, người thắng làm vua người thua làm giặc, đạo lý không thể thay đổi.
Hai anh em tranh giành cấu xé lẫn nhau, ba mẹ cũng nhìn thấy, bọn họ ở nơi này từng đợt đọ sức tiến hành khảo hạch, người thắng trở thành người nắm quyền, người thua thì phải rời khỏi nhà họ Lưu.
Chẳng qua là, không ai có thể ngờ tới, Lưu Ly có lợi thế trong trận tranh đấu này.
Nhà lớn vì hoan nghênh Lưu Ly liền mở yến tiệc, trong phòng toàn những người Lưu Ly không biết, cô khẽ nhếch miệng, nhìn mặt trái giữa người với người, cười vô cùng châm chọc. Lúc này Lưu Tuyền đi tới, trong tay câu nệ cầm hai ly rượu ngon. “Uống một ly.”
Lưu Ly nhìn ly rượu đang đưa ra cho mình cũng không có đưa tay đón lấy, cười cười, hơi bước lên trước, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, anh nói xem trong ly rượu này có bỏ thuốc hay không?” Lưu Ly nói xong, liền đứng thẳng người cười lên. Người hầu đi qua, cô tiện tay cầm một ly nước trái cây, “Em còn là trẻ vị thành niên, không thể uống rượu, uống nước trái cây là được rồi.”
Lưu Tuyền nhìn cô nhóc xoay người rời đi, nụ cười khóe miệng càng lạnh lùng, xem ra anh ta thật đúng là đã xem nhẹ con bé này.
Yến tiệc giữa tuần, Lưu Tân Chính mới cùng Trương Hinh Du chính thức giới thiệu Lưu Ly, Lưu Khải Lưu Tuyền đứng một bên, Trương Hinh Du lần đầu tiên cười thân thiện như vậy đối với Lưu Ly, tự mình đưa cho cô một ly nước chanh, Lưu Ly khéo léo cảm ơn bà ta, Trương Hinh Du lại tiếp tục lấy rượu cho hai con trai, người một nhà có khác giả bộ hòa thuận giống nhau như đúc.
Nếu cuộc sống là một vở kịch, tất cả chỉ là những kỹ xảo biểu diễn.
Kỹ xảo diễn của người nhà họ Lưu thật vô cùng tốt.
Lưu Ly uống nước chanh, trong bụng cảm thán, mình quả thật đúng là người nhà họ Lưu, ngay cả loại kỹ năng diễn trò này cũng là thiên bẩm.
cô đột nhiên cảm thấy mi mắt rũ xuống, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, Lưu Ly từ từ đi tới góc yến tiệc, lắc đầu một cái cho mình thanh tỉnh lại, khéo léo tới góc, trước mắt trở nên tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
cô không mở được mắt ra, ý thức cũng ngày càng trở nên mông lung, cơ thể cô phát hỏa, có người ôm cô, có người nói chuyện với nhau, sau đó an tĩnh. một trận lạnh như băng, giống như có cả suối nước lạnh xối lên cơ thể đang phát nhiệt của cô, cô bảo dạn nghênh đón, liều mạng ôm lấy một chút mát mẻ kia. Giữa hai chân lúc đó đột nhiên đau đớn khiến cô thức tỉnh chốc lát, nhưng cũng chỉ là chốc lát, không kịp suy nghĩ gì nữa, cô đã bị khoái cảm to lớn nhấn chìm.
Lưu Ly bị tiếng thét chói tai thức tỉnh, thân thể có cảm giác đau chẳng khác nào vừa mới bị xe nghiền qua, nhưng một giây kế tiếp, so với việc cơ thể đau đớn càng làm cho cô nổi điên chính là, cơ thể cô trần truồng nằm bên cạnh người Lưu Khải.
Mà trong phòng, Lưu Tân Chính đứng đó mặt xanh mét, Trương Hinh Du tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, còn Lưu Tuyền cười lạnh.
“Anh trai à, anh thật đúng là bụng đói ăn quàng, em gái mà anh cũng xuống tay được. Chậc chậc chậc, em gái hình như mới mười bốn tuổi thì phải.”
Lưu Ly dù có thông minh trưởng thành sớm đi chăng nữa nhưng dù sao cũng mới chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, trong một đêm, thất thân với anh trai cùng cha khác mẹ, trái tim có kiên cường thế nào đi chẳng nữa cũng sẽ sụp đổ.
“A…” cô thất thanh thét chói tai, mắt đỏ ngầu. Tiếp đó cổ đau nhói, mất đi tri giác.
Lưu Khải từ đầu tới cuối không mở miệng nói một tiếng nào, cho đến sau khi đánh ngất xỉu Lưu Ly, không chút nào tỏ vẻ quẫn bách sau khi bị bắt gian tại giường, anh ta đặt Lưu Ly nằm xuống, dùng chăn bông đem cô che kín. Xuống đất, lấy quần áo từ trong tủ ra mặc vào, mắt lạnh nhìn ba người đứng ở cửa.
“Nhìn đủ chưa?”
“Lưu Khải.” Lưu Tân Chính thấp giọng cảnh cáo, bất quá chẳng qua đổi lại chỉ được nụ cười lạnh băng của Lưu Khải.
“Ván này, chú thắng rất đẹp.” Lưu Khải nói xong, móc ra một cái chìa khóa từ tủ đầu giường ném qua, Lưu Tuyền giơ tay lên bắt được, nhìn thấy cái chìa khóa, nét mặt nghiêm chỉnh lại.
Lưu Khải lấy điện thoại di động ra, mở một dãy số, “Chuẩn bị xe, người rút lui ra khỏi công ty.”
một câu nói, khiến cho ánh mắt Trương Hinh Du lóe lên, Lưu Khải khom người ôm lấy Lưu Ly, nhìn mẹ mình, ánh mắt lạnh không thể lạnh hơn “Phần đại lễ này, con nhận. Từ hôm nay trở đi, bọn con cùng nhà họ Lưu không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Sống chết đã có số.” nói xong, ôm người rời đi.
Trương Hinh Du đi tới trước cửa sổ, nhìn chiếc xe màu đen đi xa, bước chân mới hơi lay động. Hung hăng nhắm chặt mắt lại, mở ra lần nữa, lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Vẫn là nữ chủ nhân nhà họ Lưu, Lưu phu nhân.
Lưu Tân Chính nhìn vợ mình một cái, lại nhìn con trai mình một cái, cuối cùng, cũng chỉ là mím môi, cũng không nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook