Người Mới Tức Giận
-
Chương 57
Thái Niểu giật mình, “Đi bệnh viện làm gì?”
“Đi khám!”
Nói xong kéo cô đi ra ngoài, ngay cả túi xách cũng chưa lấy. Cổ Chân nhìn, cầm túi xách chạy theo, “Ở đây sao đón xe được chứ, để tôi chở hai người đi.”
Trương Cảnh Trí gật đầu, cực kỳ cẩn thận đỡ Thái Niểu.
Thái Niểu còn không hiểu ra làm sao, thử thai? Cô mang thai? Chỉ muốn nôn ọe thôi mà. Khoa phụ sản có chuyện gì gấp cho thể kháp trước, nhưng thử thai thì không thể gấp được. Trương Cảnh Trí liền gọi cho em mình Trương Cảnh Thần, để cho em mình đến đây khám.
Ở đầu giây bên kia, Trương Cảnh Thần tức giận nói tục vài câu, nhưng vẫn chạy đến, thấy Trương Cảnh Trí liền đưa que thử thai cho anh.
“Cái gì đây?”
“Cái này là que thử thai, xem có thai hay không.” Trợn mắt nhìn Trương Cảnh Trí, trực tiếp vào phòng làm việc.
Trương Cảnh Trí nôn nóng ngồi đợi ở ngoài, chỉ hận không được vào phòng vệ sinh giúp cô thử que. Cổ Chân thấy anh lo lắng đi qua đi lại trước phòng vệ sinh, châm chọc, “Thị trưởng Trương, không phải nghi là cô ấy có thai sao, sao khẩn trương thế?”
“Cậu cũng nên thử cảm giác đó một chút đi.” Chỉ một câu nói, trong nháy mắt đã đem trả trở về.
Cổ Chân sờ sờ mũi, muốn tôi có vợ á, còn lâu nhé, mau mau đem vợ anh về mà ôm ấp.
Thái Niểu rất nhanh đã ra ngoài, ba người cầm que thử thai vào phòng làm viêc, Trương Cảnh Thần liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: “Chúc mừng.”
Nói xong, cúi đầu điền vào một tờ giấy, đưa ra, “Ra cửa quẹo trái, em đã gọi điện rồi, bác sĩ ở đó sẽ hướng dẫn cho chị.”
“Tốt.” Trương Cảnh Trí đỡ Thái Niểu đi ea ngoài, vào phòng như đã hướng dẫn, kiểm tra, xem thai đã được bao nhiêu tuần.
“Muốn biết là con trai hay con gái phải đợi thêm bốn tháng nữa mới có thể xác định, nhất định phải chăm sóc kỹ, không được trèo cao, không được vận động mạnh, chuyện phòng the cũng tạm ngừng.” Bác sĩ phụ khoa không ngừng dặn dò.
Trương Cảnh Trí so với lúc tham gia hội nghị còn nghiêm túc hơn.
Thái Niểu có chút mơ hồ, cho đến khi về tới nhà, nằm ở trên giường. Cô đột nhiên bật dậy, dọa sợ Trương Cảnh Trí, “Cẩn thận, cẩn thận, em muốn gì, uống nước phải không? Có muốn nôn không? Anh giúp em!”
Thái Niểu ôm anh, “Cậu út, em thật sự có tiểu bảo bảo hả?”
Trương Cảnh Trí thở nhẹ một hơi, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cô, “Nơi này hiện đang có một bảo bảo đang yêu.”
Thái Niểu bật cười, vuốt bụng cố gắng cảm thũ sự tồn tại của đứa bé, loại cảm giác đó chỉ có những người đã trải qua mới biết được.
Mang thai được hai tháng, Thái Niểu đi thi, có kết quả, Thái Niểu được vào vòng trong, tiến vào phỏng vấn. Chỉ là tin tức vừa có, cộng thêm mang thai, cô không thể đi được.
Có thể bởi vì mới mang thai, nên cô rất khẩn trương, nên tính tình của cô thay đổi rất nhiều.
Lúc cô mang thai được ba tháng, trường công bố kết quả cuối cùng, vì lúc phỏng vấn Thái Niểu không có đi, vì vậy nên thi rớt.sáng hôm sau, các báo trí đã đưa tin Phu nhân phó thị trưởng thi rớt.
Bạch Kỳ Trấn bị đám ký giả điện hỏi, có một ký giả gặp Bạch Kỳ Trấn trực tiếp hỏi: “Bí thư Bạch, Phu nhân phó thị trưởng Trương, tại sao lại thi rớt?”
Bạch Kỳ Trấn nghe vấn đề ngu ngốc này, thật sự rất muốn nói tục, anh nhịn lại, bình tỉnh đáp: “Cuộc thi này là ngang tài ngang sức, dù là phu nhân phó thị trưởng đi nữa cũng sẽ không đi cửa sau.”
Trả lời rất nhanh, căn bản không có bất kỳ sơ hở nào. Nhưng không ai biết, ngày hôm sau bài báo được đăng ở trang đâu tiên nói về cuộc thi, tên tiêu đề là “Phó thị trưởng Trương Thiết Diện Vô Tư ( không lấy cấp bật mà uy hiếm người khác vì một mục đích nào đó), Phu nhân không có đi cửa sau.”
Bài báo nói về con đường thamg8 tiến của Trương Cảnh Trí, còn nói về tình dử của anh, còn nói Trương Cảnh Trí chính là một danh nhân, còn khoa trương hơn nữa là nói Trương Cảnh Trí xây hậu viện, hoàn toàn không có lấy tiền hối lộ.
Nhưng Thái Niểu lại uất ức, Trương Cảnh Trí vừa vào cửa, đã bị tờ báo đặp vào mặt, chị Linh thấy vậy vội vàng trấn an, “Tiểu Điểu đừng tức giận, chuyện này không thể trách thị trưởng Trương.”
Thái Niểu tức đỏ bừng mât, “Không tránh anh ta thì trách ai! Hiện tại thì tốt rồi, hắn là người tốt, ta thì lại làm chuyện cười cho người khác!”
Cô đã mang thai được bốn tháng rồi, bụng cũng đã nhô lên, Trương Cảnh Trí ngoắc ngoắc tay ý bảo chị Linh đi ra, để tờ báo và tập tài liệu xuống, chạy đến bên cạnh bà bầu nào đó thừa nhận sai lầm. “Là anh có lỗi muốn trách cứ trách anh, đều là anh không tốt, Tiểu Điểu không nổi giận, không tức giận!”
Chưa có ai gặp qua thị trưởng Trương chịu khuất phục nịnh nót như thế bao giờ, nếu như có ai nhìn cũng cho là mình nhìn lầm.
“Nên trách bản thân anh!” Cô tức giận vung nấm đấm lên.
Trương Cảnh Trí không tránh, ngược lại còn ưỡn ngực lên vì cô, dù sao cô, cũng không dám dùng nhiều lực, một là lo lắng cho bảo bối, hai là do khó chịu trong người. Thái Niểu thấy anh không tranh cũng không sợ hãi, chẳng biết tại sao, tức giận lại bùng lên, kết quả giơ tay lên, tát lên mặt anh, cái tát này tát vào cằm anh “bốp” một tiếng, ngón út đụng vào khóe miệng anh, móng tay chiết (xướt), làm khóe miệng anh chảy máu.
Hai người đều sửng sốt, đồng thời nói.
“Em xem một chút.”
“Anh xem một chút.”
Trăm miệng một lời. câu nói tiếp theo lại nói cùng nhau.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi."
Trương Cảnh Trí không nhịn được liền bật cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô lại, thấy ngón út của cô bị xướt một đoạn, đau lòng không thôi: "Có đau hay không, anh đi lấy băng quấn cho em."
"Em đang mang thai, tính tình sẽ thay đổi, nếu như lúc này anh còn không hiểu em, sao lại là chồng em được." Trương Cảnh Trí vuốt vuốt lưng cô, giống như đang dỗ một cún con.
Trong lòng Thái Niểu lập tức mềm nhũn, đem đầu vùi vào ngực anh, "Cậu út, anh thật tốt."
Trương Cảnh Trí cười to, chỉ cần một câu này, cũng đủ làm anh hạnh phúc.
Lúc Thái Niểu được năm tháng, bác sĩ thông báo trong bụng là một bé gái. Tin tức này vừa có, đừng nói là Trương Cảnh Trí và Thái Niểu vui mừng. Cả Trương gia đều muốn sôi trào.
Trương phu nhân càng thêm khoa trương, đem phòng sách của Trương Ngọc Thành đổi thành phòng trẻ.
Trương Ngọc Thành biết là mình gặp chuyện không hay rồi, "Bà nội, vậy con sẽ đọc sách ở chỗ nào?"
Trương phu nhân cũng không nhìn anh, "Nếu nhà chúng ta nhỏ, đừng nói là thư phòng, cho dù là phòng ngủ mấy anh cũng phải chen chút ngủ cùng một phòng. Nếu nhà chúng ta không có thư phòng, trở về phòng ngủ đọc sách đi."
Trương Ngọc Thành ô ô ô oán trách, nhưng không ai để ý đến anh. Ai bảo anh là cháu đích tôn chi, ai bảo anh nói thư phòng có ánh sáng tốt nhất.
Thái Niểu có cảm thấy có lỗi, chỉ là lời xin lỗi còn chưa nói, đã bị mọi người trong nhà xoay quanh, ngươi một câu ta một câu, những câu nói đều nói đó là thư phòng nên không có chuyện gì.
Trong nháy mắt Trương Ngọc Thành ỉu xìu, làm sao còn dám khiến cho phụ nữ có thai nói xin lỗi chứ. Liền suy nghĩ, nghĩ đến khi tiểu m ra đời, cháu đích tôn như anh, ở Trương gia chỉ sợ không bằng một đứa cháu gái. Vỗ vỗ đầu Trương Ngọc Năm, "Ngọc Năm, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đã chấm dứt rồi."
Trương Ngọc Năm đành phải cam chịu, vì hôm qua mới bị mẹ quở trách, nói cái gì anh học không giỏi, nói anh bướng bỉnh, nói gì anh không nghe lời, cuối cùng tổng kết lại là vì anh là con trai, nên luôn bị nói. Nếu là bé gái, lật cả phòng cũng không ai quản nổi.
Trương Ngọc Năm và Trương Ngọc Thành nhìn nhau: Trọng nữ khinh nam, tư tưởng phong kiến, cần phá!"
Hai anh em đều nhất trí, chỉ là mọi người chẳng ai để ý hai người bọn họ.
Công chúa đầu tiên của Trương gia ra đời vào mùa xuân, công chúa không có quậy, vừa sinh ra đã mở to hai mắt nhìn mọi người cười, mắt to, da hồng hào, nhìn như thế nào cũng là một mỹ nhân.
Trương phu nhân chỉ hận không được ngày nào cũng ôm bé.
Bị nhiều người cưng chiều như vậy, công chúa của Trương gia liền sinh ra một tật xấu, chính là không chịu ngủ trên giường, phải có người ôm. Kết quả là, công chúa bị ôm ngủ cho tới lớn.
Thái Niểu vừa ra tháng Trương gia liền làm đại trạch (nấu một bữa mừng em bé đầy tháng), Trương phu nhân và Vu Việt tự mình làm, không bắt cô làm gì cả, trừ cho công chúa bú sữa ra cái gì cũng không cho cô đụng vào. Trương Cảnh Trí rất cực khổ, nhanh chóng xử lý mọi việc ở Cảnh Giang thu xếp bắt tàu điện ngầm về, chỉ cần về tới nhà, cho dù chỉ ngủ một giấc, trở về sớm cũng được.
Ngày thứ nhất về đến nhà, Trương Cảnh Trí vừa vào cửa liền đến phòng công chúa, đã hơn nửa ngày rồi mà Thái Niểu vẫn chưa thấy anh đi, liền vào xem một chút, lại phát hiện, Trương Cảnh Trí ôm con nghiêng một ngủ thiếp đi, công chúa chớp chớp to mắt nhìn không khóc cũng không nháo yên lặng mút ngón tay.
cô đứng trước cửa, lòng đầy ấm áp lại đau lòng.
Vừa đúng Trương phu nhân qua xem cháu gái, nhìn vào, Thái Niểu làm động tác im lặng. Trương phu nhân nhìn một chút, lắc đầu. Thái Niểu nhón chân lên đi vào ôm công chúa ra ngoài, cùng Trương phu nhân trở về phòng ngủ.
"Mẹ, anh ấy mệt như thế con không yên tâm, con muốn chờ qua trăng rằm, con mang theo công chúa về cùng Cảnh Trí."
Trương phu nhân vừa nghe cháu gái bị ôm đi, mặt lập tức thay đổi, "Các con trở về trước đi, công chúa để đây mẹ chăm sóc cho."
Thái Niểu bật cười, "Mẹ, mẹ đừng quên công chúa còn trong thời kỳ bú sữa mẹ, chẳng lẽ, mẹ không muốn công chúa uống sữa?"
"Vậy cũng được." Trương phu nhân kích động nói, "Sữa mẹ rất quan trọng."
"Cho nên, công chúa sẽ theo con về với Cảnh Trí."
"Nhưng..." Trương phu nhân làm sao chịu rời xa cháu gái, thật sự là rất khó. Ôm cháu gái trở về phòng mình ngủ, một đêm này Trương phu nhân không ngủ, nên Trương Cần cũng không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn của Trương gia Trương Cần tuyên bố quyết định mà cả đêm qua hai vợ chồng đều không ngủ để nghĩ, thủ trưởng Trương hắn giọng nói: "Tiểu Út."
"Cha, có chuyện gì?"
"Chuyện đó, con trở về nhớ bảo người dọn dẹp thêm một phòng nữa."
"Dạ?" Trương Cảnh Trí nghi ngờ ngẩng đầu "Có ai đến ở sao?"
Trương Cần bất đắc dĩ, "Cha với mẹ con muốn đến chỗ con ở một thời gian!" Ông dừng lại, rồi nói tiếp: "Công chúa dứt sữa, chúng ta liền mang về."
“Đi khám!”
Nói xong kéo cô đi ra ngoài, ngay cả túi xách cũng chưa lấy. Cổ Chân nhìn, cầm túi xách chạy theo, “Ở đây sao đón xe được chứ, để tôi chở hai người đi.”
Trương Cảnh Trí gật đầu, cực kỳ cẩn thận đỡ Thái Niểu.
Thái Niểu còn không hiểu ra làm sao, thử thai? Cô mang thai? Chỉ muốn nôn ọe thôi mà. Khoa phụ sản có chuyện gì gấp cho thể kháp trước, nhưng thử thai thì không thể gấp được. Trương Cảnh Trí liền gọi cho em mình Trương Cảnh Thần, để cho em mình đến đây khám.
Ở đầu giây bên kia, Trương Cảnh Thần tức giận nói tục vài câu, nhưng vẫn chạy đến, thấy Trương Cảnh Trí liền đưa que thử thai cho anh.
“Cái gì đây?”
“Cái này là que thử thai, xem có thai hay không.” Trợn mắt nhìn Trương Cảnh Trí, trực tiếp vào phòng làm việc.
Trương Cảnh Trí nôn nóng ngồi đợi ở ngoài, chỉ hận không được vào phòng vệ sinh giúp cô thử que. Cổ Chân thấy anh lo lắng đi qua đi lại trước phòng vệ sinh, châm chọc, “Thị trưởng Trương, không phải nghi là cô ấy có thai sao, sao khẩn trương thế?”
“Cậu cũng nên thử cảm giác đó một chút đi.” Chỉ một câu nói, trong nháy mắt đã đem trả trở về.
Cổ Chân sờ sờ mũi, muốn tôi có vợ á, còn lâu nhé, mau mau đem vợ anh về mà ôm ấp.
Thái Niểu rất nhanh đã ra ngoài, ba người cầm que thử thai vào phòng làm viêc, Trương Cảnh Thần liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: “Chúc mừng.”
Nói xong, cúi đầu điền vào một tờ giấy, đưa ra, “Ra cửa quẹo trái, em đã gọi điện rồi, bác sĩ ở đó sẽ hướng dẫn cho chị.”
“Tốt.” Trương Cảnh Trí đỡ Thái Niểu đi ea ngoài, vào phòng như đã hướng dẫn, kiểm tra, xem thai đã được bao nhiêu tuần.
“Muốn biết là con trai hay con gái phải đợi thêm bốn tháng nữa mới có thể xác định, nhất định phải chăm sóc kỹ, không được trèo cao, không được vận động mạnh, chuyện phòng the cũng tạm ngừng.” Bác sĩ phụ khoa không ngừng dặn dò.
Trương Cảnh Trí so với lúc tham gia hội nghị còn nghiêm túc hơn.
Thái Niểu có chút mơ hồ, cho đến khi về tới nhà, nằm ở trên giường. Cô đột nhiên bật dậy, dọa sợ Trương Cảnh Trí, “Cẩn thận, cẩn thận, em muốn gì, uống nước phải không? Có muốn nôn không? Anh giúp em!”
Thái Niểu ôm anh, “Cậu út, em thật sự có tiểu bảo bảo hả?”
Trương Cảnh Trí thở nhẹ một hơi, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cô, “Nơi này hiện đang có một bảo bảo đang yêu.”
Thái Niểu bật cười, vuốt bụng cố gắng cảm thũ sự tồn tại của đứa bé, loại cảm giác đó chỉ có những người đã trải qua mới biết được.
Mang thai được hai tháng, Thái Niểu đi thi, có kết quả, Thái Niểu được vào vòng trong, tiến vào phỏng vấn. Chỉ là tin tức vừa có, cộng thêm mang thai, cô không thể đi được.
Có thể bởi vì mới mang thai, nên cô rất khẩn trương, nên tính tình của cô thay đổi rất nhiều.
Lúc cô mang thai được ba tháng, trường công bố kết quả cuối cùng, vì lúc phỏng vấn Thái Niểu không có đi, vì vậy nên thi rớt.sáng hôm sau, các báo trí đã đưa tin Phu nhân phó thị trưởng thi rớt.
Bạch Kỳ Trấn bị đám ký giả điện hỏi, có một ký giả gặp Bạch Kỳ Trấn trực tiếp hỏi: “Bí thư Bạch, Phu nhân phó thị trưởng Trương, tại sao lại thi rớt?”
Bạch Kỳ Trấn nghe vấn đề ngu ngốc này, thật sự rất muốn nói tục, anh nhịn lại, bình tỉnh đáp: “Cuộc thi này là ngang tài ngang sức, dù là phu nhân phó thị trưởng đi nữa cũng sẽ không đi cửa sau.”
Trả lời rất nhanh, căn bản không có bất kỳ sơ hở nào. Nhưng không ai biết, ngày hôm sau bài báo được đăng ở trang đâu tiên nói về cuộc thi, tên tiêu đề là “Phó thị trưởng Trương Thiết Diện Vô Tư ( không lấy cấp bật mà uy hiếm người khác vì một mục đích nào đó), Phu nhân không có đi cửa sau.”
Bài báo nói về con đường thamg8 tiến của Trương Cảnh Trí, còn nói về tình dử của anh, còn nói Trương Cảnh Trí chính là một danh nhân, còn khoa trương hơn nữa là nói Trương Cảnh Trí xây hậu viện, hoàn toàn không có lấy tiền hối lộ.
Nhưng Thái Niểu lại uất ức, Trương Cảnh Trí vừa vào cửa, đã bị tờ báo đặp vào mặt, chị Linh thấy vậy vội vàng trấn an, “Tiểu Điểu đừng tức giận, chuyện này không thể trách thị trưởng Trương.”
Thái Niểu tức đỏ bừng mât, “Không tránh anh ta thì trách ai! Hiện tại thì tốt rồi, hắn là người tốt, ta thì lại làm chuyện cười cho người khác!”
Cô đã mang thai được bốn tháng rồi, bụng cũng đã nhô lên, Trương Cảnh Trí ngoắc ngoắc tay ý bảo chị Linh đi ra, để tờ báo và tập tài liệu xuống, chạy đến bên cạnh bà bầu nào đó thừa nhận sai lầm. “Là anh có lỗi muốn trách cứ trách anh, đều là anh không tốt, Tiểu Điểu không nổi giận, không tức giận!”
Chưa có ai gặp qua thị trưởng Trương chịu khuất phục nịnh nót như thế bao giờ, nếu như có ai nhìn cũng cho là mình nhìn lầm.
“Nên trách bản thân anh!” Cô tức giận vung nấm đấm lên.
Trương Cảnh Trí không tránh, ngược lại còn ưỡn ngực lên vì cô, dù sao cô, cũng không dám dùng nhiều lực, một là lo lắng cho bảo bối, hai là do khó chịu trong người. Thái Niểu thấy anh không tranh cũng không sợ hãi, chẳng biết tại sao, tức giận lại bùng lên, kết quả giơ tay lên, tát lên mặt anh, cái tát này tát vào cằm anh “bốp” một tiếng, ngón út đụng vào khóe miệng anh, móng tay chiết (xướt), làm khóe miệng anh chảy máu.
Hai người đều sửng sốt, đồng thời nói.
“Em xem một chút.”
“Anh xem một chút.”
Trăm miệng một lời. câu nói tiếp theo lại nói cùng nhau.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi."
Trương Cảnh Trí không nhịn được liền bật cười, kéo bàn tay nhỏ bé của cô lại, thấy ngón út của cô bị xướt một đoạn, đau lòng không thôi: "Có đau hay không, anh đi lấy băng quấn cho em."
"Em đang mang thai, tính tình sẽ thay đổi, nếu như lúc này anh còn không hiểu em, sao lại là chồng em được." Trương Cảnh Trí vuốt vuốt lưng cô, giống như đang dỗ một cún con.
Trong lòng Thái Niểu lập tức mềm nhũn, đem đầu vùi vào ngực anh, "Cậu út, anh thật tốt."
Trương Cảnh Trí cười to, chỉ cần một câu này, cũng đủ làm anh hạnh phúc.
Lúc Thái Niểu được năm tháng, bác sĩ thông báo trong bụng là một bé gái. Tin tức này vừa có, đừng nói là Trương Cảnh Trí và Thái Niểu vui mừng. Cả Trương gia đều muốn sôi trào.
Trương phu nhân càng thêm khoa trương, đem phòng sách của Trương Ngọc Thành đổi thành phòng trẻ.
Trương Ngọc Thành biết là mình gặp chuyện không hay rồi, "Bà nội, vậy con sẽ đọc sách ở chỗ nào?"
Trương phu nhân cũng không nhìn anh, "Nếu nhà chúng ta nhỏ, đừng nói là thư phòng, cho dù là phòng ngủ mấy anh cũng phải chen chút ngủ cùng một phòng. Nếu nhà chúng ta không có thư phòng, trở về phòng ngủ đọc sách đi."
Trương Ngọc Thành ô ô ô oán trách, nhưng không ai để ý đến anh. Ai bảo anh là cháu đích tôn chi, ai bảo anh nói thư phòng có ánh sáng tốt nhất.
Thái Niểu có cảm thấy có lỗi, chỉ là lời xin lỗi còn chưa nói, đã bị mọi người trong nhà xoay quanh, ngươi một câu ta một câu, những câu nói đều nói đó là thư phòng nên không có chuyện gì.
Trong nháy mắt Trương Ngọc Thành ỉu xìu, làm sao còn dám khiến cho phụ nữ có thai nói xin lỗi chứ. Liền suy nghĩ, nghĩ đến khi tiểu m ra đời, cháu đích tôn như anh, ở Trương gia chỉ sợ không bằng một đứa cháu gái. Vỗ vỗ đầu Trương Ngọc Năm, "Ngọc Năm, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta đã chấm dứt rồi."
Trương Ngọc Năm đành phải cam chịu, vì hôm qua mới bị mẹ quở trách, nói cái gì anh học không giỏi, nói anh bướng bỉnh, nói gì anh không nghe lời, cuối cùng tổng kết lại là vì anh là con trai, nên luôn bị nói. Nếu là bé gái, lật cả phòng cũng không ai quản nổi.
Trương Ngọc Năm và Trương Ngọc Thành nhìn nhau: Trọng nữ khinh nam, tư tưởng phong kiến, cần phá!"
Hai anh em đều nhất trí, chỉ là mọi người chẳng ai để ý hai người bọn họ.
Công chúa đầu tiên của Trương gia ra đời vào mùa xuân, công chúa không có quậy, vừa sinh ra đã mở to hai mắt nhìn mọi người cười, mắt to, da hồng hào, nhìn như thế nào cũng là một mỹ nhân.
Trương phu nhân chỉ hận không được ngày nào cũng ôm bé.
Bị nhiều người cưng chiều như vậy, công chúa của Trương gia liền sinh ra một tật xấu, chính là không chịu ngủ trên giường, phải có người ôm. Kết quả là, công chúa bị ôm ngủ cho tới lớn.
Thái Niểu vừa ra tháng Trương gia liền làm đại trạch (nấu một bữa mừng em bé đầy tháng), Trương phu nhân và Vu Việt tự mình làm, không bắt cô làm gì cả, trừ cho công chúa bú sữa ra cái gì cũng không cho cô đụng vào. Trương Cảnh Trí rất cực khổ, nhanh chóng xử lý mọi việc ở Cảnh Giang thu xếp bắt tàu điện ngầm về, chỉ cần về tới nhà, cho dù chỉ ngủ một giấc, trở về sớm cũng được.
Ngày thứ nhất về đến nhà, Trương Cảnh Trí vừa vào cửa liền đến phòng công chúa, đã hơn nửa ngày rồi mà Thái Niểu vẫn chưa thấy anh đi, liền vào xem một chút, lại phát hiện, Trương Cảnh Trí ôm con nghiêng một ngủ thiếp đi, công chúa chớp chớp to mắt nhìn không khóc cũng không nháo yên lặng mút ngón tay.
cô đứng trước cửa, lòng đầy ấm áp lại đau lòng.
Vừa đúng Trương phu nhân qua xem cháu gái, nhìn vào, Thái Niểu làm động tác im lặng. Trương phu nhân nhìn một chút, lắc đầu. Thái Niểu nhón chân lên đi vào ôm công chúa ra ngoài, cùng Trương phu nhân trở về phòng ngủ.
"Mẹ, anh ấy mệt như thế con không yên tâm, con muốn chờ qua trăng rằm, con mang theo công chúa về cùng Cảnh Trí."
Trương phu nhân vừa nghe cháu gái bị ôm đi, mặt lập tức thay đổi, "Các con trở về trước đi, công chúa để đây mẹ chăm sóc cho."
Thái Niểu bật cười, "Mẹ, mẹ đừng quên công chúa còn trong thời kỳ bú sữa mẹ, chẳng lẽ, mẹ không muốn công chúa uống sữa?"
"Vậy cũng được." Trương phu nhân kích động nói, "Sữa mẹ rất quan trọng."
"Cho nên, công chúa sẽ theo con về với Cảnh Trí."
"Nhưng..." Trương phu nhân làm sao chịu rời xa cháu gái, thật sự là rất khó. Ôm cháu gái trở về phòng mình ngủ, một đêm này Trương phu nhân không ngủ, nên Trương Cần cũng không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn của Trương gia Trương Cần tuyên bố quyết định mà cả đêm qua hai vợ chồng đều không ngủ để nghĩ, thủ trưởng Trương hắn giọng nói: "Tiểu Út."
"Cha, có chuyện gì?"
"Chuyện đó, con trở về nhớ bảo người dọn dẹp thêm một phòng nữa."
"Dạ?" Trương Cảnh Trí nghi ngờ ngẩng đầu "Có ai đến ở sao?"
Trương Cần bất đắc dĩ, "Cha với mẹ con muốn đến chỗ con ở một thời gian!" Ông dừng lại, rồi nói tiếp: "Công chúa dứt sữa, chúng ta liền mang về."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook