Người Mới Tức Giận
-
Chương 53
Báo Cảnh giang phát hành buổi chiều rất coi trọng cuộc phỏng vấn này, chủ bút tự mình đi phỏng vấn, địa điểm là tại nhà Trương Cảnh Trí. Lý Giang dẫn theo hai người trợ lý vào nhà, bọn họ nhìn cách trang trí trong nhà anh đều cười ra tiếng.
Trong nhà những thứ cần được lắp đặt hay sữa chửa đều không làm, mà thay vào đó là lắp đặt và sữa chửa những thứ không cần thiết đối với nơi ở của một người đàn ông, đây đều là do cô trước khi kết hôn đã cho sửa lại. Trong nhà từ rèm cửa đến ghế salon cùng khăn trải bàn tất cả đều được đổi thành màu sắc tươi sáng. Trên ghế salon còn đặt con thỏ bông màu hồng.
Phòng này nếu không nói là nhà của phó thị trưởng, người ta sẽ nghĩ là nhà của cô gái nào đó, anh cũng nhìn ra được ý nghĩa nụ cười của phóng viên trong đó, anh nắm tay cô, mỉm cười nói: “Vợ tôi tuổi còn nhỏ, nên tính tình còn giống con nít’’.
Lý Giang bắt tay: “Phó thị trưởng Trương, bà Trương, cô khỏe chứ, cô rất đẹp”.
Cô hơi cuối đầu, dường như hơi thẹn thùng. Anh biết cô khẩn trương, liền nắm bả vai cô thật chặt để động viên cô.
“Mời mọi người vào nhà”.
Ba người ngồi ở trên ghế salon ở phòng khách, hai vị trợ lý, một phụ trách chụp hình, một phụ trách ánh sáng. Sau khi mọi người sắp xếp xong, Lý Giang liền đặt câu hỏi đầu tiên là về tình yêu của hai người.
Anh hằng giọng mở miệng trả lởi, anh đã sớm suy nghĩ câu trả lời, nên không cần suy nghĩ thêm nữa. “Thật ra thì đúng là tôi nhìn em ấy lớn lên, lúc nhỏ chúng tôi thường hay gặp mặt, tốt nghiệp xong vì công việc nên không có ở nhà, mới bắt đầu nảy sinh tình cảm là cách đây một năm trước, vì công việc nên mới gặp lại nhau, tiểu nha đầu này lúc đó đang bị thất tình”, anh cười cười, dường như không biết xấu hổ, “Tôi nhân lúc cô ấy đang yếu đuối mà xen vào”.
Lý Giang nghe vậy cũng cười: “Có thể nhìn thấy rõ là phó thị trưởng Trương rất cưng chiều vợ mình”.
“Đương nhiên là phải cưng chiều, cô ấy tuổi còn nhỏ, tôi coi cô ấy như con gái mà cưng chiều, cũng coi cô ấy là vợ mà cưng chiều”, anh nắm tay cô, nói xong lời này, nghiêng mặt nhìn cô một cái, bộ dáng thâm tình, là người đứng nhìn cũng thấy cảm động.
Lý Giang phỏng vấn qua không ít cặp vợ chồng, nghề nghiệp của ông đã duyệt qua rất nhiều người, thiệt hay giả đều cò thể nhìn ra, mới đầu nhận cuộc phỏng vấn này, ông chỉ nghĩ là chính khách muốn tạo hình tượng, nhưng hiện giờ ông phát hiện ra Trương Cảnh Trí cùng vợ mình là chân tình thực lòng. Trong lòng hảo cảm tăng lên nhiều: “Không biết hai vị tính khi nào thì tăng thêm thành viên”.
“Nhanh sẽ có thôi, chúng tôi đang cố gắng”.
“Bà Trương thích con trai hay con gái”.
Cô liền mở miệng nói: “Con trai hay con gái tôi đều thích”, nói xong nhìn về phía anh, anh cười một tiếng rồi nói: “Hai chúng tôi thì sao cũng được, chẳng qua là mẹ tôi muốn chúng tôi sinh con gái, nói trong nhà toàn con trai mẹ tôi không chịu được”.
Nói xong lời này, tất cả mọi người đều cười lên.
Lý Giang hỏi chút chuyện về công việc, cô rất ít khi trả lời, mỗi lần trả lời cô đều nhìn về phía anh, thấy anh cười cô cũng cười. Mà anh từ lúc phỏng vấn đến khi kết thúc vẫn nắm tay cô không buông.
Phỏng vấn kết thúc, Lý Giang mới nói: “Phó thị trưởng Trương, sau khi viết xong bản thảo tôi sẽ gửi cho thư ký Bạch”.
Anh gật đầu nói: “Làm phiền ngài rồi”, rồi tiễn bọn họ ra ngoài.
Bài phỏng vấn được đăng vào ngày thứ sáu, bài báo còn đăng hình cô cùng anh chụp hình chung, hai người ngồi cạnh nhau, anh nắm tay cô đặt trên đùi mình, cũng không quá thân mật, nhưng có thể cho người khác cảm nhận được họ sống hạnh phúc.
Lúc bài báo được đăng, một người họ hàng của anh có công việc đến Cảnh Giang, anh liền thu xếp dẫn cô đi ra sân bay đón người đó.
Người đến là con trai của em mẹ anh, so với anh nhỏ hơn mười tuổi, gọi là mười hai. Cô vừa nghe xưng hô này liền cười: “Cậu út, chẳng lẽ người này ở nhà đứng thứ mười hai sao?”.
Anh lắc đầu một cái giải thích, “Anh ấy là con trai của nhà Lang gia ở phía nam, lúc sinh ra anh ấy, dì của anh vì khó sinh nên qua đời, do khó sinh nên anh ấy được giữ trong lồng ấm hơn một tháng, trong nhà sợ anh ấy không sống nổi, nên mới có biệt danh như thế. Anh ấy vừa sinh thì mẹ mất, Lang gia rất cưng chiều anh ấy, Lang gia đặt tên anh ấy là Phách Vương, mười hai tính tình nóng nảy, tính khí cũng không tốt, miệng thì ăn nói thô tục, nhưng người rất chính trực, nói chung là người tốt”.
Có thể để anh ra sân bây đón, nếu không phải người tốt, anh sẽ không phí thời gian ra đón. Chỉ là nghe anh nói, cô không biết hình dung như thế nào, nên rất tò mò.
Chỉ là nhìn thấy Lang mười hai, hình tượng lúc đầu cô suy nghĩ về anh ta đều bị bác bỏ hoàn toàn, cô cứ nghĩ là hình dạng hung hãn, mới xứng với miệng lưỡi đầy thô tục. Ai ngờ khi nhìn thấy Lang mười hai bước ra từ cửa sân bay, cô liền ngây người.
Nha nha nha, đây chính là mỹ nam à.
Khuôn mặt tựa như bạch ngọc, có thể so với Phan An à. Người cao lớn rắn rỗi, chân mang ủng quân nhân, mặc áo khoác màu đen. Mặt lạnh lùng càng thêm mấy phần tuấn mỹ.
“Đây chính là người mà anh nói, tính khí nóng nảy, lời nói thô tục Lang mười hai”.
Anh khẽ hừ: “Chớ bị bề ngoài của anh ta lừa”, vừa nói chuyện, lúc đó Lang mười hai đã đi qua, nhìn thấy anh chân mày liền chau lại: “Tiếp viên hàng không ở Cảnh Giang không biết do người mù nào tuyển ra. Người xấu xí muốn chết mà không biết xấu hổ cứ tiến tới gần, cũng không soi gương, ngũ quan tựa như bánh vậy đó, gớm chết lão tử”.
Mộng tưởng của cô than thành mây khói, cô không tiếng động than thở.
Anh cũng coi như đã quen với kiểu này, cũng không nói gì, mà chỉ hỏi: “Ba của cậu sức khỏa thế nào rồi?”.
“Không chết được”, nói xong nhìn cô đánh giá một phen, chân mày dãn ra, đánh giá một câu: “Chị dâu nhỏ có dáng dấp thật sạch sẽ”.
Dáng dấp sạch sẽ, cái này gọi là khen ngợi kiểu gì, cô cười gượng, không biết có nên nói tiếng cảm ơn hay không.
Anh cười cười, ôm vai cô nói: “Đừng để ý đến anh ta, khuôn mặt kia miệng lưỡi sẽ không khen ngợi người khác, nói em sạch sẽ đã là dễ nghe lắm rồi”.
Cô chỉ biết im lặng.
Lang mười hai đến đây là để phá án, công việc của cậu ta là cảnh sát, cô nghe thế miệng liền lẩm bẩm, hiện giờ cảnh sát cùng một dạng với lưu manh sao. Anh ngồi bên cạnh cô, nghe được những lời cô nói liền bật cười, nhìn cô một cái rồi tiếp tục cùng Lang mười hai nói chuyện phiếm.
Ba người cùng nhau ăn cơm tối, chuyện công việc gác sang một bên, hiển nhiên là nói về chuyện nhà. nói về Lang gia, lại biết cuộc sống của Lang mười hai trôi qua như thế nào, anh không nhịn được liền khuyên câu ta: “không nên chọc giận ông cụ nhà cậu, ông ấy cũng đã chín mươi, nói hơi khó nghe chút, còn sống được mấy năm nữa đâu. Ngàn vạn lần đừng để đến lúc con muốn nuôi mà cha đã không còn lúc đó mới biết hối hận.”
“cô ấy không quay về, đừng nghĩ lão tử sẽ về nhà.”
cô ấy là ai, con ngươi của cô chuyển chuyển, len lén kéo tay anh. Anh không để ý đến cô, nắm tay cô để cô đàng hoàng một chút. Sau khi ăn cơm xong, đưa Lang mười hai về khách sạn, cô đã tò mò muốn chết rồi.
Anh thở dài nói: “Ông cụ Lang có một người em gái gọi là Lang Tâm Ninh, so với Lang mười hai nhỏ hơn một tuổi.”
“Như vậy anh ta có một cô nhỏ sao”, chuyện này thật là bi kịch à.
“Bằng tuổi nhau, cùng nhau lớn lên ở một nơi….”, anh muốn nói gì lại thôi.
cô cảm nhận mình đã đoán ra được điều gì, cũng không dám tin: “Bọn họ sẽ không….”
“Đúng vậy”.
“Đó là loạn luân à”.
Trong đại viện, chuyện như thế cũng có rất nhiều, thật ra thì cũng không có gì là lớn, nhưng mà lúc đó Lang gia lại dínhvào chút chuyện, mười hai đánh một người dáng vẻ công tử đến mức tàn phế, chuyện này làm Lang gia đứng trên đầu sóng gió, chuyện này nếu truyền ra, sợ Lang gia gặp biến cố, mà tiền đồ của Lang mười hai cũng bị phá hủy. Vì vậy ông cụ chỉ có thể bảo vệ việc này bằng cách bí mật đem Lang Tâm Ninh ra nước ngoài”.
“hiện giờ Lang Tâm Ninh ở đâu?”.
“Mất tích”.
“A”.
“Ông cụ đưa cô ấy đi, Lang mười hai lúc đó rất quyết liệt phản đối, nhưng trong nhà không ai nói cho cậu ta biết cô ấy ở đâu, mà năng lực của cậu ta thì có hạn, chờ cậu ta có năng lực đó, thì người Lang gia cũng không biết cô ấy ở đâu. Cậu ta rời khỏi Lang gia là bởi vì Lang Tâm Ninh rời đi, sống chết không rõ”.
cô cảm giác giống như đang nghe chuyện xưa, so với phim Hàn còn đặc sắc hơn. Lúc tiễn Lang mười hai lên máy bay, cô dùng vẻ mặt người đau khổ trong tình yêu nhìn cậu ta.
Cơn tức của Lang mười hai bộc lên, ở sân bay liền rống lên với cô: “cô đừng dùng vẻ mặt đó mà nhìn lão tử, lão tử có thể đánh con gái”.
cô lập tức bị dọa sợ, đứng sau lưng củaTrương Trí Cảnh, trong lòng hoảng sợ thì có bao nhiêu hoảng sợ. Lang mười hai bước đến anh rồi la lên: “Anh lúc nào thì thành bà tám, trở thành thê nô, không đáng tin. không cần hai người tiễn, tôi tự đi”. nói xong liền mang theo túi xách vào sân bay, trực tiếp để anh cùng cô ở lại bãi đậu xe.
cô lúng túng nhếch miệng, còn anh thì bất đắc dĩ lắc đầu: “đi thôi, về nhà”.
không trở về nhà thì còn biết làm gì bây giờ à.
Đơn từ chức của cô đã nộp từ trước, công việc bàn giao cũng không có gì nhiều, kỳ thi cũng sắp đến, cộng thêm bài báo, cô đã nhanh chóng kết thúc công việc một cách sớm nhất. Hôm nay là ngày cuối cùng cô đi làm, phòng tài chính bên kia chỉ cần cô ký tên để thanh toán tiền lương.
Sau khi cô ký tên xong, liền nhận được điện thoại của Lưu Ly, nói là ở cửa hàng mua rất nhiều quần áo, không mang về hết được, Bạch Kỳ Trấn lại bận họp, nên chỉ có thể gọi cho cô cầu cứu.
cô vội vàng hỏi địa chỉ cửa hàng, hiện giờ phụ nữ có thai là lớn nhất. cô cầm túi lên, chào chị Trần một tiếng rồi bước ra khỏi học viện. Lúc đi tới cửa lại bị một chiếc xe ngăn lại, chỗ ngồi bên cạnh tài xế liền mở ra: “Em đi đâu, anh đưa em đi”.
cô nhìn người đã từ lâu không gặp Từ Lương Cẩm rồi theo bản năng từ chối,“không cần, em đón taxi được rồi”.
Từ Lương Cẩm cười lạnh: “Tiểu Điểu, sau khi làm thị trưởng phu nhân người quen cũng không quen biết sao”.
cô ghét trong lòng, mặt cũng xịu xuống, nhưng vẫn duy trì lễ phép căn bản: “thật sự là không cần anh đưa, anh đến học viện chắc có công việc, anh đi làm công việc của anh đi”, cô nói xong muốn đi, Từ Lương Cẩm từ trong xe bước xuống, lấy tay chặn cô lại.
“Anh là đến tìm em, có một ít đồ chia tay muốn trả lại em”.
“Vậy thì bỏ đi, em không cần”, cô lùi về sau từng bước, cố gắng duy trì khoảng cách với anh ta. không biết tại sao, cô cảm thấy lúc này anh đến đây là không có ý tốt, cô đã từng nghe nói sau khi cưới rất không tốt, công việc cũng gặp chuyện khó khăn. Hôm nay nhìn thấy anh ta, cô cảm thấy anh ta có một luồng âm khí lạnh lẽo.
Từ Lương Cẩm cười thành tiếng, lần này cũng không ngăn cản cô nữa, nhìn cô bước đi được hai bước mới nói: “Tôi nghĩ truyền thông hẳn rất có hứng thú với chuyện thị trưởng phu nhân lên giường cùng với một người đàn ông, hình khiêu dâm của thị trưởng phu nhân hẳn sẽ được bán giá rất cao”.
Trong nhà những thứ cần được lắp đặt hay sữa chửa đều không làm, mà thay vào đó là lắp đặt và sữa chửa những thứ không cần thiết đối với nơi ở của một người đàn ông, đây đều là do cô trước khi kết hôn đã cho sửa lại. Trong nhà từ rèm cửa đến ghế salon cùng khăn trải bàn tất cả đều được đổi thành màu sắc tươi sáng. Trên ghế salon còn đặt con thỏ bông màu hồng.
Phòng này nếu không nói là nhà của phó thị trưởng, người ta sẽ nghĩ là nhà của cô gái nào đó, anh cũng nhìn ra được ý nghĩa nụ cười của phóng viên trong đó, anh nắm tay cô, mỉm cười nói: “Vợ tôi tuổi còn nhỏ, nên tính tình còn giống con nít’’.
Lý Giang bắt tay: “Phó thị trưởng Trương, bà Trương, cô khỏe chứ, cô rất đẹp”.
Cô hơi cuối đầu, dường như hơi thẹn thùng. Anh biết cô khẩn trương, liền nắm bả vai cô thật chặt để động viên cô.
“Mời mọi người vào nhà”.
Ba người ngồi ở trên ghế salon ở phòng khách, hai vị trợ lý, một phụ trách chụp hình, một phụ trách ánh sáng. Sau khi mọi người sắp xếp xong, Lý Giang liền đặt câu hỏi đầu tiên là về tình yêu của hai người.
Anh hằng giọng mở miệng trả lởi, anh đã sớm suy nghĩ câu trả lời, nên không cần suy nghĩ thêm nữa. “Thật ra thì đúng là tôi nhìn em ấy lớn lên, lúc nhỏ chúng tôi thường hay gặp mặt, tốt nghiệp xong vì công việc nên không có ở nhà, mới bắt đầu nảy sinh tình cảm là cách đây một năm trước, vì công việc nên mới gặp lại nhau, tiểu nha đầu này lúc đó đang bị thất tình”, anh cười cười, dường như không biết xấu hổ, “Tôi nhân lúc cô ấy đang yếu đuối mà xen vào”.
Lý Giang nghe vậy cũng cười: “Có thể nhìn thấy rõ là phó thị trưởng Trương rất cưng chiều vợ mình”.
“Đương nhiên là phải cưng chiều, cô ấy tuổi còn nhỏ, tôi coi cô ấy như con gái mà cưng chiều, cũng coi cô ấy là vợ mà cưng chiều”, anh nắm tay cô, nói xong lời này, nghiêng mặt nhìn cô một cái, bộ dáng thâm tình, là người đứng nhìn cũng thấy cảm động.
Lý Giang phỏng vấn qua không ít cặp vợ chồng, nghề nghiệp của ông đã duyệt qua rất nhiều người, thiệt hay giả đều cò thể nhìn ra, mới đầu nhận cuộc phỏng vấn này, ông chỉ nghĩ là chính khách muốn tạo hình tượng, nhưng hiện giờ ông phát hiện ra Trương Cảnh Trí cùng vợ mình là chân tình thực lòng. Trong lòng hảo cảm tăng lên nhiều: “Không biết hai vị tính khi nào thì tăng thêm thành viên”.
“Nhanh sẽ có thôi, chúng tôi đang cố gắng”.
“Bà Trương thích con trai hay con gái”.
Cô liền mở miệng nói: “Con trai hay con gái tôi đều thích”, nói xong nhìn về phía anh, anh cười một tiếng rồi nói: “Hai chúng tôi thì sao cũng được, chẳng qua là mẹ tôi muốn chúng tôi sinh con gái, nói trong nhà toàn con trai mẹ tôi không chịu được”.
Nói xong lời này, tất cả mọi người đều cười lên.
Lý Giang hỏi chút chuyện về công việc, cô rất ít khi trả lời, mỗi lần trả lời cô đều nhìn về phía anh, thấy anh cười cô cũng cười. Mà anh từ lúc phỏng vấn đến khi kết thúc vẫn nắm tay cô không buông.
Phỏng vấn kết thúc, Lý Giang mới nói: “Phó thị trưởng Trương, sau khi viết xong bản thảo tôi sẽ gửi cho thư ký Bạch”.
Anh gật đầu nói: “Làm phiền ngài rồi”, rồi tiễn bọn họ ra ngoài.
Bài phỏng vấn được đăng vào ngày thứ sáu, bài báo còn đăng hình cô cùng anh chụp hình chung, hai người ngồi cạnh nhau, anh nắm tay cô đặt trên đùi mình, cũng không quá thân mật, nhưng có thể cho người khác cảm nhận được họ sống hạnh phúc.
Lúc bài báo được đăng, một người họ hàng của anh có công việc đến Cảnh Giang, anh liền thu xếp dẫn cô đi ra sân bay đón người đó.
Người đến là con trai của em mẹ anh, so với anh nhỏ hơn mười tuổi, gọi là mười hai. Cô vừa nghe xưng hô này liền cười: “Cậu út, chẳng lẽ người này ở nhà đứng thứ mười hai sao?”.
Anh lắc đầu một cái giải thích, “Anh ấy là con trai của nhà Lang gia ở phía nam, lúc sinh ra anh ấy, dì của anh vì khó sinh nên qua đời, do khó sinh nên anh ấy được giữ trong lồng ấm hơn một tháng, trong nhà sợ anh ấy không sống nổi, nên mới có biệt danh như thế. Anh ấy vừa sinh thì mẹ mất, Lang gia rất cưng chiều anh ấy, Lang gia đặt tên anh ấy là Phách Vương, mười hai tính tình nóng nảy, tính khí cũng không tốt, miệng thì ăn nói thô tục, nhưng người rất chính trực, nói chung là người tốt”.
Có thể để anh ra sân bây đón, nếu không phải người tốt, anh sẽ không phí thời gian ra đón. Chỉ là nghe anh nói, cô không biết hình dung như thế nào, nên rất tò mò.
Chỉ là nhìn thấy Lang mười hai, hình tượng lúc đầu cô suy nghĩ về anh ta đều bị bác bỏ hoàn toàn, cô cứ nghĩ là hình dạng hung hãn, mới xứng với miệng lưỡi đầy thô tục. Ai ngờ khi nhìn thấy Lang mười hai bước ra từ cửa sân bay, cô liền ngây người.
Nha nha nha, đây chính là mỹ nam à.
Khuôn mặt tựa như bạch ngọc, có thể so với Phan An à. Người cao lớn rắn rỗi, chân mang ủng quân nhân, mặc áo khoác màu đen. Mặt lạnh lùng càng thêm mấy phần tuấn mỹ.
“Đây chính là người mà anh nói, tính khí nóng nảy, lời nói thô tục Lang mười hai”.
Anh khẽ hừ: “Chớ bị bề ngoài của anh ta lừa”, vừa nói chuyện, lúc đó Lang mười hai đã đi qua, nhìn thấy anh chân mày liền chau lại: “Tiếp viên hàng không ở Cảnh Giang không biết do người mù nào tuyển ra. Người xấu xí muốn chết mà không biết xấu hổ cứ tiến tới gần, cũng không soi gương, ngũ quan tựa như bánh vậy đó, gớm chết lão tử”.
Mộng tưởng của cô than thành mây khói, cô không tiếng động than thở.
Anh cũng coi như đã quen với kiểu này, cũng không nói gì, mà chỉ hỏi: “Ba của cậu sức khỏa thế nào rồi?”.
“Không chết được”, nói xong nhìn cô đánh giá một phen, chân mày dãn ra, đánh giá một câu: “Chị dâu nhỏ có dáng dấp thật sạch sẽ”.
Dáng dấp sạch sẽ, cái này gọi là khen ngợi kiểu gì, cô cười gượng, không biết có nên nói tiếng cảm ơn hay không.
Anh cười cười, ôm vai cô nói: “Đừng để ý đến anh ta, khuôn mặt kia miệng lưỡi sẽ không khen ngợi người khác, nói em sạch sẽ đã là dễ nghe lắm rồi”.
Cô chỉ biết im lặng.
Lang mười hai đến đây là để phá án, công việc của cậu ta là cảnh sát, cô nghe thế miệng liền lẩm bẩm, hiện giờ cảnh sát cùng một dạng với lưu manh sao. Anh ngồi bên cạnh cô, nghe được những lời cô nói liền bật cười, nhìn cô một cái rồi tiếp tục cùng Lang mười hai nói chuyện phiếm.
Ba người cùng nhau ăn cơm tối, chuyện công việc gác sang một bên, hiển nhiên là nói về chuyện nhà. nói về Lang gia, lại biết cuộc sống của Lang mười hai trôi qua như thế nào, anh không nhịn được liền khuyên câu ta: “không nên chọc giận ông cụ nhà cậu, ông ấy cũng đã chín mươi, nói hơi khó nghe chút, còn sống được mấy năm nữa đâu. Ngàn vạn lần đừng để đến lúc con muốn nuôi mà cha đã không còn lúc đó mới biết hối hận.”
“cô ấy không quay về, đừng nghĩ lão tử sẽ về nhà.”
cô ấy là ai, con ngươi của cô chuyển chuyển, len lén kéo tay anh. Anh không để ý đến cô, nắm tay cô để cô đàng hoàng một chút. Sau khi ăn cơm xong, đưa Lang mười hai về khách sạn, cô đã tò mò muốn chết rồi.
Anh thở dài nói: “Ông cụ Lang có một người em gái gọi là Lang Tâm Ninh, so với Lang mười hai nhỏ hơn một tuổi.”
“Như vậy anh ta có một cô nhỏ sao”, chuyện này thật là bi kịch à.
“Bằng tuổi nhau, cùng nhau lớn lên ở một nơi….”, anh muốn nói gì lại thôi.
cô cảm nhận mình đã đoán ra được điều gì, cũng không dám tin: “Bọn họ sẽ không….”
“Đúng vậy”.
“Đó là loạn luân à”.
Trong đại viện, chuyện như thế cũng có rất nhiều, thật ra thì cũng không có gì là lớn, nhưng mà lúc đó Lang gia lại dínhvào chút chuyện, mười hai đánh một người dáng vẻ công tử đến mức tàn phế, chuyện này làm Lang gia đứng trên đầu sóng gió, chuyện này nếu truyền ra, sợ Lang gia gặp biến cố, mà tiền đồ của Lang mười hai cũng bị phá hủy. Vì vậy ông cụ chỉ có thể bảo vệ việc này bằng cách bí mật đem Lang Tâm Ninh ra nước ngoài”.
“hiện giờ Lang Tâm Ninh ở đâu?”.
“Mất tích”.
“A”.
“Ông cụ đưa cô ấy đi, Lang mười hai lúc đó rất quyết liệt phản đối, nhưng trong nhà không ai nói cho cậu ta biết cô ấy ở đâu, mà năng lực của cậu ta thì có hạn, chờ cậu ta có năng lực đó, thì người Lang gia cũng không biết cô ấy ở đâu. Cậu ta rời khỏi Lang gia là bởi vì Lang Tâm Ninh rời đi, sống chết không rõ”.
cô cảm giác giống như đang nghe chuyện xưa, so với phim Hàn còn đặc sắc hơn. Lúc tiễn Lang mười hai lên máy bay, cô dùng vẻ mặt người đau khổ trong tình yêu nhìn cậu ta.
Cơn tức của Lang mười hai bộc lên, ở sân bay liền rống lên với cô: “cô đừng dùng vẻ mặt đó mà nhìn lão tử, lão tử có thể đánh con gái”.
cô lập tức bị dọa sợ, đứng sau lưng củaTrương Trí Cảnh, trong lòng hoảng sợ thì có bao nhiêu hoảng sợ. Lang mười hai bước đến anh rồi la lên: “Anh lúc nào thì thành bà tám, trở thành thê nô, không đáng tin. không cần hai người tiễn, tôi tự đi”. nói xong liền mang theo túi xách vào sân bay, trực tiếp để anh cùng cô ở lại bãi đậu xe.
cô lúng túng nhếch miệng, còn anh thì bất đắc dĩ lắc đầu: “đi thôi, về nhà”.
không trở về nhà thì còn biết làm gì bây giờ à.
Đơn từ chức của cô đã nộp từ trước, công việc bàn giao cũng không có gì nhiều, kỳ thi cũng sắp đến, cộng thêm bài báo, cô đã nhanh chóng kết thúc công việc một cách sớm nhất. Hôm nay là ngày cuối cùng cô đi làm, phòng tài chính bên kia chỉ cần cô ký tên để thanh toán tiền lương.
Sau khi cô ký tên xong, liền nhận được điện thoại của Lưu Ly, nói là ở cửa hàng mua rất nhiều quần áo, không mang về hết được, Bạch Kỳ Trấn lại bận họp, nên chỉ có thể gọi cho cô cầu cứu.
cô vội vàng hỏi địa chỉ cửa hàng, hiện giờ phụ nữ có thai là lớn nhất. cô cầm túi lên, chào chị Trần một tiếng rồi bước ra khỏi học viện. Lúc đi tới cửa lại bị một chiếc xe ngăn lại, chỗ ngồi bên cạnh tài xế liền mở ra: “Em đi đâu, anh đưa em đi”.
cô nhìn người đã từ lâu không gặp Từ Lương Cẩm rồi theo bản năng từ chối,“không cần, em đón taxi được rồi”.
Từ Lương Cẩm cười lạnh: “Tiểu Điểu, sau khi làm thị trưởng phu nhân người quen cũng không quen biết sao”.
cô ghét trong lòng, mặt cũng xịu xuống, nhưng vẫn duy trì lễ phép căn bản: “thật sự là không cần anh đưa, anh đến học viện chắc có công việc, anh đi làm công việc của anh đi”, cô nói xong muốn đi, Từ Lương Cẩm từ trong xe bước xuống, lấy tay chặn cô lại.
“Anh là đến tìm em, có một ít đồ chia tay muốn trả lại em”.
“Vậy thì bỏ đi, em không cần”, cô lùi về sau từng bước, cố gắng duy trì khoảng cách với anh ta. không biết tại sao, cô cảm thấy lúc này anh đến đây là không có ý tốt, cô đã từng nghe nói sau khi cưới rất không tốt, công việc cũng gặp chuyện khó khăn. Hôm nay nhìn thấy anh ta, cô cảm thấy anh ta có một luồng âm khí lạnh lẽo.
Từ Lương Cẩm cười thành tiếng, lần này cũng không ngăn cản cô nữa, nhìn cô bước đi được hai bước mới nói: “Tôi nghĩ truyền thông hẳn rất có hứng thú với chuyện thị trưởng phu nhân lên giường cùng với một người đàn ông, hình khiêu dâm của thị trưởng phu nhân hẳn sẽ được bán giá rất cao”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook