Người Mới Tức Giận
-
Chương 32
"Xin chào, Thái tiểu thư, phó thị trưởng Trương bảo tôi đem đồ ăn cho cô.” Bách Sắc vừa nói xong, liền mở hộp đựng thức ăn ra, đem tất cả các món ăn để trên bàn.
Thái Niểu hơi bất ngờ, Trương Cảnh Trí chưa bao giờ chuẩn bị cơm cho cô, nghĩ sẽ làm cho cô vui mừng, khóe môi nở một nụ cười, “Cám ơn, làm phiền cô rồi.”
“Thái tiểu thư không cần khách khí, đây là tấm lòng của phó thị trưởng Trương, chúc cô dùng cơm ngon miệng.” Bích Sắc nói xong lập tức đi ra ngoài.
Hoạt Tích Niên nhìn thấy bàn đồ ăn thì nhíu mày, vừa nãy nghe Bích Sắc nói câu kia ánh mắt thâm trầm nhìn Thái Niểu, “Cô đừng nói với tôi phó thị trưởng Trương chính là bạn trai cô nhé?” Hoạt Tích Niên cắn răng hỏi.
Thái Niểu hít một hơi, “Đúng vậy.”
“Thái Niểu, cô đừng lấy lý do hoang đường này để cự tuyệt tôi! Anh ta là cậu cô, sao có thể là bạn trai cô được, cô muốn gạt tôi thì cũng phải tìm người nào đáng tin một chút chứ.” Hoạt Tích Niên cười nói.
Thái Niểu không nói gì, nhìn nụ cười của anh ta mà cô muốn đánh anh ta một trận, Thái Niểu bực mình. Không cần giải thích anh ta cũng hiểu gọi một tiếng “cậu” cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
“Rầm…” Toàn bộ thức ăn trên bàn đều bị Hoạt Tích Niên đẩy xuống đất, Thái Niểu sợ hết hồn, bất giác lui về sau một bước, theo bản năng giơ tay bảo vệ mình.
Hoạt Tích Niên nhìn cô cười lạnh, hất tay rời đi, để lại một đống bừa bộn.
Thái Niểu nghe tiếng đóng cửa cơ thể liền thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, nhìn đống thức ăn bừa bãi, cảm thấy đáng tiếc.
Lúc Trương Cảnh Trí gọi tới, cô vừa mới lau dọn xong, nghe anh hỏi ngon miệng không, cô vuốt cái bụng xẹp lép, nói: “Rất ngon, em ăn tới căng cả bụng luôn.”
“Vậy thì tốt, tối nay anh đến đón em.”
“Không cần.” Vì cô mà Lưu Ly dọn ra ngoài, vừa dọn đồ vừa mua đủ tất cả đồ dùng cho cô, kết quả là hành lý của có chỉ có một nửa, đến bây giờ mới dọn được qua. “Anh ngoan ngoãn về nhà, em muốn qua chỗ Lưu Ly.”
“Không muốn.” Trương Cảnh Trí đột nhiên làm nũng.
Thái Niểu nhịn không được cười thành tiếng, “Anh ngoan nhá….., nghe lời.”
Trương Cảnh Trí cúp điện thoại, bĩu môi, “Xú nha đầu, thế mà biết dụ dỗ.”
Bạch Kỳ Trấn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Lạnh đạo, khi nào thì anh dẫn Tiểu Điểu về nhà?”
“Còn cậu lúc nào thì dẫn Lưu Ly về nhà, nếu không, tháng sau cùng nhau dẫn về.” Trương Cảnh Trí để điện thoại xuống như không có gì nói.
Bạch Kỳ Trấn thu lại nụ cười, “Tôi còn đang suy nghĩ.”
“Cậu không phải là người không có trách nhiệm với những việc mình đã làm, nếu cậu muốn đưa cô ấy về nhà, chắc cậu cũng đã quyết định rồi.”
“Lãnh đạo, sắp đến lúc chúng ta đến lễ khánh thành rồi.” Bạch Kỳ Trấn lộ rõ không muốn nói chuyện, Trương Cảnh Trí không phải là người nhiều chuyện, nếu là chuyện của người khác, anh căn bản lười quan tâm. Nếu cậu ấy đã không muốn nhiều lời, anh cũng đành thôi vậy, anh đứng dậy cùng với Bạch Kỳ Trấn đi ra ngoài, hôm nay hai người bọn họ phải tham gia lễ cắt băng khánh thành.
Tan việc Thái Niểu cùng Lưu Ly trở về nhà, hai người làm một bữa ăn thật thịnh soạn ăn mừng vì có thể sống chung với nhau. Sau khi cơm nước no nê, lại cùng nhau xem bộ phim yêu thích, đúng lúc thấy nữ chính mang thai ngoài ý muốn.
Lưu Ly “dừng” một tiếng, nói: “Bây giờ trong tiểu thuyết, phim truyền hình, nữ chính đều là người thiếu não, sau khi 419 cũng không biết uống thuốc tránh thai, đáng đời có thai là đúng rồi, cô ta không mang thai mới lạ đó.
Thái Niểu nghe xong thân thể cứng đờ, Lưu Ly thấy vẻ mặt cô là lạ, hừ cười một tiếng, “Tiểu Điểu, không phải cậu cũng thiếu não chứ!”
Thái Niểu cảm thấy bồn chồn, tâm tình rối rắm.
Lưu Ly tắt TV, “Chưa uống thuốc trách thai?”
“…………..”
“Trương Cảnh Trí cũng không dung biện pháp phòng sao?”
“……………”
Lưu Ly từ trên ghế salon nhảy xuống, “Cậu mà mang thai đúng là đáng đời!”
Nghe thế Thái Niểu khóc lên, cô cũng chưa có nghĩ đến, làm sao mà nhớ ngừa thai chứ. Vẻ mặt đưa đám hỏi Lưu Ly, “Vậy phải làm sao bây giò?”
“@#$%^…..” Lưu Ly mắng một câu, nhưng vẫn về phòng mình lấy thuốc cho Thái Niểu, “Không biết uống bây giờ có tránh được không, bất quá cũng tốt, nếu đã không nghĩ đến việc kết hôn, khi làm xong nhớ uống thuốc tránh thai, một khi có thai, người chịu thiệt chỉ có cậu thôi.”
Thái Niểu làm sao còn tâm trí nghe Lưu Ly nói, nắm hộp thuốc trong tay lòng đã sôi trào, lúc cô chuẩn bị uống thuốc thì Trương Cảnh Trí gọi tới, thấy người gọi là Trương Cảnh Trí, tức giận nhận điện thoại.
“Sao lại tức giận?”
“Không có” Thái Niểu buồn buồn nói.
Trương Cảnh Trí vẻ mặt nghiêm túc, “Nói, đã xảy ra chuyện gì?”
“………”
“Tiểu Điểu, chúng ta đã đồng là chuyện gì cũng chia sẻ cho đối phương mà.” Trương Cảnh Trí từng bước ra ngoài xe, thật ra là anh cố ý bảo tài xế chở anh đến nhà Lưu Ly.
Thái Niểu vừa lo lắng vừa phiền lòng, vốn là không nghĩ đến, nhưng bị Lưu Ly nói cảm giác như “ngoài ý muốn” có vậy. Cằn nhằn nữa ngày mới nói mình lo lắng chuyện gì.
“Em xuống lầu đi.”
“Hả?”
“Anh ở dưới lầu.”
Thái Niểu nhảy dựng lên kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn thấy Trương CẢnh Trí đang đứng dưới lầu. Cô nhanh chóng tắt điện thoại cầm chìa khóa mở của chạy xuống, trực tiếp nhào vào long ai kia, ôm thật chặt. “Sợ cái gì, có liền sinh, em còn sợ anh khuông muốn sao?”
“Không dễ như vậy, chuyện của chúng ta trong nhà còn chưa biết, nếu em mà có, ba em thật sự sẽ cắt đứt quan hệ.” Nghĩ đến đây Thái Niểu lo sợ, ăn cơm trước kẻng đã là nghịch lý rồi, nếu chưa kết hôn mà có con đối với những người cổ hủ đó chính là tội chết. Huống chi trong nhà cô còn có một người ba cổ hủ. Nghĩ đến đây cô cũng không dám nghĩ nữa.
Trương Cảnh Trí vỗ vỗ lưng cô, an ủi: “Cũng không dễ mang thai như vậy, đừng uống thuốc kia, không tốt cho cơ thể, lần sao anh sẽ phòng tránh.” Anh ngược lại chỉ mong Thái Niểu mang thai, chỉ cần cô có, tất cả vấn đề đều được giải quyết, những người trong nhà chỉ sợ là vui mừng còn không kịp, làm gì còn nghĩ đến làm khó anh nữa chứ, những lời này dù anh có nói Thái Niểu cũng không đồng ý. Dỗ cô mấy câu, lưu luyến không muốn rời đưa cô đến cửa, kết quả lại gặp phải Lưu Ly đang vội vàng hấp tấp đi ra ngoài.
“Trễ như vậy còn đi đâu?”
Lưu Ly thấy Trương Cảnh Trí ánh mắt chợt lóe, “Có chút chuyện ra ngoài một chút, tối nay có thể không về, cậu nhớ khóa của cẩn thận.” Nói xong, vội vã vào thang máy.
“Kỳ lạ thật, đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì gấp như vậy?” Thái Niểu lẩm bẩm đi vào nhà, quay đầu lại hỏi Trương Cảnh Trí, “Có phải đi tìm bí thư Bạch rồi không?”
“Chắc là vậy.” Trương Cảnh Trí nói, đến cửa sổ nhìn xuống, Lưu Ly đã lái xa đi ra.
“Muốn uống gì không?” Thái Niểu hỏi hắn.
Trương Cảnh Trí kéo cô vào phòng, “Anh muốn nhìn em ngủ.”
Thái Niểu gật đầu một cái, ngoan ngoãn nằm trên giường, thấy anh nhìn thuốc ở đầu giường, lập tức nói: “Em chưa uống.”
Trương Cảnh Trí cầm vỉ thuốc trực tiếp néo vào thùng rác, Thái Niểu muốn nói đó là của Lưu Ly, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh cô không dám nói, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ.
Thái Niểu không biết Trương Cảnh Trí đi lúc nào, nhưng cô thấy ở trong thùng rác ngoài phòng khách có hai tàn thuốc, trong phòng cũng thoang thoảng mùi thuốc.Sáng sớm hôm sau Lưu Ly mới về, lúc Thái Niểu nhìn thấy cô, quần áo cũng không giống hôm qua, chỉ cảm thấy nhất định là có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lưu Ly cái gì cũng không chịu nói, tắm rửa thay quần áo, cả người khoan khoái, giống như người nhếch nhác lúc sáng không phải là cô vậy.
Đến đơn vị, Hoạt Tích Niên lại không đi làm, Thái Niểu nghĩ anh ta không đến cũng tốt, có lẽ là do anh ta chưa bao giờ bị người khác từ chối nên khi cô cự tuyệt mới thấy cô đặc biệt, đến một lúc nào đó, sẽ không thấy đặc biệt nữa.
Bởi vì mới hoàn thành trụ sở mới, nên Trương Cảnh Trí rất bận, cô chỉ nghe thấy anh nói cái gì đấu thầu, cũng không hiểu nổi rốt cuộc là anh làm cái gì, mới đầu phụ trách giáo dục và lao động, không đến ba tháng anh lại phụ trách hạng mục xây dựng, làm Thái Niểu cũng không hiểu ra sao, cảm thấy thị chinh phân công không công bằng, cũng không biết Trương Cảnh Trí phụ trách giáo dục và lao đông chính là bắt những người tham ô.
Trương Cảnh Trí bận rộn Bạch Kỳ Trấn cũng không nhàn rỗi. Nếu là thường ngày Lưu Ly sẽ nói mấy câu như mấy ngày nay không thấy Bạch Kỳ Trấn thế này thế kia đủ loại, nhưng mấy ngày nay Lưu Ly rất khó hiểu, nói mấy câu cũng lười, mặt dù trên mặt vẫn cười, nhưng cho người ta cảm giác ủi xìu.
Người xung quanh cô ủ rũ Thái Niểu cũng không có tinh thần, học sinh cũng nghỉ hè, chỉ nhân viên phòng đào tạo là còn làm việc. Rất nhanh đã tới giờ tan việc, trưởng phòng vào phòng, “Mọi người dọn dẹp nhanh một chút, Tích Niên kỳ sau sẽ chuyển đi, hôm nay chúng ta làm một bữa tiệc tiễn cậu ấy đi, ai cũng không được vắng mặt.”
Một câu nói, tất cả mọi người đều bị kéo đến một khách sạn cũng rất có tiếng. Thái Niểu buồn buồn, gọi cho Trương Cảnh Trí nói cho hắn biết tối nay có việc vốn là muốn đến nhà anh nấu cơm cho anh kế hoạch bị lỡ rồi.
Trương Cảnh Trí bảo cô vui vẻ đi chơi, hỏi tên khách sạn, còn nói sẽ tới đón cô.
Để điện thoại vào trong túi, không biết là cố ý hay trùng hợp, chỗ ngồi bên cạnh cô lại là Hoạt Tích Niên, cho dù cô không muốn cũng phải ngồi. Trưởng phòng nói vài lời xã giao, mọi người cạn ly, trưởng khoa lại nói thêm mấy câu, mọi người tiếp tục cạn ly, Hoạt Tích Niên cảm ơn mọi người, lại tiếp tục cạn ly. Thái Niểu chưa ăn được cái gì, uống liền 3 ly rượu. Đối với những người tựu lượng cao mà nói, đây không tính là gì, nhưng Thái Niểu lại khác thật sự là say rồi.
Trên bàn rất nhiều đồ ăn, rượu cũng được rót đầy. Thái Niểu nhìn Hoạt Tích Niên chỉ nghe anh ta nhỏ giọng hỏi, “Muốn ăn cái gì?”
“Này, Tích Niên không được thiên vị như vậy.” Chị Trần lập tức treo ghẹo, trên bàn có người nói cho viện trưởng biết người Tích Niên coi trọng cô giáo Thái, tự nhiên cũng hò theo ồn ào cả lên.
“Mới có mấy ly coi là gì, không được không được, tiếp tục uống.”
“Đúng, Thái Niểu và Tích Niên phải uống một ly mới được.”
Mọi người nổi hứng chêu chọc, Hoạt Tích Niên vì cô nói một câu, tiếng hùa theo lại càng lớn hơn. Cuối cùng Thái Niểu chịu không nổi, chủ động yêu cầu đổi bia. Nhưng mọi người không chịu bỏ qua, bia mới vừa đổi, Lưu Chí liền la hét muốn cô và Hoạt Tích Niên uống một ly rượu giao bôi.
“Tôi không muốn mọi người hiểu lầm…..”
“Vậy thì để cho chúng ta hiểu lầm đi.” Lưu Chí nói, mọi người lại phụ họa thêm.
Hoạt Tích Niên cầm ly rượu đứng lên, "Mọi người đừng làm khó Tiều Điểu, cô ấy hay ngượng…..”
“Không được không được.” Trưởng phòng cũng đứng lên, “Tiểu Điểu, sẽ không vì mọi người đùa giỡn cũng không dậy nổi nha, các người uống trước một ly, uống xong, lại để cho chị Trần và Lưu Chí uống một ly.
“Không thành vấn đề!” Chị Trần lập tức đồng ý.
Thái Niểu bị bắt buộc phải uống, nếu đã nói như vậy, cô còn từ chối chính là không nể mặt rồi. Hoạt Tích Niên chờ đợi nhìn cô, Thái Niểu hít sâu một hơi, cầm ly rượu đứng lên, “Được, uống thì uống.”
“Như vậy mới phải chứ.” Trưởng phòng dẫn đầu vỗ tay.
Thái Niểu lúng túng nở nụ cười, Hoạt Tích Niên tựa hồ cũng ngại, tuần trước mới bị người mình thích cự tuyệt cùng uống rượu giao bôi, đổi lại là cô cũng không thoải mái. Cánh tay hai người chéo với nhau, tiếng vỗ tay càng lớn, Thái Niểu nâng ly rượu, đang muốn ngửa đầu uống hết, tay Hoạt Tích Niên rút lại.
Vừa mới rút tay lại, rượu liền dỗ xuống áo cô, áo của cô trong nháy mắt có một vết bẩn.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…..” Hoạt Tích Niên lien tục nói xin lỗi, cầm giấy định lau giúp cô, nhưng đưa tới ngực cô lại lúng túng, anh ta liền thu tay lại.
Áo của Thái Niểu rất mỏng, ước một cái, áo ngực, hình dáng như thế nào cũng đều thấy rõ. Thái Niểu lập tức che lại, “Tôi đi toilet làm khô.” Nói xong liền hướng đi ra ngoài.
Hoạt Tích Niên lập tức đuổi theo, tới cầu thang thì đuổi kịp lập tức kéo cô lại, “Tôi có đặt một gian phòng ở trên lầu.”
Thái Niểu kinh hãi trừng lớn mắt, chính mình không thể tin được đã nghe…..
Thái Niểu hơi bất ngờ, Trương Cảnh Trí chưa bao giờ chuẩn bị cơm cho cô, nghĩ sẽ làm cho cô vui mừng, khóe môi nở một nụ cười, “Cám ơn, làm phiền cô rồi.”
“Thái tiểu thư không cần khách khí, đây là tấm lòng của phó thị trưởng Trương, chúc cô dùng cơm ngon miệng.” Bích Sắc nói xong lập tức đi ra ngoài.
Hoạt Tích Niên nhìn thấy bàn đồ ăn thì nhíu mày, vừa nãy nghe Bích Sắc nói câu kia ánh mắt thâm trầm nhìn Thái Niểu, “Cô đừng nói với tôi phó thị trưởng Trương chính là bạn trai cô nhé?” Hoạt Tích Niên cắn răng hỏi.
Thái Niểu hít một hơi, “Đúng vậy.”
“Thái Niểu, cô đừng lấy lý do hoang đường này để cự tuyệt tôi! Anh ta là cậu cô, sao có thể là bạn trai cô được, cô muốn gạt tôi thì cũng phải tìm người nào đáng tin một chút chứ.” Hoạt Tích Niên cười nói.
Thái Niểu không nói gì, nhìn nụ cười của anh ta mà cô muốn đánh anh ta một trận, Thái Niểu bực mình. Không cần giải thích anh ta cũng hiểu gọi một tiếng “cậu” cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
“Rầm…” Toàn bộ thức ăn trên bàn đều bị Hoạt Tích Niên đẩy xuống đất, Thái Niểu sợ hết hồn, bất giác lui về sau một bước, theo bản năng giơ tay bảo vệ mình.
Hoạt Tích Niên nhìn cô cười lạnh, hất tay rời đi, để lại một đống bừa bộn.
Thái Niểu nghe tiếng đóng cửa cơ thể liền thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm, nhìn đống thức ăn bừa bãi, cảm thấy đáng tiếc.
Lúc Trương Cảnh Trí gọi tới, cô vừa mới lau dọn xong, nghe anh hỏi ngon miệng không, cô vuốt cái bụng xẹp lép, nói: “Rất ngon, em ăn tới căng cả bụng luôn.”
“Vậy thì tốt, tối nay anh đến đón em.”
“Không cần.” Vì cô mà Lưu Ly dọn ra ngoài, vừa dọn đồ vừa mua đủ tất cả đồ dùng cho cô, kết quả là hành lý của có chỉ có một nửa, đến bây giờ mới dọn được qua. “Anh ngoan ngoãn về nhà, em muốn qua chỗ Lưu Ly.”
“Không muốn.” Trương Cảnh Trí đột nhiên làm nũng.
Thái Niểu nhịn không được cười thành tiếng, “Anh ngoan nhá….., nghe lời.”
Trương Cảnh Trí cúp điện thoại, bĩu môi, “Xú nha đầu, thế mà biết dụ dỗ.”
Bạch Kỳ Trấn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Lạnh đạo, khi nào thì anh dẫn Tiểu Điểu về nhà?”
“Còn cậu lúc nào thì dẫn Lưu Ly về nhà, nếu không, tháng sau cùng nhau dẫn về.” Trương Cảnh Trí để điện thoại xuống như không có gì nói.
Bạch Kỳ Trấn thu lại nụ cười, “Tôi còn đang suy nghĩ.”
“Cậu không phải là người không có trách nhiệm với những việc mình đã làm, nếu cậu muốn đưa cô ấy về nhà, chắc cậu cũng đã quyết định rồi.”
“Lãnh đạo, sắp đến lúc chúng ta đến lễ khánh thành rồi.” Bạch Kỳ Trấn lộ rõ không muốn nói chuyện, Trương Cảnh Trí không phải là người nhiều chuyện, nếu là chuyện của người khác, anh căn bản lười quan tâm. Nếu cậu ấy đã không muốn nhiều lời, anh cũng đành thôi vậy, anh đứng dậy cùng với Bạch Kỳ Trấn đi ra ngoài, hôm nay hai người bọn họ phải tham gia lễ cắt băng khánh thành.
Tan việc Thái Niểu cùng Lưu Ly trở về nhà, hai người làm một bữa ăn thật thịnh soạn ăn mừng vì có thể sống chung với nhau. Sau khi cơm nước no nê, lại cùng nhau xem bộ phim yêu thích, đúng lúc thấy nữ chính mang thai ngoài ý muốn.
Lưu Ly “dừng” một tiếng, nói: “Bây giờ trong tiểu thuyết, phim truyền hình, nữ chính đều là người thiếu não, sau khi 419 cũng không biết uống thuốc tránh thai, đáng đời có thai là đúng rồi, cô ta không mang thai mới lạ đó.
Thái Niểu nghe xong thân thể cứng đờ, Lưu Ly thấy vẻ mặt cô là lạ, hừ cười một tiếng, “Tiểu Điểu, không phải cậu cũng thiếu não chứ!”
Thái Niểu cảm thấy bồn chồn, tâm tình rối rắm.
Lưu Ly tắt TV, “Chưa uống thuốc trách thai?”
“…………..”
“Trương Cảnh Trí cũng không dung biện pháp phòng sao?”
“……………”
Lưu Ly từ trên ghế salon nhảy xuống, “Cậu mà mang thai đúng là đáng đời!”
Nghe thế Thái Niểu khóc lên, cô cũng chưa có nghĩ đến, làm sao mà nhớ ngừa thai chứ. Vẻ mặt đưa đám hỏi Lưu Ly, “Vậy phải làm sao bây giò?”
“@#$%^…..” Lưu Ly mắng một câu, nhưng vẫn về phòng mình lấy thuốc cho Thái Niểu, “Không biết uống bây giờ có tránh được không, bất quá cũng tốt, nếu đã không nghĩ đến việc kết hôn, khi làm xong nhớ uống thuốc tránh thai, một khi có thai, người chịu thiệt chỉ có cậu thôi.”
Thái Niểu làm sao còn tâm trí nghe Lưu Ly nói, nắm hộp thuốc trong tay lòng đã sôi trào, lúc cô chuẩn bị uống thuốc thì Trương Cảnh Trí gọi tới, thấy người gọi là Trương Cảnh Trí, tức giận nhận điện thoại.
“Sao lại tức giận?”
“Không có” Thái Niểu buồn buồn nói.
Trương Cảnh Trí vẻ mặt nghiêm túc, “Nói, đã xảy ra chuyện gì?”
“………”
“Tiểu Điểu, chúng ta đã đồng là chuyện gì cũng chia sẻ cho đối phương mà.” Trương Cảnh Trí từng bước ra ngoài xe, thật ra là anh cố ý bảo tài xế chở anh đến nhà Lưu Ly.
Thái Niểu vừa lo lắng vừa phiền lòng, vốn là không nghĩ đến, nhưng bị Lưu Ly nói cảm giác như “ngoài ý muốn” có vậy. Cằn nhằn nữa ngày mới nói mình lo lắng chuyện gì.
“Em xuống lầu đi.”
“Hả?”
“Anh ở dưới lầu.”
Thái Niểu nhảy dựng lên kéo màn cửa sổ ra, liền nhìn thấy Trương CẢnh Trí đang đứng dưới lầu. Cô nhanh chóng tắt điện thoại cầm chìa khóa mở của chạy xuống, trực tiếp nhào vào long ai kia, ôm thật chặt. “Sợ cái gì, có liền sinh, em còn sợ anh khuông muốn sao?”
“Không dễ như vậy, chuyện của chúng ta trong nhà còn chưa biết, nếu em mà có, ba em thật sự sẽ cắt đứt quan hệ.” Nghĩ đến đây Thái Niểu lo sợ, ăn cơm trước kẻng đã là nghịch lý rồi, nếu chưa kết hôn mà có con đối với những người cổ hủ đó chính là tội chết. Huống chi trong nhà cô còn có một người ba cổ hủ. Nghĩ đến đây cô cũng không dám nghĩ nữa.
Trương Cảnh Trí vỗ vỗ lưng cô, an ủi: “Cũng không dễ mang thai như vậy, đừng uống thuốc kia, không tốt cho cơ thể, lần sao anh sẽ phòng tránh.” Anh ngược lại chỉ mong Thái Niểu mang thai, chỉ cần cô có, tất cả vấn đề đều được giải quyết, những người trong nhà chỉ sợ là vui mừng còn không kịp, làm gì còn nghĩ đến làm khó anh nữa chứ, những lời này dù anh có nói Thái Niểu cũng không đồng ý. Dỗ cô mấy câu, lưu luyến không muốn rời đưa cô đến cửa, kết quả lại gặp phải Lưu Ly đang vội vàng hấp tấp đi ra ngoài.
“Trễ như vậy còn đi đâu?”
Lưu Ly thấy Trương Cảnh Trí ánh mắt chợt lóe, “Có chút chuyện ra ngoài một chút, tối nay có thể không về, cậu nhớ khóa của cẩn thận.” Nói xong, vội vã vào thang máy.
“Kỳ lạ thật, đã trễ thế này rồi còn có chuyện gì gấp như vậy?” Thái Niểu lẩm bẩm đi vào nhà, quay đầu lại hỏi Trương Cảnh Trí, “Có phải đi tìm bí thư Bạch rồi không?”
“Chắc là vậy.” Trương Cảnh Trí nói, đến cửa sổ nhìn xuống, Lưu Ly đã lái xa đi ra.
“Muốn uống gì không?” Thái Niểu hỏi hắn.
Trương Cảnh Trí kéo cô vào phòng, “Anh muốn nhìn em ngủ.”
Thái Niểu gật đầu một cái, ngoan ngoãn nằm trên giường, thấy anh nhìn thuốc ở đầu giường, lập tức nói: “Em chưa uống.”
Trương Cảnh Trí cầm vỉ thuốc trực tiếp néo vào thùng rác, Thái Niểu muốn nói đó là của Lưu Ly, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh cô không dám nói, nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ.
Thái Niểu không biết Trương Cảnh Trí đi lúc nào, nhưng cô thấy ở trong thùng rác ngoài phòng khách có hai tàn thuốc, trong phòng cũng thoang thoảng mùi thuốc.Sáng sớm hôm sau Lưu Ly mới về, lúc Thái Niểu nhìn thấy cô, quần áo cũng không giống hôm qua, chỉ cảm thấy nhất định là có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lưu Ly cái gì cũng không chịu nói, tắm rửa thay quần áo, cả người khoan khoái, giống như người nhếch nhác lúc sáng không phải là cô vậy.
Đến đơn vị, Hoạt Tích Niên lại không đi làm, Thái Niểu nghĩ anh ta không đến cũng tốt, có lẽ là do anh ta chưa bao giờ bị người khác từ chối nên khi cô cự tuyệt mới thấy cô đặc biệt, đến một lúc nào đó, sẽ không thấy đặc biệt nữa.
Bởi vì mới hoàn thành trụ sở mới, nên Trương Cảnh Trí rất bận, cô chỉ nghe thấy anh nói cái gì đấu thầu, cũng không hiểu nổi rốt cuộc là anh làm cái gì, mới đầu phụ trách giáo dục và lao động, không đến ba tháng anh lại phụ trách hạng mục xây dựng, làm Thái Niểu cũng không hiểu ra sao, cảm thấy thị chinh phân công không công bằng, cũng không biết Trương Cảnh Trí phụ trách giáo dục và lao đông chính là bắt những người tham ô.
Trương Cảnh Trí bận rộn Bạch Kỳ Trấn cũng không nhàn rỗi. Nếu là thường ngày Lưu Ly sẽ nói mấy câu như mấy ngày nay không thấy Bạch Kỳ Trấn thế này thế kia đủ loại, nhưng mấy ngày nay Lưu Ly rất khó hiểu, nói mấy câu cũng lười, mặt dù trên mặt vẫn cười, nhưng cho người ta cảm giác ủi xìu.
Người xung quanh cô ủ rũ Thái Niểu cũng không có tinh thần, học sinh cũng nghỉ hè, chỉ nhân viên phòng đào tạo là còn làm việc. Rất nhanh đã tới giờ tan việc, trưởng phòng vào phòng, “Mọi người dọn dẹp nhanh một chút, Tích Niên kỳ sau sẽ chuyển đi, hôm nay chúng ta làm một bữa tiệc tiễn cậu ấy đi, ai cũng không được vắng mặt.”
Một câu nói, tất cả mọi người đều bị kéo đến một khách sạn cũng rất có tiếng. Thái Niểu buồn buồn, gọi cho Trương Cảnh Trí nói cho hắn biết tối nay có việc vốn là muốn đến nhà anh nấu cơm cho anh kế hoạch bị lỡ rồi.
Trương Cảnh Trí bảo cô vui vẻ đi chơi, hỏi tên khách sạn, còn nói sẽ tới đón cô.
Để điện thoại vào trong túi, không biết là cố ý hay trùng hợp, chỗ ngồi bên cạnh cô lại là Hoạt Tích Niên, cho dù cô không muốn cũng phải ngồi. Trưởng phòng nói vài lời xã giao, mọi người cạn ly, trưởng khoa lại nói thêm mấy câu, mọi người tiếp tục cạn ly, Hoạt Tích Niên cảm ơn mọi người, lại tiếp tục cạn ly. Thái Niểu chưa ăn được cái gì, uống liền 3 ly rượu. Đối với những người tựu lượng cao mà nói, đây không tính là gì, nhưng Thái Niểu lại khác thật sự là say rồi.
Trên bàn rất nhiều đồ ăn, rượu cũng được rót đầy. Thái Niểu nhìn Hoạt Tích Niên chỉ nghe anh ta nhỏ giọng hỏi, “Muốn ăn cái gì?”
“Này, Tích Niên không được thiên vị như vậy.” Chị Trần lập tức treo ghẹo, trên bàn có người nói cho viện trưởng biết người Tích Niên coi trọng cô giáo Thái, tự nhiên cũng hò theo ồn ào cả lên.
“Mới có mấy ly coi là gì, không được không được, tiếp tục uống.”
“Đúng, Thái Niểu và Tích Niên phải uống một ly mới được.”
Mọi người nổi hứng chêu chọc, Hoạt Tích Niên vì cô nói một câu, tiếng hùa theo lại càng lớn hơn. Cuối cùng Thái Niểu chịu không nổi, chủ động yêu cầu đổi bia. Nhưng mọi người không chịu bỏ qua, bia mới vừa đổi, Lưu Chí liền la hét muốn cô và Hoạt Tích Niên uống một ly rượu giao bôi.
“Tôi không muốn mọi người hiểu lầm…..”
“Vậy thì để cho chúng ta hiểu lầm đi.” Lưu Chí nói, mọi người lại phụ họa thêm.
Hoạt Tích Niên cầm ly rượu đứng lên, "Mọi người đừng làm khó Tiều Điểu, cô ấy hay ngượng…..”
“Không được không được.” Trưởng phòng cũng đứng lên, “Tiểu Điểu, sẽ không vì mọi người đùa giỡn cũng không dậy nổi nha, các người uống trước một ly, uống xong, lại để cho chị Trần và Lưu Chí uống một ly.
“Không thành vấn đề!” Chị Trần lập tức đồng ý.
Thái Niểu bị bắt buộc phải uống, nếu đã nói như vậy, cô còn từ chối chính là không nể mặt rồi. Hoạt Tích Niên chờ đợi nhìn cô, Thái Niểu hít sâu một hơi, cầm ly rượu đứng lên, “Được, uống thì uống.”
“Như vậy mới phải chứ.” Trưởng phòng dẫn đầu vỗ tay.
Thái Niểu lúng túng nở nụ cười, Hoạt Tích Niên tựa hồ cũng ngại, tuần trước mới bị người mình thích cự tuyệt cùng uống rượu giao bôi, đổi lại là cô cũng không thoải mái. Cánh tay hai người chéo với nhau, tiếng vỗ tay càng lớn, Thái Niểu nâng ly rượu, đang muốn ngửa đầu uống hết, tay Hoạt Tích Niên rút lại.
Vừa mới rút tay lại, rượu liền dỗ xuống áo cô, áo của cô trong nháy mắt có một vết bẩn.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…..” Hoạt Tích Niên lien tục nói xin lỗi, cầm giấy định lau giúp cô, nhưng đưa tới ngực cô lại lúng túng, anh ta liền thu tay lại.
Áo của Thái Niểu rất mỏng, ước một cái, áo ngực, hình dáng như thế nào cũng đều thấy rõ. Thái Niểu lập tức che lại, “Tôi đi toilet làm khô.” Nói xong liền hướng đi ra ngoài.
Hoạt Tích Niên lập tức đuổi theo, tới cầu thang thì đuổi kịp lập tức kéo cô lại, “Tôi có đặt một gian phòng ở trên lầu.”
Thái Niểu kinh hãi trừng lớn mắt, chính mình không thể tin được đã nghe…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook