Người Mẹ Vị Thành Niên
-
Chương 5
“Chỉ là cái gì?” Lâm Duyệt ngắt lời hắn, sự lo lắng đều để ở cổ họng. Người đàn ông vẫn một mặt ôn hòa cười, đánh giá quần áo dính đầy vết máu, nói: “Tiểu thư, có phải nên tắm rửa trước một chút rồi rời đi hay không ?” Lâm Duyệt theo ánh mắt hắn cúi đầu nhìn bản thân, quần áo loang lổ vết máu, cứ như vậy đi ra ngoài đúng là không ổn, người ta tưởng rằng nàng làm sao. Nhưng muốn lưu lại, cô không cần, chỗ này rất khủng bố. Ánh mắt đảo qua chiếc BMW bạc, đột nhiên hai mắt sáng ngời, bước qua một cách nhanh chóng. Lấy chiếc áo khoác đen để ở phía sau, mặc lên người, vừa khéo có thể che đến chân nàng, âm thầm cảm thấy kinh ngạc người đàn ông kia (chỉ anh A nghị đó) thật đúng là cao hơn bình thường! “Tốt lắm, như vậy là có thể” Lâm Duyệt hướng người đàn ông nói. Người đàn ông hơi chần chừ vài giây, liền gật đầu, lấy ra một cái bộ đàm, sau khi phân phó một tiếng. Lại lần nữa cảm kích đối với Lâm Nguyệt nói: “Lần nữa thực sự cảm ơn tiểu thư” “Chờ anh đem người chết kia cứu sống lại rồi cảm tạ tôi đi” Lâm Duyệt cười một tiếng, xoay người vừa đúng lúc có thể lên xe đậu ngay bên cạnh nàng. Đúng là tử sắc quỷ (Câu này LD tỷ mắng anh A Nghị….ha ha)! Sắp chết còn không quên chiếm tiện nghi của cô, thật ghê tởm! Xe chạy nhanh trên con đường núi quanh co, phía sau Lâm Duyệt gắt gao giữ chặt tay vịn, sợ bị đẩy khỏi xe. Vụng trộm đánh giá tòa nhà cảnh giác người lái xe. Khi tới cuối con đường núi, lái xe mới lễ phép hỏi: “Tiểu thư xin hỏi cô đến chỗ nào?” “Ách, đến nội thành, anh tùy tiện tìm một chỗ thả tôi xuống” Cô mới không ngốc như vậy, cho hắn biết bản thân ở đâu, ngày nào đó hối hận thả cô ra! “Tiểu thư, tôi có thể trực tiếp đưa cô đến tận cửa” Lái xe thật lòng đề nghị nói. “Không cần, cảm ơn” Cự tuyệt không chút do dự! Cuối cùng trở lại nhà của nàng, Lâm Duyệt thoát khỏi chủ cho thuê nhà đang chờ nàng đòi nợ. ‘Vù vù’ hướng tầng cao nhất chạy tới. Khi nàng xuất hiện tại phòng thuê, Lưu Tuyết đang nhấm nháp dồ ăn vặt bị hoảng sợ. Đánh giá Lâm Duyệt trước mặt mặc áo choàng đen, nghi hoặc nói: “Cậu vừa đi trình diễn ở đâu về thế?” “Ô…tớ vừa mới gặp tai nạn xe cộ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duyệt nhíu lại, vừa khóc lóc nức nở kêu thảm, thuận tay đem áo choàng trên người xuống. “A…!” Lưu Tuyết hét lên một tiếng, nhìn chằm chằm cả người nàng đều toàn là máu, cả kinh không biết làm gì: “Cậu bị thương chỗ nào? Trời ạ! Không đi bệnh viện chạy về nhà làm cái gì?” “Máu này không phải của tớ…..oa…..tớ muốn tắm rửa” Cả người Lâm Duyệt ủ rũ, vừa bước nhanh hướng phòng tắm đi đến, vừa khẩn cấp đem quần áo đầy máu cởi sạch, dùng nước ấm rửa vết máu còn lưu lại trên người. Ngoài cửa, Lưu Tuyết giương giọng hỏi: “Đối phương bồi thường tiền cho cậu không? Bao nhiêu? Một thân đây máu như vậy ít nhất là năm mươi vạn đi?” “Đừng nói nữa…..sao tớ lại xiu xẻo như vậy chứ” Tiếng gào lẫn tiếng nước chảy tràn ngập bên trong phòng tắm. Còn bồi thường gì! Còn năm mươi vạn gì! Cô có thể sống trở về cũng đã là hạnh phúc rồi. “Được, được, tớ không đề cập tới nữa” Lưu Tuyết vội mở miệng nói, lui về bên cạnh bàn tiếp tục ăn đồ ăn của cô. Cửa gỗ đột nhiên bị người đập mạnh, Lưu tuyết cả kinh, âm thầm kêu khổ, kiểu gõ này trừ bỏ chủ cho thuê nhà còn ai nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook