Người Mạnh Là Thiên Hậu
-
Chương 60: Đại kết cục (1)
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Rất nhanh có bác sĩ và y tá chạy tới đưa Hạ Minh Y đến phòng cấp cứu, ngay cả Tô Vận và Chung Ly Ngự Thư cũng nghe tiếng mà đến.
"Làm sao vậy?" Tô Vận hỏi. Hơn một năm nay Hạ Minh Y chăm sóc Tô Ly, bọn họ đều nhìn thấy.
Cẩn Hoành lo lắng đi qua đi lại, trên mặt không thể che hết lo lắng: "Y Y em ấy... Tự sát..."
"Tự sát?" Tô Vận cả kinh, ngay cả Chung Ly Ngự Thư luôn mặt lạnh sắc mặt cũng thay đổi.
Cẩn Hoành cũng không nói thêm gì, giương mắt nhìn ngọn đèn trước cửa phòng cấp cứu, rút một điếu thuốc hút ra.
Y Y khẳng định không phải loại nữ sinh yếu đuối, nếu không phải tuyệt vọng tới cực điểm, cô sẽ không nghĩ tới tự sát, tuyệt đối sẽ không đi đến bước này. Chẳng lẽ, do chuyện của A Tô?
Tô Vận và Chung Ly Ngự Thư thấy thế, ngồi xuống ghế, mấy người đều không nói gì. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dài như một thế kỷ vậy, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng mở.
Cẩn Hoành chạy vọt tới, vội vàng nói: "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"
"Đã cứu về được rồi, nếu chậm thêm 2 phút, thì thật sự không thể cứu. Bây giờ cô ấy vẫn còn hôn mê. Đại công tử có thể vào thăm, chú ý đừng quấy nhiễu đến cô ấy."
Cẩn Hoành gật đầu, chạy vọt vào, nhìn thấy Hạ Minh Y hô hấp yếu ớt, sắc mặt khôi phục được một chút, giờ anh mới khẽ thở ra.
Ngoài phòng giải phẫu, bác sĩ dẫn theo y tá đi xa, Chung Ly Ngự Thư hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Những lời này tôi vốn không nghĩ muốn nói, nhưng khẳng định bà cũng phát hiện rồi. Cảm tình của Cẩn Hoành đối với cô gái kia thật sự không tầm thường."
"Nó sẽ khắc chế." Tô Vận nhìn qua khe cửa, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ông cả đời phong lưu, lại sinh ra hai đứa con trai si tình." Cười xong, biểu tình của bà đã có chút thê lương, có thể là nghĩ tới Tô Ly sinh tử không rõ.
"Mọi chuyện cũng đã qua, sẽ không như vậy nữa." Thật lâu sau, Chung Ly Ngự Thư giãn mày ra, nhẹ nhàng cầm tay Tô Vận.
Thân thể Tô Vận khẽ giật mình, tránh thoát tay, rồi rời đi.
Bà đi tới phòng bệnh của Tô Ly, nhìn toàn thân con trai bị cắm đầy ống tiêm, ngồi ở bên cạnh giường anh, người mạnh mẽ như bà, cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Con trai ơi, mẹ biết, chúng ta có lỗi với con, nhiều năm qua, vẫn buộc con phải phục vụ vì gia đình, chưa từng cho con tự do lựa chọn. Nhưng con cũng không có thể dùng cách này để trừng phạt chúng ta!"
"Mẹ cầu xin con, mau tỉnh dậy đi! Không phải con thích nhất cô gái kia sao? Nếu con không tỉnh lại, nó sẽ vì con mà tự tử, nếu nó đi rồi, sau này chẳng phải con sẽ không thể nhìn thấy nó nữa hay sao?"
"Cẩn Tô, chỉ cần con còn sống, con làm gì mẹ cũng đồng ý, mẹ nhất định sẽ giúp con thuyết phục ba con."
...
Nhìn con trai không hề phản ứng, bà lau khô nước mắt, nhìn một hồi lâu, mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, không nhìn thấy người trên giường bệnh khẽ nhúc nhích ngón tay.
Cẩn Hoành ngồi bên cạnh giường bệnh của Hạ Minh Y thật lâu, sau khi xác định cô không có việc gì, mới quay người trở lại phòng bệnh của Tô Ly, mẹ con hai người, một người chân trước vừa đi, một người sau lưng đã tới rồi.
"A Tô, em mau tỉnh dậy đi! Em biết không? Thiếu chút nữa thì em đã không thể gặp được Y Y rồi. Ngay mấy giờ trước, cô ấy vì em mà tự tử, anh thật không dám tưởng tượng, nếu anh tới trể năm phút, sẽ nhìn thấy tình cảnh gì."
"Đó là người con gái của em, em sẽ không muốn anh chăm sóc cô ấy thay em cả đời chứ?! Nếu em thực sự mặc kệ sự sống chết của cô ấy, khi đó cần gì phải cứu cô ấy, để cho cô ấy trực tiếp ngã chết trên bậc thang đi!" Nói xong câu đó, Tay anh hung hăng nện một đấm lên trên vách tường.
Một lúc sau, dường như phản ứng kịp chính mình nói có chút quá, anh lại nói: "Thực xin lỗi, không phải anh hai cố ý mắng em. Nhưng anh không nhìn được, anh sợ có một ngày, anh nhìn thấy Y Y không còn sống nữa. Chỉ có em sống, cô ấy mới có thể sống."
Hắn nói xong lời này, sức lực như đột nhiên biến mất vậy, ngồi xuống, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Ly, ai ngờ, trong một giây kia, anh phát hiện ngón tay Tô Ly giật giật.
Cẩn Hoành sợ chính mình nhìn lầm, lmt.lqd, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, một lát sau, quả nhiên thấy ngón tay Tô Ly lại giật giật.
"A Tô!!" Anh mừng như điên kêu to một tiếng: "Có phải em tỉnh dậy hay không? A Tô!"
Tô Ly không có mở mắt, càng không nói gì, chỉ là ngón tay lại giật giật một lần nữa, lần này, Cẩn Hoành xác định trăm phần trăm, A Tô đã bắt đầu có ý thức rồi!!
Anh mừng như điên chạy vội ra ngoài, gọi bác sĩ đến xem. Tô Vận và Chung Ly Ngự Thư cũng vội vàng đi theo bác sĩ tới.
Sau khi bác sĩ kiểm tra phía trước phía sau một lần, vui mừng nói: "Chung đổng, Tô tổng, Đại công tử, thật tốt quá, rốt cuộc Tam công tử cũng chống đỡ được rồi. Chỉ cần có ý thức, sớm hay muộn sung sẽ khôi phục lại. Về sau mọi người càng phải nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn, như vậy mới càng có thể thức tỉnh cậu ấy."
Mọi người nghe vậy, đều vui sướng muốn điên, Tô Vận gọi ngay cho con gái, nói cho cô ta tin tức này.
Đợi bác sĩ đi rồi, ba người lại vây quanh bên cạnh giường Tô Ly nói chuyện một lúc lâu.
Cẩn Hoành lại nghĩ đến một gian phòng có Hạ Minh Y, đứng lên, đi nhanh đi ra ngoài.
"Y Y, A Tô cũng sắp tỉnh dậy rồi. Hôm nay anh nói với nó, em vì nó mà tự tử, nó lập tức có phản ứng. Xem ra trong lòng A Tô, người nó để ý nhất cũng là em. Bác sĩ nói nhất định phải nói chuyện nhiều với nó, khơi gợi ý thức của nó. Cho nên em phải mau tỉnh lại, trò chuyện với nó nhiều hơn, trong lòng A Tô, người nó muốn nói chuyện nhiều nhất khẳng định là em."
Anh nhìn Hạ Minh Y yên lặng ngủ, trăm mối cảm xúc không khỏi ngổn ngang. Một lúc lâu sau, ngay khi anh chuẩn bị xoay người rời khỏi đó, chợt nghe thấy một tiếng nói rất nhỏ: "Anh nói cái gì?"
Thân thể Cẩn Hoành cứng đờ, tưởng rằng mình nghe lầm, xoay người lại, lại phát hiện Hạ Minh Y chậm rãi mở mắt.
Sắc mặt cô vẫn tái mét, không có chút máu, tính mạng bị đe dọa vừa được cứu về, lại có thể tỉnh lại vào lúc này!
Cẩn Hoành không dám tin nhìn cô, lmt.lqd, nhẹ nhàng nói: "Y Y?"
"A Hoàng, anh nói cái gì?" Giọng cô cực kỳ nhỏ, thấp mà yếu ớt.
Nhưng bây giờ, Cẩn Hoành nghe rõ ràng rồi.
"Anh nói, em không có nghe sai, A Tô có ý thức, hôm nay nó cử động rồi. Bác sĩ nói tỉnh lại là chuyện sớm hay muộn, cho nên em phải mau chóng khỏe lại. Sau này không được có suy nghĩ coi thường tính mạng của mình nữa đó."
Trong mắt Hạ Minh Y lóe ra ánh sáng: "Em muốn nhìn thấy anh ấy."
"Không được, bộ dạng này của em sao có thể qua đó? Em vừa làm phẫu thuật, không thể động đậy. Nghe lời, nếu em lưu lại di chứng gì, nó thấy được sẽ rất đau lòng."
Hạ Minh Y nhìn Cẩn Hoành một lúc lâu, mới gật gật đầu, nhắm mắt lại, lại ngủ thật say, cả người dường như đã trầm tĩnh lại.
Sau khi vết thương của Hạ Minh Y chuyển biến tốt, lập tức để cho Cẩn Hoành giúp cô chuyển tới cùng phòng bệnh với Tô Ly, mỗi ngày tỉnh lại thì nói chuyện với anh. Nói chuyện về một năm kia khi bọn họ quen biết nhau, còn nói đến gần đây. Còn cả nhiều chi tiết khi bọn họ ở chung với nhau.
"Anh biết không? Lần đó khi tới nhà em, lúc đi, bà nội lôi kéo em nói, thằng nhóc đẹp trai như vậy, vừa thấy đã biết tốt, bảo em phải giữ thật chặt, ngàn vạn lần không được buông tay. Chuyện này cũng không tính, bà còn nói, đợi khi em tốt nghiệp thì gả đi, mau chóng để bà được ôm cháu."
"Anh không biết khi anh thổ lộ với em, trong lòng em có bao nhiêu kích động."
"Đúng rồi, còn muốn nói cho anh biết một bí mật, kỳ thật tối hôm sinh nhật đó của em, sau khi anh ngủ, em đã vụng trộm lăn xuống chỗ anh, hôn anh một cái, anh sẽ không biết đâu?"
"Chuyện anh không biết còn quá nhiều! Anh mau tỉnh lại em mới nói cho anh biết!"
"A Ly, em rất may mắn khi có thể gặp anh. Cuối cùng em cảm thấy em sống, chính là vì gặp anh."
...
Không biết tự nói với mình bao nhiêu lần. Nhưng bây giờ, giữa lúc hoảng hốt Hạ Minh Y nghe được một câu nhẹ nhàng: "Y Y!"
Cô bỗng dưng mở to hai mắt, lmt.lqd, nhìn tới.
Mặt trời lặn lại lên, ánh trăng tròn rồi lại khuyết, ngày ngày đêm đêm đi qua, cũng không địch được chuyện anh mở mắt, nhẹ nhàng gọi một câu "Y Y".
Sau đó, núi sông trước mắt không còn viễn, chỉ biết thương yêu cầm tay người trước mắt!
"A Ly?" Cô không yên gọi một tiếng.
"Y Y!" Tô Ly lại gọi một lần.
Hạ Minh Y hoảng sợ đột nhiên ngồi dậy, gục bên cạnh giường anh, ôm chặt lấy anh: "A Ly!! Anh tỉnh dậy, anh thật sự tỉnh dậy!"
Lời còn chưa dứt, nước mắt cô đã chảy xuống, hơn hai năm, đã hơn hai năm rồi!!
Rốt cuộc anh đã tỉnh!!
Rất nhanh có bác sĩ và y tá chạy tới đưa Hạ Minh Y đến phòng cấp cứu, ngay cả Tô Vận và Chung Ly Ngự Thư cũng nghe tiếng mà đến.
"Làm sao vậy?" Tô Vận hỏi. Hơn một năm nay Hạ Minh Y chăm sóc Tô Ly, bọn họ đều nhìn thấy.
Cẩn Hoành lo lắng đi qua đi lại, trên mặt không thể che hết lo lắng: "Y Y em ấy... Tự sát..."
"Tự sát?" Tô Vận cả kinh, ngay cả Chung Ly Ngự Thư luôn mặt lạnh sắc mặt cũng thay đổi.
Cẩn Hoành cũng không nói thêm gì, giương mắt nhìn ngọn đèn trước cửa phòng cấp cứu, rút một điếu thuốc hút ra.
Y Y khẳng định không phải loại nữ sinh yếu đuối, nếu không phải tuyệt vọng tới cực điểm, cô sẽ không nghĩ tới tự sát, tuyệt đối sẽ không đi đến bước này. Chẳng lẽ, do chuyện của A Tô?
Tô Vận và Chung Ly Ngự Thư thấy thế, ngồi xuống ghế, mấy người đều không nói gì. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dài như một thế kỷ vậy, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng mở.
Cẩn Hoành chạy vọt tới, vội vàng nói: "Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"
"Đã cứu về được rồi, nếu chậm thêm 2 phút, thì thật sự không thể cứu. Bây giờ cô ấy vẫn còn hôn mê. Đại công tử có thể vào thăm, chú ý đừng quấy nhiễu đến cô ấy."
Cẩn Hoành gật đầu, chạy vọt vào, nhìn thấy Hạ Minh Y hô hấp yếu ớt, sắc mặt khôi phục được một chút, giờ anh mới khẽ thở ra.
Ngoài phòng giải phẫu, bác sĩ dẫn theo y tá đi xa, Chung Ly Ngự Thư hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Những lời này tôi vốn không nghĩ muốn nói, nhưng khẳng định bà cũng phát hiện rồi. Cảm tình của Cẩn Hoành đối với cô gái kia thật sự không tầm thường."
"Nó sẽ khắc chế." Tô Vận nhìn qua khe cửa, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ông cả đời phong lưu, lại sinh ra hai đứa con trai si tình." Cười xong, biểu tình của bà đã có chút thê lương, có thể là nghĩ tới Tô Ly sinh tử không rõ.
"Mọi chuyện cũng đã qua, sẽ không như vậy nữa." Thật lâu sau, Chung Ly Ngự Thư giãn mày ra, nhẹ nhàng cầm tay Tô Vận.
Thân thể Tô Vận khẽ giật mình, tránh thoát tay, rồi rời đi.
Bà đi tới phòng bệnh của Tô Ly, nhìn toàn thân con trai bị cắm đầy ống tiêm, ngồi ở bên cạnh giường anh, người mạnh mẽ như bà, cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Con trai ơi, mẹ biết, chúng ta có lỗi với con, nhiều năm qua, vẫn buộc con phải phục vụ vì gia đình, chưa từng cho con tự do lựa chọn. Nhưng con cũng không có thể dùng cách này để trừng phạt chúng ta!"
"Mẹ cầu xin con, mau tỉnh dậy đi! Không phải con thích nhất cô gái kia sao? Nếu con không tỉnh lại, nó sẽ vì con mà tự tử, nếu nó đi rồi, sau này chẳng phải con sẽ không thể nhìn thấy nó nữa hay sao?"
"Cẩn Tô, chỉ cần con còn sống, con làm gì mẹ cũng đồng ý, mẹ nhất định sẽ giúp con thuyết phục ba con."
...
Nhìn con trai không hề phản ứng, bà lau khô nước mắt, nhìn một hồi lâu, mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, không nhìn thấy người trên giường bệnh khẽ nhúc nhích ngón tay.
Cẩn Hoành ngồi bên cạnh giường bệnh của Hạ Minh Y thật lâu, sau khi xác định cô không có việc gì, mới quay người trở lại phòng bệnh của Tô Ly, mẹ con hai người, một người chân trước vừa đi, một người sau lưng đã tới rồi.
"A Tô, em mau tỉnh dậy đi! Em biết không? Thiếu chút nữa thì em đã không thể gặp được Y Y rồi. Ngay mấy giờ trước, cô ấy vì em mà tự tử, anh thật không dám tưởng tượng, nếu anh tới trể năm phút, sẽ nhìn thấy tình cảnh gì."
"Đó là người con gái của em, em sẽ không muốn anh chăm sóc cô ấy thay em cả đời chứ?! Nếu em thực sự mặc kệ sự sống chết của cô ấy, khi đó cần gì phải cứu cô ấy, để cho cô ấy trực tiếp ngã chết trên bậc thang đi!" Nói xong câu đó, Tay anh hung hăng nện một đấm lên trên vách tường.
Một lúc sau, dường như phản ứng kịp chính mình nói có chút quá, anh lại nói: "Thực xin lỗi, không phải anh hai cố ý mắng em. Nhưng anh không nhìn được, anh sợ có một ngày, anh nhìn thấy Y Y không còn sống nữa. Chỉ có em sống, cô ấy mới có thể sống."
Hắn nói xong lời này, sức lực như đột nhiên biến mất vậy, ngồi xuống, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Ly, ai ngờ, trong một giây kia, anh phát hiện ngón tay Tô Ly giật giật.
Cẩn Hoành sợ chính mình nhìn lầm, lmt.lqd, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, một lát sau, quả nhiên thấy ngón tay Tô Ly lại giật giật.
"A Tô!!" Anh mừng như điên kêu to một tiếng: "Có phải em tỉnh dậy hay không? A Tô!"
Tô Ly không có mở mắt, càng không nói gì, chỉ là ngón tay lại giật giật một lần nữa, lần này, Cẩn Hoành xác định trăm phần trăm, A Tô đã bắt đầu có ý thức rồi!!
Anh mừng như điên chạy vội ra ngoài, gọi bác sĩ đến xem. Tô Vận và Chung Ly Ngự Thư cũng vội vàng đi theo bác sĩ tới.
Sau khi bác sĩ kiểm tra phía trước phía sau một lần, vui mừng nói: "Chung đổng, Tô tổng, Đại công tử, thật tốt quá, rốt cuộc Tam công tử cũng chống đỡ được rồi. Chỉ cần có ý thức, sớm hay muộn sung sẽ khôi phục lại. Về sau mọi người càng phải nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn, như vậy mới càng có thể thức tỉnh cậu ấy."
Mọi người nghe vậy, đều vui sướng muốn điên, Tô Vận gọi ngay cho con gái, nói cho cô ta tin tức này.
Đợi bác sĩ đi rồi, ba người lại vây quanh bên cạnh giường Tô Ly nói chuyện một lúc lâu.
Cẩn Hoành lại nghĩ đến một gian phòng có Hạ Minh Y, đứng lên, đi nhanh đi ra ngoài.
"Y Y, A Tô cũng sắp tỉnh dậy rồi. Hôm nay anh nói với nó, em vì nó mà tự tử, nó lập tức có phản ứng. Xem ra trong lòng A Tô, người nó để ý nhất cũng là em. Bác sĩ nói nhất định phải nói chuyện nhiều với nó, khơi gợi ý thức của nó. Cho nên em phải mau tỉnh lại, trò chuyện với nó nhiều hơn, trong lòng A Tô, người nó muốn nói chuyện nhiều nhất khẳng định là em."
Anh nhìn Hạ Minh Y yên lặng ngủ, trăm mối cảm xúc không khỏi ngổn ngang. Một lúc lâu sau, ngay khi anh chuẩn bị xoay người rời khỏi đó, chợt nghe thấy một tiếng nói rất nhỏ: "Anh nói cái gì?"
Thân thể Cẩn Hoành cứng đờ, tưởng rằng mình nghe lầm, xoay người lại, lại phát hiện Hạ Minh Y chậm rãi mở mắt.
Sắc mặt cô vẫn tái mét, không có chút máu, tính mạng bị đe dọa vừa được cứu về, lại có thể tỉnh lại vào lúc này!
Cẩn Hoành không dám tin nhìn cô, lmt.lqd, nhẹ nhàng nói: "Y Y?"
"A Hoàng, anh nói cái gì?" Giọng cô cực kỳ nhỏ, thấp mà yếu ớt.
Nhưng bây giờ, Cẩn Hoành nghe rõ ràng rồi.
"Anh nói, em không có nghe sai, A Tô có ý thức, hôm nay nó cử động rồi. Bác sĩ nói tỉnh lại là chuyện sớm hay muộn, cho nên em phải mau chóng khỏe lại. Sau này không được có suy nghĩ coi thường tính mạng của mình nữa đó."
Trong mắt Hạ Minh Y lóe ra ánh sáng: "Em muốn nhìn thấy anh ấy."
"Không được, bộ dạng này của em sao có thể qua đó? Em vừa làm phẫu thuật, không thể động đậy. Nghe lời, nếu em lưu lại di chứng gì, nó thấy được sẽ rất đau lòng."
Hạ Minh Y nhìn Cẩn Hoành một lúc lâu, mới gật gật đầu, nhắm mắt lại, lại ngủ thật say, cả người dường như đã trầm tĩnh lại.
Sau khi vết thương của Hạ Minh Y chuyển biến tốt, lập tức để cho Cẩn Hoành giúp cô chuyển tới cùng phòng bệnh với Tô Ly, mỗi ngày tỉnh lại thì nói chuyện với anh. Nói chuyện về một năm kia khi bọn họ quen biết nhau, còn nói đến gần đây. Còn cả nhiều chi tiết khi bọn họ ở chung với nhau.
"Anh biết không? Lần đó khi tới nhà em, lúc đi, bà nội lôi kéo em nói, thằng nhóc đẹp trai như vậy, vừa thấy đã biết tốt, bảo em phải giữ thật chặt, ngàn vạn lần không được buông tay. Chuyện này cũng không tính, bà còn nói, đợi khi em tốt nghiệp thì gả đi, mau chóng để bà được ôm cháu."
"Anh không biết khi anh thổ lộ với em, trong lòng em có bao nhiêu kích động."
"Đúng rồi, còn muốn nói cho anh biết một bí mật, kỳ thật tối hôm sinh nhật đó của em, sau khi anh ngủ, em đã vụng trộm lăn xuống chỗ anh, hôn anh một cái, anh sẽ không biết đâu?"
"Chuyện anh không biết còn quá nhiều! Anh mau tỉnh lại em mới nói cho anh biết!"
"A Ly, em rất may mắn khi có thể gặp anh. Cuối cùng em cảm thấy em sống, chính là vì gặp anh."
...
Không biết tự nói với mình bao nhiêu lần. Nhưng bây giờ, giữa lúc hoảng hốt Hạ Minh Y nghe được một câu nhẹ nhàng: "Y Y!"
Cô bỗng dưng mở to hai mắt, lmt.lqd, nhìn tới.
Mặt trời lặn lại lên, ánh trăng tròn rồi lại khuyết, ngày ngày đêm đêm đi qua, cũng không địch được chuyện anh mở mắt, nhẹ nhàng gọi một câu "Y Y".
Sau đó, núi sông trước mắt không còn viễn, chỉ biết thương yêu cầm tay người trước mắt!
"A Ly?" Cô không yên gọi một tiếng.
"Y Y!" Tô Ly lại gọi một lần.
Hạ Minh Y hoảng sợ đột nhiên ngồi dậy, gục bên cạnh giường anh, ôm chặt lấy anh: "A Ly!! Anh tỉnh dậy, anh thật sự tỉnh dậy!"
Lời còn chưa dứt, nước mắt cô đã chảy xuống, hơn hai năm, đã hơn hai năm rồi!!
Rốt cuộc anh đã tỉnh!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook