Người Lạ Quen Mặt
-
Quyển 4 - Chương 8: Sự thật không đẹp và chạm vào thì rất đau
“Dù tình yêu có cao thượng và tuyệt đẹp đến mấy, tôi cũng sẽ không vì nó mà đánh đổi.”
Đúng như suy nghĩ đầu tiên khi thấy mẹ tôi bước vào, chúng tôi đã có một cuộc cãi vã lớn. Bà muốn tham gia quá nhiều trong câu chuyện này, thậm chí còn chỉ trích thái độ sống của tôi. Điều này càng làm tôi thêm tức giận mà trở nên mất bình tĩnh. Khi tôi nói sẽ không có gì thay đổi sau chuyện này, mẹ tôi đã quay ra yêu cầu Dim nói ý kiến của anh ấy với ánh mắt không thể khó chịu hơn. Tôi đẩy Dim ra khỏi nhà rồi hét lên với mẹ tôi.
- Chẳng lẽ con phải ly hôn như mẹ sao? Phải làm giống như cách mẹ đã làm với bố để theo đuổi cái gọi là tự do và hạnh phúc của mẹ sao? Vậy còn hạnh phúc của bố? Mẹ đã từng nghĩ tới chưa, dù chỉ một lần…
Nhịp tim tôi dồn dập, như thể đập thẳng vào màng nhĩ khiến đầu tôi đau buốt. Lại thêm cả việc tôi khóc nhiều nên dây thần kinh căng ra, kéo giãn mọi thứ trong đầu tôi.
- An!
Dim từ bên ngoài bước vào, ôm lấy đầu tôi, trấn an tôi.
Mẹ tôi vẫn ngồi trên ghế, nét mặt không thay đổi, nhàn nhã nói.
- Mẹ nghĩ mẹ đã xin lỗi bố con về điều này rồi.
Thật không thể tin được khi đối diện trực tiếp với mẹ về vấn đề mà tôi luôn canh cánh trong lòng này, mẹ tôi lại có thể điềm nhiên như thể không có gì như thế. Tôi đã nghĩ ra đủ mọi viễn cảnh ngay sau khi tôi biết được chuyện này, rồi cả khi mẹ tôi xin lỗi trong điện thoại, tôi từng nghĩ vẻ mặt mẹ tôi phải đau khổ lắm. Nhưng không, mẹ tôi vốn không có ý định hối lỗi dù chỉ trong nét mặt.
- Vậy mẹ sẽ xin lỗi như thế nào với một người đã vì mẹ mà uất ức quá đến mức tự tử? Mẹ biết rõ Phong là ai mà vẫn để cậu ấy đến gần con. Mẹ nghĩ tặng con cho cậu ấy là cách để mang bố cậu ấy đi ư?
Tôi lao đến chỗ mẹ tôi, gào khóc đầy đau đớn.
Cách đây hai hôm Phong đã nhắn tin cho tôi nhưng vì bận quá nên tôi không đọc. Khi tôi ngồi ở ghế đợi để chuẩn bị vào phòng chờ ở sân bay, tôi đã mở ra đọc, kết quả là tôi thấy rất hối hận. Bởi vì tôi chưa từng chuẩn bị trước cho sự thật đó. Bởi vì người mẹ mà tôi cố gắng bảo vệ lại có thể làm những việc mà từ trước đến nay tôi không tưởng tượng nổi. Mẹ của Phong vì bị mẹ tôi dồn ép ly hôn, phẫn uất quá nên thần kinh trở nên không bình thường, vào một ngày nọ không làm chủ được bản thân, nhảy lầu tự tử. Một cái chết thương tâm và ám ảnh, khiến cho Phong và em gái của cậu ấy mất cả bố lẫn mẹ, trở nên cô độc và đáng thương. Nếu tôi là Phong, tôi không nghĩ tôi sẽ có thể gặp lại người mà khiến gia đình cậu ấy tan nát và còn có thể biến lòng căm hận thành tình yêu cho con gái của người phụ nữ đó. Dù tình yêu có cao thượng và tuyệt đẹp đến mấy, tôi cũng sẽ không vì nó mà đánh đổi.
Dim ngăn cản tôi có hành động gì quá đáng với mẹ tôi, giữ chặt lấy tôi, nói với mẹ tôi.
- Mẹ. Bây giờ mẹ hãy về nhà trước đi, con sẽ theo sau. Con sẽ giải thích tất cả. Cô ấy đang không được bình tĩnh, mẹ đừng cố nói chuyện thêm với cô ấy. Mẹ hãy nghe lời con một lần.
Dim cố gắng thuyết phục mẹ rồi để tôi ngồi xuống ghế, đi ra phía mẹ tôi đỡ bà ra ngoài. Từ đằng xa, tôi có thể thấy được dáng vẻ của mẹ tôi. Bà đi không vững. Tôi biết lời nói của tôi có tính sát thương thế nào với mẹ tôi nhưng tôi vẫn nói, vẫn không giữ được sự bình tĩnh vốn có mà làm tổn thương mẹ tôi. Tôi biết mẹ tôi đã ngạc nhiên và đau đớn ra sao khi nghe những lời nói trách móc đó từ chính miệng tôi chứ không phải ai khác. Nhưng tôi biết làm sao được, lời nói đã nói ra, rút lại hay không suy cho cùng vẫn là đã nghe thấy, đã nghe xong và cũng đã kịp đâm thẳng vào trái tim mẹ tôi. Chưa bao giờ tôi cãi mẹ tôi, cũng chưa một lần tôi có suy nghĩ sẽ dùng sai lầm ngày xưa của bà để làm tổn thương bà như ngày hôm nay. Chỉ có điều, nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ khiến mọi thứ về vạch xuất phát, nơi mà tôi không bao giờ muốn quay lại.
- Anh đã nói chuyện ly hôn với mẹ rồi sao?
Nghe tiếng mở cửa, tôi biết Dim về. Tôi nhìn vô hướng, bâng quơ hỏi. Mẹ tôi là kiểu người như thế nào, tôi luôn là người biết rõ nhất. Kể cả trong lúc tưởng như đau khổ nhất, bà vẫn biết nên làm gì và làm như thế nào. Mẹ tôi sẽ bắt Dim trả lời mọi câu hỏi của bà với cái cách nhấn nhá nửa ý của bà. Luôn luôn tỏ rõ ý nhưng khi nói sẽ chỉ nói một nửa để cho đối phương tự trả lời – đó là cách bà dạy dỗ tôi. Lúc nào mẹ tôi cũng tỏ ra không quan tâm, không để ý nhưng bà luôn có cách để biết được hết mọi chuyện và xử lý chúng theo cách suy nghĩ của bà. Nếu mẹ tôi không được biết từ tôi thì người cho mẹ tôi câu trả lời thỏa đáng nhất sẽ là Dim.
- Anh không nói.
Dim ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu tôi.
Nghe thấy Dim trả lời như vậy, lòng tôi chợt rung lên, vui mừng. Nếu Dim thật sự muốn rời xa tôi thì cách nhanh nhất sẽ là nói cho mẹ tôi biết bởi vì bà sẽ có cách khiến tôi phải ly hôn. Bình thường mẹ tôi không bao giờ tham gia vào chuyện của tôi nhưng một khi bà đã đặt sự quan tâm vào thì bà sẽ giải quyết theo ý muốn của bà mà không cần hỏi ý kiến của tôi. Như lần tôi thi vào Đại học, trong khi tôi ung dung làm hồ sơ vào trường Báo chí mà tôi yêu thích thì mẹ tôi cũng âm thầm nộp hồ sơ cho tôi vào một trường gần nhà, nơi mà bà có thể yên tâm nhìn thấy tôi mỗi ngày và quản lý được tôi. Mẹ tôi nói với tôi thi thử khối A xem kết quả như thế nào. Tôi đã làm theo mà chẳng hề suy nghĩ nhiều. Vậy mà vào ngày tôi đi thi vào trường Báo, mẹ tôi cố tình để tôi ngủ quên rồi chở tôi đến nhầm địa điểm thi. Sau mấy ngày sống ngập trong nước mắt, tôi cũng phải quyết định nhập học ở ngôi trường mẹ tôi đã định sẵn kia. Dù tôi không tự nguyện nhưng tôi cũng không trách mẹ tôi lâu vì tôi luôn nghĩ mẹ tôi đúng, quyết định của bà là tốt cho tôi nên dù có đau lòng bao nhiêu tôi vẫn vui vẻ tiếp nhận con đường lạ lẫm đó. Và hơn hết, tôi biết sẽ chẳng bao giờ tôi thắng nổi mẹ tôi. Đó không phải chân lý, mà là nguyên tắc. Vậy mà hôm nay tôi đã lật đổ cái nguyên tắc tôi sống theo bao năm để bảo vệ ý muốn của tôi. Tôi không biết liệu tôi làm thế có phải là một sai lầm không như tôi đã quyết định nên đành đi theo.
Tôi mệt mỏi dựa vào lòng Dim. Tôi rất buồn ngủ. Cả tôi và Dim đã thức quá lâu cho một ngày dài. Mọi sự căng thẳng trong ngày hôm nay đều không có giới hạn nên chúng tôi đã quá mệt mỏi để có thể nói với nhau thêm bất cứ điều gì. Mắt tôi khép hờ, dần dần tôi đi vào giấc ngủ. Tôi nghe thấy tiếng thở dài văng vẳng bên tai. Rất dài và nặng trĩu…
Đúng như suy nghĩ đầu tiên khi thấy mẹ tôi bước vào, chúng tôi đã có một cuộc cãi vã lớn. Bà muốn tham gia quá nhiều trong câu chuyện này, thậm chí còn chỉ trích thái độ sống của tôi. Điều này càng làm tôi thêm tức giận mà trở nên mất bình tĩnh. Khi tôi nói sẽ không có gì thay đổi sau chuyện này, mẹ tôi đã quay ra yêu cầu Dim nói ý kiến của anh ấy với ánh mắt không thể khó chịu hơn. Tôi đẩy Dim ra khỏi nhà rồi hét lên với mẹ tôi.
- Chẳng lẽ con phải ly hôn như mẹ sao? Phải làm giống như cách mẹ đã làm với bố để theo đuổi cái gọi là tự do và hạnh phúc của mẹ sao? Vậy còn hạnh phúc của bố? Mẹ đã từng nghĩ tới chưa, dù chỉ một lần…
Nhịp tim tôi dồn dập, như thể đập thẳng vào màng nhĩ khiến đầu tôi đau buốt. Lại thêm cả việc tôi khóc nhiều nên dây thần kinh căng ra, kéo giãn mọi thứ trong đầu tôi.
- An!
Dim từ bên ngoài bước vào, ôm lấy đầu tôi, trấn an tôi.
Mẹ tôi vẫn ngồi trên ghế, nét mặt không thay đổi, nhàn nhã nói.
- Mẹ nghĩ mẹ đã xin lỗi bố con về điều này rồi.
Thật không thể tin được khi đối diện trực tiếp với mẹ về vấn đề mà tôi luôn canh cánh trong lòng này, mẹ tôi lại có thể điềm nhiên như thể không có gì như thế. Tôi đã nghĩ ra đủ mọi viễn cảnh ngay sau khi tôi biết được chuyện này, rồi cả khi mẹ tôi xin lỗi trong điện thoại, tôi từng nghĩ vẻ mặt mẹ tôi phải đau khổ lắm. Nhưng không, mẹ tôi vốn không có ý định hối lỗi dù chỉ trong nét mặt.
- Vậy mẹ sẽ xin lỗi như thế nào với một người đã vì mẹ mà uất ức quá đến mức tự tử? Mẹ biết rõ Phong là ai mà vẫn để cậu ấy đến gần con. Mẹ nghĩ tặng con cho cậu ấy là cách để mang bố cậu ấy đi ư?
Tôi lao đến chỗ mẹ tôi, gào khóc đầy đau đớn.
Cách đây hai hôm Phong đã nhắn tin cho tôi nhưng vì bận quá nên tôi không đọc. Khi tôi ngồi ở ghế đợi để chuẩn bị vào phòng chờ ở sân bay, tôi đã mở ra đọc, kết quả là tôi thấy rất hối hận. Bởi vì tôi chưa từng chuẩn bị trước cho sự thật đó. Bởi vì người mẹ mà tôi cố gắng bảo vệ lại có thể làm những việc mà từ trước đến nay tôi không tưởng tượng nổi. Mẹ của Phong vì bị mẹ tôi dồn ép ly hôn, phẫn uất quá nên thần kinh trở nên không bình thường, vào một ngày nọ không làm chủ được bản thân, nhảy lầu tự tử. Một cái chết thương tâm và ám ảnh, khiến cho Phong và em gái của cậu ấy mất cả bố lẫn mẹ, trở nên cô độc và đáng thương. Nếu tôi là Phong, tôi không nghĩ tôi sẽ có thể gặp lại người mà khiến gia đình cậu ấy tan nát và còn có thể biến lòng căm hận thành tình yêu cho con gái của người phụ nữ đó. Dù tình yêu có cao thượng và tuyệt đẹp đến mấy, tôi cũng sẽ không vì nó mà đánh đổi.
Dim ngăn cản tôi có hành động gì quá đáng với mẹ tôi, giữ chặt lấy tôi, nói với mẹ tôi.
- Mẹ. Bây giờ mẹ hãy về nhà trước đi, con sẽ theo sau. Con sẽ giải thích tất cả. Cô ấy đang không được bình tĩnh, mẹ đừng cố nói chuyện thêm với cô ấy. Mẹ hãy nghe lời con một lần.
Dim cố gắng thuyết phục mẹ rồi để tôi ngồi xuống ghế, đi ra phía mẹ tôi đỡ bà ra ngoài. Từ đằng xa, tôi có thể thấy được dáng vẻ của mẹ tôi. Bà đi không vững. Tôi biết lời nói của tôi có tính sát thương thế nào với mẹ tôi nhưng tôi vẫn nói, vẫn không giữ được sự bình tĩnh vốn có mà làm tổn thương mẹ tôi. Tôi biết mẹ tôi đã ngạc nhiên và đau đớn ra sao khi nghe những lời nói trách móc đó từ chính miệng tôi chứ không phải ai khác. Nhưng tôi biết làm sao được, lời nói đã nói ra, rút lại hay không suy cho cùng vẫn là đã nghe thấy, đã nghe xong và cũng đã kịp đâm thẳng vào trái tim mẹ tôi. Chưa bao giờ tôi cãi mẹ tôi, cũng chưa một lần tôi có suy nghĩ sẽ dùng sai lầm ngày xưa của bà để làm tổn thương bà như ngày hôm nay. Chỉ có điều, nếu tôi không làm vậy, tôi sẽ khiến mọi thứ về vạch xuất phát, nơi mà tôi không bao giờ muốn quay lại.
- Anh đã nói chuyện ly hôn với mẹ rồi sao?
Nghe tiếng mở cửa, tôi biết Dim về. Tôi nhìn vô hướng, bâng quơ hỏi. Mẹ tôi là kiểu người như thế nào, tôi luôn là người biết rõ nhất. Kể cả trong lúc tưởng như đau khổ nhất, bà vẫn biết nên làm gì và làm như thế nào. Mẹ tôi sẽ bắt Dim trả lời mọi câu hỏi của bà với cái cách nhấn nhá nửa ý của bà. Luôn luôn tỏ rõ ý nhưng khi nói sẽ chỉ nói một nửa để cho đối phương tự trả lời – đó là cách bà dạy dỗ tôi. Lúc nào mẹ tôi cũng tỏ ra không quan tâm, không để ý nhưng bà luôn có cách để biết được hết mọi chuyện và xử lý chúng theo cách suy nghĩ của bà. Nếu mẹ tôi không được biết từ tôi thì người cho mẹ tôi câu trả lời thỏa đáng nhất sẽ là Dim.
- Anh không nói.
Dim ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu tôi.
Nghe thấy Dim trả lời như vậy, lòng tôi chợt rung lên, vui mừng. Nếu Dim thật sự muốn rời xa tôi thì cách nhanh nhất sẽ là nói cho mẹ tôi biết bởi vì bà sẽ có cách khiến tôi phải ly hôn. Bình thường mẹ tôi không bao giờ tham gia vào chuyện của tôi nhưng một khi bà đã đặt sự quan tâm vào thì bà sẽ giải quyết theo ý muốn của bà mà không cần hỏi ý kiến của tôi. Như lần tôi thi vào Đại học, trong khi tôi ung dung làm hồ sơ vào trường Báo chí mà tôi yêu thích thì mẹ tôi cũng âm thầm nộp hồ sơ cho tôi vào một trường gần nhà, nơi mà bà có thể yên tâm nhìn thấy tôi mỗi ngày và quản lý được tôi. Mẹ tôi nói với tôi thi thử khối A xem kết quả như thế nào. Tôi đã làm theo mà chẳng hề suy nghĩ nhiều. Vậy mà vào ngày tôi đi thi vào trường Báo, mẹ tôi cố tình để tôi ngủ quên rồi chở tôi đến nhầm địa điểm thi. Sau mấy ngày sống ngập trong nước mắt, tôi cũng phải quyết định nhập học ở ngôi trường mẹ tôi đã định sẵn kia. Dù tôi không tự nguyện nhưng tôi cũng không trách mẹ tôi lâu vì tôi luôn nghĩ mẹ tôi đúng, quyết định của bà là tốt cho tôi nên dù có đau lòng bao nhiêu tôi vẫn vui vẻ tiếp nhận con đường lạ lẫm đó. Và hơn hết, tôi biết sẽ chẳng bao giờ tôi thắng nổi mẹ tôi. Đó không phải chân lý, mà là nguyên tắc. Vậy mà hôm nay tôi đã lật đổ cái nguyên tắc tôi sống theo bao năm để bảo vệ ý muốn của tôi. Tôi không biết liệu tôi làm thế có phải là một sai lầm không như tôi đã quyết định nên đành đi theo.
Tôi mệt mỏi dựa vào lòng Dim. Tôi rất buồn ngủ. Cả tôi và Dim đã thức quá lâu cho một ngày dài. Mọi sự căng thẳng trong ngày hôm nay đều không có giới hạn nên chúng tôi đã quá mệt mỏi để có thể nói với nhau thêm bất cứ điều gì. Mắt tôi khép hờ, dần dần tôi đi vào giấc ngủ. Tôi nghe thấy tiếng thở dài văng vẳng bên tai. Rất dài và nặng trĩu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook