Người Lạ Quen Mặt
-
Quyển 4 - Chương 22: Ngoại truyện: Dim
Gửi An, những dòng chữ này sẽ là lần đầu và cũng là lần cuối.
Anh không định hỏi thăm về em, cũng không định viết cho em nhiều hơn những gì anh nghĩ bởi anh thấy, mọi thứ đã là quá đủ cho chúng ta. Như lần đầu tiên gặp em, anh vốn chẳng phải chàng trai đủ galant và gentlemen để bỏ qua cái nhìn kiêu kỳ và thái độ cộc cằn đó của em, anh chỉ là một gã gangster với ánh nhìn khiếm nhã nào đó mà em ngầm mặc định - như em đã nói. Và ở lần cuối gặp lại, anh cũng chỉ trút bỏ đi vài thứ em từng gán ghép lên anh để cuối cùng vẫn là một anh chàng không gentlemen đưa em về tận nhà.
Anh yêu em, nếu như em không rõ, anh sẽ vẫn nhắc lại bất cứ khi nào em muốn, hoặc em quên và cả khi em không biết. Anh yêu em, An.
Hai chúng ta ngay từ khi bắt đầu đã luôn biết mọi thứ đều có một kết thúc của riêng nó. Với cả chuyện tình cảm của chúng ta, nào ai biết được anh hay ai đó sẽ đi cùng em đến hết cuộc đời hay như em vẫn luôn tự thôi miên bản thân rằng em sẽ là người đàn bà độc thân hạnh phúc nhất. Anh đồng ý với em, em luôn là đàn bà và dĩ nhiên, em hạnh phúc, chỉ mong em đừng độc thân, bởi anh lo, rất lo. Lo vì gì? Vì thương em mà thôi.
Nếu em hỏi anh nuối tiếc nhất trong cuộc đời của anh là gì thì anh chỉ hy vọng em không nghĩ câu trả lời sẽ liên quan đến em. Anh không có gì phải hối tiếc về mọi thứ đã có với em, thậm chí ngay cả lúc anh tin rằng mình đã tuyệt vọng với tình yêu với em. Anh chỉ có một vài thất bại, một trong số đó là lòng tin với tình cảm của em. Thất bại đó khiến anh cảm thấy mình giống như một chiếc công tắc, hễ em tắt là anh lại trở về với tĩnh lặng, với bóng tối mà anh tự mình gây dựng lấy. Quá khứ của anh luôn là thứ khiến anh cảm thấy tự ti, mọi sai lầm và cả những lần trễ hẹn, anh không phải người đàn ông hoàn hảo nhưng cũng chưa từng mong sẽ là một người đàn ông với quá khứ vẹo vọ sứt mẻ. Anh không biết tình cảm của em dành cho anh là gì. Nhiều lần anh tự hỏi liệu có hơn những người bạn lâu năm không nên càng tự hỏi, anh càng muốn giấu kín mọi khiếm khuyết của anh với em, để em có thể thấy anh trong những hoàn cảnh hoàn chỉnh nhất. Có lẽ bởi vì lo sợ, sợ em không còn cần anh nữa nên chuyện gì anh cũng làm ngược ý anh, làm trái mọi chuyện với trái tim anh mách bảo. Anh từng hỏi em: “Em có muốn hỏi anh gì không?” nhưng em luôn im lặng. Bởi vậy, anh cũng lặng thinh. Em biết mọi thứ, em tò mò đủ điều nhưng em vẫn dùng sự yên lặng ấy ngăn cách giữa anh và em trong cuộc hôn nhân đã nhiều năm của chúng ta. Có thể em không nhìn thấy sự bất an của anh về tình cảm của em nên em quyết định bỏ qua và tiếp tục sống với anh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng sự thật là anh chẳng thể yên lòng mỗi khi nhận ra em đã biết được điều gì đó.
Anh biết giữa hai chúng ta cuối cùng cũng sẽ phải dừng lại và anh nghĩ, nó đến thật đúng lúc. Bởi nó đã đến khi cả hai chúng ta nhận ra chúng ta cần gì từ đối phương.
Anh không hy vọng chúng ta còn gặp lại.
Và, đừng nói lời tạm biệt với anh bởi vì mỗi khi em nói tạm biệt, anh lại luôn mong chờ ba từ: “Hẹn gặp lại!”
Dim
Anh không định hỏi thăm về em, cũng không định viết cho em nhiều hơn những gì anh nghĩ bởi anh thấy, mọi thứ đã là quá đủ cho chúng ta. Như lần đầu tiên gặp em, anh vốn chẳng phải chàng trai đủ galant và gentlemen để bỏ qua cái nhìn kiêu kỳ và thái độ cộc cằn đó của em, anh chỉ là một gã gangster với ánh nhìn khiếm nhã nào đó mà em ngầm mặc định - như em đã nói. Và ở lần cuối gặp lại, anh cũng chỉ trút bỏ đi vài thứ em từng gán ghép lên anh để cuối cùng vẫn là một anh chàng không gentlemen đưa em về tận nhà.
Anh yêu em, nếu như em không rõ, anh sẽ vẫn nhắc lại bất cứ khi nào em muốn, hoặc em quên và cả khi em không biết. Anh yêu em, An.
Hai chúng ta ngay từ khi bắt đầu đã luôn biết mọi thứ đều có một kết thúc của riêng nó. Với cả chuyện tình cảm của chúng ta, nào ai biết được anh hay ai đó sẽ đi cùng em đến hết cuộc đời hay như em vẫn luôn tự thôi miên bản thân rằng em sẽ là người đàn bà độc thân hạnh phúc nhất. Anh đồng ý với em, em luôn là đàn bà và dĩ nhiên, em hạnh phúc, chỉ mong em đừng độc thân, bởi anh lo, rất lo. Lo vì gì? Vì thương em mà thôi.
Nếu em hỏi anh nuối tiếc nhất trong cuộc đời của anh là gì thì anh chỉ hy vọng em không nghĩ câu trả lời sẽ liên quan đến em. Anh không có gì phải hối tiếc về mọi thứ đã có với em, thậm chí ngay cả lúc anh tin rằng mình đã tuyệt vọng với tình yêu với em. Anh chỉ có một vài thất bại, một trong số đó là lòng tin với tình cảm của em. Thất bại đó khiến anh cảm thấy mình giống như một chiếc công tắc, hễ em tắt là anh lại trở về với tĩnh lặng, với bóng tối mà anh tự mình gây dựng lấy. Quá khứ của anh luôn là thứ khiến anh cảm thấy tự ti, mọi sai lầm và cả những lần trễ hẹn, anh không phải người đàn ông hoàn hảo nhưng cũng chưa từng mong sẽ là một người đàn ông với quá khứ vẹo vọ sứt mẻ. Anh không biết tình cảm của em dành cho anh là gì. Nhiều lần anh tự hỏi liệu có hơn những người bạn lâu năm không nên càng tự hỏi, anh càng muốn giấu kín mọi khiếm khuyết của anh với em, để em có thể thấy anh trong những hoàn cảnh hoàn chỉnh nhất. Có lẽ bởi vì lo sợ, sợ em không còn cần anh nữa nên chuyện gì anh cũng làm ngược ý anh, làm trái mọi chuyện với trái tim anh mách bảo. Anh từng hỏi em: “Em có muốn hỏi anh gì không?” nhưng em luôn im lặng. Bởi vậy, anh cũng lặng thinh. Em biết mọi thứ, em tò mò đủ điều nhưng em vẫn dùng sự yên lặng ấy ngăn cách giữa anh và em trong cuộc hôn nhân đã nhiều năm của chúng ta. Có thể em không nhìn thấy sự bất an của anh về tình cảm của em nên em quyết định bỏ qua và tiếp tục sống với anh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng sự thật là anh chẳng thể yên lòng mỗi khi nhận ra em đã biết được điều gì đó.
Anh biết giữa hai chúng ta cuối cùng cũng sẽ phải dừng lại và anh nghĩ, nó đến thật đúng lúc. Bởi nó đã đến khi cả hai chúng ta nhận ra chúng ta cần gì từ đối phương.
Anh không hy vọng chúng ta còn gặp lại.
Và, đừng nói lời tạm biệt với anh bởi vì mỗi khi em nói tạm biệt, anh lại luôn mong chờ ba từ: “Hẹn gặp lại!”
Dim
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook