Lý Uyên tránh một chút lại không tránh được: Buông ra!

Thanh âm đệ tử Tàng Kiếm có chút nghẹn ngào: Không buông, bản thiếu gia cứ vui vẻ ôm ngươi thế đấy.

Lý Uyên vừa nghe thấy hai chữ thiếu gia sẽ tức giận: Ngươi là là bái môn hạ Tàng Kiếm sơn trang sẽ là thiếu gia sao? Ta đã thấy thiếu gia Tàng Kiếm, dễ nhìn hơn ngươi, thao.

Đệ tử Tàng Kiếm: Dễ nhìn hơn ta?

Lý Uyên: A, thế nào, không phục?

Đệ tử Tàng Kiếm đưa tay xoay mặt hắn lại: Ngươi nhìn kỹ một chút cho ta.

Lý Uyên nháy nháy mắt: … Ngươi không phải là… Ai kia đi?

Đệ tử Tàng Kiếm tức giận đến giơ chân: Ngay cả tên ta ngươi cũng quên!

Lý Uyên không thể tin há to miệng: Diệp Thanh Ca?

Diệp Thanh Ca: Nói thừa!

Lý Uyên ngượng ngùng gãi đầu một cái: Ngươi đã lớn thế này rồi sao?

Diệp Thanh Ca gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tức giận đến nghiến răng.

Lý Uyên còn tìm đường chết mà ước lượng ở bên hông: Năm đó ngươi mới đến đây của ta…

Lời còn chưa dứt, đã bị Diệp Thanh Ca dùng miệng ngăn lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương