Người Kia, Ác Hàng Xóm
-
Chương 1
Dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán, Du An An đứng lên, hoàn tất bằng việc dùng chai xịt phòng mùi hoa oải hương để làm sạch không khí trong phòng.
Đây là nhà của cô, cô rốt cục đã có một không gian hoàn toàn của riêng mình, một căn nhà thuộc về mình, không hề có cảm giác ăn nhờ ở đậu nữa.
Từ lúc cô mười tuổi ba mẹ đã qua đời vì tai nạn giao thông, cô vẫn sống nhờ ở nhà dì, mặc dù dì đối với cô rất tốt, nhưng mà dượng của cô bởi vì trong nhà có thêm miệng ăn, thủy chung vẫn chưa hề vui vẻ nhìn cô một lần, chị họ thì bởi vì phải đem gian phòng chia một nửa cho cô dùng, nên cứ tìm được cơ hội là nô dịch cô, quả thực đối đãi với cô như một con ở trong nhà.
Cho nên từ khi cô có cơ hội bắt đầu đi làm, liền liều chết cố gắng kiếm tiền, hơn nữa lại ăn mặc tiết kiệm từng đồng tiền một, cuối cùng đến ngày hôm nay cô hai mươi lăm tuổi, dựa vào sự cố gắng của chính mình, lần đầu tiên trong đời mua được một căn nhà.
Mặc dù đây là một căn nhà sang tay*, hơn nữa bên trong phòng đếm không tới mười lăm mét vuông, nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng mà so với chuyện mỗi ngày đối mặt với sắc mặt khó coi của dượng, và chuyện cùng với chị họ xài chung một căn phòng, thỉnh thoảng còn phải hành động như kẻ hầu của chị họ mà nói, nơi này quả thực chính là thiên đường!
(*nguyên văn là “nhị thủ”: hàng second-hand)
Nhà của cô, thiên đường của cô.
Từ hôm nay trở đi, cô ở chỗ này có một cuộc sống hoàn toàn mới, một bản thân hoàn toàn mới, một niềm vui vẻ hoàn toàn mới.
“Mày rốt cục cũng đã làm được, Du An An. Vạn tuế!” Cô ném cái khăn lau trên tay lên cao, khoái trá lớn tiếng hoan hô.
Hết Tiết Tử.
Buổi sáng tỉnh dậy còn chưa mở mắt, đã ngửi thấy được mùi thơm của hoa oải hương trong không khí, Du An An không nhịn được hít một hơi thật sâu, sau đó hé miệng lén lén cười.
Cô không phải là nằm mộng, cô thật sự đã mua được nhà, mua nhà mới, hì hì…
Chậm rãi mở hai mắt ra, cô mang theo nụ cười đánh giá bốn phía, ánh nắng mặt trời xuyên qua cái cửa sổ không có rèm che, chiếu sáng tất cả các góc bên trong căn nhà. Sàn nhà gạch men sứ kiểu cũ bị chà đến bóng loáng, những nét vẽ trên tường của đứa trẻ của chủ nhà trước, còn có tủ treo quần áo cũ họa tiết loang lổ chủ nhà trước để lại, cùng với cửa phòng đã bị hư chìa khóa.
Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này không có một vẻ mới mẻ độc đáo, nhưng mà cảm giác cũng thật rất tốt, bởi vì nơi này là nhà của cô, hoàn toàn thuộc về cô.
Cô nhìn một lúc, khóe miệng càng lúc càng nhếch cong, rốt cục không nhịn được há miệng cười ha ha ra tiếng, đồng thời ôm chăn bông lăn qua lăn lại trên giường nệm lò xo, sau đó không cẩn thận nên vui quá hóa buồn rơi xuống giường, phát ra một tiếng phịch.
“Thật đau nha!” Cô bò dậy vuốt vuốt cái mông. “Nhưng mà chứng minh tất cả những thứ này quả thật không phải là mộng, ha ha.”
Vừa nói, cô không khỏi phá lên cười, cho đến khi cái đồng hồ báo thức bên giường đột nhiên vang lên, nhắc nhở cô nên rời giường chuẩn bị đi làm, cô mới đột nhiên kinh hoảng nhảy dựng lên, vội vã phóng vào phòng tắm.
Vừa mua nhà, chịu áp lực từ tiền bạc, cô càng phải cố gắng làm việc kiếm tiền mới được, nhất là hai nghìn tiền thưởng chuyên cần mỗi tháng tuyệt đối không thể để mất.
Nghĩ đến tiền thưởng chuyên cần, động tác của Du An An lập tức trở nên nhanh chóng, không đến mười phút, cô đã rửa mặt thay trang phục xong xuôi, cầm lấy bánh mì nướng quết mứt hoa quả, vừa đi vừa ăn chuẩn bị ra cửa đón xe buýt đi làm.
Mở khóa, kéo cửa nhà ra, cô nhấc chân lên chuẩn bị bước ra khỏi cửa, đột nhiên nhìn thấy tận mắt cảnh tượng rối loạn ngoài cửa mà ngừng lại, suýt chút nữa muốn mất thăng bằng mà ngã nhào.
Cô vội vàng níu lấy khung cửa, trấn định thân thể, rồi mới đem tầm mắt chuyển qua cảnh tượng ngoài cửa.
Chỉ thấy bên ngoài cửa thang máy ngày hôm qua còn rất gọn gàng sạch sẽ, hiện tại lại có một đống giày vừa thối vừa bẩn vừa lớn nằm ngổn ngang, không chỉ nằm trước cửa lớn hàng xóm đối diện mà còn một đường tràn lan đến cửa nhà cô, còn có hai cái vắt ngang ở trên cánh cửa nhà cô.
“Trò quỷ gì đây?” Cô trợn tròn hai mắt, khó có thể tin bật thốt lên một câu.
Thời điểm đi mua nhà trọ, cô từng đến xem hơn ba lần, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp cực độ như trước mắt. Thực ra lúc trước, vì muốn biết rõ phẩm chất của hàng xóm, cô còn đi thẳng vào vấn đề, hỏi người môi giới bất động sản* đã bán căn nhà này cho cô, để xác định hàng xóm của cô không có vấn đề gì.
(*ở Việt Nam còn gọi là “cò” nhà đất a)
Nhớ lại ngày đó tên môi giới đã trả lời cô thế nào?
“Cô yên tâm, Du tiểu thư, tôi buôn bán phòng ốc đã mười mấy năm, làm sao lại không biết yêu cầu của khách chứ? Nữ sinh mỹ lệ còn trẻ như cô vậy, tôi làm sao có thể có giới thiệu phòng ốc có hàng xóm xấu xa cho cô? Nếu như cô không yên lòng, tôi cùng cô đi khắp hàng xóm lầu trên lầu dưới hỏi thăm một chút, xem tôi có lừa cô hay không.”
Không có lừa gạt cô? Vậy cái đống hỗn loạn trước mắt này muốn giải thích thế nào?
Tên môi giới đáng giận!
Du An An tức giận dùng sức đá cái giày thối đang vắt ngang trên cánh cửa nhà cô sang phía cửa đối diện, cô bây giờ không có thời gian gây lộn với hàng xóm xấu xa đối diện, đợi sau khi cô tan việc đi về rồi hãy nói.
Nếu như cô tan việc về nhà, đống hỗn loạn trước mắt còn chưa được dọn dẹp, cũng đừng trách cô trở thành một hàng xóm mới hung hãn.
Mím môi, cô khóa kỹ cánh cửa, trong lúc đợi thang máy lên, không thể nhịn được nữa dùng chân đá tất cả đống giày thối trong phạm vi quanh mình về phía cửa nhà đối diện.
Đáng giận, cô vốn đang có tâm tình tốt, tất cả đều đã bị phá hư, thật là tức chết người!
* * *
Mặc dù muốn về sớm một chút tìm hàng xóm nhà đối diện ước pháp tam chương*, bất quá bởi vì tạm thời có việc làm thêm, Du An An lập tức quyết định kiếm tiền là quan trọng hơn, cho nên đợi đến khi cô tan việc đã chín giờ, về đến nhà hơn mười giờ, cô đã không còn sức lực để đi “chào hỏi” hàng xóm nữa.
(*ước pháp tam chương: nghĩa là lập ra những quy ước, quy định đơn giản, xem thêm điển tích cuối chương)
Bất quá nguyên nhân chủ yếu khiến cho cô quyết định tạm thời bỏ qua cho hàng xóm đối diện, chính là cái đống giày thối ở trước cửa nhà cô toàn bộ đều đã biến mất, trước cửa nhà cô lại khôi phục cảnh tượng sạch sẽ, cho nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Liên tục bốn ngày sau đó, tâm tình của cô đều tốt vô cùng, bởi vì trước cửa đối diện không còn xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn nữa, hơn nữa công ty còn liên tục cho cô tăng ca thêm một tuần lễ, khiến cho cô kiếm được thêm không ít phí làm việc ngoài giờ.
Xuống xe buýt bước về nhà, cô không nhịn được khoái trá vừa đi vừa tính xem, tháng này cô có thể được tới bao nhiêu tiền lương.
Hai vạn tám cộng thêm hai nghìn tiền thưởng chuyên cần tương đương ba vạn, hơn nữa phí liên tục làm thêm ba giờ trong năm ngày ước chừng cũng hai nghìn, tiền lương tháng này của cô ít nhất cũng được tới ba vạn hai!
Vạn tuế! Vạn tuế! Dư ra tới hai nghìn thế này cô phải xài như thế nào đây?
Đồ vật trong nhà mà chủ nhà trước để lại cơ hồ cũng còn có thể dùng được, cho nên không cần mua cái mới.
Thiết bị đồ dùng điện thì sao? Ti vi cũng không cần, dù sao cô cũng không có thời gian xem ti vi, về phần quạt điện, bởi vì mùa hè còn chưa tới nên cũng không vội mà mua… A, đúng rồi! Cô cần một nồi cơm điện cùng với chảo rang, bởi vì hai lý do sau, thứ nhất là cô sau này có thể làm cơm hộp đem tới công ty ăn, thứ hai là như vậy thì ngay cả tiền ăn bữa trưa cũng có thể tiết kiệm được.
Thật tốt quá, cái chủ ý này không tệ, ngày mai làm xong ca làm thêm, sau khi tan việc sẽ đi mua.
Tâm tình vô cùng tốt, cô vừa đi vừa ngâm nga hát bước vào trong thang máy, thang máy chậm rãi trèo lên, chỉ chốc lát sau đã tới tầng lầu cô ở, sau đó “đinh” một tiếng mở ra.
Cửa thang máy vừa mở, tâm tình tốt của Du An An lập tức không cánh mà bay.
Trước cửa thang máy một lần nữa biến thành một biển giày, lần này thậm chí còn nhiều giày hơn lần trước, làm cho cả thang máy cũng bao phủ trong một cái mùi làm người ta thấy ghê tởm.
Cô không tự chủ được đưa tay bịt miệng bịt mũi, lông mày nhíu chặt lại.
Lúc này cửa thang máy đột nhiên chậm rãi đóng lại trước mắt, cô vội vàng đè xuống cái nút mở cửa làm cho cửa thang máy lần nữa mở ra, nhưng mà đối mặt với cái biển giày vừa dơ vừa loạn vừa kinh tởm trước mắt, cô thật không biết làm như thế nào mới có thể bước ra bước đầu tiên.
Đáng giận đáng giận, thật là đáng giận! Đối diện nhà cô rốt cuộc là cái loại hàng xóm chết bầm nào, nếu có nhiều bằng hữu như vậy, chẳng lẽ không thể đi mua thêm kệ giày cho người ta để sao? Ném loạn ném loạn như vậy rốt cuộc có chút chuẩn mực nào hay không a!
Nhưng mà những cái giày này cũng bẩn như vậy, loạn như vậy, không nghĩ cũng biết bọn họ không có chuẩn mực, hơn nữa còn có câu nói ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, nói như vậy thì hàng xóm của cô cũng không phải là loại người có chuẩn mực rồi, nếu đã như vậy thì…
Trừng mắt nhìn đống giày chặn đường phía trước, cô lạnh lùng cười một cái sau đó liền nhấc chân lên, không chút do dự về đá về phía trước…
Một cái giày bẩn bay lên, lướt qua vô số giày bẩn, sau đó rơi xuống bên cạnh cầu thang.
Cô hài lòng nhếch cao khóe môi tiếp tục đá, quyết định, người nào dám chặn đường của cô, người nào dám vượt qua vạch giới hạn, tất cả đều đáng chết.
Đang lúc cô được đá đến mức hết sức khoái trá, cửa nhà hàng xóm lại đột nhiên mở ra, làm cho cô hoàn toàn không kịp co chân về, một cái giày vừa mới bị cô đá cứ như vậy bay giữa không trung, rơi xuống trong đống giày như một ngọn núi nhỏ trên cầu thang, hơn nữa lại còn biến thành cọng rơm cuối cùng đè sụm con lạc đà*, làm cho đống giày từng cái từng cái toàn bộ rớt xuống dưới cầu thang.
(*na ná như ‘một giọt nước cuối cùng làm tràn ly’)
Không gian trong nháy mắt tựa hồ như đông cứng lại, làm cho Du An An không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm từng chiếc giày lăn xuống cầu thang, hoàn toàn không dám nhìn tới đối phương.
Cô xong đời, cô chết chắc, cô nhất định sẽ bị đánh chết.
Nhiều giày như vậy, nghĩa là đối phương nhất định có rất nhiều người, cho dù người không rất nhiều, chỉ nhìn giày lớn nhỏ cũng biết trong nhà toàn bộ đều là đàn ông.
Cô xong đời rồi, vừa nãy cô tại sao không nghĩ trước rồi mới làm sau, tại sao không sớm ý thức được đối phương toàn bộ đều là đàn ông, mà cô chỉ là một cô gái nhỏ tay trói gà không chặt lại không có ai giúp đỡ? Cô là đứa ngu ngốc, ngu ngốc, cô chết chắc rồi!
Nhưng phản ứng của đối phương lại là không kêu lên một tiếng, bất quá hắn càng như thế, thần kinh của cô lại càng căng thẳng.
Người này rốt cuộc là muốn như thế nào, có bản lãnh thì mở miệng mà mắng nha! Nếu như hắn mở miệng mắng cô trước, cô cũng không phải chột dạ, có thể hào phóng cãi lại cùng mắng nhau với hắn.
Mắng đi nha, mắng đi nha! Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng, nhưng cô chỉ nghe thấy thanh âm xột xoạt của túi nhựa liên tiếp vang lên, sau đó cánh cửa phịch một tiếng bị đóng lại.
Cô ngạc nhiên quay đầu, không tin đối phương sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, hay là đối phương căn bản là không nhìn thấy cảnh cô đá bay giày của bọn họ? Bất kể như thế nào, cô tận đáy lòng cảm tạ ông trời đã giúp cô tránh được một kiếp.
Thở phào nhẹ nhõm, nhưng không tới một giây sau lại tiếp tục nín thở, cô không thể tin vào hai mắt, nhìn chằm chằm hai túi rác thật lớn đột nhiên xuất hiện nằm chồng chất bên cạnh thang máy.
“Lại trò quỷ gì đây?” Cô không tin đối phương cư nhiên có thể kinh tởm đến trình độ này, thậm chí ngay cả túi rác cũng đều ném ra ngoài?
Khốn kiếp, đây rốt cuộc là cái loại hàng xóm bệnh hoạn gì nha?
Nguyền rủa hắn ăn cơm bị mắc nghẹn, bước đi bị xe đụng, công việc không chăm chú bị ông chủ đuổi việc, cô nguyền rủa hắn!
Không nhịn được nổi giận đùng đùng đá bay một chiếc giày trước mắt, cô mới xoay người dùng cái chìa khóa mở cửa đi vào trong nhà, sau đó dùng lực thật mạnh đóng sầm cửa lại.
Hôm nay đối phương người đông thế mạnh, tạm thời bỏ qua cho hắn, nhưng mà ngày mai… Hừm hừ, chờ xem là được rồi!
* * *
“An An, em làm sao vậy?”
Nghe thấy tiếng bà chủ quan tâm hỏi thăm, Du An An trề nhẹ môi dưới, tức đến mức ngay cả sức lực oán trách cũng không còn.
Buổi sáng lúc cô ra khỏi cửa, ngoài cửa vẫn còn cảnh tượng hỗn loạn, ngoại trừ cái đống giày bẩn ngổn ngang, lại có thêm vài bao rác, làm cho cả tầng lầu vừa bẩn lại vừa hôi thối, hại cô suýt chút nữa muốn ói ra ngoài.
Cô thật sự không hiểu nổi, trên thế giới này tại sao có thể có loại người như vậy tồn tại? Hắn chẳng lẽ không biết cửa thang máy là khu vực công cộng, không phải là nhà hắn sao?
Tại sao cô lại đụng phải cái loại hàng xóm chết bầm này? Cô thật muốn khóc quá.
“An An?”
“Không có gì, chẳng qua là tâm tình không tốt mà thôi.” Cô đơn giản trả lời bà chủ.
Quán cà phê Hạnh Phúc này chính là nơi cô đi làm thêm cuối tuần, bà chủ Đoạn Hựu Lăng là một người rất tốt tâm địa lương thiện, vừa nghe cô nói mục đích mình cố gắng làm thêm công việc như vậy, là vì muốn tiết kiệm tiền mua nhà cửa liền lập tức nhận thuê cô, thậm chí tuần trước bà chủ còn nhặt được một cô gái ngang tuổi cô, nghe nói là một nữ sinh không có nhà để trở về, liền cho cô ấy ở tạm phòng trọ nhỏ phía sau, người quả thực tốt đến mức không còn lời nào để nói.
“Sao vậy? Chị nhớ là em mới vừa mua nhà mới, tâm tình rất tốt mà.” Đoạn Hựu Lăng nói. “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Em gặp phải một ác hàng xóm.” Du An An bĩu môi trả lời.
“Em gặp phải một ác hàng xóm.” Du An An bĩu môi trả lời.
“Ác hàng xóm?”
“Dạ.”
“Sao lại như vậy, em trước mua căn nhà kia, không phải là đã xác định hàng xóm xung quanh không có vấn đề gì sao?”
“Em bị gạt, em nghĩ tên môi giới bán nhà nhất định cùng hàng xóm lầu trên lầu dưới thông đồng với nhau, những người này hợp lại nói dối em.”
“Như vậy a, mà tên ác hàng xóm kia cuối đã làm chuyện gì với em?”
“Người đó căn bản là không có nửa điểm trình độ!”
“Là sao?”
“Chị biết không? Bọn họ đem giày quăng khắp nơi, có chiếc còn bay đến nằm trên cửa nhà em, hơn nữa những chiếc giày kia vừa bẩn vừa thối, em vừa nhìn thấy đã có cảm giác muốn nôn, còn chưa kể, hắn còn đem bao rác chất ở bên cạnh thang máy, mà không phải chỉ là một bao hai bao thôi, cái đống đó chồng lên nhau cũng cao hơn eo của em, còn phát ra mùi hôi thối. Chị Hựu Lăng, em thật sắp bị ép đến phát điên rồi chị có biết hay không?” Cô vẻ mặt đưa đám.
“Em không nói với bọn họ, yêu cầu bọn họ đừng làm như vậy nữa sao?” Đoạn Hựu Lăng nhíu mày hỏi.
Du An An lắc đầu.
“Tại sao? Có lẽ khi em nói bọn họ sẽ cải thiện.”
“Bọn họ có rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là nam.”
“Ý em là hàng xóm đối diện ở đây là một đống đàn ông?”
“Thành thật mà nói, em cũng không biết.”
“An An?” Đoạn Hựu Lăng ngạc nhiên nhìn cô.
Du An An đột nhiên thở phì ra. “Căn cứ theo lời nói của hàng xóm lầu trên lầu dưới, em ở đối diện với một vị tiên sinh, vừa hiền hòa, lại nhiệt tâm giúp người, mặc dù không thường xuyên gặp mọi người, nhưng mà nếu nhìn thấy hàng xóm đều sẽ gật đầu chào hỏi, đã từng nhìn thấy hắn ta giúp đỡ người già xách đồ nặng, giúp mọi người sửa chữa đồ linh tinh trong nhà.”
“Vậy hẳn là người không tệ lắm nha!”
“Em lúc đầu khi mua nhà cũng là nghĩ như vậy, ai biết những chuyện này căn bản là những lời nói dối để gạt em chịu mua căn nhà kia.” Cô tức giận nói.
“Ý em là sao?”
“Nếu như vị tiên sinh kia thật sự là một người không tệ, sao lại có một đống bằng hữu ăn mặc kinh khủng đến mức giày vốn là màu gì cũng nhìn không ra? Sao lại tùy tiện đem rác chất thành đống bên ngoài cửa lớn? Tên môi giới bán căn nhà kia cho em căn bản là miệng đầy lời nói dối khốn kiếp!” Cô giận không kềm được, nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy em bây giờ muốn làm sao?” Đoạn Hựu Lăng lo lắng hỏi.
“Mua cũng đã mua rồi còn có thể làm sao? Chỉ có thể chờ thời điểm đối phương không có nhiều người như vậy, tìm vị tiên sinh kia ra ngoài đàm phán.” Cô bất đắc dĩ thở dài.
“Một mình em có sao hay không? Có muốn chị gọi Thiệu Giác ra mặt giúp em nói chuyện với đối phương hay không?” Đoạn Hựu Lăng lo lắng nhìn cô.
Du An An sợ hết hồn. Gọi ông chủ giúp cô? “Không cần không cần không cần.” Cô nhanh chóng lắc đầu cự tuyệt.
Gọi ông chủ đi giúp kẻ làm thêm ở quán nhỏ như cô, chuyện này cô đảm đương không nổi, huống chi ông chủ nhìn qua thì thấy rất hòa thuận, nhất là khi có bà chủ ở đây, nhưng mà nếu như bà chủ không có ở đây, hắn căn bản là nghiêm túc nghiêm nghị như quỷ, hại cô mỗi lần tới nơi này đi làm thêm, đều phải liều chết cầu mong ông chủ không có ở đây.
“Thật không cần sao?” Đoạn Hựu Lăng vẫn là vẻ mặt lo lắng.
“Thật không cần.” Cô dùng sức gật đầu.
“Được rồi, nếu như cần hỗ trợ thì cứ nói cho chị biết, không nên khách khí với chị.”
“Được.” Cô lần nữa dùng sức gật đầu. “Cám ơn chị, chị Hựu Lăng.”
“Không cần khách khí.” Hựu Lăng khẽ mỉm cười với cô.
Leng keng leng keng…
Lúc này cái chuông nhỏ treo trên cửa vang lên, có khách đẩy cửa đi vào, Du An An lập tức tiến ra đón.
“Hoan nghênh đã tới.” Cô mỉm cười mở miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía bên trong quán xem có còn chỗ trống cho khách tới ngồi hay không.
A, vừa vặn có hai vị khách đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, bọn họ thật đúng là ‘tới sớm không bằng tới đúng dịp’ nha!
“Hai vị xin mời bên này.”
Cô nở nụ cười chân thành dẫn đường cho khách, khi đi ngang quầy bar, thuận tay cầm lên cái khay, cái khăn lau và cuốn menu, lại cùng lúc dẫn đường cho hai vị khách tới bàn, thuận đường còn dọn dẹp đồ ăn nước uống của những vị khách cũ, rồi đưa cuốn menu cho những vị khách mới.
Đoạn Hựu Lăng mỉm cười nhìn cô nàng nhân viên làm thêm này, vạn phần cao hứng mình ban đầu cũng không tuyển lầm người, Du An An quả nhiên là cô gái tốt tay chân gọn gàng lại siêng năng chịu khó.
Cho nên nàng thầm nghĩ, nếu như An An tự mình không giải quyết được tên ác hàng xóm kia, nàng sẽ nhờ ông xã hoặc nhờ mấy người đàn ông ít khi lộ diện sống ở lầu tám của khu nhà trọ này* ra mặt giúp An An giải quyết.
(đoạn này nói tới những nhân vật khác trong Hệ liệt: Nhà trọ tám tầng)
Còn hiện tại, tạm thời cứ yên lặng theo dõi kỳ chuyển biến thế nào trước đã.
* * *
Buổi tối tan việc về nhà, Du An An cũng không theo kế hoạch đến cửa hàng mua nồi cơm điện và chảo rang mà cô muốn, bởi vì … hai đồ vật này đều là dùng để nấu ăn, mà cô tuyệt đối không muốn ôm chúng lướt qua cái cửa thang máy đáng sợ kia, cho nên, cô quyết định trước hết phải giải quyết tên ác hàng xóm đối diện đã rồi mới nói tới những thứ kia.
Thang máy đi lên như diều gặp gió, nhanh chóng đến tầng lầu cô ở, bởi vì không biết khi cửa thang máy mở ra sẽ có cảnh tượng như thế nào, vì vậy cô theo bản năng thừa dịp trước khi thang máy mở cửa mãnh liệt hít một ngụm khí lớn, sau đó tạm thời ngưng hít thở, để phòng ngừa mình bị cái đống rác cùng giày bẩn ở ngoài cửa thang máy làm cho té xỉu.
Đinh!
Lúc này cửa thang máy lên tiếng mở ra, điều làm cô kinh ngạc chính là đống rác và đống giày thối chết kia toàn bộ đều không thấy đâu, trên tầng lầu lại khôi phục vẻ ngăn nắp sạch sẽ.
Thật tốt quá, khách khứa nhà hắn rốt cục toàn bộ đều đã rời đi. Như vậy là tốt nhất, cô cũng không cần lo lắng đối phương người đông thế mạnh, mình sẽ gặp phải bất lợi nữa.
Đi ra khỏi thang máy, cô trực tiếp đi tới cửa nhà đối diện, mạnh mẽ tự tin đưa tay đè xuống cái chuông điện bên cạnh cửa.
“Chiếp… Chiếp…” Trong nhà phảng phất vang lên chuông cửa giả tiếng chim.
Cô hai tay khoanh trước ngực đứng ở trước cửa, làm ra một bộ mặt dữ tợn, chờ đợi tặng cho đối phương một sự bài giáo huấn nghiêm khắc.
Nhưng đằng sau cửa lớn không có tiếng động gì, cũng không có ai phản ứng.
Giở trò quỷ gì nha, chẳng lẽ không có ai ở nhà sao?
Cô không nhịn được lại tiếp tục nhấn chuông cửa, sau đó lắng tai nghe tiếng động phía sau cửa lớn.
“Cạch.” Từ cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa.
Có phản ứng! Cô nhanh chóng đem hai tay khoanh lại trước ngực, hất cằm lên, bày ra tư thế nghênh đón kẻ địch.
Cửa lớn mở ra, một cái đầu tóc còn ướt sũng, một người đàn ông lõa lồ toàn thân chỉ dùng một cái khăn lông quấn ở bên hông bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ gặp phải một cảnh tượng hoàn toàn ngoài dự tính, hơn nữa lại còn hù chết người đến như vậy, Du An An hoàn toàn không khống chế nổi mình thét lên một tiếng chói tai, trong nháy mắt lập tức xoay lưng lại.
“A, sắc lang!”
Đứng trong cửa, Na Nghiêm không nhịn được lộ ra một vẻ mặt khó hiểu, quay đầu nhìn nhìn xung quanh.
Sắc lang? Nơi nào có sắc lang đâu?
Khoan đã, cô kêu to sắc lang rồi cũng không bỏ chạy, hơn nữa còn lập tức xoay người đưa lưng về phía hắn, cô nói sắc lang không phải là ám chỉ hắn sao?
“Cô nương, sắc lang ở đâu ra?” Nhíu mày, hắn cố ý bắt chước cách cổ nhân thường nói.
Du An An đột nhiên nhíu chặt chân mày, đối với ác hàng xóm phía sau lưng lại càng thêm phần bực bội. Cái gì mà cô nương nha? Vừa nghe cũng biết là người không đứng đắn.
“Sắc lang chính là anh!” Cô lớn tiếng nói.
“Xin hỏi cô nương, tại hạ có đụng tới một sợi lông măng của cô sao?”
“Không có, nhưng là người trần truồng thân thể lõa lồ, giữa sắc lang và biến thái chẳng lẽ anh thích bị gọi là biến thái sao?”
“Nếu như tôi cũng không thích cả hai thì sao? Còn có khác lựa chọn không?”
“Có! Bệnh thần kinh!”
Na Nghiêm sửng sốt, phút chốc cười lớn ra tiếng.
Nghe thấy tiếng hắn cười lớn, Du An An suýt chút nữa đưa tay cốc lên đầu mình. Cô đang làm gì vậy trời? Cư nhiên quên mất chuyện chính, ở chỗ này nói nhảm theo hắn.
“Này, tôi có lời muốn nói với anh, có thể phiền anh mặc quần áo vào đàng hoàng được không?”
“Cô có lời muốn nói với tôi? Xin hỏi cô nương chúng ta quen biết nhau sao?” Dừng tiếng cười lớn, hắn mang một vẻ khinh bạc hỏi.
“Không quen biết.”
“Vậy xin hỏi cô nương tìm tôi có chuyện gì?”
“Bởi vì tôi có chuyện muốn nói với anh, còn nữa, làm ơn đừng có cô nương này cô nương nọ nữa được không?” Du An An nói xong nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi, vị tiểu thư này có lời gì xin cứ nói, bất quá trước hết, có thể quay người lại hay không? Tại hạ thật sự không có thói quen nói chuyện với lưng của người khác.” Hắn mỉm cười nhìn bóng lưng của cô.
“Tôi cũng không có thói quen hướng về phía một người không có mặc quần áo mà nói chuyện, anh trước hết đi mặc quần áo đi.” Du An An kiên trì quay lưng về phía hắn.
Na Nghiêm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cô nàng này nói chuyện sắc sảo như vậy, mà sao cá tính lại rất bảo thủ nha! Hắn cũng không phải là cả người trần truồng, bộ phận nào quan trọng đều đã che lại rồi, cô còn xấu hổ cái gì nữa?
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Cái gì?”
“Mười lăm tuổi hay là mười ba tuổi, từ nhỏ sinh sống trong tu viện, chưa từng nhìn thấy đàn ông cởi trần a?” Hắn nhếch khóe miệng, tiếng cười có chút chế nhạo.
Du An An nghe vậy xoay người lại nhìn hắn chằm chằm. Mặc dù hắn khăn tắm xốc xếch cùng với nửa thân trần vẫn làm cho cô tràn đầy xấu hổ không được tự nhiên, nhưng mà cô đột nhiên nhớ ra mình là tìm đến hắn để lý luận, cho nên bất kể như thế nào cô cũng phải là người đầy khí thế mới đúng, nếu không như thế này làm sao có thể nói được hắn?
“Tôi hiện bao nhiêu tuổi, có từng nhìn đàn ông cởi trần hay không, cũng không liên quan tới anh.” Cô lần nữa khoanh tay trước ngực, phát ra khí thế, hất cằm lên khiêu khích nói với hắn.
Thận trọng nhìn cô hai lỗ tai đỏ bừng, hắn vẫn cười hỏi. “Cô muốn nói với tôi cái gì?”
“Có thể phiền anh có chút đạo đức công cộng, đừng biến cái chỗ này thành một đống hỗn loạn được không?” Cô gọn gàng dứt khoát nói rõ ý tứ.
Na Nghiêm đầu tiên là vẻ mặt khó hiểu quay đầu nhìn bốn phía, sau đó mới dùng giọng điệu hoài nghi hỏi. “Nơi này có chỗ nào hỗn loạn?”
Cô hung hăng trừng hắn một cái.
“Bây giờ không có loạn, nhưng là tối hôm qua, buổi sáng hôm nay, thậm chí buổi sáng thứ hai, nơi này có một đống giày cùng với những bao rác ngổn ngang hôi ngất trời.” Cô dùng sức nhấn mạnh hai chữ ‘bao rác’. “Cái cửa cầu thang này là khu vực công cộng, có thể phiền anh có chút đạo đức hay không, đừng vì tiện nghi của mình mà ảnh hưởng đến người khác!”
“Người khác là người nào?”
“Tôi.”
“Cô?”
“Chính là tôi.”
“Cô sống ở nơi này sao? Tại sao tôi thật giống như là trước giờ chưa từng thấy cô?” Na Nghiêm ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
“Tôi là mới dọn đến, sống tại đây.” Du An An khẽ nghiêng người chỉ về hướng đối diện cửa nhà hắn, cũng chính là cửa nhà cô, cũng lạnh lùng trừng mắt với hắn một cái.
“Thì ra là như vậy.” Na Nghiêm gật đầu như có điều suy nghĩ.
“‘Thì ra là như vậy’ là có ý gì?”
“Tôi vẫn nghĩ là phòng ốc đối diện vẫn là trống không chưa có người ở, cho nên mới không chú ý đến những chuyện này, sau này tơi sẽ chú ý.” Thái độ của hắn thành khẩn ngoài dự tính của cô. “Còn nữa, về chuyện tối hôm qua, buổi sáng hôm nay, còn có buổi sáng thứ hai, tôi đều muốn xin lỗi cô, thật xin lỗi.”
Du An An ngạc nhiên nhìn hắn, có chút sợ ngây người.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi người này rốt cuộc là một người như thế nào, vốn còn tưởng rằng hắn thủy chung không biết lễ phép, không có đi học, thái độ ác liệt, là loại lưu manh chết cũng không nhận sai, không ngờ tới hắn cư nhiên nói xin lỗi với cô! Trừ lần trước ra, mặc dù cô không muốn chú ý, nhưng hắn nhìn lại thật đúng là giống như người mẫu nha, không chỉ có dáng người đẹp, vẻ ngoài đẹp trai, da thịt thân thể màu đồng kia quả thực là so sánh với người mẫu trên tạp chí còn hấp dẫn hơn nhiều.
Ác hàng xóm ở đối diện cô không ngờ lại là một đại soái ca…
Không đúng không đúng, hắn đã xin cô thứ lỗi, xin nhận lỗi, không thể nói người ta ác nữa. (tỷ đã lên cơn mê trai rồi =]] )
Hơn nữa thành thật mà nói, cô lúc mới chuyển vào không có sang chào hỏi hàng xóm, cô làm sao có thể tức giận khi đối phương không biết tới sự tồn tại của cô, mới xâm phạm khu vực công cộng chứ?
Cô thật giống như có chút bốc đồng thì phải? Trong lúc bất chợt cảm thấy lúng túng lại vừa có chút mất thể diện.
“Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh, nói như vậy… Ừm, thôi không có chuyện gì, đã quấy rầy anh, ừm… Gặp lại sau.” Cô vội vàng xoay người lấy ra xâu chìa khóa mở cửa trong túi xách da, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong nhà, đóng kín cửa.
Oa, tại sao lại có thể như vậy! So với tình huống trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa còn bắt gặp bộ dạng hắn thân thể lõa lồ… A, thật là quá mức lúng túng a!
Đây là nhà của cô, cô rốt cục đã có một không gian hoàn toàn của riêng mình, một căn nhà thuộc về mình, không hề có cảm giác ăn nhờ ở đậu nữa.
Từ lúc cô mười tuổi ba mẹ đã qua đời vì tai nạn giao thông, cô vẫn sống nhờ ở nhà dì, mặc dù dì đối với cô rất tốt, nhưng mà dượng của cô bởi vì trong nhà có thêm miệng ăn, thủy chung vẫn chưa hề vui vẻ nhìn cô một lần, chị họ thì bởi vì phải đem gian phòng chia một nửa cho cô dùng, nên cứ tìm được cơ hội là nô dịch cô, quả thực đối đãi với cô như một con ở trong nhà.
Cho nên từ khi cô có cơ hội bắt đầu đi làm, liền liều chết cố gắng kiếm tiền, hơn nữa lại ăn mặc tiết kiệm từng đồng tiền một, cuối cùng đến ngày hôm nay cô hai mươi lăm tuổi, dựa vào sự cố gắng của chính mình, lần đầu tiên trong đời mua được một căn nhà.
Mặc dù đây là một căn nhà sang tay*, hơn nữa bên trong phòng đếm không tới mười lăm mét vuông, nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng mà so với chuyện mỗi ngày đối mặt với sắc mặt khó coi của dượng, và chuyện cùng với chị họ xài chung một căn phòng, thỉnh thoảng còn phải hành động như kẻ hầu của chị họ mà nói, nơi này quả thực chính là thiên đường!
(*nguyên văn là “nhị thủ”: hàng second-hand)
Nhà của cô, thiên đường của cô.
Từ hôm nay trở đi, cô ở chỗ này có một cuộc sống hoàn toàn mới, một bản thân hoàn toàn mới, một niềm vui vẻ hoàn toàn mới.
“Mày rốt cục cũng đã làm được, Du An An. Vạn tuế!” Cô ném cái khăn lau trên tay lên cao, khoái trá lớn tiếng hoan hô.
Hết Tiết Tử.
Buổi sáng tỉnh dậy còn chưa mở mắt, đã ngửi thấy được mùi thơm của hoa oải hương trong không khí, Du An An không nhịn được hít một hơi thật sâu, sau đó hé miệng lén lén cười.
Cô không phải là nằm mộng, cô thật sự đã mua được nhà, mua nhà mới, hì hì…
Chậm rãi mở hai mắt ra, cô mang theo nụ cười đánh giá bốn phía, ánh nắng mặt trời xuyên qua cái cửa sổ không có rèm che, chiếu sáng tất cả các góc bên trong căn nhà. Sàn nhà gạch men sứ kiểu cũ bị chà đến bóng loáng, những nét vẽ trên tường của đứa trẻ của chủ nhà trước, còn có tủ treo quần áo cũ họa tiết loang lổ chủ nhà trước để lại, cùng với cửa phòng đã bị hư chìa khóa.
Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này không có một vẻ mới mẻ độc đáo, nhưng mà cảm giác cũng thật rất tốt, bởi vì nơi này là nhà của cô, hoàn toàn thuộc về cô.
Cô nhìn một lúc, khóe miệng càng lúc càng nhếch cong, rốt cục không nhịn được há miệng cười ha ha ra tiếng, đồng thời ôm chăn bông lăn qua lăn lại trên giường nệm lò xo, sau đó không cẩn thận nên vui quá hóa buồn rơi xuống giường, phát ra một tiếng phịch.
“Thật đau nha!” Cô bò dậy vuốt vuốt cái mông. “Nhưng mà chứng minh tất cả những thứ này quả thật không phải là mộng, ha ha.”
Vừa nói, cô không khỏi phá lên cười, cho đến khi cái đồng hồ báo thức bên giường đột nhiên vang lên, nhắc nhở cô nên rời giường chuẩn bị đi làm, cô mới đột nhiên kinh hoảng nhảy dựng lên, vội vã phóng vào phòng tắm.
Vừa mua nhà, chịu áp lực từ tiền bạc, cô càng phải cố gắng làm việc kiếm tiền mới được, nhất là hai nghìn tiền thưởng chuyên cần mỗi tháng tuyệt đối không thể để mất.
Nghĩ đến tiền thưởng chuyên cần, động tác của Du An An lập tức trở nên nhanh chóng, không đến mười phút, cô đã rửa mặt thay trang phục xong xuôi, cầm lấy bánh mì nướng quết mứt hoa quả, vừa đi vừa ăn chuẩn bị ra cửa đón xe buýt đi làm.
Mở khóa, kéo cửa nhà ra, cô nhấc chân lên chuẩn bị bước ra khỏi cửa, đột nhiên nhìn thấy tận mắt cảnh tượng rối loạn ngoài cửa mà ngừng lại, suýt chút nữa muốn mất thăng bằng mà ngã nhào.
Cô vội vàng níu lấy khung cửa, trấn định thân thể, rồi mới đem tầm mắt chuyển qua cảnh tượng ngoài cửa.
Chỉ thấy bên ngoài cửa thang máy ngày hôm qua còn rất gọn gàng sạch sẽ, hiện tại lại có một đống giày vừa thối vừa bẩn vừa lớn nằm ngổn ngang, không chỉ nằm trước cửa lớn hàng xóm đối diện mà còn một đường tràn lan đến cửa nhà cô, còn có hai cái vắt ngang ở trên cánh cửa nhà cô.
“Trò quỷ gì đây?” Cô trợn tròn hai mắt, khó có thể tin bật thốt lên một câu.
Thời điểm đi mua nhà trọ, cô từng đến xem hơn ba lần, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp cực độ như trước mắt. Thực ra lúc trước, vì muốn biết rõ phẩm chất của hàng xóm, cô còn đi thẳng vào vấn đề, hỏi người môi giới bất động sản* đã bán căn nhà này cho cô, để xác định hàng xóm của cô không có vấn đề gì.
(*ở Việt Nam còn gọi là “cò” nhà đất a)
Nhớ lại ngày đó tên môi giới đã trả lời cô thế nào?
“Cô yên tâm, Du tiểu thư, tôi buôn bán phòng ốc đã mười mấy năm, làm sao lại không biết yêu cầu của khách chứ? Nữ sinh mỹ lệ còn trẻ như cô vậy, tôi làm sao có thể có giới thiệu phòng ốc có hàng xóm xấu xa cho cô? Nếu như cô không yên lòng, tôi cùng cô đi khắp hàng xóm lầu trên lầu dưới hỏi thăm một chút, xem tôi có lừa cô hay không.”
Không có lừa gạt cô? Vậy cái đống hỗn loạn trước mắt này muốn giải thích thế nào?
Tên môi giới đáng giận!
Du An An tức giận dùng sức đá cái giày thối đang vắt ngang trên cánh cửa nhà cô sang phía cửa đối diện, cô bây giờ không có thời gian gây lộn với hàng xóm xấu xa đối diện, đợi sau khi cô tan việc đi về rồi hãy nói.
Nếu như cô tan việc về nhà, đống hỗn loạn trước mắt còn chưa được dọn dẹp, cũng đừng trách cô trở thành một hàng xóm mới hung hãn.
Mím môi, cô khóa kỹ cánh cửa, trong lúc đợi thang máy lên, không thể nhịn được nữa dùng chân đá tất cả đống giày thối trong phạm vi quanh mình về phía cửa nhà đối diện.
Đáng giận, cô vốn đang có tâm tình tốt, tất cả đều đã bị phá hư, thật là tức chết người!
* * *
Mặc dù muốn về sớm một chút tìm hàng xóm nhà đối diện ước pháp tam chương*, bất quá bởi vì tạm thời có việc làm thêm, Du An An lập tức quyết định kiếm tiền là quan trọng hơn, cho nên đợi đến khi cô tan việc đã chín giờ, về đến nhà hơn mười giờ, cô đã không còn sức lực để đi “chào hỏi” hàng xóm nữa.
(*ước pháp tam chương: nghĩa là lập ra những quy ước, quy định đơn giản, xem thêm điển tích cuối chương)
Bất quá nguyên nhân chủ yếu khiến cho cô quyết định tạm thời bỏ qua cho hàng xóm đối diện, chính là cái đống giày thối ở trước cửa nhà cô toàn bộ đều đã biến mất, trước cửa nhà cô lại khôi phục cảnh tượng sạch sẽ, cho nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Liên tục bốn ngày sau đó, tâm tình của cô đều tốt vô cùng, bởi vì trước cửa đối diện không còn xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn nữa, hơn nữa công ty còn liên tục cho cô tăng ca thêm một tuần lễ, khiến cho cô kiếm được thêm không ít phí làm việc ngoài giờ.
Xuống xe buýt bước về nhà, cô không nhịn được khoái trá vừa đi vừa tính xem, tháng này cô có thể được tới bao nhiêu tiền lương.
Hai vạn tám cộng thêm hai nghìn tiền thưởng chuyên cần tương đương ba vạn, hơn nữa phí liên tục làm thêm ba giờ trong năm ngày ước chừng cũng hai nghìn, tiền lương tháng này của cô ít nhất cũng được tới ba vạn hai!
Vạn tuế! Vạn tuế! Dư ra tới hai nghìn thế này cô phải xài như thế nào đây?
Đồ vật trong nhà mà chủ nhà trước để lại cơ hồ cũng còn có thể dùng được, cho nên không cần mua cái mới.
Thiết bị đồ dùng điện thì sao? Ti vi cũng không cần, dù sao cô cũng không có thời gian xem ti vi, về phần quạt điện, bởi vì mùa hè còn chưa tới nên cũng không vội mà mua… A, đúng rồi! Cô cần một nồi cơm điện cùng với chảo rang, bởi vì hai lý do sau, thứ nhất là cô sau này có thể làm cơm hộp đem tới công ty ăn, thứ hai là như vậy thì ngay cả tiền ăn bữa trưa cũng có thể tiết kiệm được.
Thật tốt quá, cái chủ ý này không tệ, ngày mai làm xong ca làm thêm, sau khi tan việc sẽ đi mua.
Tâm tình vô cùng tốt, cô vừa đi vừa ngâm nga hát bước vào trong thang máy, thang máy chậm rãi trèo lên, chỉ chốc lát sau đã tới tầng lầu cô ở, sau đó “đinh” một tiếng mở ra.
Cửa thang máy vừa mở, tâm tình tốt của Du An An lập tức không cánh mà bay.
Trước cửa thang máy một lần nữa biến thành một biển giày, lần này thậm chí còn nhiều giày hơn lần trước, làm cho cả thang máy cũng bao phủ trong một cái mùi làm người ta thấy ghê tởm.
Cô không tự chủ được đưa tay bịt miệng bịt mũi, lông mày nhíu chặt lại.
Lúc này cửa thang máy đột nhiên chậm rãi đóng lại trước mắt, cô vội vàng đè xuống cái nút mở cửa làm cho cửa thang máy lần nữa mở ra, nhưng mà đối mặt với cái biển giày vừa dơ vừa loạn vừa kinh tởm trước mắt, cô thật không biết làm như thế nào mới có thể bước ra bước đầu tiên.
Đáng giận đáng giận, thật là đáng giận! Đối diện nhà cô rốt cuộc là cái loại hàng xóm chết bầm nào, nếu có nhiều bằng hữu như vậy, chẳng lẽ không thể đi mua thêm kệ giày cho người ta để sao? Ném loạn ném loạn như vậy rốt cuộc có chút chuẩn mực nào hay không a!
Nhưng mà những cái giày này cũng bẩn như vậy, loạn như vậy, không nghĩ cũng biết bọn họ không có chuẩn mực, hơn nữa còn có câu nói ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, nói như vậy thì hàng xóm của cô cũng không phải là loại người có chuẩn mực rồi, nếu đã như vậy thì…
Trừng mắt nhìn đống giày chặn đường phía trước, cô lạnh lùng cười một cái sau đó liền nhấc chân lên, không chút do dự về đá về phía trước…
Một cái giày bẩn bay lên, lướt qua vô số giày bẩn, sau đó rơi xuống bên cạnh cầu thang.
Cô hài lòng nhếch cao khóe môi tiếp tục đá, quyết định, người nào dám chặn đường của cô, người nào dám vượt qua vạch giới hạn, tất cả đều đáng chết.
Đang lúc cô được đá đến mức hết sức khoái trá, cửa nhà hàng xóm lại đột nhiên mở ra, làm cho cô hoàn toàn không kịp co chân về, một cái giày vừa mới bị cô đá cứ như vậy bay giữa không trung, rơi xuống trong đống giày như một ngọn núi nhỏ trên cầu thang, hơn nữa lại còn biến thành cọng rơm cuối cùng đè sụm con lạc đà*, làm cho đống giày từng cái từng cái toàn bộ rớt xuống dưới cầu thang.
(*na ná như ‘một giọt nước cuối cùng làm tràn ly’)
Không gian trong nháy mắt tựa hồ như đông cứng lại, làm cho Du An An không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm từng chiếc giày lăn xuống cầu thang, hoàn toàn không dám nhìn tới đối phương.
Cô xong đời, cô chết chắc, cô nhất định sẽ bị đánh chết.
Nhiều giày như vậy, nghĩa là đối phương nhất định có rất nhiều người, cho dù người không rất nhiều, chỉ nhìn giày lớn nhỏ cũng biết trong nhà toàn bộ đều là đàn ông.
Cô xong đời rồi, vừa nãy cô tại sao không nghĩ trước rồi mới làm sau, tại sao không sớm ý thức được đối phương toàn bộ đều là đàn ông, mà cô chỉ là một cô gái nhỏ tay trói gà không chặt lại không có ai giúp đỡ? Cô là đứa ngu ngốc, ngu ngốc, cô chết chắc rồi!
Nhưng phản ứng của đối phương lại là không kêu lên một tiếng, bất quá hắn càng như thế, thần kinh của cô lại càng căng thẳng.
Người này rốt cuộc là muốn như thế nào, có bản lãnh thì mở miệng mà mắng nha! Nếu như hắn mở miệng mắng cô trước, cô cũng không phải chột dạ, có thể hào phóng cãi lại cùng mắng nhau với hắn.
Mắng đi nha, mắng đi nha! Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng, nhưng cô chỉ nghe thấy thanh âm xột xoạt của túi nhựa liên tiếp vang lên, sau đó cánh cửa phịch một tiếng bị đóng lại.
Cô ngạc nhiên quay đầu, không tin đối phương sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, hay là đối phương căn bản là không nhìn thấy cảnh cô đá bay giày của bọn họ? Bất kể như thế nào, cô tận đáy lòng cảm tạ ông trời đã giúp cô tránh được một kiếp.
Thở phào nhẹ nhõm, nhưng không tới một giây sau lại tiếp tục nín thở, cô không thể tin vào hai mắt, nhìn chằm chằm hai túi rác thật lớn đột nhiên xuất hiện nằm chồng chất bên cạnh thang máy.
“Lại trò quỷ gì đây?” Cô không tin đối phương cư nhiên có thể kinh tởm đến trình độ này, thậm chí ngay cả túi rác cũng đều ném ra ngoài?
Khốn kiếp, đây rốt cuộc là cái loại hàng xóm bệnh hoạn gì nha?
Nguyền rủa hắn ăn cơm bị mắc nghẹn, bước đi bị xe đụng, công việc không chăm chú bị ông chủ đuổi việc, cô nguyền rủa hắn!
Không nhịn được nổi giận đùng đùng đá bay một chiếc giày trước mắt, cô mới xoay người dùng cái chìa khóa mở cửa đi vào trong nhà, sau đó dùng lực thật mạnh đóng sầm cửa lại.
Hôm nay đối phương người đông thế mạnh, tạm thời bỏ qua cho hắn, nhưng mà ngày mai… Hừm hừ, chờ xem là được rồi!
* * *
“An An, em làm sao vậy?”
Nghe thấy tiếng bà chủ quan tâm hỏi thăm, Du An An trề nhẹ môi dưới, tức đến mức ngay cả sức lực oán trách cũng không còn.
Buổi sáng lúc cô ra khỏi cửa, ngoài cửa vẫn còn cảnh tượng hỗn loạn, ngoại trừ cái đống giày bẩn ngổn ngang, lại có thêm vài bao rác, làm cho cả tầng lầu vừa bẩn lại vừa hôi thối, hại cô suýt chút nữa muốn ói ra ngoài.
Cô thật sự không hiểu nổi, trên thế giới này tại sao có thể có loại người như vậy tồn tại? Hắn chẳng lẽ không biết cửa thang máy là khu vực công cộng, không phải là nhà hắn sao?
Tại sao cô lại đụng phải cái loại hàng xóm chết bầm này? Cô thật muốn khóc quá.
“An An?”
“Không có gì, chẳng qua là tâm tình không tốt mà thôi.” Cô đơn giản trả lời bà chủ.
Quán cà phê Hạnh Phúc này chính là nơi cô đi làm thêm cuối tuần, bà chủ Đoạn Hựu Lăng là một người rất tốt tâm địa lương thiện, vừa nghe cô nói mục đích mình cố gắng làm thêm công việc như vậy, là vì muốn tiết kiệm tiền mua nhà cửa liền lập tức nhận thuê cô, thậm chí tuần trước bà chủ còn nhặt được một cô gái ngang tuổi cô, nghe nói là một nữ sinh không có nhà để trở về, liền cho cô ấy ở tạm phòng trọ nhỏ phía sau, người quả thực tốt đến mức không còn lời nào để nói.
“Sao vậy? Chị nhớ là em mới vừa mua nhà mới, tâm tình rất tốt mà.” Đoạn Hựu Lăng nói. “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Em gặp phải một ác hàng xóm.” Du An An bĩu môi trả lời.
“Em gặp phải một ác hàng xóm.” Du An An bĩu môi trả lời.
“Ác hàng xóm?”
“Dạ.”
“Sao lại như vậy, em trước mua căn nhà kia, không phải là đã xác định hàng xóm xung quanh không có vấn đề gì sao?”
“Em bị gạt, em nghĩ tên môi giới bán nhà nhất định cùng hàng xóm lầu trên lầu dưới thông đồng với nhau, những người này hợp lại nói dối em.”
“Như vậy a, mà tên ác hàng xóm kia cuối đã làm chuyện gì với em?”
“Người đó căn bản là không có nửa điểm trình độ!”
“Là sao?”
“Chị biết không? Bọn họ đem giày quăng khắp nơi, có chiếc còn bay đến nằm trên cửa nhà em, hơn nữa những chiếc giày kia vừa bẩn vừa thối, em vừa nhìn thấy đã có cảm giác muốn nôn, còn chưa kể, hắn còn đem bao rác chất ở bên cạnh thang máy, mà không phải chỉ là một bao hai bao thôi, cái đống đó chồng lên nhau cũng cao hơn eo của em, còn phát ra mùi hôi thối. Chị Hựu Lăng, em thật sắp bị ép đến phát điên rồi chị có biết hay không?” Cô vẻ mặt đưa đám.
“Em không nói với bọn họ, yêu cầu bọn họ đừng làm như vậy nữa sao?” Đoạn Hựu Lăng nhíu mày hỏi.
Du An An lắc đầu.
“Tại sao? Có lẽ khi em nói bọn họ sẽ cải thiện.”
“Bọn họ có rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là nam.”
“Ý em là hàng xóm đối diện ở đây là một đống đàn ông?”
“Thành thật mà nói, em cũng không biết.”
“An An?” Đoạn Hựu Lăng ngạc nhiên nhìn cô.
Du An An đột nhiên thở phì ra. “Căn cứ theo lời nói của hàng xóm lầu trên lầu dưới, em ở đối diện với một vị tiên sinh, vừa hiền hòa, lại nhiệt tâm giúp người, mặc dù không thường xuyên gặp mọi người, nhưng mà nếu nhìn thấy hàng xóm đều sẽ gật đầu chào hỏi, đã từng nhìn thấy hắn ta giúp đỡ người già xách đồ nặng, giúp mọi người sửa chữa đồ linh tinh trong nhà.”
“Vậy hẳn là người không tệ lắm nha!”
“Em lúc đầu khi mua nhà cũng là nghĩ như vậy, ai biết những chuyện này căn bản là những lời nói dối để gạt em chịu mua căn nhà kia.” Cô tức giận nói.
“Ý em là sao?”
“Nếu như vị tiên sinh kia thật sự là một người không tệ, sao lại có một đống bằng hữu ăn mặc kinh khủng đến mức giày vốn là màu gì cũng nhìn không ra? Sao lại tùy tiện đem rác chất thành đống bên ngoài cửa lớn? Tên môi giới bán căn nhà kia cho em căn bản là miệng đầy lời nói dối khốn kiếp!” Cô giận không kềm được, nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy em bây giờ muốn làm sao?” Đoạn Hựu Lăng lo lắng hỏi.
“Mua cũng đã mua rồi còn có thể làm sao? Chỉ có thể chờ thời điểm đối phương không có nhiều người như vậy, tìm vị tiên sinh kia ra ngoài đàm phán.” Cô bất đắc dĩ thở dài.
“Một mình em có sao hay không? Có muốn chị gọi Thiệu Giác ra mặt giúp em nói chuyện với đối phương hay không?” Đoạn Hựu Lăng lo lắng nhìn cô.
Du An An sợ hết hồn. Gọi ông chủ giúp cô? “Không cần không cần không cần.” Cô nhanh chóng lắc đầu cự tuyệt.
Gọi ông chủ đi giúp kẻ làm thêm ở quán nhỏ như cô, chuyện này cô đảm đương không nổi, huống chi ông chủ nhìn qua thì thấy rất hòa thuận, nhất là khi có bà chủ ở đây, nhưng mà nếu như bà chủ không có ở đây, hắn căn bản là nghiêm túc nghiêm nghị như quỷ, hại cô mỗi lần tới nơi này đi làm thêm, đều phải liều chết cầu mong ông chủ không có ở đây.
“Thật không cần sao?” Đoạn Hựu Lăng vẫn là vẻ mặt lo lắng.
“Thật không cần.” Cô dùng sức gật đầu.
“Được rồi, nếu như cần hỗ trợ thì cứ nói cho chị biết, không nên khách khí với chị.”
“Được.” Cô lần nữa dùng sức gật đầu. “Cám ơn chị, chị Hựu Lăng.”
“Không cần khách khí.” Hựu Lăng khẽ mỉm cười với cô.
Leng keng leng keng…
Lúc này cái chuông nhỏ treo trên cửa vang lên, có khách đẩy cửa đi vào, Du An An lập tức tiến ra đón.
“Hoan nghênh đã tới.” Cô mỉm cười mở miệng, sau đó quay đầu nhìn về phía bên trong quán xem có còn chỗ trống cho khách tới ngồi hay không.
A, vừa vặn có hai vị khách đang đứng dậy chuẩn bị rời đi, bọn họ thật đúng là ‘tới sớm không bằng tới đúng dịp’ nha!
“Hai vị xin mời bên này.”
Cô nở nụ cười chân thành dẫn đường cho khách, khi đi ngang quầy bar, thuận tay cầm lên cái khay, cái khăn lau và cuốn menu, lại cùng lúc dẫn đường cho hai vị khách tới bàn, thuận đường còn dọn dẹp đồ ăn nước uống của những vị khách cũ, rồi đưa cuốn menu cho những vị khách mới.
Đoạn Hựu Lăng mỉm cười nhìn cô nàng nhân viên làm thêm này, vạn phần cao hứng mình ban đầu cũng không tuyển lầm người, Du An An quả nhiên là cô gái tốt tay chân gọn gàng lại siêng năng chịu khó.
Cho nên nàng thầm nghĩ, nếu như An An tự mình không giải quyết được tên ác hàng xóm kia, nàng sẽ nhờ ông xã hoặc nhờ mấy người đàn ông ít khi lộ diện sống ở lầu tám của khu nhà trọ này* ra mặt giúp An An giải quyết.
(đoạn này nói tới những nhân vật khác trong Hệ liệt: Nhà trọ tám tầng)
Còn hiện tại, tạm thời cứ yên lặng theo dõi kỳ chuyển biến thế nào trước đã.
* * *
Buổi tối tan việc về nhà, Du An An cũng không theo kế hoạch đến cửa hàng mua nồi cơm điện và chảo rang mà cô muốn, bởi vì … hai đồ vật này đều là dùng để nấu ăn, mà cô tuyệt đối không muốn ôm chúng lướt qua cái cửa thang máy đáng sợ kia, cho nên, cô quyết định trước hết phải giải quyết tên ác hàng xóm đối diện đã rồi mới nói tới những thứ kia.
Thang máy đi lên như diều gặp gió, nhanh chóng đến tầng lầu cô ở, bởi vì không biết khi cửa thang máy mở ra sẽ có cảnh tượng như thế nào, vì vậy cô theo bản năng thừa dịp trước khi thang máy mở cửa mãnh liệt hít một ngụm khí lớn, sau đó tạm thời ngưng hít thở, để phòng ngừa mình bị cái đống rác cùng giày bẩn ở ngoài cửa thang máy làm cho té xỉu.
Đinh!
Lúc này cửa thang máy lên tiếng mở ra, điều làm cô kinh ngạc chính là đống rác và đống giày thối chết kia toàn bộ đều không thấy đâu, trên tầng lầu lại khôi phục vẻ ngăn nắp sạch sẽ.
Thật tốt quá, khách khứa nhà hắn rốt cục toàn bộ đều đã rời đi. Như vậy là tốt nhất, cô cũng không cần lo lắng đối phương người đông thế mạnh, mình sẽ gặp phải bất lợi nữa.
Đi ra khỏi thang máy, cô trực tiếp đi tới cửa nhà đối diện, mạnh mẽ tự tin đưa tay đè xuống cái chuông điện bên cạnh cửa.
“Chiếp… Chiếp…” Trong nhà phảng phất vang lên chuông cửa giả tiếng chim.
Cô hai tay khoanh trước ngực đứng ở trước cửa, làm ra một bộ mặt dữ tợn, chờ đợi tặng cho đối phương một sự bài giáo huấn nghiêm khắc.
Nhưng đằng sau cửa lớn không có tiếng động gì, cũng không có ai phản ứng.
Giở trò quỷ gì nha, chẳng lẽ không có ai ở nhà sao?
Cô không nhịn được lại tiếp tục nhấn chuông cửa, sau đó lắng tai nghe tiếng động phía sau cửa lớn.
“Cạch.” Từ cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa.
Có phản ứng! Cô nhanh chóng đem hai tay khoanh lại trước ngực, hất cằm lên, bày ra tư thế nghênh đón kẻ địch.
Cửa lớn mở ra, một cái đầu tóc còn ướt sũng, một người đàn ông lõa lồ toàn thân chỉ dùng một cái khăn lông quấn ở bên hông bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ gặp phải một cảnh tượng hoàn toàn ngoài dự tính, hơn nữa lại còn hù chết người đến như vậy, Du An An hoàn toàn không khống chế nổi mình thét lên một tiếng chói tai, trong nháy mắt lập tức xoay lưng lại.
“A, sắc lang!”
Đứng trong cửa, Na Nghiêm không nhịn được lộ ra một vẻ mặt khó hiểu, quay đầu nhìn nhìn xung quanh.
Sắc lang? Nơi nào có sắc lang đâu?
Khoan đã, cô kêu to sắc lang rồi cũng không bỏ chạy, hơn nữa còn lập tức xoay người đưa lưng về phía hắn, cô nói sắc lang không phải là ám chỉ hắn sao?
“Cô nương, sắc lang ở đâu ra?” Nhíu mày, hắn cố ý bắt chước cách cổ nhân thường nói.
Du An An đột nhiên nhíu chặt chân mày, đối với ác hàng xóm phía sau lưng lại càng thêm phần bực bội. Cái gì mà cô nương nha? Vừa nghe cũng biết là người không đứng đắn.
“Sắc lang chính là anh!” Cô lớn tiếng nói.
“Xin hỏi cô nương, tại hạ có đụng tới một sợi lông măng của cô sao?”
“Không có, nhưng là người trần truồng thân thể lõa lồ, giữa sắc lang và biến thái chẳng lẽ anh thích bị gọi là biến thái sao?”
“Nếu như tôi cũng không thích cả hai thì sao? Còn có khác lựa chọn không?”
“Có! Bệnh thần kinh!”
Na Nghiêm sửng sốt, phút chốc cười lớn ra tiếng.
Nghe thấy tiếng hắn cười lớn, Du An An suýt chút nữa đưa tay cốc lên đầu mình. Cô đang làm gì vậy trời? Cư nhiên quên mất chuyện chính, ở chỗ này nói nhảm theo hắn.
“Này, tôi có lời muốn nói với anh, có thể phiền anh mặc quần áo vào đàng hoàng được không?”
“Cô có lời muốn nói với tôi? Xin hỏi cô nương chúng ta quen biết nhau sao?” Dừng tiếng cười lớn, hắn mang một vẻ khinh bạc hỏi.
“Không quen biết.”
“Vậy xin hỏi cô nương tìm tôi có chuyện gì?”
“Bởi vì tôi có chuyện muốn nói với anh, còn nữa, làm ơn đừng có cô nương này cô nương nọ nữa được không?” Du An An nói xong nghiến răng nghiến lợi.
“Được rồi, vị tiểu thư này có lời gì xin cứ nói, bất quá trước hết, có thể quay người lại hay không? Tại hạ thật sự không có thói quen nói chuyện với lưng của người khác.” Hắn mỉm cười nhìn bóng lưng của cô.
“Tôi cũng không có thói quen hướng về phía một người không có mặc quần áo mà nói chuyện, anh trước hết đi mặc quần áo đi.” Du An An kiên trì quay lưng về phía hắn.
Na Nghiêm đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cô nàng này nói chuyện sắc sảo như vậy, mà sao cá tính lại rất bảo thủ nha! Hắn cũng không phải là cả người trần truồng, bộ phận nào quan trọng đều đã che lại rồi, cô còn xấu hổ cái gì nữa?
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Cái gì?”
“Mười lăm tuổi hay là mười ba tuổi, từ nhỏ sinh sống trong tu viện, chưa từng nhìn thấy đàn ông cởi trần a?” Hắn nhếch khóe miệng, tiếng cười có chút chế nhạo.
Du An An nghe vậy xoay người lại nhìn hắn chằm chằm. Mặc dù hắn khăn tắm xốc xếch cùng với nửa thân trần vẫn làm cho cô tràn đầy xấu hổ không được tự nhiên, nhưng mà cô đột nhiên nhớ ra mình là tìm đến hắn để lý luận, cho nên bất kể như thế nào cô cũng phải là người đầy khí thế mới đúng, nếu không như thế này làm sao có thể nói được hắn?
“Tôi hiện bao nhiêu tuổi, có từng nhìn đàn ông cởi trần hay không, cũng không liên quan tới anh.” Cô lần nữa khoanh tay trước ngực, phát ra khí thế, hất cằm lên khiêu khích nói với hắn.
Thận trọng nhìn cô hai lỗ tai đỏ bừng, hắn vẫn cười hỏi. “Cô muốn nói với tôi cái gì?”
“Có thể phiền anh có chút đạo đức công cộng, đừng biến cái chỗ này thành một đống hỗn loạn được không?” Cô gọn gàng dứt khoát nói rõ ý tứ.
Na Nghiêm đầu tiên là vẻ mặt khó hiểu quay đầu nhìn bốn phía, sau đó mới dùng giọng điệu hoài nghi hỏi. “Nơi này có chỗ nào hỗn loạn?”
Cô hung hăng trừng hắn một cái.
“Bây giờ không có loạn, nhưng là tối hôm qua, buổi sáng hôm nay, thậm chí buổi sáng thứ hai, nơi này có một đống giày cùng với những bao rác ngổn ngang hôi ngất trời.” Cô dùng sức nhấn mạnh hai chữ ‘bao rác’. “Cái cửa cầu thang này là khu vực công cộng, có thể phiền anh có chút đạo đức hay không, đừng vì tiện nghi của mình mà ảnh hưởng đến người khác!”
“Người khác là người nào?”
“Tôi.”
“Cô?”
“Chính là tôi.”
“Cô sống ở nơi này sao? Tại sao tôi thật giống như là trước giờ chưa từng thấy cô?” Na Nghiêm ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
“Tôi là mới dọn đến, sống tại đây.” Du An An khẽ nghiêng người chỉ về hướng đối diện cửa nhà hắn, cũng chính là cửa nhà cô, cũng lạnh lùng trừng mắt với hắn một cái.
“Thì ra là như vậy.” Na Nghiêm gật đầu như có điều suy nghĩ.
“‘Thì ra là như vậy’ là có ý gì?”
“Tôi vẫn nghĩ là phòng ốc đối diện vẫn là trống không chưa có người ở, cho nên mới không chú ý đến những chuyện này, sau này tơi sẽ chú ý.” Thái độ của hắn thành khẩn ngoài dự tính của cô. “Còn nữa, về chuyện tối hôm qua, buổi sáng hôm nay, còn có buổi sáng thứ hai, tôi đều muốn xin lỗi cô, thật xin lỗi.”
Du An An ngạc nhiên nhìn hắn, có chút sợ ngây người.
Cô hoàn toàn không hiểu nổi người này rốt cuộc là một người như thế nào, vốn còn tưởng rằng hắn thủy chung không biết lễ phép, không có đi học, thái độ ác liệt, là loại lưu manh chết cũng không nhận sai, không ngờ tới hắn cư nhiên nói xin lỗi với cô! Trừ lần trước ra, mặc dù cô không muốn chú ý, nhưng hắn nhìn lại thật đúng là giống như người mẫu nha, không chỉ có dáng người đẹp, vẻ ngoài đẹp trai, da thịt thân thể màu đồng kia quả thực là so sánh với người mẫu trên tạp chí còn hấp dẫn hơn nhiều.
Ác hàng xóm ở đối diện cô không ngờ lại là một đại soái ca…
Không đúng không đúng, hắn đã xin cô thứ lỗi, xin nhận lỗi, không thể nói người ta ác nữa. (tỷ đã lên cơn mê trai rồi =]] )
Hơn nữa thành thật mà nói, cô lúc mới chuyển vào không có sang chào hỏi hàng xóm, cô làm sao có thể tức giận khi đối phương không biết tới sự tồn tại của cô, mới xâm phạm khu vực công cộng chứ?
Cô thật giống như có chút bốc đồng thì phải? Trong lúc bất chợt cảm thấy lúng túng lại vừa có chút mất thể diện.
“Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh, nói như vậy… Ừm, thôi không có chuyện gì, đã quấy rầy anh, ừm… Gặp lại sau.” Cô vội vàng xoay người lấy ra xâu chìa khóa mở cửa trong túi xách da, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong nhà, đóng kín cửa.
Oa, tại sao lại có thể như vậy! So với tình huống trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa còn bắt gặp bộ dạng hắn thân thể lõa lồ… A, thật là quá mức lúng túng a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook