Chung Nguyên hỏi tôi: “Đầu gỗ, không phải em thích anh đó chứ?”

Tôi không thèm nghĩ gì độp lại ngay: “Nói nhảm, ta tự ngược mới đi thích ngươi.”

Đúng lúc này, thầy giáo trên bục giảng đột nhiên lên tiếng: “Hai bạn ngồi đằng sau đó, làm ơn chú ý một chút.”

Tôi lại càng thêm xấu hổ không thể tả.



Buổi tối lúc quay về, cái câu Chung Nguyên nói cứ lăn qua lăn lại trong não tôi: “Đầu gỗ, không phải em thích anh đó chứ?”

Không, đừng nói tôi thực sự thích hắn chứ? Như vậy là khủng bố đó …

Lúc giúp hắn tập luyện đã bị áp bức tới vậy, nếu thích hắn nữa thì không còn ngày tự do nào mất … Huống chi nếu tôi thích hắn mà hắn không thích tôi, thật sự rất mất mặt nha >___

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương