Tôi ôm bóng rổ, bi phẫn ngẩng đầu lên nhìn bảng rổ, nó rụt rè e thẹn một cách kiêu ngạo đứng lù lù ở đó, rõ ràng vẫn không chịu nhúc nhích, khó đánh trúng chết đi được.

Tôi vừa thảy tổng cộng mười trái, hết chín cái ra ngoài, một cái may mắn đánh được trúng vành rổ, ai dè lại bắn ngược ra sau hạ cánh luôn vào đầu mình …

Hay nha, coi bộ bóng rổ mà một công cụ tự ngược đãi rất tốt, mặc dù tôi là người bình thường, không thích tự hành hạ bản thân, nhưng mà vì mấy trăm đồng tiền thưởng, hihi, phải nhịn thôi chứ sao.

Chuyện là hội bóng rổ trường học tổ chức một cuộc thi ném bóng rổ, trong đó phần thi dành cho nữ, đứng nhất được thưởng 500 ngàn.

Tôi là người rất yêu tiền, mà lại còn rất thiếu tiền, như một gốc cây trên sa mạc đang gáo thét đòi được tiền tươi tưới vào.Vì cái khoản tiền 500 ngàn này, bèn hí hửng đi báo danh.

Nhưng mà lúc này, nhìn cái bảng rổ lạnh lùng cao quý kia, thiệt là mất ý chí hết sức.

Đột nhiên, một quả bóng từ xa bay tới, giống như hướng dẫn vậy nha, nhẹ nhàng bay vào rổ! Rơi tọt xuống.

Tôi khiếp sợ quay đầu lại, muốn nhìn thử coi thần tiên phương nào tính làm mình mất mặt đây, sau đó thì hai mắt sáng ngời, mặt đỏ tim đập, adrenalin tăng vọt …

Tóm lại là, những hiện tượng sinh lý bình thường xuất hiện lúc mọi người nhìn thấy trai đẹp tôi không thiếu cái nào a.

Người đó chính là Lục Tử Kiện. Anh là ai?

Chính là thành viên của đội bóng rổ học viện hóa học, cao lớn đẹp trai, nho nhã lễ độ, hơn nữa là cán bộ trường, năm trước còn được học bổng… Lục Tử Kiện sinh ra là để được gái mê.

Cho nên, tôi có phát ra một chút hám trai cũng là bình thường.

Sau đó nhìn thấy cái người phía sau Lục Tử Kiện, Chung Nguyên, tôi liền hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Tôi rất rất rất là hận Chung Nguyên, hận sâu đậm luôn. Người đến đánh bóng rổ càng ngày càng đông, sân thì bé chắc chắn không đủ dùng, mọi người cũng thoải mái, mặc kệ là quen hay chưa quen, hai ba người cùng xài chung một sân là bình thường.

Hiện giờ tôi còn hạnh phúc được dùng chung sân với Lục Tử Kiện, hừ, không may là còn có Chung Nguyên. Nhìn chằm chằm bóng dáng Chung Nguyên, trong lòng tôi thầm khấn, cháy đi, cháy đi, cháy quách đi!!! Liền sau đó ôm lấy bóng, hung hăng ném về phía hắn.

Chung Nguyên ôm đầu, quay đầu nhíu mày liếc một cái, tôi buông tay, cười nói “Xin lỗi nha, lỡ tay.”

Tôi lại nhặt bóng lên, trong đầu ngừng một lát lại bắt đầu niệm cháy đi cháy đi… Hehe, hóa ra tôi cũng có nghề lắm nha, tuy rằng ném rổ không vào, nhưng ném Chung Nguyên phát nào cũng trúng liền, cho nên không lâu sau, bộ đồ trắng của hắn đã điểm hoa.

Lục Tử Kiện nãy giờ vẫn chuyên tâm ném bóng mãi mới pháthiện vấn đề, anh nhìn nhìn Chung Nguyên một lát, kỳ quặc nói: “Chung Nguyên, mày không phải bị bệnh sạch sẽ à, quần áo gì bẩn vậy?”

Chung Nguyên không trả lời, giương mắt nửa cười nửa không liếc qua tôi một cái.

Lòng tôi chột dạ, trốn tránh ánh mắt hắn, hướng Lục Tử Kiện cười tủm tỉm nói: “Anh Kiện, chào anh, em là sinh viên cùng trường, tên Mộc Đồng.”

Lục Tử Kiện cười haha nói: “Chào em, là năm nhất à?” Tôi ra sức gật đầu như giã tỏi, hai mắt hào quang nhìn anh chằm chằm.

Lục Tử Kiện bị nhìn tới ngại luôn, vừa cười cười, đột nhiên nói “Kiểu tóc của em hay à, có cá tính.”

Tôi sờ sờ quả đầu cụt cỡn mới cắt vài ngày của mình, hix, thương tâm quá đi. Cụt lủn đâu phải tại tôi chứ.

Ngày xửa ngày xưa … đại khái là khoảng hai tuần trước, khi đó tôi cũng có một mái tóc dài thướt tha, nhưng ai mà ngờ, sau một ván bài đã lặng lẽ thay đổi vận mệnh của chúng nó (là tóc ấy ạ!).

Trước đó một trận bóng rổ tranh tài nảy lửa được tiến hành, tôi tuy rằng không có hứng thú với bóng rổ, nhưng mà với trai đẹp rất là hứng thú, nhất là lại đẹp như Lục Tử Kiện, cao lớn, ấm áp, ôn hòa, có chút ngại ngùng mà hiền hậu …

Tóm lại là cái gì trên người anh ấy tôi cũng thích, bao gồm cả làn da. Tôi thích con trai da ngăm đen một chút, như vậy mới có nam tính.

Chứ con trai đàn ông nào cũng y chang tên Chung Nguyên trắng hếu kia, chắc là cả thế giới phải đau buồn a.

Lại nói thi đấu bóng rổ lúc đó, học viện hóa do Lục Tử Kiện dẫn đầu thẳng tiến vào trận chung kết, mà tranh tài trong trận này chính là học viện quản lý của Chung Nguyên.

Lúc đó toàn thể giáo phái mê trai đẹp chia làm hai phe, một phe là học viện hóa, hướng về Lục Tử Kiện, một phe là học viện quản lý, hướng về Chung Nguyên.

Cái tên Chung Nguyên này khoái làm ra vẻ thần bí, hắn ta không xuất hiện hôm khai mạc, thời điểm đấu loại cũng không lên sân khấu, chỉ có xuất hiện ở ¼ trận chung kết, trong hai phút cuối tập trung vào chiến cuộc mà thôi.

Rất nhiều người khen Chung Nguyên vô cùng tài giỏi, nói cái gì mà hắn như Micheal Jordan tái thế (gì chứ, cái người đó còn chưa có chết mà!!!) tôi không thèm tin.

Dù sao Lục Tử Kiện là nhất, Lục Tử Kiện không chê vào đâu được, Lục Tử Kiện … tất thắng!

Nhưng mà bên trong học viện hóa không ngờ có tồn tại một hội ngầm, dĩ nhiên là Chung phái, hơn nữa trong đó ba thành viên nòng cốt là Lão đại, lão nhị và lão tứ phòng tôi (giời ơi, phòng có bốn người).

Mấy ngày đó tôi và ba người bọn họ bởi vì chiến tranh Lục Chung mà tình cảm sứt mẻ, cãi nhau túi bụi, cuối cùng tôi hiên ngang lẫm liệt chỉ vào mái tóc đẹp đẽ của mình, thề với bọn họ “Học viện quản lý mà thắng, tao thề sẽ cạo đầu!”

Cuối cùng, tôi thực sự phải cạo hết …

Trận chung kết ngày đó hiện trường thập phần hồi hộp, tôi chen trong đám người la “Lục Tử Kiện cố lên” la tới khan cả cổ họng. Khi trận đấu còn có một phút nữa, học viện hóa dẫn 5 điểm, tôi nắm chặt tay, chắc mẩm học viện quản lý thua rồi.

Tự dưng lúc đó bọn họ bèn đòi thay người, Chung Nguyên lên sân khấu diễn.

Liền sau đó, Chung chết tiệt ném ba trái 3 điểm.

Đúng vậy, là ba trái, ba điểm, chỉ trong một phút cuối. Tôi rất là tin tưởng, Chung Nguyên lúc ấy lên đồng, quỷ nhập rồi …

Nhưng mặc kệ lý do thế nào, thắng bại đã định, học viện quản lý thắng, Lục Tử Kiện tuyệt vời đã bị một tên quỷ nhập hồn Chung Nguyên đánh bại.

Vì thế hôm sau, tôi dưới ánh mắt hổ đói rình mồi của ba con quỷ kia, đi tới tiệm hớt tóc yêu cầu cạo trọc.

Lúc thợ cắt tóc nghe yêu cầu của tôi, hai mắt trợn trắng.

Sự tình đại khái là như vậy, bởi vì Chung Nguyên mà thần tượng của tôi không được quán quân.

Bởi vì Chung Nguyên mà tôi thành đầu trọc.

Thử nói coi, tôi có thể không hận hắn sao?



Giờ phút này, tôi thật có chút ngượng sờ sờ đầu mình, sau đó lục tìm một cái mũ lưỡi trai đội vào.

Vốn dĩ da mặt tôi rất dày, sau khi cạo tóc thì nghênh ngang xuất hiện khắp nơi, một chút xấu hổ mất tự nhiên cũng không có.

Nhưng thật ra ba cô nương kia cũng còn là người tốt, cảm thấy mình cũng làm quá rồi, liền thương lượng mua cho tôi bộ tóc giả.

Lúc ấy, tôi vung tay lên nói với bọn họ: miễn đi, mời tao ăn bữa cơm, đã lâu chưa được ăn lẩu …

Tuy rằng mặt dày, nhưng mà Lục Tử Kiện dù sao cũng là thần tượng, trước mắt thần tượng đương nhiên cô gái nào chả muốn duy trì hình tượng, muốn trở nên rụt rè. Cho nên tôi mới đội mũ, tốt nhất che quả đầu mình đi, rồi quay lại nói với Lục Tử Kiện: “Lục sư huynh, em cuối tuần tham gia thi ném bóng rổ, anh phụ đạo cho em đi”

Nào giờ tôi vẫn rất là tự tin là với vẻ đẹp mĩ miều của mình, nếu ngoái đầu lại mà cười, nếu lại thêm một mái tóc dài mượt mà nữa chắc chắn có thể làm tia nắng tươi sáng động lòng người, nhưng mà hiện tại … Khụ khụ, quên đi, ta cũng chưa có ý tưởng gì, vẫn là cứ bám lấy Lục Tử Kiện với mấy cái lợi ích thực tế đi, nếu thực sự được anh ấy chỉ dạy cho, đến lúc thi ném rổ có thể quét một trận, giựt tiền thưởng như lấy đồ trong túi.

Lục Tử Kiện vỗ bóng rổ, cười ha ha gật đầu. Đã sớm nghe nói Lục sư huynh tính tình hiền lành, quả nhiên danh bất hư truyền, vì thế hai mắt ta lại sáng lên.

Lúc này, bên tai lại nghe một thanh âm lạnh lẽo: “Thực khâm phục tự tin của ngươi.”

Tôi quay đầu, phát hiện Chung Nguyên đang nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn rất trêu ngươi, giống như đang xem truyện cười.

Tôi bèn trừng mắt liếc hắn một cái, rồi xun xoe chạy quanh bên người Lục Tử Kiện.

Khinh bỉ đồ da trắng! Khinh bỉ quỷ nhập hồn!



Ta nhìn chán Tử Kiện đánh bóng, tiếp đất, trán thấm mồ hôi, nịnh bợ cười nói: “Lục sư huynh, em mời anh uống nước.”

Lục Tử Kiện cười haha nói: “ Thôi được rồi em” “Đừng ngại, hôm nay em muốn cám ơn anh mà.” Tôi vừa nói, vừa đi đến quán bán đồ uống cạnh sân đấu.

Tôi mua ba chai Coca, trốn trong góc phòng ra sức lắc một chai, lắc điên cuồng, sau đó mới đi tính tiền.

Từ trong quán đi ra, tôi đem một chai đưa cho Tử Kiện, anh ấy cười cảm ơn. Sau đó lại đưa chai Coca đã qua xử lý đưa cho Chung Nguyên, cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi thiệt xin lỗi.”

Chung Nguyên hướng tôi gật đầu, nhận lấy chai Coca.

Tôi xoay người mở nước ra uống, mong chờ giây phút quay lại nhìn thấy Chung Nguyên tắm trong nước ngọt. Nhưng mà ta chờ nửa ngày không thấy động tĩnh gì, chỉ thấy Lục Tử Kiện nói một câu, anh nói: “Ê, Chung Nguyên sao mày còn không uống đi, không khát à?”

Tôi kinh hãi, xoay qua nhìn mặt Chung Nguyên, hắn sẽ không phát hiện ra chứ …

Lúc này, Chung Nguyên nắm chai Coca, thản nhiên nói: “Tay của tao vừa rồi bị thương, không mở được.”

“Trời, mày không nói sớm.” Lục Tử Kiện nói xong, nhiệt tình đưa chai của mình cho Chung Nguyên, sau đó giựt lấy chai của hắn …

Tôi muốn cản anh lại, nhưng hỡi ôi, không kịp rồi. Xì một tiếng, Lục Tử Kiện từ đầu tới cổ toàn một chất lỏng màu nâu, còn có rất nhiều bọt Coca dính trên quần áo …

Tôi cuối đầu yên lặng rơi lệ, Carbon diocide quả nhiên là một loại khí không thể khinh thường >.< Lúc này Lục Tử Kiện vừa lau mặt vừa oán giận nói: “Chung Nguyên, mày già đầu còn chơi trò con nít à.”

Tôi vụng trộm nhìn Chung Nguyên, hắn đang nhìn ngược lại tôi chằm chằm, khóe miệng lộ ra một nụ cười, trong ánh mắt tựa hồ có ánh sáng phát ra.

Mới thấy ánh mắt của hắn là tôi đã thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, làm như chuyện xấu gì mình làm cũng bị nhìn ra vậy. Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Tôi nghiêng mặt đi không nhìn nữa, phụ họa theo Tử Kiện, chột dạ lớn tiếng nói: “Đúng vậy a, Chung sư huynh thiệt vô duyên, chơi kiểu này em đã không thèm chơi từ hồi 10 tuổi rồi, ahahaha …”

Chung Nguyên vẫn không nói gì, như cũ cười như không cười nhìn tôi.

Bị hắn nhìn tới sợ hãi, tôi run run lấy khăn tay ra lau cho Tử Kiện, vừa lau vừa giảo hoạt nói: “Lục sư huynh, anh đoán coi Chung sư huynh có thể hay không vu oan giá họa vụ này cho em.”

Lục Tử Kiện lắc đầu: “Em đừng nói vậy, Chung Nguyên không vậy đâu.”

Tôi không dám nhìn Chung Nguyên, vừa cúi đầu lau nước Coca trên người Tử Kiện vừa áy náy nịnh nọt nói: “Lục sư huynh, em giúp anh giặt quần áo nhé!”

Lục Tử Kiện lịch sự lắc đầu: “Không cần” “Ngươi không biết là thực ra ngươi cũng nên giúp ta giặt sao?” Lại là tiếng của Chung Nguyên.

Tôi nhìn lướt qua áo hoa của hắn, hướng Lục Tử Kiện cười hề hề nói: “Lục sư huynh nè, Chung sư huynh thực biết nói giỡn à.”

Lục Tử Kiện bị nụ cười của tôi mê hoặc, nhanh chân đứng ra bảo vệ chính nghĩa: “Chung Nguyên, mày bình thường khi dễ tao còn chưa tính nha, nhưng mà đừng có ăn hiếp đàn em khóa dưới.”

Tôi xoay qua thè lưỡi nhìn Chung Nguyên, coi bộ dáng có nỗi khổ không nói nên lời của hắn, lòng tôi đột nhiên sung sướng quá chừng.

Sau đó tôi nhớ lại, hình như trong lịch sử giao tranh của tôi và hắn, lần này là lần duy nhất toàn thắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương