Người Hầu Hoàn Mỹ
-
Chương 19: Manh mối
Edit: Tira
Nói thật, từ khi tới Thủ Đô Tinh, Mễ Lộ còn chưa kịp đi tham quan khắp nơi liền vội đến nhập học tại Học viện quân sự.
Lôi Kha đại khái cũng nghĩ tới điểm này cho nên cố ý giảm tốc độ phi hành khí, muốn mang Mễ Lộ đi xem cảnh sắc Thủ Đô Tinh.
Phi hành khí một lúc sau đáp đất, Lôi Kha mang theo Mễ Lộ đi vào một nhà hàng.
Nhà hàng này nhìn từ bên ngoài cũng không có cái gì đặc biệt, nhưng đi vào trong lại phát hiện không khí có chút lãng mạn.
Lôi Kha tự mình kéo ghế cho Mễ Lộ, Mễ Lộ có vẻ hơi không tự nhiên. Từ trước tới giờ những việc này đều là để mình làm, hiện giờ đổi thành thiếu gia làm cho mình, cậu ít nhiều có chút không quen.
Nhưng Lôi Kha không thèm để ý chút nào, cùng phục vụ nghiêm túc xác nhận lại thực đơn, chọn tất cả đều là đồ ănMễ Lộ yêu thích.
Mễ Lộ có điểm thụ sủng nhược kinh* nhìn đồ ăn trên bàn. Câu chưa bao giờ nghĩ tới hoá ra thiếu gia lại chú ý xem mình thích ăn cái gì.
(*) được sủng ái mà kinh ngạc
“Cụng ly.” Lôi Kha buông bộ đồ ăn xuống, cầm lấy chén rượu trước mặt, cười nhìn về phía Mễ Lộ. Mễ Lộ sửng sốt, cuống quít cầm lấy nước trái cây bên cạnh, cẩn thận mà cùng thiếu gia chạm ly, sau đó mới đưa đến bên miệng nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
Trưa nay thiếu gia nói những lời như vậy làm Mễ Lộ ngơ ngẩn thấp thỏm cả một buổi chiều. Không nghĩ rằng lúc sau gặp thiếu gia lại im lặng không nhắc tới. Điều này làm Mễ Lộ thoáng yên tâm, đem lực chú ý hoàn toàn đặt trên đồ ăn.
Tuy rằng tuổi Mễ Lộ không lớn, nhưng chính xác lại là một nhóc tham ăn. Cậu không đặc biệt yêu thích thứ gì khác, trước kia ở Lôi gia, mỗi tháng tiền lương trên cơ bản đều bị cậu lấy mua đồ ăn vặt hết luôn.
Lôi Kha nhìn Mễ Lộ ở trước mặt cầm bộ đồ ăn nghiêm túc ăn như một chú chuột chũi nhỏ, trong lòng không khỏi dâng lên một cổ ấm áp. Giờ phút này hắn rất muốn vươn tay nhéo mặt đối phương, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được không quấy rầy cậu.
Mễ Lộ tuy rằng thích ăn, nhưng lượng cơm ăn cũng không lớn. Ăn một lúc sau động tác liền chậm lại, cầm đồ uống từ từ uống.
Lúc kết thúc trở về sắc trời đã tối. Khung cảnh toàn bộ Thủ đô Đế Quốc đều bị ánh đèn sáng lạn bao phủ. Lôi Kha nhìn Mễ Lộ ngồi ở bên cửa sổ nghiêm túc nhìn cảnh đêm bên ngoài bèn giảm tốc độ phi hành khí lại.
Tuy rằng hắn rất muốn mang Mễ Lộ về chung cư ở cùng một chỗ với mình, nhưng hôm nay hắn vừa mới tỏ tình với Mễ Lộ. Đưa cậu về chung cư nhất định sẽ làm Omega nhỏ vốn đã thấp thỏm bất an càng thêm không được tự nhiên. Cho nên cuối cùng Lôi Kha vẫn cho phi hành khí dừng ở dưới lầu ký túc xá của Mễ Lộ, muốn đưa cậu trở về.
Lôi Kha xoay người, lại phát hiện Mễ Lộ nằm trên ghế ở chỗ ngồi phía sau ngủ rồi.
Lôi Kha lắc lắc đầu muốn đi qua đem cậu bế lên nhưng vừa tới gần, lại đột nhiên cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể đối phương.
Lôi Kha lập tức trầm mặt, duỗi tay vỗ nhẹ một chút lên mặt Mễ Lộ,
“Mễ Lộ!”
Mễ Lộ chậm rãi mở to mắt ra, thấy thiếu gia đứng trước mặt, vẻ mặt nôn nóng nhìn chính.
“Mễ Lộ em làm sao vậy?!”
Giờ phút này phản ứng của Mễ Lộ rõ ràng chậm nửa nhịp, thân thể nóng bỏng làm cậu không nghĩ được gì, mở miệng nói một câu giọng cũng trở nên khàn khàn.
“Em cũng… không biết, nóng quá… “
Ánh mắt Lôi Kha trầm xuống, đột nhiên ngửi thấy vị tin tức tố Omega nồng đậm. Hắn xoay người đóng cửa phi hành khí lại, vì an toàn của Mễ Lộ, xem ra tối hôm nay không thể để em ấy về ký túc xá.
Lôi Kha đặt Mễ Lộ nằm lại, sau đó điều khiển phi hành khí bay đến khu chung cư của mình. Hắn vội gọi cho Quý Minh Tây, bảo y mang một bác sĩ đến chung cư.
Quý Minh Tây treo điện thoại xong đem tầm mắt hướng về phía Omega ngồi đối diện mình. Lôi Y bị hắn nhìn chằm chằm như vậy tức khắc lại cúi đầu xuống.
Quý Minh Tây đứng dậy, cầm lấy áo khoác treo ở trên lưng ghế, cúi đầu nhìn thoáng qua người đang ngồi đến câu nệ, thở dài một hơi.
“Về chuyện của cậu, ngày mai chúng ta lại nói. Hiện tại theo tôi đến một chỗ.”
Thời điểm Quý Minh Tây mang theo Lôi Y đi vào chung cư của Lôi Kha, Lôi Kha đã dàn xếp đem Mễ Lộ đặt tốt trên giường.
Thân thể Mễ Lộ càng ngày càng nóng, trong không khí vị tin tức tố cũng càng ngày càng nồng. Nếu không phải biết Mễ Lộ là Omega nhân tạo, hắn cơ hồ đã cho rằng Mễ Lộ phát tình.
Thực nhanh tiếng đập cửa liền vang lên, Lôi Kha nhanh chân đi mở cửa, không nghĩ đến Quý Minh Tây lại mang Lôi Y tới.
Thật ra Lôi Y là bác sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa là bác sĩ nghiên cứu cấu tạo sinh lý Omega. Có Lôi Y ở đây vừa vặn thích hợp. Có điều, hiện tại người này không phải đang ở Ni Đức Cách Lâm tinh sao?
Nhưng mà hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm để nói chuyện này. Lôi Kha chỉ sửng sốt một chút liền mở cửa để hai người vào.
Mà hai người kia mới vừa vào cửa, vị tin tức tố của Omega nồng nặc trong phòng lập tức làm thần sắc hai người thần sắc khẩn trương.
Quý Minh Tây nhíu nhíu mày, suy đoán “Là Mễ Lộ?”
Lôi Kha gật gật đầu, sau đó nhìn nhìn Lôi Y đứng bên cạnh Quý Minh Tây. “Qua đây với tôi.”
Lôi Kha mang theo Lôi Y vào phòng ngủ. Làm một bác sĩ chuyên nghiệp Lôi Y đã nhạy bén nhận ra trong không khí có mùi vị tin tức tố rất nồng của Omega. Dựa theo đạo lý mà nói, Omega nhân tạo cũng có thể toả ra Omega tin tức tố, nhưng phần lớn độ nồng đậm và tinh khiết của tin tức tố của họ so với Omega trời sinh không cao bằng. Điều này nói dựa trên góc độ y học, người thường chỉ dựa vào mũi phân biệt vẫn sẽ có khó khăn nhất định.
Nhưng Omega nhân tạo không có kỳ phát tình, cho nên vị tin tức tố của họ không có khả năng đạt tới trình độ cao như của Omega trời sinh.
Căn cứ vào phán đoán của Lôi Y, giờ phút này nồng độ Omega tin tức tố trong phòng đã sắp bằng nồng độ tin tức tố của một Omega thành niên khi tới kỳ phát tình. Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy trên người Omega nhân tạo. Trừ phi đối phương cam tâm tình nguyện, dùng thuốc biến đổi Omega làm cơ quan sinh dục nguyên bản của cơ thể biến mất hoàn toàn, hoặc là dùng loại thuốc kích tình nào đó.
Giờ phút này Mễ Lộ đã bị nóng rực trong thân thể làm cho thần chí không rõ ràng. Lôi Y biểu tình nghiêm túc giúp Mễ Lộ làm kiểm tra thân thể đơn giản, lúc sau mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lôi Y cùng Lôi Kha trở lại phòng khách, Lôi Kha khẩn trương dò hỏi Mễ Lộ rốt cuộc gặp vấn đề gì, nhưng Lôi Y lại thần sắc ngưng trọng.
“Cậu ấy cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng, xem tình huống hiện tại cũng không có bất luận hiện tượng nhiễm phải bệnh gì.”
Lời Lôi Y làm Lôi Kha sửng sốt, Lôi Y nghĩ nghĩ chút lại hỏi, “Mễ Lộ… có dùng qua loại thuốc kích tình nào không?”
Vấn đề này làm Lôi Kha càng bất ngờ, nhưng ngay sau đó trả lời.
“Không có khả năng.”
Lôi Y cùng Quý Minh tây đều biết thân phận Omega nhân tạo của Mễ Lộ cho nên biết Mễ Lộ không có khả năng sẽ có động dục kỳ. Hiện tại tính mạng của Mễ Lộ không có bất cư cái gì đáng lo, nhưng là thân thể lại tản mát ra khí vị tin tức tố cao hơn Omega nhân tạo bình thường. Điều này thật trái với lẽ thường.
Chỉ còn lại một giải thích duy nhất: Mễ Lộ dùng loại thuốc kích tình nào đó.
Mọi người đều biết, rất nhiều Omega nhân tạo vì để cho chủ nhân của mình đạt được nhiều khoái cảm hơn sẽ dùng một ít thuốc kích tình làm thân thể của mình không khác gì Omega thuần tự nhiên.
Lôi Kha quyết đoán trả lời làm Quý Minh Tây và Lôi Y liếc mắt nhìn nhau một cái. Nhưng Lôi Y vẫn không nhịn được nhắc nhở thêm một lần. “Có lẽ là Mễ Lộ trộm dùng thuốc. Tốt nhất chờ cậu ấy tỉnh lại, anh tự mình hỏi một chút.”
Giờ phút này sắc mặt Lôi Kha đã trở nên vô cùng kém. Theo hắn biết, loại thuốc kích tình này tuy rằng có thể làm Omega nhân tạo đạt được phản ứng không khác gì động dục kỳ cơ bản, nhưng lại tổn thương cực lớn đối với thân thể.
Mới đầu chính mình lập tức phủ nhận hoài nghi của Lôi Y bởi vì hắn trước nay chưa từng để Mễ Lộ dùng qua loại thuốc này, nhưng lời nhắc nhở của Lôi Y làm hắn nhịn không được nghi ngờ. Mễ Lộ bấy giờ vẫn luôn trung thành và tận tâm đối với mình. Em ấy rất có thể vì lấy lòng mình trên giường mà tự tiện dùng loại thuốc này.
Nghĩ đến đây, Lôi Kha vừa tức giận lại đau lòng, hận không thể đem Mễ Lộ vẫn còn hôn mê từ trên giường lôi dậy trừng phạt một phen.
“Cậu cũng không cần quá lo lắng, Mễ Lộ hẳn là không có việc gì đâu.” Quý Minh Tây tất nhiên biết tầm quan trọng của tiểu người hầu này với Lôi Kha nên lập tức an ủi.
Lôi Kha chỉ biết đờ mặt gật gật đầu, sau đó hỏi Lôi Y. “Tôi cần phải làm gì?”
“Đừng để cậu ấy cảm lạnh, dùng khăn lông dính nước ấm lau người cho cậu ấy, một giờ một lần. Nhiệt độ cơ thể hẳn là rất nhanh liền có thể giảm xuống.”
“Được.” Lôi Kha gật gật đầu, sau đó đứng dậy đưa Quý Minh Tây cùng Lôi Y ra ngoài.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu tiến cửa sổ, Mễ Lộ rốt cuộc mở mắt. Nhiệt độ cơ thể cậu đã hạ bớt, lúc này cậu ra một thân mồ hôi, nhưng không cách nào bỏ qua cảm giác mềm nhũn trên người. Chờ đến khi tầm mắt trước mặt dần dần rõ ràng, Mễ Lộ đột nhiên đối diện đôi mắt giăng kín tơ máu của thiếu gia. Mễ Lộ hoảng sợ, trốn ở trong chăn nhút nhát sợ sệt mà kêu lên một tiếng, “Thiếu gia…”
Lôi Kha lúc này đang ngồi trên ghế cạnh mép giường, suốt cả đêm hắn không ngủ. Thấy Mễ Lộ tỉnh lại bất an trong lòng cuối cùng cũng tan thành mây khói, nhưng phẫn nộ lại đang dần kéo đến.
Còn không đợi Mễ Lộ mở miệng nói thêm, Lôi Kha đã là đứng dậy, từ trên xuống dưới ngăn chặn thân thể Mễ Lộ. Đôi mắt âm trầm, thanh âm lạnh đến sắp đóng thành băng, bên trong trộn lẫn hai loại cảm xúc đau lòng cùng phẫn nộ.
“Em rốt cuộc trộm dùng loại thuốc gì vậy?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook