Đây là lần thứ hai tôi đến toà án, trong kiếp trước tôi đã từng đến đây. Bởi vì bị buộc tội trộm cắp, đưa vào ngục giam chờ đợi hình phạt treo cổ. Đời này tôi cũng ngồi trên ghế xét xử, nhưng lại bị buộc tội sát hại Nam tước phu nhân.

Toà án Thủ đô là một toà kiến trúc hình vuông to lớn, thẩm phán tối cao ở nơi này tên là James Brown. Ông ta là con trai Hầu tước, có được dòng máu hoàng gia. Tuy đã rất già, nhưng đôi mắt ông vẫn linh động và khôn khéo.

Nghe nói ngài ấy trở thành thẩm phán tối cao của Thủ đô từ lúc hai mươi mấy tuổi, ngay cả Bá tước gặp ông ta đều phải xưng một tiếng ngài. Đến nay, ông đã viết những quyển sách dày cộm về các quy định pháp luật. Mọi quy tắc hiện hành của tòa án mà các luật sư tuân theo đều là do quý ngài này viết nên.

Khi đối mặt với một vị thẩm phán khôn khéo như vậy, tôi sợ hãi cực kỳ. Oscar vẫn chưa xuất hiện, tôi và cha tôi cũng chưa hề gặp mặt. Tôi không biết kế tiếp mình phải đối mặt với chuyện gì.

Hôm nay, cả khán phòng chật kín người đến xem. Đầu người dày đặc, ngồi, đứng, tựa vào xà ngang, quả thật là cảnh tượng ngoạn mục trăm năm khó thấy.

Bởi vì có người quản gia của một ngài Nam tước đã tố cáo chủ nhân của hắn. Quản gia bảo rằng chủ nhân của hắn là giả mạo, không chỉ như thế, ông ta còn phối hợp với con trai của mình để sát hại Nam tước phu nhân.

Quả thực là một vụ án động trời, cho dù trong tiểu thuyết cũng không có ly kỳ đến như vậy.

Cho nên mọi người từ phố lớn ngõ nhỏ đều dũng mãnh ùa vào toà án, cho dù là quý tộc hay là người lang thang trên đường, bọn họ đều vô cùng nhiệt tình với lần xét xử này.

“Yên lặng, yên lặng.” Thẩm phán James gõ gõ búa gỗ, âm thanh biếng nhác chậm rãi của ông bắt đầu phiên toà.

“Ngài Robert, ngài buộc tội Nam tước Yozak là giả, ngài có chứng cớ gì không?”

“Vâng, thưa ngài thẩm phám, tôi có chứng cớ.” Robert ngồi ở vị trí nguyên cáo nói.

Robert là một người đàn ông cao gầy, ngũ quan khắc sâu, lông mày anh tuấn, da thịt trắng nõn, tuyệt đối là một người đàn ông xinh đẹp. Nhưng lúc này hắn ta đứng ở nơi đó, dùng khăn tay tơ lụa lau nước mắt và nói.

“Tôi có một bức thư của bà chủ tôi, thư ở nơi này, xin hãy xem đi. Đây là bức thư do bà chủ đáng thương của tôi viết ra trước lúc bị hại…”

Luật sư đối phương trình bức thư lên tay thẩm phán.

Robert tiếp tục nói. “Trong thư bà chủ đã nói cho tôi biết, ngài Nam tước thật ra đã bị một người đàn ông tên John giả mạo. Tám năm trước ngài Nam tước nhiễm bệnh giang mai và chết ở bên ngoài, phu nhân đau khổ khôn xiết. Rồi bà ấy đột nhiên gặp một người đàn ông giống Nam tước như đúc. Bà chủ đáng thương của tôi rất ngốc, sau khi nhìn thấy người đàn ông này thì cho rằng chồng của mình căn bản chưa chết, còn đưa người đàn ông này về nhà, giả vờ như ông ta là chồng của mình.

Chuyện này không có bất cứ kẻ nào biết, bởi vì bà chủ của tôi đã giấu diếm mọi người. Tuy rằng đây là hành vi phạm pháp, nhưng niệm tình bà chủ đã lên thiên đường, niệm tình bà ấy đã yêu chồng mình đến mức không thể tự giải thoát, tôi khẩn cầu các người hãy tha thứ cho người đàn bà đáng thương ấy. Cho dù bà ấy có sai, cũng là do cái tên ác ôn đã giả dạng Nam tước này!”

Robert vừa khóc vừa nói. “Người đàn ông này ở nhà làm mưa làm gió, bọn người hầu đều cảm thấy ông ta rất kỳ quái, nhưng không ai có thể nghĩ ông ấy là giả dạng. Hiện tại vì để che giấu bí mật này vĩnh viễn, chiếm lấy gia sản của Nam tước, cho nên ông ta đã tàn nhẫn sát hại Nam tước phu nhân. Ông ta cho rằng làm như vậy có thể vĩnh viễn đạt được tước vị và tất cả tài sản của Nam tước. Ông ta nằm mơ! Bởi vì Nam tước phu nhân đã sớm viết ra tất cả mọi thứ trong bức thư này. Vì đề phòng bị tên ác ôn này sát hại, tôi đã lén lút rời khỏi trang viên, lại tới đây báo án. Xin ngài thẩm phán nhất định phải báo thù cho bà chủ tôi, đưa tên ác độc này ra trước công lý, lấy lại công đạo cho những chủ nhân nhỏ đáng thương.”

Lời Robert nói khiến những tiếng kinh hô vang lên, toà án hỗn loạn vô cùng. Ngài thẩm phán không thể không gõ mạnh búa gỗ.

“Yên lặng! Ngài có gì muốn biện cáo sao?” Quan toà nhìn cha tôi ở ghế bị cáo.

“Tất nhiên, thưa ngài thẩm phán.” Cha tôi ưỡn ngực ngẩng đầu như một quý ông, giọng nói trầm ổn. “Xin thứ lỗi cho tôi không cách nào giữ vững tỉnh táo khi đối mặt với lời buộc tội này. Bởi vì lời cáo buộc của hắn thật sự quá hoang đường, tôi quyết định sẽ tự biện hộ cho bản thân.”

“Mời ngài nói.” Thẩm phán nâng tay với ông.

Cơ hồ ở thời điểm chưa có bất cứ lời biện giải nào, ngài thẩm phán cũng đã thiên về phía cha tôi. Lời buộc tội của bên nguyên quá mức hoang đường, người hơi lý trí một chút đều sẽ không tin tưởng.

Khoé miệng của cha hơi hơi nhếch lên, ông nâng hai tay, giống như đang đọc thơ ca, dùng âm thanh trong suốt trả lời. “Chưa nói đến việc lời cáo buộc này vớ vẩn đến cực điểm, trên đời này thật sự có thể tìm ra hai người tương tự nhau như vậy sao? Đến mức tất cả mọi người đều không phát hiện?”

“Đương nhiên là có, chúng ta chỉ là không ngờ trên đời lại có hai người cực kỳ giống nhau vậy mà thôi.” Robert mở mồm biện giải. “Ông là đồ hèn hạ bẩn thiểu, giòi bọ trong mương bùn, ngay cả giày của ngài Nam tước chúng tôi cũng không đáng cho ông liếm.”

“Phản đối.” Luật sư của cha tôi đứng lên nói. “Bên tôi vẫn còn đang trần thuật.”

Ngài thẩm phán làm ra tư thế mời với cha tôi. “Xin ngài tiếp tục đi!”

“Cảm ơn ngài.” Cha tôi khom người hành lễ với thẩm phán một cách hoàn mỹ, sau đó mới nói: “Tôi đã phải chịu đựng chuyện vợ mình bị giết khủng khiếp như vậy, nhưng thật không ngờ lại còn gặp chuyện vớ vẩn như thế này nữa. Người này vẫn luôn là quản gia của tôi, thế nhưng lại muốn buộc tội tôi, đẩy tôi vào cảnh ngục tù! Chuyện này đối với hắn có lợi gì chứ? Chẳng lẽ sau khi đẩy tôi vào tù giam, hắn có thể thừa dịp trong nhà không có chủ nhân lớn tuổi, tiện đà chiếm lấy tài sản của tôi sao?”

“Xì xào xì xào”, lần thứ hai những tiếng ồn ào vang lên trong hiện trường. Tâm mọi người lại một lần nữa hướng về phía cha tôi, miệng đầy lời thô tục. Một người hầu có địa vị thấp kém, một người khác lại nho nhã lễ độ, tướng mạo quý ông tuấn mỹ. Nếu là bạn, bạn sẽ tin ai đây?

“Phản đối, thưa ngài! Lời cáo buộc của hắn chỉ do suy đoán!” Luật sư đối phương đứng lên nói. “Ở chỗ chúng tôi có tư liệu ban đầu về ông ta. Người này tên gọi là John Eric, là một người nông dân ở trang viên Momon do Tử tước Bruce cai quản. Con trai ông ta, Owen Eric trước mặt này là người hầu bên cạnh Tử tước. Chúng tôi có nhân chứng, có thể chứng minh thân phận gia đình bọn họ. John Eric đã biến mất vào tám năm trước, cũng vào thời điểm đó, ông ta đã thay thế thân phận Nam tước Yozak. Mà hiện tại hai người ác ôn ham phú quý này đã hợp tác sát hại Nam tước phu nhân!”

“Mang nhân chứng lên.” Thẩm phán nói.

Rất nhanh, một vài người nông dân bị dẫn lên toà án. Bọn họ đều là tá điền ở trang viên Momon, đều biết cả nhà chúng tôi.

“Tôi nhận ra bọn họ, bọn họ là cha con Eric.” Người nông dân rụt rè làm chứng.

“Thưa ngài thẩm phán, những người này cũng có thể chứng minh, đứng ở ghế bị cáo là John Eric và con ông ta! Bọn họ có tội ác tày trời, phải bị kết án đóng đinh!” Luật sư hô to.

Luật sư của cha tôi vội vàng đứng lên nói. “Thưa ngài thẩm phán, bên phía tôi cũng muốn mang nhân chứng lên, nhân chứng của chúng tôi là Nam tước Bolita, phu nhân Oukali, Huân tước Rockman, ngài Alta. Bọn họ đều là bạn bè và người thân của Nam tước. Tất cả bọn họ đều có thể chứng minh Nam tước Yozak chính là người thật.”

Sau đó luật sư khẽ liếc về phía bồi thẩm đoàn. “Xin hỏi rốt cuộc là đã chi bao nhiêu tiền, có thể khiến cho bọn họ nói hưu nói vượn trên toà án để cho mọi người tin tưởng, hay là nhóm quý ngài tôn quý kia khiến cho người khác tin tưởng đây?”

“Phản đối!” Luật sư đối phương lo lắng nói.

Luật sư của cha lập tức đi đến trước mặt bị cáo, nâng một bàn tay lên, chỉ về phía cha tôi.

“Các người nhìn đi! Đây rõ ràng là một quý ông, làm sao có thể là nông dân giả trang được! Các người không thấy rất vớ vẩn sao? Ôm ấp loại cáo buộc dữ dội ác độc này, chuyện này rõ ràng là người hầu có lòng dạ khó lường có ý đồ chiếm lấy gia sản của chủ nhân! Sao các người có thể nhẫn tâm để quý ngài tôn quý đứng ở nơi này chịu hạ nhục chứ!”

Cha tôi ưỡn cao ngực nói: “Tôi không e ngại bất cứ quỷ kế ác độc của kẻ nào, bởi vì bản thân tôi chính là Yozak.”

Tiếng nghị luận lần thứ hai vang lên trên toà án, mọi người bắt đầu chửi rủa Robert, có người thậm chí còn hô lớn ‘Treo cổ hắn’.

Quan toà dùng sức gõ búa gỗ. “Nguyên cáo còn có cái gì nói sao?”

Luật sư nguyên cáo nói. “Tôi khẩn cầu ngài thẩm phán phải kiểm nghiệm ông ta. Ngài Nam tước đã từng vào đại học, học tiếng Latin, tiếng Pháp, tiếng Do Thái, tinh thông âm nhạc, hội họa, cưỡi ngựa, giỏi về đấu kiếm, bơi lội, khiêu vũ. Nếu ông ta thật sự là ngài Nam tước, vậy ông ta hẳn sẽ không e ngại bất cứ khảo nghiệm nào.”

“Phản đối!” Luật sư của cha tôi nói. “Nếu một vị quý tộc không biết tiếng Pháp, tiếng Latin, tiếng Do Thái mà bị nhận định là giả mạo, như vậy có biết bao nhiêu người quý tộc nên tuyên án treo cổ chứ. Hắn là đang giết hại quý tộc!”

Thẩm phán dừng lại, nhìn về phía bồi thẩm đoàn. “Ý mọi người thì sao?”

Bồi thẩm đoàn đều là người quý tộc và thượng lưu, nhưng người có thể ngồi ở nơi này bình thường đều không thể không có học vấn không có nghề nghiệp như vậy. Ngược lại bọn họ phi thường lý trí, vì thế sau khi thảo luận, bồi thẩm đoàn đồng ý với đề nghị này.

Trái tim của tôi lập tức nhảy tới mắt. Xong, cái này xong rồi…

Ông thẩm phán hạ mắt, tùy ý chọn một quyển sách ở trên bàn, lại tùy ý lật ra một trang. “Vậy hãy đọc nội dung trên tờ giấy này đi.”

Luật sư nguyên cáo tiếp nhận sách, sau đó đắc ý dào dạt mang đến trước mặt cha. “Đọc đi đọc đi, đây là sách pháp luật viết bằng tiếng Latin, nội dung trang này cũng không khó, người chỉ học trung học cũng có thể đọc hiểu được.”

Cha tôi nhìn thoáng qua sách rồi nói. “Không sai, thật sự không khó.”

Ông lập tức mở miệng, đọc một đoạn tiếng Latin ngay tại chỗ. Luật sư nguyên cáo không thể tin mà nhìn ông, ngây ngẩn cả người.

Không chỉ ông ta ngây ngẩn cả người, tôi cũng ngây ngẩn cả người. Tôi học tập với Tử tước trong hai năm, cũng chưa hiểu rõ hết tiếng Latin. Không ngờ rằng cha mình thế nhưng có thể đọc ra được, còn đọc lưu loát đến thế. Tôi thậm chí căn bản không nghe được ông ấy đang nói những gì!

“Như ngài chứng kiến, tôi đã từng học đại học, tinh thông tiếng Pháp, tiếng Latin, tiếng Do Thái. Cho nên tôi có thể đường đường chính chính mà nói cho các người biết, tôi không sợ bất cứ kẻ nào hãm hại, bởi vì tôi chính là tôi. Ông cho là có thể tùy tiện kéo một người nông dân từ trên đường đến, giả dạng thành một vị quý ông sao!” Cảm xúc của cha bỗng nhiên trở nên vô cùng phẫn nộ. “Các người còn muốn tiếp tục kiểm tra tôi sao? Tuy rằng tôi cũng không ngại chứng minh sự trong sạch của tôi bằng việc này, nhưng hôm nay tôi đã bị hạ nhục. Tất cả những người quý tộc đang ngồi ở đây vĩnh viễn sẽ ghi nhớ trong lòng!”

“Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng! Ông ta chẳng qua chỉ là một người nông dân không biết viết mà thôi!” Robert thất thanh hét lớn.

Rất nhiều người trong bồi thẩm đoàn nhíu mày, mà ngay cả quan toà cũng nheo mắt lại. Hiện tại kết quả đã phi thường rõ ràng, cơ bản là người hầu này tự dưng vu khống một vị quý tộc, đến bây giờ vẫn còn dây dưa không ngớt. Hành vi của hắn đã chạm đến tôn nghiêm của người quý tộc một cách nghiêm trọng.

Luật sư nguyên cáo đầu đầy mồ hôi, hiện giờ hắn đâm lao đành phải theo lao, buộc phải tiếp tục theo kế hoạch.

“Chúng tôi còn có nhân chứng, cũng là nhân chứng quan trọng nhất. Là những người con của Nam tước Yozak. Bọn chúng cũng có thể chứng minh người đàn ông này là giả mạo! Còn có con trai vợ trước của Nam tước Yozak, ngài Gorman. Năm nay anh ấy đã 21 tuổi, anh ấy có chứng cớ!”

Tiếng luật sư vừa dứt, sắc mặt cha tôi lập tức thay đổi. Ông ấy tựa hồ vô cùng bối rối trước người con trai của vợ trước này.

Một người thanh niên gầy yếu được nhanh chóng đưa lên toà án. Hắn ngồi ở ghế nhân chứng, hướng về phía trước để tuyên thệ sự trung thực của mình.

Sau đó luật sư nguyên cáo đi đến trước mặt hắn nói. “Ngài Gorman, vô cùng cảm ơn ngài đã ra tòa làm chứng, xin ngài hãy lấy lại sự công bằng cho cha mẹ đáng thương của ngài đi! Tôi xin hỏi ngài, người đàn ông ở ghế bị cáo kia có phải là cha của ngài không?

Dáng dấp người thanh niên gầy yếu này có nét bỉ ổi. Nghe nói hắn cực kỳ giống mẹ của hắn, cũng bởi vậy mà không được Nam tước thích, đã bị đưa đi học ở bên ngoài từ bé. Lúc này hắn nhìn chằm chằm bị cáo, lạnh lùng nói. “Không, ông ta không phải là cha tôi. Ông ta là giả mạo, tôi và em trai em gái tôi đều có thể làm chứng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương