Người Hầu Của Đại Ma Vương
-
Chương 37
Lăng Thủy Nguyệt theo bản năng né sang một bên, không thể tin được cô ấy lại chạy đết giựt lấy .
Phương Tử San chỉ cần nghĩ đến ngày đó Thượng Quan Nghiêu không để ý đến cảm nhận của cô, kiên quyết mua chiếc vòng cô đặt, còn làm trò đưa cho Lăng Thủy Nguyệt,cô liền hận đến muốn làm thịt cô gái này.
Hai người níu kéo lẫn nhau, quản gia vội vàng chạy đến ngăn cản,“Phương tiểu thư, cô nên tự trọng……” Chung bá tất nhiên là giúp đỡ Lăng Thủy Nguyệt,thân thể cô nhỏ nhắn, lá gan lại nhỏ làm sao có thể là đối thủ của Phương Tử San,nhưng ông tuổi đã cao, không có khí lực có thể ngăn cản Phương Tử San, chỉ có thể ở một bên lo lắng không thôi.
Cãi nhau không phải là nhỏ làm cho mấy người hầu trong phòng bếp chạy ra ngoài, các cô nhìn thấy một màn trước mắt, vốn định tiến lên bảo vệ Lăng Thủy Nguyệt,rồi lại bị Phương Tử San hung hăng đẩy ra, các cô ấy lại sợ làm vị Đại tiểu thư này, tiến thối lưỡng nan, thật sự không biết nên làm sao mới tốt.
Phương Tử San vẫn cảm thấy được chính mình mới là nữ chủ nhân tương lai củaThượng Quan gia,nhưng hiện tạitrên dưới Thượng Quan gia lại nghiêng về – một bên chỉ giúp Lăng Thủy Nguyệt, cô càng nghĩ càng tức giận đến muốn xé nát cô.
Cho nên vừa nghĩ cô vừa kéo tóc Lăng Thủy Nguyệt,sau đó cô dùng sức hướng bên cạnh đẩy mạnh, cả người cô không đứng vững ngã văng ra ngoài.Khi ngã trên mặt đất cái trán vừa vặn đụng vào cạnh bàn thủy tinh, một chút máu tươi đỏ sẫm lập tức chảy xuống dưới,làm mọi người ở đây đều sợ khiếp vìa.
Thượng Quan Nghiêu gấp gáp trở về vừa lúc thấy một màn như vậy, sắc mặt nhất thời u ám làm cho người ta sợ hãi, ngay cả bảo vệ đi theo hắn nhiều năm đều bị hắn dọa đến chân tay bủn rũn.
Hắn bước nhanh vọt tới trước mặt Phương Tử San, đưa tay lên không chút khách khí bạt tai thật mạnh vào má cô, lực đạo lớn đến nỗi dường như có thể đem cô còn sống đánh đến chết.
Phương Tử San căn bản còn chưa hiểu tình hình, cả người đã bị đánh cho lui vài bước rồi sau đó ngã ngồi trên mặt đất.Khi cô rốt cục thấy rõ rang người đánh cô chính là Thượng Quan Nghiêu, nhất thời giống như người bệnh tâm thần.
“Thượng Quan Nghiêu, tên hỗn đản này lại dám đánh tôi?!” Phẫn hận nước mắt và máu tươi khóe miệng, Phương Tử San không chú ý đến hình tượng chửi ầm lên.
Thượng Quan Nghiêu lại không chút thương tiếc trừng mắt nhìn cô một cái, lập tức ôm Lăng Thủy Nguyệt ngã xuống đất vào trong lòng mình.
“Thủy Nguyệt, có phải rất đau hay không? Chung bá, nhanh đi chuẩn bị hộp thuốc, thuận tiện gọi điện thoại gọi bác sĩ Trần đến đây, gọi ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây……”
Quản gia bắt đầu chỉ huy các người khác, chỉ có Phương Tử San ôm nửa bên mặt, hoàn toàn bị quên đi giống như người tàng hình.
“Thượng Quan Nghiêu, anh rốt cuộc có xem tôi là vị hôn thê của anh hay không? Anh dám đối với tôi như vậy sao? Tên hỗn đản này…… Cho dù ngươi không thương tôi, nhưng có cần vì hạng phụ nữ như vậy đánh tôi không? Anh……”
“A văn , A võ, thần chí của vị hôn thê tương lai hình như không tỉnh táo lắm, trói cô ta lại đưa đến biệt thự sau công viên,rồi tìm vài bách sĩ chuyên khoa tâm thần kiểm tra toàn diện cho cô ta, xác định tinh thần cô ấy không có gì, mới có thể cho cô ta ra ngoài.”
Vừa hạ lệnh xuống, hai bảo vệ hoàn toàn không dám chần chờ, lập tức đi đến trước mặt Phương Tử San, trói hai cánh tay cô ấy lại, dễ dàng kéo cô ra ngoài.Cô vừa đán vừa ra sức giãy dụa, vẫn không quên nhục mạ Lăng Thủy Nguyệt, thẳng đến bảo vệ nhét cô vào trong xe, mới nghe không được tiếng chói tai của cô.
“Thủy Nguyệt, làm cho em sợ hãi rồi.Sau khi nhận được điện thoại của Chung bá, anh lập tức từ công ty gấp gáp trở về, không nghĩ tới vẫn chậm từng bước.”
Thượng Quan Nghiêu cằm lấy hộp thuốc do Chung bá đưa đến, cẩn thận sứt thuốc lên cái trái bị thương của cô, trong mắt đau lòng sao với ánh mắt vô tình khi nãy đối với Phương Tử San, quả thực là cách biệt một trời một vực.
Lăng Thủy Nguyệt được hắn che chở ở trong ngực vẻ mặt xin lỗi theo dõi khuôn mặt tuấn tú khẩn trương của hắn,“Xin lỗi, em còn rước lấy phiền phức cho anh .”
Cô vừa rồi thật sự bị phản ứng của hắn hù dọa,cô không nghĩ tới hắn sẽ động thủ đánh phụ nữ, hơn nữa còn xuống tay mạnh như vậy, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, huống chi Phương Tử San nói như thế nào cũng là vị hôn thê của hắn, hắn ít nhiều cũng nên chừa chút mặt mũi cho cô ta.
“Tại sao lại nói ngốc như thế?” Hắn thuốc tốt nhất, sau đó lại dán một miếng vải thưa lên trên vết thươi,“Là anh sơ sót, quên mất người đàn bà kia tìm tới cửa, còn hại em bị thương, bất quá về sau em không cần lo lắng ,anh sẽ tăng cường bảo vệ và người giúp việc nếu không có mệnh lệnh của anh,đừng mong tiến vào.”
Lúc trước hắn bởi vì nghe cô nói không muốn ở trong nhà màgiống như phạm nhân ở trong nhà giam, hắn mới đáp ứng ban ngày chỉ lưu lại quản gia và người giúp việc chăm sóc cô,để cho bảo vệ đi đến công ty với hắn, trải qua chuyện hôm nay, hắn sẽ mặc kệ cô nói như thế nào, một ngày hai mươi bốn giờ, hắn đều phải tăng số người bảo vệ không thể làm cô tổn thương lần nửa.
“Nhưng mà……”Cô vẫn không đành lòng,“Đối xử Phương tiểu thư như vậy thật sự không có vấn đề sao? Cô ấy là hòn ngọc quý trong tay tập đoàn Phương Thị, hiện tại lại bị anh giam lại, cũng thật đáng thương nha .”
“Cho nên em hy vọng anh cho cô ấy vào cửa, sau đó đuổi em đi, sau đó anh cùng cô ấy ngọt ngào thân mật không phân ly sau?”
Lăng Thủy Nguyệt nhất thời mím miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ủy khuất.Hắn vừa buồn cười vừa tức giận vuốt ve khuôn mặt của cô,“Nếu không có loại độ lượng này, sẽ cũng đừng dùng sai sự đồng tình của mình.Anh đã nói với em nhiều lần có một số người không đáng đồng tình, còn chưa chịu qua giáo huấn sao?”
Bị hắn giảng một hồi cô không phục chau miệng, thấy dáng vẻ cô giống như đưa bé giận dỗi đáng yêu đến cực điểm,Thượng Quan Nghiêu nhịn không được ôm cô chặt vào lòng.
Cô gái nhỏ này rõ ràng xuẩn ngốc , còn luôn bị người khác ức hiếp,nhưng hắn giống như đã gặp mamuốn chạy trốn…… cũng trốn không thoát .
……………..
Phương Tử San chỉ cần nghĩ đến ngày đó Thượng Quan Nghiêu không để ý đến cảm nhận của cô, kiên quyết mua chiếc vòng cô đặt, còn làm trò đưa cho Lăng Thủy Nguyệt,cô liền hận đến muốn làm thịt cô gái này.
Hai người níu kéo lẫn nhau, quản gia vội vàng chạy đến ngăn cản,“Phương tiểu thư, cô nên tự trọng……” Chung bá tất nhiên là giúp đỡ Lăng Thủy Nguyệt,thân thể cô nhỏ nhắn, lá gan lại nhỏ làm sao có thể là đối thủ của Phương Tử San,nhưng ông tuổi đã cao, không có khí lực có thể ngăn cản Phương Tử San, chỉ có thể ở một bên lo lắng không thôi.
Cãi nhau không phải là nhỏ làm cho mấy người hầu trong phòng bếp chạy ra ngoài, các cô nhìn thấy một màn trước mắt, vốn định tiến lên bảo vệ Lăng Thủy Nguyệt,rồi lại bị Phương Tử San hung hăng đẩy ra, các cô ấy lại sợ làm vị Đại tiểu thư này, tiến thối lưỡng nan, thật sự không biết nên làm sao mới tốt.
Phương Tử San vẫn cảm thấy được chính mình mới là nữ chủ nhân tương lai củaThượng Quan gia,nhưng hiện tạitrên dưới Thượng Quan gia lại nghiêng về – một bên chỉ giúp Lăng Thủy Nguyệt, cô càng nghĩ càng tức giận đến muốn xé nát cô.
Cho nên vừa nghĩ cô vừa kéo tóc Lăng Thủy Nguyệt,sau đó cô dùng sức hướng bên cạnh đẩy mạnh, cả người cô không đứng vững ngã văng ra ngoài.Khi ngã trên mặt đất cái trán vừa vặn đụng vào cạnh bàn thủy tinh, một chút máu tươi đỏ sẫm lập tức chảy xuống dưới,làm mọi người ở đây đều sợ khiếp vìa.
Thượng Quan Nghiêu gấp gáp trở về vừa lúc thấy một màn như vậy, sắc mặt nhất thời u ám làm cho người ta sợ hãi, ngay cả bảo vệ đi theo hắn nhiều năm đều bị hắn dọa đến chân tay bủn rũn.
Hắn bước nhanh vọt tới trước mặt Phương Tử San, đưa tay lên không chút khách khí bạt tai thật mạnh vào má cô, lực đạo lớn đến nỗi dường như có thể đem cô còn sống đánh đến chết.
Phương Tử San căn bản còn chưa hiểu tình hình, cả người đã bị đánh cho lui vài bước rồi sau đó ngã ngồi trên mặt đất.Khi cô rốt cục thấy rõ rang người đánh cô chính là Thượng Quan Nghiêu, nhất thời giống như người bệnh tâm thần.
“Thượng Quan Nghiêu, tên hỗn đản này lại dám đánh tôi?!” Phẫn hận nước mắt và máu tươi khóe miệng, Phương Tử San không chú ý đến hình tượng chửi ầm lên.
Thượng Quan Nghiêu lại không chút thương tiếc trừng mắt nhìn cô một cái, lập tức ôm Lăng Thủy Nguyệt ngã xuống đất vào trong lòng mình.
“Thủy Nguyệt, có phải rất đau hay không? Chung bá, nhanh đi chuẩn bị hộp thuốc, thuận tiện gọi điện thoại gọi bác sĩ Trần đến đây, gọi ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây……”
Quản gia bắt đầu chỉ huy các người khác, chỉ có Phương Tử San ôm nửa bên mặt, hoàn toàn bị quên đi giống như người tàng hình.
“Thượng Quan Nghiêu, anh rốt cuộc có xem tôi là vị hôn thê của anh hay không? Anh dám đối với tôi như vậy sao? Tên hỗn đản này…… Cho dù ngươi không thương tôi, nhưng có cần vì hạng phụ nữ như vậy đánh tôi không? Anh……”
“A văn , A võ, thần chí của vị hôn thê tương lai hình như không tỉnh táo lắm, trói cô ta lại đưa đến biệt thự sau công viên,rồi tìm vài bách sĩ chuyên khoa tâm thần kiểm tra toàn diện cho cô ta, xác định tinh thần cô ấy không có gì, mới có thể cho cô ta ra ngoài.”
Vừa hạ lệnh xuống, hai bảo vệ hoàn toàn không dám chần chờ, lập tức đi đến trước mặt Phương Tử San, trói hai cánh tay cô ấy lại, dễ dàng kéo cô ra ngoài.Cô vừa đán vừa ra sức giãy dụa, vẫn không quên nhục mạ Lăng Thủy Nguyệt, thẳng đến bảo vệ nhét cô vào trong xe, mới nghe không được tiếng chói tai của cô.
“Thủy Nguyệt, làm cho em sợ hãi rồi.Sau khi nhận được điện thoại của Chung bá, anh lập tức từ công ty gấp gáp trở về, không nghĩ tới vẫn chậm từng bước.”
Thượng Quan Nghiêu cằm lấy hộp thuốc do Chung bá đưa đến, cẩn thận sứt thuốc lên cái trái bị thương của cô, trong mắt đau lòng sao với ánh mắt vô tình khi nãy đối với Phương Tử San, quả thực là cách biệt một trời một vực.
Lăng Thủy Nguyệt được hắn che chở ở trong ngực vẻ mặt xin lỗi theo dõi khuôn mặt tuấn tú khẩn trương của hắn,“Xin lỗi, em còn rước lấy phiền phức cho anh .”
Cô vừa rồi thật sự bị phản ứng của hắn hù dọa,cô không nghĩ tới hắn sẽ động thủ đánh phụ nữ, hơn nữa còn xuống tay mạnh như vậy, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau, huống chi Phương Tử San nói như thế nào cũng là vị hôn thê của hắn, hắn ít nhiều cũng nên chừa chút mặt mũi cho cô ta.
“Tại sao lại nói ngốc như thế?” Hắn thuốc tốt nhất, sau đó lại dán một miếng vải thưa lên trên vết thươi,“Là anh sơ sót, quên mất người đàn bà kia tìm tới cửa, còn hại em bị thương, bất quá về sau em không cần lo lắng ,anh sẽ tăng cường bảo vệ và người giúp việc nếu không có mệnh lệnh của anh,đừng mong tiến vào.”
Lúc trước hắn bởi vì nghe cô nói không muốn ở trong nhà màgiống như phạm nhân ở trong nhà giam, hắn mới đáp ứng ban ngày chỉ lưu lại quản gia và người giúp việc chăm sóc cô,để cho bảo vệ đi đến công ty với hắn, trải qua chuyện hôm nay, hắn sẽ mặc kệ cô nói như thế nào, một ngày hai mươi bốn giờ, hắn đều phải tăng số người bảo vệ không thể làm cô tổn thương lần nửa.
“Nhưng mà……”Cô vẫn không đành lòng,“Đối xử Phương tiểu thư như vậy thật sự không có vấn đề sao? Cô ấy là hòn ngọc quý trong tay tập đoàn Phương Thị, hiện tại lại bị anh giam lại, cũng thật đáng thương nha .”
“Cho nên em hy vọng anh cho cô ấy vào cửa, sau đó đuổi em đi, sau đó anh cùng cô ấy ngọt ngào thân mật không phân ly sau?”
Lăng Thủy Nguyệt nhất thời mím miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ủy khuất.Hắn vừa buồn cười vừa tức giận vuốt ve khuôn mặt của cô,“Nếu không có loại độ lượng này, sẽ cũng đừng dùng sai sự đồng tình của mình.Anh đã nói với em nhiều lần có một số người không đáng đồng tình, còn chưa chịu qua giáo huấn sao?”
Bị hắn giảng một hồi cô không phục chau miệng, thấy dáng vẻ cô giống như đưa bé giận dỗi đáng yêu đến cực điểm,Thượng Quan Nghiêu nhịn không được ôm cô chặt vào lòng.
Cô gái nhỏ này rõ ràng xuẩn ngốc , còn luôn bị người khác ức hiếp,nhưng hắn giống như đã gặp mamuốn chạy trốn…… cũng trốn không thoát .
……………..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook