Người Hầu Của Đại Ma Vương
-
Chương 15
Cô rất muốn khóc, cô nghĩ cả đời này có thể không nhìn thấy hắn ,cô nghĩ đến duyên phận hai người ở nhiều năm trước đã ngưng hẳn,cô thậm chí còn tưởng rằng tất cả chuyện xảy ra ở trong học viện Bạch Kim chỉ là mộng.
Mà ThượngQuan Nghiêu giờ phút này lại chân thật xuất hiện ở trước mắt cô như vậy.
Chẳng qua bị cô kéo lấy ống tay áo người đàn ông này dường nhưkhông quen bị ngườita làm càn như thế,theo bản năng vung ra, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô giống như người xa lạ, vẻ mặt không có giống nhưngày xưa cười hi hi và bất cần đời bây giờ chỉ có lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
Cả người Lăng Thủy Nguyệt lui lại mấy bước, thân thể nhỏ nhắn lảo đảo một chút, đối mặt với sự lạnh lung thờ ơcủa hắn cô trợn tròn mắt, thậm chí quên bản thân muốn chạy trốn.
Đây rốt cuộc…… Là xảy ra chuyện gì a? Vì sao hắn đối với cô lạnh nhạt như thế? Chẳng lẽ hắn đã quên cô ?!
Phát hiện cô không hề có ý chạy trốn nửa, hai gả bảo vệ nhanh chóng bắt được hai tay cô,sau đó Tiêu Tĩnh chạy ra phía trước lộ ra vẻ cung kính: “Thiếu gia! Xin lỗi.Bên này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn,không có làm phiền đại thiếu gia chứ?”
Trong hai con ngươi sâu thẳm của Thượng Quan Nghiêu thận trọng, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lăng Thủy Nguyệt một cái, hỏi:“Sao lại thế này?” giọng điệu không chút phập phòng lãnh khốc dị thường.
“Cha của cô Lăng thiếu công ty một khoảng tiền lớnsau đó bỏ trốn , cho nên cô Lăng phải thay cha mình trả tiền nợ, nhưng cô không có năng lực trả tiền lại, cho nên tôi đề nghị cô ấy đến làm việc trong quán Bar khách sạn Thịnh Thế……”
“Không!”
Bị Thượng Quan Nghiêuxem mình trở thành người xa lạ ,vẻ mặt Lăng Thủy Nguyệt tuyệt vọng nghe kết quả của mình, lại nhịn không được cả người run lên.
Cô lại nhìn về phía Thượng Quan Nghiêu, trên khuôn mặt tuấn mỹ như trước không có thay đổi gì, quả thực…… Hắn đã hoàn toàn quên cô.
Lúc đó hắn chẳng lẽ đem đoạn tình cảm với cô trở thành trò chơi? Trong đáy lòng có chút bi ai.
Toàn bộ thế giới…… Đại khái chỉ có một mình cô còn giống như đứa ngốc, mỗi ngày đều thương tiếc tình cảm của mình chưa bắt đầu đã chấp dứt.
Cô đáng thương nhìn hắn, tuy rằng hắn không nhớrõ làm cho cô thương tâm muốn chết nhưng không đến mức làm cô mất đi lý trí.
“Tôi…… Tôi cam đoan sẽ cố gắng kiếm tiền, cho dù không ăn không uống cũng sẽ đem tiền lương đến trả lại cho các người, van cầu các người đừng đưa tôi …… Tôi…… dáng người tôi vừa xấu vừa gầy hơn nửa cười lại không đẹp, càng không biết uống rượu, lỡ như tôi…… đắc tội khách hang làm thành các người chịu tổn thất…… Tôi sợ bồi thường không nổi……”
Cô đã bắt đầu nói năng lộn xộn, gấp đến độ nước mắt lưng tròng, một mặt vì Thượng Quan Nghiêu đem cô trở thành người xa lạ, về mặt khác lại lo lắng chính mình phải đối mặt với vận mệnh éo le.
Cô hiện tại đã không thể nghĩ nhiều về chuyện mấy năm qua Thượng Quan Nghiêu đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ cầu hắn nguyện ý mở một con đường cho cô, không cần đẩy cô vào nơi tối tăm.
Tiêu Tĩnh không khách khí kéo lấy cổ tay cô mắt mang ý cảnh cáo,“Đủ rồi! Đây không phải là nơi cô khóc rống, cô có biết người đứng trước mặt cô là ai không, người ấy không phải là người cô có thể nhắm đến?”
Hắn hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, xoay người lại hết sức xin lỗi người đàn ông lãnh khốc đang vuốt cằm,“Thiếu gia, thuộc hạ thất trách cho nên kinh động đến ngài, tôi đưa cô gái này đi……” Nói xong liền cứng rắn lôi kéo cô đivề phía trước .
Thượng Quan Nghiêu mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn một mảnh hỗn loạn này,cô gái kích động cầm lấy ống tay áo của hắn còn gọi một tiếng “Nghiêu”, đến tột cùng người này là ai?
Thân thể nhỏ nhắn của cô không ngừng giãy dụa, nghẹn ngào quát to , một đôi mắt xếchmê hoặc long người hàm chứa nước mắt trong suốt, giống như một giây tiếp theo sẽ ngất xỉu.
Tim hắn không hiểu vì sau nhíu lại cùng một chỗ, giống như có chút đau đớn, có chút nặng trĩu, hắn…… rõ ràng không biết cô, vì sao còn có thể có loại cảm giác kỳ quái này.
Mà ThượngQuan Nghiêu giờ phút này lại chân thật xuất hiện ở trước mắt cô như vậy.
Chẳng qua bị cô kéo lấy ống tay áo người đàn ông này dường nhưkhông quen bị ngườita làm càn như thế,theo bản năng vung ra, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô giống như người xa lạ, vẻ mặt không có giống nhưngày xưa cười hi hi và bất cần đời bây giờ chỉ có lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi.
Cả người Lăng Thủy Nguyệt lui lại mấy bước, thân thể nhỏ nhắn lảo đảo một chút, đối mặt với sự lạnh lung thờ ơcủa hắn cô trợn tròn mắt, thậm chí quên bản thân muốn chạy trốn.
Đây rốt cuộc…… Là xảy ra chuyện gì a? Vì sao hắn đối với cô lạnh nhạt như thế? Chẳng lẽ hắn đã quên cô ?!
Phát hiện cô không hề có ý chạy trốn nửa, hai gả bảo vệ nhanh chóng bắt được hai tay cô,sau đó Tiêu Tĩnh chạy ra phía trước lộ ra vẻ cung kính: “Thiếu gia! Xin lỗi.Bên này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn,không có làm phiền đại thiếu gia chứ?”
Trong hai con ngươi sâu thẳm của Thượng Quan Nghiêu thận trọng, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lăng Thủy Nguyệt một cái, hỏi:“Sao lại thế này?” giọng điệu không chút phập phòng lãnh khốc dị thường.
“Cha của cô Lăng thiếu công ty một khoảng tiền lớnsau đó bỏ trốn , cho nên cô Lăng phải thay cha mình trả tiền nợ, nhưng cô không có năng lực trả tiền lại, cho nên tôi đề nghị cô ấy đến làm việc trong quán Bar khách sạn Thịnh Thế……”
“Không!”
Bị Thượng Quan Nghiêuxem mình trở thành người xa lạ ,vẻ mặt Lăng Thủy Nguyệt tuyệt vọng nghe kết quả của mình, lại nhịn không được cả người run lên.
Cô lại nhìn về phía Thượng Quan Nghiêu, trên khuôn mặt tuấn mỹ như trước không có thay đổi gì, quả thực…… Hắn đã hoàn toàn quên cô.
Lúc đó hắn chẳng lẽ đem đoạn tình cảm với cô trở thành trò chơi? Trong đáy lòng có chút bi ai.
Toàn bộ thế giới…… Đại khái chỉ có một mình cô còn giống như đứa ngốc, mỗi ngày đều thương tiếc tình cảm của mình chưa bắt đầu đã chấp dứt.
Cô đáng thương nhìn hắn, tuy rằng hắn không nhớrõ làm cho cô thương tâm muốn chết nhưng không đến mức làm cô mất đi lý trí.
“Tôi…… Tôi cam đoan sẽ cố gắng kiếm tiền, cho dù không ăn không uống cũng sẽ đem tiền lương đến trả lại cho các người, van cầu các người đừng đưa tôi …… Tôi…… dáng người tôi vừa xấu vừa gầy hơn nửa cười lại không đẹp, càng không biết uống rượu, lỡ như tôi…… đắc tội khách hang làm thành các người chịu tổn thất…… Tôi sợ bồi thường không nổi……”
Cô đã bắt đầu nói năng lộn xộn, gấp đến độ nước mắt lưng tròng, một mặt vì Thượng Quan Nghiêu đem cô trở thành người xa lạ, về mặt khác lại lo lắng chính mình phải đối mặt với vận mệnh éo le.
Cô hiện tại đã không thể nghĩ nhiều về chuyện mấy năm qua Thượng Quan Nghiêu đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ cầu hắn nguyện ý mở một con đường cho cô, không cần đẩy cô vào nơi tối tăm.
Tiêu Tĩnh không khách khí kéo lấy cổ tay cô mắt mang ý cảnh cáo,“Đủ rồi! Đây không phải là nơi cô khóc rống, cô có biết người đứng trước mặt cô là ai không, người ấy không phải là người cô có thể nhắm đến?”
Hắn hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, xoay người lại hết sức xin lỗi người đàn ông lãnh khốc đang vuốt cằm,“Thiếu gia, thuộc hạ thất trách cho nên kinh động đến ngài, tôi đưa cô gái này đi……” Nói xong liền cứng rắn lôi kéo cô đivề phía trước .
Thượng Quan Nghiêu mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn một mảnh hỗn loạn này,cô gái kích động cầm lấy ống tay áo của hắn còn gọi một tiếng “Nghiêu”, đến tột cùng người này là ai?
Thân thể nhỏ nhắn của cô không ngừng giãy dụa, nghẹn ngào quát to , một đôi mắt xếchmê hoặc long người hàm chứa nước mắt trong suốt, giống như một giây tiếp theo sẽ ngất xỉu.
Tim hắn không hiểu vì sau nhíu lại cùng một chỗ, giống như có chút đau đớn, có chút nặng trĩu, hắn…… rõ ràng không biết cô, vì sao còn có thể có loại cảm giác kỳ quái này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook