Người Hai Mặt
Chương 99: Chương 99


Việc xét nghiệm nhanh chóng có kết quả.
Sau khi phân tích và so sánh cẩn thận, nhân viên pháp chứng nói với Khương Dương: “Bột trên tờ giấy vụn là phấn hoa của hoa mộc đỏ.”
“Hoa mộc là cái gì?”
Khương Dương hỏi.
“Đây là một loại thuộc giống hoa quế chất lượng cao và rất có giá trị, thuộc loại thực vật hạt kín, lớp hai lá mầm..”
Nhân viên pháp chứng giới thiệu ngắn gọn: “Mặc dù có rất nhiều loài thuộc giống hoa quế ở Nghi Ninh, nhưng chúng thường được trồng bằng loài hoa quế bạc sớm có khả năng thích ứng cao.”
Hoa mộc đỏ lại càng không phổ biến, vì vậy sẽ dễ dàng khóa phạm vi hơn.
Vừa nghĩ đến Lận Thời Thương không rõ tung tích, Khương Dương cảm thấy lo lắng: “Vậy thì ở Nghi Ninh nơi nào có thể có hoa mộc đỏ?”
Nhân viên pháp chứng cẩn thận suy nghĩ một lúc: “Tôi nhớ… mấy năm trước, ở đâu đó có tổ chức triển lãm hoa mộc, rất nhiều hoa mộc quý giá được chuyển đến cùng nhau, bây giờ ở Nghi Ninh, có lẽ chỉ có một hoặc hai cây hoa mộc đỏ còn lại.”
Phạm vi đã được xác định, chỉ còn một bước nữa
Khương Dương đè nén lo lắng, cầu xin nói: “Nghĩ lại đi, triển lãm hoa mộc ở đâu?”
“…Ồ, tôi nhớ ra rồi!”
Nhân viên pháp chứng đột nhiên vỗ đùi: “Là tầng cao nhất ở tòa nhà của cửa hàng bách hóa Ninh Hợp! Mái vòm ở đó được bao quanh bằng thủy tinh, bên trong còn có một vườn hoa…”
Ngay lập tức, trong lòng Khương Dương chấn động động.
Lẽ ra cô nên nghĩ đến nó sớm hơn! Thẩm Soạn Lâu sẽ yêu cầu Lận Thời Thương lên tầng cao nhất.
Bởi vì vị trí ban đầu của tòa nhà này là nơi Thẩm Soạn Lâu đẩy Lận Vịnh Chí rơi xuống, đó cũng là nơi lần đầu tiên hắn phạm tội thành công, điều này có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn.
Tuy nhiên, đối với Lận Thời Thương…Ở đó cũng có những ký ức đau buồn về việc mất ba.
Tình thế nguy cấp, Khương Dương không còn thời gian ở lại lâu.


Trong lúc soạn tin nhắn, cô thông báo cho Trần Lãng Phong lập tức gọi cảnh sát đến bắt Thẩm Soạn Lâu, đồng thời gọi taxi lao đến tòa nhà của cửa hàng bách hóa Ninh Hợp.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây dày vò trái tim Khương Dương.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Dưới màn đêm đen kịt, tòa nhà của cửa hàng bách hóa Ninh Hợp sừng sững uy nghiêm như một con quái vật bằng thép khổng lồ, với những thanh thép như xương và hàng trăm lớp kính cứng lạnh như vảy, nhìn chằm chằm xuống những người đi đường nhỏ bé như con kiến.
Nhưng Khương Dương không hề sợ hãi.
Cô biết rằng Lận Thời Thương vẫn đang đợi cô.
Trên tòa nhà của cửa hàng bách hóa Ninh Hợp, gió lồng lộng.
Khi Lận Thời Thương bước ra khỏi cửa thang máy, anh không ngạc nhiên vì thang máy vẫn hoạt động bình thường.
Anh có thể đoán đây là do Thẩm Soạn Lâu làm.
Điều khiến Lận Thời Thương thật sự ngạc nhiên là khi anh nhìn thấy Thẩm Soạn Lâu.
Bị bao phủ bởi cành khô và lá rụng trong vườn hoa trên mái nhà, là một khuôn mặt hoàn toàn trái ngược với vô số tưởng tượng trước đây của Lận Thời Thương.
Khuôn mặt đó chắc chắn không giống một hung thủ!
Già và mệt mỏi, với những nếp nhăn sâu quanh khóe mắt và trán.

Thoạt nhìn, khuôn mặt như vậy thậm chí có thể khiến người ta cảm thấy có chút ôn hòa thiện lương, giống như một ông lão tốt bụng ngay cả muỗi cũng không dám đập chết.
Tuy nhiên, trạng thái xuất thần của Lận Thời Thương chỉ kéo dài trong chốc lát.
Anh phản ứng nhanh chóng.
“Đây là khuôn mặt giả.”

Lận Thời Thương cúi đầu cười lạnh, giọng nói tràn đầy châm chọc: “Hiện tại sự tình thành như vậy, ông còn không dám lộ ra khuôn mặt thật sao?”
Vừa dứt lời, khuôn mặt già nua kia đột nhiên biến đổi!
Khuôn mặt trước đó làm người ta có thiện cảm đã biến mất trong nháy mắt.

Khóe miệng Thẩm Soạn Lâu chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Thần kinh của Lận Thời Thương đột nhiên căng lên.
Mặc dù lớp ngụy trang bị xuyên thủng, Thẩm Soạn Lâu vẫn hành động bình tĩnh.
Hắn cầm lấy chiếc khăn giấy thấm đẫm nước tẩy trang bên cạnh, tùy ý lau lên mặt.

Một lúc sau, những nếp nhăn trên khuôn mặt đó biến mất, nhưng tờ khăn giấy thì lốm đốm và bẩn thỉu.
“Nói cho tôi biết, làm sao cậu đoán được?”
Thẩm Soạn Lâu ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Lận Thời Thương ở đối diện: “Lớp ngụy trang có vấn đề gì sao?”
Rõ ràng không có sự tức giận trong giọng nói của hắn.

Tuy nhiên, khi gặp đôi đồng tử đục ngầu đó, Lận Thời Thương chỉ cảm thấy màn đêm vây quanh mình từ giữa những cành cây khô héo, đè nặng lên lưng anh…đè anh xuống.
“Không có, lớp ngụy trang không có vấn đề gì.”
Lận Thời Thương đứng vững trước những áp lực đó, giọng nói lạnh như băng: “Vấn đề duy nhất chính là…xương mặt của ông.”
“Xương mặt?”
Thẩm Soạn Lâu cau mày.

“Chỉ cần không lấp đầy hoặc gọt xương, cho dù có che đậy cẩn thận như thế nào, cũng khó có thể thay đổi xương mặt của một người.”
Lận Thời Thương đột nhiên cụp mắt xuống, âm cuối bị gió thổi bay đi, nhẹ như một tiếng thở dài: “Còn có, trước kia…tôi từng gặp ông rồi.”
Khi ba anh, Lận Vịnh Chí còn sống, anh đã từng gặp hắn.
Vào thời điểm đó, Lận Vịnh Chí và Thẩm Soạn Lâu không chỉ là đối tác trong công ty mà còn là những người bạn cũ trong nhiều năm.

Cứ vài ngày, họ lại hẹn gặp nhau và thật khó để Lận Thời Thương không biết Thẩm Soạn Lâu.
Nhưng tại sao?
Tình bạn này cuối cùng đã trở thành một mối thù đẫm máu.
“Có một câu tôi luôn muốn trực tiếp hỏi ông.”
Lận Thời Thương đè nén đau thương cùng tức giận hỏi: “Năm đó vì sao ông giết ba tôi? Chẳng lẽ chỉ vì số tiền đó sao? Ông ấy là bạn của ông.”
Đột nhiên, khuôn mặt của Thẩm Soạn Lâu biến sắc.
“Bạn? Anh ta coi tôi là bạn sao?”
Thẩm Soạn Lâu tức giận trợn to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu cho rằng tôi muốn giết anh ta sao? Anh ta mê muội! Anh ta ép tôi làm vậy!”
Lận Thời Thương cười nhạo hắn.
“Ông ấy ép ông làm gì?”
Lận Thời Thương cố hết sức bình tĩnh hỏi: “Không bán cổ phần cho ông, chẳng lẽ là ông ấy ép buộc ông…”
“Cậu không hiểu gì cả!”
Thẩm Soạn Lâu hét lên và ngắt lời anh.

Vì sự tức giận dâng lên, ngực hắn phập phồng dữ dội: “Khi đó công ty có triển vọng phát triển tốt, đã sớm bị người ta dòm ngó.


Hắn nói nếu không bán công ty cho hắn, hắn sẽ chèn ép công ty của chúng tôi, làm chúng tôi bị phá sản! Không lâu sau, hắn bắt đầu chèn ép, tôi khuyên ba cậu bán công ty nhưng anh ấy không nghe.

Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng tôi sẽ không còn gì!”
Khi đó, Thẩm Soạn Lâu cùng lúc phải chịu hai áp lực.
Một mặt là áp lực tài chính từ việc bỏ trốn với Đới Doanh, mặt khác là áp lực công ty phá sản và toàn bộ số tiền hắn đầu tư vào công ty sẽ bốc hơi.
Kết quả là Thẩm Soạn Lâu đã suy sụp, hắn đã đi đến cực đoan.
“Phải! Tôi cải trang trở về khách sạn là vì tôi có ý đồ xấu, nhưng tôi không có ý định giết anh ta.”
Thẩm Soạn Lâu trầm mặc hồi lâu: “Ngày đó tôi thật sự không có lựa chọn nào khác, vì vậy tôi muốn lén cải trang vào khách sạn giả làm ba cậu, đối mặt với camera giám sát ở cửa, bắt chước chữ viết của anh ấy để ký hợp đồng…”
Không ngờ lại xảy ra sự cố.
Sau khi Thẩm Soạn Lâu vào khách sạn, hắn mới phát hiện ra rằng hợp đồng mà hắn in ra để dự phòng đã bị mất.
Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vào phòng, cố gắng đánh cắp hợp đồng chưa ký từ Lận Vịnh Chí.
Nhưng Thẩm Soạn Lâu đã tính toán sai.
Ngay khi hắn chuẩn bị lấy đi hợp đồng, Lận Vịnh Chí đã phát hiện ra hành vi trộm cắp của hắn.

Trong lúc hai người tranh chấp, hắn hoàn toàn mất lý trí và bất ngờ đẩy Lận Vịnh Chí ra khỏi cửa sổ khách sạn.
“Tôi không ngờ lại thành ra thế này.”
Nói xong lời này, giọng nói Thẩm Soạn Lâu đột nhiên cao lên, trở nên khó chịu cùng oán giận: “Ngược lại là cậu hết lần này đến lần khác phá hỏng việc tốt của tôi!”
Thẩm Soạn Lâu đột nhiên đứng dậy.
Hắn sải bước đến trước mặt Lận Thời Thương, nắm lấy cổ họng của Lận Thời Thương bằng đôi tay như sắt: “Tôi đã chờ đợi rất lâu để có thể giết chết cậu vào giờ phút này!”

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương