Người Giữ Tháp
-
Chương 7
Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Vương Viễn sửng sốt.
Nữ nhân kia ở bên cạnh hắn khóc la đòi chết đòi sống, cũng đã kinh động đến thôn dân. Chồng cô ta mặt mày hung tợn giơ lên nắm đấm chất vấn, “Mày làm gì mà đánh người?”
Vương Viễn tránh thoát nắm đấm đập tới, chỉ vào nàng dâu ta nói một cách lạnh lùng, “Nàng sỉ nhục tổ tiên.”
“Tôi không có!” Nữ nhân ỷ có chồng ở bên liền cắn ngược lại một cái, “Các người hỏi A Trân một chút, vừa nãy tôi có nói xằng bậy hay không? Cậu ta đánh người mà còn đổ lỗi cho người khác!”
“Đúng vậy, bọn tôi có nói cái gì sai đâu? Tam muội chỉ nói quan tài trưởng thôn tốt, là mua trong đất liền, mơ ước thôi mà, Vương Viễn! Cậu đánh nữ nhân rồi mà còn có mặt mũi nói chuyện à!”
Vương Viễn miệng không thể nhanh hơn hai người đàn bà này, mặt trầm xuống, làm bộ muốn tát thêm một cái nữa.
“Buông tay!” Lý Vĩnh Bân đẩy đoàn người ra lên tiếng ngăn lại, “Vương Viễn cậu làm gì? Đây là tang lễ! Có còn quy củ chút nào hay không, buông tay!”
Vương Viễn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hai nữ nhân kia.
Cô vợ kia chống eo, vênh vang đắc ý thối một tiếng, “Phi, đồ cái thứ mất nết do đàn bà dưỡng nên.”
Vành mắt Vương Viễn muốn rách ra, nắm đấm vung lên, điên rống lên một tiếng. Cô vợ kia sợ đến lui hai bước, “Cậu cậu cậu cậu muốn làm cái gì? Tôi cho cậu biết a, đừng tưởng rằng là tôi sợ cậu nha!”
Ánh mắt Vương Viễn như là con thú hoang vô cùng căm phẫn, lệ khí mười phần.
Lý Vĩnh Bân tới khuyên giải, “Được rồi, ông cụ còn nhìn đây, vừa đánh vừa gây nhìn giống cái gì? Lại đây dâng nén hương đi, cùng ông cụ nói lời chào, lần gặp mặt cuối cùng rồi, chung quy phải hòa hòa khí khí mới xong chứ?”
Di ảnh ông cụ yên lặng nhìn hắn, viền mắt Vương Viễn lập tức liền đỏ, bụp bụp dập đầu ba lần, một mực cung kính cắm nhan. Dì Thanh đỡ hắn lên an ủi hai câu, hắn rũ đầu xuống biểu tính rất oan ức.
Hòa thượng đầu trọc niệm làm pháp sự. Chuyện này ở trên đảo được gọi là lễ mở cửa, làm trong bảy tuần đầu tiên, ấn theo thế hệ trước nói cúng tuần mở cửa âm phủ đưa tiễn người chết ra đi, do pháp sư mở cửa, cửa mở thật tốt, con đường sau đó cũng đi được thuận lợi. Cửa mở không được, trở thành u hồn oán quỷ lưu lạc nhân gian thì vô duyên luân hồi tái thế.
Mấy lời này là lúc nhỏ Vương Viễn nghe cha mẹ nói, trong lòng hắn vẫn luôn tin tưởng điều này. Khi còn bé hắn từng xem tang lễ của một cụ già, đại hòa thượng kẹp hai đạo bùa châm lửa giương lên đỉnh đầu, một đạo trên không trung tức khắc bị đốt thành tro, một đạo chậm rãi bay xuống, không chút nào tổn hại, sau đó tiểu hòa thượng sẽ đem tấm bùa đầy chữ vàng còn dư lại kia dán vào quan tài cùng hũ tro cốt. Nhưng đó là một lần cuối cùng, sau đó không thấy nữa, hiện tại cũng không thể làm một bộ hư huyễn gì đó được, trong thôn đều đã được học tập tri thức khoa học hiện đại, vứt bỏ tư tưởng phong kiến mê tín, nên chỉ tìm cái hòa thượng đọc kinh siêu độ, lễ mở cửa cũng theo đó mà đơn giản hoá.
Tang lễ đã xong. Nam nhân nhấc quan tài đến phòng hỏa táng sau từ đường để hoả táng. Dì Thanh mắt thấy quan tài bị đẩy mạnh vào lò, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, Trung ca ở bên cạnh đỡ, quay mặt qua một bên không nhẫn tâm xem. Có người duỗi dài cổ nhìn chằm chằm lò lửa, ngọn lửa đỏ ngầu như chậu máu toát ra từ bên trong cái miệng lớn, nuốt quan tài một cái, bảng gỗ dày như vậy trong chốc lát cũng liền bị đốt thành tro.
Vương Viễn đứng bên cạnh lò, khí nóng thổi vào mặt, nóng đến gương mặt đầy mồ hôi. Trong đôi mắt hắn như có vầng mặt trời, cái loại đỏ đó, đỏ đến mức trắng bệch, trắng đến phát sáng, hóa thành một mảnh mê muội.
Đại hòa thượng cầm hũ tro đã đậy kín đưa cho dì Thanh, bà cụ tay run run tiếp nhận.
Đoàn người vẫn chưa tan, Vương Viễn đã không có tâm tư ở lại.
Dụ Phong sáng sớm tổ chức chiến sĩ đi huấn luyện ở dã ngoại, ở trong rừng cây nhỏ chạy bộ mang theo phụ trọng ba mươi kg, một đám tiểu chiến sĩ bị y huấn luyện thở hồng hộc chạy không nổi. Nhâm Hoài Sinh đứng ở một bên đầy hứng thú xem, “Mới sáng sớm đã làm mấy chuyện thất đức này cậu cũng không sợ bị bọn họ ghi hận à.”
“Chỗ này lại không có hoạt động vui chơi giải trí gì, nếu không dẫn đi ra hoạt động gân cốt, một đám người cả ngày ở trong ký túc xá lấy điện thoại di động lên mạng làm cống hiến cho kinh tế quốc gia, vạn nhất kiểm tra đột xuất, toàn bộ đều đến chơi với trứng luôn.” Dụ Phong nhìn tiểu chiến sĩ tụt lại phía sau rống một tiếng, “Nhanh lên một chút! Đuổi theo! Dây dây dưa dưa làm gì đây! Người về đích cuối cùng trực đêm!”
Nhất thời tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Nhâm Hoài Sinh cười cười, “Làm gì có kiểm tra đột xuất chứ, cái chỗ chim không thèm đẻ trứng với lại sắp ăn tết này, ai mẹ nó có tâm sự chạy đến nơi này?
“Năm mới đến nhanh như thế?”
“Hôm nay đã là đông chí cách năm mới còn có bao lâu đâu, năm nay cậu có trở về hay không?”
“Không về, cậu trở về đi thôi.” Dụ Phong hít hít mũi, “Hàng năm có ba đến năm chỉ tiêu trở về ăn tết, cậu nhất định phải chiếm một cái, tôi cũng không chiếm.”
Nhâm Hoài Sinh có chút ngượng ngùng, “Mẹ cậu cũng cam lòng? Nếu không tôi nói với ba tôi một tiếng cùng nhau trở về.”
“Thôi, bà ấy có người bồi thì không có vấn đề, tôi bây giờ là con trai tội thần, an phận mới tốt.”
Nhâm Hoài Sinh cười nhạo, “Đánh rắm! Phong kiến tư tưởng dư độc! Nhanh chóng cải tạo sửa đổi.”
Dụ Phong cười sang sảng, “Tôi phong kiến thế nào, bị lưu đày còn không cho oán hai câu?”
Huấn luyện dã ngoại tới buổi trưa liền kết thúc, Dụ Phong thu đội dẫn người về trại, dọn dẹp một chút việc vặt, đổi thân quần áo thể dục liền đến thăm mẹ Vương Viễn, còn ôm thêm hai hộp điểm tâm, nhiễu đến mức Vương Viễn còn có chút ngượng ngùng. Mẹ Vương vừa dán câu đối lên hai bên cánh cửa liền nhìn thấy một người trẻ tuổi dáng vẻ bất phàm nên có chút kinh hoảng, “A Viễn, vị này chính là…”
Dụ Phong nói, “A di chào ngài, cháu tên Dụ Phong, bằng hữu A Viễn, là bộ đội đóng quân trên đảo.”
“Mẹ, đây là Dụ đội trưởng của bộ đội đóng quân trên đảo, con đã từng nói với mẹ.”
Mẹ Vương vội vã nghiêng mình, “Chào quân đội, Chào thủ trưởng.”
Dụ Phong vội vàng đỡ bà, “A di ngài đừng như vậy, cháu không phải thủ trưởng, cháu trẻ như vậy làm sao có thể là thủ trưởng được, ngài gọi cháu là A Phong đi.”
“Mời ngồi mời ngồi, dì lấy cho cháu chút ăn vặt, A Viễn, mời Dụ đội trưởng ngồi đi con.”
Dụ Phong nhận lấy ấm trà chén nước trong tay bà, “Ngài ngồi ngài ngồi, cháu đến! Không cần lấy gì đâu ạ, cháu không quấy rối ngài đi? A Viễn và cháu quen biết lâu như thế cháu còn chưa tới viếng thăm ngài nên thấy rất băn khoăn.”
“Không quấy rầy, dì sao còn không thấy ngại để cháu đặc biệt chạy tới một chuyến chứ?”
“Nhìn ngài nói, ngài là trưởng bối, cháu là vãn bối, cháu đến thăm ngài là phải, có cái gì ngượng ngùng, không biết ngài yêu thích cái gì, nên cháu mang chút hạch đào mềm cùng bánh hạnh nhân đến, hoàn toàn đều là thủ công, không chất phụ gia, ngài nếm thử.”
Vương Viễn đi thẳng vào nhà bếp làm cơm, không ngần ngại chút nào vứt một mình Dụ Phong ở phòng khách.
Mẹ Vương thân thể không tốt, tinh thần cũng không đặc biệt đủ, đi đứng cũng không lưu loát, thấy Dụ Phong nhìn chằm chằm vào tư thế bước đi của mình, bà rất ngượng ngùng, Dụ Phong đỡ bà ngồi xuống, “Ngài muốn lấy cái gì thì nói với cháu, ngài ngồi đi, hay là nằm?”
Mẹ Vương vung vung tay, “Ngồi là tốt rồi. Cảm ơn a. Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm đi, lập tức làm xong này.”
Trong phòng bếp truyền ra âm thanh đang xào rau. Dụ Phong không yên lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn, mẹ Vương cười cười, “Để cho nó đi làm, không có chuyện gì, mà không biết có hợp khẩu vị Dụ đội trưởng hay không.”
Y làm gì có cái gọi là không hợp khẩu vị chứ, Dụ Phong nói, “Ngài có thể ăn cháu có cái gì không thể ăn, bên này đồ vật ăn thật ngon, rất sạch.”
“Ừm, đúng là rất sạch.”
Dụ Phong nhìn chân của bà thấy cảnh sinh tình, “Cha cháu cũng đi đứng không tốt lắm, phong thấp rất dữ. Ngài vẫn tốt chứ?”
“Còn có thể, bình thường đi nhiều một chút là tốt rồi. Bên này ẩm thấp, phải đi nhiều một chút.”
Dụ Phong cùng bà ngồi một lúc, mẹ Vương giống con trai đều không quen xã giao, Dụ Phong nói đùa, “Tính tính cậu ấy rất thích hợp làm việc này.”
“A Viễn có lúc tính khí im lặng một ít, như cha nó, cháu không nên trách nó a.”
Dụ Phong buồn cười, “Dì sao lại nghĩ như thế, tính cách của A Viễn tốt vô cùng.”
“Tính cách nó đâu phải tốt lắm, tính bướng bỉnh như đầu lừa, cha nó mất lúc nó lên phổ thông, dì nói trong nhà nuôi nổi nó đọc sách nó không đọc, đưa tới trường học đi một ngày đã trở lại; đi đội tàu cũng nói đi liền đi, dì nói nó căn bản không nghe, chết cũng không để ý.”
“Đó không phải là vì hiếu thuận ngài sao. Cháu ở tuổi của cậu ấy là lúc quậy phá nhất, gây cho ba cháu không ít phiền phức, lại không đọc sách thật tốt, cả ngày trốn học chơi game, A Viễn so với cháu thành thục hơn nhiều.”
Mẹ Vương nói, “Cháu không biết, cha nó mất lúc nó lên phổ thông, dì nói trong nhà nuôi nổi nó đọc sách nó không đọc, đưa tới trường học đi một ngày đã trở lại; đi đội tàu cũng nói đi liền đi, dì nói nó căn bản không nghe, mấy ngày trước đi tang lễ của trưởng thôn xong, trở về hờn dỗi mấy ngày.” Nói tới chỗ này liền nở nụ cười, “Dì hỏi nó có chuyện gì tức giận, nó nói hai nữ nhân nói lời vô vị, còn theo dì oán giận nói, nữ nhân đều không dễ chọc.”
*2 đoạn nói của mẹ Vương bị lặp lại y nhau, trong bản raw cũng vậy, chắc tg hết ý tưởng (chị tg này viết truyện rất ngắn gọn, nhiều khi cắt ngang xương ko hiểu gì cả, nhưng cốt truyện cũng ko tệ nên làm luôn cho xong)
Dụ Phong toét miệng cười, thuận theo nói, “Vậy cậu ấy yêu thích loại con gái như nào?”
“Nó cho dù thích cũng sẽ không nói với dì, nó đã muốn giấu thì sao cũng không biết được, tốt nghiệp trung học cơ sở xong liền phải đi đội tàu, tất cả căn bản đều là nam nhân không có cơ hội tiếp xúc với con gái, nó tuổi cũng nhỏ, dì không nói nó cũng sẽ không động tâm tư gì.”
Mẹ Vương nói lời này là có tư tâm. Vương Viễn chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy. Trong đội tàu một đám đàn ông cẩu thả ở trên biển rong chơi mười ngày nửa tháng, có lúc cũng cập bờ tìm chốn mua vui, thức ăn mặn bình thường cũng tuyệt không thiếu.
Lúc Vương Viễn mới vừa thành niên đội trưởng đội tàu đã từng cùng mẹ Vương đùa giỡn nói, muốn mang cháu nhỏ này đến bên ngoài mở mắt. Mẹ Vương lúc đầu không coi đó là chuyện to tát gì, sau đó con trai trở về nói bị thúc thúc kéo đi tới chỗ đầy màu sắc, dạy hắn làm sao mang vớ sợi tơ tằm rửa chân*. Tình cảnh đó mẹ Vương không dám nói cho Dụ Phong, Vương Viễn bị dọa đến lúc trở lại sắc mặt vẫn trắng bệch. Sau đó liền đến nhà trưởng thôn xin làm người trông coi tháp cũng có gần một nửa nguyên nhân là vì việc này, nếu không làm sao lại vội vàng bắt một người mới mười tám tuổi đi làm việc như một hòa thượng này chứ.
Mang vớ tơ tằm rửa chân: 絲襪洗腳 (M ấy thím tò mò thị từ search xem hình ảnh nhé!)
Chuyện này Dụ Phong ngược lại biết rất rõ. Chuyện Triệu Trăn Phương y nửa đùa nửa thật thử Vương Viễn, Vương Viễn trung thực đến tí xíu tâm nhãn cũng không có, ào ào ào nói ra sạch sẽ như đổ đậu. Lúc đó Dụ Phong còn an ủi, tuổi tác hắn nhỏ như vậy căng thẳng cũng là chuyện bình thường, tiện thể nửa nghiêm khắc nửa dịu dàng tiến hành một phen giáo dục yêu thương.
Nghĩ tới đây mẹ Vương có chút thổn thức, “Cũng tại dì, thân thể vẫn luôn không khỏe, nó cả ngày hai điểm một đường chạy, cũng không có thời gian đi ra ngoài, quen biết con gái một chút.”
“A Viễn còn nhỏ, mới mười tám tuổi…”
“Không nhỏ, dì cái tuổi này đã gả cho cha nó.”
Nông thôn chuyện này không chê sớm, Dụ Phong cũng coi như kiến thức, “Sau này còn có rất nhiều cơ hội.”
“Thằng bé tâm tư nặng, có chuyện gì sẽ không nói với dì. Lúc trước muốn nó đi làm công, không nên vào đội tàu quá nguy hiểm, cha nó đã gãy ở nơi này rồi, cháu nói dì sao có thể lại để cho nó đi làm cái việc đó? Nó nóng nảy lên liền không nghe ai cả.”
Mẹ Vương một bên tóc mai đã bạc, nhìn có vẻ so với tuổi tác của bà càng tang thương, Dụ Phong nhớ tới người nhà mình, tuổi còn so với mẹ Vương Viễn lớn hơn, thẩm mỹ viện bảo dưỡng ra nhìn còn trẻ hơn mười tuổi. Dụ Phong không đành lòng, cầm tay của bà, “Cháu hôm nào khuyên cậu ấy một chút, tác phong này cũng phải thay đổi, cùng mẹ cáu kỉnh thế nào cũng là lỗi của con trai.”
Khí trời càng ngày càng lạnh, mấy ngày nay nhiệt độ rơi xuống đến lợi hại. Ngoài khơi gió lớn, nhiệt độ nước theo đó cũng đột ngột rơi xuống.
Bảy giờ thủy triều bắt đầu lên, hải đăng chiếu sáng ngoài khơi cuồn cuộn, vẫy gọi thuyền bè. Mực nước không ngừng dâng lên, bến tàu đèn báo hiệu xa xa sáng lên. Vương Viễn vẫn luôn ở trên nóc nhà không nhúc nhích, như một con đại miêu trầm mặc không một tiếng động nhìn chằm chằm ngoài khơi. Từ sau tang lễ trưởng thôn tâm tình kém vẫn còn lan tràn, hắn có chút hoài niệm cuộc sống ở đội tàu lúc trước, thái độ với hải đăng cũng có chút giằng co.
Đây không phải là một chuyện tốt. Vương Viễn tự tin cho là lòng mình đối với hải đăng không ai có thể lay động cả, nhưng cả ngày sống chung cùng một chỗ với một cây cột đúng là rất tẻ nhạt.
Có người chạy ra bến tàu, đẩy ra xuồng cứu sinh.
Vương Viễn phắt cái từ nóc nhà đứng lên, tim nhảy đặc biệt nhanh. Hắn chạy vào trong phòng đi lấy kính viễn vọng, bò lên đỉnh tháp xem. Hướng đông bắc hướng về gần bến tàu không tới một hải lý chỗ có một chiếc thuyền hàng loại nhỏ lay động dữ dội, như người điên đấm đá lung tung, mũi tàu ăn nước rất sâu, hiển nhiên đây đã không phải là chiều sâu bình thường.
—— đoán chừng là va vào đá ngầm.
Đông hải nước cạn đá ngầm trên biển trải rộng, va vào đá ngầm tuy rằng không phải thường thường phát sinh, nhưng đó cũng là chuyện khó tránh khỏi, đặc biệt là khí trời gió lớn như thế này, thời điểm thủy triều lên thuỷ triều xuống, một khi va vào đá ngầm sẽ vô cùng nguy hiểm. Bởi vì bản thân thuyền tốc độ rất lớn, thời điểm va vào đá ngầm thân tàu có khả năng vỡ nứt cũng rất lớn. Đội tàu đánh cá trước kia của Vương Viễn cũng từng một lần cứu thuyền va vào đá ngầm, đều dời người trên thuyền đi ra, may mà không có thương vong, đáng tiếc thuyền va vào đá ngầm nước ăn quá sâu, hàng hóa trên thuyền toàn bộ cũng bị mất.
Thuyền va vào đá ngầm trên biển cản rất ít có khả năng may mắn, nếu như thân tàu vỡ nứt không quá nghiêm trọng, lượng nước ngấm không lớn, khả năng có thể kiên trì trở lại cảng biển. Mà loại này ví dụ lại tương đối ít.
Xuồng cứu hộ lướt qua mặt nước bắn ra ngoài, cái đuôi cánh mang theo một vệt nước trắng bạc, chỉ cần năm, sáu phút đã đến chỗ thuyền hàng. Mũi thuyền nghiên đã bắt đầu hình thành xoáy nước phạm vi nhỏ, điều này đại biểu chiếc thuyền này cơ bản đã có thể phán định xong đời. Xoáy nước sản sinh lực dẫn dắt hấp thụ, xuồng cứu hộ không có cách nào dễ dàng tới gần. Có thể làm hiệp thương câu thông sau, trong lúc đó trên thuyền có người thả thang dây dắt đến trên xuồng cứu hộ, người bắt đầu bò đi xuống, Vương Viễn nghĩ thầm đây là thuyền viên muốn bỏ thuyền.
Cứu viện đại khái tiến hành đã hơn 20 phút, mũi tàu nghiêng đã gần đến ba mươi độ, cuối cùng không thấy có người từ thuyền bên trên xuống nữa. Xuồng cứu hộ chần chừ vòng quanh hai phút, thoát khỏi xoáy nước sau đó bình an đi ngược lại.
Vương Viễn buông xuống kính viễn vọng, mới phát hiện khí huyết mình cuồn cuộn, hưng phấn run lên.
——Trở về đội tàu ra biển một lần. Một lần thôi là tốt rồi.
Beta: TrinhTrinh
Vương Viễn sửng sốt.
Nữ nhân kia ở bên cạnh hắn khóc la đòi chết đòi sống, cũng đã kinh động đến thôn dân. Chồng cô ta mặt mày hung tợn giơ lên nắm đấm chất vấn, “Mày làm gì mà đánh người?”
Vương Viễn tránh thoát nắm đấm đập tới, chỉ vào nàng dâu ta nói một cách lạnh lùng, “Nàng sỉ nhục tổ tiên.”
“Tôi không có!” Nữ nhân ỷ có chồng ở bên liền cắn ngược lại một cái, “Các người hỏi A Trân một chút, vừa nãy tôi có nói xằng bậy hay không? Cậu ta đánh người mà còn đổ lỗi cho người khác!”
“Đúng vậy, bọn tôi có nói cái gì sai đâu? Tam muội chỉ nói quan tài trưởng thôn tốt, là mua trong đất liền, mơ ước thôi mà, Vương Viễn! Cậu đánh nữ nhân rồi mà còn có mặt mũi nói chuyện à!”
Vương Viễn miệng không thể nhanh hơn hai người đàn bà này, mặt trầm xuống, làm bộ muốn tát thêm một cái nữa.
“Buông tay!” Lý Vĩnh Bân đẩy đoàn người ra lên tiếng ngăn lại, “Vương Viễn cậu làm gì? Đây là tang lễ! Có còn quy củ chút nào hay không, buông tay!”
Vương Viễn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hai nữ nhân kia.
Cô vợ kia chống eo, vênh vang đắc ý thối một tiếng, “Phi, đồ cái thứ mất nết do đàn bà dưỡng nên.”
Vành mắt Vương Viễn muốn rách ra, nắm đấm vung lên, điên rống lên một tiếng. Cô vợ kia sợ đến lui hai bước, “Cậu cậu cậu cậu muốn làm cái gì? Tôi cho cậu biết a, đừng tưởng rằng là tôi sợ cậu nha!”
Ánh mắt Vương Viễn như là con thú hoang vô cùng căm phẫn, lệ khí mười phần.
Lý Vĩnh Bân tới khuyên giải, “Được rồi, ông cụ còn nhìn đây, vừa đánh vừa gây nhìn giống cái gì? Lại đây dâng nén hương đi, cùng ông cụ nói lời chào, lần gặp mặt cuối cùng rồi, chung quy phải hòa hòa khí khí mới xong chứ?”
Di ảnh ông cụ yên lặng nhìn hắn, viền mắt Vương Viễn lập tức liền đỏ, bụp bụp dập đầu ba lần, một mực cung kính cắm nhan. Dì Thanh đỡ hắn lên an ủi hai câu, hắn rũ đầu xuống biểu tính rất oan ức.
Hòa thượng đầu trọc niệm làm pháp sự. Chuyện này ở trên đảo được gọi là lễ mở cửa, làm trong bảy tuần đầu tiên, ấn theo thế hệ trước nói cúng tuần mở cửa âm phủ đưa tiễn người chết ra đi, do pháp sư mở cửa, cửa mở thật tốt, con đường sau đó cũng đi được thuận lợi. Cửa mở không được, trở thành u hồn oán quỷ lưu lạc nhân gian thì vô duyên luân hồi tái thế.
Mấy lời này là lúc nhỏ Vương Viễn nghe cha mẹ nói, trong lòng hắn vẫn luôn tin tưởng điều này. Khi còn bé hắn từng xem tang lễ của một cụ già, đại hòa thượng kẹp hai đạo bùa châm lửa giương lên đỉnh đầu, một đạo trên không trung tức khắc bị đốt thành tro, một đạo chậm rãi bay xuống, không chút nào tổn hại, sau đó tiểu hòa thượng sẽ đem tấm bùa đầy chữ vàng còn dư lại kia dán vào quan tài cùng hũ tro cốt. Nhưng đó là một lần cuối cùng, sau đó không thấy nữa, hiện tại cũng không thể làm một bộ hư huyễn gì đó được, trong thôn đều đã được học tập tri thức khoa học hiện đại, vứt bỏ tư tưởng phong kiến mê tín, nên chỉ tìm cái hòa thượng đọc kinh siêu độ, lễ mở cửa cũng theo đó mà đơn giản hoá.
Tang lễ đã xong. Nam nhân nhấc quan tài đến phòng hỏa táng sau từ đường để hoả táng. Dì Thanh mắt thấy quan tài bị đẩy mạnh vào lò, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, Trung ca ở bên cạnh đỡ, quay mặt qua một bên không nhẫn tâm xem. Có người duỗi dài cổ nhìn chằm chằm lò lửa, ngọn lửa đỏ ngầu như chậu máu toát ra từ bên trong cái miệng lớn, nuốt quan tài một cái, bảng gỗ dày như vậy trong chốc lát cũng liền bị đốt thành tro.
Vương Viễn đứng bên cạnh lò, khí nóng thổi vào mặt, nóng đến gương mặt đầy mồ hôi. Trong đôi mắt hắn như có vầng mặt trời, cái loại đỏ đó, đỏ đến mức trắng bệch, trắng đến phát sáng, hóa thành một mảnh mê muội.
Đại hòa thượng cầm hũ tro đã đậy kín đưa cho dì Thanh, bà cụ tay run run tiếp nhận.
Đoàn người vẫn chưa tan, Vương Viễn đã không có tâm tư ở lại.
Dụ Phong sáng sớm tổ chức chiến sĩ đi huấn luyện ở dã ngoại, ở trong rừng cây nhỏ chạy bộ mang theo phụ trọng ba mươi kg, một đám tiểu chiến sĩ bị y huấn luyện thở hồng hộc chạy không nổi. Nhâm Hoài Sinh đứng ở một bên đầy hứng thú xem, “Mới sáng sớm đã làm mấy chuyện thất đức này cậu cũng không sợ bị bọn họ ghi hận à.”
“Chỗ này lại không có hoạt động vui chơi giải trí gì, nếu không dẫn đi ra hoạt động gân cốt, một đám người cả ngày ở trong ký túc xá lấy điện thoại di động lên mạng làm cống hiến cho kinh tế quốc gia, vạn nhất kiểm tra đột xuất, toàn bộ đều đến chơi với trứng luôn.” Dụ Phong nhìn tiểu chiến sĩ tụt lại phía sau rống một tiếng, “Nhanh lên một chút! Đuổi theo! Dây dây dưa dưa làm gì đây! Người về đích cuối cùng trực đêm!”
Nhất thời tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Nhâm Hoài Sinh cười cười, “Làm gì có kiểm tra đột xuất chứ, cái chỗ chim không thèm đẻ trứng với lại sắp ăn tết này, ai mẹ nó có tâm sự chạy đến nơi này?
“Năm mới đến nhanh như thế?”
“Hôm nay đã là đông chí cách năm mới còn có bao lâu đâu, năm nay cậu có trở về hay không?”
“Không về, cậu trở về đi thôi.” Dụ Phong hít hít mũi, “Hàng năm có ba đến năm chỉ tiêu trở về ăn tết, cậu nhất định phải chiếm một cái, tôi cũng không chiếm.”
Nhâm Hoài Sinh có chút ngượng ngùng, “Mẹ cậu cũng cam lòng? Nếu không tôi nói với ba tôi một tiếng cùng nhau trở về.”
“Thôi, bà ấy có người bồi thì không có vấn đề, tôi bây giờ là con trai tội thần, an phận mới tốt.”
Nhâm Hoài Sinh cười nhạo, “Đánh rắm! Phong kiến tư tưởng dư độc! Nhanh chóng cải tạo sửa đổi.”
Dụ Phong cười sang sảng, “Tôi phong kiến thế nào, bị lưu đày còn không cho oán hai câu?”
Huấn luyện dã ngoại tới buổi trưa liền kết thúc, Dụ Phong thu đội dẫn người về trại, dọn dẹp một chút việc vặt, đổi thân quần áo thể dục liền đến thăm mẹ Vương Viễn, còn ôm thêm hai hộp điểm tâm, nhiễu đến mức Vương Viễn còn có chút ngượng ngùng. Mẹ Vương vừa dán câu đối lên hai bên cánh cửa liền nhìn thấy một người trẻ tuổi dáng vẻ bất phàm nên có chút kinh hoảng, “A Viễn, vị này chính là…”
Dụ Phong nói, “A di chào ngài, cháu tên Dụ Phong, bằng hữu A Viễn, là bộ đội đóng quân trên đảo.”
“Mẹ, đây là Dụ đội trưởng của bộ đội đóng quân trên đảo, con đã từng nói với mẹ.”
Mẹ Vương vội vã nghiêng mình, “Chào quân đội, Chào thủ trưởng.”
Dụ Phong vội vàng đỡ bà, “A di ngài đừng như vậy, cháu không phải thủ trưởng, cháu trẻ như vậy làm sao có thể là thủ trưởng được, ngài gọi cháu là A Phong đi.”
“Mời ngồi mời ngồi, dì lấy cho cháu chút ăn vặt, A Viễn, mời Dụ đội trưởng ngồi đi con.”
Dụ Phong nhận lấy ấm trà chén nước trong tay bà, “Ngài ngồi ngài ngồi, cháu đến! Không cần lấy gì đâu ạ, cháu không quấy rối ngài đi? A Viễn và cháu quen biết lâu như thế cháu còn chưa tới viếng thăm ngài nên thấy rất băn khoăn.”
“Không quấy rầy, dì sao còn không thấy ngại để cháu đặc biệt chạy tới một chuyến chứ?”
“Nhìn ngài nói, ngài là trưởng bối, cháu là vãn bối, cháu đến thăm ngài là phải, có cái gì ngượng ngùng, không biết ngài yêu thích cái gì, nên cháu mang chút hạch đào mềm cùng bánh hạnh nhân đến, hoàn toàn đều là thủ công, không chất phụ gia, ngài nếm thử.”
Vương Viễn đi thẳng vào nhà bếp làm cơm, không ngần ngại chút nào vứt một mình Dụ Phong ở phòng khách.
Mẹ Vương thân thể không tốt, tinh thần cũng không đặc biệt đủ, đi đứng cũng không lưu loát, thấy Dụ Phong nhìn chằm chằm vào tư thế bước đi của mình, bà rất ngượng ngùng, Dụ Phong đỡ bà ngồi xuống, “Ngài muốn lấy cái gì thì nói với cháu, ngài ngồi đi, hay là nằm?”
Mẹ Vương vung vung tay, “Ngồi là tốt rồi. Cảm ơn a. Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm đi, lập tức làm xong này.”
Trong phòng bếp truyền ra âm thanh đang xào rau. Dụ Phong không yên lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn, mẹ Vương cười cười, “Để cho nó đi làm, không có chuyện gì, mà không biết có hợp khẩu vị Dụ đội trưởng hay không.”
Y làm gì có cái gọi là không hợp khẩu vị chứ, Dụ Phong nói, “Ngài có thể ăn cháu có cái gì không thể ăn, bên này đồ vật ăn thật ngon, rất sạch.”
“Ừm, đúng là rất sạch.”
Dụ Phong nhìn chân của bà thấy cảnh sinh tình, “Cha cháu cũng đi đứng không tốt lắm, phong thấp rất dữ. Ngài vẫn tốt chứ?”
“Còn có thể, bình thường đi nhiều một chút là tốt rồi. Bên này ẩm thấp, phải đi nhiều một chút.”
Dụ Phong cùng bà ngồi một lúc, mẹ Vương giống con trai đều không quen xã giao, Dụ Phong nói đùa, “Tính tính cậu ấy rất thích hợp làm việc này.”
“A Viễn có lúc tính khí im lặng một ít, như cha nó, cháu không nên trách nó a.”
Dụ Phong buồn cười, “Dì sao lại nghĩ như thế, tính cách của A Viễn tốt vô cùng.”
“Tính cách nó đâu phải tốt lắm, tính bướng bỉnh như đầu lừa, cha nó mất lúc nó lên phổ thông, dì nói trong nhà nuôi nổi nó đọc sách nó không đọc, đưa tới trường học đi một ngày đã trở lại; đi đội tàu cũng nói đi liền đi, dì nói nó căn bản không nghe, chết cũng không để ý.”
“Đó không phải là vì hiếu thuận ngài sao. Cháu ở tuổi của cậu ấy là lúc quậy phá nhất, gây cho ba cháu không ít phiền phức, lại không đọc sách thật tốt, cả ngày trốn học chơi game, A Viễn so với cháu thành thục hơn nhiều.”
Mẹ Vương nói, “Cháu không biết, cha nó mất lúc nó lên phổ thông, dì nói trong nhà nuôi nổi nó đọc sách nó không đọc, đưa tới trường học đi một ngày đã trở lại; đi đội tàu cũng nói đi liền đi, dì nói nó căn bản không nghe, mấy ngày trước đi tang lễ của trưởng thôn xong, trở về hờn dỗi mấy ngày.” Nói tới chỗ này liền nở nụ cười, “Dì hỏi nó có chuyện gì tức giận, nó nói hai nữ nhân nói lời vô vị, còn theo dì oán giận nói, nữ nhân đều không dễ chọc.”
*2 đoạn nói của mẹ Vương bị lặp lại y nhau, trong bản raw cũng vậy, chắc tg hết ý tưởng (chị tg này viết truyện rất ngắn gọn, nhiều khi cắt ngang xương ko hiểu gì cả, nhưng cốt truyện cũng ko tệ nên làm luôn cho xong)
Dụ Phong toét miệng cười, thuận theo nói, “Vậy cậu ấy yêu thích loại con gái như nào?”
“Nó cho dù thích cũng sẽ không nói với dì, nó đã muốn giấu thì sao cũng không biết được, tốt nghiệp trung học cơ sở xong liền phải đi đội tàu, tất cả căn bản đều là nam nhân không có cơ hội tiếp xúc với con gái, nó tuổi cũng nhỏ, dì không nói nó cũng sẽ không động tâm tư gì.”
Mẹ Vương nói lời này là có tư tâm. Vương Viễn chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy. Trong đội tàu một đám đàn ông cẩu thả ở trên biển rong chơi mười ngày nửa tháng, có lúc cũng cập bờ tìm chốn mua vui, thức ăn mặn bình thường cũng tuyệt không thiếu.
Lúc Vương Viễn mới vừa thành niên đội trưởng đội tàu đã từng cùng mẹ Vương đùa giỡn nói, muốn mang cháu nhỏ này đến bên ngoài mở mắt. Mẹ Vương lúc đầu không coi đó là chuyện to tát gì, sau đó con trai trở về nói bị thúc thúc kéo đi tới chỗ đầy màu sắc, dạy hắn làm sao mang vớ sợi tơ tằm rửa chân*. Tình cảnh đó mẹ Vương không dám nói cho Dụ Phong, Vương Viễn bị dọa đến lúc trở lại sắc mặt vẫn trắng bệch. Sau đó liền đến nhà trưởng thôn xin làm người trông coi tháp cũng có gần một nửa nguyên nhân là vì việc này, nếu không làm sao lại vội vàng bắt một người mới mười tám tuổi đi làm việc như một hòa thượng này chứ.
Mang vớ tơ tằm rửa chân: 絲襪洗腳 (M ấy thím tò mò thị từ search xem hình ảnh nhé!)
Chuyện này Dụ Phong ngược lại biết rất rõ. Chuyện Triệu Trăn Phương y nửa đùa nửa thật thử Vương Viễn, Vương Viễn trung thực đến tí xíu tâm nhãn cũng không có, ào ào ào nói ra sạch sẽ như đổ đậu. Lúc đó Dụ Phong còn an ủi, tuổi tác hắn nhỏ như vậy căng thẳng cũng là chuyện bình thường, tiện thể nửa nghiêm khắc nửa dịu dàng tiến hành một phen giáo dục yêu thương.
Nghĩ tới đây mẹ Vương có chút thổn thức, “Cũng tại dì, thân thể vẫn luôn không khỏe, nó cả ngày hai điểm một đường chạy, cũng không có thời gian đi ra ngoài, quen biết con gái một chút.”
“A Viễn còn nhỏ, mới mười tám tuổi…”
“Không nhỏ, dì cái tuổi này đã gả cho cha nó.”
Nông thôn chuyện này không chê sớm, Dụ Phong cũng coi như kiến thức, “Sau này còn có rất nhiều cơ hội.”
“Thằng bé tâm tư nặng, có chuyện gì sẽ không nói với dì. Lúc trước muốn nó đi làm công, không nên vào đội tàu quá nguy hiểm, cha nó đã gãy ở nơi này rồi, cháu nói dì sao có thể lại để cho nó đi làm cái việc đó? Nó nóng nảy lên liền không nghe ai cả.”
Mẹ Vương một bên tóc mai đã bạc, nhìn có vẻ so với tuổi tác của bà càng tang thương, Dụ Phong nhớ tới người nhà mình, tuổi còn so với mẹ Vương Viễn lớn hơn, thẩm mỹ viện bảo dưỡng ra nhìn còn trẻ hơn mười tuổi. Dụ Phong không đành lòng, cầm tay của bà, “Cháu hôm nào khuyên cậu ấy một chút, tác phong này cũng phải thay đổi, cùng mẹ cáu kỉnh thế nào cũng là lỗi của con trai.”
Khí trời càng ngày càng lạnh, mấy ngày nay nhiệt độ rơi xuống đến lợi hại. Ngoài khơi gió lớn, nhiệt độ nước theo đó cũng đột ngột rơi xuống.
Bảy giờ thủy triều bắt đầu lên, hải đăng chiếu sáng ngoài khơi cuồn cuộn, vẫy gọi thuyền bè. Mực nước không ngừng dâng lên, bến tàu đèn báo hiệu xa xa sáng lên. Vương Viễn vẫn luôn ở trên nóc nhà không nhúc nhích, như một con đại miêu trầm mặc không một tiếng động nhìn chằm chằm ngoài khơi. Từ sau tang lễ trưởng thôn tâm tình kém vẫn còn lan tràn, hắn có chút hoài niệm cuộc sống ở đội tàu lúc trước, thái độ với hải đăng cũng có chút giằng co.
Đây không phải là một chuyện tốt. Vương Viễn tự tin cho là lòng mình đối với hải đăng không ai có thể lay động cả, nhưng cả ngày sống chung cùng một chỗ với một cây cột đúng là rất tẻ nhạt.
Có người chạy ra bến tàu, đẩy ra xuồng cứu sinh.
Vương Viễn phắt cái từ nóc nhà đứng lên, tim nhảy đặc biệt nhanh. Hắn chạy vào trong phòng đi lấy kính viễn vọng, bò lên đỉnh tháp xem. Hướng đông bắc hướng về gần bến tàu không tới một hải lý chỗ có một chiếc thuyền hàng loại nhỏ lay động dữ dội, như người điên đấm đá lung tung, mũi tàu ăn nước rất sâu, hiển nhiên đây đã không phải là chiều sâu bình thường.
—— đoán chừng là va vào đá ngầm.
Đông hải nước cạn đá ngầm trên biển trải rộng, va vào đá ngầm tuy rằng không phải thường thường phát sinh, nhưng đó cũng là chuyện khó tránh khỏi, đặc biệt là khí trời gió lớn như thế này, thời điểm thủy triều lên thuỷ triều xuống, một khi va vào đá ngầm sẽ vô cùng nguy hiểm. Bởi vì bản thân thuyền tốc độ rất lớn, thời điểm va vào đá ngầm thân tàu có khả năng vỡ nứt cũng rất lớn. Đội tàu đánh cá trước kia của Vương Viễn cũng từng một lần cứu thuyền va vào đá ngầm, đều dời người trên thuyền đi ra, may mà không có thương vong, đáng tiếc thuyền va vào đá ngầm nước ăn quá sâu, hàng hóa trên thuyền toàn bộ cũng bị mất.
Thuyền va vào đá ngầm trên biển cản rất ít có khả năng may mắn, nếu như thân tàu vỡ nứt không quá nghiêm trọng, lượng nước ngấm không lớn, khả năng có thể kiên trì trở lại cảng biển. Mà loại này ví dụ lại tương đối ít.
Xuồng cứu hộ lướt qua mặt nước bắn ra ngoài, cái đuôi cánh mang theo một vệt nước trắng bạc, chỉ cần năm, sáu phút đã đến chỗ thuyền hàng. Mũi thuyền nghiên đã bắt đầu hình thành xoáy nước phạm vi nhỏ, điều này đại biểu chiếc thuyền này cơ bản đã có thể phán định xong đời. Xoáy nước sản sinh lực dẫn dắt hấp thụ, xuồng cứu hộ không có cách nào dễ dàng tới gần. Có thể làm hiệp thương câu thông sau, trong lúc đó trên thuyền có người thả thang dây dắt đến trên xuồng cứu hộ, người bắt đầu bò đi xuống, Vương Viễn nghĩ thầm đây là thuyền viên muốn bỏ thuyền.
Cứu viện đại khái tiến hành đã hơn 20 phút, mũi tàu nghiêng đã gần đến ba mươi độ, cuối cùng không thấy có người từ thuyền bên trên xuống nữa. Xuồng cứu hộ chần chừ vòng quanh hai phút, thoát khỏi xoáy nước sau đó bình an đi ngược lại.
Vương Viễn buông xuống kính viễn vọng, mới phát hiện khí huyết mình cuồn cuộn, hưng phấn run lên.
——Trở về đội tàu ra biển một lần. Một lần thôi là tốt rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook