Editor: Hachonie

Là cả thế giới này đã vứt bỏ cô.

Mộc Cửu đi về phía trước hai bước, anh mặt đen nhánh nhìn mặt Hoàng Đình: “Vậy cô là ai? Cô không phải Hoàng Thanh Thanh, cũng không phải Hoàng Đình, cô là ai?”

Cô cầm chặt dao một hồi, híp mắt nhìn Mộc Cửu, không nói gì.

Mộc Cửu: “Cô tên gì?”

Cô chậm rãi lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Tôi không có tên.”

Mộc Cửu: “Thân phận của cô là người bảo vệ, một người luôn bảo vệ Hoàng Thanh Thanh.”

Cô nhìn Mộc Cửu không nói gì, không có ý kiến.

Mộc Cửu tiếp tục nói: “Khi làm việc thì là Hoàng Đình, lúc giết người thì là cô.”

Người bên cạnh nghe có chút choáng váng, sao lúc thì Hoàng Thanh Thanh, khi thì Hoàng Đình, có khi lại là cô,”

Cô ấy nghe thì cười nhạt, dùng ánh mắt dò xét nhìn Mộc Cửu, “Cô có thể biết hết?”

“Hoàng Đình xuất hiện lúc nào?” Mộc Cửu dừng một chút, “Phải nói là nhân cách thứ 2 của Hoàng Thanh Thanh.”

“Khi cô ấy 7 tuổi, bị tên súc sinh này xâm phạm, Thanh Thanh đi nói với mẹ mình nhưng mẹ cô ấy không tin lời của cô ấy, còn cho là cô ấy nói bậy.” Cô nở nụ cười châm biếm, “Thanh Thanh không thể làm gì, cũng không thể nói với ai, chỉ có thể giấu trong lòng, dần dà thì Hoàng Đình đã xuất hiện, không, khi ấy cô ấy không phải là Hoàng Đình, cô ấy tên là Tiểu Lan, Thanh Thanh xem Tiểu Lan là bạn thân, những chuyện không thể nói cho người khác thì đều nói cho Tiểu Lan nghe, nên Tiểu Lan biết tất cả mọi chuyện của Thanh Thanh.”

Mộc Cửu sáng tỏ nói: “Bởi vì bình thường đối diện với người khác đều là Tiểu Lan nên trong mắt cô ấy, việc xảy ra đều là việc của bạn thân mình nên cô ấy không cảm nhận được sự đau khổ, cũng không nói với ai.”

Cô gật đầu: “Không sai.”

Mộc Cửu: “Lúc nào? Hoàng Thanh Thanh thoát khỏi cha kế, đến thành phố Y, làm lại cuộc đời, cô ấy gặp Hàn Giai Lệ.”

“Khi đó có 1 đại gia xem trọng Thanh thanh, để cho Hàn Giai Lệ giúp hắn, cô ta trang điểm cho Thanh Thanh nói muốn giới thiệu đạo diễn cho cô ấy để cô ấy đi thử vai, kết quả, hừ.” Trên mặt cô hiện lên vẻ tức giận.

Mộc Cửu thay cô nói: “Kết quả Hoàng Thanh Thanh bị giống hệt như khi Hàn Giai Lệ chết.”

“Nhưng vẫn chưa hết, tiếp theo đó là khoảng thời gian đau khổ nhất, cô ấy gặp Cố Văn Huy, khi đó Cố Văn Huy đã có vợ, nhưng Thanh Thanh đã mang thai, là con của Cố Văn Huy.”

Mộc Cửu: “Nhưng Cố Văn Huy không thể ly hôn, nên Hoàng Thanh Thanh nói cho hắn biết, thì hắn bắt cô ấy phá thai thì nhân cách thứ 3 cũng chính là cô xuất hiện.”

“Không sai!” Cô ấy trừng mặt, giận dữ nói: “Sau khi Thanh Thanh phá thai thì vì hắn mà tự sát, hắn xứng sao? Vốn là một cô gái xinh đẹp hiền lành, tại sao cô ấy phải chịu những tổn thương như vậy.”

Mộc Cửu vẫn bất động như trước, mặt không đổi nói: “Vậy nên cô quyết định trả thù những người đó, những người đã làm tổn thương Hoàng Thanh Thanh.”

Cô cười hung ác: “Đúng, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ, Vì vậy tôi bắt đầu kế hoạch, trùng hợp tôi biết đến cô gái Hoàng Đình này, khi đó cô ấy đã bị bệnh không cứu được, lại là cô nhi, còn bị bạn trai bỏ rơi, bên cạnh không có ai, sau đó tôi nói chuyện của Thanh Thanh cho cô ấy, cô ấy đồng ý. Sau khi cô ấy qua đời, tôi giúp cô ấy làm hậu sự, rồi tôi phẫu thuật thẩm mỹ, để Tiều Lan làm Hoàng Đình, rồi xin làm trợ lý cho Hàn Giai Lệ. Hiện Hàn Giai Lệ đã chết, Cố Văn Huy cũng chết, bây giờ đến lượt cha kế của Hoàng Thanh Thanh đền mạng!”

Tần Uyên lạnh lùng nói: “Hắn sẽ bị pháp luật chế tài.”

Cô thấy buồn cười: “Pháp luật chế tài? Bọn họ sẽ cho rằng Thanh Thanh là người điên. Các ngươi nghe xong chẳng lẽ không thấy vậy sao? Bọn họ sẽ vì một người điên mà xử tội hắn sao?”

Tần Uyên: “Tôi bảo đảm.”

Cô lắc đầu, kiên định nói: “Tôi sẽ không tin bất kỳ kẻ nào, trên đời này không ai có thể tin tưởng, bây giờ anh nói vậy chỉ vì muốn tôi bỏ dao xuống, tôi sẽ không tin, Thanh Thanh cũng từng tin Hàn Giai Lệ, tin Cố Văn Huy, kết quả thì sao, cô ấy được cái gì? Ngoại trừ thêm một lần tổn thương thì cô ấy chưa từng có gì! Tôi chỉ có thể tin vào mình, chỉ có thể tự mình cầm dao.”

Mộc Cửu: “Giết hắn xong cô định làm gì? Hoàng Thanh Thanh chưa từng tổn thương người nào.”

“Sau lưng tôi ko có đường lui, phía sau là vực thẳm, những đều tôi cần làm đã làm xong, nhảy xuống thì coi như kết thúc.” Giọng cô có chút hời hợt.

Tần Uyên lạnh lùng nói: “Cô không phải là Hoàng thanh Thanh, cô lại giải quyết tính mạng của cô ấy, tựa như cô nói, cô là người bảo vệ nhưng cô lại cướp đoạt thân thể của cô ấy.”

“Cướp đoạt? Thanh Thanh đã chết rồi, sau khi cô ấy phá thai, ở trong nhà tự sát thì cô ấy đã chết, không phải tại tôi là cả thế giới này, là cả thế giới này đã vứt bỏ cô ấy!” Cô kêu to, vẻ mặt hung dữ, giống như đã điên cuồng.

“Anh cầu xin em, em đừng như vậy. Thanh Thanh, là anh, Thẩm Dật Vân! Thanh Thanh, em không có việc gì, anh sẽ bảo vệ em! Khi anh còn nhỏ đã hứa là sẽ bảo vệ em nhưng anh không thể làm được, nhưng bây giờ, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, Thanh Thanh, tin tưởng anh, tin tưởng anh!”

Cô nhìn Thẩm Dật Vân quỳ trên mặt đất, giọng nói như vỡ òa, cô cau mày, cố nén nội tâm đang chấn động.

Mộc Cửu biết những lời của Thẩm Dật Vân đã đánh thức Hoàng Thanh Thanh đang ngủ say.

Cô muốn áp chế Hoàng Thanh Thanh, “Bảo vệ, anh lấy gì để bảo vệ, có thể bảo vệ cô ấy chỉ có tôi, là tôi thay cô ấy báo thù, không để ai làm tổn thương cô ấy.”

Mộc Cửu muốn đánh thức ý thức của Hoàng Thanh Thanh: “Hoàng Thanh Thanh, cô có thể chạy trốn, nhưng đây là thân thể của cô, cô đã từng bị tổn thương nhưng người đàn ông qùy trước mặt cô, khi cô ngủ say ba năm anh ta đã chờ cô ba năm, cô không làm sai, không cần phải biến mất.”

Lúc này giọng của Hoàng Thanh Thanh vang lên: “Tôi không làm sai sao?”

Thẩm Dật Vân ngạc nhiên nhìn cô, bỗng nhiên nước mắt rơi: “Thanh Thanh! Thanh Thanh, em không có sai…”

“Câm miêng! Bọn họ đều lừa cô, cô chỉ có thể tin tưởng tôi, nhớ lại khi cô phá thai đi, đứa bé mới được ba tháng, cô có nhìn thấy anh ta sao? Là cô chính tay giết chết nó, bởi vì ai! Đây là bọn họ phải trả giá, cũng như cô phải trả giá!”

Ánh mắt Hoàng Thanh Thanh buồn bã.

“Người đàn ông khi còn bé đã làm cho cô đau khổ, người đàn ông này ở ngay bên cạnh cô, giết hắn, cô có thể báo thù cho con mình, cũng có thể giải thoát rồi.”

Hoàng Thanh Thanh cúi đầu nhìn gương mặt đáng ghê tởm, cắn răng, nắm chặt dao trong tay, giết hắn giết hắn, giọng nói nội tâm của cô đang kêu gọi.

Thân thể của Hoàng Thanh Thanh quay lại do cô ấy khống chế, Tần Uyên biết bây giờ là cơ hội tốt nhất, anh từ từ đi về phía Hoàng Thanh Thanh, sau đó xông về phía cô ấy.

Nhưng Hoàng Thanh Thanh đã phát hiện ra Tần Uyên, cô bỏ dao trên tay xuống.

“Xin lỗi.” Cô chảy nước mắt, nhìn về phía Thẩm Dật Vân, nói với anh.

Hết thảy đã kết thúc, cô cười đau khổ ngã về phía sau.

“Thanh Thanh!”

Chỉ còn kém một chút, Tần Uyên đưa tay đứng nhìn Hoàng Thanh Thanh rơi xuống.

“Thanh Thanh, không, Thanh Thanh!” Thẩm Dật Vân quỳ trên đất gào thét, không ngừng lấy tay đập trên đất, “A,a!”

Mộc Cửu nhìn mọi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngơ ngác đứng ở đó, không biết đang nghĩ gì.

Sau khi quay lại từ cõi chết, Chu Thành Vĩ bị áp giải đi, mọi thứ hỗn loạn đều quay về sự yên tĩnh.

Những người khác đều xuống núi, Mộc Cửu đi bên cạnh Tần Uyên, nhìn chỗ mà Hoàng Thanh Thanh đã nhảy xuống, “Cô ấy đã buông tha mình.”

Tần Uyên nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt cô không chút cảm xúc, lời nói nhẹ nhàng, nhưng Tần Uyên lại cảm giác được sự bi thương.

Mộc Cửu chậm rãi nói: “Mẹ của tôi cũng bị đa nhân cách, bà ấy luôn nói muốn tôi chết, nhất quyết nói vì sao tôi lại không chết, nhưng tôi vẫn đi tìm bà, nhưng đã lâu rồi tôi không tìm được bà ấy, bà ấy chắc là không muốn gặp tôi nữa.”

Đây là lần đầu tiên Mộc Cửu nói với anh về chuyện của mình, lần đầu tiên nhìn cô thật đặc biệt, cảm giác như một con người lúc nào cũng có vẻ việc gì cũng không sợ nhưng lại để lộ ra cho người khác thấy mặt yếu nhất của mình.

Cho đến bây giờ, cô cũng sẽ không biểu lộ nội tâm của mình, nhưng thật ra cô cũng sẽ bị tổn thương.

Tần Uyên vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu cô, “Cô sẽ tìm được bà ấy.”

Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nghiêng đầu dựa vào ngực Tần Uyên, dùng đầu cọ một chút.

Ngực truyền tới cảm giác kỳ lạ làm Tần Uyên cứng đờ, anh nhìn Mộc Cửu đột nhiên làm vậy giống như đang làm nũng, cuối cùng, cười bất đắc dĩ, tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.

Đến khi xuống núi, Mộc Cửu liền khôi phục bộ dạng như trước.

Triệu Cường ở dưới núi nhìn Mộc Cửu và Tần Uyên xuống trễ, kỳ quái hỏi: “Đội trưởng, sao bây giờ hai người mới xuống?”

Mộc Cửu: “Gặp ma.”

Triệu Cường: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương