Người Điên
Chương 10: Giao thừa

Khi Diệp Tử thức giấc, phim đã kết thúc từ lâu, ánh đèn chói mắt. Mà cả người lại ấm áp, người ngồi bên cạnh cũng không rời đi. Một cái áo lông dày ấm khoác lên người anh, lông trên áo còn vương mùi thơm nhàn nhạt.

“Tỉnh rồi?” Âm thanh của Thỏ vang lên trên đỉnh đầu.

Diệp Tử đột nhiên đứng dậy, phát hiện thì ra bản thân vẫn luôn dựa vào người Thỏ ngủ. Còn Thỏ đã cởi áo khoác, giờ khắc này chỉ mặc một cái áo len xám đậm đơn giản.

Diệp Tử có chút lúng túng, anh vội vàng đem áo lông trả lại cho Thỏ: “Mặc vào!”

“Ừm.”

Thỏ gật đầu, mặc vào, mặt mày mang theo ý cười bên trong: “A Tử, ngủ ngon không?”

“…”

“Vừa ngủ vừa ngáy, mơ đẹp sao?”

“Cậu câm miệng cho tôi!”

Diệp Tử nhanh chân đi ra ngoài rạp chiếu phim, tai hồng hồng. Thỏ đi sau lưng anh, quan sát anh kĩ càng, ý cười càng sâu.

Ra ngoài, Diệp Tử hướng trạm xe buýt đi đến. Anh có thể cảm giác rõ ràng Thỏ đang đi sau anh, anh thậm chí còn thấy bóng của đối phương, trên mặt tuyết bao trùm lên người mình.

“Đừng đi cùng tôi.” Diệp Tử nói.

“Em không có đi cùng anh, chỉ là, em cũng phải dùng xe buýt số 61 nha, Diệp Tử học trưởng.”

“Đừng có xưng hô thân mật như vậy!”

“A Tử.”

Diệp Tử không nhìn hắn, sau đó, hai người lại không trò chuyện với nhau. Nhưng cho dù có không nói tiếng nào với nhau, Diệp Tử vẫn biết, Thỏ vẫn đang đi cạnh anh. Theo anh đi tới chỗ xe bus, đứng cạnh anh, thời điểm xe đông, còn chặn lại cho anh, vì anh mà chừa ra một khe hở. Nói thật, Diệp Tử không thích hành động như vậy. Đây là chuyện con trai làm cho con gái, giống như anh vẫn luôn che chở cho Nhiếp Hải Hà như vậy.

Năm trạm sau, anh xuống xe. Thỏ cũng xuống.

Diệp Tử cau mày: “Bộ cậu sống ở đây à?”

Thỏ lắc đầu.

“Vậy cậu xuống xe làm gì?”

“Em tiễn anh, em sợ anh gặp chuyện gì nguy hiểm.” Thỏ cười đến ngọt ngào.

Cậu mới là thứ nguy hiểm đó!

“Nhà cậu ở chỗ nào?”

Thỏ sửng sốt một chút: “Cửa phía Nam bên kia.”

“Đây chẳng phải là hướng ngược lại sao!” Diệp Tử thở dài một hơi, “Cậu mới lớp 11, phải lấy việc học làm trọng. Tôi lớp 11 hồi đó, cuối tuần còn phải đi học thêm lớp bổ túc, nghỉ đông cũng đến lớp học, cậu làm sao lại nhàn như vậy chứ, mỗi ngày đi khắp nơi, học tập sao tiến bộ được?”

Thỏ khuôn mặt ửng đỏ, càng thêm xấu hổ: “A Tử, anh đang quan tâm em hả? Cái kia, anh giúp em bổ túc nha?”

Diệp Tử muốn chửi thề.

Còn Thỏ cũng không có được voi đòi tiên, hắn nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói: “Muộn rồi, học trưởng mau về nhà đi. Em cũng phải đi. Lần sau gặp lại.”

Nói xong, liền xoay người rời đi.

※ ※ ※

Sau khi về nhà, Diệp Tử nghỉ ngơi một lúc, rồi gửi tin nhắn cho bạn gái. Nhất định phải cùng cô đàm luận một tiếng mới được.

Lần này, Diệp Tử nói rất rõ ràng. Anh nói với bạn gái: “Hải Hà, anh rất quý trọng em, cũng hy vọng có thể bước tiếp cùng em. Thế nhưng anh cảm thấy, em không coi trọng anh như vậy. Tình cảm em đối với anh lúc tốt lúc kém, anh căn bản không thể nắm bắt được. Em chắc đối với anh bất mãn nhiều lắm phải không, nói anh biết đi? Nếu như có thể, anh sẽ cải thiện, anh không hy vọng bản thân rơi vào tình huống chẳng biết gì, đối với em cũng không tốt.”

Lần này bạn gái rất nhanh hồi âm: “Lão công, anh không có điểm nào không tốt!” 

“Em không hài lòng với gia cảnh của anh đúng không? Quả thực, tình trạng của anh bây giờ không tốt, cũng không cách nào cho em hứa hẹn gì…”

Diệp Tử bên này còn chưa viết xong, bạn gái đã gửi tới một tin nhắn.

Bạn gái: “Ngày hôm qua thật xin lỗi, em đột nhiên có việc, thật sự không cách nào đến tìm anh.”

Diệp Tử: “Anh có gọi đến nhà của em, mẹ em nói, em đi ra ngoài rồi, nhưng không phải là đi gặp anh.”

Cách mấy phút, bạn gái mới trả lời: “Thân thể bạn em không thoải mái, em đến chỗ cô ấy… Vì vậy không cách nào cùng anh xem phim, xin lỗi.”

Diệp Tử: “Vậy hôm qua sao không nói với anh, nói cho anh, anh nhất định sẽ đồng ý. Anh gọi cho em nhiều như vậy, còn tưởng em xảy ra chuyện gì rồi.”

Lần này bạn gái trực tiếp gọi điện thoại đến. Cô mang theo giọng mũi, khóc nói: “Lúc đó cuống lên, không nghe thấy. Lão công xin lỗi, thế nhưng tin tưởng em có được hay không, em thật sự thích anh, anh đối với em là tốt nhất, em không thể mất anh!” 

Diệp Tử lại nhẹ dạ. Anh đúng là bó tay trước nước mắt của phụ nữ. Buổi tối hôm đó, anh nói chuyện điện thoại với bạn gái hơn một tiếng, lại lên QQ nói chuyện một lúc, rồi mới ngủ.

Ngày thứ hai, chính là tượng trưng cho câu nói “Nhất nguyên phúc thủy, vạn tượng canh tân” (*). Nhà khác đã sớm dán lên câu đối xuân, chữ Phúc, một nhà to nhỏ ăn bữa cơm đoàn viên, buổi tối cùng xem chương trình văn nghệ tất niên. Còn bên trong nhà Diệp Tử, vẫn vắng ngắt như cũ, trong không khí mang theo mùi vị ẩm ướt âm lãnh. Mẹ anh với dượng còn đang đi chơi, có lẽ qua Tết mới trở về.

(*) “Nhất nguyên phúc thủy” có nghĩa là năm mới đã bắt đầu, còn thành ngữ “Vạn tượng canh tân” có nghĩa là sự vật hay cảnh vật đã đổi thay hình dáng, xuất hiện cảnh tượng mới. Ngoài được sử dụng riêng ra, hai thành ngữ này còn được coi là vế trên và vế dưới trong câu đối để phối hợp sử dụng, nhiều gia đình Trung Quốc đều dán câu đối này trên cửa nhà khi năm mới đến, mong gia đình mình sẽ có những thay đổi tốt đẹp trong năm mới.

7 giờ sáng anh đã thức giấc, nhưng đầu toàn tâm tình u ám, chủ yếu là không muốn đứng dậy.

Bất tri bất giác, lại nghĩ đến tân niên trong hơn hai mươi năm nay.

Thời điểm học cấp hai, cấp ba, cuối năm Diệp Tử cùng mẹ hai người đồng thời trải qua. Ăn uống túng thiếu, cũng không du ngoạn ở mấy chỗ xa hoa. Nhiều nhất là đêm khuya đi ngắm pháo hoa, trở về thì xem văn nghệ này nọ;

Hồi học tiểu học, Diệp Tử còn là một thiếu gia. Tết hàng năm, đều sẽ đi đến những nơi vô cùng xa hoa tham gia tiệc tối. Mười mấy năm đều coi chính mình đúng là con trai ruột trong nhà, sau đó mới biết, bản thân là được nhận nuôi. Bị đóng khuôn nghiêm khắc, đạt được hiệu suất cao bồi dưỡng ra hài tử, được báo sẽ trở thành hài tử kế thừa gia tộc, kiêu ngạo, ngập tràn tự tin, cuối cùng lại đơn giản bị vứt bỏ, cùng mẹ rời đi.

Chỉ là, vào những dịp Tết như này, Diệp Tử cảm thấy cực kỳ cô độc.

Dường như những người khác đều sẽ rời đi, hòa vào trong đám người náo nhiệt. Chỉ có anh ở lại chốn này, lưu tại một nơi nhỏ hẹp, không gian lạnh lẽo.

Mơ mơ màng màng mơ thấy một vài giấc mộng. Đều là màu trắng tinh, tương đối ngột ngạt, thậm chí khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô cùng. Sợ bị giam lại trong giấc mộng không thể thoát ra.

Không muốn mơ tiếp những cơn ác mộng kia, Diệp Tử bò dậy, làm ly sữa đậu nành, hấp bánh bao, sau đó quét tước căn phòng.

Buổi trưa đi ra bên ngoài ăn chút gì, buổi chiều chơi game.

Buổi tối tùy tiện nấu cái gì đó, bởi vì thất thần, cho nên đồ ăn bị nấu đến khét, không thì nhạt như nước ốc.

Sau khi ăn liền ngồi lên ghế sofa, tâm tình lúc thì uất ức, lúc thì buồn bực.

Tiếng tin nhắn vang lên, là Thỏ gửi tới.

Thỏ: Tối giao thừa, anh định trải qua thế nào?

Diệp Tử hồi âm: Ngủ.

Thỏ: Sao lại có thể lãng phí thời gian tốt như vậy chứ. A Tử, anh ở một mình phải không?

Diệp Tử: Đúng, làm sao?

Thỏ: Em đến ăn Tết với anh, có được hay không? ^^

Diệp Tử sửng sốt một chút: Cậu ở đâu?

Thỏ: Dưới lầu phòng anh ^^

Diệp Tử vội vã chạy tới, mở cửa sổ ra, trận gió lạnh lẽo thấu xương tắp vào mặt, không nhịn được cả người run cầm cập. Những bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống dày đặc, chỗ ghế ngồi trước bồn hoa dưới lầu, quả thực có một người đang ngồi.

Hắn mặc một thân đồ lông màu trắng, trên mũ có lông màu nâu, quấn một khăn quàng cổ, có mang theo găng tay. Gió lớn như vậy, mấy cây khô héo bên cạnh đều lay động, mà hoa tuyết lại như xoắn ốc tung bay xuống đất. Diệp Tử thậm chí có một loại ảo giác, cảm thấy tên này đã cùng tuyết hợp thành một thể, sau một khắc sẽ ngay lập tức tan biến vào tuyết trắng.

Thật là đứa ngốc!

Lần này, anh không còn do dự gì nữa.

Diệp Tử cầm chìa khóa, chạy ngay xuống lầu.

Thời điểm Thỏ nhìn thấy Diệp Tử, tương đối kinh ngạc đứng phắt dậy, mũi cùng mặt của hắn đều bị lạnh đến hồng hồng, tóc cũng lộn xộn, xem ra phi thường đáng thương: “A Tử, anh sao lại xuống đây?”

“Nếu nhà tôi có khách, có phải cậu vẫn muốn ngồi đây mãi không hả?”

Thỏ gật đầu, nhiệt khí từ trong miệng hắn bay ra, lông mi hắn còn đọng lại vệt tuyết: “Đúng, em vẫn sẽ ngồi dưới lầu phòng anh, cùng anh ăn Tết.”

“Người điên!”

Diệp Tử chửi một tiếng, một phát cầm cổ tay lạnh băng của đối phương, đem hắn hướng về phòng trọ của mình đi.

Lúc này, Thỏ kinh ngạc, hắn nghi hoặc hỏi: “A Tử?”

Diệp Tử nhanh chân đi trên mặt tuyết, kéo Thỏ lên lầu. Động tác của anh không có chút dịu dàng nào, giọng nói cũng cứng nhắc: “Nếu cậu đông chết dưới lầu phòng tôi, thì sẽ phiền toái.”

Thỏ nhìn bóng lưng Diệp Tử, thấy Diệp Tử dừng lại để mở cửa, nhìn ánh đén le lói từ khe cửa hở, từ từ tràn ra.

Con mắt đột nhiên liền đỏ, mũi cực kỳ chua xót, hắn hít sâu một hơi, không kìm lòng được mà nắm lấy góc áo mềm mại của anh.

Diệp Tử quay đầu nhìn hắn: “Làm sao hả người bạn nhỏ? Bị đông cứng đến phát khóc rồi?”

Thỏ đứng ở cửa, nở nụ cười: “Em quả nhiên vẫn thích anh nhất, A Tử.”

“Có tin hay không tôi lập tức ném cậu ra ngoài lại? Được rồi không dọa bé nữa, vào đi, xem bé bị đông thành cái dạng gì rồi này.”

“Ừm!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương